Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 39 - Trong Đường Hầm Băng
C
ửa sập đóng lại phía bên trên với một tiếng rít khẽ và tự động gắn lại. Septimus rùng mình. Bên dưới buồng Bí Mật lạnh như băng và tối như bưng. Nhẫn Rồng của Septimus, như thường lệ, bắt đầu lóe lên thứ ánh sáng vàng ấm áp.
“Em có món đồ oách quá nhỉ, Sep,” Beetle nói vẻ thán phục. “Nhưng đây mới là thứ ánh sáng thích hợp cho dưới này.”
Beetle bật mở một cái hộp thiếc nhỏ. Bên trong là một hòn đá dẹp phát ra ánh sáng xanh da trời chói lọi, khiến cho những bức tường trắng xung quanh chóe lên và lấp lánh.
Septimus nhìn quanh, chắc mẩm là hai anh em đang ở trong một cái buồng kín nào đó. Nó ngạc nhiên khi nhận ra chúng đang đứng giữa một đường hầm trắng muốt, trải dài hun hút ra hai bên, và xa đến ngút ngắt tầm mắt.
“Lão Foxy sẽ kiếm nơi này đầu tiên,” Beetle thì thầm, ngó lên cửa sập một cách lo lắng, “Tụi mình đi luôn thì tốt hơn.” Beetle lấy xuống khỏi bức tường một tấm ván lớn có hai dải kim loại thòng xuống hai bên. Beetle đặt tấm ván xuống nền hầm trắng toát, ngồi xuống tấm ván và cười. “Nhảy lên đi, Sep.” Septimus làm theo – bất ngờ bên dưới hai bàn chân nó tụt hẫng, và nó đáp xuống một cái đánh bịch.
“Ui da,” Septimus thở hổn hển. “Trơn như băng ấy. Cái này là cái gì vậy, Beetle?”
“Băng,” Beetle nói. “Nhanh lên, đứng dậy đi nào, Sep.”
“Băng? Nhưng đang giữa mùa hè mà. Chúng mình đang ở đâu vậy, Beetle?”
“Dĩ nhiên là trong Đường Hầm Băng rồi,” Beetle bảo. “Chứ em nghĩ tụi mình đang ở đâu?”
“Em không biết. Trong một phòng bí mật bên dưới buồng tuyệt mật, em nghĩ vậy. Đường hầm băng – là cái gì chứ?”
“Anh tưởng em biết Đường Hầm Băng chứ. Em là Đệ nhất Học Trò cơ mà. Đi nào, Sep, lên ván trượt mau.”
Hầu như không còn chỗ cho Septimus. Nó ép mình vào đằng sau Beetl rồi bỗng nhận ra mình còn để lại quyển Vô Hiệu Hóa Hắc Thuật dưới sàn. “Khoan, Beetle, không còn chỗ cho quyển sách của bà Marcia.”
“Ừm., thì ngồi lên nó đi,” Beetle hơi bực bội. “Lẹ lẹ coi. Lão Foxy sẽ thò cái mũi nhọn của lão xuống đây bất kỳ lúc nào.”
Septimus đứng dậy, đặt bụp quyển sách xuống ván trượt và ngồi lên. Nó cảm thấy khó chịu; nó không thích Đường Hầm Băng chút nào. Một cơn gió lạnh buối thổi thông thống, và khi cơn gió quét qua, Septimus có thể nghe thấy tiếng than khóc và rên rỉ. Tiếng nỉ non khiến cho tóc sau gáy nó dựng cả lên.
“Rồi,” Beetle phởn chí nói. “Bám chặt vào, chúng ta đi đây.” Tấm ván trượt bắn vụt đi như tên lửa, suýt nữa thì quăng mạnh Septimus xuống mặt đất, nhưng chúng còn chưa tới được khúc cua đầu tiên thì cái tiếng rít không lẫn vào đâu được đã tràn ngập đường hầm – cửa sập đang mở. Beetle ngoặt gấp vào bức tường và đóng ập hộp ánh sáng lại. Septimus đút tay vào túi áo để dụi tắt ánh sáng từ Nhẫn Rồng đi, và chúng ngồi bất động trong bóng tối lạnh căm, nín thở. Đột nhiên tia sáng cắt xoẹt bóng đêm, chiếu xuống từ cánh cửa sập để mở, và Trưởng phòng Sao chép Mật thò đầu xuống ô cửa trống, trông như một cái chao đèn kỳ quái. Nét mặt đanh sắt của ông ta ngó xéo qua bên trái lại bên phải, và sau đó giọng ông ta dội âm âm dọc theo đường hầm, nghe khê nồng hơn và xoáy óc hơn giọng thật.
“Nhảm nhí, Partridge. Tao chẳng thấy Beetle đâu cả. Tại cái khỉ khô khỉ mốc gì mà nó muốn xuống đây cơ chứ - hôm nay có phải ngày kiểm tra đâu. Và tại sao nó phải lấy quyển sách đi? Mày có ráng đổ thừa đổ lỗi cũng chẳng được tích sự gì khi việc đó hoàn toàn là trách nhiệm của mày…” Những tiếng chỉ trích, xỉ vả còn lại của Hugh Fox bị cắt mất bởi tiếng rít của cửa sập đóng lại.
“Tụi mình ra khỏi đây ngay!” Septimus nín thở, thì thào.
Beetle lại mở cái hộp ánh sáng của mình ra và ván trượt vút đi dọc theo đường hầm. Chúng lao vùn vụt và cái ván trượt nhỏ lướt qua những khúc cua rộng một cách thành thục. Sau vài phút Beetle giảm tốc ván trượt lại; Septimus hơi lỏng những đốt tay trắng bợt vì bám ra khỏi hai bên thành miếng ván và liếc nhìn ra đằng sau.
“Không có dấu hiệu đuổi theo, Sep,” Beetle nói. “Không ai bám theo tụi mình đâu – tụi mình đang xài ván trượt duy nhất được ếm bùa mà.”
“Anh chắc không” Septimus hỏi, vẫn dòm láo liên ra sau.
“Dĩ nhiên là chắc chớ. Suy cho cùng thì đó là ván trượt của anh mà. Anh là người duy nhất kiểm tra mà.”
“Nhưng anh kiểm tra cái gì, Beetle?” Septimus hỏi, khi ván trượt lăn lên một con dốc lài lài. “Mà tại sao phải kiểm tra?”
“Không biết tại sao, Sep. Không ai giải thích cho anh biết tại sao. Chỉ là tuần nào cũng xuống và rít vèo vèo ván trượt xung quanh để phát hiện những chỗ băng nứt, băng tan hay băng bị xáo trộn – em biết đấy, đại khái như vậy – rồi kiểm tra tất cả những cửa sập xme đều đã niêm phong hết chưa”
“Sao? Có nhiều cửa sập lắm à?” Septimus hỏi.
“Ừ, cả đống. Tất cả những ngôi nhà cũ đều có cửa sập đi xuống những căn buồng kín. Chúi đầu xuống, làm gì thì làm cũng đừng hít vào… Hồn ma Hilda đang đến đó.” Septimus cúi xuống ngay khi một dải sương than vãn mỏng tang màu trắng quét về phía chúng, xoáy trôn ốc dọc theo những bức tường sáng lấp lánh. Hồn ma băng đi qua ván trượt, cuốn vòng quanh Beetle và Septimus khi hai đứa lao tới trước, khiến chúng lạnh thấu xương. Khi Septimus gập cong người xuống, nó cảm thấy tóc mình nổ lốp bốp vì băng; không khí trong mũi và miệng nó đông cứng lại, và trong một giây khủng khiếp nó nghĩ mình sẽ ngạt thở mất. Rồi sau đó bất thình lình hồn ma đi khỏi, rên rỉ thê lương và cuộn dọc theo những bức tường trên cuộc hành trình bất tận của bà ta trong Đường Hầm Băng.
“Phùù,” Beetle thở hắt ra nặng nề khi tăng tốc cho tấm ván trượt lên một đoạn dốc đứng. “Giờ thì cô nàng đi qua rồi. Trong vòng một tiếng nữa cô ta sẽ không trở lại. Thường thì cô ta sẽ phải mất chừng đó thời gian để đi giáp vòng. Lúc đó thì tụi mình đã dong về tháp Pháp Sư từ đời nào rồi.”
“Cái này dẫn đến tháp Pháp Sư?” Septimus há hốc miệng, ráng ghìm thở lại.
“Đường Hầm Băng dẫn tới bất cứ đâu, Sep à. Ừm, chúng tỏa đi bên dưới tất cả những nơi cổ xưa của Lâu Đài. Chúng nối với tháp Pháp Sư, Cung Điện, nhiều cửa hiệu trên đường Pháp Sư và những ngôi nhà cổ gần hào nước. Úi, tới góc cua hẹp kìa.”
“Ááá! Đừng đi lẹ vậy, Beetle. Nhưng làm cách nào mà đường hầm vẫn đóng được băng giữa mùa hè thế này? Em chẳng hiểu gì cả.”
“Ừm, anh nghĩ chuyện xảy ra cách đây nhiều thời đại rồi, sau khi có chuyện gì đó trục trặc không rõ nữa,” Beetle nói mập mờ. “Ngày nay không ai muốn tống lớp băng đi bởi vì không ai muốn thấy cái bên dưới băng lộ ra.”
“Cái gì bên dưới, Beetle?”
“Không biết. Giữ chặt vào đi,” Beetle ngoặt gấp để tránh hai hình thù lờ phờ trong áo thụng xám xơ xác, và Septimus mém rớt khỏi ván.
“Xin lỗi, Sep,” Beetle nói, chỉnh lại ván trượt và đi tiếp. “Anh ghét đi ngang qua ma lắm, nhất lại lại tới hai con. Chúng luôn hỏi đường anh ra. Làm anh phát điên.”
Ván trượt lăn phom phom, hai kẻ chạy trốn trôi dễ dàng trên lớp băng trơn láng – ván trượt cứ thế đi lên dốc gọn hơ chẳng phải khó nhọc gì, hệt như khi xuống dốc trong đường hầm. Septimus đã dần quen với những cơn gió lạnh buốt cùng những con ma thỉnh thoảng đi lạc, và khi nó sắp sửa khoái chí thưởng thức chuyến đi thì Beetle dậm ván trượt dừng lại đột ngột và vội ập tắt hộp ánh sáng của mình. Phía trước chúng, một tia sáng vàng chóe chiếu rọi xuống như đèn pha từ nóc đường hầm.
“Gì thế?” Septimus thì thầm.
“Ai đó mới bóc niêm một cửa sập,” Beetle xì xào.
“Ai vậy?” Septimus hỏi, tim nó đập dồn dập.
“Đó là cửa sập Van Klamff,” Beetle nín thở, nói.
“Nhìn kìa…” Septimus thở hổn hển. “Có người đang xuống.”
Một đôi bàn chân mang giày trượt băng thòng xuống đu đưa qua cửa sập. Septimus nghĩ đó chắc hẳn là Una Brakket, bởi vì Weasal Van Klamff tròn trĩnh không bao giờ có thể chui lọt qua cửa sập. Trong thoáng chốc, đôi giày trượt băng treo lòng thòng trong ánh đèn pha, rồi một hình dáng quen thuộc rơi xuống và đáp xuống băng như một con mèo. Thụp mình, như thể chuẩn bị vồ, Simon Heap nhìn chằm chằm vào màn đen.
“Ai ở đấy?” Simon gọi to lên, có chút gì đó không chắc ăn, mắt gã chưa thích nghi với bóng tối.
“Simon!” Septimus kinh ngạc.
“Ai gọi tên ta?” Giọng Simon vang lên quái lạ trong đường hầm. “Ngươi là ai?”
“Beetle… chúng ta ra khỏi đây ngay!” Tiếng thì thầm khẩn cấp của Septimus.
Beetle cũng chỉ muốn có thế. Cu cậu vặn ván trượt quay vòng lại và lướt đi trong một màn băng bắn như mưa.
“Này!” Tiếng thét của Simon vọng đến, và đang lúc không hiểu đầu cua tai nheo gì, hắn nhận ra chiếc áo chẽn xanh lá cây đáng ghét của Học Trò bà Marcia. “Mày đang làm gì ở đây hả thằng ranh kia?”
“Anh ta đuổi theo mình, Beetle!” Septimus la lớn, ngoái lại sau nhìn, trong lúc Simon, một tay trượt băng cừ khôi, bắt đầu tăng tốc và lao ầm ầm rượt đuổi theo hai đứa.
“Tụi mình sẽ chạy vượt hắn mà, Sep,” Beetle nói đầy tự tin, lái ván trượt quanh một cua quẹo khác và đâm thẳng qua hai bóng ma mà mới trước đó cậu vừa tránh được.
“Xin làm ơn… chỉ lối ra, làm ơn… các vị vui lòng cho chúng tôi biết… lối ra lối ra lối ra…?” Tiếng hai con ma âm vang khắp đường hầm.
“Tụi mình cắt đuôi hắn rồi hả?” Beetle hét lớn.
“Không!” Septimus hét trở lại.
“Thế thì, đi nào!” Beetle bắn vọt vào một đường hầm nhỏ hơn, dậm ván trượt dừng sựng lại rồi nhảy búng lên. Trong một tích tắc cu cậu nhấc cả Septimus lẫn ván trượt qua một cánh cửa mở trong bức tường băng và đẩy cửa đóng lại. Thở mạnh, Beetle trôi tuột dưới sàn băng. “Cửa hầm phục vụ.” Beetle cười tít. “Hắn còn lâu mới mò được.”
Septimus lăn khỏi ván trượt và nằm oặt ra đất, nhìn trân trân lên mái trần của một không gian nhỏ được khoét hẳn vào băng cứng. Cánh cửa cũng là một tảng băng và giờ nó đã đóng lại nên Septimus không thể dấu tích gì của nó nữa. Septimus đoán rằng ở bên mặt kia cánh cửa cũng giống như thế. “Beetle,” nó nói, “anh thật tuyệt vời.”
“Đáng gì đâu, Sep. Muốn một Que Xèo Xèo không?”
“Một gì?”
“Ngon và nóng. Anh cất một ít ở đây để đề phòng trường hợp bị lạnh cóng còng.” Beetle moi ra một chiếc hộp nhỏ từ phía sau một cặp xẻng và một tấm chăn. Anh chàng mở hộp ra và nhìn vào trong. “Có chuối và cá tuyết… ờ … vị củ cải đường. Xin lỗi, Sep, hình như anh đã chén hết tất cả những thứ ngon rồi.”
“Vị củ cải đường thì sao, Beetle?”
“Phải nhai nhiều. Em muốn cái nào?”
“Chuối đi.”
“Ý em là chuối và cá tuyết?”
“Dạ, vâng. Dì Zedla vẫn hay làm món bánh hấp chuối với cá tuyết ngon tuyệt. Thích lắm.”
“Thật à? Vậy thì em có thể ăn tất tần tật nếu em thích, Sep.”
Mười phút sau, Beetle thận trọng kéo cánh cửa băng và nhìn hé ra. Dấu hiệu duy nhất về Simon là hai cặp lằn dấu giầy trượt băng – một cặp lằn đi xuôi đường hầm vượt qua cửa phục vụ, cặp lằn kia quay trở lại, nhưng thật nhẹ nhõm cho Beetle, không có dấu hiệu nào cho thấy Simon đã dừng lại và điều tra nơi ẩn náu. Chớp mắt sau, Beetle và Septimus đã ở trên ván trượt, trở lại dấu trượt cũ về đường hầm chính.
“Nói sao nhỉ, Sep,” Beetle nói. “Tụi mình sẽ đi ngõ nhanh đến tháp Pháp Sư vậy. Tính là không đi lối đó vì nó gập ghềnh dễ sợ, nhưng anh cho rằng tụi mình phải ra khỏi đây sớm chừng nào tốt chừng nấy. Đi chứ?”
“Đi, Beetle.”
Vài phút và vô số lần quẹo cua sau, Beetle dừng ván trượt lại và chỉ ra một tấm biển khảm vào băng. Nổi bật trong băng là dòng chữ màu đen ĐẾN THÁP PHÁP SƯ được viết bằng kiểu chữ xưa, và một mũi tên trang trí cầu kì chỉ xuống một Đường Hầm Băng hẹp hơn và nhỏ hơn nhiều mất hút vào bóng tối.
“Rồi,” Beetle nói. “Giờ thì em phải giữ thật chắc vào, Sep. Đây mới là khúc rợn tóc gáy đó.”
Ván trượt quẹo thật gắt vào đường hầm tháp Pháp Sư. Tấm ván chựng lại một thoáng như thể để tập trung lòng can đảm, và rồi, thật kinh hoàng đối với Septimus, lớp băng bên dưới dường như rơi văng mất và chúng rớt xuống như một hòn đá.
“Húúú-uúúú!” Tiếng thét phấn khích của Beetle trôi ngược ra sau khi chiếc ván trượt lao thẳng đuột xuống một cái dốc gần như thẳng đứng, đụng rầm vào lớp băng ở dưới đáy, bay vèo lên một cái dốc cũng không kém phần thẳng đứng, bắn vụt qua đỉnh dốc rồi đáp xuống, nảy một cái bùm choáng óc khi con dốc khựng lại. Septimus chỉ vừa kịp thở lấy hơi thì Beetle đã cua gập vào khúc quanh bên trái và ngay lập tức lại dập cái ván trượt qua một khúc cua bên phải thậm chí còn ngặt hơn – đúng lúc đó Septimus bung khỏi ván trượt. Beetle phanh kít lại trong một trận mưa băng, xoay vòng ván trượt 180 độ và trở lại rề rề để nhặt Septimus.
“Khá tốt, hử?” Beetle cười toét. “Em nên thấy những cú ngoặt ba của anh – thế mới gọi là siêu.”
“Không phải lúc này, cám ơn, Beetle,” Septimus nói, đau đớn nhấc mình lên khỏi băng.
“Ờ. Được. Ừm, dù sao tụi mình cũng đã ở đây. Taxi phục vụ tận cửa kìa Sep. Cũng được đấy chứ?” Beetle chỉ một mái vòm cao, dĩ nhiên bằng băng cứng. Phía trên khung vòm có hai chữ cái hoa mỹ được khoét vào băng – W.T (*).
(*). W.T: Tức là Wizard Tower – chữ viết tắt của tháp Pháp Sư. (ND)
“Đó đó. Đúng rồi,” Beetle nói.
“Ồ…” Septimus nói, mắt nhìn mái vòm một cách hồ nghi. Nó nhặt quyển Vô Hiệu Hóa Hắc Thuật lên. “Vậy thì đi, Beetle.”
“Cái gì… anh á?” Beetle ngạc nhiên.
“Thì, anh không quay về được nữa, đúng không nào? Anh định sẽ nói gì với lão Foxy đây?”
“Ôi, rắc rối thật. Anh đã không nghĩ tới điều đó,” Beetle rời khỏi ván trượt và cột chặt nó vào một cái vòng bằng bạc gắn trong băng. “Ta phải cột chặt lại, không thì nó trôi đi mất,” Beetle giải thích, khi thấy ánh mắt ngớ ra của Septimus liếc vào cái vòng. “Vào thời xưa, tất cả mọi người đều có ván trượt riêng của mình, Sep à – và ván trượt tháp Pháp Sư là loại đặc biệt, người ta nói thế. Nhưng xem ra đây là cái ván trượt cuối cùng được ếm bùa, anh không muốn nó biến mất.”
“Đúng vậy,” Septimus đồng ý. “Anh đi chứ, Beetle?”
Một cách miễn cưỡng, Beetle theo Septimus qua mái vòm băng. Ở bậc dưới cùng của cầu thang băng là một hình hài gần như trong suốt, mặc áo thụng đỏ tía của một Pháp sư Tối thượng, đang ngủ gật.
Septimus dừng phắt lại và Beetle va đáng sầm vào Septimus, đẩy nó trượt vào con ma.
“Ốốố…” Con ma rên rỉ, giật mình thức dậy. “Ai đấy?”
“Là… là con,” Septimus cà lăm. “Con là Học Trò.”
“Học Trò? Học Trò nào?” Con ma hỏi nghi ngờ.
“Học Trò của Pháp sư Tối thượng,” Septimus nói với con ma.
“Không, không phải. Ngươi chẳng giống Học Trò của ta tí nào.”
Septimus phân vân không biết nên giải thích cho vị pháp sư cổ xưa ở cầu thang này ra làm sao. “Thế này ạ, con rất tiếc phải nói với ngài điều này,” nó nói dịu dàng, “nhưng ngài không còn là Pháp sư Tối thượng nữa. Ngài là ma rồi - ừm, ngài đã chết.”
“Hi hi. Biết rồi, nhóc. Dĩ nhiên ta chết rồi. Còn sống mà cứ ngồi đây thì buồn chán phát khiếp. Ngươi tên gì, con trai.”
“Septimus Heap.”
“Thế à? Ừ, ừ, ừ. Con nên đi lên tiếp đi.”
“Cả bạn con nữa chứ?”
“Cũng được. Cả hai đi đi. Quẹo trái ở trên đầu cầu thang và nói mật khẩu. Các con sẽ thấy mình ở trong tủ để chổi ngay ngoài đại sảnh.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều,” Septimus mỉm cười.
Vị Pháp sư Tối thượng già ngồi xuống và nhắm mắt lại. “Rất sẵn lòng,” ngài nói, “và chúc may mắn, con trai. Con sẽ cần tới nó.”