Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 38 - Buồng Tuyệt Mật
S
imon!” Septimus nín thở. “Anh ta… anh ta đang làm gì ở đây nữa vậy?”
“Hắn đang gặp lão Foxy. Như thường lệ,” Beetle khịt mũi ra điều không tán thành. “Ăn ý nhau lắm, cái cặp ấy đấy. Nào đi với anh,” Beetle chụp lấy ống tay áo của Septimus và lôi nó tới tận mí cuối của hàng kệ nhốt trong chuồng. Beetle quỳ thụp xuống bên cạnh một lỗ thông khí và ngay lập tức đứng bật lên trở lại, thất kinh hồn vía bởi một tiếng rít lớn từ quyển Công Thức Chống Nọc Độc Rắn Thây Ma. “Ê, anh ghét rắn ghê. Làm sợ chết khiếp. Này, Sep, em không ngại rắn thì… thì em tới đó đi. Rồi em sẽ nghe được rõ hơn chuyện gì đang diễn ra.”
“Nghe cái gì, Beetle?” Septimus hỏi, len vào giữa Beetle và cuốn Công Thức Chống Nọc Độc Rắn Thây Ma.
Beetle chỉ vào một lỗ thông khí trong tường, giải thích, “Xuyên qua kia là buồng Tuyệt Mật. Em biết đấy… Phòng của lão Foxy Già là nơi người ta thực hiện tất cả mọi thứ bí mật. Đúng ra anh phải bít kín lỗ thông gió luôn, tại thỉnh thoảng nó hú gió vào đây nhiều wá, nhưng mình cũng lại cần phải có chút gió nhẹ thổi qua chớ. Lắng nghe coi, Sep, em có thể nghe thấy mọi thứ”
Septimus quỳ xuống bên cạnh Beetle và bỗng dưng giọng của Simon xuyên qua rõ mồn một như thể gã đang đứng sát nó vậy, Gã có vẻ đang sùng máu. “Này, Hugh, tôi nói cho lão biết nhé, bùa Khinh Công rõ ràng là có cái gì đó trục trặc. Không sao lường được cái bùa ấy; nói huỵch tẹt ra thì tôi may mắn lắm mới còn ở đây nguyên vẹn được. Tôi mém chút nữa là đánh rớt thằng phụ tá mới của tôi xuống bãi lún – điều đó lý ra là đáng đời cho con chó đói vô ơn ấy. Tôi cho nó cơ hội cả đời mới có và nó đã đổi ý ngay giữa lúc đang Khinh Công.”
“Đúng ra anh không được mang theo hành khách,” Septimus nghe thấy giọng phản đối của lão Trưởng phòng Sao chép Mật. “Thuật Khinh Công không phải là dịch vụ taxi.”
“Ồ, đừng khó tính vậy, Hugh. Lão phân loại nó được chứ? Tôi chắc chắn lão có thể làm gì đó mà. Nâng cấp nó lên một chút coi.”
“Nâng cấp lên một chú?” Giọng hoài nghi của Hugh Fox trôi qua lỗ thông khí.
“Đây là thuật Khinh Công đã thất truyền – chuyên thuật thần bí nhất trong mọi chiêu thuật – thế mà anh vào đây rồi bảo tôi nâng cấp nó lên. Bùa này là bùa cổ nhất, cổ chưa từng thấy; nhìn vào chất vàng đi này – được lấy từ những sợ tơ vàng do những con nhện của Aurum dệt đấy, không hơn không kém – quá tinh xảo và mềm mại đến độ ta hầu như không dám chạm vào.”
“Thôi đi, Hugh,” Simon nghe có vẻ tức giận phát điên. “Cái thứ chết tiệt này có kỳ diệu thế nào chăng nữa cũng chẳng có ích lợi gì nếu nó suýt giết chết người sử dụng. Vả lại, tôi không chắc nó có thật sự là bùa Khinh Công không nữa – nó chẳng làm được tới phân nửa những gì lão bảo với tôi là nó sẽ làm được.”
Hugh Fox líu quíu đáp lời. “Tôi cam đoan với anh, Simon, đây là bùa xịn đàng hoàng. Tôi đã lùng sục nó trong suống bao nhiêu năm và nó ở ngay chóc cái nơi mà tôi biết nó phải ở - tức là được Che Giấu bằng thần chú Tàng Hình Hắc Thuật trong bìa của quyển sách này.” Septimus nghe Hugh Fox đấm mạnh đánh bịch vào cái gì đó. “Anh cần phải tỏ ra chút xíu kính trọng với bùa chứ, Simon, đừng nâng cấp nó lên.”
“Này, Fox,” giọng Simon đầy đe dọa. “Ta khuyên lão nên tỏ ra chút kính trọng với ta. Đây là Ngày Trọng Đại. Tất cả mọi thứ gần như đã đâu vào đấy cả rồi. Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ thì lão sẽ có một Pháp sư Tối thượng mới để mà cư xử. Một người xứng đáng. Và lão già thân mến à, khi đó một Học Trò xứng đáng cũng sẽ không phải là thằng nhóc Thiếu sinh quân nào đó, cái thằng không sao niệm được một câu thần chú dở hơi từ một chiếc vớ cũ.”
“Tôi đã nói với anh trước rồi, Simon,” Hugh Fox nói vẻ khổ sở, “Tôi không dính líu đến chính trị. Tôi cho là chúng ta thay đổi chừng ấy Pháp sư Tối thượng là đủ lắm rồi. Vị hiện nay chúng ta đang có cũng chẳng có gì sai trái cả. Thằng bé đó cũng ổn luôn.”
Giọng Simon trở nên lạnh như băng. “Ta sẽ không nói lời nào nữa nếu ta là lão, Fox à. Không muốn thấy mình bị Tiêu Hủy đâu nhỉ?”
“Hả?” Hugh Fox há hốc miệng, vẻ kinh hãi.
“Lão đã nghe rồi đấy. Đem bùa đó đi phân loại mau. Việc này rất nghiêm trọng. Ta sẽ trở lại sau một giờ nữa và hi vọng là bùa lúc đó đã xài được.”
“Để tôi coi có thể làm gì…” Hugh Fox nói sầu thảm.
“Làm ngay đi, Fox. Nhân tiện, lão sẽ vui mừng khi biết rằng đó là chuyến cuối cùng của ta tới đây. Ta chỉ còn lần này… hiểu chứ?”
Một tiếng thở hốc vọt ra từ Trưởng phòng Sao chép Mật khi có tiếng cái gì đó rỗng bị gõ vào và Simon phá lên cười.
“Đừng làm thế,” Hugh Fox nói. “Tôi không quan tâm đó là ai, vậy là không kính trọng.”
“Không phải dạy ta,” Simon gầm gừ. “Thế nào rồi lão sẽ thấy người đó từng là ai… hiện là ai… Sớm thôi mà. Giờ thì có mở cửa không?”
Một tiếng kít lớn và sau đó là im lặng.
“Đồ nứt mắt huênh hoang…” Lời nhận xét còn lại của Trưởng phòng Sao chép Mật về thằng anh cả của Septimus bị chìm lỉm bởi tiếng rầm của một quyển sách lớn bị đóng sập lại thật mạnh.
“Anh có nghe thấy không?” Septimus nói thầm với Beetle khi chúng đứng dậy và đi trở lại lối đi giữa những kệ bùa chú và sách hoang dã. “Anh ta nói Pháp sư Tối thượng mới có nghĩa là gì?”
“Nghe này, Sep,” Beetle nói khi chúng đến cánh cửa mở ra sảnh ngoài. “Mọi người ở đây nghĩ là hắn điên. Tụi anh phải tiếp rất nhiều thằng điên như thế rồi. Chúng nghĩ chúng sẽ thông trị thế giới bằng vài cái bùa Hắc Thuật.”
“Có lẽ vậy,” Septimus nói.
Beetle không trả lời. Khi đã an toàn trở lại sảnh trước, cậu bèn quay qua Septimus và nói, “Thế này nhé, để anh tới và dụ lão Foxy ra khỏi phòng trong ít phút. Sau đó em có thể lẻn nhanh vào và lấy bùa Khinh Công. Thấy thế nào?”
Beetle biến mất vào bóng tối của Văn phòng Sao lục. Thoáng sau cậu đã quay lại, cuống quýt vẫy tay ra hiệu cho Septimus. “Lẹ lên, Sep. Lẹ lên, gặp hên rồi. Lão Foxy sắp tới ca trực, nãy giờ lão đi nằm rồi. Theo anh.”
Septimus là một nhân vật quen thuộc trong văn phòng này, và thậm chí không người chép thuê nào buồn ngước lên khi nó theo sau Beetle tới hành lang dẫn vào buồng của Trưởng phòng Sao chép Mật. Hành lang hẹp và tối đen như mực vì phải quanh quẹo tới bảy lần để tránh bất kỳ đường bay thẳng nào từ buồng này ra. Tại cuối hành lang. Beetle và Septimus thấy có một căn phòng nhỏ, màu trắng trơn, được thắp sáng bằng đúng một ngọn nến. Căn phòng hình tròn và đồ đạc ít ỏi để tránh trường hợp bất kỳ bùa hay thần chú tinh ranh nào chui vào trú ẩn trong những ngóc ngách. Một cái bàn tròn lớn chiếm gần hết không gian, và một tấm gương trông cũ kỹ, cao hơn Septimus, dựa vào tường. Nhưng Septimus không chú ý tới điều này khi nó bước vào đằng sau Beetle – ánh mắt nó ngay lập tức dán vào món đồ vật nằm trên bàn. Không phải là cái bùa Khinh Công vẫn còn gắn vào dây thắt lưng của Simon được thảy hớ hênh trên bàn, mà chính là quyển sách dày nằm bên cạnh.
“Quyển sách của bà Marcia!” Septimus sửng sốt.
“Suỵt!” Beetle nhắc.
“Nhưng đúng mà,” Septimus thì thầm một cách phấn khích. “Bà đã mang nó theo bên mình khi DomDaniel lừa bà trở lại Lâu Đài trong đợt gió bắc. DomDaniel đã lấy mất nó và từ đấy bà không trông thấy nó nữa. Bà đã tìm nó khắp nơi.” Nó cầm quyền sách lên. “Nhìn này… nó là Vô Hiệu Hóa Hắc Thuật.”
Beetle trông bối rối. “Thế làm sao lão Foxy có nó?”
“Ừm, ông ta sẽ không có nó được nữa đâu,” Septimus tuyên bố. “Bà Marcia sẽ tới thẳng đây lấy quyển sách lại ngay khi em nói cho bà biết nó đang ở đâu.”
Beetle ghi ngay trông đầu là phải tránh xa cái khoảnh khắc trông thấy bà Marcia ở bất cứ đâu gần văn phòng.
“Lấy bùa đi Sep, rồi tụi mình ra khỏi đây,” Beetle nói, lo lăng Hugh Fox có thể bất thình lình hiện ra lại.
Bùa Khinh Công là một mũi tên đơn giản bằng vàng. Nó nhỏ hơn Septimus tưởng và mỏng mảnh hơn, với những hoa văn phức tạp được làm từ vàng ròng. Chùm đuôi của bùa được làm từ vàng trắng- chúng cong quẹo méo mó một cách bí ẩn, và Septimus tự hỏi liệu có phải chính vì thế mà Simon luôn gặp rắc rối với cái bùa hay không. Nó thò tay định cầm cái bùa lên thì bỗng một chuyển động thình lình ngay bên dưới bàn tay nó đang vươn ra. Cái thắt lưng của Simon xoắn vuột đi, biến thành một con rắn nhỏ màu đỏ có ba ngôi sao đen dọc theo mặt sau cái đầu rắn, và tự quấn chặt quanh bùa Khinh Công. Con rắt rít lên và ngóc cao đầu, chuẩn bị tấn công.
“Á!” Beetle thét lên kinh hoàng nhưng rồi lập tức ấn mạnh bàn tay vào miệng mình để chặn lại tiếng thét. Nhưng đã quá muộn – có ai đó trong văn phòng sao chép đã nghe thấy tiếng cậu.
“Chàoooo…” Một giọng ngập ngừng vọng tới từ ngách quẹo thứ bảy. “Có ai ở đó không?”
“Sep,” Beetle nói khẩn cấp, “Tụi mình phải ra khỏi đây. Nhanh.”
“Úú….ù,” cái giọng đó lại vọng đến.
“À, Partridge đấy à,” Beetle la to. “Học Trò Pháp sư Tối thượng quẹo lộn đường. Em sẽ đưa nó ra ngay đây.”
“Ờ… Ừ… Làm hết hồn, Beetle. Ông Fox bảo anh để mắt tới căn buồng.”
“Không có gì đâu Partridge. Ra ngay thôi. Không cần vô đây,” Beetle vui vẻ gọi ra, rồi hạ thấp giọng, “Sep, đi lẹ lên không nào?” Septimus vẫn dán mắt vào con rắn, không muốn để vuột mất bùa Khinh Công.
“Ồ, xin chào, ngài Fox,” giọng the thé của Partridge bất chợt vang lên trong buồng. Septimus và Beetle nhìn nhau hoảng hốt.
“Ngươi đang làm gì đó? Xéo đi, Partridge,” giọng cấm cẳn của Trưởng phòng Sao chép Mật vang lên.
“Hự… è, xin lỗi, thưa ngài,” Partridge rít lên, “Có phải chân ngày không?”
“Phải, đó là chân tao, Partridge à. Người có nhắc ra khỏi nó không thì bảo?”
“Dạ. Dạ, đương nhiên tôi làm ngay, ngài Fox, thưa ngài. Xin lỗi. Xin lỗi.”
“Khôn hồn thì trở lại bàn của ngươi và thôi cái trò cứ luôn miệng xin lỗi đi.”
“Xin lỗi.. À quên, thưa vâng… ngài Fox. Tôi có thể đi qua được không, xin vui lòng, nếu ngài không phiền, thưa ngài Fox. Xin lỗi.”
“Ôi Trời, hết chịu nổi rồi…”
Trong khoảng thời gian Partridge gỡ mình ra khỏi Hugh Fox, khẩn khoản xin lỗi lần nữa và chuồn vội tới nơi an toàn bên bàn làm việc của mình, Beetle đã kéo một cái đòn bẩy lớn bằng đồng thau được gắn vào tường. Một tiếng rít đục vang khắp phòng và lần này đó không phải là con rắn. Bên dưới gầm cái bàn, một cửa sập hình tròn được che giấu trồn lên chầm chầm khỏi sàn nhà và một làn không khí lạnh buốt ùa vào căn phòng.
“Xuống đó mau, Sep!” Beetle nói cấp bách. Septimus liếc một cái nuối tiếc vào con rắn, vẫn đang quấn chặt quanh bùa Khinh Công và đang rít thậm chí còn giận dữ hơn, vì tưởng lầm tiếng cửa sập là một con rắn đối địch. Khi tiếng bước chân dứt khoát của Hugh Fox đến gần hơn, Septimus vội chộp lấy quyển sách của bà Marcia và trượt qua cửa sập, theo sát sau nó là Beetle.