Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
yron đang trên đường đi gặp Joan Rochester - bà ta sợ ở nhà khi con gái bà gọi về trong trường hợp ông chồng còn quanh quẩn ở đó - khi điện thoại di động của anh reo vang. Anh kiểm tra danh tính người gọi và tim anh ngưng đập một nhịp khi anh thấy cái tên ALI WILDER hiện lên.
“Chào,” anh nói.
“Chào.”
Im lặng.
“Em xin lỗi về chuyện hôm trước,” Ali nói.
“Đừng xin lỗi.”
“Không, em có vẻ quá kích động. Em biết anh đang cố gắng làm gì với mấy con bé.”
“Anh không muốn kéo Erin vào.”
“Không sao đâu. Có lẽ em nên quan tâm hay gì gì đó, nhưng thật sự em chỉ muốn gặp anh thôi.”
“Anh cũng vậy.”
“Qua đây nhé?”
“Giờ anh không thể.”
“Ồ.”
“Và có thể anh sẽ vẫn tiếp tục làm việc đến khuya nữa.”
“Myron?”
“Ừ.”
“Em không quan tâm khuya đến đâu.”
Anh mỉm cười.
“Giờ giấc thế nào cũng kệ, cứ đến nhé,” Ali nói. “Em sẽ đợi. Và nếu em có ngủ quên mất, cứ ném sỏi vào cửa sổ và đánh thức em dậy. Được chứ?”
“Được.”
“Cẩn thận nhé.”
“Ali?”
“Vâng?”
“Anh yêu em.”
Có một cái hít hơi nhẹ. Rồi, với một giai điệu dịu dàng trong giọng nói: “Em cũng yêu anh, Myron.”
Và đột nhiên, cứ như Jessica chỉ là một làn khói thoảng.
Văn phòng của Dominick Rochester là một cái bến đỗ dành cho xe buýt chở học sinh.
Phía ngoài cửa sổ của lão quá thừa mứa màu vàng. Nơi này là vỏ bọc của lão. Các xe buýt chở học sinh có thể làm nên những kỳ tích. Nếu bạn chở bọn trẻ con trên các ghế ngồi, bạn cũng rất có thể chở bất cứ thứ gì khác ở dưới gầm xe. Bọn cớm có thể dừng và kiểm tra một cái xe tải. Chúng không bao giờ làm thế với một cái xe buýt chở học sinh.
Điện thoại reo vang. Rochester nhấc máy và nói, “Alô?”
“Ông muốn tôi theo dõi căn nhà của ông phải không?”
Lão muốn vậy. Joan đang nốc rượu nhiều hơn bất cứ lúc nào. Đó có lẽ là do vụ mất tích của Katie, nhưng Dominick không còn chắc chắn lắm. Vì vậy lão sai một trong những tay chân của mình theo dõi. Phòng khi.
“Phải, rồi sao?”
“Sớm nay thằng cha nào đó đã ghé qua nói chuyện với vợ ông.”
“Sớm nay?”
“Phải.”
“Sớm đến đâu?”
“Có lẽ khoảng vài tiếng.”
“Sao lúc đó mày không gọi?”
“Không nghĩ nhiều về chuyện đó lắm, tôi đoán thế. Ý tôi là, tôi đã ghi lại rồi. Nhưng tôi nghĩ ông chỉ muốn tôi gọi cho ông nếu việc đó quan trọng thôi.”
“Thằng đó trông thế nào?”
“Tên hắn là Myron Bolitar. Tôi nhận ra hắn. Hắn đã từng chơi bóng.”
Dominick kéo cái ống nghe lại sát hơn, ấn nó vào tai như thể lão có thể đi xuyên qua đó. “Hắn ở đó trong bao lâu?”
“Mười lăm phút.”
“Chỉ hai đứa chúng nó thôi?”
“Phải. Ồ, đừng lo, ông Rochester. Tôi đã theo dõi bọn họ rồi. Họ ở tầng dưới, nếu đấy là điều ông đang thắc mắc. Không có...” Hắn dừng lại, không chắc phải nói thế nào.
Dominick suýt tý nữa thì cười. Cái thằng đần độn này nghĩ lão cho người theo dõi vợ lão phòng khi mụ đi ngủ lang. Ôi trời, vui thật. Nhưng giờ đây lão tự hỏi: Tại sao gã Bolitar lại ghé qua và ở lại lâu đến thế?
Và Joan đã nói gì với hắn?
“Còn gì nữa không?”
“Chà, đó mới là vấn đề, ông Rochester ạ.”
“Vấn đề gì?”
“Có điều gì khác nữa. Đây nhé, tôi đã ghi lại chuyến viếng thăm của gã Bolitar, nhưng vì tôi có thể nhìn thấy hắn ở đâu, nên lúc đó tôi không lo lắm, ông hiểu chứ?”
“Còn bây giờ?”
“Chà, tôi đang bám theo bà Rochester. Bà ấy vừa lái xe đến công viên nào đó trong thị trấn này. Riker Hill. Ông biết chứ?”
“Mấy đứa con tao học tiểu học ở đó.”
“Tốt, được rồi. Bà ấy đang ngồi trên một cái ghế dài. Nhưng bà ấy không ở một mình. Đây nhé, bà ấy đang ngồi đó với vẫn thằng cha kia. Với Myron Bolitar.”
Im lặng.
“Ông Rochester?”
“Cho một thằng bám theo Bolitar nữa. Tao muốn thằng đó được theo dõi. Tao muốn cả hai đứa chúng nó được theo dõi.”
Trong suốt thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Công viên Nghệ thuật Riker Hill, tọa lạc ngay trong lòng ngoại ô, đã từng là một khu căn cứ thuộc quản lý của quân đội dành cho các tên lửa phòng không. Quân đội gọi khu này là Nike Battery Missile Site NY-80. Thật vậy. Từ năm 1954 cho đến khi căn cứ của hệ thống phòng không Nike vào bị xóa bỏ năm 1974, nơi này được dùng cho cả tên lửa Hercules và tên lửa Ajax. Giờ đây nhiều tòa nhà và doanh trại cũ của Quân đội Mỹ được tận dụng làm các studio nơi hội họa, điêu khắc và thủ công mĩ nghệ cùng phát triển mạnh mẽ trong một khung cảnh chung.
Nhiều năm trước đây, Myron đã nhận thấy tất cả những thứ này có chút gì đó vừa sầu thảm vừa an ủi một cách kỳ quặc - di tích chiến tranh giờ che chở cho các nghệ sĩ - nhưng cuộc đời giờ đã khác. Trong những năm tám mươi và chín mươi, thảy chúng đều xinh xắn và nhìn hay hay là lạ. Giờ thì “tiến trình” này có vẻ như một sự tượng trưng giả hiệu.
Gần ngọn tháp radar quân sự cũ, Myron ngồi trên chiếc ghế dài với Joan Rochester. Họ chưa làm gì hơn ngoài việc gật đầu chào nhau. Họ đang chờ. Joan Rochester nâng niu chiếc điện thoại di động của bà như thể nó là một con thú bị thương. Myron kiểm tra đồng hồ của mình. Trong lúc này, bất cứ phút nào Katie Rochester cũng có thể sẽ gọi cho mẹ cô.
Joan Rochester nhìn xa xăm. “Ông đang thắc mắc tại sao tôi lại sống với ông ấy.”
Thực ra, anh không hề. Trước hết, mặc dầu chuyện này rất kinh khủng, anh vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng bởi cuộc gọi của mình với Ali. Anh biết điều đó rất ích kỷ, nhưng đây là lần đầu tiên trong vòng bảy năm anh nói với một người phụ nữ rằng anh yêu nàng. Anh cố gắng để đẩy tất cả những thứ đó ra khỏi đầu mình, cố gắng tập trung vào nhiệm vụ ngay bây giờ, nhưng anh không thể không cảm thấy có phần phấn khích trước phản ứng của nàng.
Thứ nữa - và có lẽ có liên quan hơn - Myron đã dừng việc cố gắng lý giải các mối quan hệ từ rất lâu. Anh đã đọc về triệu chứng của những phụ nữ bị hành hạ và có lẽ điều đó đang xảy ra tại đây và đây là một lời kêu cứu. Nhưng vì lý do nào đó, trong trường hợp cụ thể này, anh không đủ lòng quan tâm để chìa tay ra và đáp lại lời kêu gọi đó.
“Tôi đã sống với Dom trong một thời gian dài. Một thời gian rất dài.”
Joan Rochester im lặng. Sau vài giây, bà mở miệng định nói thêm, nhưng chiếc điện thoại trong tay bà rung lên. Bà nhìn xuống nó như thể nó vừa bất chợt hiện ra trong tay bà. Nó lại rung lên lần nữa và rồi reo vang.
“Trả lời đi,” Myron nói.
Joan Rochester gật đầu và bấm vào cái nút màu xanh. Bà đặt chiếc điện thoại lên tai và nói, “Alô?”
Myron nghiêng người vào gần bà. Anh có thể nghe thấy một giọng nói ở đầu dây bên kia - có vẻ trẻ trung, có vẻ là giọng nữ - nhưng anh không thể nghe ra một từ nào.
“Ôi, con yêu,” Joan Rochester nói, khuôn mặt bà dịu đi bởi âm thanh từ giọng nói của con gái bà. “Mẹ mừng là con vẫn an toàn. Ừ. Ừ, phải. Nghe mẹ nói một chút, được không? Việc này rất quan trọng.”
Thêm những câu nói phía đầu dây bên kia.
“Mẹ đang ở cùng một người...”
Những câu nói dồn dập hơn từ đầu dây bên kia.
“Mẹ xin con, Katie, nghe đã. Tên ông ấy là Myron Bolitar. Ông ấy đến từ Livingston. Ông ấy không có ý làm hại con đâu. Làm thế nào ông ta phát hiện ra... phức tạp lắm... Không, tất nhiên mẹ không nói gì cả. Ông ta có danh sách cuộc gọi hay gì đó, mẹ không chắc lắm, nhưng ông ấy nói ông ấy sẽ bảo ba...”
Giờ thì những câu nói từ đầu dây bên kia rất dồn dập.
“Không, không, ông ấy vẫn chưa làm thế. Ông ấy chỉ cần nói chuyện với con một chút thôi. Mẹ nghĩ con nên nghe. Ông ấy nói chuyện đó là về một cô gái mất tích khác, Aimee Biel. Ông ấy đang tìm cô ta... Mẹ biết, mẹ biết, mẹ đã bảo ông ấy thế. Cứ... giữ máy nhé, được không nào? Ông ấy đây.”
Joan Rochester bắt đầu đưa anh chiếc điện thoại. Myron giơ tay ra và chộp lấy nó từ bà ta, sợ sẽ vuột mất mối liên lạc mỏng manh ấy. Anh giữ giọng điềm tĩnh nhất và nói, “Chào, Katie. Tôi là Myron.”
Anh nói cứ như là một người dẫn chương trình ban đêm trên đài phát thanh NPR.
Katie, tuy vậy, hoảng loạn hơn một chút. “Ông muốn gì ở tôi?”
“Tôi chỉ có vài câu hỏi thôi.”
“Tôi không biết gì về Aimee Biel hết.”
“Nếu cô có thể chỉ cần nói cho tôi...”
“Ông đang truy tìm cái này, phải không?” Giọng nói của cô vỡ ra bởi sự hoảng sợ. “Cho ba tôi. Ông đang bắt tôi giữ máy vì vậy ông ta có thể truy ra cuộc gọi!”
Myron đang định chuyển sang một bài giải thích theo kiểu Berruti về việc các cuộc truy tìm không thực sự diễn ra theo cách đó ra sao, nhưng Katie không bao giờ cho anh cơ hội.
“Để chúng tôi yên!”
Và rôi cô dập máy.
Giống như một câu nói sáo rỗng ngu ngốc khác trên tivi, Myron nói, “Alô? Alô?” trong khi anh biết rằng Katie Rochester đã dập máy và đã bỏ đi.
Họ ngồi trong im lặng trong khoảng chừng một hoặc hai phút. Sau đó Myron chậm chạp đưa lại cho bà ta chiếc điện thoại.
“Tôi rất tiếc,” Joan Rochester nói.
Myron gật đầu.
“Tôi đã cố.”
“Tôi biết.”
Bà ta đứng dậy. “Ông sẽ nói cho Dom biết phải không?”
“Không,” Myron đáp.
“Cảm ơn ông.”
Anh lại gật đầu. Bà ta bước đi. Myron đứng dậy và đi về phía ngược lại. Anh rút điện thoại di động của mình ra và nhấn vào nút gọi nhanh thứ nhất. Win trả lời.
“Nói rõ.”
“Katie Rochester?”
Anh đã lường trước điều đại loại như vậy - Katie không hợp tác. Vì vậy Myron đã chuẩn bị. Win đang ở hiện trường tại Manhattan, sẵn sàng bám theo. Điều đó, thực ra, sẽ tốt hơn. Cô ta sẽ quay trở lại nơi đang lẩn trốn. Win sẽ bám theo và phát hiện ra tất cả.
“Trông có vẻ giống cô ta,” Win nói. “Cô ấy đã đi cùng một gã bồ tóc sẫm.”
“Còn bây giờ?”
“Sau khi dập máy, cô ta và gã bồ kia bắt đầu đi bộ xuống phố dưới. À mà này, gã bồ đó có mang một khẩu súng trường đựng trong cái túi đeo vai.”
Thế thì không ổn. “Cậu vẫn theo sát họ đấy chứ”
“Tớ sẽ làm như cậu chưa hỏi câu đó.”
“Tớ đang trên đường đến đây.”
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại