Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 39 - Động Nước Ngầm
N
icko tháo chiếc xuồng ra khỏi con thuyền hoàng gia, và dưới sự che chắn của hàng cây tuyết tùng dày đặc, chúng lướt đi khỏi bãi neo thuyền của nữ hoàng. Trong xuồng chật cứng. Ullr Đêm đứng ở mũi, đôi mắt xanh lá cây lấp lánh trong đêm, với Snorri lèn chặt bên cạnh nó. Nicko ngồi chính giữa, nhịp nhàng chèo ngược dòng, rời xa Cung Điện. Jenna và Septimus thu lu đằng cuối, run cầm cập bởi hơi lạnh buốt giá từ dưới nước bốc lên, quét phăng những bông tuyết to thù lù, lười nhác từ trên trời thả xuống. Cả bọn đã quấn vào người hầm bà lằng đủ thứ áo khoác của người nấu bếp tầng thấp, nhưng cái lạnh dễ dàng tìm thấy đường luồn qua mớ len dạ mỏng tang, rẻ tiền - bởi người nấu bếp tầng thấp của Cung Điện không được trả đủ tiền để sắm áo ấm cho tươm tất.
Bọn chúng đang trên đường tới Đại Thất Giả Kim và Y thuật. Septimus biết đó là cơ hội duy nhất cho bọn chúng trở về Thời của mình, nhưng nó không ôm lắm hy vọng. Tâm trạng nó ủ ê. "Chỗ này chả ngon ăn đâu," nó bảo cả bọn. "Chỉ Marcellus mới có chìa khoá mở Cổng Thời Gian."
"Ờ, tụi mình chỉ việc nằm chờ trong Đại Thất và mai phục ông ta đi vào," Nicko nói bỗ bã. "Bốn chọi một mà, tỉ lệ chọi không tồi tí nào."
"Anh quên mất bầy thợ chép," Septimus nhắc.
"Hờ, em quên thì có, Sep. Em đâu có hó hé gì đến bầy thợ chép này. Ừ thì bốn chọi tám vậy." Nicko thở dài. "Vả lại tụi mình đâu còn lựa chọn nào khác. Không thì tụi mình sẽ kẹt ở đây vĩnh viễn."
"Đừng quên Ullr," Snorri lầm thầm, "nếu chúng ta tới đó trước rạng đông."
Nicko tăng tốc chèo. Cậu thà có một con báo hơn là một con mèo cam xơ xác ở bên mình. Jenna ngoái nhìn lại Cung Điện, đang biến đi loang loáng đằng sau chúng. Cuộc truy tìm vịt giời trong Cung Điện đã kết thúc, và bây giờ mỗi phòng đều thắp một ngọn nến bên trong, cả toà nhà thấp, dài, bằng đá màu vàng sáng trưng sáng rực, với những bãi cỏ trải rộng ra đằng trước ngập trong trận mưa tuyết mới rơi, tựa như bột trắng đậu trên tạp dề của người nấu bếp. Bất chấp nữ hoàng Etheldredda ở đâu đó trong những bức tường kia, Jenna không khỏi nghĩ bụng Cung Điện sáng mới sống động, tuyệt vời làm sao, và quyết định, do một phép màu nào đó nếu quay lại được Thời của mình, cô bé sẽ cho thắp sáng mọi phòng lên để ăn mừng.
Jenna ngước nhìn lên những cửa sổ phòng công chúa Esmeralda - phòng của mình. "Em mừng là Esmeralda đã chạy thoát," cô bé lầm bầm.
"Anh cũng vậy," Septimus tiếp lời.
Jenna kinh ngạc. "Anh biết Esmeralda à?"
Septimus gật đầu. "Cô ấy thoát rồi. Số là Marcellus đã đưa cô ấy qua lối Nữ hoàng, nhưng họ suýt bị gã hầu cận cũ tóm được. Thế nên - đây mới là phần cốt lõi - ông ấy liền thảy áo choàng của cô ấy từ trên Cung Điện xuống nước vào lúc thuỷ triều sắp trôi ra, bảo đảm sao cho một lính hầu vớt nó lên. Tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy đã chết đuối, còn nữ hoàng Etheldredda thì rất mừng, theo Marcellus nói vậy, bởi vì mụ đã rắp tâm quăng Esmeralda vào hồ Vô Đáy ở Lạch Hoang Vắng rồi."
"Marcellus đã đưa cô ấy đi trốn?" Jenna hỏi.
"Ừ, ông ấy là anh trai của cô ấy mà. Esmeralda thường đến thăm anh trai và cô ấy rất tử tế với anh. Không ai ngoài cô ấy nói chuyện với anh cả, bởi vì họ ghen tị anh là Đệ Tử trong khi họ mới chỉ là thợ chép."
Jenna nhớ lại quyển nhật ký. "Thì ra cậu bé Đệ Tử mới đó... là anh?"
Septimus gật đầu. Nó vén lớp áo chẽn đầy tớ lên và chỉ cho Jenna thấy lớp áo thụng màu vàng, đỏ, đen ở bên dưới. "Thấy chưa? Trang phục Đệ Tử nhà giả kim đó."
Kéo thêm một nhịp chèo nữa, Nicko đưa chúng rẽ vào khúc quanh tiếp theo, và Cung Điện khuất khỏi tầm nhìn. Giờ chúng đang tiếp cận vũng tàu đậu bỏ hoang đã lâu ở phía đông Lâu Đài. Lòng sông ở đây sâu hơn nơi Nicko đã từng quen thuộc trong Thời của mình, gió thổi mạnh và dòng nước chảy xiết hơn. Chiếc xuồng nhỏ lao vun vút qua hàng tá chiếc tàu cao ngất, neo đậu trú đông dọc theo bờ sông. Tiếng gió ma quái thổi u u trong đám tàu lớn càng trút thêm cái ớn lạnh xuống xương sống lũ trẻ trong chiếc xuồng của nữ hoàng; và những mảng sương dài đóng băng trong rừng dây thừng rối rắm, sáng ngời ngợi dưới ánh trăng như đám mạng nhện bạc khổng lồ cũng chẳng khiến bọn trẻ cảm thấy ấm hơn.
"Có xa lắm không, Sep?" Nicko hỏi, hơi thở cậu phà ra những đụn mây ấm, nổ tung trong giá băng. Cậu gạt những bông tuyết vướng vào mi mắt đi.
"Không thể xa được," Septimus đáp, ngó đống gạch đá và những tháp giàn giáo lừng lững mọc lên trên bờ sông.
"Nếu anh chưa bao giờ đi trong Động Nước Ngầm thì làm sao anh biết nó ở đâu?" Jenna hỏi, hàm răng đánh vào nhau lập cập.
"Động Nước Ngầm chảy ra từ cổng vòm giả kim, Jen. Có một bản đồ trên tường chỉ rõ đường chảy của nó đi đâu. Anh đã tiêu hàng nhiều giờ liền chẳng làm gì ngoài việc nhìn lom lom vào tấm bản đồ. Có một biểu tượng giả kim thuật ở trên mái vòm. Đó là một vòng tròn có một chấm ở chính giữa, biểu thị trái đất quay xung quanh mặt trời. Và rồi có bảy ngôi sao vòng quanh. Nhà giả kim thuật thích số 7 - con số xui xẻo." Septimus thở dài não nùng.
"Ồ, tươi lên coi, Sep," Jenna nói. "Ít ra thì bây giờ chúng mình cũng ở bên nhau."
Trong khi Nicko chèo xuồng, mọi người nhìn trừng trừng vào bức tường dựng thẳng lên khỏi dòng sông, hy vọng tìm thấy biểu tượng giả kim thuật. Nhưng tất cả những gì chúng thấy chỉ là đá, giàn giáo, và những bức tường xây dở chĩa thẳng lên trời mây ban đêm. Từng đứa một, Jenna, Nicko và Septimus bỗng nhận ra mình đang nhìn cái gì.
"Họ đang xây khu Mở Rộng," Jenna lẳng lặng nói.
"Anh biết," Nicko nói. "Quái dị thật."
"Tụi mình thậm chí còn chưa sinh ra," Jenna thì thào.
"Cả mẹ, cả ba cũng chưa sinh. Nó khiến đầu anh quay quay đây này."
Septimus thở dài. "Đừng nghĩ về nó nữa, Nik. Nó dễ khiến anh phát điên phát khùng đấy."
Snorri không tham dự vào cuộc trò chuyện. Khu Mở Rộng đối với chị chẳng có ý nghĩa gì, và Lâu Đài ở Thời này hay Thời của chị cũng đều xa lạ đối với chị. Snorri cũng lớn lên trên một lục địa mà nhiều người biết Thời Gian có thể kéo dài hoặc rút ngắn lại, có thể trở tới hay trở lui, nơi đó những linh hồn đến và đi - đó là vùng đất của bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Chị ngồi yên lặng và đảo mắt tới những bức tường tìm biểu tượng giả kim thuật.
"Suỵt!" chị huýt gió bất thần. "Có một chiếc thuyền đằng sau chúng ta." Jenna và Septimus quay lại dòm. Đúng vậy. Nếu lắng nghe kỹ, chúng có thể nghe thấy tiếng mái chèo khoả nước của một chiếc thuyền nhỏ. Tiếng người váng cả dòng sông vọng tới chỗ chúng.
"Nhanh lên, bọn bay. Một silinh và một tấm áo khoác đẹp cho tất cả nếu bọn ta bắt được chúng. Nhanh."
"Nicko," Jenna thì thầm. "Nicko... lẹ lên!"
Nhưng Nicko đã thấm mệt. Cậu cố tăng tốc nhưng thấy nhịp chèo của mình chẳng nhanh hơn. Jenna và Septimus chẳng biết làm gì, chỉ ngó trơ ra bọn tầm thú đang tiến tới, cho tới khi chúng thấy rõ bốn hình thù to lớn đen đủi, ngồi ngất ngưởng trong một chiếc thuyền dài, hẹp, đang chóng vánh thu ngắn khoảng cách với chúng.
Snorri không chú ý gì tới bọn truy đuổi, mà cứ dán mắt vào bức tường bên dưới chỗ khởi đầu khu Mở Rộng. Đột nhiên chị nói, "Tôi nghĩ biểu tượng kia là thứ các bạn đang tìm."
"Đâu?" Nicko hỏi.
"Kia kìa, Nicko," Snorri đáp, sung sướng gọi tên Nicko. "Thấy chưa, phía trên mái vòm tối đen nơi có dòng nước chảy ra sông đó. Bên dưới bức tường có hai cửa sổ kìa."
"Thấy rồi," Nicko bảo. Cậu quẹo gấp và, như tìm được thêm sinh lực, chèo hết tốc lực vào mái vòm đen thui, xong, cậu dừng lại thở lấy thở để. Tiếng chiếc thuyền đằng sau khua nước tới gần hơn, nhưng Nicko không dám giơ mái chèo của mình lên, sợ nó tạo ra tiếng động mách lẻo. Cả bọn nín thở, nhìn qua khe hở tí xíu trong bóng đen, nhìn ra dòng sông vắng tanh ngập ánh trăng. Với tốc độ của tia chớp, bọn truy đuổi lướt vọt qua, lẹ đến mức mà đứa nào chớp mắt là sẽ bỏ qua liền.
"Chúng đi rồi," Jenna thở phào, chìm phạch xuống thuyền, nhẹ nhõm. Nicko ngại ngần cầm mái chèo lên. Cậu nhận thấy mình sẽ phải chèo dưới lòng đất, mà mới nghĩ tới thôi đã ớn sườn. Cố lờ tịt tiếng gào kinh hoàng đã nổi lên trong lòng, cậu bắt đầu chèo sâu vào khoảng đen.
"Tấm bảng đó giống hệt tấm gắn bên trên nhà Thuyền Rồng há, chỉ có điều nó không mòn vẹt bằng," Jenna nhận xét.
"Bất kể thứ gì ở dưới lòng Lâu Đài hoặc ở bên trong những bức tường đều có xuất xứ từ thời giả kim thuật, Jen," Septimus nói, gương mặt nó nổi bật một cách kỳ quái trong ánh sáng của Nhẫn Rồng từ dưới chiếu lên.
"Ngay cả nhà Thuyền Rồng?" Jenna hỏi.
"Đặc biệt là nhà Thuyền Rồng."
Jenna nhìn Septimus. Nó không liếc nhìn lại cô bé mà ngó trơ trơ vào màn đen. Dường như nó đang ở tận đâu đâu, trì nặng xuống, già dặn hơn một trăm sáu mươi chín ngày tuổi thêm vào của nó nhiều. Bất giác Jenna thoáng lo sợ Septimus sẽ trở thành cái gì trong khoảng thời gian xa nhà. "Anh biết rất nhiều thứ rồi, Sep nhỉ?" cô bé nói hơn là hỏi.
Septimus thở dài. "Ờ, phải."
Nicko ghét Động Nước Ngầm. Trước hết là cái mùi nước xóc óc: tanh tanh lờm lợm như thể có con gì mới chết trong đó, tiếp theo là những thứ mềm nhũi, ướt lớt nhớt trôi lều bều trên mặt nước - cậu có thể cảm thấy đầu mái chèo chạm vào chúng. Đường hầm không đủ rộng để xoải dài mái chèo, vậy nên, cứ mỗi nhịp đẩy là cạnh mái chèo lại cà dọc theo thành hang, và vài lần làm chiếc xuồng dừng sựng lại. Nicko buộc phải thu mái chèo vào trong xuồng và khua với nhịp độ hỗn loạn để hai đầu mái chèo không đụng vào nhau.
Nicko có thể đối phó được với kiểu chèo chống bất tiện này, nhưng điều cậu không thể chịu được là cái cảm giác mỗi lúc mỗi vào sâu hơn trong lòng đất. Cứ mỗi một nhịp chèo, Nicko lại cảm thấy nỗi hoảng loạn dâng ứ lên cổ họng. Nước đóng băng nhiều xuống từ mái trần của đường hầm hình vòm, mà cậu biết là ở phía trên đầu mình không hơn một cánh tay. Cả đường hầm chỉ được thắp sáng thảm hại bằng chiếc Nhẫn Rồng của Septimus, và cứ đầy một nhịp chèo là Nicko lại tưởng tượng những bức tường thít chặt vào mình hơn. Chỉ có sự hiện diện của Snorri ngồi đằng sau mới ngăn cậu không buông mái chèo mà thét lên "Hãy đưa tôi ra khỏi đây". Nicko nhắm mắt lại và cố tưởng tượng mình đang chèo giữa biển trời bao la, bởi vì cho dù có thấy hay không thấy mình đi đâu thì cũng chẳng khác gì.
Khoảng 20 phút sau, mà Nicko cảm thấy như 20 tiếng đồng hồ, cậu biết rằng ngay cả ý nghĩ về biển khơi và với Snorri ngồi đằng sau cũng không còn giúp mình xua đuổi nỗi kinh sợ đi được nữa. May thay, Septimus bảo. "Tới rồi, Nik, chúng ta đang ở trong Hồ Nước Ngầm. Anh có thể mở mắt ra được rồi."
"Chúng đã mở rồi," Nicko bực mình xỉa xói. Cậu mở mắt ra và thấy cả bọn đã tới một lòng hồ trong một cái hang khổng lồ hình tròn. Cái một bến đáp dài bằng đá ở một bên, được thắp sáng bởi một hàng giá nến lõi bấc gắn trên tường. Nước đen như mực phản chiếu những ánh lửa chằng chịt màu cam, và Nicko, với bản năng về độ sâu của nước, biết rằng hồ rất, rất, rất sâu. Nhưng nước không phải là thứ Nicko nhìn trân trối vào - mà là mái vòm lát đá lapis lazuli xanh da trời đẹp như cõi thần tiên, ôm khum lấy hồ.
"Nhà Thuyền Rồng," Jenna nói. "Nó đúng là nhà Thuyền Rồng."
"Suỵt," Septimus nhắc. "Có người nghe thấy chúng ta đó, âm thanh được tải đi từ đây mà." Lặng lẽ, Nicko chèo tới bến đáp và giữ chắc cho chiếc xuồng khỏi chòng chành. Ullr nhảy bay lên và đáp cái kịch nhẹ nhàng xuống mặt đá trơn láng. Sau nó là Snorri, rồi tới Jenna và Septimus. Nicko ra khỏi xuồng và định cột nó vào cái cọc thuyền gần đó nhưng Septimus ngăn cậu lại. "Không được, đẩy xuồng cho nó trôi trở lại đường hầm để khỏi ai trông thấy nó đi, Nik, chúng ta đi thôi."
Lưỡng lự vô cùng, Nicko đẩy mạnh chiếc xuồng vào đường hầm và nhìn nó trôi đi khỏi. "Tụi mình đốt thuyền của mình rồi, Sep. Anh hy vọng em biết em đang làm gì."