Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:00:16 +0700
Chương 41
"C
ô chú nói thế có nghĩa là sao ạ?"Khải nói.
"Thôi giờ cô chú về......"
"Vâng ạ....."
--------Sáng hôm sau---------
"Cậu cố nhớ đi...mình là Dương Châu San nè?"San chắp tay nài nỉ cô.
"Cả mình nữa....cậu cố nhớ ra đi....mình Linh Chi nè?"Chị củng vậy.
"??????"Cô đơ người và trong đầu hiện giờ không biết bao nhiêu là dấu "chấm hỏi" cả.
Nhìn thấy cái mặt đơ của cô thì Chi và San đã biết ngay cái kết quả ra sao rồi.Hai người buông thả cả người xuống giường(cái này là mới sáng sớm hai bà đó tới phòng cô quậy á mà).
"Nhìn cái mặt là biết không rồi chứ gì?"San lấy tay vắt lên trán nói.
"Mấy người là bạn của tôi thật à?"Cô hỏi.
"CHỨ CẬU MUỐN TỤI MÀY LÀ GÌ CỦA CẬU HẢ?"Cả hai đồng thanh.
"Tại tôi thấy hai người giống người ở trễn quá à nên tôi mới xác nhận..."Cô nói.
"Thôi cậu đã không nhớ thì tụi này cũng không cố gắng ép cậu nhớ làm gì nữa...."Chi trầm giọng kéo San ra khỏi phòng cô.
Cô nhìn hai người họ ra khỏi phòng mà không hiểu tại sao lòng mình lại đau nhói.Họ có phải là những người bạn thân của cô mà trước khi cô bị mất trí nhớ không?Tại sao cô lại tỏ ra không muốn quen biết họ mà ngay cả trong lòng cô luôn muốn chơi với họ.
"Sao mà muốn làm quen với họ lại khó thế nhở?"Cô nói.(Trời...trời câu đó dành cho mấy người kia mới đúng)
Cô đứng dậy và bước xuống nhà thì một điều tồi tệ đã xảy ra...Trời ơi....căn nhà mà cô yêu quý bây giờ chả khác nào trở thành một căn nhà hoang cả.
"ơ....cậu xuống đây làm gì?"Chi ngạc nhiên hỏi.Nói thật Chi ngạc nhiên lắm,hồi qua khi ông bà Hàn ra về thì cô đi lên phòng đóng sầm cửa lại bọn họ có gọi cô mà cô lại không ra chỉ trả lời "Mấy người muốn làm gì thì làm nay tôi sẽ ở trên này luôn.....cửa phòng không khóa nên có tới giờ ăn thì cứ mở cửa và đem thức ăn vào cho tôi" thôi.Không ngờ mới có chưa đầy một ngày mà cô đã xuống rồi...Hàn Lệ Tuyết trước kia đâu có như thế này đâu??
"Nè..nè mấy người làm gì mà khiến ngôi nhà của tôi thành ra như vậy?"Cô tay chống nạnh mặt đanh đá hỏi.
"Tụi này chỉ là đang làm mới ngôi nhà thôi....."San nói.
"Không cần làm mới gì hết như thế này là đẹp rồi...hứ..."Vẫn tư thế đó cô nói tiếp. "Mà chỉ có hai người làm à?"
"Không xíu nữa có đội ngũ lau dọn nhà cửa tới dọn dẹp...."Chi nói.
Cô gật gù tỏ vẻ đã hiểu.Tính nói thêm câu gì nữa nhưng những tiếng "ọt.....ọt...ọt...." đã đạp bay đi câu nói đó.Cô xoa xoa bụng mặt đỏ bừng và e thẹn nhìn Chi và San.Chi và San nhìn nhau cười thầm và dắt cô vào bếp.
"Đồ ăn thì tủ lạnh có đầy....cậu đầy đủ chân tay....tự đi mà nấu..."San bá đạo nói.
"Ơ....Tôi..."Cô chưa nói xong thì đã bị Chi nhảy vào.
"Cậu tính hỏi gì?À chắc cậu định hỏi là thức ăn trong tủ lạnh có hết hạn không hả???Yên tâm đi thức ăn trong tủ lạnh tụi này mới đi siêu thị về đảm bảo hạn sử dụng lên tới vài ba ngày yên tâm....."Chi tuôn một tràn.
"Tôi đói đến lả người làm sao có sức để nấu chứ?"Cô mếu máo.
"MUỐN ĂN THÌ LĂN VÀO BẾP??CHỨ ĐỪNG Ở ĐÓ MÀ CHỜ CHỰC NGƯỜI KHÁC NẤU CHO ĂN??"Cả hai không hẹn mà đồng thanh.
"Nè...nè...tôi thừa biết hai người không biết nấu ăn rồi chứ đừng ở đó mà biện với chả minh nhé?"Cô nói.
"Đoàng..."Như sét đánh ngang tai của Chi và San.Không phải vì cả hai bị người khác nói là không biết nấu ăn nên vậy đâu....mà là cô bị mất trí nhớ thì làm sao biết hai người ngu nấu ăn chứ?Cả hai nhìn nhau rồi nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
"Sao cậu biết tụi này không biết nấu ăn?"Chi đưa hai tay mình đặt lên vai của cô mà đanh giọng hỏi.
"Hay là cậu nhớ ra mọi chuyện rồi??"San đẩy Chi một cách không thương tiếc mà hỏi cô.
"Không biết cái đó tôi chỉ nói đại thôi?"
Trái với cảm xúc của Chi và San cô trả lời thản nhiên mà khồn biết cả hai đang từ trên mây té xuống đất một cách đau khổ.