How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: An Phương
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 18
Cập nhật: 2018-09-26 12:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
hưa đầy một giờ sau, tôi đến lối vào phía nam công viên Van Cortland ở Bronx.
Tôi lượn một vòng chữ U lên đường vào sân golf của công viên Van Cortland, có tiếng là sân golf lâu đời nhất nước Mỹ. Tôi không mong cải thiện môn chơi tôi vốn kém cỏi, mà chỉ muốn có chút riêng tư trong bãi xe của sân, một trong những địa điểm giấu xe tuần tra của NYPD cổ nhất ở Mỹ.
Rãnh CD/DVD trên laptop của tôi kêu như tôi nạp đạn vào khẩu Glock, lúc tôi dò dẫm đĩa DVD “Bảo hiểm” của Scott. Tôi cố không làm vỡ trong lúc vội vàng mở.
Có khi Scott viết nhầm, tôi nghĩ sau một phút chăm chú quan sát màn hình.
Đây không phải là bảo hiểm. Đây là giám sát.
Một kiểu theo dõi và giám sát cổ điển rất hiệu quả, góc dưới bên phải màn hình hiện rõ 10:30 AM, 22 tháng Bảy.
Vai chính trong bộ phim là một người đàn ông Tây Ban Nha đứng tuổi, diện mạo dễ coi, mặc sơ mi Hawaii tản bộ trên đường phố, dường như chẳng cẩn trọng gì trên đời.
Tôi suy luận là cảnh thành phố New York khi người đó dừng lại, ăn trưa một mình tại một nhà hàng ngoài trời bên kia công viên Quảng trường Union.
Người đó thay đổi ít nhiều khi bộ phim quay nhanh đến đoạn ông ta ra khỏi taxi, vào cửa hàng tàu đô đốc Ralph Lauren ở góc phố 72 và Madison.
Gã này buôn bán ma túy? Căn cứ vào nguồn cuốn băng và camera hình như quay qua cửa bên một chiếc xe tải, tôi tin chắc ông ta không thể là người dự báo thời tiết trên mạng truyền hình Mexico.
Tiếp đó, người này rời cửa hàng quần áo sang trọng, xách những túi có vẻ đắt tiền và lên chiếc taxi khác. Thời gian bên góc màn hình cho biết nửa giờ sau, đối tượng xuống xe và vào cửa trước khách sạn xa xỉ Four Seasons trên phố 57 Đông. Mọi thứ đều là hạng nhất.
Lúc đó, điểm quan sát của máy đột ngột thay đổi, từ đường phố đến gờ tường cao ngất của tòa nhà ba mươi hoặc bốn mươi tầng. Máy quay quét thẳng lên rồi hạ xuống, thời gian trên góc phải là 6:10 PM, 22 tháng Bảy.
Máy lướt qua mái Four Seasons, cho đến lúc một trong các ban công phía phố 58 của khách sạn rõ nét.
Sau vài phút theo dõi lặng lẽ, máy quay xuống, xuống, xuống phố, tập trung vào một người đàn bà vô gia cư ở góc đường của công viên.
“... hậu quả của tội lỗi, lạy Chúa tôi. Lạy Đức Chúa Trời, hãy tha thứ cho họ, vì họ biết không phải là việc họ làm” nghe rất rõ cũng như tiếng lách cách của chén cà phê đã được đổ đầy.
Tôi hình dung chắc ai đó đã bật micro.
Lúc máy quay lướt trở lại ban công của tòa nhà, có thể nghe thấy những âm thanh của thành phố. Tiếng ầm ầm buồn tẻ của xe cộ. Tiếng còi hú xa xa. New York, New York.
Sau hai chục phút ghi hình chăm chú, bỗng cắt đột ngột. Ban đầu, tôi nghĩ có lẽ đĩa DVD trắng, nhưng rồi chú ý đến thời gian trên góc phải, bỏ qua bảy tiếng liền tới 1:28 AM, 23 tháng Bảy.
Tôi nhận ra đĩa DVD không trắng. Nó chỉ chuyển từ ngày sang đêm.
Vẫn chưa có gì nhiều để xem. Trong hai phút, ngoài ánh lấp lánh của đèn đường chiếu lên chấn song kim loại của ban công, còn lại đều tối mò mò.
Rồi bỗng sáng rực, toàn bộ ban công tràn ngập ánh sáng lạ lùng màu xanh lục.
Tôi nhận ra nhóm theo dõi bắt đầu quay bằng tia hồng ngoại. Các anh chàng này hẳn sử dụng thành thạo các thứ đồ chơi đắt tiền.
Đội Đặc nhiệm của Scott nghĩ người đàn ông Tây Ban Nha béo lùn kia sắp có cuộc buôn bán ma túy trên ban công khách sạn? Hoặc họ hy vọng ông ta sẽ ba hoa điều gì đó và họ có thể nghe lỏm được chăng?
Tôi thực sự không có dịp khám phá.
Vì sau mười lăm phút ban công trống trong tia hồng ngoại, có tiếng đập cửa rất rõ, camera quét ngược khoảng ba mét, thấy rõ mái khách sạn.
Một người đàn ông béo tốt mặc ximốckinh và một cô gái mặc váy dạ hội đính những đồng sequin vàng lấp lánh, xuất hiện ở cửa dành cho nhân viên cạnh thang máy. Máy quay gần hơn lúc họ hôn nhau và dựa vào thiết bị điều hòa không khí, họ bắt đầu sờ soạng cuồng nhiệt.
Có thể thấy miệng cô gái cử động, rồi một tiếng hét lúc âm lượng micro được điều chỉnh hoặc cô ta đến gần.
- Đợi một chút. - Cô ta nói.
Rồi cô ta kéo tuột bộ váy áo dạ hội lấp lánh qua đầu. Chắc hẳn cô ta xé rách, vì nó rơi tuột xuống dễ dàng hơn. Bên trong, cô ta chỉ mặc đồ lót dây bé xíu.
Gì vậy...? Tôi nghĩ lúc ngạc nhiên theo dõi.
- Chà, thế thích hơn. - Cô gái trên màn hình nói và xoay tròn khoe mọi thứ, và tôi phải công nhận là rất ấn tượng.
Cuối cùng, cô nàng dừng lại và hôn thật mạnh lên miệng người đàn ông. Cô ta chộp lấy bàn tay ông ta giơ ra rồi kéo xuống phía dưới.
- Úm ba la! Em sẽ làm cho quần áo biến mất. - Người đàn ông cười phá.
- Em điên thật. - Ông ta nói. - Chẳng biết xấu hổ là gì. Anh thích phụ nữ như thế.
- Giờ đến lượt anh. - Cô gái nói. - Xem anh có những gì nào.
- Anh không biết. - Người đàn ông nói ngập ngừng. Tôi không nhìn thấy mặt ông ta vì lưng ông ta quay về camera. - Các cửa sổ kia kìa. Nhỡ có người nhìn thấy.
- Nhìn sao được? Anh thử giơ bàn tay ra trước mặt xem có thấy gì không. - Cô gái đã phô bày trọn vẹn nói. - Nào, John. Trong đời, anh phải có mấy hòn d... chứ. Chắc buồn cười lắm!
- Anh sẽ nghĩ đến việc này. - Người đàn ông nói. - Anh có việc nho nhỏ phải chăm sóc trước đã.
Xoay người, người đàn ông cúi cái đầu to tướng rồi sau đó là một âm thanh hít to.
- Này, để dành cho em một ít chứ? - Cô gái nói và sấn tới. - Anh như một con lợn ấy.
Lại có tiếng hít nữa.
- Cái này êm lắm. - Người đàn ông tên John nói. - Không như cái thứ của nợ em mang đến lần cuối. Mũi anh chảy máu suốt một tuần. Anh phải bảo vợ là bị viêm xoang.
- Anh nói thêm một từ nữa về vợ anh... - Cô gái nói. - là em sẽ xuống thẳng phòng anh bên dưới ngay bây giờ và đánh thức mụ ấy dậy. Bây giờ em hít, còn anh thì cởi ra.
- Người đẹp muốn bất cứ thứ gì, - Người đàn ông nói lúc cởi áo khoác. - là người đẹp sẽ được.
Tôi cúi xuống, đưa con trỏ tới nút 'chạy nhanh' lúc người đàn ông mở khóa thắt lưng. Ông ta ngã lúc cố kéo quần và quần lót qua giày. Hai bên sườn nhợt nhạt của ông ta chắc được chiếu sáng không cần tia hồng ngoại lúc ông ta cố lật sang bên phải mà không thành công.
Lúc ông ta quay mặt lại, camera quay cận cảnh cả mặt. Tôi bấm nút 'ngừng' mạnh đến mức suýt gẫy chuột. Đó là John Meade, Chưởng lý quận Bronx.
Tôi ngồi đó, cố không thở quá nhanh lúc ý nghĩa mọi việc sáng rõ với tôi. Tôi đã biết Scott là một cảnh sát tha hóa. Anh ta lấy trộm tiền trong những cuộc vây bắt? Cướp đoạt của những kẻ buôn bán ma túy? Bất cứ thứ gì. Không thành vấn đề. Chắc chắn anh ta không phải là người như anh ta vẫn thể hiện.
Còn đây, trong quá trình theo dõi đặc biệt này, anh ta đã vớ được món bở thực sự, bất ngờ.
Tôi nhìn vị luật sư danh tiếng, cái bụng trần trụi như một bị thịt, cặp mắt đỏ kè trên cái cười nửa chừng vì hít ma túy.
Tình cờ hay không, Scott đã nắm được con người có khả năng nguy hiểm nhất cho anh ta, viên Chưởng lý ở khu vực anh ta làm việc và cướp bóc. Trong tư thế tệ hại nhất có thể tưởng tượng được. Ngoại tình và hít ma túy.
Không thể có loại bảo hiểm dự phòng nào hiệu quả hơn cái này, tôi nghĩ.
Tôi lắng nghe tiếng xe cộ ầm ầm trên đường cao tốc sau tôi.
Tôi không thể tin nổi. Dối trá. Những đồng tiền bẩn. Giờ là tống tiền. Scott chẳng giống Người dơi chút nào. Anh là Harvey Keitel[36] trong bộ phim Viên trung úy tha hoá.
Sự bẩn thỉu vẫn còn tiếp diễn.
Tôi gập nắp laptop lại và nổ máy ôtô. Tôi đã ngán chuyện này đến tận cổ.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với ý nghĩ sửng sốt và có phần kỳ quặc rằng đây là thời gian thích hợp để nghỉ phép một tuần.
Chính xác thì tôi đã bắt đầu nghỉ từ thứ Hai. Bất chấp tất cả. Tôi có một thời gian khá thoải mái. Thay cho sex, băng video là sex, đồ ăn và chạy bộ, phần lớn là theo kiểu duy trì.
Tôi chia các buổi sáng và buổi chiều thư giãn cùng con sếu trong công viên Tibbetts Brook và học cách nấu ăn của Julia Child[37]. Tối tối, tôi bảo đảm khi Paul về nhà đã có một bữa ngon lành tự nấu: bình vang đỏ hâm nóng, lườn vịt quay với nấm cục đen và món khoái khẩu của anh là bít tết thật mềm với khoai tây bỏ lò hai lần.
Không chỉ những bữa ăn ngon tuyệt. Sinh hoạt trong phòng ngủ của chúng tôi cũng trở lại nếp xưa, có khi còn nồng nhiệt hơn bao giờ hết. Nói thật, chúng tôi không đủ cho nhau.
Lúc ôm nhau trong bóng tối, một cơn điên choán lấy tôi và mọi thứ - quá khứ đen tối, tương lai bấp bênh - đột nhiên biến hết.
Rồi cái rìu đã rơi xuống vào ngày thứ Năm trong tuần nghỉ phép.
Nó đến dưới dạng một cú điện thoại hoàn toàn bất ngờ. Lúc mười giờ sáng, tôi đang cởi dây đôi giày Rebooks thì thấy tin nhắn nhấp nháy.
Không có tin nghĩa là cho đến lúc này vẫn là tin tốt.
Ai gọi về nhà cho mình trong kỳ nghỉ thế này? Tôi ấn nút tin nhắn.
“Thám tử Stillwell, tôi là Jeffrey Fisher, trợ lý Chưởng lý nhắn từ Văn phòng hạt Bronx. Tôi biết cô đang nghỉ phép, nhưng chúng tôi cần cô tới cộng tác một số việc còn chưa giải quyết xong trong vụ Thayer. Mười giờ sáng mai sẽ tiện cho chúng tôi. Tòa án hạt Bronx, tầng hai”.
Tôi xem lại tin nhắn lần nữa, rồi lần nữa.
Phiền nhất cho tôi là tôi có nhiều bạn trong Văn phòng điều tra tội giết người của Chưởng lý hạt Bronx, nhưng lại quen biết Fisher ít nhất. Hình như anh là người chẳng may bị giao cái việc khó chịu này. Còn cái giọng nửa hững hờ trong tin nhắn nữa? Cộng tác một số việc còn chưa giải quyết xong như thể chẳng có gì quan trọng. Nó không gây cho tôi cảm giác là một cuộc gọi nhiễu sự. Tôi đã quen với hàm ý tuân thủ luật pháp trong sách giáo khoa rằng bắt buộc là tự nguyện, khi buộc các nhân chứng nói chuyện với tôi.
Các nhân chứng, tôi vừa nghĩ vừa nhắm mắt lại. Chưa kể đến các nghi phạm.
Trong giây lát tôi đâm hoảng và bắt đầu nghĩ về các việc có thể xảy ra, tôi có thể bị căn vặn ở chỗ nào, Chưởng lý quận có thể đánh tôi ở điểm nào. Nhưng tôi tự ngăn mình lại.
Tôi biết rằng cuộc chơi này đã xong, và tôi có lợi thế ngay trong viễn cảnh tệ hại nhất. Sự thực là, nếu Chưởng lý có lộ ra ý buộc tội tôi và Paul giết Scott, họ vẫn phải chứng minh điều đó. Sẽ là một việc khó khăn, vì không có dấu vân tay và Paul chưa bao giờ hé răng với ai về việc anh đã làm. Kể cả với tôi.
Bạn có thể biết người đã làm một việc gì đó và họ vẫn thản nhiên dạo chơi. Tôi biết điều đó rất rõ. Bạn phải chứng minh vụ kiện trước tòa theo đúng luật, và cần có chứng cứ rõ ràng.
Ngồi bên điện thoại, tôi cố biến nỗi sợ thành một thứ có lợi. Nếu Văn phòng Chưởng lý muốn chơi rắn, tôi quyết sẵn sàng đánh trả.
Tuy nhiên, bàn tay tôi bắt đầu run trước khi chạm vào nút 'xóa'.
Ờ, mà phải thế. Mình đang lừa gạt ai đây? Làm thế nào rút khỏi cái địa ngục này?
Sau một đêm thao thức và kiệt sức, gần như không chợp mắt tí nào, tôi quyết định nhét khẩu súng và phù hiệu của tôi vào trong chiếc áo vét Armani Exchange màu đen ưa thích. Tấm váy xẻ bên sườn thông thường không được chọn làm trang phục công sở, nhưng hôm nay không phải ngày làm việc của tôi kia mà?
Tôi bỏ phù hiệu, chải mái tóc mới cắt và nhuộm rồi đi đôi dép Steve Madden hở ngón, quai vòng qua mắt cá.
Cuộc gặp ở Văn phòng Chưởng lý sẽ là một trận chiến. Tôi cần mọi thứ vũ khí để đối phó trong cuộc chạm trán với luật pháp này.
Tôi dành nhiều thời gian lượn trong Bronxville Starbucks uống cà phê. Uống xong, là lúc tôi tìm ra một bãi xe ở Lou Gehrig Plaza bên kia đường của tòa án. Tôi chăm chú nhìn ra sân vận động Yankee cuối phố 161, hy vọng biết đâu có một máy bay ném bom thần bí nào đó thổi bay tôi đi.
Chín rưỡi, còn nửa giờ nữa mới đến cuộc hẹn, tôi đã thấy Fisher bên bàn làm việc trên tầng hai. Anh ta ngồi với ba trợ lý khác của Chưởng lý.
- Xin chào các ông bạn. Có việc gì thế? - Tôi nói và nhìn vào mắt họ, từng người một.
Tôi đã làm đủ thứ để trông dễ coi nhất. Lúc tôi đi qua những hành lang đá hoa, đàn ông các loại: cảnh sát, bị cáo, luật sư đều quay đầu nhìn, tôi biết mình trông khá xinh đẹp.
Nếu đây là một bức biếm họa, các tròng mắt sẽ lồi ra, những trái tim to tướng màu đỏ sẽ thò ra thụt vào trên lồng ngực của các luật sư. Một phụ nữ duyên dáng và khẩu súng? Khó mà tin nổi. Đàn ông thật tầm thường nếu không dự đoán trước.
- Các anh có quyền giữ im lặng. - Tôi nói. - nhưng chuyện này thật nực cười. Các anh không thấy sao?
Thế là “tôi phải đi” và “gặp sau nhé, Jeff”, rồi từng người một, các luật sư đi ra. Cho đến khi chỉ còn tôi và ông bạn Fisher trong căn phòng chật hẹp. Tôi ghé mông ngồi lên cạnh bàn khiến anh ta suýt lăn khỏi ghế.
Bí quyết thắng lợi trong bất kỳ cuộc chiến nào là làm đối thủ mất thăng bằng. Đánh vào điểm yếu, và không để đối phương ngóc đầu dậy cho đến khi kết thúc, chỉ còn tiếng kêu la. Thứ duy nhất tôi nhớ về Fisher là một anh chàng trạc ba mươi, hói đầu, nom quỵ lụy, cách anh ta cố dè bỉu trang phục của tôi trong bữa tiệc tiễn người về hưu năm ngoái ở Piper’s Kilt.
- Anh nói muốn gặp tôi phải không, Fisher? - Tôi nói.
Tôi quan sát mặt anh ta đỏ bừng như lúc gặp đèn giao thông.
- À, ờ, vâng, thám tử, - vị trợ lý của Chưởng lý quận lắp bắp. - Ý tôi là... ờ, chắc không có gì đâu. Tôi chắc thế. Tôi để hồ sơ ấy đâu nhỉ? Tôi vừa nhận xong mà.
Nhìn anh ta bới lung tung trên bàn, tôi cảm thấy mình đã thắng vòng đầu. Các cuộc thẩm vấn là đối chọi sức mạnh. Lúc trước, với tin nhắn khó hiểu để lại trong máy tôi, Jeffrey Fisher tưởng đã làm chủ tình thế. Nhưng không còn nữa.
Các trợ lý của Chưởng lý thường có phức cảm tự ti với cảnh sát đội tôi. Fisher chắc chắn bị tôi hấp dẫn và tôi hầu như quyết định việc này.
Anh ta sẽ đối xử thận trọng. Tôi sẽ phủ nhận bất cứ mâu thuẫn nào anh ta nêu ra, và anh ta sẽ chấp thuận. Tôi còn lo gì nữa? Tôi làm chủ cuộc gặp này. Fisher là ai kia chứ? Một luật sư rụt rè, sợ đặt chân lên các đường phố nguy hiểm ở Bronx? Tôi sẽ ra khỏi đây, vô tội và tự do. Tôi có thể cảm thấy thế.
Nhưng lúc đó, không biết từ đâu, Jeff Buslik, sếp của Fisher xuất hiện như ma hiện hình. Buslik sẽ không im lặng. Trong thực tế, hình như anh ta quá bình tĩnh và tự chủ. Tự chủ một cách ác ý. Dường như Buslik không hề để ý đến trang phục của tôi. Anh ta hôn lên má tôi, trong trắng như tôi là cô em gái.
- Lauren, công việc ra sao? - Anh ta nói. - Thực ra, chính tôi đề nghị cuộc gặp này. Sao chúng ta không về phòng tôi nhỉ?
Ôi không, tôi nghĩ.
Chó chết, không!
Ly Rượu Pha Vội Tập 1 Ly Rượu Pha Vội Tập 1 - James Patterson & Howard Roughan Ly Rượu Pha Vội Tập 1