Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 33 - Công Chúa Esmeralda
H
ai lính gác vừa hoàn tất phiên gác của mình và đang đi về phía nhà bếp, nơi mà vợ của người này giữ chân hầm thịt và vợ của người kia làm kẻ pha chế nước sốt. Anh lính gác nhỏ con hơn, một người tròn trịa, mặt bóng lưỡng, chảy xệ, mắt heo, nãy giờ cứ hăng hái bàn luận chuyện cho bao nhiêu quả cật vào ổ bánh nhân bít tết và cật là vừa. Người bạn đồng hành bớt phì nhiêu hơn và bẳn tính hơn của anh ta đã bắt đầu thấy muốn nổi xung thiên và suýt nữa thì dẫm phải một cô bé Jenna chưa hoàn hồn, vừa loạng choạng từ buồng để áo khoác của đầu bếp bậc thấp bước ra. Trong chớp mắt, Jenna thấy mình bị tóm chặt lấy cánh tay.
"Chặc, chặc, chặc, đâu ra thế này?" người lính mắt heo hỏi, mắt anh ta không thấy rõ trong ánh sáng lù mù tại nơi gia nhân đầy tớ qua lại này của Cung Điện. "Trang phục Cung Điện của cô đâu, cô gái?"
Jenna trố mắt nhìn người lính gác. Cô bé có cảm giác kỳ cục là mình hơn hơi hiểu hiểu ông này nói gì.
"Cô là người lạ ở đây," người lính mắt heo gầm gừ. "Một kẻ xâm phạm đất Hoàng gia. Một sự sỉ nhục ghê gớm. Cô cần phải trả lời cho điều này."
Jenna theo bản năng cảm thấy tốt hơn không nên nói gì cả. Cô bé nhận thấy ông lính có vẻ mặt quạu quọ đang nhìn mình dò xét. Cô ngước lên nhìn thì bắt gặp nét kinh hoàng trong mắt ông ta.
"Hãy để cô ấy đi đi. Anh không thấy cô ấy mặc hoàng phục của công chúa à?"
Người lính mắt heo híp mắt lại nhìn Jenna, kỹ đến nỗi mắt anh ta chỉ còn là hai khe hở ngồn ngộn mỡ trên mặt. Mồ hôi nhỏ thành dòng túa ra trước trán và anh ta nhìn tấm áo chẽn của Jenna như thể vừa bị điện giật. "Sao anh không nói?" anh ta cuồng nộ mắng kẻ đồng hành với mình.
"Trời ơi, tôi đã nói rồi mà. Nếu anh không huyên thuyên bá láp chuyện cật với thịt hầm với nước sốt đến mức bụng tôi đả kích tôi và miệng tôi đầy mật đắng, thì hẳn anh đã nhìn ra điều đó bằng chính con mắt ti hí của anh rồi."
Đầu Jenna quay quay. Họ đang nói gì vậy? Cô bé nghe thấy từ công chúa và cảm thấy bất an là mình đã bị nhận diện. Cô bé thấy mình được nắm chắc, lần này là tôn kính, hai bên cùi trỏ và được hộ tống đi dọc theo hành lang.
Jenna lắng nghe cuộc chuyện trò phấn khởi của hai người lính gác, lõm bõm nghe được vài từ và cố hiểu xem họ nói gì.
"Chắc chắn sẽ có phần thưởng cho chúng ta. Tìm thấy công chúa bị lạc là một chiến công thực sự."
"Đúng thế, John. Và là niềm vui tột cùng cho nữ hoàng, được đoàn tụ với con gái mà bà sợ là đã chết đuối. Có thể chúng ta sẽ lại một lần nữa được thấy nụ cười của nữ hoàng."
"Có lẽ. Mặc dù tôi không biết chúng ta có bao giờ thấy nữ hoàng cười chưa, Will à, nếu điều đó là thật."
Anh lính tên Will ậm ừ tán đồng và Jenna được kính cẩn mời "cô vui lòng lên cầu thang" để lên tầng bên trên của Cung Điện, cho "xứng đáng với vị trí hoàng gia của cô hơn."
Chẳng bao lâu họ đã lên tới Lối Dài, và chỉ khi đó Jenna mới tin chắc rằng Tấm Kính không chỉ chuyên chở mình về lại Cung Điện mà còn đưa mình ngược dòng thời gian nữa. Quang cảnh đúng hệt là Lối Dài mà ngài Hereward trong một buổi tối đặc biệt vui chuyện đã mô tả cho cô bé. Nó trưng bày đặc kín những của cải xa xưa - không phải là những đồ tạo tác lạ lùng, quái dị mà cho Milo Banda đã tha về chất dọc theo Lối Dài, mà là một sự biểu dương lực lượng, theo dòng lịch sử, của Cung Điện đang tự kể câu chuyện của mình. Nào là những tấm thảm thêu đẹp mê hồn; nào là những bức hoạ tinh tế, vẽ rõ nét từng chi tiết về những công chúa và bảo mẫu của họ, về những con chó Cung Điện, về những thầy pháp và thầy bói vãng lai; thậm chí còn có cả một khung xương chế tác bằng đồng, khắc hoạ bộ xương của một loài rồng hiếm màu xanh da trời, mà nhìn vào mắt nó gợi cho Jenna nhớ đến Khạc Lửa.
Cung Điện không vắng lặng im lìm như Jenna đã quen, mà là một nơi huyên náo, tất bật những hoạt động. Lối Dài này nhắc Jenna nhớ tới giờ cao điểm ở khu Mở Rộng. Hàng trăm đầy tớ - tất cả tinh tươm trong những bộ chế phục Cung Điện, áo chẽn xám, hoặc váy có những sọc đỏ đậm viền quanh gấu - đôn đáo chạy ngược chạy xuôi đi làm những công việc quan trọng của mình. Người thì bưng những khay nhỏ đựng đĩa bạc; người thì bê hàng chồng tài liệu. Nhiều người cầm chặt nhưng bao thư truyền thông điệp đi khắp Cung Điện, tức là những bìa gấp nhỏ màu đỏ, đóng tem vàng hình những chỏm ngù lông biểu thị cấp bậc. Nhưng điều lạ lùng nhất là không khí nơi đây vang lừng tiếng chuông, bởi lẽ bên ngoài căn phòng nào dọc theo hành lang cũng đều treo một cái chuông nhỏ, sẵn sàng cho đầy tớ cấp cao hơn rung lên để triệu tập đầy tó cấp thấp hơn đi ngang qua sẽ ghé vào nhận mệnh lệnh của họ. Những hồi chuông rung liên tu bất tận, nhìn chung chỉ có một tác dụng duy nhất là khiến cho những đầy tớ gần nó nhất chạy vắt giò lên cổ vụt đi luôn, giả bộ như không nghe thấy.
Nhịp tiến của Jenna rất chậm. Bởi vì cứ mỗi đầy tớ nhận ra ai đang bước đi giữa hai lính gác thì đều kinh ngạc dừng sững lại, khiến những kẻ khác và sầm vào họ. Một số người thốt lên choáng sốc, số khác khẽ nhún đầu gối hoặc cúi chào, và rất nhiều người mỉm cười, rảo bước nhanh hơn, lo sợ mình sẽ là người đầu tiên báo tin công chúa bị chết đuối đã được Hồi Trả.
Đâu khoảng một lúc sau, rốt cuộc hai người lính canh đã đến được đích của mình: phòng Thiết Triều. Phòng Thiết Triều là căn phòng trong Cung Điện mà Jenna chưa bao giờ vào, và cô bé cũng không ham muốn vào, bởi vì đó là nơi mẹ cô bé và ngài Alther đã bị ám sát, và cũng là nơi cô bé sém mất mạng - nếu không được bà Marcia Overstrand đưa đến nơi an toàn. Khi Jenna trở về sống trong Cung Điện, cô bé đã quyết định phải khoá phòng Thiết Triều lại, và ngài Alther, vốn cũng chẳng ưa thích nơi ấy, đã đồng ý hoàn toàn.
Nhìn thấy công chúa bị chết đuối, hai thằng nhỏ gác cửa trợn trừng mắt lên bàng hoàng, thằng bé nhỏ hơn còn rú lên sửng sốt. Cả hai thằng đều phủ phục, rồi bằng điệu bộ đã được luyện tập thuần thục, chúng mở cánh cửa lớn dẫn vào phòng Thiết Triều và dẫn Jenna vào. Hiệp sĩ ban ngày, một người đàn ông phục phịch, thân thiện, là hiệp sĩ hộ tống nữ hoàng trong ngày hôm đó, sững cả người khi thấy Jenna, sau đó ông ta cúi chào thật thấp, có phần hơi quá đà, với rất nhiều lần khua cánh tay một cách thoáng đạt và giở mũ ra.
Trong lúc nghi thức đón chào công chúa diễn ra, Jenna chú ý đảo mắt khắp phòng Thiết Triều. Đó là căn phòng rộng mênh mông, lớn thứ hai trong Cung Điện, chiếm trọn năm ô cửa sổ của cả toà nhà, ngó ra cổng Cung Điện thẳng tới đường Giả Kim thuật. Bên trái nó là đường Pháp sư và phía xa xa, đằng sau cổng vòm lớn, Jenna có thê thấy tháp Pháp sư vươn cao lên bầu trời ửng hồng buổi chiều tà. Kim Tự Tháp vàng ở trên đinh chóp hầu như mất dạng vào màn sương mà Jenna nhận ra là khói Pháp thuật, tuôn lờ phờ ra khỏi các cửa sổ thuộc dãy phòng của Pháp sư Tối thượng và bay luộn cuộn lên trời. Hiệp sĩ ban ngày, cuối cùng cũng thực hiện xong tiết mục cúi chào, hơi sường sượng khi nhận thấy người nhận lễ đang nhìn trân trối ra cửa sổ. Ông dè dặt ho một tiếng. Tâm trí Jenna bị giật trở lại phòng Thiết Triều. Trên tường treo la liệt những tấm thảm thêu dày nặng, miêu tả cuộc sống và những cuộc phiêu lưu của các đời nữ hoàng khác nhau. Ở cuối phòng, một ngọn lửa phừng phực cháy trong một lò sưởi khổng lồ; ở đầu kia, ngồi trên chiếc ngai dát vàng, đang hằn học thêu tranh bằng những cú đâm kim ngắn gọn, sắc ngọt là nữ hoàng Etheldredda bất bình tột độ, còn sống, và đang thở.
"Ối, không," Jenna thở hốc.
Hiệp sĩ ban ngày bước lên trước bẩm báo với nữ hoàng, Người vẫn không thèm ngước lên. "Muôn tâu nữ hoàng," Hiệp sĩ mất hàng nhiều giờ để nói ra điều mà đa số người ta chỉ nói trong vài phút, nếu họ chịu mất công nói ra, "Muôn tâu nữ hoàng từ bi, khoan dung, và tôn kính, xin cho hạ thần được phép mang niềm vui đến cho tận đáy lòng của Người, làm niềm an ủi nâng đỡ cho nỗi đau thương sầu bi của một người mẹ là Người, một sự Hồi Trả vĩ đại, một điều diệu kỳ mà tất cả chúng ta đều hy vọng nhưng e sợ có lẽ sẽ không bao giờ tới?"
"Ờ, nói tiếp đi," nữ hoàng Etheldredda gắt gỏng, ghé răng cắn phựt sợi chỉ và cáu kỉnh nối một mối gút phức tạp.
"Con gái bị chết đuối của Người, muôn tâu Thánh thượng tối cao," hiệp sĩ tiếp, cho phép lời nói của mình được tô điểm bằng những gì mà Jenna nghĩ là để làm nhẹ đi bầu không khí bất bình. "Con gái máu và thịt của chính Người, tâu lệnh bà. Bông hồng mỏng manh mà Lâu Đài đã héo hắt tiếc thương trong nhiều tháng dài qua, những tháng ngày u tối của sự tang thương và đau đớn tâm can, nỗi đau thương mà bây giờ chỉ còn là ký ức tê tái..."
Nữ hoàng Etheldredda điên tiết quăng toẹt tấm tranh thêu xuống đất. "Trời đất quỷ ma thánh địa nhà ngươi, câm ngay lời líu ríu đần độn đi, kẻo không thì ta sẽ đem đầu nhà người ra cắm trên cổng Cung Điện khi đêm xuống." Hiệp sĩ ban ngày xám ngoét lại và bật ho rũ rượi. "Và thôi luôn tiếng khụ khụ thối tha của nhà ngươi... Gì thế hả?" Nữ hoàng Etheldredda cuối cùng cũng đã thấy Jenna.
"Là... à con gái mất tích của Người, muôn tâu nữ hoàng." Hiệp sĩ ban ngày liều mạng nói, không biết điều này có bị coi là líu ríu đần độn hay không.
"Ta thấy rồi," nữ hoàng Etheldredda đanh đá, liếc xuống chiều dài phòng Thiết Triều, dường như lần đầu tiên bỗng nhiên á khẩu. "Nhưng... làm sao?"
"Có hai lính canh mẫn cán, muôn tâu lệnh bà," - Hiệp sĩ ban ngày huơ cánh tay phóng khoáng tới hai lính gác Cung Điện, lúc này đang kính cẩn đứng ở hai bên Jenna - "đã tìm thấy niềm vui của trái tim Người, lang thang, bị lạc, và than khóc trong lòng đất sâu của Cung Điện."
Jenna khó chịu nhưng không nói gì. Cô nhớ rõ là mình không hề than khóc.
"Thế thì giam chúng vào hầm ngục!" nữ hoàng Etheldredda gầm lên. Hai chiến binh lực lưỡng từ trong bóng tối xồ ra và tóm lấy hai lính gác. Trước khi họ có thời gian kịp thở, họ đã bị lôi xềnh xệch đi khuất mắt nữ hoàng, xuống tầng hầm của Cung Điện và bị quẳng vào ngục tối - một vũng nhầy nhụa gớm ghiếc bên dưới nhà bếp bỏ hoang, đầy nước mỡ mục rữa và nước rửa chén bát bẩn thỉu nhỏ xuống ròng ròng.
Không có sự nắm giữ lạ lùng của Will và John, Jenna thốt nhiên cảm thấy trơ trọi cực kỳ. Sự hiện hữu bằng xương bằng thịt của nữ hoàng Etheldredda mang vẻ đe doạ khủng khiếp mà con ma của bà ta không có. Cái sinh vật đuôi rắn bám rịt vào váy nữ hoàng, trừng con mắt đỏ thồ lố ác quỷ dòm Jenna trong khi chiếc răng độc nhất bập ra thụt vào quai hàm nhọn hoắt của nó, khiến cô bé chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng đừng hòng trốn thoát. Jenna có thể cảm thấy hơi thở rượu thịt của hiệp sĩ ban ngày ở đằng sau gáy mình.
"Còn ngươi," nữ hoàng Etheldredda nói, ám chỉ ông hiệp sĩ đang lo sốt vó, "ngươi có thể đem công chúa Esmeralda về phòng nó và khoá cửa lại cho tới giờ ăn tối ngày mai. Để cho nó sẽ biết tội và trong tương lai không còn chạy khỏi Mama của nó nữa."
Hiệp sĩ ban ngày cúi chào nữ hoàng Etheldredda; xong rồi nhẹ nhàng nắm cánh tay Jenna, lẩm bẩm, "Xin cho phép thần, thưa công chúa, hộ tống Người đến phòng của Người. Tôi sẽ chỉ thị cho đầu bếp mang tới cho Người một bữa ngon." Jenna không còn cách nào khác đành phải để cho hiệp sĩ ban ngày hộ tống mình đi dọc theo hành lang, theo tuyến đường quen thuộc lên chính phòng của mình.
Con mà ngài Hereward đang dựa lưng vào tường ngó mông lung, trông thất thần và bơ phờ. Nhác trông thấy Jenna, ngài như bừng tỉnh. Đứng nghiêm ngay tức khắc, cúi chào tôn kính và nói với nụ cười hớn hở, "Chào mừng về nhà, Esmeralda. Đây là kết quả hồng phúc nhất đời, bởi vì chúng thần sợ cô đã chết đuối rồi. Giờ đây tôi sung sướng vô ngần vì cô đã về, mặc dù đối với mắt của thần thì dường như có hơi xanh xao và u uẩn. Ôi, có gì khác nhau giữa quái vật sư tử đầu chim và quả lựu?"
"Cháu không biết, ngài Hereward. Thế, có gì khác nhau giữa quái vật sư tử đầu chim và quả lựu?" Jenna mỉm cười.
"A, thần sẽ không phái cô đi chợ đâu. Ờ hớ?"
"Ồ. Ồ. Ra thế. Tức cười quá, ngài Hereward."
Khi hiệp sĩ ban ngày đẩy Jenna vào phòng của cô bé, ngài Hereward nhìn kỹ vào Jenna. "Cô có thay đổi, Esmeralda à. Thay đổi trong lời nói. Điều này thật sốc, không nghi ngờ gì. Hãy nghỉ cho khoẻ đi, công chúa. Tôi sẽ gác cho cô khỏi bị hại. Mama của cô sẽ không vào đâu." Con ma cúi đầu, hiệp sĩ ban ngày đóng cánh cửa đôi đồ sộ phòng Jenna lại, và Jenna thấy mình bị bỏ lại một mình trong phòng mình - hay đúng hơn trong phòng của Esmeralda bị chết đuối.
Phòng của công chúa Esmeralda mang lại cảm giác ơn ớn. Không chỉ vì nó lạnh, ẩm thấp, và có những cụm lông xanh lá cây rải rác chỗ này chỗ kia, mà còn vì nơi này toát lên một bầu không khí ảm đạm,ác tâm. Jenna đi tha thẩn quanh căn phòng cũ mục một cách đáng nhạc nhiên đối với phòng một công chúa.
Sàn nhà lần sần và trơ trụi, đầy mảnh gỗ dăm từ ván sàn tróc ra. Những tấm rèm bẩn nhẫy thì xơ xác, thậm chí còn không thấm xuống được bậu của những cửa sổ cao. Từng mảng vữa lớn bong khỏi mái trần. Chỉ có một cây nến nhỏ bên cạnh giường, và dĩ nhiên, không có lửa trong lò sưởi.
Jenna rùng mình - không phải vì cái lạnh buốt trong khí trời ẩm mốc. Cô bé ngồi xuống cái mà cô bé nghĩ là cái giường của mình, và khám phá ra nó chẳng giống cái giường của mình chút nào. Thế nhưng, mải suy nghĩ về Septimus nên Jenna không nhận thấy chỗ mấu gồ lên trên giường. Làm cách nào cứu anh âý bây giờ? Quả tình cô bé đã trông đợi Septimus đang chờ mình ngay khi mình vừa chui qua Tấm Kính, nhưng giờ cô bé thấy điều đó mới ngu ngốc làm sao. Mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn xa lạ và Septimus có thể ở bất cứ đâu trong cái thế giới đó. Khong chừng anh ấy già rồi cũng nên - già đến nỗi mình không nhận ra được ạm. Ma có khi anh ấy đã... chết. Jenna lắc đầu cố rũ bỏ những ý nghĩ vớ vẩn. Ngài Alther rất đúng về điều này - Tấm Kính mà mình Đi qua đó đã hoàn xong một trăm sáu mươi chín ngày sau khi Septimus Đi Qua. Một trăm sáu mươi chín là một con số quan trọng trong thời Giả Kim thuật, tức là mười ba nhân với mười ba. Jenna khá giỏi toán và chẳng bao lâu đã tính ra Septimus đã ở thời này được khoảng năm tháng rưỡi - nếu ngài Alther đúng. Nhưng giờ anh ấy ở đâu?
Cô bé nằm xuống giường, cố nghĩ cách tìm Septimus trong khi nhin một con nhện loén tướng bò xuống một trong những cọc giường. Là một công chúa thật, Jenna lập tức cảm thấy có gì đó sắc sắc cắn vào lưng mình, và cô bé tự hỏi làm sao công chúa Esmeralda có thể ngủ được trên cái giường gỗ mục này. Ơ mà cái gì khiến nó gồ lên vậy? Bực hết sức, Jenna lật tấm đệm lên coi có tìm ra thủ phạm không.
Bên dưới tấm đệm da lôn lông cũ xì, bốc mùi lông gà khăn khẳn, có một quyển sách lớn bọc da, các góc nẹp kim loại sắc canh. Trên bìa sách ghi: NHẬT KÍ VÔ CÙNG RIÊNG TƯ CỦA CÁ NHN CÔNG CHÚA ESMERALDA. KHÔNG AI ĐỰOC MỞ RA HAY ĐỌC, NHẤT LÀ MAMA.
Jenna cầm quyển nhật kí lên và thả tấm đệm về chỗ cũ của nó một cái rầm, văng toé lên đám bụi và nấm mốc. "Hắt xìììi!" cô bé nhảy mũi. "Hắt xì, hắt xì, hắt xì!" Mắt trào lệ, Jenna ngồi cái giường bây giờ đã bớt gồ ghề hơn, mặc kệ lời cảnh báo ngoài bìa sách, bắt đầu đọc nhật kí của công chúa Esmeralda.