Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đỗ Uyển Chi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2333 / 38
Cập nhật: 2016-06-21 19:06:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
ơi Bạch Nhạn ở gần Quảng trường Nhân dân, cô không gọi xe mà đi bộ tới. Hôm nay nắng không gắt lắm, trời sắp vào thu, gió đã hơi se lạnh, lá rụng đầy trên lối đi bộ.
- Tiểu Nhạn...
Thương Minh Thiên vừa ra khỏi taxi là chạy tới trước mặt Bạch Nhạn, ngắm nghía cô mấy lượt, vẻ mặt căng thẳng giãn ra một chút. Anh thấy mặt cô đầy mồ hôi, xót xa lấy khăn tay lau cho cô, kéo cô vào một quán trà ven đường.
- Minh Thiên, anh mua cho em một chai nước thôi, ở đây đắt lắm. Bạch Nhạn hạ thấp giọng, kéo áo Thương Minh Thiên.
- Tiểu Nhạn, bây giờ mình có thể ăn đồ đắt tiền rồi. – Thương Minh Thiên đau lòng nhéo tay Bạch Nhạn.
- Em biết lương của phi công cao, nhưng anh phải gánh vác nhiều! Bố mẹ anh lớn tuổi rồi, mẹ anh không có lương hưu, còn chị Minh Tinh... vẫn chưa lấy chồng, anh còn phải lo đám cưới, mấy chuyện này đều cần dùng đến tiền.
Bạch Nhạn không chịu, quay đầu đi ra ngoài.
- Anh lùi đám cưới lại rồi – Thương Minh Thiên đứng phía sau lẩm bẩm.
- Tại sao? – Bạch Nhạn sửng sốt ngoảnh lại.
- Tiểu Nhạn, bây giờ em thế này, sao anh có thể kết hôn được?
Bạch Nhạn lảo đảo.
- Minh Thiên, anh đang nói linh tinh gì vậy, hiện tại em rất ổn.
Thương Minh Thiên trầm mặt xuống, kéo cô vào trong quán trà, gọi một bình trà xanh, một suất cơm niêu hai người.
- Em đừng tưởng giấu được anh, em chuẩn bị ly hôn phải không?
Thương Minh Thiên dịu dàng gạt mấy sợi tóc lơ thơ trước trán ra sau vành tai cô.
Lãnh Phong chết tiệt! Bạch Nhạn rủa thầm. Đến nước này rồi, cô dành phải muối mặt mà gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng chuyện em ly hôn thì có liên quan gì đến đám cưới của anh?
- Sao lại không liên quan, bây giờ em khổ sở như vậy, anh lại anh anh em em với người con gái khác, chúng ta đã nói rồi, phải cùng nhau hạnh phúc. Lúc này anh không thể nào bỏ mặc em được.
- Vậy anh định làm thế nào? – Mắt Bạch Nhạn đỏ hoe – Anh định hủy đám cưới rồi kết hôn với em sao?
Thương Minh Thiên mím chặt môi, gương mặt tuấn tú cau lại.
- Minh Thiên, hai chúng ta đều hiểu, chúng ta không thể đến với nhau, vì thế mới hẹn ước với nhau như thế. Anh đừng vì em mà khiến một người con gái khác thất vọng, anh không phải là người nuốt lời, anh cũng đừng để em vì anh mà biến thành người phụ nữ giống mẹ em. Minh Thiên, anh đừng làm chuyện ngốc nghếch như thế. Chúng ta... cứ thế này là được rồi, có thể liên lạc, có thể ngồi ăn cơm, uống trà cùng nhau, chúng ta còn có thể quan tâm đến nhau. Minh Thiên, em luôn muốn nhìn thấy anh làm chú rể, chắc chắn sẽ rất đẹp trai. Lúc anh kết hôn em sẽ lén đi xem, không để mẹ anh nhìn thấy, em đứng chờ chỗ xa, nhìn thấy anh là được rồi.
- Nhưng em sống không hạnh phúc, chỗ này của anh... không đành lòng... – Thương Minh Thiên chỉ vào ngực, mắt ngân ngấn nước.
- Sai rồi, Minh Thiên, giờ phút này em tốt hơn bất kỳ lúc nào khác. Em đã kết thúc một cuộc hôn nhân thất bại, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Em có công việc, có bạn bè, hơn nữa em còn trẻ, anh phải biết là em rất có giá đó. Đợi em được tự do rồi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Nếu em gặp được một người em thích, em sẽ kể cho anh nghe đầu tiên. – Bạch Nhạn khẽ nắm tay Minh Thiên. – Hứa với em đi, đám cưới cứ cử hành theo kế hoạch đã định. Chị ấy không phải là ai khác, chị ấy là người anh thích, người sẽ bầu bạn cả đời với anh, cùng anh xây dựng một gia đình, là người có thể giúp anh chăm sóc bố mẹ anh. Nếu đã quyết định yêu thương chị ấy, thì đừng làm chị ấy tổn thương. Em... đã từng kết hôn, em hiểu chị ấy.
Nước mắt của Minh Thiên không kìm nén được, lăn dài xuống mu bàn tay Bạch Nhạn.
Nhân viên phục vụ đưa trà lên, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ sĩ quan nước mắt đầm đìa, nhất thời sững sờ, không dám cử động.
Bạch Nhạn mỉm cười bảo cô ấy đặt đồ xuống, lấy một chiếc khăn giấy trên bàn đưa cho Minh Thiên.
- Tiểu Nhạn, tại sao ban đầu chúng ta lại dễ dàng từ bỏ tình cảm này đến thế? Nếu chúng ta kiên trì chưa biết chừng sẽ có ngày bố mẹ anh thay đổi ý kiến. – Thương Minh Thiên đau khổ hỏi.
Sẽ không có ngày như thế.
Nếu cô và Thương Minh Thiên có một phần nghìn tia hy vọng, Bạch Nhạn cảm thấy mình sẽ cố gắng nỗ lực một vạn lần.
Cô đến với cuộc đời này, là sự kết hợp sai lầm của một con tinh trùng và trứng. Sự kết hợp sai lầm ấy, khiến cuộc đời cô tối tăm mờ mịt. Minh Thiên, là nguồn sáng duy nhất trong quãng đời trưởng thành cô độc của cô.
Minh Thiên không hay biết rằng, sau khi mẹ anh tuyệt thực để yêu cầu anh cắt đứt quan hệ với Bạch Nhạn, cô đã từng vứt bỏ lòng tự trọng để tới tìm bố mẹ anh, nói với họ là cô sẽ yêu thương họ, hiếu kính họ giống như anh, coi họ như bố mẹ đẻ của mình. Cô van xin họ đồng ý cho cô và Minh Thiên qua lại với nhau.
Bà Thương bỗng nhổ một bãi nước bọt vào mặt cô, vỗ bàn cao giọng chửi bới, nói trừ khi bà ta chết.
Ông Thương liếc xéo cô, chỉ vào bức tường sân nhà cô, nói cô còn dám quấy rối Minh Thiên, ông ta sẽ đập đầu vào tường tự tử trước cửa nhà cô.
- Mẹ cô thấy người đàn ông nào vừa mắt thì bất kể già trẻ, có vợ hay chưa cũng đều tìm đủ mọi cách quyến rũ họ. Cô với mẹ cô là cùng một giuộc, bây giờ thấy Minh Thiên nhà tôi tốt thì quấn lấy nó không biết xấu hổ. Hừ, chỉ cần bọn tôi còn sống trên đời này một ngày, thì cô hãy từ bỏ suy nghĩ này đi. – Ông Thương huơ tay múa chân.
Cô cắn môi, lẳng lặng lau bãi nước bọt trên mặt, bước ra khỏi sân nhà Minh Thiên, chân mềm nhũn.
Về đến nhà, bà Bạch Mộ Mai khoanh tay dựa vào tường, trừng mắt với cô, hừ một tiếng.
- Mắt con cũng tinh nhỉ! Cái loại ba láp đó có gì là tốt? Tiền không có, nhà cũng không, ngồi ăn cơm chung bàn với họ mẹ còn phát buồn nôn! Con phải giữ phong độ một chút được không!
Cô không thèm nhìn bà Bạch Mộ Mai mà đi thẳng vào trong phòng.
Tim, lạnh như băng giá mùa đông.
Sau này, khi Minh Thiên gạt bỏ mọi áp lực, thổ lộ tình cảm với cô, cô bỗng cảm thấy thanh thản. Trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, thuần khiết nhất của đời người, họ đã từng yêu nhau chân thành, vậy là đủ. Có thể cùng nắm tay tới lúc bạc đầu hay không, không còn quan trọng.
Trong trái tim cô, Minh Thiên luôn có một chỗ đứng đặc biệt.
Trong trái tim Minh Thiên, cô vĩnh viễn chiếm một vị trí.
Tình cảm này giống như bông hồng giấy, sẽ luôn giữ được màu sắc tươi tắn, vượt qua năm tháng, vượt qua mưa bão.
Cô không mong đợi gì hơn, cô rất hạnh phúc, cô không luyến tiếc.
Bây giờ Minh Thiên có một người bạn gái xuất sắc như vậy, cho dù không phải là cô, nhưng cô vẫn thấy vui.
- Thưa anh chị, đồ ăn đã mang lên đủ rồi ạ.
Cô gái phục vụ đặt chiếc niêu đất bốc khói lên bàn, nhe răng cười.
Bạch Nhạn sực tỉnh lại từ trong hồi ức, cảm ơn cô phục vụ.
- Minh Thiên, cơm này thơm quá! Em muốn ăn hết sạch luôn.
Bạch Nhạn nghiêng đầu, làm một động tác nuốt nước bọt rất khoa trương.
Thương Minh Thiên cười chua chát, bỏ gia vị vào trong cơm, chầm chậm trộn đều, sau đó đối với Bạch Nhạn, tiện thể lấy món trứng rán trước mặt Bạch Nhạn. Hồi nhỏ, để tiết kiệm thời gian và tiền bạc, món Bạch Nhạn thường nấu nhất là trứng rán. Ăn nhiều quá, sau này nhìn thấy trứng rán là không khỏi nhăn mặt.
Đáp án cho câu hỏi đó, khi anh tới Học viện Phi công, cũng có lẽ là trước thời điểm đó, anh đã biết. Nhưng trong lòng đôi lúc vẫn không cam tâm, vẫn khao khát phép màu xuất hiện, khao khát bố mẹ có thể nhận ra được sự trong sạch của Bạch Nhạn, từ đó xóa bỏ thành kiến đối với cô.
Sự thực chứng minh đó chỉ là một giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực.
Được nên duyên vợ chồng với người mình yêu, là điều hạnh phúc nhất trên cuộc đời này.
Nhưng cuộc đời này, anh và Bạch Nhạn đã bị an bài là sẽ bỏ lỡ nhau.
Không phải là không nuối tiếc, không phải là không xót xa.
Cái gọi là hẹn ước ban đầu, chẳng qua chỉ là sự kiên cường mà cả hai cố gắng gượng.
Bạch Nhạn và anh đều nỗ lực thực hiện.
Bạch Nhạn nói với anh cô yêu rồi, sắp sửa kết hôn. Anh nói anh cũng có bạn gái rồi.
Thực ra cô gái trong tấm ảnh mà anh cho Bạch Nhạn xem chỉ là bạn chiến đấu của anh, công tác trong đoàn văn công, có thiện cảm với anh, luôn tìm mọi cơ hội đến đại đội bay của anh để tìm anh. Đó là cô gái anh rất tôn trọng, trẻ trung, hoạt bát, đa tài đa nghệ, thẳng thắn cởi mở, nhưng với cô ấy, anh không thể nảy sinh thứ tình cảm giống như đối với Bạch Nhạn.
Anh và cô ấy, hiện giờ chỉ là bạn bình thường. Lần này, anh thăm nhà, cô gái đó kêu gào muốn tới nhà anh chơi.
Anh sững lại, nghĩ rằng chỉ cần được tận mắt chứng kiến Bạch Nhạn hạnh phúc, thế là anh bèn đưa cô gái đó về nhà, sau đó thử qua lại với cô ấy.
Anh tế nhị nói với ba mẹ, có thể sẽ có một bạn chiến đấu nữa tới nhà chơi. Ai dè, ba mẹ anh xúc động quá, theo lý lẽ của họ, liền thêm mắm dặm muối thành anh sắp kết hôn.
Khi Bạch Nhạn hỏi về chuyện đám cưới, nhìn vẻ mừng rỡ trong mắt cô, anh không giải thích.
Nhưng mà, chính mắt anh trông thấy Bạch Nhạn không hề hạnh phúc, kết hôn được mấy tháng đã muốn ly hôn.
Anh không kìm chế được lại hỏi lại câu hỏi vẫn vướng víu trong tim nhiều năm, năm mười chín tuổi, anh không thể thay đổi đáp án, năm hai sáu tuổi, anh vẫn không thể nào thay đổi.
Đó chính là sự bất lực trước cuộc đời.
Anh có thể nghe theo tiếng gọi của con tim, toàn tâm toàn ý yêu em, nhưng cuộc đời anh không chỉ hoàn toàn thuộc về anh, vì cha mẹ, anh không thể không đi lướt qua em, nhưng trái tim anh chưa từng rời xa.
Thương Minh Thiên thở dài, ngước mắt lên lẳng lặng nhìn Bạch Nhạn, đem sự chua chát chẳng thể nói thành lời ấy trộn lẫn với một hạt cơm, nuốt chửng.
Hai người ăn cơm xong bèn gọi xe đi tới Ba ngàn sợi.
Chiếc cửa cuốn của tiệm Ba ngàn sợi đóng thật chặt, phía trên viết "Cho thuê nhà", đằng sau ghi một số điện thoại di động.
Bạch Nhạn gọi theo số máy đó, nghe điện thoại là một người đàn ông, giọng rất bực bội.
- Ờ, con bé đó lần trước bị tóm nên không làm nữa rồi. Tôi cũng không biết nó lượn đi đâu, có lẽ là dời ổ tiếp tục đi bán thân rồi. Tiền đó dễ kiếm, nó ăn quen bén mùi, không nỡ bỏ đâu. – Ở đầu dây bên kia, gã chủ nhà cười đầy dâm đật.
Bạch Nhạn bịt ống nói, dè dặt nhìn Minh Thiên, không đám nói tiếp, luôn mồm "Vâng, vâng, được ạ".
- Có phải Minh Tinh xảy ra chuyện gì rồi không? – Thương Minh Thiên sốt ruột hỏi.
- Không có, chủ nhà nói... ở đây kinh doanh không được tốt, có lẽ chị ấy đã đổi địa điểm. Chị ấy không để lại địa chỉ liên lạc.
- Minh Tinh làm việc không tính toán, lại kết bạn lung tung, không hy vọng nó kiếm được tiền, đừng làm người khác lo lắng là tốt rồi. Bố mẹ anh còn nói nó kinh doanh lớn ở Tân Giang, anh nghe là biết đang nói khoác. – Thương Minh Thiên nhíu mày xem giờ – Tiểu Nhạn, anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra!
Bạch Nhạn gật đầu:
- Cũng được ạ.
Bạch Nhạn nhìn con đường rợp bóng cây xanh, đề nghị đi bộ một lát rồi mới gọi xe, ăn no quá, đi bộ cho nhẹ bụng một chút.
Hai người đang đi thì phía trước, không biết đứa trẻ nhà ai phi chiếc xe đạp địa hình ra đường, ra vẻ ta đây hai tay giang ra, phóng như bay, không đề phòng đằng trước có người, hoảng lên quên cả bóp phanh, đâm thẳng về phía Bạch Nhạn. Minh Thiên nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ôm Bạch Nhạn vào lòng rồi vụt tránh sang một bên, chiếc xe phóng vèo một cái qua người bọn họ, đâm sầm vào một gốc cây. Đứa bé ngã nhào xuống đất, đau cắn răng cắn lợi. Cũng may là tay chỉ bị xước xát chút đỉnh.
Bạch Nhạn sợ toát mồ hôi, tim đập thình thịch, túm lấy vạt áo của Minh Thiên, nhất thời quên buông ra.
- Anh?
Một tiếng kêu thất thanh từ bên đường vọng sang.
Hai người nhìn sang, Thương Minh Tinh hai mắt trợn tròn, mặc một chiếc váy ngắn hở lưng, không thể tin được trừng trừng nhìn họ, mắt trang điểm như một hồn ma giữa đêm khuya.
- Minh Tinh? – Thương Minh Thiên sững sờ há hốc mồm, cũng nhìn Thương Minh Tinh bằng vẻ không thể nào tin được.
- Anh, anh đang làm gì thế? – Thương Minh Tinh xác định không nhìn nhầm người bỗng nổi cơn điên, vung tay chạy tới. Lông nách chưa cạo sạch thoắt ẩn thoắt hiện dưới cánh tay. Thương Minh Thiên nhìn mà lông mày xoăn tít lại.
- Cái con hồ ly thối không biết xấu hổ này, lại dám dụ dỗ anh trai tôi. Mau buông anh tôi ra.
Chị ta vọt đến kéo Bạch Nhạn ra khỏi lòng Thương Minh Thiên, ánh mắt hung hãn như muốn giết người.
- Minh Tinh, sao em lại ăn mặc như thế này? – Thương Minh Thiên mặc đỏ phừng phừng, trán nổi gân xanh, túm lấy cánh tay Minh Tinh, nghiêm nghị hỏi. – Nói cho anh hay, rốt cuộc em kinh doanh lớn gì chứ?
- Em... em...
Thương Minh Tinh thầm hối hận, kích động quá quên béng tình hình. Ấp úng rõ lâu cũng không nói ra được nguyên cớ, chị ta liếc nhìn ánh mắt lo lắng của Bạch Nhạn, bỗng thẹn quá hóa giận:
- Có phải cô lại bép xép lung tung với anh trai tôi không?
Bạch Nhạn len lén xua tay với Thương Minh Tinh, chị ta lại tưởng cô đang chột dạ, trong lòng thầm băm vằm Bạch Nhạn ra ngàn lần.
- Minh Tinh, trả lời anh.
Thương Minh Thiên tức đến tối sầm cả mặt. Từ vẻ phong trần toát ra ở Minh Tinh, anh đã hơi ý thức được Minh Tinh đang làm gì. Tay bất giác xiết mạnh, khiến Minh Tinh đau xuýt xoa.
Cô ta giậm chân:
-Anh, anh đừng nghe con bé kia nói bừa, em... thực ra là bị ép buộc.
- Ai ép buộc em?
- Đều tại con bé kia. Nếu không phải tại nó, em đã không bị dồn tới nước này. – Thương Minh Tinh chỉ vào Bạch Nhạn, hét lên. – Em với người ta vốn làm ăn đàng hoàng, chồng nó có cửa, em tìm nó, nó cũng đồng ý giúp em vụ này. Lúc em vay được tiền ở ngân hàng chợ đen, bạn kinh doanh cũng đã xoay được tiền, thì nó lại trở mặt không nhận, nói là trừ khi em bị ốm thì nó có thể nhờ người, những chuyện khác thì đừng cố gọi điện cho nó. Đến nước này rồi, tiền em bỏ ra không thu hồi lại được nữa, ngân hàng ép em trả tiền, em nhất thời không biết tìm đâu ra nhiều tiền như vậy, chẳng còn cách nào khác... đành phải...
Thương Minh Tinh cố nặn ra hai giọt nước mắt.
"Chát" Thương Minh Thiên vung tay tát Thương Minh Tinh một cái.
- Tự mình hư hỏng còn đổ trách nhiệm lên đầu người khác.
- Anh không tin em? – Thương Minh Tinh ôm mặt mếu máo – Em sẽ mách bố mẹ, anh... anh không nghe lời họ, vẫn dây dưa với con nhãi này. Còn vì nó mà đánh em nữa.
Nói xong, cô ta quay đầu, nức nở định bỏ chạy.
Thương Minh Thiên kéo cô ta lại, vẻ mặt nghiêm nghị, không cho phép phản kháng:
- Đưa địa chỉ của em cho anh, chiều mai thu dọn hành lý rồi cùng anh về huyện Vân. Nếu em không về, anh sẽ lấy dây thừng gô cổ em về.
Trước ánh mắt đáng sợ của Thương Minh Thiên, Thương Minh Tinh miễn cưỡng nói ra địa chỉ của mình. Dù chỉ ra đời sau Minh Thiên bốn mươi phút, nhưng từ nhỏ cô ta đã rất sợ Minh Thiên.
- Em... có thể về cùng anh, nhưng đừng có nói với bố mẹ, được không, anh? – Cô ta cầu xin Minh Thiên.
- Em không có quyền lên tiếng. Bây giờ, mau đi thay ngay sang bộ quần áo bình thường cho anh. – Minh Thiên đã tức tới mức mặt méo mó biến dạng.
Thương Minh Tinh bất lực ậm ừ một tiếng. Trước khi đi còn cho Bạch Nhạn một ánh mắt đầy phẫn nộ.
Bạch Nhạn cắn môi, khẽ thở dài.
Ngực Thương Minh Thiên phập phồng vì tức giận, nắm lấy một cành cây, ngón tay trắng bệch, mặt đanh lại, thở dốc.
Điều Bạch Nhạn sợ nhất vẫn đã xảy ra.
- Minh Thiên...
Thương Minh Thiên xua tay:
- Xin lỗi, Tiểu Nhạn, lời Minh Tinh nói em đừng để bụng, anh biết nó đang nói linh tinh thôi.
- Cũng không hẳn – Bạch Nhạn nói – Chị ấy có đến tìm em, muốn Khang Kiếm giúp chị ấy liên hệ công việc. Lúc đó em đã quyết định ly hôn với anh ấy rồi, em... không muốn nợ anh ấy, nên em từ chối.
- Tiểu Nhạn, anh biết tính em, cũng hiểu tính Minh Tinh. Em đừng nói nữa. – Thương Minh Thiên hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh. – Tiểu Nhạn, em vẫn chưa nói cho anh biết, tại sao em lại muốn ly hôn?
Bạch Nhạn sững người đứng trước mặt Thương Minh Thiên, nhất thời không biết phải nói gì.
- Lãnh Phong kể cho anh nghe một số chuyện, anh không tin lắm. Em không thể nào vì người bạn gái cũ của anh ta mà kích động đến mức muốn ly hôn. Rốt cuộc anh ta đã làm gì với em, khiến em quyết liệt như vậy?
Mắt Bạch Nhạn dần phủ một màn sương, đây chính là Minh Thiên, mãi mãi thấu hiểu cô. Trước mặt anh cô luôn là một quyển sách để mở, không thể giấu được gì.
Hai ngày nay, cơ thể và trái tim bị giày vò, miệng Khang Kiếm mọc lên mấy cái mụn. Giản Đơn mua cho anh một chai nước và một cái bánh mì, anh xua tay, không muốn ăn chút nào.
Điện thoại của Bạch Nhạn vẫn không liên lạc được, anh đợi ở bệnh viện đến ba giờ chiều cũng không đợi được ai. Anh chạy tới khoa phụ sản hỏi Liễu Tinh, Liễu Tinh lạnh lùng lườm anh, nói lát nữa phải vào phòng mổ, không rảnh để tiếp anh.
Anh sợ Bạch Nhạn về nhà, lại vội vã quay về. Không những không thấy người, đến bàn chải, khăn mặt, quần áo của Bạch Nhạn, thú bông trong phòng ngủ cũng đều biến mất.
Trên bàn ăn đặt một tờ giấy: Sếp ạ, hiện giờ chúng ta đã không còn thích hợp để sống cùng một nhà nữa, tôi dọn ra ngoài rồi. Tuần sau chúng ta đến Cục Dân chính làm thủ tục.
Vài dòng ngắn ngủi, Khang Kiếm đọc đi đọc lại.
Không có oán hận, cũng không kích động, bình tĩnh như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Khang Kiếm ngã phịch xuống sofa, tới giờ mới hiểu Bạch Nhạn đã hạ quyết tâm lớn đến nhường nào. Còn nhớ buổi tối khi anh từ Bắc Kinh trở về, họ đi xe về nhà, Bạch Nhạn chỉ vào một tiểu khu nói, sau này cô sẽ dọn tới đây ở. Khi đó anh tưởng cô đang giận dỗi nên không để tâm gì nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, không tài nào nhớ ra được là tiểu khu nào.
Trong nháy mắt, cô đã xóa sạch mọi dấu vết trong cuộc sống của anh. Khang Kiếm có một linh cảm, dường như anh thật sự đã đánh mất Bạch Nhạn.
Khang Kiếm biết Bạch Nhạn sẽ chủ động liên lạc với anh, cô cần báo cho anh để cùng tới Cục Dân chính làm thủ tục,
Vậy thì trước khi cú điện thoại này gọi tới, anh vẫn còn hy vọng níu giữ trái tim cô.
Bộ não Khang Kiếm nhanh chóng hoạt động, bạn bè của Bạch Nhạn không nhiều, hình như chỉ có mình Liễu Tinh. Liễu Tinh không thể giúp anh, bây giờ anh lại không biết Bạch Nhạn đang ở đâu, vậy thì, chỉ có... bà ta mới giúp được anh.
Khang Kiếm đứng bật dậy, chạy thình thịch xuống lầu.
- Cậu Giản, đến huyện Vân.
Đêm hôm Bạch Nhạn mất tích, tài xế taxi nói cô tới huyện Vân. Chắc chắn là cô đã đi gặp mẹ, cô đã nói những gì, có dự định gì, mẹ cô nhất định biết rõ. Mặc dù bà Bạch Mộ Mai là người anh không muốn gặp nhất trên cõi đời này, nhưng chỉ cần tìm được Bạch Nhạn, anh có thể kìm nén nỗi căm ghét trong lòng để gặp bà ta một lần. Giản Đơn thoáng sửng sốt, nhưng không nói gì, lên xe, nổ máy.
- Tới đường cao tốc thì đi nhanh một chút, tranh thủ đến huyện Vân trước khi trời tối.
Cổ họng của Khang Kiếm đã bốc khói, anh ép mình uống mấy ngụm nước, ăn chút bánh mì. Giờ mà anh gục xuống thì thật sự không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Anh không trách hành động của Bạch Nhạn, tất cả đều là những điều anh phải chịu.
- Sếp Khang, hôm nay em mới biết hóa ra anh lại là người nặng tình nặng nghĩa đến vậy. – Giản Đơn nói đùa – Anh rất yêu chị Bạch nhỉ!
Trong ấn tượng của Giản Đơn, sếp Khang luôn là một người chỉnh tề ngăn nắp, tự tin, điềm tĩnh. Anh chưa từng thấy sếp Khang hoảng loạn như lúc này.
Khang Kiếm không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cậu Giản, hiện giờ cậu có ý định kết hôn không?
Giản Đơn cười ha ha:
- Em và bạn gái em mới yêu được một năm, chưa gặp bố mẹ hai bên, cưới xin còn xa vời lắm! Dù em muốn thì bạn gái em cũng không chịu, cô ấy nói kết hôn rồi nhiều việc, không được tự do nữa, cô ấy muốn chơi thêm mấy năm.
Khang Kiếm quay đầu ra ngoài cửa sổ, như bị phong cảnh bên ngoài thu hút:
- Nhưng rồi đến một ngày, cậu sẽ rất muốn dùng pháp luật buộc chặt tên mình bên cạnh một cái tên khác, cậu rất muốn cùng cô ấy sinh một đứa con, từ đó giữa hai người đã có sự ràng buộc về máu mủ, cậu từ chối nhiều cuộc xã giao, rất muốn trở về nhà chỉ để ăn cơm cô ấy nấu, sau đó cùng cô ấy xem một bộ phim hài, nói những chuyện vụn vặt trong gia đình, cậu uống rượu, hút thuốc nhiều một chút, cô ấy sẽ lên giọng với cậu, cậu không tức giận, chỉ cảm thấy ấm áp. Khi đó, cậu cũng sẽ giống như tôi bây giờ.
Giản Đơn thu nụ cười lại, không khỏi băn khoăn.
- Sếp Khang, tạm thời em không tài nào lĩnh hội được ý tứ sâu xa trong lời của sếp, nhưng em cảm nhận được tình cảm của sếp rất sâu nặng. Vậy... chị Bạch giận anh chuyện gì vậy?
Khang Kiếm nhắm mắt, thở dài:
- Bới vì tôi ngốc, đến giờ mới hiểu được.
Bà Bạch Mộ Mai rất kinh ngạc khi Khang Kiếm gọi diện cho bà.
Bà trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Vừa hay tôi chưa ăn cơm, cùng ăn bữa cơm đi!
- Không cần, tôi chỉ làm phiền bà nửa tiếng thôi. – Giọng Khang Kiếm lịch sự mà xa cách.
Nửa tiếng thì làm được gì, chỉ có uống cà phê thôi. Bà Bạch Mộ Mai hẹn gặp tại quán cà phê Lam Sơn.
Giản Đơn lái xe quẹo trái quẹo phải nửa ngày trời, cuối cùng nhìn thấy một dãy đèn đủ màu lấp lánh, hình như làm bằng hạt châu nhiều màu rẻ tiền, tưng bừng nhảy nhót trong đêm tối.
Trong quán cũng chẳng ra sao, xộc vào mũi không phải là mùi cà phê thơm nồng mà là mùi nước xịt phòng. Ánh đèn mở ảo, trên bàn đều có nến thả, mắt phải rất tinh thì mới nhìn rõ mặt của những người khách khác.
Bà Bạch Mộ Mai đã đến trước, nhìn thấy Khang Kiếm thì cười tươi như hoa.
- Đây là quán cà phê mà tôi thích nhất, ở đây có một ca sĩ hát nhạc của Thái Cẩm rất hay, sofa ngồi cũng rất dễ chịu. – Bà Bạch Mộ Mai nói, nét mặt như tơ.
Đúng là con hơn cha, phong độ và khí chất của Khang Kiếm vượt xa ông Khang Vân Lâm thời trẻ, ngắm rất đã mắt.
Khang Kiếm lãnh đạm gật đầu, như không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, ánh mắt nhìn bà Bạch Mộ Mai như một hồ nước phẳng lặng.
Bà Bạch Mộ Mai mất hứng ngồi xuống, uể oải vẫy tay gọi phục vụ.
Bà Bạch Mộ Mai gọi một ly cà phê Ireland, Khang Kiếm chỉ gọi một ly nước trắng. Khang Kiếm cho rằng, đối diện với khuôn mặt này của bà Bạch Mộ Mai, dù thức ăn đồ uống ngon lành tới đâu cũng chẳng thể nào nuốt xuống được.
- Tôi đột ngột từ Tân Giang tới đây, là muốn...
Khang Kiếm vừa cất lời, bà Bạch Mộ Mai đã nhếch môi ngắt lời anh:
- Cậu đến nói với tôi chuyện cậu và Bạch Nhạn ly hôn. Thực ra không cần thiết, tôi đã biết lâu rồi.
Giọng điệu lạnh nhạt của bà Bạch Mộ Mai khiến Khang Kiếm chấn động.
- Cậu và con bé vốn không phải cùng một loại người, ly hôn thì ly hôn đi! – Bà Bạch Mộ Mai nâng ly cà phê, nhỏ nhẹ nhấp một ngụm.
Khang Kiếm lại một lần nữa kinh ngạc, câu nói này không giống như xuất phát từ một người mẹ, mà giống như một người chẳng liên quan gì đang phân tích rất thẳng thừng.
- Bây giờ Bạch Nhạn ở đâu? – Khang Kiếm nhướn mày, có những lời đã lên đến miệng lại nuốt vào bụng.
- Nó không ở Tân Giang sao? – Bà Bạch Mộ Mai cảm thấy Khang Kiếm hỏi rất kỳ quặc.
- Chúng tôi chưa ly hôn, nhưng cô ấy dọn ra ngoài, bây giờ tôi không tìm thấy cô ấy.
Bà Bạch Mộ Mai nhún vai:
- Cho nên, cậu nghĩ rằng nó trốn ở chỗ tôi?
Khang Kiếm không nói gì.
- Từ khi vào học trường y tá, đã nhiều năm rồi chúng tôi không sống cùng một mái nhà. Nó vốn không coi tôi là mẹ. – Bà Bạch Mộ Mai thở dài ai oán, tì cằm hờn dỗi, mắt khẽ nheo lại.
- Hôm trước hình như cô ấy có về huyện Vân một lần – Khang Kiếm không chớp mắt, nhìn thẳng vào bà Bạch Mộ Mai.
- Đúng vậy, đến để đoạn tuyệt quan hệ mẹ con vớt tôi.
Khang Kiếm hoảng hốt đến mức tim như ngừng đập.
- Chính vì tôi không nói với nó tôi là bạn cũ của bố cậu, nên nó nổi trận lôi đình với tôi. Thực ra chuyện này nói hay không thì có liên quan gì, đâu phải cậu là bạn tôi, hà cớ gì tôi phải báo cáo với nó? Hơn nữa cũng đã là chuyện từ lâu rồi, tôi sợ nói nhiều quá sẽ khiến mẹ cậu không vui. Làm người tốt thật chẳng dễ dàng, thôi đi, cứ coi như tôi chưa từng sinh ra cái đồ vô ơn như nó.
- Xem ra tôi đến đây là sai lầm rồi. Không phải bà chưa từng sinh ra Bạch Nhạn, mà là bà không xứng đáng làm mẹ cô ấy. – Giọng Khang Kiếm vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Anh cảm thấy người đàn bà tự cho mình là khuynh quốc khuynh thành trước mặt này giống như một con ác ma máu lạnh, cả tim, máu, xương cốt đều lạnh tanh như băng.
Nếu là người mẹ bình thường khác, khi biết được anh đã làm tổn thương con gái họ, nhất định sẽ xòe đôi cánh che chở cho con gái, nếu không nghiêm khắc trách mắng anh thì cũng sẽ nhìn anh đầy căm giận.
Bạch Nhạn là cốt nhục của bà ta, bà ta không những không thèm hỏi cô đang đau khổ ra sao, mà còn tỏ thái độ lạnh lùng như đang xem kịch, lại còn nói với anh bằng giọng điệu mờ ám.
Trái tim Khang Kiếm lúc này không phải là tức giận, mà là quặn đau, bao nhiêu năm đó, ở bên một người mẹ như vậy, Bạch Nhạn đã sống thế nào?
Anh cho rằng dù bà Bạch Mộ Mai vô liêm sỉ đến đâu, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, chí ít bà ta cũng quan tâm tới Bạch Nhạn như một người mẹ, nhưng một chút cũng không.
Trước đó, ngay trước mặt anh, sự quan tâm thăm hỏi của bà ta với Bạch Nhạn đều là giả dối.
Nhất định là Bạch Nhạn đã đau tới mức không thể chịu đựng được nữa, mới quyết định cắt đứt quan hệ với bà Bạch Mộ Mai?
Khi đó, anh đang ở đâu?
- Trong mắt bà, Bạch Nhạn là cái gì? – Anh trừng mắt nhìn Bạch Mộ Mai, lòng hối hận tới mức thật sự muốn chém chết bản thân mình.
Bà Bạch Mộ Mai liếc xéo Khang Kiếm:
- Không ngờ cậu lại có trái tim thương người như vậy! Tôi sinh nó ra, cho nó ăn, cho nó mặc, cho nó đi học. Nếu không phải vì nó là con gái tôi, nó có lấy được cậu không? Tốt rồi, bây giờ nó cứng cáp rồi, trở mặt không nhận mẹ nữa, tôi cũng chẳng nói gì. Làm mẹ làm đến mức này rồi, còn muốn tôi phải thế nào nữa? Tôi cũng không dại mặt mà chạy đến nhà cậu nhờ nhà cậu nuôi dưỡng, đúng là, lý nào lại thế?
Khang Kiếm cắn môi, cảm thấy nếu ngồi tiếp thì chỉ mất thời gian. Bây giờ anh phải nhanh chóng quay về Tân Giang, tìm được Bạch Nhạn rồi anh phải ôm cô thật chặt. Không liên quan gì đến tình dục, chỉ muốn sưởi ấm cho cô, khiến cô cảm nhận được sự tồn tại của anh.
- Tôi rất vui khi nghe được quyết định của Bạch Nhạn từ chính miệng bà. Tôi tin rằng, cắt đứt sự ràng buộc máu mủ này, cô ấy sẽ sống vui vẻ hơn trước. Làm phiền bà quá! – Khang Kiếm cầm hóa đơn đi tới quầy.
Anh không nói hẹn gặp lại. Anh tin rằng anh và Bạch Nhạn sẽ chẳng còn gặp lại bà Bạch Mộ Mai.
Bà ta xinh đẹp quyến rũ, bà ta nghiêng nước nghiêng thành, bà ta sắc nước hương trời, khiến đàn ông mê mẩn điên đảo, đều là vui thú và niềm tự hào của một mình bà ta, không liên quan đến bọn họ.
Ông Khang Vân Lâm ở tỉnh thành xa xôi, tuổi đã cao, không có gan cũng chẳng có sức để diễn màn kịch vĩ đại vì mỹ nhân từ bỏ giang sơn.
Bạch Mộ Mai – người đàn bà như cái gai độc đã cắm sâu trong tim Khang Kiếm suốt hai mươi tư năm – hôm nay, cuối cùng anh đã nhổ được ra.
Sau này, Bạch Nhạn là Bạch Nhạn của một mình anh, không còn liên quan gì đến người đàn bà này nữa.
Tâm trạng Khang Kiếm nhẹ nhõm và sáng sủa chưa từng có, lúc tính tiền, anh nở một nụ cười rạng ngời ấm áp với cô thu ngân.
Bà Bạch Mộ Mai đã bao giờ phải chịu sự ghẻ lạnh như thế từ đàn ông, tức đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp căng cứng lên, vung tay, không cẩn thận hất đổ ly cà phê, chất lỏng màu nâu men theo cạnh bàn, nhỏ từng giọt tí tách xuống thảm thành một vết bẩn mờ mờ.
Bà trợn mắt, quay phắt sang một bên, không nhìn theo bóng Khang Kiếm. Có điều trong lòng không khỏi bùi ngùi: Gã trai này biết gánh vác hơn cha hắn.
Hoa Hồng Giấy Hoa Hồng Giấy - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Giấy