Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36 - Broda Pye
enna bước vào phòng Nữ hoàng, thở đánh phào hú vía. Cô bé biết mình đã an toàn, không ai có thể đuổi theo được mình. Căn phòng vẫn như muôn thuở, vẫn lò sưởi nhỏ cháy mãi trong vỉ lò, vẫn chiếc ghế bành cũ có tấm thảm đặt bên cạnh - chỉ khác mỗi con ma ngồi trong ghế. Thay vì con ma mẹ mình, người mà Jenna chưa hề gặp, chiếc ghế được con ma mẹ của nữ hoàng Etheldredda trấn giữ. Mẹ của nữ hoàng Etheldredda khác con gái bà một trời một vực. Con ma già mgồi ngủ say sưa trong ghế, chiếc vương miện trật ra đằng trước mái tóc trắng như mây của bà, một nụ cười mãn nguyện đọng trên mặt bà khi bà mơ về thời hạnh phúc xa xưa mà bà cùng chồng tận hưởng trong Cung Điện, với tất cả bạn bè của bà. Nếu có chút nhíu mày thoáng qua thì đó là khi những cơn làm nũng thần sầu thời thiếu nữ của Etheldredda len vào giấc mơ của bà, nhưng chúng cũng mau chóng tan biến, thay thế bằng biết bao kỉ niệm đẹp mà bà nữ hoàng già, được thần dân yêu mến nâng niu gìn giữ. Khi Jenna bước vào căn phòng, bà nữ hoàng mở mắt ra và, nghĩ mình gặp cháu gái của mình, mỉm cười rồi trở lại giấc mơ màng.
Jenna muốn ngồi xuống chiếc ghế cũ bên cạnh lò sưởi và chờ cho đến khi những kẻ bên ngoài bỏ cuộc mà đi khỏi, nhưng trên ghế có gì đó mách bảo cô bế rằng nó không phải chỗ cho mình ngồi - chưa đâu. Cô bé rảo bước khắp căn phòng trong khi bà nữ hoàng già vẫn ngủ, lãng quên đứa chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-chắt-của mình.
Tò mò muốn biết buồng Độc dược bất định và Độc dược đặc biệt có gì thay đổi không, Jenna ngó vào trong. Ngạc nhiên hết sức, thay vì những cái kệ trống trơn trống lốc mà cô bé đã quen, cái buồng này xếp đầy chai lọ nhỏ, hình dáng sắc sảo bằng thuỷ tinh, với hàng trăm sắc độ khác nhau của màu đỏ, xanh lá cây và xanh dương, sáng lấp lánh trong ánh lửa. Lọ nào lọ nấy đều nút bằng bấc vàng trên miệng, và từng dãy nắp vàng xếp hàng hàng nhấp nháy tựa như một sợi dây vàng quý giá.
Bị những chai lọ kích thích trí tò mò, Jenna lỉnh vào bên trong buồng và cánh cửa khép lại đằng sau. Thật kinh ngạc với Jenna, khi cánh cửa vừa đóng lại thì một hàng nến nhỏ li ti từ cái kệ bên dưới bỗng bừng sáng lên một lượt, tung ánh sáng tràn ngập căn buồng. Tò mò muốn biết bây giờ những ngăn kéo gỗ đào hoa tâm kia đựng những gì, Jenna mở ngăn kéo trên cùng ra. Nó chứa đầy thứ trông như những đồng xu vàng dày cộp, nhưng chúng toả ra mùi tựa sô-cô-la bạc hà. Jenna nhặt lên một thỏi, cào ra một ít lớp vàng lá mỏng và thận trọng liếm sô-cô-la đắng màu đen. Không thể cưỡng nổi, cô bé nhét tọt nguyên cả thỏi vào mồm. Nó tan chảy thành hỗn hợp sô-cô-la và bạc hà ngon nhất mà cô bé từng nếm. Jenna đóng ngăn kéo lại trước khi bị cám dỗ phải nhón thêm một thỏi nữa, lần lượt từng cái một, mở những ngăn kéo còn lại - tất cả đều có những chai lọ chưa dùng xếp nằm gọn ghẽ trên lớp chỉ len mềm.
Trong lúc đầu óc đang lấn cấn phân vân không biết có nên ăn thêm một viên sô-cô-la bạc hà nữa không, Jenna mở ngăn kéo chót cùng ra và - quá trễ - cô bé nghe một tiếng rắc rành rọt, báo hiệu cánh cửa buồng đã tự khoá lại và lối Nữ hoàng bắt đầu chuyển động. Tất cả mọi thứ bỗng tối đen rồi ai đó dẫm vào chân cô bé... và thét lên. Cực lớn.
"Aaargh! Broda, Broda! Mama ở trong buồng. Bà đã Đi Qua rồi. Brodaaaaa!"
Cánh cửa buồng bật mở bung một tiếng rầm, và một cô gái chạy xồ ra, vẫn còn la bài hãi. Hai tai lùng bùng, Jenna hớt hải ngó ra khỏi buồng và chạm trán với một cảnh tượng quái dị, hệt như hình ảnh sinh đôi của mình, đang sà vào lòng một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, tóc sẫm màu, quăn dài, với đôi mắt phù thuỷ xanh da trời sáng long lanh.
"Suỵt, suỵt, Esmeralda," người phụ nữ trẻ khẽ nhắc, dịu dàng vuốt tóc Esmeralda. "Đừng hoảng loạn nữa, em an toàn rồi mà, Mama không dám liều đi qua lối này đâu, vì em biết là bà ngoại đã cấm mà. Sssh... thôi nào. Ối!" Broda Pye hết hồn trước cảnh một Esmeralda khác bước ra khỏi phòng Độc dược bất định và Độc dược đặc biệt.
"Ờ... xin chào," Jenna lúng túng.
Esmeralda nhìn sững vào Jenna, và Jenna cũng trố mắt dòm lại... không thể tin là mình không hề soi gương và đang nhìn hình bóng của mình. Chúng cao bằng nhau, tóc nâu cùng độ dài, và cả hai đều đội chiếc vòng nhỏ giống hệt nhau. Đột nhiên Esmeralda khóc nức nở. "Thời của em đã qua. Em thấy con ma đang sống của mình. Tất cả mất hết rồi... aieeeeeeeeee!"
"Nín đi, Esmeralda!" Broda Pye dỗ dành, có hơi nghiêm khắc hơn. "Đây không phải là con ma đang sống của em... nhìn giày của cô ấy kìa, Esmeralda."
Esmeralda nhìn chối chết vào đôi ủng nâu của Jenna, tức thì mũi cô nàng nhăn lại một cách bất bình, theo kiểu chứng tỏ cô nàng đúng thật là con gái của mẹ mình. "Chúng không phải là giày nâu thông thường," Esmeralda nói, làm như Jenna không có ở đó vậy.
Jenna nhìn xuống đôi ủng của mình. Cô bé thích nó và chẳng thấy Esmeralda có lý do gì để chê bai nó cả, so với đôi ủng ngớ ngẩn mà cô ta đang mang: màu đỏ bóng lộn, quái đản chưa từng thấy, đầu nhọn và dài đến nỗi có hai dải ruy băng được gắn ở chóp và cột vào mắt cá chân để ngăn cô ta không dẫm phải gót giày.
"Em là ai?" Broda ngắt ngang dong suy nghĩ của Jenna về giày dép của Esmeralda.
"Tên em là Jenna."
"Căn cứ vào cái vòng vàng và áo thụng đỏ thế kia thì có vẻ em là một công chúa, bất chấp đôi giày," Broda nói. "Sao lại thế được?"
"Em là công chúa," Jenna sẵng giọng. "Và vào Thời của em người ta mang ủng."
Broda Pye hẳn là đã quen với những điều lạ đời xảy ra trong ngôi nhà tranh của mình, bởi vì đầm Cỏ Thô Thời đó hoang sơ hơn Thời của Jenna nhiều - đủ mọi loại vong linh và sinh vật sống ở đó, và thỉnh thoảng đi lang thang vào ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm. Broda kết luận rằng Jenna là một trong những thứ đó - vong linh của một Công chúa chết đã lâu đi thơ thẩn trên đầm, có lẽ là đi tìm thuyền Rồng. Broda có thể thấy Jenna là một trong những vong linh hữu hình hơn hết thảy, lại bẳn tính nữa, thế là chị nghĩ khôn ngoan nhất là hãy thết đãi đồ ăn nước uống cho cô ta.
Broda biến mất vào nhà bếp, để lại Esmeralda và Jenna với nhau. Giữa chúng là sự im lặng bức bối, sau đó Esmeralda, vốn là người thực tế, quyết định Jenna đặc chắc đến nỗi không phải là một vong linh. "Cô là công chúa thật à?" Esmeralda hỏi.
Jenna gật đầu.
Esmeralda biết đôi chút về những thí nghiệm của Marcellus. "Có phải cô từ Thời Sau Này tới không?"
Jenna lại gật đầu.
Esmeralda suy nghĩ nát óc. "Hãy cho tôi biết... Mama nữ hoàng có ở trong Thời Sau Này của cô không?"
Jenna lắc đầu. "Không có khi tôi rời khỏi đó. Nhưng tháng rồi con ma bà ta đã đột nhiên Hiện Hình. Bây giờ tôi sợ rằng nếu tôi không trở về thì bà ta sẽ trở thành nữ hoàng mất."
"Vậy thì cô phải trở về," Esmeralda nói như ấn định vấn đề. "Coi, Broda mang cho cô kẹo mứt kìa - cô được vinh dự lắm đó."
Broda quay trở lại, bưng theo một khay những cái ly cao đựng thức uống nóng và một đĩa vàng đầy kẹo mềm màu hồng tươi và xanh lá cây ngon mắt, bọc một lớp đường xốp. Chị đưa khay cho Jenna, cô bé nhón lấy một chiếc màu hồng. Nó không hề giống với thứ gì Jenna từng ăn - vừa trơn vừa dính dính, có vị ngon mê ly quyện lẫn mùi hương của hoa hồng, mật ong và chanh.
Thứ nước uống tựa sương mù ít kỳ diệu hơn. Nó hơi đăng đắng, nhưng mà nóng, Jenna sung sướng ngồi bên lò sưởi của Broda. Cô bé cảm thấy ấm áp và an toàn, như mình luôn cảm thấy trong ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm, nhưng cô bé biết mình cần phải đi. Cô sẽ không tìm thấy Septimus ở đây đâu.
"Em phải đi đây," Jenna nói, đã hơi quen với cách nói trịnh trọng của Thời này. "Nhưng em cảm ơn vì lòng mến khách của các vị."
Broda Pye cúi đầu, thở phào vì vong linh công chúa đã hài lòng. Rồi thận trọng với sự viếng thăm của vong linh, chị nói, "Công chúa yêu kiều, đừng đi khỏi nhà này với tay không. Hãy cho tôi biết cô muốn gì và tôi sẽ hân hạnh đáp ứng mọi nhu cầu của cô," Broda hy vọng Jenna đừng yêu cầu chiếc vòng cổ ngọc trai đẹp mới mà Marcellus vừa tặng mình, mà chị ước gì mình đã cất nó đi khuất mắt trong áo chẽn khi còn ngồi ở trong bếp. Nhưng giờ thì quá trễ, Broda nín thở trong khi chờ vong linh của công chúa hồi đáp.
Có một thứ Jenna muốn hơn bất kỳ thứ gì - ngoài việc tìm Septimus - cô bé biết đây là nơi duy nhất mình có thể tìm thấy nó. "Em mong ước..." cô bé chậm rãi, cố tìm lời lẽ thích hợp.
"Hả?" Broda ruột gan như lửa đốt, lo lắng chạm vào vòng cổ của mình.
"Em mong biết được cách làm sao hồi sinh thuyền Rồng."
Broda Pye thở phào ra thấy rõ. "Từ cái chết?" chị hỏi.
"Từ trạng thái nửa sống nửa chết. Bà thở nhưng không chuyển động."
"Bà có nói không?"
"Có, nhưng rất yếu. Chỉ như lời thì thầm thoảng trong gió." Jenna nói, thật sự sa vào lối nói cổ và lấy làm thích thú vì điều đó.
"Cô hãy ở lại đây thêm vài phút nữa, để tôi đi lấy cho cô Phương Thuốc," Broda nói và trước khi Jenna có thể đổi ý, chị chạy ù vào buồng Độc dược bất định và Độc dược đặc biệt. Jenna nghe thấy tiếng mở cửa sập và tiếng đi xuống cái thang cũ, trên đường tới thuyền Rồng trên ngôi đường dưới lòng đất cô đơn, tối tăm.
Im lặng ngự trị. Và rồi Esmeralda nói, "Mama không thích thuyền Rồng, nhưng tôi lại rất thích. Tôi biết thuyền Rồng sẽ nói chuyện với tôi, khi Thời Điểm Thích Hợp đến, mặc dù bà không nói chuyện với Mama, cho dù Mama có quát tháo và dụ dỗ mỗi khi ngày Hạ Chí tới."
Jenna mỉm cười; cô biết chuyện Rồng phán đoán rất giỏi.
Broda trở lại, nín thở và bốc mùi đường hầm nấm mốc bên dưới lòng đất. Chị đặt một cái hộp cũ sờn lên bàn và vẫy Jenna lại gần. Trên hộp ghi: PHƯƠNG SÁCH CUỐI CÙNG. Broda lầm bầm niệm phép Mở Khoá cái hộp và nhấc cái nắp ra. Bên trong là cái túi da nhỏ mà Jenna nhận ra.
"Đó là Tam Hoá Thể," cô nói, thất vọng. "Chúng tôi đã thử rồi."
Broda có vẻ ấn tượng. "Cô là một vong linh thông thái đối với tuổi còn trẻ của cô," chị nhận xét, đoạn lấy ra ba cái bát rèn bằng vàng, tráng men xanh da trời quanh miệng đúng như Jenna nhớ. Broda đặt ba cái bát lên bàn và trước sự ngạc nhiên của Jenna, chị cũng lôi ra một cái lọ nhỏ màu xanh lá cây.
Jenna cầm cái lọ lên. Trên nhãn đề: THT HỒI SINH. "Em chưa thấy cái này bao giờ," cô bé nói.
"Thế thì cô chưa nhìn thấy Tam Hoá Thể," Broda nói tỉnh bơ. "Nó sẽ không có tác dụng nếu không có Pháp thuật mạnh, mặc dù đôi khi nó cũng hiệu nghiệm."
"Em lấy lọ này được không?" Jenna hỏi.
Broda cúi đầu. "Đương nhiên. Còn rất nhiều trong buồng của nữ hoàng. Xin kính cô, công chúa."
"Cám ơn," Jenna nói.
Broda đứng chờ vong linh Công chúa rời đi. Chị sợ cô ta sẽ đòi thêm món nữa - một số vong linh rất tham lam. Broda đã có lần tiếp một vong linh của người lái buôn đòi nguyên cả bộ sưu tầm cái đê của mình(*), sau đó còn quay lại đòi những cây kim tốt nhất nữa.
Jenna biết Broda muốn mình đi cho mau, nhưng cô nói, "Còn một thứ nữa..."
Mặt Broda xịu xuống. Lại là kẻ tham lam nữa rồi. Nhìn mặt cô ta thì không có vẻ vậy, nhưng có ai ngờ được về cái bọn vong linh. "Cái gì?" Broda hơi gắt.
"Chị có Boggart không?" cô bé hỏi Broda.
Broda kinh ngạc. "Cô muốn Boggart hả?" chị hỏi không tin nổi, nhưng cấm không được từ chối vong linh công chúa. Broda mở cửa trước của ngôi nhà tranh ra. Mùi âm khí nặng nề của đầm lầy xộc vô, và Jenna hít vào cái mùi yêu thích - mà giật nảy mình. Ít nhất có cả tá Boggart lít nhít tụ tập từng đám trên ngưỡng cửa đang nhìn cô bé thao láo, đôi mắt nâu của chúng và cái mũi ướt bùn bóng nhoáng lên trước ánh sáng đèn lồng.
"Cô muốn Boggart nào?" Broda hỏi.
Em không muốn lấy con nào cả. Em chỉ muốn nhìn thấy chúng lần nữa thôi," Jenna giải thích. "Chúng mới đáng yêu làm sao. Hãy nhìn đôi mắt to tướng và những chân vịt khổng lồ kìa."
Sự kiên nhẫn đã cạn, Broda lắc đầu nguầy nguậy trước sự điên rồ của lũ vong linh. "Xuỳ!" chị xua, huơ tay đuổi lấy đuổi để bầy Boggart con. "Xuỳ!" Đám Boggart trơ mắt ra nhìn Broda, không chớp, và không tỏ dấu hiệu gì là bị xuỳ.
"Chúng thử lòng kiên nhẫn của tôi một cách không thương xót," Broda nói, đóng sầm cửa lại. "Đây là mùa sinh sản, và tôi tuyên bố có cả tá lứa Boggart mới đẻ trên hòn đảo này."
"Ở Thời của em chỉ có mỗi một con Boggart thôi," Jenna bảo.
"Thế thì vào Thời của cô, cô may mắn thật sự đấy. Giờ thì, tạm biệt công chúa," Broda nói, giữ cho cửa buồng Độc dược bất định và Độc dược đặc biệt mở ra.
Jenna hiểu ý. "Tạm biệt, Broda. Tạm biệt, Esmeralda," cô bé nhã nhặn chào, bước vào buồng.
Broda Pye đóng chặt cửa lại.
Jenna bước ra khỏi phòng Nữ hoàng và thở phào thấy chiếu nghỉ vắng tanh. Cô bé kiễng gót đi xuống cầu thang thấp và...
"Công chúa!" hiệp sĩ ban ngày xồ ra.
Hiệp sĩ ban ngày không kkời nào bỏ cuộc trước ý nghĩ phải giữ bằng được cái đầu mình. Ông ta chộp lấy cánh tay Jenna và kéo xệch đi, miệng quở trách. "Mama cô rất lo lắng, công chúa yêu kiều à. Cô cấm không được lang thang khỏi buồng riêng của cô. Bây giờ đã hơn 6 giờ rồi, và tất cả mọi công chúa đều phải đi ngủ. Đi."
Jenna không thể giằng khỏi bàn tay kìm kẹp của hiệp sĩ ban ngày. Hết tốc lực, ông ta kéo cô bé đi dọc theo hành lang. Và trước khi kịp định thần, cô bé đã bị lôi về phía cánh cửa đôi phòng mình... và một ngài Hereward ngạc nhiên đến sững sờ.
Ngài Hereward không ở một mình. Một người đàn ông mập lù, mặt đỏ gay, mũi tròn ủm đang điên tiết đập rầm rầm vào cửa buồng. Người đàn ông đó hầu như được bọc kín trong trang phục đầy tớ hoàng gia bằng lụa xám, có năm sợi dây vàng lòng thòng thò ra ở mỗi ống tay áo, cộng với hai cái ngù vai vàng to xù xụ, biểu dương thêm sức mạnh cho lời yêu cầu của ông ta. "Mở ra!" ông ta quát. "Mở ra, nhân danh nữ hoàng nhân từ nhất, nữ hoàng Etheldredda. Mở ra, ta bảo phải mở ra!"
Hiệp sĩ ban ngày thấy ngay cơ hội chuyển giao tai vạ của mình. "Percy," ông gọi om xòm lên. "Dừng tiếng la hét của ông lại. Tôi có công chúa Esmeralda đây này."
Ông mặt đỏ quay vòng lại, sững người. "Tại sao cô không ở trên giường?" ông ta chất vấn.
Hiệp sĩ ban ngày nghĩ nhanh. "Công chúa Esmeralda là bông hoa thanh cao nhất, Percy. Cô ấy không hợp với hơi nước, và ta, lao tâm khổ trí trước mối lo lắng của Mama yêu quý cho con gái quý giá nhất, và bây giờ là duy nhất, đã..."
"Ối, thôi im những lời dông dài của ông đi," người đàn ông trang trí ruy băng đầy người cắt ngang. Gã quay sang Jenna và cúi chào chiếu lệ. "Công chúa Esmeralda, nữ hoàng nhân từ của chúng ta, Mama yêu quý của cô, ra lệnh cô phải hiện hữu tại bữa tiệc được tổ chức vào tối nay để chào mừng sự Hồi Trả an toàn của cô từ vùng nước lạnh của dòng sông băng giá. Theo tôi."
Jenna thất kinh nhìn ngài Hereward, ông thì thầm. "Đó là người hầu cận nữ hoàng. Ông ta không nói lại lần nữa đâu. Cô phải vâng lệnh ông ta."
"Nhưng, bà ấy... ý tôi, Mama... bảo tôi phải ở đây," Jenna kháng cự. Gã hầu cận thảy cho Jenna một cái nhìn dò hỏi. Esmeralda đã thay đổi tệ hại kể từ khi ông ta gặp cô lần cuối cùng vừa qua. Cô nàng quá táo tợn, ông ta cũng không thích cái cách cô ta ăn nói tí nào.
"Tôi không nghĩ cô thành thật ao ước tuân lệnh Mama yêu quý của cô," người hầu cận lạnh lùng. "Chính tôi đây không hề mong ước điều đó, nếu tôi ở vị trí của cô."
"Cô nên đi đi," ngài Hereward nói thầm. "Tôi sẽ đứng bên cạnh cô. Hắn sẽ không thấy đâu, vì tôi chọn không Hiện Hình với Thùng Phi Mỡ kiêu ngạo này."
Jenna mỉm cười biết ơn.
Với nỗi kinh hoàng chìm ngỉm trong bụng, nhưng với ngài Hereward trung thành ở bên cạnh, cô đi theo Thùng Phi Mỡ kiêu ngạo đi dọc theo những hành lang rực nến, len lỏi qua dòng đầy tớ tất bật ngược xuôi, đang quét dọn những cầu thang lớn, để đi về phía có tiếng lanh canh loảng xoảng chuẩn bị cho buổi đại tiệc.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật