A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Ernest Hemingway
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Huỳnh Phan Anh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Thảo Phương
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3682 / 142
Cập nhật: 2017-04-05 11:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
obert Jordan nằm bên cô gái, nhìn thời khắc trôi qua trên cổ tay chàng. Nó trôi qua thật chậm chạp gần như không thể nhận ra được bởi đó là một chiếc đồng hồ đeo tay cỡ nhỏ và chàng không thể nhìn thấy sự di động của cây kim nhỏ. Nhưng khi nhìn sự xê dịch của cây kim chỉ phút, nếu chú ý, chàng có thể theo dõi được nó. Đầu cô gái nằm dưới cằm chàng và khi chàng cựa quậy để nhìn đồng hồ thì chàng cảm thấy những sợi tóc ngắn của nàng cọ vào má chàng, nghe êm ái, sống động, và trơn mướt như bộ lông con chồn khi người ta mở bẫy, ôm nó vào lòng, vuốt ve trên thảm lông bờm xờm của nó. Cổ họng Robert Jordan phồng lên khi má chàng cọ vào tóc Maria và chàng cảm thấy trống rỗng đến đau nhói toàn thân lúc chàng ôm ghì nàng vào lòng; chàng nghiêng đầu nhìn sát vào chiếc đồng hồ, cây kim dạ quang có hình mũi tên đang từ từ chạy lên ở phía bên trái của mặt đồng hồ. Bây giờ thì chàng nhận ra rõ ràng sự xê dịch đều đặn của nó và chàng ghì Maria vào lòng để làm cho nó chậm lại. Chàng không muốn đánh thức nàng dậy nhưng chàng không thể để nàng một mình, bây giờ khi đêm đã hầu tàn. Chàng đặt môi lên phần da thịt ở sau vành tai của nàng và lần lên dọc theo gáy nghe làn da trơn mềm và sự va chạm dịu dàng của những sợi tóc non. Chàng trông thấy cây kim đồng hồ lướt đi trên mặt đồng hồ, và chàng ghì nàng mạnh hơn, vừa lê đầu lưỡi trên má, trên trái tai, lần theo những đường vòng thanh tú tới vành tai dịu dàng cứng cáp, và lưỡi chàng khẽ rung lên Chàng nghe cơn run rẩy kia tỏa lan khắp cái khoảng trống đau đớn của thân thể chàng, và chàng trông thấy cây kim đồng hồ tiến lên thành góc nhọn hướng về cái đỉnh chỉ giờ giấc chính xác. Nàng vẫn ngủ, chàng xoay đầu nàng lại và đặt đôi môi chàng lên đôi môi nàng. Đôi môi dừng ở đó, rồi lướt phớt lên chiếc miệng căng mọng trong giấc ngủ, rồi cọ thật nhẹ lên chiếc miệng đó. Chàng quay về phía nàng và chàng cảm thấy toàn tấm thân mềm mại nhẹ nhàng của nàng khẽ run lên. Nàng thở dài trong giấc ngủ và nàng ôm chàng trong đôi cánh tay, trong khi vẫn chìm đắm trong giấc ngủ. Sau đó nàng choàng thức, vùi đôi môi nàng vào đôi môi chàng, thật mạnh bạo, thật nồng cháy, và chàng nói: “Nhưng coi chừng đau em đó”.
Nàng nói:
- Không, em không đau nữa.
- Dê con.
- Không, anh đừng nói gì nữa.
- Con dê con của anh.
- Đừng nói, anh. Đừng nói, anh.
Trong lúc cây kim, mà chàng không nhìn nữa, vẫn lướt đi trên mặt đồng hồ, họ siết chặt vào nhau, ngầm hiểu rằng không còn có gì xảy đến với ngườì này mà lại thiếu vắng ở người kia, rằng không bao giờ nữa còn có giây phút nào hơn giây phút này, rằng giây phút này là tất cả, là vĩnh cửu, là cái đã qua, là cái hiện đến, là tất cả những gì thuộc tương lai mù mịt. Bây giờ, họ đã sở hữu được điều họ vẫn không ngừng ước ao, khát vọng. Họ sở hữu được nó trong hiện tại, và luôn cho quá khứ, và luôn cho mãi mãi, và ngay trong khoảnh khắc bây giờ, bây giờ, bây giờ, ồ, bây giờ, ngay tức thì, trong hiện tại này, hiện tại duy nhứt này, thứ hiện tại trùm phủ lên tất cả, ở trên tất cả. Không còn hiện tại nào khác ngoài em, hiện tại, và hiện tại chính là nhà tiên tri của mày. Hiện tại này mãi là hiện tại. Đến ngay bây giờ đi, hiện tại, bởi không có hiện tại nào khác ngoài giây phút của bây giờ. Vâng, khoảnh khắc này, ta van mi đó, khoảnh khắc này, và chỉ có hiện tại này thôi. Và em ở đâu, anh ở đâu, và ở đâu ai đâu khác nữa... nhưng không tại sao gì cả, đừng bao giờ tại sao, chỉ có hiện tại này, bây giờ đây và mãi về sau, mãi mãi là hiện tại, hiện tại mãi mãi, mãi mãi là một hiện tại cho khoảnh khắc này, một hiện tại này thôi, một thôi, không có gì khác nữa, không có hiện tại nào khác nữa, chỉ một hiện tại đang qua, bây giờ đây, đang tiến lên bây giờ đây, đang bềnh bồng bây giờ đây, đang đi biệt bây giờ đây, đang lăn tròn bây giờ đây, đang cất cánh bây giờ đây, đã đi rồi bây giờ đây, xa rồi bây giờ đây, thật xa rồi bây giờ đây, một cộng một bằng một, bằng một, bằng một, thêm một nữa, lúc nào cũng một... bằng một thật êm đềm, bằng một thật dịu dàng, bằng một với ước muốn, bằng một với sự tốt lành, bằng một với diễm phúc, bằng một với lòng trìu mến, bằng một để thương yêu, bằng một trên mặt đất, bây giờ đây, hai khuỷu tay chống lên những nhánh tùng chất thành đống trong bóng tối còn thoảng mùi nhựa cây rành rành trên mặt đất, bây giờ đây, và buổi sáng ngày sẽ tới. Đoạn chàng nói, bởi phần còn lại chỉ xảy ra trong đầy chàng và chàng chưa nói ra.
- Ồ Maria, anh yêu em và anh cám ơn em.
- Đừng nói anh - Maria nói - Tốt hơn hết là lúc người ta không nói gì.
- Anh phải nói với em vì đó là điều quan trọng.
Nhưng nàng siết chặt chàng vào người và quay đầu đi chàng dịu dàng hỏi.
- Dê con, em đau à?
- Không - Nàng nói - Chính vì em cũng phải nói cám ơn được sống một lần nữa trong la gloria [1].
Sau đó họ nằm nghỉ ngơi bên nhau, thân thể bất động, chạm vào nhau, nơi mắt cá, đùi, hông, vai, và Robert Jordan có thể một lần nữa nhìn đồng hồ. Maria nói:
- Mình may mắn quá.
- Đúng vậy - Chàng nói - Mình gặp nhiều may mắn lắm.
- Mình không có thì giờ để ngủ à?
- Không, công việc sắp bắt đầu.
- Vậy thì, nếu phải dậy thì mình đi ăn cái gì đi.
- Ừ.
- Này, anh không lo lắng chớ?
- Không.
- Không thật à?
- Không. Bây giờ thì không lo lắng nữa.
- Nhưng trước thì anh lo lắng à?
- Trong chốc lát thôi.
- Em có thể giúp anh không?
- Không. Em đã giúp anh rồi.
- Như vậy đó à? Nhưng đó là cho em chớ.
- Cho hai đứa mình. Không ai trong chúng ta được riêng rẽ trong cái vụ đó hết. Nào, dê con, mặc đồ đi.
Nhưng tư tưởng chàng vốn là người bạn đồng hành tốt nhất của chàng, nó lại nghĩ, la gloria. Nàng đã bảo la gloria. Tiếng này không ăn nhập gì với tiếng Anh glory, cũng như tiếng gloire mà người Pháp vẫn dùng. Đó là điều người ta tìm thấy trong các bài kinh Cante Hondo và Saetas. Trong tác phẩm Greco và Saint Jean de la Croix, hẳn nhiên rồi, và những người khác nữa. Tôi không là một nhà huyền nhiệm, chối bỏ điều đó thì ngu xuẩn không khác gì chối bỏ điện thoại hay không nhận rằng trái đất quay chung quanh mặt trời hoặc còn nhiều hành tinh khác với hành tinh này.
Ta biết quá ít ỏi làm sao về những gì ta cần biết, tôi muốn sống lâu thay vì phải chết hôm nay, bởi trong vòng bốn ngày hôm nay tôi đã học hỏi nhiều. Tôi tưởng đã học hỏi nhiều hơn cả những điều tôi đã học hỏi được trong suốt đời mình. Tôi thích sống già và hiểu biết thật sự. Tôi tự hỏi người ta có thể tiếp tục học hỏi mãi hay mỗi người chỉ có số điều cần biết mà thôi. Tôi tưởng mình biết nhiều nhưng kỳ thật chẳng biết gì. Tôi muốn được có nhiều thì giờ hơn nữa.
- Em dạy anh nhiều thứ, guapa ạ. - Chàng nói bằng tiếng Anh.
- Anh nói gì?
- Anh học hỏi nơi em nhiều.
- Qué va - Nàng nói - Chính anh là người học thức mà!
Học thức, chàng nghĩ thầm. Tôi mới đi những bước đầu tiên của con người học thức. Những bước vỡ lòng. Và nếu tôi chết vào ngày hôm nay thì quả là điều mất mát bởi hôm nay tôi biết được vài điều nho nhỏ. Có phải mày đã thu thập chúng hôm nay vì khoảng thì giờ ít ỏi còn lại đã khiến cho mày cảm xúc quá độ? Nhưng thời gian không hiện hữu bao giờ! Mày phải đủ thông minh để biết điều đó.
Tôi đã trải qua kinh nghiệm của trọn một đời kể từ lúc có mặt trên vùng núi này. Anselmo là người bạn cao niên nhứt của tôi. Tôi biết lão ta còn hơn biết Charles, biết Chub, biết Guy, biết Mike, tất cả những người mà tôi biết khá rõ. Angustin, tên ăn nói phang ngang bửa củi, là em tôi, tôi vốn không từng có em. Maria là tình yêu thật sự, và là vợ tôi. Tôi không hề có tình yêu thật sự. Tôi không hề có vợ. Nàng cũng là đứa em gái của tôi, và tôi thì không hề có em gái, nàng là đứa con gái của tôi và tôi thì không hề có con gái. Tôi không muốn rời bỏ món đồ xinh đẹp đến thế.
Chàng đã cột xong giày.
- Anh thấy cuộc đời thật thích thú. - Chàng bảo Maria. Nàng đang ngồi cạnh chàng trên túi ngủ, hai bàn tay gập lại nơi mắt cá. Một kẻ đang vén tấm màn nơi cửa hang và cả hai trông thấy ánh sáng thoát ra. Đêm hãy còn và người ta chưa thấy một hứa hẹn bình minh nào trừ lúc ngẩng đầu nhìn lên, chàng trông thấy xuyên qua những cành thông, những vì sao như xuống thấp hơn. Mùa này, trời mau sáng.
- Roberto. - Maria nói.
- Chi đó, guapa?
- Trong vụ này, hôm nay mình sẽ được gần nhau phải không anh?
- Sau những phút khởi sự.
- Chớ không phải ngay từ lúc khởi sự à?
- Không. Em ở bên cạnh những con ngựa.
- Em không ở cạnh anh được à?
- Không. Anh có việc mà chỉ có mình anh làm được thôi, và anh lo ngại cho em.
- Nhưng anh trở về nhanh khi xong việc chớ anh?
- Nhanh lắm. - Chàng nói và mỉm cười trong bóng tối - Đến đây guapa, mình đi ăn đi.
- Còn túi ngủ của anh thì sao?
- Nếu được thì em cuốn nó lại.
- Được.
- Anh giúp em.
- Không. Để em làm một mình.
Nàng quỳ xuống gối để trải rộng và cuốn cái túi ngủ lại, sau đó nàng lại đổi ý, đứng dậy và giũ nó trong gió. Đoạn nàng lại quỳ xuống gối để kéo nó thẳng ra và cuốn nó lại. Robert Jordan xách hai cái ba lô lên, ôm chúng một cách cẩn trọng để đồ đạc khỏi rớt qua những kẽ hở, và chàng bước đi băng qua đám thông tới cửa hang. Đồng hồ đeo tay của chàng chỉ ba giờ kém mười khi chàng dùng khuỷu tay gạt tấm màn sang một bên để bước vào hang.
-------------------------------------
[1] Vinh quang, hạnh phúc.
Chuông Gọi Hồn Ai Chuông Gọi Hồn Ai - Ernest Hemingway Chuông Gọi Hồn Ai