Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Toán Miêu Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 210 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:22:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35: Chúng Ta Sẽ Hạnh Phúc
“Ồ! Chẳng phải em gái nhà họ Hạ đây sao? Không kéo được người khách nào à?”
Một giọng nam lưu manh vang lên khiến Hạ Nguyệt Đình lùi lại vài bước, đối diện với mấy người tới, “Cố Vân Nam, anh muốn làm gì?”
Cố Vân Nam gãi gãi đầu, huýt sáo một hơi, tiến lên ôm lấy bả vai Hạ Nguyệt Đình cười nói, “Không có gì, chỉ là muốn.........” Cố Vân Nam dừng một chút, đổi thành vẻ mặt nịnh nọt rồi tiếp, “Nguyệt Đình, anh biết sai rồi, thật đó, em tha thứ cho anh được không? Em xem, kể từ lần đó, anh không đi tìm bất kỳ cô gái nào nữa, lòng anh vẫn không quên được em, chúng ta làm hòa được không?”
Hạ Nguyệt Đình cười nhạt đẩy Cố Vân Nam ra, “Những lời này anh đã nói vô số lần rồi!” Lần nào cũng vậy, nhưng trước kia mình bị che mắt mới ngoan ngoãn nghe theo lời anh ta, giờ sau khi thấy được tình cảm thật sự giữa anh rể và chị họ, mình sẽ không bao giờ tin anh ta nữa!
“Nguyệt Đình, anh thề, nếu anh lại đánh em, mắng em nữa, hoặc là bỏ rơi em, anh sẽ bị trời đánh tan xác, em xem, anh mua cả nhẫn luôn rồi này!” Cố Vân Nam nhìn xung quanh một vòng, sau đó cười cười quỳ xuống đất, giơ chiếc nhẫn lên cao, “Gả cho anh nha? Về sau anh sẽ chăm sóc em, tiền anh kiếm được đều giao cho em giữ hết!” Cũng đến tuổi phải kết hôn rồi, xem mắt nhiều lần đều bị thất bại, thôi thì cưới cô ta cho xong!
Hạ Nguyệt Đình nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Cố Vân Nam.
Được một người đàn ông quỳ gối trước mặt cầu hôn không phải là ước mơ lớn nhất đời mình sao? Nhưng tại sao người cầu hôn mình lại là một kẻ như thế? Không ai thèm muốn mới tìm đến mình! Chẳng lẽ anh ta cho là mình không biết nửa năm qua anh ta vẫn liên tục xem mắt nhưng không một lần thành công sao?
Trước mặt mọi người, được một người đàn ông quỳ gối cầu hôn có phải mình nên cảm động đến mức chảy nước mắt? Đã có lúc mình cho rằng anh ta là hoàng tử trong mơ, nhưng anh ta lại không hề biết quý trọng, giờ khi chỉ nghĩ đến anh ta thôi mình đã thấy ghê tởm, anh ta lại cầm nhẫn tới cầu hôn! Tại sao chứ?
Đúng lúc này, mấy người bạn của Cố Vân Nam đồng thời huýt sáo cỗ vũ. “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Chẳng mấy chốc, người đi đường tụ tập lại thành vòng tròn, để cổ vũ cho Cố Vân Nam.
Bỗng một cánh tay xuất hiện, kéo mạnh Hạ Nguyệt Đình ra sau.
“Muốn cướp hôn hả?”
“Mau xem này, có người tới cướp hôn!”
Mấy người khách kích động la to, đây là tiết mục do núi Phổ Đà cố ý dàn dựng? Nhưng người đến cướp hôn quả là đẹp trai hơn nhiều!
Lúc này cảnh tượng trở thành, Cố Vân Nam giơ nhẫn lên cầu hôn Đỗ Vương, Đỗ Vương giơ tay ra tiếp nhận chiếc nhẫn, rồi lập tức ném vào đám đông.
“Khốn khiếp! Muốn chết hả?” Cố Vân Nam tức giận hét.
Đỗ Vương xoay xoay cổ, cười không nói.
Ba tên đàn ông đứng sau lưng Cố Vân Nam đồng thanh hỏi, “Mày là ai?”
Hạ Nguyệt Đình sợ gây chuyện phiền phức bèn tiến lên nói, “Được rồi, Cố Vân Nam! Anh đi đi, tôi không muốn kết hôn với anh!”
“Tại sao?” Cố Vân Nam kinh ngạc trợn to mắt. Bị từ chối? Bị Hạ Nguyệt Đình từ chối? Sao có thể? Con nhỏ này ngay cả trong mơ cũng ao ước được kết hôn với mình không phải sao?
Đỗ Vương không giả bộ trầm mặc nữa, kéo cằm Hạ Nguyệt Đình lại gần, cúi đầu, biểu diễn một nụ hôn nóng bỏng.
Xung quanh bỗng im phăng phắc. Cố Vân Nam siết chặt hai quả đấm, trừng mắt nhìn.
Hạ Nguyệt Đình gần như nín thở. Lần này hoàn toàn khác với lần trước, Đỗ Vương vói cả lưỡi vào trong miệng cô, hôn một cách dịu dàng và cẩn thận, như là sợ làm cô đau. Khi hai chân Hạ Nguyệt Đình mềm nhũn, chuẩn bị trượt xuống thì một vòng tay mạnh mẽ siết chặt hông cô, giữ cô đứng vững.
Đỗ Vương hôn xong, liếm liếm môi, trên gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, “Tại sao hả? Bởi vì tôi là người đàn ông của cô ấy, trên thế giới này, cô ấy chỉ có thể tiếp nhận lời cầu hôn của tôi!” Đỗ Vương cười khinh bỉ hai tiếng rồi kéo Hạ Nguyệt Đình băng qua đám người.
Đột nhiên, Đỗ Vương quay đầu lại tung ra một đá. Cố Vân Nam chưa kịp đánh lén thì bị Đỗ Vương đá văng ra xa vài mét, nằm bẹp dưới đất không dậy nổi.
Ba người bạn của Cố Vân Nam thấy thế vội hung hăng xông lên.
“A!” Hạ Nguyệt Đình chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đẩy ra xa, sau khi xoay tròn một vòng nhìn lại thì thấy bốn người bọn Cố Vân Nam đã nằm bẹp dưới đất.
Tốc độ của Đỗ Vương hoàn toàn không thua gì anh rể!
Đỗ Vương nắm cánh tay một người lên, kéo mạnh, đạp mạnh xuống hõm vai của hắn ta, một tiếng “Rắc” vang lên tuyên bố hắn ta đã bị trật khớp vai.
“A a a a!”
Mấy người khách lập tức lùi về phía sau, la lên sợ hãi.
Không tới mười giây, Đỗ Vương đã hạ gục bốn người kia trong khi bản thân không chút sứt mẻ, thậm chí còn lộ vẻ mặt tiếc hận vì đánh chưa đã tay, sau đó tiếp tục kéo Hạ Nguyệt Đình vẫn đang ngây ngốc đứng nhìn đi.
Hạ Nguyệt Đình không theo kịp bước chân của Đỗ Vướng, mấy lần suýt té, lúc này mới phát hiện hình như Đỗ Vương đang giận, chẳng lẽ anh đang ghen? Đến bờ cát, Đỗ Vương đẩy mạnh Hạ Nguyệt Đình ra nhờ vậy cô mới chắc chắn anh đang giận thật, bèn hỏi “Tại sao anh lại xen vào chuyện của tôi?”
Đỗ Vương đen mặt nhìn Hạ Nguyệt Đình, “Cô là đồ ngốc hả? Mấy ngày trước tôi còn thấy tên kia đang trái ôm phải ấp hai tiếp viên trong quán bar đi rêu rao trên đường kìa! Đàn ông tốt trên thế giới chết sạch rồi sao? Hay là cô có khuynh hướng tự ngược?”
Còn tưởng anh ta đang ghen chứ!
Hạ Nguyệt Đình tức giận ngồi dậy, hai tay vòng lại ôm đầu gối, nhìn chằm chằm mặt biển nói, “Tôi nói muốn gả cho anh ta lúc nào? Anh không tới tôi cũng sẽ từ chối mà!”
Đỗ Vương cau mày, ra vẻ không tin ngồi xuống bên cạnh Hạ Nguyệt Đình, “Tôi thấy rõ ràng cô hưng phấn tới mức sắp khóc luôn!”
Hạ Nguyệt Đình cười khổ, “Tôi chỉ đang suy nghĩ, tại sao khi muốn thì không được, khi không muốn nó lại tới mà thôi!”
“Trước kia quả thật hai người có lui tới?”
“Quen nhau hơn ba năm, nhưng đã chia tay rồi!”
“Vậy tại sao hắn ta còn vô cùng tự tin mà cầu hôn cô ngoài đường? Chẳng lẽ vì hắn ta biết cô nhất định sẽ đồng ý?”
Nghe vậy, Hạ Nguyệt Đình lúng túng vặn vặn ngón tay, cắn chặt môi dưới, cúi đầu, ngập ngừng nói, “Bởi vì tôi và anh ta đã từng........ Từng ngủ một lần!” Hạ Nguyệt Đình không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Đỗ Vương.
Nhất định anh ta đang cảm thấy mình lẳng lơ, rất hối hận vì đã hôn mình!
Đỗ Vương không nói gì nữa, móc thuốc lá ra hút, nhìn xa xa về phía chân trời.
Cô ta có quan hệ với người khác thì liên quan gì tới mình, tại sao mình lại tức giận chứ?
Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi - Toán Miêu Nhi