Số lần đọc/download: 2253 / 35
Cập nhật: 2016-01-26 07:40:13 +0700
Hồi 42: Tâm Xà Mặt Ngọc
Ba tiếng gõ cửa đập vào tai Ỷ Lan. Nàng đang ngồi tư lự trước ngọn bạch lạp, bật đứng dậy, bởi ba tiếng gõ cửa kia đúng với ám hiệu mà nàng giao ước với thường Luân.
Ỷ Lan mở cửa. Đúng như nàng dự đoán, người gõ cửa là bạch diện thư sinh Thường Luân.
Thường Luân bước vào. Ỷ Lan cởi tấm áo choàng cho gã, ôn nhu hỏi:
- Tướng công có biết việc gì ở Tiên Cung chưa?
Thường Luân thở dài một tiếng, bước đến bàn ngồi. Trên khuôn mặt anh tuấn của y lộ rõ nét đâm chiêu. Ỷ Lan nhận ra ngay những nét đâm chiêu trên mặt Thường Luân. Nàng ngồi xuống đối diện gã.
- Tướng công, đã có chuyện gì xảy ra hay sao mà tướng công đâm chiêu vậy? Phải chăng có chuyện khiến tướng công khó xử?
Thường Luân nhìn nàng:
- Nương tử... đúng là ta đang có chuyện khó xử vô cùng. Chuyện đó liên quan đến nương tử.
- Tướng công có thể cho thiếp biết được không?
Thường Luân chỉ vô rượu đặt trên kệ:
- Ta muốn uống rượu.
- Để thiếp rót rượu hầu tướng công.
Thường Luân gật đầu.
Ỷ Lan bước đến lấy vò rượu và cái chén. Nàng tự tay rót rượu dâng lên Thường Luân:
- Mời tướng công!
Thường Luân đón lấy chén rượu uống cạn. Y đặt chén xuống bàn nhìn Thường Luân thở dài.
Ỷ Lan hỏi:
- Tướng công, thật ra đã có chuyện gì?
Thường luân với vẻ tư lự nhìn Ỷ Lan:
- Nàng còn nghĩ đến chuyện cũ không?
- Tướng công muốn nói đến chuyện cũ là chuyện gì?
- Sự mất tích của phụ thân nàng đó.
- Chuyện đó thiếp không bao giờ quên. Bộ vương nữ Khắc Thủy Phượng đã biết và nghi ngờ tướng công?
Thường Luân đăm chiêu.
Ỷ Lan nắm tay gã:
- Vương nữ Khắc Thủy Phượng đã nghi ngờ tướng công?
Thường Luân thở dài nhìn nàng nói:
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp cái.
- Ý tướng công muốn nói gì?
Thường Luân chắp tay sau lưng đi tới đi lui. Ỷ Lan nhìn theo những bước chân của Thường Luân mà suy nghĩ mông lung.
- Có phải tướng công có chuyện rất khó nói với thiếp?
Thường Luân dừng bước quay lại gật đầu.
- Đúng như vậy. Ta đang suy nghĩ tìm cách để Khắc Thủy Phượng nói ra sự thật về việc mất tích của phụ thân nàng. Mà cách đó ta sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nàng, nhưng xét cho cùng không còn cách nào khác.
Ỷ Lan khẩn trương:
- Chỉ cần biết cha thiếp ở đâu thì dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thiếp cũng không từ nan.
Thường Luân bước đến bên Ỷ Lan:
- Nương tử sao không bỏ qua chuyện đó đi.
Ỷ Lan lắc đầu:
- Không thể bỏ được. Thiếp linh cảm cha thiếp đang rất khốn khổ.
Thường Luân thở dài:
- Nương tử nhất định không bỏ qua việc cha nàng mất tích à?
- Thiếp là con, chữ hiếu chưa trả cớ sao có thể bỏ qua được.
- Thế thì ta chẳng còn cách nào nữa ngoài một cách này thôi.
Ỷ Lan nắm tay Thường Luân:
- Tướng công nói đi, dù có nguy hiểm đến tính mạng thì Ỷ Lan cũng phải tìm ra tung tích của cha.
Thường Luân lắc đầu thở dài rồi ôn tồn nói:
- Hiện nay ta tạm thời được Khắc Thủy Phượng tạm tin. Để cho thị càng tin ta hơn nhằm thời cơ bắt thị phải nhận tất cả tội lỗi của thị với cha của nương tử. Ta... ta phải đưa nàng đến thạch ngục diện kiến mụ.
Thường Luân nắm tay Ỷ Lan từ từ bóp chặt lại:
- Nếu nương tử thật lòng muốn truy xét đến cùng sự mất tích của phụ vương thì nhất định nàng không được nói ra mối quan hệ giữa ta và nàng. Nếu Khắc Thủy Phượng biết được thì ta và nàng sẽ khó toàn mạng. Ta chết cũng không sao nhưng ai sẽ tìm ra bí mật về sự mất tích của vương phụ.
Ỷ Lan nhìn Thường Luân:
- Thiếp hiểu ý tướng công rồi.
- Nàng hiểu ý ta chứ?
Ỷ Lan gật đầu.
Thường Luân nghiêm giọng nói:
- Nếu như nàng đồng ý cách của ta thì ta sẽ có cách cứu nàng và còn bắt Khắc Thủy Phượng trả nợ lại cho nàng nữa.
Thường Luân vừa dứt lời thì chợt nheo mày. Hắn cảm nhận vừa mới nghe được tiếng động rất khả nghi. Thường Luân liền truyền âm nhập mật nói với Ỷ Lan:
- Nương tử, hình như có người đang theo dõi chúng ta.
Ỷ Lan đáp lời gã:
- Thiếp vừa nghe có tiếng động lạ.
Hai người im lặng nhìn nhau. Thường Luân bặm chặt môi rồi bất ngờ dậm mạnh chân, thân ảnh của gã vụt phi lên cao như một viên pháo thăng thiên. Thường Luân vừa trổ khinh thuật vừa dụng chưởng đánh vào mái ngói.
- Ầm!
Chưởng kình Hải Nộ Cuồng Phong của Thường Luân đập thủng một lỗ to bằng miệng một chiếc nia, thân ảnh theo cái lỗ đó lướt băng lên mái nhà.
Thường Luân kịp nhận ra là Xuân Xuân và Thu Thu vận đồ dạ hành lướt xuống đất, trổ khinh thuật thượng thừa bỏ chạy. Thường Luân đâu dễ để cho hai ả nữ tì của Khắc Thủy Phượng chạy thoát. Thường Luân luân lướt xuống đất rượt theo hai ả thị nữ đó. Gã vừa rượt vừa nghĩ đến cái chết của Nhiếp Thần Quân, Thường Luân nghĩ thầm:
- Hai ả này mà nói với Khắc Thủy Phượng tất cả những gì mà y nói với Ỷ Lan thì nhất định Khắc Thủy Phượng sẽ không tha cho gã.
Thường Luân nghĩ vậy liền gia tăng cước pháp đuổi theo Xuân Xuân và Thu Thu. Bây giờ võ công của Thường Luân đâu phải tầm thường nữa, nên chỉ thoáng một cái đã bắt kịp hai ả.
Y đang rượt đuổi gần kịp thì hai ả đột nhiên quẳng ngược về phía sau một quả hỏa pháo.
- Bùm...
Khói từ hỏa pháo nổ ra lan tỏa mù mịt. Mặc dù vậy Thường Luân vẫn phi thân đạp qua bụm khói với thuật Xí Phi Vân, cắt ngang đỉnh đầu hai người.
Thường Luân trụ thân đứng trước mặt Xuân Xuân và Thu Thu ôn nhu nói:
- Thường Luân công tử hãy xem đây là cái gì!
Xuân Xuân và Thu Thu vừa nói vừa giơ cao một mảnh ngọc bội:
- Đây là tín vật của nữ vương, Thường sứ giả thấy ngọc bội như thấy nữ vương phải tuyệt đối tuân lệnh người cầm ngọc bội này.
Thường Luân chớp chớp mắt, hơi một chút lúng túng rồi từ từ quỳ xuống hướng về phía Xuân Xuân:
- Thường Luân nghe chỉ dụ của vương nương.
Xuân Xuân nhìn Thu Thu mỉm cười rồi quay lại nói với Thường Luân:
- Tốt lắm.
Nàng dấn đến một bộ:
- Thường Luân hãy nghe đây, Xuân Xuân và Thu Thu đã nghe được tất cả những lời ngươi nói với Ỷ Lan quận chúa nên bây giờ ngươi phải theo ta về để vương nương định tội.
- Thường Luân tuân phục nhị vị cô nương.
Xuân Xuân gật đầu:
- Tốt lắm. Nếu ngươi thành khẩn ăn năn, Xuân Xuân và Thu Thu sẽ nói với vương nương có thể tha tội chết cho ngươi.
- Thường Luân rất biết lỗi của mình. Nhị vị cô nương hãy đưa Thường Luân đến gặp vương nương để người định tội.
Xuân Xuân nhìn Thường Luân:
- Xem ra Thường sứ giả rất ngoan ngoãn. Nếu có bị định tội chết thì vương nương cũng cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.
Thường Luân gục đầu đưa hai tay đến trước:
- Nhị vị hãy dẫn Thường Luân về nhận cái chết với vương nương.
Xuân Xuân và Thu Thu bước đến toan khống chế hổ khẩu của Thường Luân. Thường Luân ngẩn lên miệng khẽ mỉm cười.
Thu Thu nhận ra ngay vẻ mặt đắc ý của gã, giật mình cảnh báo:
- Xuân Xuân...
Lời còn đọng trên hai vành môi của nàng thì đã bị đạo kình Hải Nộ Cuồng Phong đã nện thẳng vào vùng thượng đẳng như một quả búa nghìn cân nện vào đe.
- Ầm...
Thu Thu hứng trọn đạo kình di sơn đảo hải đó, thân ảnh bị nhấc lên khỏi mặt đất rồi rơi bịch xuống đất, hồn lìa khỏi xác mà không kịp nói lời nào.
Xuân Xuân thấy cái chết của Thu Thu, hồn phi phách lạc, đứng phỗng ra như pho tượng. Khi nàng nghe được tiếng cười khảy của Thường Luân mới giật mình thì đã bị y điểm vào Tịnh huyệt rồi.
Thường Luân nhìn Xuân Xuân mỉm cười:
- Thường mỗ không dễ chết vậy đâu.
Xuân Xuân nghiêm giọng nói:
- Thường sứ giả chống lại người giữ ngọc bội là chống lại với vương nương. Người sẽ bị tội chết như Lục Thái Mẫu và Nhiếp Thần Quân.
Thường Luân nheo mày:
- Nàng mang miếng ngọc bội vô tri đó ra hù dọa Thường mỗ đấy à? Ai lại không một lần chết, với ta chết chẳng là gì cả nhưng sống thì phải là chủ nhân của thiên hạ.
Thường Luân nhìn Xuân Xuân chằm chằm:
- Phải Khắc Thủy Phượng lệnh cho nàng và Thu Thu theo dõi Thường mỗ?
- Không sai!
- Vương nương cũng chẳng tin Thường mỗ.
- Thường sứ giả đừng coi thường vương nương. Tinh nhãn của người có thể đọc được ý niệm trong đầu sứ giả.
- Để xem vương nương có biết được ý niệm của ta như nàng nói không?
Thường Luân nhìn thẳng vào mặt Xuân Xuân:
- Nếu bây giờ Thường mỗ muốn nàng giúp đỡ thì nàng dò giúp ta không? Nếu từ chối thì ta sẽ giết nàng ngay tức khắc.
Xuân Xuân trề môi:
- Thường sứ giả không dám giết ta đâu. Bởi ta và Thu Thu không quay về bẩm báo thì vương nương sẽ biết chúng ta đã chết và người giết chẳng ai khác là Thường sứ giả. Lúc bấy giờ Thường sứ giả có mọc cách bay lên trời hay khoét lỗ chui xuống địa ngục cũng đừng hòng thoát khỏi sự truy sát của Thất Độc Thư Sinh.
Xuân Xuân cười khẩy khe khắt nói:
- Nào, Thường sứ giả còn chờ gì nữa mà không ra tay?
- Nàng đúng lắm, ta đâu thể giết nàng được.
Thường Luân thở dài một tiếng:
- Nàng không nghĩ đến Ỷ Lan quận chúa à?
Xuân Xuân bặm môi.
Thường Luân đặt tay lên vai Xuân Xuân:
- Xuân Xuân, cô hãy nghĩ lại đi. Nếu Ỷ Lan lấy lại được vương triều Qui Tư Quốc, có phải nàng có công đầu sao. Nàng vừa được vinh hoa phú quý, vừa được trọn chữ trung nghĩa.
- Thường sứ giả muốn ta phản bội lại vương nương chứ gì?
- Nàng không phản bội, mà vì nghĩa vì trung hành sự thôi.
Xuân Xuân thở dài.
Thường Luân từ tốn nói:
- Xuân Xuân hãy nghĩ kỹ đi. Nếu Khắc Thủy Phượng giết Ỷ Lan, khi chết nàng sẽ nói sao với Ỷ Lan và vương phụ của nàng nơi chín suối?
Thường Luân thở dài:
- Ta biết nàng rất trung thành với vương nương, nhưng chúng ta có một tấm lòng, một lời nói chân thành, còn quyết định là nàng.
- Hãy đưa Xuân Xuân đến gặp Ỷ Lan.
Thường Luân mỉm cười:
- Được, ta sẽ đưa nàng đến gặp Ỷ Lan.