Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Thứ Đỏ Hồng
uyết rơi nhẹ vài ngày trước kỳ nghỉ Giáng sinh. Tuyết luôn khiến tôi cảm thấy vui vẻ. Thầy Tompkin cho phép chúng tôi nghỉ làm bài tập toán để dành nguyên buổi sáng tập trung vào các dự án của Đường Chính. Annemarie giúp tôi làm những cái xích đu. Một ngày khởi đầu vui vẻ.
Khi chúng tôi đến tiệm Jimmy thì tuyết đã ngừng rơi. Lề đường đầy tuyết tan khiến đôi giày của tôi ướt sũng khó chịu. Sáng nay mẹ ngủ quên không nghe dự báo thời tiết nên tôi là người duy nhất không mang giày ống trong thời tiết này.
Khi Colin đẩy cửa tiệm Jimmy, anh Jimmy từ sau quầy nhảy ra, đóng sầm cửa trước mặt chúng tôi và tì người vào cánh cửa.
“Gì thế!” Colin cười, nghĩ rằng anh Jimmy muốn đùa, và xô cửa ra lại. Nhưng tôi có thể nhìn mặt anh Jimmy rõ hơn Colin nên tôi biết đó không phải trò đùa.
“Biến đi!” anh Jimmy la to qua lớp kính, “Đừng quay lại nữa! Bọn mày may mắn là tao chưa gọi cảnh sát đấy!”
Annemarie đặt tay lên vai Colin: “Mình nghĩ anh ta nói nghiêm túc đấy!”
“Sao cơ?” Colin nhìn chúng tôi rồi quay lại nhìn anh Jimmy qua cánh cửa. “Có chuyện gì thế?” cậu ta hét lại.
Anh Jimmy để một chân tì vào chân cửa. Anh nhìn chúng tôi trừng trừng. Một số người qua đường nhìn xem có chuyện gì nhưng không ai đứng lại cả.
“Có người ăn trộm hộp tiền Fred Flintstone của tao!” cuối cùng anh ta nói, giọng nghe hung dữ, “Một trong ba đứa!”
Dĩ nhiên chúng tôi bảo anh ta - xuyên qua cánh cửa - là chúng tôi không làm. Nhưng anh ta quyết tâm không cho chúng tôi vào.
Chúng tôi đi sang tiệm pizza và nói chuyện xem ai có thể đã lấy cắp những tờ hai đô-la của anh Jimmy. Ngoài bốn mươi lăm phút một ngày mà chúng tôi ở đó thì anh ta luôn ở cửa hàng một mình. Có thể ai đó đã lẻn vào khi anh ta đi vệ sinh. Anh ta thường đặt cái bảng “Sẽ quay lại sau năm phút” ở cửa sổ và khóa cửa lại, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Đôi khi anh ta chỉ chạy ra phía sau trong một phút và nếu có người vào thì họ sẽ đứng đợi. Có lẽ người ta đã lấy hộp tiền vào lúc đó. Nhưng ai có thể lấy nó ngay phút đầu tiên chứ? Nó chỉ là một hộp nhựa cũ kỹ hình một nhân vật hoạt hình. Nhìn từ xa trông nó không có giá trị gì mấy.
“Mình viết thư cho anh ta đi,” Annemarie nỏi,“À không - hay mình tặng anh ta một tấm thiệp?” Cô lấy cái muỗng vét hết thức ăn còn lại do cha cô làm và đựng vào một cái hộp sữa chua được rửa sạch sẽ. “Đi thôi,” cô đứng lên, “Mình sẽ trả tiền.”
Chúng tôi đến cửa hàng văn phòng phẩm Gold mua cho anh Jimmy một tấm thiệp. Tôi muốn lấy tấm thiệp có dòng chữ Thành thật chia buồn vì anh Jimmy mất hộp tiền, nhưng Annemarie không chịu và chọn một tấm thiệp có in những bông hồng. Tôi cảm thấy hơi kỳ quặc vì tấm thiệp dành cho anh Jimmy trong khi hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Annemarie bảo tấm thiệp trông có vẻ chân thành, nhưng tôi nghĩ cô ấy thích nó vì nó gợi nhớ đến bông hồng bí ẩn của cô.
“Cậu nghĩ sao?” Annemarie giơ tấm thiệp trước mặt Colin.
Colin nhún vai: “Cũng được.”
Annemarie không nói gì, nhưng có vẻ như cô hy vọng một câu trả lời cởi mở hơn một chút. Cô đưa tấm thiệp cho nhân viên tính tiền: “Cô tính cái này vào tài khoản của cha cháu nhé.”
“Được thôi, Annemarie. Bạn Julia của cháu đâu rồi? Nghỉ bệnh ở nhà à?”
Annemarie đỏ mặt: “Không, bạn ấy ở đâu đây thôi.”
Cô nhân viên tính tiền mỉm cười và đưa Annemarie một cuốn sổ gáy xoắn. Annemarie mở cuốn sổ ra, viết tên và ngày tháng vào.
Một tài khoản tín dụng ở cửa hàng Gold. Tôi nghĩ về những cây viết thơm mùi dầu trị giá hai đô-la rưỡi, những cuốn nhật ký bìa da có ổ khóa với những chiếc chìa nhỏ, những chiếc quạt chạy bằng pin mà bạn có thể mang trên một sợi dây đeo quanh cổ khi trời nóng.
“Này Annemarie,” Colin nói, “Mua cho mình mấy tấm thẻ bóng chày đi.”
Annemarie lại đỏ mặt: “Mình không thể. Ý mình là mình không được phép. Xin lỗi.”
Colin nhún vai mỉm cười: “Không sao đâu.”
Đôi khi tôi muốn véo má Colin thật mạnh đến khi cậu ấy rớt cả răng ra mới thôi.
Sau giờ học, tôi và Annemarie về nhà cô ấy chơi. Cha Annemarie mang cho chúng tôi một loại thịt xông khói cuộn khá lạ mà chúng tôi có thể ăn bốc được.
Chúng tôi viết lên tấm thiệp của anh Jimmy:
Anh Jimmy thân mến,
Bọn em không lấy hộp tiền Fred Flintstone của anh. Bọn em không biết ai đã lấy nó (có lẽ ai đó đã lẻn vào lúc anh đi vào nhà vệ sinh chăng?).
Bọn em có thể quay lại vào ngày mai không?
Ký tên
Các nhân viên của anh,
Annemarie, Miranda, và Colin
Tôi cất cái thiệp vào ba-lô để sáng hôm sau nhét vào cửa tiệm Jimmy khi tôi đi học. Sau đỏ chúng tôi nằm trên thảm trải phòng Annemarie và lên kế hoạch những việc sẽ làm trong kỳ nghỉ Giáng sinh: Annemarie muốn dạy tôi vẽ, dù tôi bảo cô ấy rằng tôi không khéo tay lắm đâu, chúng tôi sẽ có thể đi xem phim, và thậm chí cha cô còn nói rằng bác sẽ dẫn chúng tôi đi trượt tuyết ở Công viên Trung tâm.
Tôi cố gắng không nghĩ xem Sal sẽ làm gì. Có lẽ cậu ấy sẽ tiếp tục chơi bóng rổ cho đến khi tuyết rơi nhiều đến mức không thể chơi được nữa.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn