What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Frank Herbert
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5856 / 761
Cập nhật: 2020-09-12 14:37:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
à Muad'Dib đứng trước họ, rồi Người nói: "Dù chúng ta cho rằng đứa bé bị bắt đã chết, nó vẫn còn sống. Bởi hạt giống của nó là hạt giống của ta và giọng nói của nó là giọng nói của ta. Và nó nhìn thấu những tầm xa nhất của những điều có thể. Đúng thế, nó nhìn thấu tới thung lũng của điều không thể biết, bởi vì ta."
- trích "Arrakis thức tỉnh" của Công chúa Irulan
Nam tước Vladimir Harkonnen cụp mắt xuống đứng trong phòng yết kiến của Hoàng gia, căn phòng nam giới hình ô van trong trại của Hoàng đế Padishah. Bằng những cái liếc vụng trộm, Nam tước quan sát căn phòng có tường kim loại và những người tụ tập trong đó - các noukker, các thị đồng, vệ sĩ, quân Sardaukar đứng thành hàng quanh các bức tường trong tư thế nghỉ, bên dưới những lá cờ trận tả tơi đẫm máu đoạt được của đối phương, thứ trang hoàng duy nhất cho căn phòng.
Những giọng nói vang ra từ bên phải căn phòng, dội lại từ một hành lang có trần cao: "Dẹp đường! Dẹp đường cho Người của Hoàng gia!"
Hoàng đế Padishah Shaddam IV từ hành lang tiến vào phòng yết kiến, theo sau là đoàn tùy tùng. Ông đứng đợi trong lúc ngai vàng của ông được mang tới, phớt lờ Nam tước, dường như cũng phớt lờ bất cứ ai khác trong phòng.
Nam tước nhận thấy ông không thể phớt lờ Người Của Hoàng gia, và quan sát Hoàng đế xem có dấu hiệu gì, có manh mối nào cho thấy mục đích của cuộc tiếp kiến này không. Hoàng đế đứng đĩnh đạc, chờ đợi - một dáng người mảnh khảnh tao nhã vận trang phục Sardaukar màu xám có đồ trang trí bằng vàng và bạc. Khuôn mặt mỏng và đôi mắt lạnh lẽo của ông nhắc Nam tước nhớ về Công tước Leto đã chết từ lâu. Có cùng một cái nhìn như của loài chim ăn thịt. Nhưng tóc Hoàng đế màu đỏ, không phải màu đen, và gần như cả bộ tóc đó được giấu trong chiếc mũ sắt đen sì của một vị Burseg, trên chóp mũ có huy hiệu Đế quốc bằng vàng.
Các thị đồng khiêng ngai vàng tới. Đó là một chiếc ghế đồ sộ tạc từ một tảng thạch anh Hagal nguyên khối, ánh trong mờ màu xanh da trời lẫn xanh lá cây có xen những đường sọc vàng như lửa. Họ đặt nó lên bục và Hoàng đế trèo lên, ngồi xuống ghế.
Một bà lão mặc áo choàng aba đen, mũ trùm kéo sụp xuống trán, tách ra khỏi đám tùy tùng của Hoàng đế, chiếm một chỗ đằng sau ngai vàng, một bàn tay gầy nhẳng đặt trên lưng ghế thạch anh. Khuôn mặt mụ ló ra ngoài mũ trùm đầu trông như một bức biếm họa chân dung phù thủy - gò má hóp, mắt trũng sâu, mũi dài quá khổ, làn da lốm đốm có những đường gân nổi hẳn ra ngoài.
Nam tước nén nỗi run sợ trước cái nhìn của mụ. Sự có mặt của Mẹ Chí tôn Gaius Helen Mohiam, Người Nói Sự thật của Hoàng đế, cho thấy tầm quan trọng của cuộc tiếp kiến này. Nam tước quay đi không nhìn mụ ta, quan sát đám tùy tùng để tìm manh mối. Có hai mật vụ của Hiệp hội, một người cao và béo, người kia thấp và béo, cả hai đều có đôi mắt xám lịch thiệp. Và ở giữa đám hầu cận là một trong những người con gái của Hoàng đế, Công chúa Irulan, người ta nói cô là người được huấn luyện theo phương pháp Bene Gesserit thâm sâu nhất, người mà số phận đã an bài là sẽ trở thành một Mẹ Chí tôn. Cô cao ráo, tóc vàng, mặt đẹp như tạc, đôi mắt xanh lục như nhìn thấu và xuyên qua ngài.
"Nam tước yêu quý của ta."
Hoàng đế đã hạ cố chú ý đến ngài. Người nói giọng nam trung và có sự điều khiển cực kỳ tinh tế trong giọng nói. Dù vẫn đang chào hỏi ngài nhưng giọng nói đó như muốn nói ngài chẳng là cái gì và không đáng được Hoàng đế lưu tâm tới.
Nam tước cúi thấp người, tiến đến vị trí yêu cầu cách ngai vàng mười bước. "Thần đến theo lệnh triệu tập của người, thưa Bệ hạ."
"Lệnh triệu tập!" mụ phù thủy già cười khúc khích.
"Thôi nào, Mẹ Chí tôn," Hoàng đế khiển trách, nhưng Người mỉm cười trước vẻ lúng túng của Nam tước, rồi nói: "Đầu tiên, hãy nói cho ta biết ông vừa phái thuộc hạ của ông đi đâu, tay Thufir Hawat ấy."
Nam tước phóng cái nhìn chằm chằm sang trái rồi sang phải, tự sỉ vả vì đã đến đây mà không mang theo đội cận vệ của mình, dù bọn chúng chẳng hữu dụng cho lắm trong việc chống lại quân Sardaukar. Tuy nhiên...
"Thế nào?" Hoàng đế hỏi.
"Ông ta được phái đi năm ngày nay rồi, tâu Bệ hạ." Nam tước liếc về phía hai mật vụ Hiệp hội, rồi quay lại phía Hoàng đế. "Ông ta phải ghé vào một căn cứ buôn lậu và cố thử thâm nhập vào trại của tên cuồng tín Fremen đó, tay Muad'Dib."
"Không thể tin được!" Hoàng đế nói.
Một bàn tay giống như vuốt chim của mụ phù thủy đập nhẹ vào vai Hoàng đế. Bà ta cúi người về phía trước, thì thầm vào tai vua.
Hoàng đế gật đầu rồi nói: "Năm ngày, Nam tước. Hãy nói cho ta nghe, tại sao ông không lo lắng về sự vắng mặt của ông ta?"
"Nhưng thần có lo lắng đấy chứ, thưa Bệ hạ!"
Hoàng đế vẫn nhìn Nam tước chằm chằm, chờ đợi. Mẹ Chí tôn cười khúc khích.
"Ý thần là, thưa Bệ hạ," Nam tước nói, "là dù thế nào thì vài giờ nữa tay Hawat đó cũng sẽ chết." Và ngài giải thích về chất độc tiềm tàng trong cơ thể Hawat, rằng Hawat luôn cần thuốc giải độc.
"Ông thật thông minh, Nam tước ạ," Hoàng đế nói. "Hai đứa cháu của ông ở đâu rồi, Rabban và thằng em Feyd-Rautha?"
"Bão đến rồi, thưa Bệ hạ. Thần phái chúng đi xem xét kỹ vành đai của chúng ta, phòng trường hợp bọn Fremen tấn công dưới vỏ bọc cát."
"Vành đai," Hoàng đế nói. Từ đó phát ra như thể nó làm cho miệng Người rúm ró lại. "Cơn bão đó sẽ không ảnh hưởng nhiều lắm ở đây trong vùng lòng chảo này, và bọn Fremen thấp hèn đó sẽ không tấn công trong lúc ta đang ở đây với năm quân đoàn Sardaukar."
"Không chắc đâu, thưa Bệ hạ," Nam tước nói. "Nhưng người ta không thể chỉ vì quá cẩn trọng mà bị phê bình."
"Chà chà," Hoàng đế nói. "Phê bình. Thế thì ta không thể nói về việc ta đã phải tốn bao nhiêu thời gian cho cái chuyện ngu dại này trên Arrakis ư? Và ta cũng không thể nói về những nguồn lợi nhuận của công ty CHOAM đổ xuống cái hang chuột này ư? Không thể nói về những lễ trọng của triều đình và những chuyện quốc gia đại sự mà ta phải trì hoãn - thậm chí phải hủy bỏ - vì cái chuyện xuẩn ngốc này ư?"
Nam tước hạ ánh mắt xuống, hoảng sợ trước sự giận dữ của Hoàng đế. Ngài cảm thấy khó chịu trước vị thế mong manh của ngài ở đây, đơn độc, lệ thuộc vào Hiệp định và lời tuyên bố chính thức của các Đại Gia tộc. Liệu ông ta có ý giết ta không? Nam tước tự hỏi. Ông ta không thể! Không thể giết ta trong khi các Đại Gia tộc khác đang đợi trên đó, khao khát túm được bất kỳ lý do gì để kiếm lợi từ vụ lộn xộn trên Arrakis này.
"Ông có bắt giữ con tin không?" Hoàng đế hỏi.
"Vô ích thôi, thưa Bệ hạ," Nam tước nói. "Bọn Fremen điên rồ này tổ chức nghi lễ chôn cất dành cho mỗi kẻ bị bắt làm con tin, chúng hành động như thể người này đã chết rồi."
"Vậy sao?" Hoàng đế nói.
Và Nam tước chờ đợi, liếc sang trái, sang phải, vào những bức tường kim loại của căn phòng, nghĩ về căn lều kim loại hình quạt khổng lồ bao quanh ngài. Nó phơi bày một sự giàu sang vô hạn mà ngay cả Nam tước cũng phải kính sợ. Ông ta mang theo thị đồng, Nam tước nghĩ, và bọn đầy tớ vô tích sự trong cung, những người đàn bà của ông ta và bọn bám váy họ - thợ cắt tóc, nhà thiết kế, đủ thứ... tất cả bọn ăn bám chầu rìa trong Cung điện. Tất cả đều ở đây - nịnh hót, bày mưu tính kế quỷ quyệt, "sống cho qua ngày đoạn tháng" với Hoàng đế... tới đây để xem ông ta đặt dấu chấm hết cho vụ này, để phun ra những lời dí dỏm về các trận đánh và tôn sùng những kẻ bị thương.
"Có thể ông chưa bao giờ tìm kiếm loại con tin thích hợp," Hoàng đế nói.
Ông ta biết điều gì đó, Nam tước nghĩ. Nỗi sợ hãi như một tảng đá nằm trong dạ dày ngài cho đến khi ngài khó lòng chịu nổi cái ý nghĩ về ăn uống. Dù vậy, cảm giác đó giống như cơn đói, và đã vài lần ngài lấy tư thế trong bộ dây treo như thể sắp sửa ra lệnh mang thức ăn đến cho ngài. Nhưng ở đây chẳng có ai làm theo mệnh lệnh của ngài.
"Ông có ý tưởng gì về việc vị Muad'Dib này là ai không?" Hoàng đế hỏi.
"Chắc chắn là một tên trong Umma," Nam tước nói. "Một tên Fremen cuồng tín, một kẻ bịp bợm mộ đạo. Bệ hạ biết điều đó mà."
Hoàng đế liếc Người Nói Sự thật rồi quay lại nhìn Nam tước giận dữ. "Ông không biết gì khác về vị Muad'Dib này sao?"
"Một gã điên," Nam tước nói. "Nhưng tất cả bọn Fremen đều có chút điên."
"Điên ư?"
"Người của hắn hô vang tên hắn khi lao vào trận đánh. Đám đàn bà ném lũ con của họ vào chúng thần và tự lao vào lưỡi dao của chúng thần để mở đường cho bọn đàn ông tấn công chúng thần. Họ không có... không có... phép tắc văn minh!"
"Tệ đến thế kia à," Hoàng đế lẩm bẩm, và Nam tước nhận ra giọng điệu chế nhạo của Người. "Hãy nói cho ta nghe, Nam tước yêu quý, ông có kiểm tra kỹ những vùng cực Nam Arrakis không?"
Nam tước trân trối nhìn Hoàng đế, choáng váng bởi sự thay đổi chủ đề quá nhanh này. "Nhưng..., người biết đấy, thưa Bệ hạ, toàn bộ vùng đó không thể ở được, chỉ để ngỏ cho gió và sâu cát. Thậm chí cũng chẳng có chút hương dược nào trong vùng đó."
"Ông không nhận được báo cáo nào từ bọn săn lùng hương dược nói rằng ở đó có những đám cây cỏ, phải không?"
"Luôn có những bản báo cáo nói thế. Một vài bản được điều tra - từ rất lâu rồi. Người ta có thấy ít cây cối. Nhiều tàu chim bị mất tích. Rất hao tiền tốn của, thưa Bệ hạ. Đó là nơi mà con người không thể sống sót lâu dài."
"Ra vậy," Hoàng đế nói. Người bật ngón tay và cánh cửa bên trái đằng sau ngai vàng liền mở ra. Hai tên Sardaukar bước qua cánh cửa, lôi theo một bé gái chừng bốn tuổi. Đứa bé mặc áo aba đen, mũ trùm lật ra đằng sau để lộ những phụ kiện của bộ sa phục treo lơi lỏng bên cổ. Mắt nó xanh như mắt người Fremen, từ khuôn mặt tròn, dịu dàng nhìn đăm đăm ra phía trước. Đứa bé dường như không hề sợ sệt, và cái nhìn đăm đăm của nó làm Nam tước cảm thấy bứt rứt mà không giải thích được tại sao.
Ngay cả Người Nói Sự thật Bene Gesserit cũng lùi lại khi đứa bé đi qua và phác một cử chỉ như muốn chống đỡ về phía nó. Rõ ràng mụ phù thủy già rúng động vì sự có mặt của đứa bé.
Hoàng đế hắng giọng định nói, nhưng đứa trẻ đã lên tiếng trước - giọng nói nhỏ, còn chút ngọng nghịu do vòm miệng còn mềm, tuy nhiên vẫn rõ ràng. "Vậy ra ông ta đây," nó nói. Đứa bé tiến đến mép bục. "Ông ta trông chẳng oách gì lắm, phải không, chỉ là một lão già béo ị đang khiếp vía, yếu xìu không mang nổi cái thân lão nếu không có bộ dây treo giúp đỡ."
Một phát ngôn hoàn toàn bất ngờ đến thế phát ra từ miệng một đứa trẻ khiến Nam tước trừng trừng nhìn nó, không thốt nên lời mặc dù đang giận dữ. Nó là người lùn chăng? ngài tự hỏi.
"Nam tước thân mến," Hoàng đế nói, "hãy làm quen với em gái của Muad'Dib."
"Em gá...", Nam tước chuyển sự chú ý sang Hoàng đế. "Thần không hiểu."
"Ngay cả ta đôi khi cũng cẩn thận quá đáng," Hoàng đế nói. "Người ta đã báo với ta rằng những vùng cực Nam không có người ở nhưng lại phô ra bằng chứng về hoạt động của con người."
"Không thể có chuyện đó!" Nam tước phản đối. "Lũ sâu cát... chỉ toàn cát cho đến..."
"Bọn người này dường như có thể tránh được sâu cát," Hoàng đế nói.
Đứa bé ngồi xuống bục bên cạnh ngai vàng, đu đưa chân trên mép bục, đá đá hai chân. Có một vẻ đĩnh đạc tự tin trong cung cách nó đánh giá những gì xung quanh mình.
Nam tước nhìn chòng chọc vào đôi chân đang đá, cái kiểu chúng làm di động chiếc áo choàng đen, màu hồng của đôi xăng đan bên dưới lớp vải.
"Thật không may," Hoàng đế nói, "ta chỉ gửi năm tàu chở quân với một lực lượng tấn công tầm thường để bắt giữ tù nhân nhằm thẩm vấn. Khó khăn lắm chúng ta mới thoát thân được với ba tên tù nhân và một tàu chở quân. Này Nam tước, ông nhớ kỹ cho, quân Sardaukar của ta gần như bị áp đảo bởi một lực lượng chủ yếu là đàn bà, trẻ con và những lão già. Đứa bé ngồi ở đây là chỉ huy của một trong những nhóm tấn công đó."
"Người thấy đấy, tâu Bệ hạ!" Nam tước nói. "Người thấy bọn chúng là thế nào rồi đấy!"
"Ta tự để cho bọn chúng bắt ta," đứa bé nói. "Ta không muốn đối diện với anh trai ta và phải nói cho anh ấy biết là con trai anh ấy đã bị giết."
"Chỉ một dúm người của chúng ta thoát được," Hoàng đế nói. "Thoát được! Ông nghe thấy chưa?"
"Lẽ ra bọn ta cũng đã tóm được chúng rồi," đứa bé nói, "nếu như không có ngọn lửa."
"Quân Sardaukar của ta dùng động cơ phản lực trên tàu làm bộ phận phóng lửa," Hoàng đế nói. "Một hành động liều lĩnh tuyệt vọng, và là cái duy nhất giúp họ thoát được mang theo ba tù nhân. Hãy nhớ điều này, Nam tước yêu quý: Quân Sardaukar buộc phải nháo nhào rút lui trước đám đàn bà, con nít và những lão già!"
"Chúng ta phải tấn công bằng vũ lực," Nam tước rít lên. "Chúng ta phải phá hủy đến vết tích cuối cùng của..."
"Im đi!" Hoàng đế gầm lên. Người chồm về phía trước trên ngai vàng. "Đừng có lăng mạ trí thông minh của ta thêm nữa. Ngươi đứng trơ khấc đó trong sự ngây thơ ngu dốt mà..."
"Bẩm Bệ hạ," Người Nói Sự thật lên tiếng.
Hoàng đế ra hiệu bảo mụ im lặng. "Ngươi nói ngươi không biết gì về những hoạt động mà chúng ta tìm thấy, cũng không biết gì về phẩm chất chiến binh của bọn người kiệt xuất này!" Hoàng đế nhấc nửa người khỏi ngai vàng. "Vậy ngươi coi ta là cái gì hở Nam tước?"
Nam tước lùi hai bước, thầm nghĩ: Chính là Rabban. Nó đã làm chuyện này với ta. Rabban...
"Còn cuộc tranh chấp giả mạo với Công tước Leto nữa," Hoàng đế gầm gừ, ngồi lại vào ngai vàng. "Ngươi đạo diễn cái trò đó mới tuyệt làm sao."
"Bẩm Bệ hạ," Nam tước biện hộ. "Bệ hạ..."
"Im đi!"
Mụ Bene Gesserit già đặt một tay lên vai Hoàng đế, tì sát xuống thì thầm vào tai vua.
Đứa bé ngồi trên bục ngừng đá chân, nói: "Cứ làm ông ta sợ thêm chút nữa đi, Shaddam. Lẽ ra ta không nên tỏ ra thích thú, nhưng niềm vui thích này ta thấy không thể nào nén được."
"Yên nào, nhóc," Hoàng đế nói. Người chúi về phía trước, đặt một tay lên đầu đứa bé, rồi nhìn Nam tước chằm chằm. "Có thể như vậy không, Nam tước? Ngươi có thể là một kẻ chất phác ngây thơ như Người Nói Sự thật của ta nghĩ không? Ngươi không nhận ra đứa bé này là con gái bạn đồng minh của ngươi, Công tước Leto, hay sao?"
"Cha ta không bao giờ là đồng minh của ông ta," đứa bé nói. "Cha ta đã chết và tên Harkonnen già tàn bạo kia chưa từng nhìn thấy ta."
Nam tước nhìn trừng trừng sửng sốt. Khi ngài lại mở miệng được thì nó chỉ là tiếng kêu rền rĩ: "Ai?"
"Ta là Alia, con gái Công tước Leto và Lệnh bà Jessica, em gái của Công tước Paul-Muad'Dib," đứa bé nói. Nó nhấc người lên khỏi bục, tụt xuống sàn phòng yết kiến. "Anh trai ta đã hứa bêu đầu ngươi trên đỉnh lá cờ chiến trận và ta nghĩ anh ấy sẽ làm thế."
"Im nào, nhóc," Hoàng đế nói, rồi ngồi xuống ngai vàng, tay đưa lên cằm, quan sát Nam tước.
"Ta không thi hành mệnh lệnh của Hoàng đế," Alia nói. Nó quay lại, ngước nhìn Mẹ Chí tôn. "Bà ta biết điều đó."
Hoàng đế nhìn lên Người Nói Sự thật. "Nó nói thế là có ý gì vậy?"
"Đứa trẻ kia đúng là đồ chướng tai gai mắt!" mụ già nói. "Mẹ nó đáng phải chịu sự trừng phạt khắc nghiệt hơn bất kỳ sự trừng phạt nào trong lịch sử. Cái chết! Nó phải đến với đứa trẻ kia hay với kẻ sinh ra nó, dù có nhanh mấy cũng không thừa!" Mụ già chỉ một ngón tay vào Alia. "Hãy biến khỏi tâm trí ta!"
"Ngoại cảm?" Hoàng đế thì thầm. Người lại chú ý sang Alia. "Thề có Mẹ Vĩ đại!"
"Người không hiểu, tâu Bệ hạ," mụ già nói. "Không phải ngoại cảm. Đứa trẻ nằm ngay trong tâm trí ta. Nó giống những người sống trước ta, những người đã trao cho ta ký ức của họ. Đứa trẻ nằm trong đầu ta! Nó không thể ở đó, nhưng nó lại ở đó!"
"Những kẻ nào thế?" Hoàng đế gặng hỏi. "Điều vô lý này là thế nào đây?"
Mụ già thẳng người lên, hạ bàn tay đang chỉ xuống. "Ta vừa nói quá nhiều, nhưng sự thật vẫn là đứa trẻ này, vốn không phải là đứa trẻ, phải bị tiêu diệt. Từ lâu nay chúng ta đã được cảnh báo về một đứa bé như thế và cần phải ngăn chặn sự ra đời của nó, nhưng một kẻ trong chính chúng ta đã phản bội chúng ta."
"Người nói nhảm rồi, mụ già," Alia nói. "Người không biết chuyện đó là thế nào, tuy nhiên người vẫn nói huyên thuyên như một kẻ ngớ ngẩn mù dở." Alia nhắm mắt, hít một hơi sâu, rồi nín thở.
Mẹ Chí tôn già rên rỉ, loạng choạng.
Alia mở mắt. "Chuyện là thế này," nó nói. "Một sự ngẫu nhiên của vũ trụ... và các người có dự phần trong đó."
Mẹ Chí tôn giơ cả hai tay ra, lòng bàn tay đẩy không khí về phía Alia.
"Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng đế hỏi. "Bé con, ngươi có thể thực sự phóng chiếu suy nghĩ của ngươi vào đầu kẻ khác không?"
"Hoàn toàn không phải vậy," Alia nói. "Trừ phi ta được sinh ra như ngài, ta không thể nghĩ như ngài."
"Giết nó đi," mụ già thì thầm, bám chặt lưng ngai vàng làm chỗ dựa. "Giết nó đi!" Đôi mắt già nua sâu hoắm nhìn chòng chọc vào Alia.
"Im nào," Hoàng đế nói, và Người quan sát Alia. "Này nhóc, ngươi có thể liên lạc với anh trai ngươi không?"
"Anh ta biết ta ở đây," Alia nói.
"Ngươi có thể bảo hắn đầu hàng để đổi lấy mạng sống cho ngươi không?"
Alia mỉm cười với Người bằng sự ngây thơ trong sáng. "Ta sẽ không làm thế," nó nói.
Nam tước loạng choạng tới đứng cạnh Alia. "Tâu Bệ hạ," ngài cầu xin, "thần biết không gì..."
"Này Nam tước, ngươi mà ngắt lời ta thêm lần nữa là sẽ mất luôn quyền ngắt lời đó... vĩnh viễn," Hoàng đế nói. Hoàng đế tập trung chú ý vào Alia, quan sát nó qua hai mí mắt ti hí. "Ngươi không làm thế, hử? Ngươi có thể đọc được trong đầu ta điều ta sẽ làm nếu ngươi không tuân lệnh ta không?"
"Ta vừa nói ta không thể đọc được tâm trí người khác," đứa bé nói, "nhưng chẳng cần đến ngoại cảm người ta cũng có thể đọc được ý định của ngài."
Hoàng đế quắc mắt. "Này bé con, đại nghiệp của các ngươi không còn hy vọng nữa rồi. Ta chỉ cần tập hợp lực lượng và làm cho cái hành tinh này chỉ còn là..."
"Không đơn giản thế đâu," Alia nói. Nó nhìn hai mật vụ của Hiệp hội. "Hỏi họ xem."
"Thật không khôn ngoan khi đi ngược lại nguyện vọng của ta," Hoàng đế nói. "Ngươi không nên từ chối ta ngay cả điều nhỏ nhất."
"Anh trai ta đến đây ngay bây giờ," Alia nói. "Thậm chí một Hoàng đế có lẽ cũng phải run sợ trước Muad'Dib, vì anh ấy có sức mạnh của sự công chính và Thượng đế ban phước lành cho anh ấy."
Hoàng đế đứng bật dậy. "Trò chơi này đi quá xa rồi. Ta sẽ bắt anh trai ngươi và nắm giữ hành tinh này rồi nghiền cả hai thành..."
Căn phòng rung lên và chao đảo xung quanh họ. Cả một ngọn thác cát bất ngờ xuất hiện sau ngai vàng, nơi căn trại được buộc vào tàu của Hoàng đế. Áp suất trên da mạnh lên đột ngột trong khoảnh khắc cho thấy có một vùng tấm chắn rộng đang được kích hoạt.
"Ta đã bảo mà," Alia nói. "Anh trai ta đang đến."
Hoàng đế đứng trước ngai vàng, tay phải ép chặt vào tai phải, bộ thu phụ ở tai đang léo nhéo báo cáo tình hình cho Người. Nam tước tiến hai bước đến đằng sau Alia. Quân Sardaukar lao vào vị trí cạnh các cánh cửa.
"Chúng ta sẽ rút lui vào không gian và chấn chỉnh lại," Hoàng đế nói. "Nam tước, hãy cho ta tạ lỗi. Bọn điên này đang tấn công dưới vỏ bọc cơn bão. Vậy thì chúng ta hãy cho chúng thấy cơn thịnh nộ của Hoàng đế." Người chỉ vào Alia. "Ném nó vào cơn bão."
Trong khi Hoàng đế nói, Alia bỏ chạy về phía sau, giả vờ sợ hãi. "Hãy để cơn bão giành được cái nó có thể mang đi!" Alia hét lên. Và nó lẩn vào đôi tay Nam tước.
"Thần túm được nó rồi, thưa Bệ hạ!" Nam tước la lên. "Thần sẽ giết chết nó ngay bây giờ - aaaaa!" Ngài ném đứa bé lên sàn nhà, chộp lấy cánh tay trái của mình.
"Ta xin lỗi, ông già," Alia nói. "Người vừa gặp gom jabbar của Atreides." Nó đứng dậy, thả một mũi kim đen ngòm rơi khỏi tay.
Nam tước ngã ra đằng sau. Mắt Ngài lồi ra trong khi Ngài nhìn trừng trừng vào vết đỏ trên lòng bàn tay trái. "Ngươi... ngươi..." Ngài lăn lộn trong mớ dây treo, cả một khối thịt nặng nề chực đổ xuống nhưng lại được bộ dây treo đỡ lên cách sàn nhà vài phân, cái đầu ngật ngưỡng, miệng há hốc.
"Bọn người này thật điên rồ," Hoàng đế cáu kỉnh. "Nhanh lên! Vào trong tàu. Chúng ta sẽ gột sạch hành tinh này khỏi mọi..."
Có cái gì đó lấp lánh phía bên trái Hoàng đế. Một tia chớp hình cầu từ bức tường phía đó nảy ra, kêu tanh tách khi chạm vào sàn nhà bằng kim loại. Mùi chất cách điện cháy khét lẹt tràn ngập khắp phòng yết kiến của Hoàng đế.
"Tấm chắn!" một sĩ quan Sardaukar hét lên. "Tấm chắn phía ngoài bị hạ rồi! Bọn chúng..."
Lời nói của hắn bị át đi trong tiếng gầm rú như kim loại khi bức tường của con tàu phía sau Hoàng đế giần giật rung chuyển.
"Chúng vừa bắn vỡ mũi tàu!" ai đó kêu lên.
Bụi sôi sục khắp căn phòng. Dưới màn bụi, Alia nhảy lên, chạy về phía cánh cửa ngoài.
Hoàng đế quay ngoắt người, ra hiệu cho đám thuộc hạ rút vào một cửa thoát hiểm vừa mở ra ở vách tàu phía sau ngai vàng. Người lấy tay ra hiệu cho một sĩ quan Sardaukar đang nhảy qua màn bụi. "Chúng ta sẽ chống cự ở đây!" Hoàng đế ra lệnh.
Một tiếng nổ khác làm căn lều rung chuyển. Những cánh cửa đôi ở vách bên kia phòng ầm ầm bật ra làm cát bị gió thổi ùa vào cùng với tiếng la hét om sòm. Trong chớp mắt có thể thấy một dáng người nhỏ nhắn mặc áo choàng đen nổi bật dưới ánh sáng - Alia lao ra ngoài để tìm một con dao và, thật đúng với cách huấn luyện Fremen, giết những tên Harkonnen và Sardaukar bị thương. Lính Sardaukar tấn công qua màn bụi vàng xanh về phía lối cửa mở, vũ khí lăm lăm trong tay, tạo thành một hình cung ở đó để bảo vệ nơi ẩn trốn của Hoàng đế.
"Hãy cẩn trọng, tâu Bệ hạ!" một sĩ quan Sardaukar hét lên. "Xin hãy vào trong tàu!"
Nhưng lúc này Hoàng đế vẫn đứng một mình trên bục, chỉ tay về phía cửa. Một đoạn dài bốn mươi mét của căn lều đã bị bắn ra xa và lúc này những cánh cửa phòng yết kiến đã bật tung đón luồng cát giạt vào. Một đám mây bụi lơ lửng thâm thấp phía trên khung cảnh bên ngoài, thổi tới từ những khoảng xa màu xám nhạt. Chớp tĩnh điện từ đám mây kêu tanh tách, và qua màn bụi mờ mịt có thể thấy các tấm chắn lóe sáng thành từng tia do bị chập mạch khi va chạm với điện tích của cơn bão. Vùng bình nguyên tràn ngập những dáng người đang giao chiến - quân Sardaukar và những người mặc áo choàng đang hết nhảy lại xoay tròn nhanh thoăn thoắt, dường như bước xuống từ cơn bão.
Tất cả điều này như một bức khung cho tấm bia mà tay Hoàng đế đang chỉ vào.
Bên ngoài bức màn cát xuất hiện một chuỗi những hình dạng chói lòa có trật tự - những đường cong vĩ đại ngày một nhô cao tua tủa những cái chĩa nhọn trong suốt như pha lê, chúng nhanh chóng chuyển thành những cái miệng sâu cát mở toang hoác, những con sâu cát kín nghịt như cả một bức tường, mỗi con đều có lính Fremen cưỡi trên lưng để tấn công. Họ tiến quân tạo thành một hình nêm phát ra tiếng sin sít trên mặt cát, áo choàng bay phần phật trong gió khi họ cắt xuyên qua cuộc hỗn chiến giữa vùng bình nguyên.
Hướng về phía trại của Hoàng đế, quân Fremen rùng rùng tiến tới trong khi, lần đầu tiên trong lịch sử, quân Sardaukar đứng ngây người kinh sợ trước một cuộc tấn công dữ dội mà tâm trí họ khó lòng chấp nhận được.
Thế nhưng những hình dáng nhảy từ lưng sâu cát xuống là con người, và những lưỡi dao lóe lên cái ánh sáng vàng đầy điềm gở kia là thứ mà quân Sardaukar đã được đào tạo để đương đầu. Họ đâm bổ vào trận đánh. Và đó là một trận chiến giữa người với người trên bình nguyên Arrakeen trong lúc một cận vệ Sardaukar tinh nhuệ nhất ép Hoàng đế trở về tàu rồi đóng chặt cửa lại, sẵn sàng chết bên cánh cửa đó, lấy thân mình làm một phần tấm chắn cho Hoàng đế.
Trong sự tĩnh lặng tương đối bên trong con tàu, Hoàng đế nhìn chằm chằm vào những gương mặt mắt mở to trân trối của đám tùy tùng, nhìn thấy đứa con gái cả với đôi má đỏ bừng do phải ráng sức, Người Nói Sự thật già nua đang đứng như một cái bóng đen ngòm, mũ trùm đầu kéo sụp xuống mặt, cuối cùng Hoàng đế cũng thấy hai khuôn mặt Người đang cố tìm - hai mật vụ của Hiệp hội. Họ mặc bộ quần áo màu xám của Hiệp hội, không trang trí, và dường như bộ đồ đó thích hợp với sự bình tĩnh mà họ vẫn giữ được bất chấp những mối xúc cảm đang dâng cao quanh họ.
Tuy vậy, tay mật vụ Hiệp hội dáng cao đưa một tay lên mắt trái. Trong khi Hoàng đế quan sát, một người nào đó huých vào cánh tay hắn, bàn tay bị xô lệch đi, và con mắt trái bị lộ ra. Hắn đã mất một trong hai kính sát tròng dùng để ngụy trang, và con mắt nhìn ra thô lố toàn màu xanh tối sẫm gần như đen.
Tên mật vụ thấp nhỏ hơn hích khuỷu tay len qua đám người, tiến một bước lại gần Hoàng đế rồi nói: "Chúng ta không thể biết sự thể sẽ ra thế nào." Tên dáng cao, tay lại đặt lên mắt, chêm vào bằng giọng lạnh lùng: "Nhưng ngay cả vị Muad'Dib này cũng không thể biết."
Những lời đó khiến Hoàng đế choáng váng đến nỗi Người hết hẳn mụ mẫm. Người nén sự khinh bỉ không để nó bật ra khỏi miệng bằng một nỗ lực thấy rõ bởi chẳng cần phải có khả năng tập trung cao độ của một hoa tiêu Hiệp hội thì mới thấy được cơ hội chính hầu thoát khỏi vùng bình nguyên này trong tương lai trước mắt. Liệu hai tên này có quá dựa vào năng lực của chúng đến nỗi mất khả năng dùng đôi mắt và lý trí rồi không? Người tự hỏi.
"Mẹ Chí tôn," Hoàng đế nói, "chúng ta phải đặt ra một kế hoạch."
Mụ kéo mũ ra khỏi mặt, bắt gặp cái nhìn chằm chằm không chớp của Hoàng đế. Cái nhìn vụt qua giữa họ mang theo sự hoàn toàn hiểu ý nhau. Họ có một thứ vũ khí còn lại và cả hai cùng biết đó là gì: sự phản bội.
"Triệu tập Bá tước Fenring từ địa phận của ông ta," Mẹ Chí tôn nói.
Hoàng đế Padishah gật đầu, ra hiệu cho một trong các sĩ quan hầu cận làm theo lệnh.
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát