Số lần đọc/download: 4458 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Sư Tử Nhận Lễ Vật
V
ương phi đợi châu báu của Chồn hứa cho mãi vẫn không thấy nên rất sốt ruột. Sư vương trấn tĩnh hơn, mặc dầu trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến kho tàng. Vì là đàn ông nên trong lúc chờ đợi dù sao vẫn kềm chế được vẻ nóng nảy băn khoăn không cho lộ ra ngoài mặt.
Ốc già đi tản bộ ngoài vườn trông thấy Sơn Dương từ đằng xa, vội vàng chạy về báo tin. Sư vương và Vương phi mừng quá vội vàng đứng dậy định chạy ra đón, nhưng Sư vương bỗng chợt nghĩ lại, như thế có vẻ long trọng quá, bất tiện trước mặt Bách thú bèn lại ngồi xuống, và Vương phi cũng ngồi bên cạnh như cũ.
Môt lúc sau Sơn Dương vào, Sư vương vội vàng hỏi:
- Khanh về một mình vậy Thỏ đâu?
- Tâu đại vương, đáng lẽ Thỏ cũng theo kịp thần về đến nơi không hiểu sao bây giờ vẫn chưa thấy tới.
Vương phi hỏi:
- Thế còn Chồn đâu? Sao khanh lại đeo bao da của Chồn,
Sơn Dương trịnh trọng đáp:
- Tâu đại vương, bên trong bao có công văn của thần và Nam tước báo cáo, Đai vương xem xong sẽ biết mọi việc đều được giải quyết khéo léo vô cùng. Tất cả những điều quan trọng đều do thần định đoạt, Chồn chỉ hoàn toàn thi hành theo ý thần mà thôi.
Nói xong Sơn Dương đưa bao da lên. Sư vương nhận bao tháo niêm phong mở ra xem và kêu lên một tiếng kinh ngạc. Vương phi ngồi bên cạnh cũng hoảng hốt tái mặt, không biết nói gì.
Sư vương cầm đầu Thỏ nâng cao lên cho mọi người cùng thấy.
Sư vương hỏi giọng nghiêm khắc:
- Chính tay Chồn giao bao da cho khanh phải không?
Sơn Dương run sợ đáp:
- Tâu đại vương phải.
- Nhưng khanh nói đó là do chủ ý của khanh, Chồn chỉ tuân lệnh thi hành mà thôi!
Sơn Dương run sợ nói không ra lời:
- Tâu.. tâu Đại vương...
Tội nghiệp Sơn Dương ngây thơ thấy mình bị vào tròng mà không còn biết minh oan vào đâu được nữa. Chồn lại phạm tội giết Sứ giả của Triều đình: đã thế lại còn lừa Sứ giả khác đem đầu về dâng Quốc vương. Kho tàng cố nhiên là không có tin tức gì cả.
Điều này làm Sư vương ngần ngại, không biết chuyện kho tàng có thực hay không. Sư vương rất chú ý đến châu báu nên sẵn lòng tin là có, nhưng vì Chồn tiếc của nên không muốn giao ra đấy thôi.
Vương phi buồn rầu, Sơn Dương lo sợ. Sư vương cầm đầu Thỏ suy nghĩ không biết nên tính ra sao. Nếu hỏi ý kiến Bách thú thì thế nào họ cũng xin giết Chồn. Nếu Chồn không có kho tàng thì chẳng ngần ngại gì mà không giết hắn, vì đấy là cách xử công bình nhất. Nhưng lỡ có thật, hắn sẽ đem sự bí mật của kho tàng vào phần mộ thì còn mong gì tìm ra nữa!
Sư vương suy nghĩ một lúc thấy mệt mỏi bèn đứng dậy bảo:
- Chồn dùng kế lừa ta, ta đã lầm hạ ngục hai đại thần, từ nay còn gì uy tín nữa!
Mèo lên tiếng:
- Đại vương đừng nghĩ thế, tuy công việc có lầm lẫn đôi chút nhưng cũng còn có thể cứu vãn. Vừa rồi Sơn Dương nói là do ý kiến anh ấy, bay giờ Đại vương đem Sơn Dương thưởng cho Sói xem như bồi thường tổn thất, gọi là có thưởng có phạt mới công bình. Nay mai nếu ta phát binh đi vây Hang Chồn, bắt được hắn là giết ngay cấm không cho mở miệng, vì sợ Chồn thốt ra được một lời là không còn có thể chết được nữa.
Sư vương gật đầu bằng lòng. Mèo bèn vào ngục tự tay mở trói cho Sói và Gấu bảo:
- Tôi phụng mệnh Đại vương đến thả hai anh. Đại vương nghe lầm kẻ nịnh làm khổ hai anh nên rất áy náy. Hôm nay ban thưởng Sơn Dương và cả giòng họ nhà nó cho hai anh. TưØ nay anh gặp chúng nó ở đâu, bất cứ Dê đồng hay Dê núi, cứ việc ra taỵ Về sau con cháu Đại vương cũng sẽ tuân theo luật này. Các anh đừng nghĩ đến chuyện trước, cứ giữ lòng trung thành với Đại vương như xưa, thế nào cũng có ngày phát đạt.
Nhân dịp mừng Sói và Gấu phục chức Sư vương còn ra lệnh Triều đình đại yếân mười hai ngày.
Vua quan suốt ngày chè chén vui vẻ đến ngày thứ tám bỗng có một con Thỏ rừng đến báo tin con đường đi qua thành lũy của Chồn bị bế tắc, bất kỳ ai đi ngang qua cũng bị Chồn chận đánh. Thỏ bị thương rất nặng nhưng cố chạy thoát được. Một con Quạ cũng đến kiện Chồn giết chết vợ mình.
Sau một hồi suy nghĩ, Sư vương quyết định kéo đại binh công phá thành Chồn, Vương phi can:
- Xin Đại vương bớt giận đừng nói nặng lời, và cũng đừng thề thốt làm gì lỡ không giữ được sẽ giảm mất uy phong. Trong khi ta chưa biết rõ tình hình sự thực ra sao cần phải hỏi lại bị cáo mới được. Nếu Chồn đến đối chất, thiếp biết rằng sẽ không có ai dám mở miệng. Ở đời lắm kẻ chính mình cũng chất đầy một kho tội ác, nhưng ưa bới vạch chuyện người khác một cách nghiêm khắc, làm như chính mình không biết phạm tội là gì bao giờ.
- Chồn vừa thông minh vừa chu đáo. Hắn ta hay làm mất lòng thiên hạ, điều ấy có thực nhưng hắn cũng là một nhân tài có một không hai, kế hoạch của hắn bao giờ cũng rất haỵ Biết đâu không có lúc chúng ta cần dùng đến hắn. Xin Đại vương đừng nóng nảy, quyền sinh sát trong tay Đại vương, Không cần gì phải quá vội vàng.
Lợn Lòi cũng khuyên:
- Tâu đại vương, xin truyền chỉ triệu Nam tước về kinh rồi sẽ định tội.
Sói cũng lên tiếng:
- Nếu Chồn dám về kinh tôi chắc hắn sẽ không thoát tội chết. Hiện giờ tôi chưa nói vội, đợi hắn đến sẽ haỵ Xin các Đại thần nhớ là Chồn đã đem kim ngân châu báu tưởng tượng ra lừa Đại vương rồi, chuyến này nhất định không còn gì đem ra hòng thoát chết.
Sư vương lắc đầu:
- Chúng ta cần gì phải ngồi đây đợi Chồn đến. Vài hôm nữa chư khanh theo ta kéo đại binh đi phá thành. Tuy Chồn thông minh mưu trí chẳng ai bằng, nhưng vì hắn quá thông minh, ta e nếu dung túng mãi có ngày hắn sẽ cầm bán cả ta lẫn Vương phi mà chẳng cần hỏi qua ý kiến ta nữa!
Chư khanh hãy chuẩn bị khôi giáp cung đao, theo ta đi bắt Chồn bảo vệ danh dự, trả thù cho tất cả những kẻ đã bị Chồn hại. Nếu ai lập công đầu ở chiến trường ta sẽ phát huy chương thưởng ngay tại trận để khuyến khích. Chúng ta vây thành, thử xem tài Chồn còn có bao nhiêu.
Bách thú ai nấy ra về lo chuẩn bị dụng cụ phá thành, Lợn Lòi vội vàng đi tìm Chồn để báo tin. Hắn đi suốt ngày đêm không ngừng nên đến nơi rất sớm. Từ đằng xa Lợn Lòi đã trông thấy Chồn đang ngồi trước cửa nghịch với hai con chim Bồ Câu sữa.
Chồn trông thấy chào trước:
- Chào anh Lợn Lòi. Anh có việc gì mà hoảng hốt vội vàng thế. Nhà cháy hay chị ấy trở dạ.
- Không phải, không phải. Tôi vì anh mà chạy mệt thở không ra hơi. Nguy lắm rồi. Đại vương đang giận anh thề chuyến này giết chết anh đấy. Chỉ bốn ngày nữa sẽ phát đại binh công phá trại anh, khí giới cung tên đều sẵn sàng cả. Sói và Gấu lại được tin cậy như xưa. Đại vương bây giờ tin họ còn hơn tin anh tin tôi nữa. Bọn họ nói gì Đại vương cũng nghe. Sói thù anh nhất, bảo anh là lãnh tụ của quân cường đạo sát nhân, khích Đại vương tức giận. Đại vương hiện đã phái Sói làm Lục quân Thượng tướng. Gấu tiên phong cầm binh nhất định lập công đầu. Thỏ và Quạ cũng vừa đến kiện anh. Anh liệu làm sao bây giờ?
Chồn ung dung:
- Còn gì nữa không? Nếu chỉ có thế thôi thì chẳng có nghĩa lý gì. Dù Đại vương và bọn Đại thần Bách thú ấy thề cả đến trăm nghìn lần tôi cũng bất chấp. Tôi chỉ cần về triều một hôm là đâu vào đấy cả. Bọn họ xưa nay chỉ biết tán mép là giỏi chứ thành công rất ít, không bao giờ chúng nghĩ ra được một kế gì hoàn toàn. Nếu có trúng được món nào chẳng qua là Chó ngáp phải Ruồi đấy thôi! Anh đừng lo, tôi đã có cách sau này anh sẽ biết.
Chồn ngừng một lúc và nói lảng sang chuyện khác:
- Tôi vừa bắt được hai con Bồ câu non béo mềm đây. Tôi thích nhất món này, vừa ngon vừa bổ lại dễ tiêu, chẳng cần nhai mạnh đã nuốt xuống cổ rồi, cả đến xương cũng mềm và thơm, vừa đến miệng đã như muốn tan. Bồ câu non một nửa là sữa một nửa là huyết, mùi vị nhẹ nhàng đậm đà có thể gọi là ngon nhất trên đời. Nhà tôi cũng thích lắm. Chúng ta vào nhà chén đã. Chuyện ấy anh đừng nói với nhà tôi, tính đàn bà nhát gan nghe thế đâm lo, có món ăn ngon nuốt cũng không xuống. Mai chúng ta sẽ về kinh, và anh giúp tôi một tay là tôi sẽ tai quan nạn khỏi ngay.
Lợn Lòi bảo:
- Tôi xin hy sinh cả gia đình tính mệnh tôi cho anh.
Chồn cảm động:
- Tôi cũng không quên ơn anh đâu. Chỉ cần tôi còn sống ngày nào, tôi sẽ sống cho anh.
Lợn Lòi dặn:
- Anh cứ can đảm về kinh đối chất với bọn họ. Tuy Đại vương đang giận nhưng Vương phi muốn nghe anh nói trước khi định tội. Anh nên để toàn lực vào điểm này.
- Tôi chỉ cần bình tĩnh thế nào cũng có lối thoát. Dù Đại vương giận đến đâu nghe tôi nói một lúc cũng phải đổi ý, và lại còn tin cậy hơn xưa nữa.
Đôi bạn bàn bạc xong vào nhà. Vợ Chồn vội vàng dọn tất cả thức ăn ra thết khách. Ba người chia nhau hai con bồ câu nên có hơi ít, nhưng như thế càng thấy quí và ngon thêm. Cơm nước xong, vợ Chồn pha cà phê, Chồn ngồi cạnh lợn Lòi khoe con:
- Hai thằng bé con tôi rất thông minh lanh lợi. thằng Cả đã biết bắt gà lớn, thằng Hai biết bắt gà con, lại còn lội được xuống nước đuổi vịt và bắt chim nữa. tôi muốn cho chúng đi săn nhưng còn phải dạy thêm cho chúng ít nhiều kỹ thuật và nghệ thuật. Phải nhanh nhẹn và mưu trí mới tránh được bọn thợ săn, chó săn, và các thứ bẩy. Đợi cháu khá hơn là có thể đi săn thú rừng, cả nhà sẽ không lo gì thiếu ăn. Chúng nó đều giống cha, chỉ cần nhúng tay vào một tí là cả người lẫn vật đều điên đảo. Chúng nhảy đúng, cắp chặt, đó là tài đặc biệt di truyền của giòng giống.
Lợn Lòi cũng khen ngợi:
- Anh được hai cháu như thế thực tốt phúc vô cùng. Bà con bạn bè sinh được lắm nhân tài ưu tú tôi cũng vẻ vang lây. Tương lai của các cháu sau này nhất định sẽ rực rỡ không kém gì bố.
Chồn bảo:
- Thôi bây giờ chúng ta đi ngủ lấy sức mai lên đường sớm.
Chồn đi nằm nhưng trăn trở suy nghĩ kế thoát thân mãi vẫn không ngủ được. Lúc nãy hắn nói cứng với Lợn Lòi là cốt để giữ uy tín, chứ thực ra trong thâm tâm hắn cũng chưa biết số phận mình sẽ ra sao.
Chồn bảo vợ:
- Mai anh về kinh, em ở nhà lo canh giữ đồn trại. Có ai đến hỏi anh, em tùy cơ ứng biến trả lời người ta cho khéo.
Vợ Chồn lo lắng:
- Cả Triều đình đều chống anh, nguy hiểm lắm. Anh không về có được không?
Chồn lắc đầu:
- Nhất định phải đi em ạ. Nếu không chúng nó kéo binh đến, không bắt được ta cũng phá hại hang hố dinh trại. Ít nhất cũng làm cho ta phải bỏ đi nơi khác, em và các con sẽ khổ, nhất là phải trốn tránh tất cả bọn chúng mệt lắm. Tuy hiện nay anh thù nhiều hơn bạn, nguy hiểm thực đấy, nhưng chuyện đời thiên biến vạn hóa biết thế nào mà ngờ trước. Ai thành công, được gọi là anh hùng, ai thất bại là loạn thần nghịch tặc. Nay còn cơ hội anh phải đương đầu với chúng nó, em đừng lo, chỉ độ sáu bẩy hôm anh sẽ về.
Vợ Chồn nghe nói có lý và vẫn tin phục tài chồng xưa nay nên không cản trở gì nữa, cũng không nói chuyện để cho Chồn ngủ yên lấy sức ngày mai ra đi đối diện với kẻ thù.