Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:00:16 +0700
Chương 37
"C
ó lẽ sẽ khá ngại nếu đưa ra câu trả lời bằng cái máy ghi âm này ha?Nhưng......tôi thật sự chả tài nào có thể trả lời câu hỏi của anh trong khi lồng ngực của tôi cứ đập thình thịch liên hồi.....điều đó làm tôi càng bối rối hơn......nhưng không sao......vì tôi sẽ ghi âm lại nhưng điều mà bấy lâu này trong lòng tôi rất muốn nói ra.....Tôi Hàn Lệ Tuyết đã thực sự cảm nắng Vương Tuấn Khải một chàng trai mà chả có điểm nào để tôi phải thích cả........hi hi hi tôi đùa đó.......từ cái lần gặp anh lần đầu tiên anh có biết là trái tim tôi đã lỡ nhịp rồi không?Biết vì sao mà tôi không dám đối diện với tình cảm không?Hì...vì đơn giản là tôi.........không muốn chuyện cũ tái diễn lại......tôi là một con nhóc xui xẻo.....hức.....xui xẻo mới để người đó rời xa tôi....hức....xui xẻo mới bây giờ có thể đối diện trực tiếp với tình cảm mới....."
-----------------Sáng Hôm Sau------------
Cô diện một bộ váy xòe trang nhã màu trắng,một đôi giày thể thao cao cổ màu trắng,chiếc túi xách chéo màu trắng đi đến chỗ hẹn.Tới nơi chả thấy ai cả....Xem ra cô khá nóng vội nên không xem giờ rồi.Ngồi lên chiếc ghế gỗ lấy máy nghe nhạc ra nghe và không quên cầm một cái hộp nhỏ ra coi.Coi trước coi sau,coi qua coi lại rồi sau đó mỉm cười bỏ vào túi.Khoảng 10 phút sau thì Khải đến.
"Cô chờ lâu không?"
"Ơ.....Chờ lâu quá nên ngủ rồi à?"
"Này....."
Khải nói từ nãy giờ mà chả thấy cô cục cựa gì nên đâm ra lo lắng.Anh lấy tay lay lay vai cô.Cô nãy giờ biết anh đến rồi nhưng chỉ giả nai xíu thôi tại cô có một cái tật nghe nhạc thì phải nhắm mắt để hưởng thụ nên mọi người đều nghĩ cô ngủ cả không ngoại trừ Khải.
"Tới trễ những 5 phút mà còn lay người tôi nữa chứ?"Cô hơi bực nói.
"Xin lỗi......"
"Ưm..."Cô lấy trong túi ra chiếc hộp ban nãy đưa cho Khải"Quà của anh.......Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn..."Cẩm lấy chiếc hộp toan tính mở ra nhưng bị cô chặn"Hãy cất giữ nó thật cẩn thận không có lệnh của tôi cấm mở!"Cô bá đạo nói.
"Quà là của tôi mà?"Khải nheo nheo con mắt hỏi.
"Ưm...quà là của anh nhưng lệnh là của tôi cứ nghe đi không nghe thì tôi bỏ bạn anh!"Cô lại một lần nữa bá đạo nói nhưng lần này khá trẻ con.
"Ưm...."Khải nói.
"Còn câu nói tôi nợ anh hôm qua bây giờ tôi sẽ trả...."Cô nói.
Cô lục trong túi tìm kiếm cái máy ghi âm mà hồi qua cô đã ghi âm lại nhưng lục mãi mà chả thấy chợt cô nhớ ra chuyện gì đó..."Thôi rồi....lúc nãy đi vội mà quên lấy nó bỏ vào túi rồi??Trời ơi...sao số tôi nó đen dữ vậy trời?"Cô khóc thầm trong bụng.Đã lỡ hứa với người ta rồi chả nhẽ thất hứa dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của người ta mà....
"Ưm.....Ưm.....Tôi....tôi.....chịu.....nói chung là tôi thích anh...."Cô đỏ mặt nói.
"Tôi biết rồi!"Khải nói.
"Anh không vui sao?"Cô ngây thơ nhìn Khải hỏi.
"Đương nhiên là tôi vui nhưng tôi biết chuyện này lâu rồi!"
"Thế mà hại tôi ghi âm chuẩn bị...."Cô nói.
"Làm gì vậy?"Khải nheo nheo mắt nói.
"Thì để nói chứ chi?Phạt anh đấy?"Cô nói.
"Phạt gì?"Khải chau mày.
"Ở kia có quán kem kìa!Ai chạy tới chỗ đó thì sẽ thắng....Người thua sẽ trả tiền?"Cô nói.
Khải nhanh nhảu chạy trước vì cô mặc váy nên chạy cũng hơi bất tiện.Khải chạy tới giữa đường thì dừng lại quay ra chờ cô,cô cười đi bộ tới.Bỗng nhiên có một chiếc xe từ đâu lao tới chỗ Khải với vận tốc rất nhanh.Cô thấy thế chạy lại đẩy Khải ra.Nếu với khoảng cách của cô với chiếc xe kia thì cô có thể né ra nhưng vấn đề ở đây là chân cô cứng đờ ra cô không thể di chuyển được.Chiếc xe lao tới với ý định không dừng lại và......
"Rầm......"
"Bịch......"
Chiếc xe lao tới tông cô,cô ngã xuống đất,chiếc váy trắng tinh khôi đã được nhuốm một màu máu đỏ tươi.Khải như chết lặng chạy tới ôm cô vào lòng.....
---------------Bệnh Viện---------------
P/s:Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu nha.....tại chuẩn bị thi học kỳ nên hơi bị bận rộn.....mọi người đọc truyện vui vẻ và đừng bỏ bơ truyện của em nha!