Số lần đọc/download: 2391 / 25
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Hồi 40 - Hận Thế Môn
N
guy hại làm sao vị trí của Lý Tiểu Bình tháo lui lại gần bên cạnh Phấn Diện Đào Hoa.
Thấy thế, Phấn Diện Đào Hoa mừng rỡ cười sằng sặc:
- Nữ quỷ, nay ta cho ngươi về chầu diêm chúa cho rồi.
Miệng hét, ngọn đơn chưởng của Phấn Diện Đào Hoa nhắm ngay Lý Tiểu Bình đẩy ra một chiêu Cửu Cửu huyền công lạnh như dao cắt.
Hàn phong khởi đi như biển động sóng trào.
Thạch Bảo Kỳ ngó thấy vô cùng kinh hãi quát to:
- Ác phụ chớ vô lễ.
Không kể sống chết, Thạch Bảo Kỳ phóng tới quật ra một chiêu Hận Hải Vô Biên ngăn chận lại.
Đâu ngờ trễ đi một bước.
Luồng kình đạo của chàng chưa kịp tới thì Cửu Cửu huyền công đã áp tới Lý Tiểu Bình như núi lở.
Chỉ nghe Lý Tiểu Bình ré lên một tiếng hãi hùng, hai chân rời khỏi mặt đất bay bổng ra ngoài.
Thân hình nàng rơi xuống một cái dốc núi mất đi sự thăng bằng không sao gượng nổi rồi lăn thẳng xuống đất.
Thạch Bảo Kỳ kinh hồn hoảng phách đem cả mối hận thù lên trên mình Phấn Diện Đào Hoa.
Không nói một lời, chàng cắn chặt hai hàm răng lại bắn tới tấn công ả hồ ly luôn hai chiêu.
Phấn Diện Đào Hoa phát ra loạt cười ghê rợn:
- Tiểu quỷ, ngươi đã tới số rồi nên hôm nay mới khiến xui gặp ta ở chốn này.
Vừa nói, Phấn Diện Đào Hoa vừa vận đủ mười hai thành công lực đưa ra ba chiêu Cửu Cửu Huyền Âm chưởng.
Ầm!... Ầm!...
Hai tiếng nổ rung chuyển cả núi non, kình khí phóng lên mấy mươi trượng ào ào vào khoảng không gian vô tận.
Thạch Bảo Kỳ tháo lui ba bước mới lấy lại thế quân bình.
Khí huyết trong cơ thể của chàng sôi lên như vừa trải qua một cuộc hành công đảo lộn.
Hai đàng thù hận rất sâu, chỉ có lấy máu mà giải quyết trận giao tranh này mới kết liễu.
Thạch Bảo Kỳ không nói nửa lời, xê dịch thân mình lên, song chưỏng đề cao tận ngực.
Chàng vận đủ mười hai thành công lực.
Hiển nhiên đây là đường chiêu quyết tử để báo thù cho Lý Tiểu Bình.
Chàng không còn kể tới sự sống chết là gì nữa.
Ngờ đâu oai lực của chiêu thức Cửu Cửu Huyền Âm Công đã ngoài sức tưởng tượng của Thạch Bảo Kỳ.
Càng liều gan phóng vào tràng lại càng mang lấy thất bại nên chàng bị tiềm lực hất ra ngoài ba trượng.
Mụi Hình Tôn Giả vô cùng hoan hỉ lắc mình tiến lên toan tấn công Thạch Bảo Kỳ.
Phấn Diện Đào Hoa gấp rút:
- Gã tiểu tử này hãy để tiểu muội thu thập còn tình lang hãy xuống đấy xem ả thiếu nữ ra sao đã.
Mụi Hình Tôn Giả gật đầu:
- Đúng như vậy.
Dư âm lời nói chưa kịp dứt, Mụi Hình Tôn Giả đã bằng thân pháp nhanh như luồng điện chớp bắn xuống dốc núi.
Thạch Bảo Kỳ thấy thế bất giác tâm trường rúng động lên.
Trước nhứt chàng tự nghĩ ả Phấn Diện Đào Hoa giờ đây đã cực kỳ thâm hậu không thể nào thắng nổi ả được, có kéo dài cuộc giao tranh cũng chỉ vô ích thôi.
Kế đó nếu để cho Mụi Hình Tôn Giả xuống tới dốc núi hiển nhiên tính mạng của Lý Tiểu Bình sẽ không còn.
Chắc chắn lão ác tăng sẽ quật chết nàng.
Cho nên, đột nhiên bằng một động tác hết sức bất ngờ, Thạch Bảo Kỳ xê mình một cái quay trở lại phóng xuống dốc núi rượt theo Mụi Hình Tôn Giả tợ chớp.
Động tác của Thạch Bảo Kỳ quá bất ngờ làm cho Phấn Diện Đào Hoa không thể nào trở tay ngăn cản được.
Ả hồ ly sững sờ lên lấy mắt ngó theo, nhứt thời chưa hành động gì cả.
Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ đã phóng tới dốc núi.
Quét mắt chung quanh chàng tìm coi thân xác của Lý Tiểu Bình đang ở nơi đâu.
Nhưng chàng không nhận ra Lý Tiểu Bình mà chỉ thấy Mụi Hình Tôn Giả đứng ở dó.
Thạch Bảo Kỳ hừ lên lạnh lẽo rồi phóng mình đi tìm Lý Tiểu Bình vì biết nàng chưa chết.
Có lẽ nàng ráng sức chạy trốn đâu đó cho xa móng vuốt của bọn Mụi Hình Tôn Giả.
Bắn qua nửa vòng núi tới chỗ cột ngựa, Thạch Bảo Kỳ phát giác một chiếc bóng lảo đảo chạy tới nơi.
Chiếc bóng không ai khác hơn là Lý Tiểu Bình.
Quần áo nàng rách tả tơi, máu họng trào ra cuồn cuộn, mặt mày tái ngắt khủng khiếp.
Lý Tiểu Bình đang trèo lên ngựa nhưng coi vẽ rất nhọc mệt như không còn sức lực nữa.
Rồi thì nàng kiệt sức té xuống.
Hốt hoảng, Thạch Bảo Kỳ bằng một động tác nhanh lẹ đến khiếp người, bắn tới chỗ Lý Tiểu Bình.
Chàng đưa tay đỡ lấy nàng cho khỏi té xuống.
Lý Tiểu Bình nhìn lại thấy đó là Thạch Bảo Kỳ thì trong lòng nàng vui mừng khôn xiết.
Nàng hổn hển phun ra ngụm máu:
- Anh Thạch Bảo Kỳ đó à.
Giờ phút trầm trọng này nàng gọi chàng nghe thật cảm thương ai nghe qua cũng phải động lòng.
Thạch Bảo Kỳ xúc cảm:
- Lý Tiểu Bình, hãy để anh đỡ em lên lưng ngựa.
Lý Tiểu Bình nghe Thạch Bảo Kỳ gọi mình bằng em như ngày trước, nở một nụ cười đầy máu khẽ nói:
- Em không hề gì cả, chỉ bị thương xoàng một chút thôi, ả ác phụ kia công lực quá cao cường, giờ anh lên ngựa chạy trước còn em thì ở lại đoạn hậu cho anh.
Mấy lời thân tình khiến cho Thạch Bảo Kỳ vô cùng khích động.
Chàng nói với nàng:
- Em đừng bảo thế, chúng ta tới đây có đôi, tại sao anh lại để em ở lại cho ả hồ ly giết chết.
Lý Tiểu Bình chưa kịp nói lời gì thêm thì chợt nghe có tiếng kêu lên:
- A Di Đà Phật!
Cặp thiếu niên nam nữ nhìn lại.
Đã trông thấy Mụi Hình Tôn Giả từ đằng kia bắn tới sân tràng như mũi tên bay.
Thạch Bảo Kỳ nổi giận bỏ Lý Tiểu Bình xuống đất giở ngọn đơn chưởng lên toan tấn công lão tăng.
Ngờ đâu?
Mụi Hình Tôn Giả tránh qua một phía thò chưởng quật vào ngực Lý Tiểu Bình đang ngơ ngác.
Tác động của lão tăng quả thật bất ngờ.
Thạch Bảo Kỳ thấy thế thét.
Đơn chưởng của chàng liền quật tréo ngang luồng đạo lực mạnh bạo của Mụi Hình Tôn Giả.
Bình!...
Đột nhiên một tiếng chấn động cả sân tràng.
Song phương chưởng lực chạm nhau phát nổ dữ dội.
Cửu Cửu Huyền Âm chưởng của Mụi Hình Tôn Giả bị Vô Địch chưởng của Thạch Bảo Kỳ quét tréo sang bên.
Thế nhưng ngọn chưởng này quá khốc liệt vẫn còn đủ sức chấn động Lý Tiểu Bình bay ra ngoài ba trượng.
Nàng rớt xuống đất rồi ngất luôn.
Tình hình khẩn trương tột độ.
Bằng động tác mau lẹ như luồng chớp, Mụi Hình Tôn Giả bắn tới chụp nắm lấy đại huyệt của Lý Tiểu Bình.
Lão ác tăng rống lớn:
- Thạch Bảo Kỳ, tốt hơn ngươi hãy đứng yên một chỗ ta còn cho con bé này được an toàn.
Lời chưa kịp dứt thì chuyện lạ đã xảy ra.
Trong cơn nguy cấp, Thạch Bảo Kỳ đã lặng lẽ thi triển thân pháp Đạt Ma bộ pháp lắc cái biến mất.
Thấy đối phương vụt biến đi, Mụi Hình Tôn Giả hốt hoảng dừng lại đưa mắt nhìn quanh coi ở đâu.
Chợt bên mình lão ác tăng có chiếc bóng lóe lên.
Chiếc bóng như quỷ mụi từ trong cõi vô hình xuất hiện.
Mụi Hình Tôn Giả quá khủng khiếp chưa kịp đối phó thì chiếc bóng đã vố vào cườm tay của lão ác tăng.
Chiếc bóng chính là Thạch Bảo Kỳ.
Mụi Hình Tôn Giả sợ hãi rống:
- Buông ra!
Thạch Bảo Kỳ cũng thét:
- Buông ra!
Hai người đồng thời thét lên rồi đột nhiên phát chiêu tấn công nhau không đầy gang tấc.
Bộp!
Tiếng chưởng chạm nhau nổ âm thầm, bóng người nhập lại rồi tức thì chia ra hai bên.
Đã thấy cườm tay của Mụi Hình Tôn Giả máu tuôn lai láng, hơi buông xụi xuống vì chưởng lực quá khủng khiếp của kẻ thù.
Lão ác tăng đã phải tháo lui sáu bảy bước, thần tình tái ngắt như vừa trúng chứng bịnh cảm hàn.
Chàng quét mắt nhìn qua phía Lý Tiểu Bình lảo đảo thân hình nhiều lượt rồi từ từ ngã lăn ra bất tỉnh.
Nơi cườm tay nàng in sâu năm ngón chỉ đen bầm của ác tăng Mụi Hình Tôn Giả.
Thạch Bảo Kỳ thét:
- Lão ác tăng hãy trả lại món nợ máu cho Lý Tiểu Bình, nếu ta không giết ngươi thề chẳng đứng chung trong cõi đất trời này.
Chưa dứt tiếng, Thạch Bảo Kỳ đã vận lên toàn bộ nội lực, huy động ngọn đơn chưởng đưa ra một luồng kình khí nặng như núi lở, thế tợ ba đào.
Chàng đã thi triển mười hai phần công lực chiêu thức Lãng Dã Triều Thạch, quả quyết quật chết lão ác tăng.
Đây là một chiêu thức Vô Địch chưởng có sức mạnh ngàn cân, lại đưa ra trong cơn thịnh nộ, tiềm lực vượt hơn ba phần, đối phương khó chống đỡ nổi.
Mụi Hình Tôn Giả hết phương tránh né kinh hoàng giở ngọn đơn chưởng lên chống đỡ.
Một tiếng sấm chưởng nổ vang trời.
Cùng lúc có tiếng ré thảm khốc từ nơi cửa mồm của Mụi Hình Tôn Giả.
Lão ác tăng loạng choạng tháo lui hơn tám bước.
Chưa chịu ngưng tay, Thạch Bảo Kỳ thét:
- Nộp mạng cho mau.
Lại ngọn đơn chưỏng đó giở lên, Thạch Bảo Kỳ tấn công Mụi Hình Tôn Giả như làn chớp.
Mụi Hình Tôn Giả kinh hồn tản phách đề song chưởng lên yểm trợ tâm huyệt một cách gượng gạo.
Bình!...
Thân hình to lớn của Mụi Hình Tôn Giả tung cao lên ba trượng rớt trở xuống đất.
Lão ác tăng nằm bất động trên mặt đất.
Đang trong cơn thịnh nộ, đời nào Thạch Bảo Kỳ chịu ngưng tay, lẹ làng giở chưởng toan kết kiểu tánh mạng đối phương.
Chợt trong lúc ấy Thạch Bảo Kỳ nghe tiếng thét lanh lảnh:
- Tiểu quỷ muốn chết!
Thạch Bảo Kỳ ngưng tay đưa mắt nhìn lên đỉnh núi thì thấy Phấn Diện Đào Hoa.
Ả chỉ còn cách vài mươi trượng mà thôi.
Phía sau Phấn Diện Đào Hoa lại có vô số thuộc hạ ào ào tuôn xuống núi ý định vây chặt Thạch Bảo Kỳ lại.
Tình hình khẩn trương đến tột độ.
Thạch Bảo Kỳ nghĩ thật gấp:
- Ồ, lão độc bà này không phải như ngày xưa nữa, hiện nay ả đã tựu thành Cửu Cửu huyền công quá khủng khiếp, ta chưa phải là địch thủ với ả, nếu lưu lại đây để giết lão ác tăng chỉ sợ e không còn kịp mang lý cô nương mà chạy, vậy tốt hơn tạm gác cái mạng lão này lại sau sẽ liệu toan.
Tâm niệm chấm dứt, Thạch Bảo Kỳ liền lắc mình tới chỗ Lý Tiểu Bình đang nằm bất động trên mặt đất, thò tay chộp xách nàng rồi phóng lên lưng ngựa thúc mạnh vào hông.
Con tuấn mã ngày đi ngàn dặm này hí lên mấy tiếng vang lừng rồi thì phóng đi mau tợ gió cuốn.
Tốc lực của nó bây giờ không thua gì một tuyệt thủ có độ khinh công kỳ ảo bậc nhứt giang hồ.
Phấn Diện Đào Hoa rượt xuống tới nơi trông thấy Thạch Bảo Kỳ bồng Lý Tiểu Bình chạy toan đuổi theo.
Nhưng khi thấy Mụi Hình Tôn Giả nằm chết giấc dưới đất, ả liền dừng lại hét với theo Thạch Bảo Kỳ:
- Tiểu quỷ, dù ngươi có chạy lên trời hay đến chân mây góc biển, lão thân nhứt định cũng tìm lột da ngươi.
Trong khi ấy?
Con tuấn mã chỡ Thạch Bảo Kỳ và Lý Tiểu Bình chạy nhanh như tên bắn, cứ xuyên núi băng rừng mà đi.
Chẳng bao lâu đã ngoài ba mươi dặm đường, thấy đã bỏ xa Phấn Diện Đào Hoa, Thạch Bảo Kỳ liền cho ngựa đi chậm lại.
Thạch Bảo Kỳ nhìn kỹ lại thì nhận ra mặt mũi Lý Tiểu Bình tái xanh, bịnh tình có vẻ rất trầm trọng.
Nhớ tới hạt Trị Thương Châu đang ở trong miệng, Thạch Bảo Kỳ lấy ra nhét vào mồm Lý Tiểu Bình.
Công hiệu của hạt Trị Thương Châu quả thật vô cùng kỳ diệu.
Đưa vào miệng Lý Tiểu Bình chẳng bao lâu thì chợt thấy thần sắc của nàng hồng hào trở lại.
Sự hô hấp của nàng từ yếu ớt cũng nghe lần lần chậm lại và mạnh hơn.
Tình hình thương tích trong mình Lý Tiểu Bình đã hồi phục lại tới phần có vẻ sắp mở mắt ra.
Thạch Bảo Kỳ kề miệng gọi mấy lần cho Lý Tiểu Bình tỉnh dậy.
Nhưng vô hiệu, chưa thấy Lý Tiểu Bình mở mắt.
Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng lên.
Chàng thầm nghĩ chắc có lẽ đang ngồi trên lưng ngụa không được nằm tĩnh dưỡng nên Lý Tiểu Bình gặp sự trở ngại nào đó trong cơ thể không thể nhứt thời tỉnh lại.
Chàng liền quét mắt tìm coi có nơi nào yên tĩnh hoặc gian liều hay gốc cây bằng phẳng nào chăng.
Đi được một quãng đưòng nữa.
Thạch Bảo Kỳ chợt nhìn lên trên dốc núi cây cỏ xanh um bỗng thấy một gian liều tranh.
Lòng chàng hớn hở phóng ngựa mau tới đó.
Không bao lâu Thạch Bảo Kỳ đã tới nơi.
Thạch Bảo Kỳ dừng ngựa lại nhưng chưa kịp gì cả thì bỗng nghe có tiếng rống vang lừng:
- Tặc tử nào đây?
Thạch Bảo Kỳ cũng vì tiếng thét đó tháo lui tuấn mã mấy bước vì phát giác nội lực kẻ ấy cực kỳ thâm hậu.
Chàng tự hiểu đã gặp tay đại kình địch đáng khiếp rồi.
Cùng lúc một chiếc bóng từ trong gian liều tranh phóng ra tợ luồng chớp đáp xuống trước mặt Thạch Bảo Kỳ.
Thân pháp chiếc bóng hãy còn cao hơn Thạch Bảo Kỳ một bực.
Nếu là kẻ thù gia gặp nhay trong hoàn cảnh này quả thật là một điều không may cho Thạch Bảo Kỳ.
Thạch Bảo Kỳ đưa mắt nhìn qua. Chỉ thấy đó là một lão nhân tóc râu bạc phếu.
Lão nhân không ai khác hơn là Huyết Châu lão nhân.
Từ sự sợ hãi, Thạch Bảo Kỳ đổi thành mừng rỡ vô hạn.
Chàng liền cung tay thi lễ:
- À thì ra là lão tiền bối đây rồi!
Huyết Châu lão nhân nhận ra Thạch Bảo Kỳ cũng vui mừng không xiết kể.
Quả một cuộc tao phùng quá bất ngờ đây.
Lão nhân cảm kích:
- Ngỡ đâu thù nhân đuổi theo chẳng ngờ gặp lại tiểu tử, thật là hết sức may mắn đây.
Thạch Bảo Kỳ tươi sắc mặt:
- Lão tiền bối, sao tiền bối lại ở trong túp liều tranh này?
Nghe hỏi, Huyết Châu lão nhân than thở:
- Chuyện này dài dòng lắm, cần phải nhắc lại từ lúc tiểu tử rời khỏi Tổng đàn Thất Hổ giáo mới được.
Thạch Bảo Kỳ gấp lên:
- Thật vậy nhưng chẳng hiểu lúc ấy lãp tiền bối và Dư Phiến cô nương đấu nhau với bọn Gia Cát Trường Phong một trận rồi kết quả như thế nào?
Huyết Châu lão nhân buồn bả:
- Nói ra quả thật thẹn thùng mà thôi, lão phu đấu nhau với Gia Cát Trường Phong chẳng bao lâu thì bại trận.
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt lên:
- Quả thật vậy à?
Huyết Châu lão nhân nói tiếp:
- Đối với lão phu đấu nhau với Gia Cát Trường Phong dù bại cũng không đến nổi gì, chỉ có Dư Phiến không chống nổi đám con của lão đại ma đầu kia nên bị đánh trọng thương.
Thạch Bảo Kỳ trợn mắt:
- Lão tiền bối, Dư Phiến cô nương?
Huyết Châu lão nhân ngắt lời:
- Sau khi cháu gái lão phu bị quật trọng thương thì tình hình rất đổi nguy ngập, lão phu không còn lòng dạ nào chiến đấu với lão Gia Cát Trường Phong nữa nên bồng lấy nó đột phá vòng vây Thất Hổ giáo.
Thạch Bảo Kỳ khẩn trương nói mau:
- Rồi câu chuyện ra sao nữa, lão tiền bối?
- Lão phu bị chúng ma đầu bao vây trùng điệp nhưng may mắn đột phá được trận thế của Thất Hổ giáo.
Bất giác Thạch Bảo Kỳ buông tiếng thở phào:
- Lão tiền bối, rồi tại sao tiền bối lại ở trong túp liều tranh này, khi vãn bối đến tiền bối mới hay?
- Sau khi hai ông cháu của lão phu rời khỏi Tổng đàn Thất Hổ giáo rồi, Gia Cát Trường Phong nào có chịu để yên, lão ma đầu này quyết giết cho kỳ được ta nên cầm đầu chúng môn đồ rượt theo ông cháu ta tới gần núi Vạn Dưong này mới mất dạng.
Ta vì thấy con Dư Phiến thương tích quá trầm trọng nên mới tạm trú trong túp liều tranh này.
Thạch Bảo Kỳ chợt à lên một tiếng:
- Lão tiền bối, hiện giờ Dư Phiến cô nương đang ở chốn nào, sao vãn bối không thấy?
Huyết Châu lão nhân trỏ tay vào trong liều tranh đáp:
- Cháu Dư Phiến đang ở trong dó.
- Có phải Dư Phiến cô nương hãy còn bất tỉnh chăng?
Huyết Châu lão nhân lắc đầu:
- Không đúng vậy. Dư Phiến hiện giờ thì chẳng việc gì cả, chỉ có say ngủ sau cơn mệt nhọc mà thôi.
Thạch Bảo Kỳ à lên một tiếng.
Huyết Châu lão nhân nhìn ngang qua một cái.
Bấy giờ lão nhân mới nhận ra Lý Tiểu Bình đang ở trên lưng con tuấn mã của Thạch Bảo Kỳ.
Huyết Châu lão nhân sững sờ rồi nghiêm lạnh:
- Tiểu tử, vị cô nương này là ai đây?
Thạch Bảo Kỳ nhìn lại Lý Tiểu Bình, buồn bả:
- Thưa lão tiền bối, cô nương này chính là Lý Tiểu Bình.
Huyết Châu lão nhân trố mắt lên:
- Tiểu tử, phải chăng nàng này chính là con gái của lão ma đầu Phong Lâm Cư Sĩ không?
Khẽ gật đầu, Thạch Bảo Kỳ đáp:
- Thưa lão tiền bối, đúng vậy.
- Thế thì nàng chính là vị hôn thê của ngươi đây?
Thạch Bảo Kỳ thở nhẹ:
- Đây là sự thật. Lý Tiểu Bình vốn là hôn thê của vãn bối lúc còn bé lắm nhưng hiện nay hôn ước đã bị Phong Lâm Cư Sĩ hủy bỏ đi rồi, chẳng còn liên hệ với nhau nữa.
Huyết Châu lão nhân nghiêm nghị:
- Tiểu tử, câu chuyện của Lý Tiểu Bình hiện nay đang làm sôi động trong giới giang hồ, phải gọi là một giai thoại trong chốn võ lâm, đồng thời sự trinh liệt của nàng đã dược không biết bao nhiêu người khen ngợi, chỉ tiếc rằng lão phu nghe chuyện này quá trễ mà thôi Thốt dứt, Huyết Châu lão nhân lại ngấm ngầm thở than dường hối tiếc một điều gì vậy.
Lão nhân nhũ thầm tự mình nghe:
- Hỡi ơi! Phải chăng đây là định số, chỉ thương hại cháu Dư Phiến lỡ dở mối duyên đầu, đau khổ biết bao giờ nguôi được.
Nếu biết sớm một chút ta đã ngăn cản rồi.
Than dứt, Huyết Châu lão nhân xê minh tới gần con tuấn mã nhìn vết thương của Lý Tiểu Bình.
Lão nhân ngạc nhiên:
- Tiểu tử, do đâu Lý Tiểu Bình lại bị thương tích trầm trọng đến dường này?
Thạch Bảo Kỳ nói:
- Nàng đi với vãn bối bị ả hồ ly Phấn Diện Đào Hoa và ác tăng Mụi Hình Tôn Giả gây thương tích.
Không đợi Huyết Châu lão nhân hỏi thêm, Thạch Bảo Kỳ liền đem câu chuyện chàng và Lý Tiểu Bình tới sào huyệt luyện công của Phấn Diện Đào Hoa thuật lại cho lão nhân nghe một hồi.
Huyết Châu lão nhân nghe xong liền mừng rỡ lại vừa kinh hãi vô cùng.
Mừng là vì Thạch Bảo Kỳ nay đã đoạt lại được hạt Sanh Mỹ Châu trên tay Phấn Diện Đào Hoa.
Nhưng lão nhân lo sợ vì hiện giờ Phấn Diện Đào Hoa đã luyện thành một lối tà công đáng khiếp, chỉ sợ e không còn ai đương đầu nổi với ả hồ ly mặt ngọc này.
Cho nên Huyết Châu lão nhân thở than:
- Một lão đại ma đầu Gia Cát Trường Phong đã làm cho cả võ lâm như đang lâm vào mạt nhựt, nay lại còn thêm ả yêu hồ Phấn Diện Đào Hoa luyện thành lối Cửu Cửu huyền công, tình thế quả như lửa cháy, khắp cả thiên hạ rồi đây gặp điều đại nạn vậy.
Thạch Bảo Kỳ lo sợ:
- Quả đúng như lời lão tiền bối vừa bảo, tình hình võ lâm như lửa bỏng dầu sôi nhưng chẳng hiểu tiền bối đã có cái diệu kế gì khả dĩ đối phó với nguy cơ chăng?
Huyết Châu lão nhân cau cặp lông mày bạc phếu lặng trầm nghĩ ngợi một chập rồi trịnh trọng:
- Tiểu tử, hiện nay theo lão phu thì chỉ có cách này thôi.
Thạch Bảo Kỳ gấp rút:
- Cách gì thế hở lão tiền bối?
- Cách đó là phải tìm phương thế nào qui tụ những hạt Huyết Châu Hồn, để phát giác kho tàng trước tác võ công tuyệt thế càng sớm càng tốt. Nếu chậm trễ sợ e Bạch phái giang hồ bị hủy diệt không còn người thừa tự võ lâm đây.
Thạch Bảo Kỳ thất vọng:
- Lời lão tiền bối rất đúng, nhưng hiện nay trên mình của vãn bối chỉ bảo tồn có năm hạt Huyết Châu Hồn mà thôi.
Huyết Châu lão nhân sửng sốt:
- Ồ, sao lạ vậy? Hôm nọ lão phu được biết thì trên mình của tiểu tử có cả thảy chín hạt Huyết Châu Hồn kia mà? Sao nay lại còn có năm hạt?
Thạch Bảo Kỳ thở dài:
- Chẳng giấu gì lão tiền bối, hôm nọ vãn bối bị người nhà của Hận Thế môn cướp đoạt đi chín hạt Huyết Châu Hồn, sau đó vãn bối chiếm lại bốn hạt của Gia Cát Trường Phong.
Huyết Châu lão nhân sửng sốt:
- À ra thế?
Ngưng đi một lúc Huyết Châu lão nhân trầm giọng xuống:
- Vậy thì theo ý lão phu thì ngươi hãy nên dẹp qua câu chuyện Phấn Diện Đào Hoa cùng Gia Cát Trường Phong qua một bên, cấp tốc đi tìm Hận Thế môn lấy lại chín hạt Huyết Châu Hồn đó.
Xong xuôi sẽ đi tìm kho tàng võ học vô địch kia, dĩ nhiên không lo sợ bọn ma đạo kia.
Thạch Bảo Kỳ nhướng cặp lông mày kiếm:
- Đúng vậy. Giờ mọi việc đã xảy ra như thế thì chỉ phải làm như thế, vãn bối lập tức cáo từ?
Huyết Châu lão nhân khoác tay:
- Khoan đã, hiện giờ vết thương của Lý cô nương thấy cũng không nhẹ gì, nếu tiểu tử mang theo bên mình chỉ sợ khó mà xoay trở, vậy ngươi hãy nên lưu nàng lại đây, sau đó có Dư Phiến điều dưỡng hộ cho Lý cô nương.
Thạch Bảo Kỳ lắc đầu:
- Thưa lão tiền bối, theo vãn bối thì không cần lắm vì trong miệng nàng đang ngậm hạt Trị Thương Châu chắc có thể không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại như thường.
Huyết Châu lão nhân buông trầm giọng:
- Tiểu tử chưa được rõ. Hạt Trị Thương Châu chỉ có thể trị những vết tử thương mà thôi, còn phục hồi sinh lực nếu không tịnh dưỡng sẽ không bao giờ thành tựu được.
Hơn nữa, vết thương của nàng rất ư trầm trọng, không thể sơ xuất được đâu.
Thạch Bảo Kỳ chợt hiểu ra liền hỏi:
- Đúng nhu vậy. Nhưng nếu để Lý cô nương ở lại chỉ sợ e làm phiền toái cho lão tiền bối đây thôi, điều này vãn bối không sao yên lòng mà lên đường được.
Huyết Châu lão nhân phất chưởng:
- Tiểu tử, tình hình đã quá cấp bách, chúng ta chớ nên kéo dài câu chuyện nữa, hãy bồng Lý cô nương vào trong gian liều rồi ngươi nên một thân một ngựa lên đường cho kịp, trễ đi một phút là mọi việc có thể sẽ bị hỏng mất đấy.
Thạch Bảo Kỳ hô “vâng” một tiếng rồi bồng Lý Tiểu Bình đem vào trong gian liều tranh.
Huyết Châu lão nhân bảo:
- Tiểu tử, giờ ngươi có thể lên đường được rồi.
Thạch Bảo Kỳ nói:
- Lão tiền bối, hạt Trị Thương Châu hãy còn trong miệng Lý cô nương, không biết sự công dụng thế nào đây?
- Vậy à, tiểu tử, ngươi hãy cất lấy nó mà lên đường phòng khi gặp cơn hiểm nghèo cứu chữa lấy mình.
Hạt Trị Thương Châu chỉ có giá trị làm tỉnh người dậy thôi chứ không thể phục hồi công lực được, nay lão phu xem qua thì Lý cô nương cũng gần sống lại rồi.
Nhìn Dư Phiến nằm trên giường gần đó, Thạch Bảo Kỳ băng khoăng:
- Thưa lão tiền bối, nhưng còn Dư Phiến cô nương đây có cần tới hạt Trị Thương Châu nữa chăng?
- Con Dư Phiến hiện nay thấy cũng khá mạnh rồi, chỉ cầntịnh dưỡng trong một thời gian nhắn ngủi nữa là lành hẳn, vậy tiểu tử an tâm thượng lộ chớ nên trì hoản nữa.
Thạch Bảo Kỳ thò tay lấy hạt Trị Thương Châu từ nơi miệng của Lý Tiểu Bình cất vào lòng rồi cung tay lên:
- Vậy thì vãn bối xin cáo biệt lão tiền bối, hẹn sẽ gặp lại một ngày gần đây.
Huyết Châu lão nhân khẽ gật đầu:
- Tốt lắm, tiểu tử cứ tự tiện lên đường.
Thạch Bảo Kỳ thi lễ với Huyết Châu lão nhân rồi phóng mình lên ngựa xuống chân núi giữa đêm trường.
Chàng đi thẳng về phía Hồ Nam với hy vọng tìm cho được sào huyệt của Hận Thế môn.
Trước nhất chàng phải biết rõ Giáo chủ Hận Thế môn là ai, thuộc tà đạo nào, rồi sau đó sẽ chiếm lại chín hạt Huyết Châu Hồn mà bọn đệ tử của đạo phái này đã tước đoạt của chàng hôm nọ.
Qua ngày hôm sau.
Vào lúc buổi chiều, Thạch Bảo Kỳ đã tới Lôi Khê thuộc tỉnh Hồ Nam.
Trước hết chàng chẳng hề phát giác một người nào của Hận Thế môn cả, lại cũng chẳng hề gặp Tiêu Diêu Khách nơi đâu hết.
Nhưng đang khi Thạch Bảo Kỳ vừa vào quận Lôi Khê đột nhiên lại thấy phía kia có nhiều người võ lâm mang kiếm cầm đao đi đi lại lại ra vẻ rất là hấp tấp.
Bất giác Thạch Bảo Kỳ đã phải sững sờ lên!
- Ồ! Không lẽ nơi dây đã xảy ra chuyện gì nên tình hình có vẻ khẩn trương như thế?
Nghĩ vậy rồi Thạch Bảo Kỳ ngấm ngầm quyết định lưu lại.
Chàng đi vào trong nội thành.
Thạch Bảo Kỳ tìm một tửu điếm bước vào ngồi một chỗ khá kín đáo gọi rượu thịt ăn uống.
Quét mắt nhìn trong tửu quán, Thạch Bảo Kỳ thấy rất nhiều người võ lâm cao thủ ngồi uống rượu.
Người nào người nấy có những luồng hung nhỡn có vẻ tà đạo hơn là Bạch phái giang hồ.
Thạch Bảo Kỳ hơi cau mày ngẫm nghĩ nhưng chưa hiểu đó là những cao thủ thuộc môn phái nào.
Bọn này không mang phù hiệu chi hết nên rất khó mà dò xét ra tông tích bọn chúng.
Thình lình trong lúc ấy có một người bước lại chiếc bàn Thạch Bảo Kỳ.
Thạch Bảo Kỳ ngước lên nhìn.
Bất giác lòng chàng rúng động toan kêu lên. Nhưng người ấy đã lấy mắt ra hiệu cho chàng đừng nói chi hết.
Người ấy từ từ ngồi xuống đối diện với Thạch Bảo Kỳ.
Đó là Gia Cát Yến.
Thạch Bảo Kỳ hết sức hãi hùng vì sự xuất hiện quá bất ngờ của Gia Cát Yến trong tửu quán này.
Nhưng chàng không dám nhìn nàng cũng không dám trò chuyện, lại vờ như hai kẻ xa lạ cùng vào ngồi trong tửu điếm.
Gia Cát Yến cũng vậy.
Nàng làm như chưa trông thấy Thạch Bảo Kỳ đương ở trước mặt mình.
Nàng gọi rượu thịt ra ăn uống như chàng.
Được một lúc lâu, Gia Cát Yến vờ như đương ăn lại thì thầm nói đủ cho Thạch Bảo Kỳ nghe:
- Ở đây nhiều tai mắt, Thạch công tử hãy nên thận trọng cho lắm mới được.
Thạch Bảo Kỳ cúi gầm mặt xuống nói nhỏ:
- Gia Cát cô nương tới đây từ bao giờ?
- Em mới tới kế gặp công tử đây.
- Cô nương có chuyện gì lạ chăng?
- Ở dây không phải là nơi đàm đạo của chúng ta, xin công tử hãy đến ngoài cửa Tây môn chờ em.
Có một chuyện vô cùng hệt trọng muốn nói với công tử.
Thạch Bảo Kỳ gấp lên:
- Gia Cát cô nương không thể nói ở trong tửu điếm này à?
- Không thể được, công tử hãy rời khỏi chốn này và tới đó cho mau, chậm trễ sẽ mang họa vào thân đấy.
Thạch Bảo Kỳ kinh dị:
- Cô nương vì sao?
Gia Cát Yến chận ngay:
- Công tử đừng nói thêm nữa, ở đây nhiều tai mắt, có thể họ đang theo dõi công tử cũng không chừng.
Hãy trả tiền rồi đến nơi ấy trước là hay hơn hết.
Thạch Bảo Kỳ âm thầm:
- Vâng! Tại hạ xin y theo.
Rồi chàng gọi gã tiểu nhị đến trả tiền rượu thịt cho mình như không hề quen biết tới Gia Cát Yến.
Tính tiền xong, Gia Cát Yến dục:
- Công từ đi nhanh đi, dường như có người đang theo dõi. Hãy cố mà thận trọng cho lắm mới được.
Thạch Bảo Kỳ trầm lặng:
- Cô nương hãy y hẹn.
Rồi chàng đứng dậy đi ra khỏi tửu điếm.
Cặp mắt của Thạch Bảo Kỳ quét qua đám thực khách coi có tên ma đạo nào quen mặt hay không.
Đám thực khách đêm ấy rất đông đảo.
Nhưng Thạch Bảo Kỳ không hề bắt gặp một người nào khả nghi là bọn ma đạo cả.
Họ vẫn ngồi ăn uống bình tĩnh như thường.
Thạch Bảo Kỳ hết sức ngạc nhiên thầm nhủ:
- Ồ, sao lạ vậy? Gia Cát Yến bảo rằng có kẻ theo dõi sao ta không thấy gì cả vậy?
Hay là bọn chúng giả là thực khách ngồi lẩn lộn đâu đó?
Nghĩ tới chợt Thạch Bảo Kỳ nhận ra giữa đám thực khách có hai luồng dị nhỡn đang chiếu xạ vào mặt chàng.
Luồng mắt rất đáng khả nghi.
Thạch Bảo Kỳ cau mày:
- Hay là tên ma đạo này đây?
Âm thầm nghĩ xong, Thạch Bảo Kỳ bước nhanh ra khỏi cửa tửu điếm, quét cặp kỳ quang một vòng coi có ai theo dõi mình không.
Rồi chàng chuyển mình một cái phóng đi.
Qua khỏi mấy gian liều cao, Thạch Bảo Kỳ thi triển khinh công thần tốc chạy tới chỗ đã hẹn.
Chàng không dám đi chậm vì sợ bọn ma đạo đủ thời giờ đuổi theo chàng.
Đồng thời Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn ra phía sau coi có bóng nào núp lén hay không.
Chàng đi mau như mũi tên bay.
Chẳng bao lâu Thạch Bảo Kỳ đã tới Tây môn ngoại thành.
Chàng liền dừng lại bên gốc cây cổ thụ chờ đợi Gia Cát Yến.
Không bao lâu chợt thấy một chiếc bóng phóng tới.
Chiếc bóng chính là Gia Cát Yến.
Tới trước mặt Thạch Bảo Kỳ cô gái liền đáp mau xuống đất đối diện cùng chàng.
Thạch Bảo Kỳ hỏi ngay:
- Gia Cát cô nương có chuyện gì chỉ giáo đây? Tuy là biết Gia Cát Yến vốn thật em ruột của mình nhưng nhớ lời dặn của Bồ Đề phu nhân chàng vẫn gọi nàng theo lối khách sáo vì không muốn để hành tung bị bại lộ.
Gia Cát Yến lo lắng:
- Công tử quả thật là bạo gan vô cùng, đơn thân độc mã mà dám tới đây, không sợ chết à?
Thạch Bảo Kỳ gấp rút:
- Cô nương nói gì tại hạ không rõ?
- Công tử nên biết trong vòng một trăm dặm Hằng Sơn này nay đã toàn bộ ở trong tay Thất Hổ giáo rồi.
Công tử lảng vảng ở chốn này nếu bị bọn Thất Hổ giáo bắt được thì làm sao còn mạng sống?
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt lên:
- Cô nương, Thất Hổ giáo hiện đang tìm bắt tại hạ à?
- Đúng vậy, lão ma đầu này hiện nay đã cho chúng môn đồ và đồng bọn vây chặt chốn này.
- Cô nương, chuyện này có đúng chăng?
- Chính tiểu muội đã nghe lịnh này và cũng là một trong những người đi tìm công tử đây.
Thạch Bảo Kỳ cau mày:
- Ngoài chuyện vây bắt tại hạ còn điều gì nữa chăng?
- Tiểu muội chỉ biết như thế, ngoài ra chưa hay điều gì khác nữa. Nếu công tử chậm chân một chút không rời khỏi quán ngoài trăm dặm chỉ sợ e không còn kịp nữa.
Thạch Bảo Kỳ khẩn trương:
- Cô nương, bọn Thất Hổ giáo gồm có những nhân vật nào vây bắt tại hạ đây?
- Gia Cát Trường Phong, Phong Lâm Cư Sĩ, Tiếu Diện Diêm La, Tà Trung Vương, Vạn Bác tiên sinh cùng chúng giáo đồ Thất Hổ giáo và các con của lão ma đầu, tất cả có trên ba trăm người kết thành một màn lưới vô cùng nghiêm mật bũa vây khắp nơi rồi.
Thạch Bảo Kỳ nghe nói tới tên Phong Lâm Cư Sĩ trong lòng phát động một mối thù hận cao vút từng mây.
Chàng hét lên:
- À, cũng vì cái bọn Phong Lâm lão tặc, Vạn Bác tiên sinh liên kết với bọn Gia Cát Trường Phong. Nhưng Phong Lâm Cư Sĩ lẽ nào...
Gia Cát Yến ngắt ngang:
- Đúng vậy, bề ngoài Phong Lâm Cư Sĩ, Tà Trung Vương coi như rất trung thành với Thất Hổ giáo nhưng bề trong chắc có dị tâm chứ chẳng không.
Thạch Bảo Kỳ khe khẽ gật:
- Phải đấy, nhứt định bọn Phong Lâm Cư Sĩ mang mối dị tâm, chờ cơ hội là ra tay liền tức khắc.
Ngưng lại nhìn thẳng vào mặt Gia Cát Yến, Thạch Bảo Kỳ ngập ngừng:
- Gia Cát cô nương, còn lão Cổ Bà?
Gia Cát Yến tươi cười:
- Cổ Bà à? Người cũng có theo đây nữa công tử ạ.
Thạch Bảo Kỳ nhìn chăm chăm trên gương mặt kiều diễm của Gia Cát Yến thì biết em gái mình chưa hề phát giác ra cái thân thế của mình. Chợt nhớ lời dặn của Bồ Đề phu nhân, chàng chuyển sang chuyện khác:
- Cô nương, những người uống rượu trong tửu quán lúc nãy phải chăng có một số là thuộc hạ của Thất Hổ giáo phải không?
- Đúng vậy, nhưng cũng có một số cao thủ của Thần Ưng bảo và Sương Long bảo nữa.
Thạch Bảo Kỳ hết sức ngạc nhiên:
- Thật là một chuyện quái dị rồi đây.
Hai bảo Thần Ưng và Sương Long tự nhiên không hẹn mà tới hiệp tác cùng với Thất Hổ giáo chắc là phải có nguyên nhân.
Gia Cát Yến gật đầu:
- Đương nhiên là phải có nguyên nhân rồi.
Thạch Bảo Kỳ khẩn cấp:
- Nguyên nhân gì đây hở cô nương?
Gia Cát Yến buông thầm:
- Gần đây có một môn phái tên gọi là Hận Thế môn, công tử có nghe tới tên này không?
Thạch Bảo Kỳ hết sức chú tâm:
Tại hạ từng biết qua một vài lần rồi và cũng một lần thất bại trong tay bọn chúng.
- Phải chăng tám hạt Huyết Châu Hồn của công tử đã lọt vào tay bọn Hận Thế môn kia?
Tâm trường Thạch Bảo Kỳ rúng động lên vì không ngờ bọn Thất Hổ giáo lại hiểu rõ chuyện này như vậy.
Vì câu chuyện chàng bị bọn Thiết Tâm Tú Sĩ chiếm lấy tám hạt Huyết Châu Hồn, ngoài Tiêu Diêu Khách thì chẳng còn một nhân vật nào hiểu rõ nữa.
Nhưng nay tại sao bọn Thất Hổ giáo hiểu rõ chuyện này quả thật một đại họa rồi đây.
Thạch Bảo Kỳ gật đầu:
- Đúng vậy, tám hạt Huyết Châu Hồn trong mình tại hạ đã mất trong tay bọn Hận Thế môn.
Gia Cát Yến khẩn trương:
- Vậy thì đây chính là cái mục tiêu của bọn Thất Hổ giáo đến đây để bắt sống công tử.
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt:
- Cô nương cho rằng bọn Hận Thế môn hiện đang trú ngụ ở trong vùng rừng núi này chăng?
- Đúng chẳng hề sai. Căn cứ theo lời báo cáo của Thất Hổ giáo thì Hận Thế môn hiện ở quanh quẩn trong khu rừng gần đây.
- Nhưng sào huyệt của Hận Thế môn ở vị trí nào cô nương có rõ chăng?
- Mãi tới nay tiểu muội hãy còn chưa được rõ, chỉ biết bọn Thất Hổ giáo đang tung người đi dò la khắp nơi không còn sót một chỗ nào, sớm muộn gì cũng phát giác được.
Đưa đôi mắt đẹp tuyệt vời nhìn quanh một lượt, rồi Gia Cát Yến buông thầm giọng:
- Công tử, phải chăng công tử cũng đang tìm sào huyệt của Hận Thế môn để thu hồi những hạt Huyết Châu Hồn đã mất?
- Đúng chẳng sai, nhưng thật tình từ trước tới nay tại hạ chưa biết Hận Thế môn lại ở trong vùng rừng núi Hằng Sơn này, đây chính là cái dịp may nhờ cô nương chỉ dẫn cho.
Gia Cát Yến nghe vậy gấp lên:
- Việc này quả như lửa cháy, công tử chớ nên trì huởn đợi cho Thất Hổ giáo tìm gặp trước là nguy mất. Vậy công tử hãy lên đường cho mau đừng duy tr ì nữa.
Thạch Bảo Kỳ cũng khẩn cấp nói:
- Quả vậy, tại hạ xin lên đường thừa hành cái sứ mạng quá khẩn cấp này. Hẹn tái kiến một ngày gần đây.
Gia Cát Yến khích động:
- Công tử hãy khá thận trọng, chuyến đi này dữ nhiều lành ít, phải hết sức chú tâm cho lắm.
Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng lên:
- Tại hạ xin vâng.
- Chúc công tử thượng lộ bình yên.
- Mong cô nương hãy bảo toàn lấy thể.
Thốt xong lời khích động này Thạch Bảo Kỳ toan quay mình phóng đi về dãy núi Hằng Sơn.
Chàng quyết tìm sào huyệt Hận Thế môn trước khi bọn Thất Hổ giáo phát giác.
Chợt nghe Gia Cát Yến gọi giật:
- Thạch công tử..
Thạch Bảo Kỳ ngưng bước lại:
- Cô nương còn điều gì chỉ giáo nữa chăng?
Gia Cát Yến ái ngại nhìn Thạch Bảo Kỳ:
- Còn một điều cần nói là trong khi thi hành bổn phận tìm kiếm hang động của Hận Thế môn, công tử không nên chường mặt chống lại bất cứ một tên cao thủ Thất Hổ giáo nào cả, phải nên ẩn nhẫn mới mong thành công được trong chuyến đi này.
Thạch Bảo Kỳ gật đầu:
- Tại hạ xin lãnh ý!
- Vậy công tử cứ tự tiện ra đi. Hãy nhắm con đường tắt là hay.
- Lời này rất chí lý.
Nói xong, Thạch Bảo Kỳ xê mình một cái đã phóng ra ngoài hai mươi trượng rồi nhắm phía trước mạt mà chạy.
Không bao lâu Thạch Bảo Kỳ đã đến gần vùng núi Hằng Sơn.
Thạch Bảo Kỳ nghe theo lời Gia Cát Yến không đi ngoài quan lộ mà cứ tìm nẽo tắt trổ khinh công.
Cặp mắt chàng luôn luôn quét nhìn bốn phía đề phòng biến cố đột ngột xảy ra để dễ bề đối phó.
Quả nhiên chàng nhìn đâu đâu cũng có bóng dáng của quần hùng Thất Hổ giáo xẹt qua xẹt lại trên đỉnh đồi hay trên ngọn cây khu rừng không hề ngớt.
Tình hình khẩn trương cực độ.
Thạch Bảo Kỳ càng hết sức lưu tâm, cứ len lỏi vào trong rừng mà đi lẩn núp qua các đám cây rậm rạp.
Thạch Bảo Kỳ cương quyết tìm cho được hang cốc của bọn Hận Thế môn thu hồi tám hạt Huyết Châu Hồn trước, rồi sau đó đối phó cùng bọn Thất Hổ giáo.
Thạch Bảo Kỳ tiến sâu vào cánh rừng rậm rạp mãi tới nữa đêm.
Trước mắt chàng chợt thấy một bức vách đá cao vút nửa lừng trời, bên trái cũng có ngọn đồi chơm chởm vượt lên cao.
Còn phía mặt là một dãy trường giang uốn éo quanh co theo ngọn Hằng Sơn hun hút.
Ở nơi một khoảng đất trống nhỏ có mọc một cây thanh tòng, dưới gốc lại có một tảng đá to lớn.
Thạch Bảo Kỳ liền dừng lại trước cảnh này vì không còn lối nào vượt qua nữa ngoài những ngọn đồi cao vút.
Muốn đi phải leo lên chót đồi đó chứ chẳng còn cách nào nữa cả.
Khiến cho Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng lên.
Chàng ngơ ngác chưa biết phải tính ra làm sao cả.
Thình lình trong giờ phút đó có tiếng động nhẹ nổi lên.
Rúng động trong lòng vì hoài nghi đó là bọn Thất Hổ giáo cũng đi sục sạo như chàng, Thạch Bảo Kỳ định lẩn mình ra phía sau gộp đá.
Nhưng chàng đã nghe tiếng nói rất quen thuộc:
- Ồ, là hiền điệt đó sao?
Lời dứt, người liền xuất hiện. Người ấy đã từ trong tảng đá khá to xê mình tới chỗ Thạch Bảo Kỳ đang đứng.
Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn người ấy. Chợt chàng mừng rỡ lên:
- Tiêu Diêu tam thúc đây rồi!
Quả vậy, người vừa xuất hiện không ai khác hơn là Tiêu Diêu Khách.
Lão nhân tới sát bên Thạch Bảo Kỳ với gương mặt vô cùng hớn hở.
Thạch Bảo Kỳ cung tay lên:
- Tam thúc, chú tới khu vực Hằng Sơn này vào lúc nào?
Nhìn bốn phía như để coi có ai theo dõi hay không, Tiêu Diêu Khách mới trầm giọng:
- Lão phu tới đây không bao lâu, trông thấy hiền điệt liền lên tiếng gọi cháu đấy.
Thạch Bảo Kỳ hỏi nhỏ, giọng rấyt khẩn trương:
- Tam thúc, phải chăng chú cũng đã biết môn phái Hận Thế môn hiện lẩn quẩn trong vùng này?
Tiêu Diêu Khách gật đầu:
- Đúng vậy, chú vì sự phát giác đó mà tới đây.
Thạch Bảo Kỳ gấp lên:
- Tam thúc, từ nãy chú có trông thấy gì không?
Tiêu Diêu Khách đáp:
- Lúc nãy cách đây ngoài ba dặm, chú có trông thấy chiếc bóng của tiểu tử Kim Kiếm thư sinh phóng mình chạy đi.
Chú rượt theo nhưng tới đây thì đột nhiên gã kia mất dạng đi không biết tự đàng nào.
Thạch Bảo Kỳ nghe Tiêu Diêu Khách nói thế, tinh thần bỗng thấy phấn chấn cả lên.
Chàng lại hỏi Tiêu Diêu Khách:
- Tam thúc, thật tình chú không thấy gã Kim Kiếm thư sinh chạy đi biệt dạng hướng nào à?
Tiêu Diêu Khách than thở:
- Thật vậy, chú đã thi triển toàn công ra rượt theo gã Kim Kiếm thư sinh nhưng vì thủ pháp của gã cũng khá cao cường nên chú không đuổi kịp vì vậy căn bản không thể phát giác gã đã chui đi từ chỗ nào hiền diệt à.
- Tam thúc, từ chỗ chú rượt theo gã Kim Kiếm thư sinh cách nhau độ khoảng chừng bao nhiêu xa?
- Độ chừng năm mươi trượng mà thôi.
Thạch Bảo Kỳ cau cặp lông mày lưỡi kiếm.
- Nghĩa là khi chú đuổi theo gã gần tới đây thì thình lình gã mất dạng phải chăng?
- Quả đúng như vậy!
Cặp dị quang của Thạch Bảo Kỳ quét qua quét lại chung quanh bốn phía một hồi rồi day lại Tiêu Diêu Khách.
Chàng nói với lão nhân:
- Tam thúc, cháu xem qua địa thế này thì bất cứ Kim Kiếm thư sinh có thân pháp phi thường chăng nữa cũng không thể vượt núi lội sông trong một thời gian quá ngắn ngủi như vậy, nếu tiểu điệt nghĩ không lầm thì gần đây dường như có một lối bí mật nào đó, hoặc con đường hầm chi đây ăn thông qua chỗ khác, gã kia đã chui vào.
Vì vậy chú rượt tới đây thì gã đã biệt dạng luôn.