You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: An Phương
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 18
Cập nhật: 2018-09-26 12:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ửa giờ sau, Paul lái chiếc Camry nhanh hơn tốc độ cho phép. Dây chằng qua vai và bụng tôi cùng căng lên lúc anh phanh đột ngột, ngoặt khỏi con đường thôn dã ngộ nghĩnh và lượn lên đỉnh đồi rồi xuống thung lũng.
Bên ngoài cửa sổ, tấm biển “Evergreens” gắn ở chân hàng rào đá, chắc nhờ lòng tốt của dân miền rừng hoặc của chính Robert Frost[49].
Trong ánh sáng nhạt nhòa, bóng các cây thông lắc lư nhè nhẹ ven đường, in một vệt vàng vàng ở bên kia lớp nhựa đường mới trải.
- Em thấy thế nào? - Paul nói và dừng xe.
- Càng đi càng kinh hoàng. - Tôi nói lúc nhìn quanh.
- Em nghe thấy gì không? - Paul nói và hạ cửa kính xe xuống.
Tôi lắng nghe. Tôi chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc trong lá cây.
- Nghe thấy gì cơ? Paul mỉm cười.
- Chính xác thì... - Anh nói. - không có tiếng gầm của các máy khoan, tiếng động cơ ôtô hoặc những người vô gia cư rên rỉ. Anh đã đọc điều này ở đâu đó. Anh nghĩ, đấy chính là sự yên bình và tĩnh lặng.
- Còn các thứ xam xám ven đường, trên đỉnh màu xanh kia là gì? - Tôi nói lúc nhìn qua cửa kính.
- Những cái đó gọi là cây, - Paul nói. - Người ta đã nói về chúng trong các cuốn sách quảng cáo. Chúng trồng cùng ngôi nhà, nhỡ em muốn nâng cấp các phòng.
Paul lại nổ máy và tiếp tục leo lên đỉnh đồi, anh dừng lại đó cho tôi có thể nhìn khắp các ngôi nhà trong vùng. Chúng đều đẹp. Có đến năm, sáu ngôi nhà New England theo phong cách thực dân, rộng rãi và xuôi xuống một thung lũng cuồn cuộn.
- Đẹp lắm. - Tôi nói. - Còn mặt tiêu cực là gì? Chúng ta đang ở trên đường băng hạ cánh của một sân bay phải không?
- Rất tiếc, - Paul nói lúc chúng tôi bắt đầu xuống đồi. - Greenridge có quy định chống tiêu cực. Hơn nữa, chúng ta đã có đủ thứ tiêu cực kéo dài cho hai cuộc đời rồi.
Paul không biết một nửa số đó.
Chúng tôi chạy qua một sân thể thao rộng, nhiều sân tennis và một sân bóng rổ được chăm sóc chu đáo. Tôi nhìn những vạch trắng mới toanh, kẻ chính xác. Phải, trông nó như một vùng ngoại ô thực thụ. Có lẽ cứ mặc xác mọi sự. Đầu óc tôi tiếp tục quay cuồng.
Mặt trời gần như lặn hẳn khi chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà rộng rãi cạnh công viên có suối chảy.
- Gì thế này? Văn phòng mua bán ư? - Tôi hỏi. Paul lắc đầu. Anh rút ra một chiếc chìa khóa.
- Đây là câu lạc bộ. - Anh nói. - Đi nào, anh sẽ chỉ cho em vị trí mảnh đất.
Bên trong có nhiều phòng họp, vài tivi màn hình phẳng, một phòng tập tạ. Ruồi muỗi đậu trên bảng tin đăng tìm người giữ trẻ và những cuộc liên hoan. Có một tờ giới thiệu một thứ gọi là bữa ăn cấp tiến, giá một đô rưỡi một suất.
- Họ đang làm một bể bơi vào mùa xuân, - Paul nói và ngồi phịch xuống đivăng da trong khoảng hành lang vòm.
- Làm sao mà... - tôi bắt đầu. - Ngay cả khi anh được tăng lương, nhà này hình như...
- Nhà đắt, nhưng nó khá xa thành phố nên rẻ hơn em tưởng. Lương mới của anh đủ cho chúng ta trang trải và thừa một chút. Em muốn xem nhà của chúng mình không? Nó sẽ là của chúng mình, nếu em cũng ưng nó như anh.
Tôi giơ tay lên.
- Cho em một giây để em đỡ hàm trước đã.
Một vòng ánh sáng cuối cùng trùm lên những quả đồi phía tây lúc chúng tôi rời con đường đã lát vào đường đất đang xây dựng. Chúng tôi bò chầm chậm qua những đống đá vụn và máy móc nặng nề.
- Anh phải đi chậm vì có nhiều đinh, vít rải rác khắp công trường. Anh không muốn bị thủng lốp. - Paul nói. - Dừng ở đây, chúng ta đến rồi.
Ngôi nhà màu xám xanh Paul đỗ đằng trước... chao ôi, đẹp hoàn hảo. Tôi vào hiên trước, ống khói bằng gạch vươn cao, những cửa sổ mái duyên dáng trên tầng ba. Gượm đã, có tầng ba ư? Mọi thứ trông như đã xong trừ đầu cầu thang mà tôi chắc cũng sẽ đẹp mắt.
- Đi nào em, - Paul nói. - Anh sẽ chỉ cho em dãy phòng của chủ nhân.
- Chúng ta được phép ở lại đây ư? Không phải đợi cho đến lúc hoàn tất chứ? Anh chắc không?
- Chắc chứ, anh tin chắc, - Paul nói và cười phá. - Anh sẽ bật đèn pha chiếu sáng để chúng ta có thể thấy mình sắp ở đâu.
Chúng tôi đi qua ụ đất, và Paul mở cánh cửa không khóa. Bỗng anh hất tôi qua vai trong tư thế người cứu hỏa và giả vờ vấp lúc bế tôi qua ngưỡng cửa. Tiếng cười và tiếng chân của chúng tôi vang vọng trên sàn nhà lát gỗ cứng lấp lánh.
- Em yêu nơi này mất rồi. - Tôi thì thầm. - Em thực sự thích nó, Paul ạ.
- Và đây là nơi có thể làm phòng trẻ, - Paul nói và ôm ghì tôi tại một trong các căn phòng trên gác.
Bên ngoài cửa sổ 'phòng trẻ', những vì sao lấp lánh như bụi kim cương trên nền trời nửa đêm, bên trên các ngọn cây đen sẫm. Nước mắt tôi bắt đầu trào ra. Đây là sự thực bất ngờ. Con chúng tôi sẽ lớn lên trong phòng này. Tôi thấy mình bế cái bọc thơm thơm mùi sữa và thủ thỉ, chỉ cho con các chòm sao, mặt trăng đang lên.
Paul lau nước mắt trên má tôi và hôn lên cổ tôi.
- Thế là xấu lắm, nhé? - Anh thì thầm. Bỗng, tôi nín bặt như lúc bật khóc.
Vì lúc đó, đèn pha xe Paul đang chiếu sáng ngôi nhà bỗng nhiên tắt phụt.
Những giọt nước mắt lạnh giá trên má tôi lúc ngôi nhà trở nên tối đen như những khoảng không giữa các vì sao.
- Gì thế? - Paul nói trong bóng tối. - Có phải vì ắc quy không? Em nghĩ sao, Lauren?
Tôi nhìn anh chằm chằm. Chuyện quái quỷ gì đây?
Dù là gì đi nữa, tôi cũng không thích.
- Ờ, gượm đã. Anh hiểu rồi, - Paul nói. - Lỗi của anh. Hôm qua anh đã thấy bình xăng gần cạn, song anh quên đổ đầy. Đi những chuyến như thế này, chắc chúng ta đã dùng hết xăng.
- Anh chắc không? - Tôi nói. Tôi thực sự hơi hoảng. Tôi cho là vì tôi chưa quen với nơi này.
- Bình tĩnh nào, Lauren. Đây không phải là là Nam Bronx đâu, thám tử ạ, - Paul nói và cười. - Anh chắc là thế mà. Quanh đây chắc phải có trạm xăng đủ thiết bị. Em ở lại đây nhé. Anh lấy cái đèn pin đi thám thính xem sao.
- Em đi cùng anh. - Tôi nói. Trong giây lát, ngôi nhà tăm tối mất hẳn vẻ ấm cúng.
- Anh này. - Tôi ngẫm nghĩ và tỉnh táo lại. - Thay vì đi tìm nhiên liệu, sao anh không gọi Triple A bằng di động? - Hay tốt hơn hết là gọi 911, tôi nghĩ lúc liếc nhìn xuống các bậc thang chìm trong bóng tối.
Một phút sau, Paul cười to.
- Thế mới đúng là Lauren của anh. - Anh nói và thọc tay vào túi. - Lúc nào cũng ngộ nghĩnh ngay trong cảnh bực mình.
Bàn tay anh rút ra trống không.
- Anh để di động của anh đang sạc pin trong xe rồi, - Paul nói. - Chúng ta phải dùng của em vậy.
- Em để nó trong xắc, trên ghế xe.
- Đợi ở đây nhé. Anh ra lấy.
- Cẩn thận đấy. - Tôi gọi Paul.
- Đừng lo. Đây là Connecticut, em yêu ạ.
Ly Rượu Pha Vội Tập 1 Ly Rượu Pha Vội Tập 1 - James Patterson & Howard Roughan Ly Rượu Pha Vội Tập 1