Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 34 - Trên Không.
G
ần như đứng tim, dì Zelda nhìn Thuyền Rồng leo lên bầu trời – thật là một cảnh tượng không sao tin nổi. Mặc dù trước đây dì đã từng thấy chiếc thuyền bay một lần, khi rồng chiến đấu với con tàu Phục Thù của DomDaniel, nhưng lúc đó dì chỉ thấy được thấp thoáng qua những ánh chớp. Lúc này chiếc thuyền đang lướt vào bầu trời buổi chiều mùa hè sáng rực, mặt trời lấp lánh trên tấm thân vàng và trên đôi cánh khổng lồ màu xanh da trời pha xanh lá cây. Hình ảnh của chiếc Thuyền Rồng mà dì đã trông nom suốt bao nhiêu năm trời, giờ đây đang bay tự do tít trên cao làm dì Zelda như nghẹt thở và bao tử dì như thắt lại từng nút gút.
Nhưng còn một lý do khác, gớm ghiếc hơn, khiến cho bao tử dì Zelda thắt quặn lại thành một mối gút đặc biệt rối. Đó là vì, khi Thuyền Rồng bắt đầu chạy lấy đà trên xẻo mương, đám mây màu xám đáng ngờ đã bất thình lình phóng về phía trước, và từ đó vọt ra một quả cầu sáng lòa, rống vang, nhắm vào con thuyền. Dì Zelda hét lên thất thanh, “Dừng lại,” nhưng không ai nghe được tiếng dì, và dù sao cũng đã quá trễ để Thuyền Rồng dừng lại.
Dì Zelda nhặt mảnh vụn còn sót lại của một tấm ván từ cây cầu – mảnh duy nhất văng tới phía bên bờ xẻo mương, nơi dì đang đứng. Nỗi lo sợ nhất của dì đã được chứng thực, tấm ván bị cháy thành than và sờ vào ván còn nóng – nó đã bị trúng một đòn Sét Đánh.
Dì Zelda nhìn bầu trời trừng trừng, nín thở vì sợ hãi. Vẫn còn thấy rõ Thuyền Rồng, bởi vì rồng không bay nhanh – rồng vốn được làm ra là để bay những chuyến đường dài, chậm và đều đặn, tiết kiệm sức lực. Rồng trôi đi sừng sững trên Đầm Cỏ Thô, đôi cánh đập nhịp nhàng, đầu ngẩng cao – và đằng sau, đám mây đen nhỏ hấp tấp bay theo. Đầu gối dì Zelda bất giác cảm thấy lạ. Dì khụy xuống đất và bắt đầu cắn móng tay, một việc dì đã không làm kể từ cái thời dì đợi kết quả thi tốt nghiệp phù thủy.
Trên khoang Thuyền Rồng, mọi người hầu như đã thở được trở lại sau cú cất cánh. Trong lúc kinh hoàng vì cất cánh ấy, đã không ai nhận ra đong Sét Đánh, hoặc không ai mảy may nghĩ tới việc lúc này Simon Heap đang truy đuổi mình. Jenna trên mũi thuyền; Septimus giữ bánh lái và Nic**, không thấy thoải mái với bất kỳ loại thuyền nào bay trên không, chỉ vừa mới mở mắt ra. Cậu nhìn trân trân lên đôi cánh rồng đang đập đều đặn. Đôi cánh thổi những luồng không khí mạnh kinh hồn suốt con thuyền, kết hợp với những chuyển động lên xuống, làm cậu cảm giác như thể con thuyền đang trên biển, chứ không phải ba trăm mét trên không. Nic** bắt đầu giãn người ra, ngó quanh – và có gì đó đập vào mắt cậu.
“Có một đám mây kỳ dị sau lưng tụi mình, Sep à,” Nic** nói.
Septimus, hầu như không dám nhìn bất cứ đâu ngoài nhìn thẳng băng ra phía trước, bắt gặp vẻ lo lắng trong giọng nói của Nic** và xoay đầu lại. Một đám mây xám xì đang bay về phía chúng với điệu bộ rõ ràng là cố ý, hoàn toàn không giống mây một chút nào.
“Simon!” Septimus lầm bầm.
“Ối, đồ con heo,” Nic** nói, nheo mắt nhìn lại mặt trời, giờ đã xuống thấp. “Em có nghĩ đúng thế không?”
“Đó là một đám mây Hắc Thuật. Lúc nãy em cũng thoáng nghĩ là có cái gì đó, nhưng lại tự nhủ chắc do mình quá sợ chuyện bay. Cảm giác đúng là cũng giống nhau.”
“Anh ta định làm gì thế, Sep?”
“Em không biết,” Septimus đáp, liếc lại phía sau một lần nữa. “Nhưng em không nghĩ anh ấy đến chỉ để nói ‘xin chào, tụi bay có có chiếc thuyền đẹp quá’.”
“Hừm,” Nic** lầm bầm. “Có lẽ tụi mình nên đi nhanh hơn một chút.”
“Không biết làm thế nào bây giờ. Để em hỏi Jenna xem…” Nhưng không cần Septimus phải thốt ra lời, rồng đã bắt đầu đập đôi cánh nhanh hơn, và những luồng gió mạnh thổi vù vù qua mặt hai đứa để chuyển thành một cơn gió bão.
Nhưng đám mây dễ dàng bắt kịp cả bọn, bám theo Thuyền Rồng một cách rõ ràng như thể ai đó đã buộc nó vào thuyền bằng một sợi dây.
“Anh ta kìa!” Nic** bất ngờ hét lên át cả tiếng ồn của đôi cánh vỗ.
Septimus quay qua đúng lúc thấy Simon bay ra khỏi đám mây, và chỉ trong tích tắc anh ta đã bay quần thảo đằng sau chúng, đuổi kịp một cách dễ dàng. Septimus ngoái nhìn ông anh cả của mình; có cái gì đó khiến anh ta trông rất khác – khác gì vậy? Và rồi nó hiểu ra. Trên mắt phải của anh ta, con mắt mà 409 đã bắn trúng bằng một hòn sỏi từ cái ná cao su của chú chàng, Simon mang một miếng đắp mắt. Thằng 409 giỏi thật, Septimus nghĩ rồi mỉm cười.
“Tao sẽ lấy nụ cười đó khỏi bộ mặt đần độn của mày nếu mày không đáp cái đồ… đồ quái thai lố bịch đó,” Simon thét Septimus.
“Anh ta nói gì vậy, Nik?” Septimus thét to.
“Không biết. Không nghe được. Toàn rác rưởi thôi, anh đoán thế,” Nic** hét lại.
“Đưa Nữ Hoàng đây rồi tao sẽ để hai đứa mày đi!” Simon thét lớn.
“Hắn vẫn đang la hét,” Nic** nói.
“Ừ. Coi chừng anh ta đó Nik. Cẩn thận anh ta tung đòn Sét Đánh.”
“Hắn không tung được… trên này đâu.”
“Anh ta sẽ tung cho coi.”
“Nếu chúng mày không đưa cái máy quái thai đó đáp xuống ngay lập tức thì chúng mày buộc tao không còn lựa chọn nào đấy nhé!” Simon gào thét.
Cả Septimus lẫn Nic** không để ý rằng Jenna đã đến đuôi Thuyền Rồng cùng với chúng. Trông cô giận dữ.
“Em chán ngấy cái việc anh ta đuổi theo em rồi,” cô bé cao giọng át tiếng phụụt của đôi cánh đang quạt xuống, gió thổi mái tóc xòa xuống che cả mặt và chọc vào mắt. “Em chán thật sự đấy.” Từ túi áo chẽn của mình, Jenna rút ra cái kính phóng đại mà cô đã nhặt ở kính chiếu thực.
“Cái gì vậy Jen?” Septimus và Nic** đồng thanh hỏi.
“Em sẽ chỉ cho các anh. Nhìn đây!” Jenna giơ kính ra để cho những tia nắng mặt trời hội tụ thành một chấm sáng chói rực; sau đó Jenna chậm rãi di chuyển cái chấm đó, cho đến khi nó rọi vào mặt Simon. Mất một lúc gã không phản ứng gì, sau đó đột nhiên, bàn tay của Simon phóng lên bụm lấy mặt. Gã thét ầm lên và vụt bay đi, ngó quanh quất coi cái gì đã đốt cháy mình. Jenna cố đuổi theo gã bằng luồng sáng, nhưng Simon cứ hụp xuống, lượng hết bên này đến bên kia, lùng tim cho ra sức mạnh Hắc Thuật nào đang đuổi theo mình – bởi vì Simon cảm thấy Hắc Thuật từ cái kính.
Chỉ một loáng sau, Simon đã nhận biết được nó xuất phát từ đâu. “Mày!” Simon gầm lên dữ tợn khi thấy Jenna, cầm kính phóng đại. Giận run người, gã lấy một đòn Sét Đánh ra khỏi dây thắt lưng. “Đó sẽ là điều cuối cùng trong đời mày,” gã rít lên.
Lần này cả bọn nghe được tiếng Simon… và chỉ vài giây sau chúng nghe thấy đòn Sét Đánh. Một tiếng dầm rung chuyển bầu không khí khi một quả cầu ánh sáng cháy rực vụt bay ra từ cánh tay duỗi dài của Simon, lao vèo vèo về phía Thuyền Rồng. Theo bản năng, Jenna, Nic** và Septimus nằm mọp xuống sàn thuyền, mặc dù chúng biết rằng một khi Đòn Sét đã đánh trúng thì nấp ở đâu cũng thế thôi. Chúng vừa thụp xuống sàn thuyền thì một tiếng uỳnh kinh người táng chiếc thuyền chao qua một bên – con rồng giật phắt đầu lên choáng váng và con thuyền lật ngoắt, nghiêng sàn thuyền thành một góc chao đảo, ném cả thủy thủ đoàn lăn lông lốc về phía đối diện. Một âm thanh rợn óc của vải toạc, của xương gãy vang dội xung quanh, và rồi điều mà cả đám lo sợ đã xảy ra – Thuyền Rồng bắt đầu rơi.
Jenna ráng sức để ngước lên. Một chùm khói đen kịt đang phụt ra từ cánh phải của rồng, đã xuội lơ và gãy oặt kẹp bên sườn thuyền, cùng mùi thịt cháy giăng tràn trong không khí. Cái cánh lành còn lại đập điên cuồng, cố gắng giữ cho chiếc thuyền khỏi chòng chành và ngừng rơi tự do xuống đầm lầy, Jenna bám chặt lấy hông thuyền, mong sao rồng trụ được trên không. Cô thấy rồng cố dang chiếc cánh bị thương ra một cách đau đớn, cho đến khi, mặc dù đã gẫy và rũ xuôi, chiếc cánh nằm ngang ra và có thể hoạt động như một bộ phận giữ thăng bằng. Từ từ sàn thuyền nghiêng trở lại, bớt dốc hơn, không còn dựng đứng nữa, tuy là cả bọn vẫn đang rơi. Để các anh mình bám bánh lái, Jenna nhích dần từng phân trên sàn thuyền dốc cho đến khi cô bé bám được cổ rồng.
Tiếng cười khành khạch của Simon vang dội một cách quái gở quanh chiếc thuyền. Mặc dù không đánh được một cú trực diện như đã hy vọng – dó cái điều đáng điên tiết là gã chỉ có thể nhìn bằng một con mắt – nhưng gã đã làm rồng bị thương, và cú kế tiếp của gã sẽ hoàn tất công việc. Simon lấy đòn Sét Đánh thứ ba và cũng là cuối cùng của gã ra khỏi thắt lưng.
“Nào!” Jenna thì thầm nói với rồng.
Đuôi rồng lập tức giật mạnh. Khi Simon bay đến gần, cái đuôi thình lình lóe lên trong ánh mặt trời – chiếc ngạnh đuôi bằng vàng quất vụt qua không khí và đập trúng phóc vào người Simon, ném mạnh gã lên trời. Giống như một quả bóng chày bay ra khỏi sân, Simon bay vổng lên trên nền trời xanh thành một đường cong hoàn hảo, và lên tới đỉnh của đường cong đó, gã bắt đầu rơi xuống, lần này cũng theo một đường cong hoàn hảo không kém gì lúc bay lên, rồi lao thẳng vào hố Ba Chục Mét.
Merrin đang giữa chừng một trận khẩu chiến với dì Zelda thì Simon Heap phóng sượt qua nó và bay vèo xuống hố cùng với tiếng nước bắn tóa lên dữ dội. Bị ướt sũng nước đầm lầy bẩn thỉu chẳng làm cho Merrin vui lên được tí nào. Nó đã chán tận cổ việc dì Zelda cứ bảo nó phải làm gì – việc quái gì đến bà ta nhỉ nếu nó có một cái ống nhòm? Nó không được phép có bất cứ món gì riêng hay sao? Bà ta cũng tệ không kém gì DomDaniel. Không, bà ta còn tệ hơn ấy chứ. Ít ra thì DomDaniel còn để cho nó giữ… ờ, giữ những món đồ mà không ai khác muốn giữ.
Cuộc tranh cãi đã nổ ra ngay giữa lúc Simon ném đòn Sét Đánh cuối cùng. Ngay khi tiếng ầm khủng khiếp làm rung chuyển ngôi nhà tranh, dì Zelda vội quay đi trong tuyệt vọng, thì một tia mặt trời lóe lên bên hố Ba Chục Mét đập vào mắt dì. Vậy là dì đã bắt được quả tang Merrin đang xem trận không chiến một cách khoái trá qua cái ống nhòm của nó. Ống nhòm Hắc Thuật đã đủ tệ lắm rồi, nhưng điều thật sự khiến dì Zelda điên tiết là biểu hiện trên gương mặt của Merrin – dì chưa bao giờ thấy nó có vẻ sung sướng hạnh phúc đến thế. Sung sướng à, dì Zelda nghĩ, trước sự thể ba người mà dì thương yêu nhất trên đời hoàn toàn có thể đã thiệt mạng sao.
“Vứt cái ống nhòm xấu xa đó đi!” Dì Zelda hét lên giận dữ.
Merrin giật thót mình ngạc nhiên và sau đó phớt lờ dì một cách mỉa mai. Đừng hòng bắt nó bỏ lỡ cảnh tượng hay ho nhất mà suốt bao nhiêu năm giờ nó mới được chứng kiến.
“Ta sẽ không để cho cái vật Hắc ám đó ở đây lâu hơn nữa!” Dì Zelda tiếp tục nóng nảy. “Con phải ném nó xuống hố ngay lập tức!”
Cáu sườn, Merrin quát lại, “Không đời nào!” và thế là bỏ lỡ mất không coi được cú quất mạnh của đuôi rồng. Nhưng cả Merrin lẫn dì Zelda đều bỏ lỡ cú tóc nước khổng lồ do Simon Heap làm ra khi hắn rơi xuống đất và biến mất vào hõm sâu tối đen của hố Ba Chục Mét.
Simon Heap chìm một hơi xuống tận đáy hồ, ở đó hắn quẫy đạp một cách cuồng loạn để thoát ra khỏi rừng dây leo của Bả đầm lầy. Năm mươi lăm giây sau đó gã trồi lên được, thở hồng hộc, bị bao kín trong đám sên thối rữa. Merrin suýt nữa thì nôn ọe vì mùi hôi thối của đám sên, nhưng có cái gì đó cứ kéo nó về phía Simon – thằng nhóc đề nghị giúp đỡ và kéo gã ra khỏi hố. Simon nằm thành một đống nhầy nhụa, lóp ngóp trên đám cỏ xanh ngắt của gò đất và khạc ra vài con sên. Merrin ngồi bên cạnh, trố mắt dòm thao láo vào kẻ lạ mặt vừa từ trên trời rơi xuống. Có thể người nay là một Dấu Hiệu. Một vị cứu tinh. Một lối để thoát khỏi bị dì Zelda bảo phải làm này làm nọ. Một lối để thoát khỏi việc ăn bắp cải mỗi ngày. Nó hốt hoảng ngước lên với vẻ tội lỗi trước ý nghĩ về dì Zelda, nhưng dì đã vội vã đi vào trong ngôi nhà tranh và không nhìn thấy dì đâu cả.
Thình lình Simon ngồi dậy, ho phọt ra một vòi nước đầm lầy và đến giờ gã mới nhận thấy Merrin, lần đầu tiên, Simon coi bộ ngạc nhiên. Nếu vậy thì đây phải là Đồ Đệ của DomDaniel. Làm thế quái nào mà nó lại sống sót sau khi bị Tiêu Hủy – chắc chắn thằng nhóc này phải có gì đó phi phàm, hơn là vẻ ngoài thấy được bằng mắt thường của nó. Một ý đồ bắt đầu hình thành trong đầu Simon. “Chắc là mày nhớ ngài khủng khiếp lắm,” gã nói một cách đầy cảm thông.
“Vâng,” Merrin thì thào, cố tự thuyết phục mình rằng mình nhớ DomDaniel thật. “Em nhớ lắm.”
Simon nhìn Merrin từ trên xuống dưới. Trông thằng này chẳng lý tưởng gì cho cam, nhưng nó là kẻ mà gã có thể cùng hùn hạp. Và gã muốn có nó giúp một tay với cái ống nhòm đó. “Chú mày có muộn một việc làm không?” Simon hỏi.
“Một việc làm?” Merrin hỏi, sửng sốt.
“Ừ. Chú mày biết không, tương tự những gì chú mày đã làm trước đây vậy.”
“Tương tự thế nào?” Merrin hỏi một cách ngớ ngẩn.
“Làm sao tao biết được,” Simon nói, hơi cáu tiết, “sao mà tao biết chính xách mày làm những gì trước đây cơ chứ? Mày có nhận việc hay là không?”
“Merrin!” Tiếng gọi giận dữ của dì Zelda bất ngờ xuyên qua thinh không. “Merrin, tránh xa gã đàn ông quỷ quái đó ngay – quay về đây ngay lập tức!” Sau đó như có việc cấp bách hơn phải làm, dì tất tưởi đi vào trong ngôi nhà tranh.
Merrin nhìn bóng dáng vá chằng vá đụp đầy tức giận của dì Zelda biến mất. Sao mụ phù thủy già đó dám quát nó như thế chứ? Cái gì khiến mụ dám nghĩ là nó sẽ làm những gì mà mụ bảo nào?
“Hả,” Simon nói một cách thiếu kiên nhẫn, “mày có nhận việc không?”
“Có,” Merrin nói. “Em sẽ nhận.”
“Bắt tay nào,” Simon nói, Merrin nắm lấy bàn tay chìa ra của Simon, và trước khi nó kịp biết chuyện gì đang xảy ra, cánh tay của nó đã có cảm giác như bị kéo giật ra khỏi khớp xương.
“Áá!” Merrin thét lên đau đớn khi chân nó rời khỏi mặt đất và Simon kéo nó lên cao một cách hung bạo. Hơi khó khăn chật vật một chút, Simon xoay xở lấy vừa đủ độ cao để đưa gã vượt qua khỏi mái ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm – mặc dù đôi bàn chân lủng lẳng của Merrin chạm phải lá lợp mái, và một chiếc ủng của thằng nhóc văng đi. Merrin nhìn xuống mái của ngôi nhà tranh trong nỗi kinh hoành, hối hận về quyết định bất thần của mình. “Cứu tôi với!” Nó thét gào.
Giọng nó trôi xuống ống khói và không làm được việc gì ngoài việc đi vào giấc mơ giữa cơn sốt của Thằng Sói.
Dì Zelda không nghe thấy gì. Dì đang quá bận rộn nên không nhận thấy thằng bé mà dì đã cứu khỏi Tiêu Hủy, thằng bé mà dì đã cẩn thận săn sóc cho khỏe lại, đã rời dì và trở về nơi mà từ đó nó đã đến.