Số lần đọc/download: 2805 / 28
Cập nhật: 2015-08-13 18:10:56 +0700
Chương 42
"T
ôi xin lỗi, thưa ông, ông không được phép đỗ xe ở đây," người gác cửa nói khi Matt ra khỏi xe đỗ ngay trước chung cư của Meredith.
Tâm trí của anh đang tập trung vào ngày đầu tiên của anh với vợ anh, Matt đặt tờ giấy bạc 100 đô la vào bàn tay đeo găng của người đàn ông và tiếp tục đi vào cổng mà không dừng bước.
"Tôi sẽ trông chừng nó cho ông, thưa ông, " người gác cửa gọi với theo đằng sau anh.
Khoản tiền thưởng hậu hĩnh cũng là để trả cho những đặc ân trong tương lai khi cần, nhưng Matt không ngừng lại để nói với anh ra chuyện đó, cũng không cần thiết phải nói; những người gác cửa khắp nơi trên thế giới là bậc thầy về ngoại giao và kinh tế học, người hiểu rằng số tiền thưởng hậu hĩnh như vậy là trả trước cho sự phụng sự trong tương lai, không chỉ là ngay bây giờ. Lúc này Matt không chắc những phụng sự trong tương lai nào anh có thể đòi hỏi, nhưng lấy lòng với người gác cửa của Meredith có vẻ như là chuyện khôn ngoan bất luận như thế nào.
Người bảo vệ ở bàn kiểm tra danh sách khách viếng thăm của anh ta, thấy tên của Matt, và gật đầu lịch sự. "cô Bancroft - Căn hộ số 505, " anh nói "Tôi sẽ nhấn chuông của cô ấy để cho cô ấy biết anh đang lên đó. Thang máy ở đó."
Meredith quá căng thẳng đến nỗi hai tay cô run rẩy khi cô chải những ngón tay lên tóc cô, vuốt nó với kiểu đơn giản, thổi phồng xõa qua vai cô. Lùi bước lại từ tấm gương, cô nhìn lướt qua áo sơ mi lụa xanh sáng và cái váy rũ cùng màu cô đang mặc, điều chỉnh lại sợi dây nịt nhỏ ở thắt lưng cô, sau đó cô đeo một đôi bông tai hình vuông bằng vàng lớn vào tai và xỏ chiếc vòng đeo tay bằng vàng vào cổ tay. Khuôn mặt của cô nhợt nhạt một cách bất thường, vì vậy cô đánh thêm phấn hồng lên hai gò má; cô vừa mới sắp tô thêm son môi thì tiếng chuông cửa reo hai lần, và thỏi son từ ngón tay run rẩy của cô, để lại một vệt dài trên nền gỗ bóng loáng của bàn trang điểm. Lờ đi chuyện Matt hiển nhiên là đang trên đường lên đây, cô nhặt lên thỏi son, định sử dụng nó, sau đó cô thay đổi ý định, đóng nắp, và ném nó vào trong ví của cô. Làm đẹp cho Matthew Farrell, người đã thậm chí không lịch sự cho cô biết là họ sẽ đi đâu để cho cô có thể có chút manh mối là nên mặc đồ gì, thì hoàn toàn không cần thiết. Thực ra, nếu anh ta định cám dỗ cô, thì chuyện cô nhìn đẹp lại càng tệ hại hơn!
Cô đi đến cửa, cứng rắn lờ đi đầu gối đang run rẩy của cô, mở nó ra, và nhướn cặp mắt cô không cao hơn ngực của anh, cô nói đúng sự thật, "em đang hy vọng anh sẽ đến muộn. "
Lời chào hỏi miễn cưỡng không ít hơn những gì Matt mong đợi, nhưng cô trông thật xinh đẹp trong bộ đồ màu xanh ngọc với mái tóc bóng mượt thả lỏng và buông lơi trên vai cô, anh phải ngăn lại thôi thúc muốn cười và kéo cô vào vòng tay anh. "Em hy vọng là anh sẽ trễ bao lâu?"
"Khoảng ba tháng."
Rồi anh cười, một nụ cười khúc khích ở cổ họng làm đầu của Meredith ngẩng lên thêm một vài inch, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn nhìn vào mặt anh. "Anh đã thích thú rồi sao?"cô hỏi, nhìn chòng chọc chăm chú vào đôi vai rất rộng bọc trong cái áo choàng thể thao và cái áo thun hở cổ màu kem làm nổi lên cổ họng rám nắng của anh.
"Em trông rất đẹp," anh nói nhẹ nhàng, lờ đi lời trêu chọc của cô.
Vẫn không nhìn anh, cô quay gót và đi đến tủ để áo choàng. "Vì anh không có lịch sự để nói cho em biết là chúng ta sẽ đi đâu," cô nói với mắt nhìn vào trong tủ, "em không biết nên mặc gì. "
Matt không nói gì, anh biết cô sẽ phản đối khi cô biết được họ đi đâu, và vì vậy anh chỉ đơn giản không nói cho cô nghe "Em ăn mặc rất hoàn hảo, " thay vào đó anh nói..
"Cảm ơn anh, điều đó cung cấp rất nhiều thông tin," Meredith trả lời. Cô lấy ra áo choàng của cô từ tủ, quay lại, và va vào ngực của anh. "Anh làm ơn tránh qua một bên được không?"
"Anh sẽ giúp em mặc áo choàng."
"Đừng giúp em!" cô nói, bước qua một bên và mặc áo choàng vào. "Đừng giúp em với bất cứ thứ gì! Đừng bao giờ giúp em nữa!"
Bàn tay của anh giữ phía trên cánh tay của cô, kéo cô một cách nhẹ nhàng nhưng ép buộc cô xoay lại "Đây là cái cách mà cả đêm nay sẽ diễn ra sao?" anh hỏi nhỏ nhẹ.
"Không, " cô nói chua chát, "Đây là phần tốt. "
"Anh biết em tức giận đến mức nào - "
Meredith không còn sợ nhìn vào anh. "Không, anh không biết đâu!" cô nói, giọng của cô run run giận dữ. "Anh nghĩ anh biết, nhưng anh thậm chí không thể bắt đầu tưởng tượng được đâu!" từ bỏ ý định là sẽ tránh né, im lặng và làm cho anh thấy chán nản mà từ bỏ, cô nói, "anh yêu cầu em tin anh trong văn phòng của anh, rồi anh nắm lấy mọi điều em đã kể cho anh về chuyện đã xảy ra cách đây mười một năm, và dùng nó chống lại em! Anh có thành thực nghĩ là anh xé nát cuộc sống của em thành từng mảnh vào thứ ba, rồi bước vào nơi này vào thứ tư, và mọi thứ sẽ ngọt ngào và lạc quan, anh - anh đúng là một kẻ vô tâm!"
Matt nhìn chằm chằm vào đôi mắt giận dữ của cô và thành thật cân nhắc chuyện nói với cô là, "anh yêu em" Nhưng cô sẽ không tin sau những gì đã xảy ra vào hôm qua - và nếu có chút ít may mắn anh có thể làm cô tin, rồi cô sử dụng nó chống lại anh và sẽ hủy bỏ hợp đồng giữa họ. Và anh không thể để cho cô làm chuyện đó. Hôm qua cô đã nói với anh rằng tất cả những gì đã có giữa họ là một quá khứ khủng khiếp. Anh tuyệt vọng cần thời gian mà anh đã đàm phán được - thời gian thể phá bỏ hàng rào phòng thủ của cô và chứng minh cho cô thấy rằng quan hệ trong tương lai với anh sẽ không lặp lại sự đau khổ của quá khứ. Vì thế thay vì cố giải thích hay tranh cãi, anh bắt đầu giai đoạn một trong chiến dịch tâm lý mà anh đã vạch ra trong đầu – đó là phá bỏ thói quen trách cứ anh hoàn toàn về quá khứ đó của cô. Lấy áo choàng của cô, anh giữ nó cho cô mặc vào. "Anh biết bây giờ anh có vẻ như là một kẻ đạo đức giả tàn bạo đối với em, và anh không trách em đã nghĩ như vậy. Nhưng ít nhất nên công bằng với anh và hãy nhớ anh không phải là một tên côn đồ cách đây mười một năm." Cô xỏ tay vào tay áo và bắt đầu bước đi mà không nói gì, nhưng anh đặt tay anh lên vai cô và xoay cô lại, chờ cho đến khi cô ngước đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn anh. "Ghét anh với những gì anh đang làm bây giờ," anh nói với cô một cách nhỏ nhẹ, "anh có thể chấp nhận chuyện đó, nhưng không được ghét anh vì chuyện quá khứ. Anh cũng là nạn nhân trong sự tính toán của cha em giống như em!"
"Lúc đó anh cũng vô tâm vậy!" Meredith nói khi cô nhún vai hất tay anh ra và nhặt lên ví của cô. "Anh đã không viết gì nhiều khi anh ở Nam Mỹ. "
"Anh viết thư cho em cả hàng tá thư, " anh nói, và mở cửa cho cô. Một cách gượng gạo anh bổ sung, "thậm chí là anh đã gởi qua bưu điện phân nửa trong số đó. Và em không có tư cách chỉ trích anh về khoản đó, " anh bổ sung khi họ bắt đầu đi xuống hành lang trải thảm. "Em chỉ viết cho anh có sáu lá trong suốt những tháng đó!"
Meredith nhìn tay của anh đưa lên và nhấn nút xuống của thang máy, tự nói với mình là anh nói vậy để giải tội cho mình, anh đang nói dối về những lá thư, nhưng có cái gì đó trong thâm tâm của cô, một chuyện mà anh đã nói với cô trong cuộc gọi của anh từ Venezuela mà lúc đó cô đã xem là một lời chỉ trích về cách viết thư của cô. 'Em cũng không phải là người giỏi viết thư phải không...?'
Cho đến khi bác sĩ đã hạn chế hoạt động của cô, cô đã có thói quen mang thư của cô ra hộp thư ở cuối đường lái xe vào nhà nhưng sau đó bất kỳ ai cũng có thể lấy đi những lá thư đó - bố cô, một người làm. Có lẽ năm lá thư duy nhất mà cô nhận được từ Matt là những lá thư đến khi cô đang đứng ở hộp thư và chính tay nhận được nó từ người đưa thư.
Sự nghi ngờ kỳ lạ đang lớn dần bên trong của cô, và cô không muốn nhìn vào Matt, dằn lòng để khỏi chất vấn anh thêm về những lá thư. Cánh cửa thang máy trượt mở và anh đưa cô qua đại sảnh và ra ngoài đường, nơi một chiếc xe Rolls- Royce màu nâu sẫm đang chờ bên lề, toả sáng như nữ trang đánh bóng dưới ánh sáng của đèn đường.
Meredith ngồi vào bên trong chiếc xe sang trọng, và nhìn chằm chằm ra kính chắn gió khi Matt cài số xe và họ hòa vào giao thông. Chiếc Rolls xinh đẹp, nhưng cô thà chết chứ không nói bất cứ chuyện gì nghe có vẻ ngưỡng mộ về chiếc xe của anh, và hơn nữa, tâm trí của cô vẫn còn nghĩ về những lá thư.
Rõ ràng là, ngay cả Matt cũng vậy, vì khi họ dừng lại ở đèn đỏ, anh hỏi, "em đã thực sự nhận được bao nhiêu lá thư của anh?"
Cô cố không trả lời, muốn lờ anh đi, nhưng trong khi cô có thể kềm chế mình trong cuộc đối đầu công khai, cô không thể im lặng hờn dỗi "Năm," cô nói thẳng thừng, nhìn chằm chằm vào bàn tay đeo găng của cô.
"Em đã viết bao nhiêu lá?" anh tiếp tục dai dẳng.
Cô do dự, sau đó cô nhún vai. "Lúc đầu em viết cho anh ít nhất là hai lá mỗi tuần. Sau đó, khi anh không trả lời, em giảm bớt xuống mỗi tuần một lá. "
"Anh viết cho em hàng tá thư," anh lại nói, rõ ràng hơn. "Anh nghĩ là cha em đã chặn những lá thư của chúng ta, và rõ ràng là đã thất bại không bắt được năm lá thư đó?"
"Bây giờ không quan trọng nữa."
"Không có à?" anh nói với vẻ mỉa mai "Chúa ơi, khi anh nghĩ về cách anh thường hay chờ thư của em, và cái cách anh đã cảm thấy khi nó không bao giờ đến!"
Giọng điệu trong giọng nói của anh làm cô choáng váng như những lời anh thốt ra. Cô nhìn lướt qua anh thấy sốc vì trước đây anh chưa bao giờ thể hiện bất cứ một dấu hiệu nào như của một con người chứng tỏ là cô có ý nghĩa đối với anh. Trên giường, đúng, nhưng không phải ngoài cái giường. Ánh sáng lờ mờ trên bảng đồng hồ, rọi lên khuôn mặt cứng rắn, và quai hàm của anh làm nổi bật cái cằm kiêu ngạo và cái miệng như tạc. Đột nhiên, cô quay ngược về quá khứ, và cô đang ngồi cạnh anh ở trong chiếc Porsche, nhìn gió thổi tung mái tóc dày, đen và thu hút của anh, và cô bị đẩy lùi bởi những nét đẹp cứng cỏi và sự quyến rũ rành rành của anh. Anh đẹp trai hơn bao giờ hết, và tham vọng mà cô cảm nhận được ở anh trong quá khứ đã thay đổi và cô nhận ra bây giờ đó là quyền lực - không thể bác bỏ được, tàn nhẫn, và quá mạnh. Và nó đang được áp dụng với cô. Sau vài phút cuối cùng thì cô cũng nói, "Có phải là đòi hỏi quá nhiều khi muốn biết là anh đang đưa em đi đâu không?"
Cô nhìn thấy anh mỉm cười bởi vì cuối cùng cô cũng phá tan sự im lặng. "Đến rồi," anh nói, và anh mở đèn xi nhan và quẹo chiếc Rolls vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm - dưới chung cư của anh.
"Lẽ ra em nên biết anh sẽ thử làm chuyện này," cô thốt ra, hoàn toàn chuẩn bị ra khỏi xe ngay lúc anh dừng lại và đi bộ về nhà nếu cần.
"Bố anh muốn gặp em," Matt nói một cách bình tĩnh, đậu xe vào chỗ trống ngay trước thang máy, giữa một xe limo với bảng số xe California và một chiếc Juguar mui trần màu xanh đen mới cáu chỉ có bảng số tạm thời. Miễn cưỡng lên lầu nếu bố anh ở đó, Meredith ra khỏi xe.
Người tài xế vạm vỡ của Matt mở cửa, và đằng sau anh ta, Patrick Farrell đã bước đến gần những nấc thang ở tiền sảnh, khuôn mặt của ông sáng rỡ với nụ cười.
"Cô ấy đây, " Matt nói với bố anh với nụ cười hài hước "giao tận nơi cho bố đúng như con hứa là cô ấy sẽ - an toàn, không bị gì, và giận con như điên. "
Patrick mở rộng tay ra cho Meredith, cười với cô, và cô đi vào vòng tay của ông, quay khuôn mặt cô xa Matt.
Khoác cánh tay của ông lên vai cô, ông xoay cô lại với người tài xế. "Meredith," ông nói, "đây là Joe Óhara. Bố không nghĩ hai người từng chính thức được giới thiệu với nhau "
Meredith cố nở một nụ cười yếu ớt, ngượng ngập khi cô nhớ lại hai cảnh tượng xúc động mà người tài xế đã chứng kiến. "Anh khoẻ không, anh ÓHara."
"Thật vui khi được gặp cô, cô Farrell. "
"Tên tôi là Bancroft, " Meredith kiên quyết nói.
"Đúng," anh nói, bắn nụ cười thách thức với Matt. "Pat," anh nói, bắt đầu đi ra cửa, "chút nữa tôi sẽ đón bác ở cửa trước. "
Lần cuối cùng cô ở đây, Meredith quá phân tâm để nhận thấy sự xa xỉ phô trương của căn hộ. Bây giờ thì cô quá căng thẳng đến nỗi không thể nhìn bất kỳ ai, vì vậy cô liếc nhìn xung quanh cô và có ấn tượng một cách miễn cưỡng. Từ khi căn hộ của Matt chiếm đóng toàn bộ tầng trên cùng, tất cả các bức tường bên ngoài đã được làm hoàn toàn bằng kính, tạo ra một tầm nhìn ngoạn mục với ánh đèn thành phố. Ba nấc thang cạn dẫn xuống tiền sảnh bằng đá cẩm thạch đến vài phòng khác nhau, nhưng thay vì được chia cách bởi những bức tường, chúng đã được mở rộng, chỉ có hai cột đá cẩm thạch. Đối diện trước cô là phòng khách đủ lớn để chứa được nhiều ghế xô pha, nhiều ghế và bàn. Bên phải của phòng khách là phòng ăn, đã được nâng cao như tiền sảnh, và ngay trên và đằng sau đó là một căn phòng khách ấm cúng có một quầy rượu kiểu Anh với những nét chạm khắc tinh xảo. Nó là một căn hộ đã được thiết kế và trang trí cho những buổi chiêu đãi;nó rất có ấn tượng và sang trọng với những tầng cấp và sàn đá cẩm thạch; nó cũng hoàn toàn trái ngược với căn hộ của Meredith. Và dẫu vậy, cô vẫn thích nó vô cùng.
"Sao," Patrick Farrell nói, nhìn cô, "Con có thích nơi ở của Matt không?"
"Nó rất dễ thương," cô thừa nhận. Rồi đập vào cô là sự có mặt của Patrick ở đây có thể là câu trả lời cho lời cầu nguyện của cô. Không một lúc nào cô tin ông biết toàn bộ chiến thuật của Matt, và cô thề sẽ nói với ông, nói riêng nếu được, và cầu xin ông can thiệp.
"Matt thích cẩm thạch, nhưng bố không thấy thoải mái quanh nó," ông đùa, cười toe toét. "Nó làm bố cảm thấy như bố đã chết và được chôn cất."
"Vậy thì con có thể tưởng tượng được bố cảm thấy như thế nào trong bồn tắm cẩm thạch đen của anh ấy, " Meredith nói với nụ cười nhẹ.
"Là mồ chôn," Patrick đồng tình, đi bên cạnh cô qua phòng ăn và bước lên ba bước đến phòng khách.
Khi cô ngồi xuống, Patrick tiếp tục đứng và Matt đi đến quầy rượu "Hai người thích uống gì?"
"Nước gừng cho bố, " Patrick nóị
"Em cũng sẽ uống nước gừng, " Meredith nói
"Em sẽ có rượu xêri, " Matt độc đoán đốp lại.
"Nó nói đúng," Patrick nói "bố không hề khó chịu chút nào khi nhìn những người khác uống rượu. Vì vậy," ông nói, "con biết tất cả về chuyện bồn tắm cẩm thạch của Matt à?"
Meredith chân thành ước là cô đã không buột miệng nói ra chuyện đó. "Con - con thấy một số ảnh của căn hộ trong tờ báo Chủ Nhật. "
"Bố biết ngay mà!" Patrick tuyên bố, nháy mắt với cô. "Tất cả những năm này, bất cứ khi nào hình của Matt xuất hiện trong các tạp chí hoặc một nơi nào đó, bố tự nói với mình, bố hy vọng là Meredith Bancroft nhìn thấy chúng. Con vẫn dõi theo nó, phải không?"
"Không!" Meredith kêu lên một cách biện hô.. "Con hoàn toàn chắc chắn là đã không!"
Một cách kỳ lạ, Matt là người cứu nguy cho cô từ cuộc thảo luận lúng túng này. Ngước lên từ quầy, anh nói với cô, "Trong khi chúng ta nói đến chuyện nổi danh, anh muốn em nói cho anh biết làm thế nào mà em hy vọng giữ chuyện gặp mặt của chúng ta bí mật, theo như những gì luật sư của em đã nói là em muốn. "
"Một bí mật ư?" Patrick nói với cô. "Tại sao con lại muốn làm chuyện đó?"
Meredith có thể nghĩ ra ít nhất một tá lý do để giận dữ, nhưng cô không thể nói chúng với bố anh, và Matt nói giùm cô "Vì Meredith vẫn còn đính hôn với một người khác," anh nói với bố anh, sau đó anh chuyển ánh mắt của anh sang cô. "Hình ảnh của em được đăng trên báo chí trong nhiều năm. Mọi người sẽ nhận ra em dù chúng ta đi đâu. "
Patrick nói "Bố nghĩ bố sẽ đi xem khi nào bữa ăn tối có thể sẵn sàng," ông nói, và bỏ đi vào phòng ăn, để lại cho Meredith ấn tượng là ông đang đói gần chết hoặc là ông muốn lánh đi.
Meredith đợi cho đến khi ông đã ra ngoài tầm nghe, sau đó cô nói với sự tức giận, "em sẽ không bị nhận ra, nhưng anh sẽ bị đấy. Anh là một biểu tượng tình dục của Mỹ; anh là người có phương châm là 'nếu nó di chuyển, thì đem lên giường.' Anh là người ngủ với các ngôi sao nhạc rốc rồi cám dỗ các cô hầu gái của họ - anh đang cười nhạo em à?" cô nói hổn hển, tia nhìn của cô nheo lại chú ý đến đôi vai đang rung lên của anh.
Mở nắp chai nước gừng, anh nhìn ngang qua cô và cười. " Em đọc ở đâu mà biết được tất cả những chuyện vặt về các cô hầu gái vậy?"
"Vài thư ký của Bancroft nằm trong những người ái mộ anh," Meredith phản kích với vẻ khinh thị gay gắt. "Họ đọc về anh trong tờ Tattler."
"Tờ Tattler à?" Matt nói, cố giấu tiếng cười của anh sau cái cau mày suy nghĩ. "Đó có phải là tờ báo nhỏ đã nói anh bị người ngoài hành tinh mang đi và được những người ngoài hành tinh sáng suốt chỉ dẫn về những quyết định kinh doanh phải không?"
"Không, đó là tờ The World Star!" Meredith vặn lại, càng tuyệt vọng hơn bởi cô đã lờ đi sự thích thú của anh với toàn bộ đề tài. "Em nhìn thấy nó trong cửa hàng tạp hoá."
Sự thích thú của anh biến mất và giọng nói của anh hơi bực bội. "Anh dường như nhớ là đã đọc ở một nơi nào đó là em có một cuộc tình với một nhà soạn kịch."
"Đó là trong tờ Chicago Tribune, và họ không nói là em có một cuộc tình với Joshua Hamilton, họ đã nói chúng tôi gặp nhau rất thường xuyên!"
Anh cầm những chiếc ly lên và mang chúng đến cho cô. "Em có một cuộc tình với anh ta không?" anh tiếp tục dai dẳng.
Ghét cảm giác bị nhỏ lại bởi anh, Meredith đứng lên và nhận cái ly từ tay anh. "Không có. Joshua Hamilton yêu người anh ghẻ của em, Joel. "
Cô cuối cùng cũng thoả mãn khi thấy Matthew Farrell bị mất phương hướng hoàn toàn. "Anh ta yêu cái gì của em?"
"Joel là con trai của bà nội kế của em, nhưng anh ấy gần bằng tuổi em, vì vậy là chúng tôi đã đồng ý cách đây nhiều năm là gọi nhau bằng anh em kế. Tên người con trai khác của bà ta là Jason. "
Môi của Matt giật giật "Anh kết luận," anh nói bằng giọng chua chát, "Joel là người đồng tính luyến ái à?"
Nụ cười hài lòng của Meredith biến mất và mắt của cô nheo lại bởi giọng nói của anh. "Vâng, nhưng anh không được nói bất cứ thứ gì xấu về Joel! Anh ấy là một người tử tế, là người thân yêu nhất em từng có! Jason thì ngay thẳng và anh ta là một con heo!"
Vẻ mặt của anh dịu xuống với sự bảo vệ người anh trai của cô, và anh nâng tay của anh lên, không thể kiềm chế được ham muốn chạm vào cô. "Ai mà đoán được," anh nói, mỉm cười với trong đôi mắt dữ dội của cô khi anh vuốt những khớp ngón tay của anh trên cánh tay cô, "là một cô gái nghiêm trang mới bước vào đời mà anh đã gặp cách đây đã lâu thực sự có quá nhiều chuyện xấu trong gia đình của cô ta đến thế?"
Không chú ý đến Patrick Farrell, người đang ngừng lại ở bực thang cuối cùng, đang lắng nghe cuộc đấu khẩu của họ với vẻ quan tâm thích thú, Meredith hất mạnh cánh tay cô ra. "Ít ra là em đã không ngủ với tất cả bọn họ, " cô nóng nảy độp lại, "và không có ai trong bọn họ," cô nói thêm, " có mái tóc màu hồng cả!"
"Ai, " Patrick hỏi bằng một giọng cười tắc nghẹn khi cuối cùng thì ông cũng cho họ biết sự hiện diện của ông, "có mái tóc hồng?"
Matt ngước lên một cách đãng trí và thấy đầu bếp đang mang vào một cái khay và đặt nó trên bàn trong phòng ăn. "Còn quá là sớm để dùng bữa tối, " anh nói, cau mày.
"Đó là lỗi của bố," Patrick nói "Bố đã nghĩ là chuyến bay của bố rời khỏi vào lúc nửa đêm nay, nhưng ngay sau khi con đi rước Meredith, bố mới nhận biết là nó sẽ rời khỏi vào lúc mười một giờ. Bố yêu cầu bà Wilson dời bữa ăn tối sớm một giờ. "
Meredith, người khao khát buổi tối này kết thúc cho mau, vui mừng với bữa ăn tối sớm hơn, và lập tức quyết định yêu cầu Patrick cho cô quá giang đi về nhà cô khi ông rời khỏi. Phấn chấn lên bởi chuyện đó, cô đã cố vượt qua toàn bộ bữa ăn với sự bình thản ngang bằng với sự phấn chấn đó, và Patrick làm mọi chuyện dễ dàng bằng cách nói những câu chuyện bâng quơ mà cô chỉ tham gia vào khi nào Matt không nói. Thực ra, cho dù Matt đã được ngồi ở đầu bàn và cô ngồi kế bên tay phải anh, Meredith tránh được không chỉ là nói chuyện với anh, mà là cả nhìn anh - cho đến khi thức ăn tráng miệng được dọn đi. Cuối của bữa ăn dường như là biểu đồ mới cho toàn buổi tối.
Trước đó, cô đã tin rằng Patrick không biết được chuyện cực kỳ không hợp đạo đức của con trai ông đã đến mức nào, nhưng khi ông đứng lên từ bàn, cô khám phá ra là ông rõ ràng không biết chút gì, và ngay cả chính sách trung lập của ông, là ảo tưởng. "Meredith, " ông nói bằng giọng điệu khiển trách, "con đã không nói một lời với Matt từ khi chúng ta ngồi vào bàn này. Im lặng sẽ không giải quyết được chuyện gì. Cái mà hai con cần là một cuộc cãi cọ lớn dễ thương được nói ra mọi chuyện và làm rõ trắng đen." Ông nhìn lướt qua Matt với nụ cười ý nghĩa "Con có thể bắt đầu ngay sau khi bố hôn tạm biệt Meredith. Joe sẽ đợi ở phía trước nhà. "
Meredith đứng lên một cách nhanh chóng. "Chúng con sẽ không có một trận cãi cọ. Thực ra, con phải rời khỏi. Bố có thể đưa con về nhà trên đường bố ra sân bay không?"
Giọng nói của Patrick giống như giọng điệu không thể xiêu lòng như một người cha và ân cần. "Đừng dại dột, Meredith. Con sẽ ở lại đây với Matt và nó sẽ đưa con về nhà sau. "
"Con không có dại dột! Bác Farrell - "
"Bố. "
"Con xin lỗi - Bố, " cô tự sửa, và rồi cô nhận biết đây sẽ là cơ hội duy nhất của cô để tranh thủ sự ủng hộ của ông, cô nói, "con không nghĩ bố nhận biết tại sao con ở đây ngay bây giờ. Con ở đây vì con trai của bố đã hăm dọa và ép buộc con gặp anh ấy trong thời gian mười một tuần. "
Cô mong đợi ông bị bất ngờ, để yêu cầu lời giải thích từ Matt. Cô đã không mong ông nhìn cô một cách điềm nhiên, rồi đứng về phía con trai của ông chống lại cô. "Nó làm những gì cần thiết để ngăn cản con làm những chuyện mà cả hai con có thể sẽ hối tiếc trong suốt quãng đời còn lại của các con. "
Meredith lùi lại như thể ông đã tát vào cô, và cô đánh trả lại bằng lời nói với nhỏ nhẹ cứng rắn. "Con đã không bao giờ nên nói với hai người sự thật về chuyện đã xảy ra cách đây nhiều năm. Tối nay, suốt cả tối nay, con đã nghĩ là bố đã không biết tại sao bây giờ con ở đây..." Giọng nói của cô bỏ lửng và cô lắc đầu cho sự ngây thơ của mình. "Con đang dự định giải thích nó với bố, và yêu cầu bố can thiệp."
Patrick giơ tay lên trong một cử chỉ bất lực khẩn khoản yêu cầu cô hiểu cho ông, sau đó ông nhìn một cách lo lắng đến Matt, người đứng ở đó, không cử động với hoạt cảnh nhỏ. "Bố phải đi rồi, " ông nói, và thêm vào một cách khập khiễng, "Con có muốn nhắn gì cho Julie không?"
"Bố có thể gửi cho cô ấy sự cảm thông của con, " cô thản nhiên trả lời, quay lại tìm cái áo choàng và cái ví, "vì phải lớn lên trong một gia đình có những người đàn ông vô tâm." Cô không thấy quai hàm của Matt bạnh ra, nhưng cô có cảm giác tay Patrick ở trên vai của cô, và mặc dù cô dừng lại, cô không chịu quay mặt lại. Bàn tay của ông thả xuống và sau đó ông rời khỏi.