Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 33 - Cất Cánh.
M
errin nhìn Thuyền Rồng qua một cái ống nhòm một mặt. Trong một cuộc thám hiểm đầm lầy, nó đã tìm thấy cái ống nhòm này bị chôn nửa chừng dưới một hang giun nhép, và đó là một bí mật nhỏ của nó với dì Zelda. Merrin khoái giữ bí mật với dì Zelda, mặc dù những bí mật đó thường không kéo dài lâu, bởi vì lúc nào dì cũng phám ra bằng đủ cách khác nhau. Nhưng Merrin tin chắc bí mật này là bí mật nó sẽ giữ được – bằng cách chôn cái ống nhòm bên dưới một phiến đá, trên cái gò nhỏ bên cạnh hố Ba Chục Mét. Merrin biết rằng chừng nào dì Zelda còn chưa thấy nó sử dụng ống nhòm thì chừng đó nó vẫn còn an toàn, mà bà dì cũng không cách chi mà qua được vùng lầy lún bao quanh hố -- chỉ có Merrin đủ nhẹ và nhanh để phóng trên những hòn đá kê chân nằm ẩn ngay bên dưới bề mặt vũng lầy.
Merrin đã đoán, và đoán đúng, rằng cái ống nhòm này từng thuộc về Chủ Nhân cũ của nó, DomDaniel. Cái ống nhòm có gì đó Hắc Thuật khiến Merrin cảm thấy dễ chịu và gợi nhớ nó về những ngày xa xưa. Không thể gọi đó là những ngày hạnh phúc, nhưng ít ra cũng thú vị và ít nhất nó không bị mắc kẹt trong cái đầm lầy cằn cỗi hôi thối chỉ toàn bắp cải với một mụ phù thủy già tọc mạch kè kè bên cạnh. Merrin giơ ống nhòm lên một con mắt, cẩn thận không để ánh nắng phản chiếu lóe lên tố cáo vị trí của nó, và nó mỉm cười một mình, nghi rằng mình là kẻ vẫn còn sống trên đầm lầy, còn DomDaniel giờ đây chẳng là gì ngoài một đống xương, bị bọn giun nhép đầm lầy lóc sạch. Đáng đời, Merrin nghĩ một cách khoái trá. Gã Thầy Đồng Gọi Hồn già nua đó lẽ ra không nên quá ác hiểm với tên Đồ Đệ trung thành này.
Giờ đã là chiều muộn, thủy triều lên cao và mạnh, do hôm trước là ngày trăng mới, đổ đầy nước vào những con kênh của đầm lầy. Cái gò cỏ rậm rạp của Merrin giờ bị nước đầm lầy đen, sền sệt như than bùn bao kín hoàn toàn. Đầm lầy yên ắng trong hơi ấm của buổi chiều muộn ngái ngủ và Merrin nằm lười biếng trên gò. Nó đang quan sát những kẻ đi đi lại lại tất bật giữa ngôi nhà tranh với Thuyền Rồng suốt buổi chiểu và không sao hiểu được tí ti gì về việc đó. Dì Zelda, cái bà vốn vẫn hay trịch thượng, dường như có vẻ mất hồn, cứ lởn vởn quanh Thuyền Rồng một cách u sầu, trong khi con bé Công Chúa và thằng heo kia bận rộn căng cột buồm và nói chuyện với dì Zelda. Thằng Septimus Heap đã ở lì trên thuyền cả mấy thế kỷ, điều này khiến Merrin điên tiết thật sự, bởi nó chưa bao giờ được phép ở trên đó cả. Merrin cố nhìn xem Septimus đang làm gì, nhưng theo như nó thấy thì thằng đó chỉ đang nhìn vào bánh lái, trong khi thằng heo kia đang đứng bên xẻo mương nói chuyện cùng. Cả một lũ ngu, Merrin nghĩ.
“Nhanh lên, Sep,” Nicko nói. “Hồi trước có lần em đã lái cho thuyền bay được rồi, bây giờ em làm lại được mà. Dễ mà.”
“Nhưng em không nhớ hồi ấy mình đã làm gì, Nik à. Ý em là, lúc ấy em đã chẳng làm gì hết.Thuyền tự làm.” Septimus vẫn đang ngó lom lom vào bánh lái – nó e ngại đặt tay lên bánh lái, là một khối gỗ gụ uốn cong, khổng lổ, bởi vì lần trước, khi nó làm như vậy thì Thuyền Rồng đã trở nên sống động và đâm đầu ra biển.
“Ừm, lần này em đang đeo Nhẫn Rồng, còn lần trước thì không, cho nên có khi lại còn dễ dàng hơn,” Nicko chỉ ra. “Anh không hiểu em lo lắng cái gì, Sep à. Thuyền bè là chuyện dễ như ăn bánh ấy mà.”
Septimus nhìn chiếc Nhẫn Rồng. Nó yêu chiếc nhẫn nhưng ngay lúc này nó ước phải chi mình đừng có nhẫn – tại sao rốt cuộc nó lại là Chủ Soái của rồng? Tại sao không phải là Nicko, tay rành rẽ chuyện thuyền bè.
“Nhanh lên, Sep,” giọng dì Zelda vọng đến từ bên hông thuyền. “Đôi lúc có những điều chúng ta buộc phải làm. Dì không hề muốn Thuyền Rồng đi, con cũng không muốn đem rồng rời xa dì. Nhưng dì vẫn phải để rồng đi và con vẫn phải đưa đi… thế đấy. Rồng phải ở nơi rồng muốn ở, và rồng phải được an toàn. Để tốt nhất thì phải thế.”
Septimus ngước mắt khỏi bánh lái. “Nhưng dì sẽ làm gì nếu không có thuyền?”
“Dì sẽ chưa tay cho Thằng Sói và để mắt trông chừng thằng nhỏ lầm lạc đang rình rập ngoài hố Ba Chục Mét, nó nghĩ dì không thấy được nó với cái ống nhòm Hắc Thuật thảm hại nó tìm thấy hôm nọ.”
“409 sẽ ở đây? Với thằng Đồ Đệ ghê sợ đó?”
“Thằng Sói yếu quá, đi không được đâu, Septimus. Nhưng Merrin sẽ không ở đây lâu nữa đâu – dì tính sẽ sớm trả nó lại cho mẹ nó.”
“Mẹ nó? Nó có mẹ?” Septimus lộ vẻ ngạc nhiên.
Dì Zelda cười. “Ừ, dì nghĩ ngay cả Merrin cũng có một người mẹ. Và dì nhờ bà ấy có thể từng là chủ nhà của con.”
“Sao cơ?”
“Tụi con đã ở đâu ngoài bến cảng?”
“Chẳng lẽ lại là một trong mấy mụ phù thủy đó? Ờ cũng có lý. Con cá đó là mụ phù thủy xấu xa Veronica. Để coi, bà ta trông cũng hơi giống nó.”
Dì Zelda lắc đầu. “Tin hay không thì tùy, dì nghĩ đó là y tá Meredith.”
“Ối, khiếp. Bao nhiêu là trẻ con chết… Bà ấy còn tệ hơn một mụ phù thủy. Vậy khi nào dì đưa nó tới Nhà Búp Bê?”
“Khi nào Thằng Sói hết sốt, để nó ở nhà được một ngày là dì đi ngay. Vết bỏng thì phải lâu hơn mới lành, trong ấy dính nhiều Hắc Thuật quá. Phải cần thêm khá nhiều Bả đầm lầy tươi.”
Septimus trông lo lắng. “Bạn ấy sẽ không sao phải không dì?”
“Ừ. Nó sẽ không sao. Khi nào nó khoe hơn dì sẽ đưa nó quay về.”
”Dì sẽ đến Lâu Đài à?” Septimus ngạc nhiên.
“Ừ, giờ chẳng còn thứ gì để canh giữ ở đây nữa,” dì Zelda nói nhanh. “Vả lại thỉnh thoảng những Người Giữ Đầm cũng phải tới thăm. Dì chắc chắn bà Marcia sẽ thích dì ở lại, sau mấy tuần bà ấy trải qua ở đây.”
Septimus toét miệng cười khi nghĩ đến cảnh dì Zelda ở trong những căn phòng của bà Marcia.
“Như thế tốt hơn,” dì Zelda nói, nhận thấy nụ cười của Septimus.
Mười phút sau Septimus tạm biệt Thằng Sói và hứa sớm gặp lại bạn. Thằng Sói nở một nụ cười yếu ớt với nó. “Không đâu, tớ sẽ gặp cậu trước,” cu cậu nói, rồi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Septimus nhón gót bước ra khỏi ngôi nhà tranh, cột chặt con Khạc Lửa vào trong một cái túi bảo vệ rồng mà dì Zelda đã tìm được cho nó. Con rồng nhỏ đã ngủ li bì cả ngày, nhưng Septimus vẫn không muốn làm Khạc Lửa thức dậy mà quậy phá nó trong khi nó cố lèo lái cái Thuyền Rồng.
Giờ Khạc Lửa đã được dặt an toàn trong một cái túi ngay cạnh bánh lái, và Septimus, Jenna cùng Nicko đã ở trên Thuyền Rồng, sẵn sàng xuất phát. Dì Zelda lo lắng để ý thấy một đám mây xám nhỏ treo cao lơ lửng giữa trời ngay phía trên ngôi nhà tranh. Dì đã thấy đám mây này trôi về hướng mấy đứa nhỏ trong lúc chúng chuẩn bị Thuyền Rồng và khi đó dì đã nghĩ rằng chuyện này thật kỳ dị, bởi vì đám mây đang trôi từ hướng đông bắc tới, mà dì Zelda thì chắc chắn là gió đang thổi từ hướng tây. Giờ dì lo lắng, vì đám mây đã không hề di chuyển suốt nửa giờ qua, một đám mây bình thường sẽ không “hành xử” theo kiểu đó.
Nhưng Thuyền Rồng đã sẵn sàng. Đã đến lúc ra đi.
“Jenna,” dì Zelda nói. “Dì có cái này dành cho con.” Dì với tay kiễng chân lên và đặt cái gì đó vào bàn tay đang chìa ra của Jenna. “Đây là chìa khóa phòng Nữ Hoàng. Trong Cung Điện. Con… con có thể cần nó.”
Đó là một chiếc chìa khóa bằng vàng nằng nặng, với một viên ngọc lục bảo hình tròn trên đầu, nhắc Jenna nhớ tới con mắt của rồng. Jenna lúng túng. Cô bé đã thăm dò từng ngóc ngách của Cung Điện từ khi chuyển đến đó với Sarah và Silas, nhưng cô chưa bao giờ thấy phòng Nữ Hoàng.
“Nhưng… phòng Nữ Hoàng ở đâu?” Cô bé hỏi.
“Ơ, dì không nói được, Jenna. Nhưng con sẽ tìm thấy nó vào Thời Điểm Thích hợp. Con có thể chắc chắn điều đó.”
“Thế… thế khi nào hả dì, dì Zelda?” Jenna hỏi.
“Khi con trở thành Nữ Hoàng trẻ,” dì Zelda nói, vô thưởng vô phạt.
“Ơ… Dạ. Cảm ơn dì. Chìa khóa đẹp quá.”
Dì Zelda bước lùi lại khỏi con thuyền. “Giờ các con đi đi,” dì nói với vẻ hơi quá sốt sắng. “Đừng lần chần nữa,” Dì lại liếc đám mây một lần nữa, giờ thì nó đã đổ một cái bóng nhỏ xuống mũi thuyền.
“Lái thuyền dọc theo xẻo mương, tránh khỏi cây cầu càng xa càng tốt,” dì Zelda gọi to. “Thuyền Rồng cần chạy lấy đà mới bay được lên không.”
“Được rồi, dì Zelda,” Chủ Soái Rồng la lớn.
“Nhớ theo hướng bắc, tránh xa mặt trời.”
“Dạ, dì Zelda.”
“Và đừng đi quá nhanh, lạy trời… trừ phi cần quá.”
“Không đâu, dì Zelda.”
“Đừng bay thẳng đến Lâu Đài, nếu không con sẽ làm thuyền mệt. Nhớ đáp xuống khi con đến dòng sông.”
“Đừng lo, con sẽ làm, dì Zelda.”
“Và…”
“Dì Zelda, tụi con sẽ ổn mà. Thật đấy.”
“Ừ. Xin lỗi. Dì biết các con sẽ ổn mà.” Dì Zelda bước xa khỏi con thuyền và nhìn đau đáu vào thân thuyền vàng lấp lánh, vào cái đầu và cái đuôi rồng xanh óng ánh, như uống vào tất cả để trong những ngày trống vắng sắp tới dì có thể nhớ lại được diện mạo của rồng.
Septimus hít một hơi thật sâu và nhìn Nicko. “Nào sẵn sàng rồi chứ?” Nó hỏi.
Nicko cười toét. “Rồi, rồi, thuyền trưởng.”
“Rồng sẵn sàng chưa, Jen?”
Jenna đứng trên mũi thuyền, quàng cánh tay ôm quanh cổ rồng. Cô bé thì thầm cái gì đó với rồng rồi giơ ngón tay cái làm hiệu cho Septimus. Tim Septimus đập thình thịch; không còn gì để trì hoãn nữa – đã đến lúc cất cánh. Nó bồn chồn đặt tay phải lên bánh lái.
Con rồng quay đầu lại và dán chặt đôi mắt xanh lá cây màu lục bảo vào cái hình dánh nhỏ thó đang giữ bánh lái. Rồng nhận ra đó là người đã giải thoát mình khỏi ngục tù bên dưới lòng đất. Cậu ta giờ đây trông có hơi khác một chút. Cậu không còn đội chiếc nón màu đỏ nữa, cái nón mà rồng đã rất thích, và cậu đã lớn hơn – có cái gì đó đáng tin cậy hơn – với một thần sắc Pháp Thuật mạnh hơn bao quanh người. Nhưng cậu vẫn là cậu trai đó, vẫn có chút sợ sệt và vẫn muốn làm những gì tốt nhất. Rồng hài lòng. Rồng sẽ đưa cậu đến nơi cậu muốn.
Septimus nhìn vào mắt rồng, không hề hay biết rằng mình vừa mới vượt qua được bài kiểm tra của rông. Tay nó thấy lạnh và lớp nhớp khi nắm chặt lấy bánh lái, và nó tự hỏi nó phải làm gì đây.
“Rồng muốn biết anh sẽ đưa rồng đi đâu,” bất thình lình Jenna lên tiếng.
“Bảo rồng, bảo rồng là anh sẽ đưa rồng đến nơi rồng muốn. Anh sẽ đưa rồng đến Lâu Đài,” Septimus trả lời.
Rồng gật đầu. Từ từ, đầu rồng quay cho đến khi đôi mắt xanh lá cây sáng lung linh của rồng nhìn chăm chú vào dì Zelda; rồi cái cổ khỏe mạng của rồng hạ xuống, xuống thấp và thấp nữa, cho đến khi đầu rồng chạm xuống bãi cỏ dưới chân dì. Dì Zelda quỳ xuống và choàng tay ôm quanh cái đầu xanh lá cây khổng lổ bằng vằng.
“Tạm biệt, rồng của ta,” dì Zelda thì thầm trong nước mắt. “Chúng ta sẽ gặp lại,”
Dì Zelda lùi về cánh cửa của ngôi nhà tranh và Thuyền Rồng bắt đầu chuyển động. Thủy triều đang ở mức cao nhất và xẻo mương tràn ứ tới bờ thứ nước lợ màu nâu đậm. Thuyền Rồng trôi tự do, và với tiếng cót két, rền rỉ vang trời, sinh vật khổng lồ lùi xa khỏi cây cầu, chen vào giữa hai bờ đầy cỏ, dọc theo con đường nước thẳng tắp chạy phía trước ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm. Tại khúc quanh đầu tiên ở xẻo mương. Thuyền Rồng không thể đi được thêm nữa và dừng lại. Trước mặt thuyền chỉ là một quãng chạy đà ngắn để cất cánh. Rồng nhìn với vẻ ngần ngại – trước kia rồng chưa bao giờ bay từ một không gian hạn hẹp thế này. Khi dong buồm đi qua suốt bảy biển với Hotep-Ra, rồng đã cất cánh ở giữa những đại dương bao la, trống trải, thường là vì Chủ Soái của rồng lấy làm nhàm chán những ngày dài trên biển và muốn thay đổi tốc độ. Còn rồng chưa bao giờ cất cánh như thế này.
Với một chút khó khăn, rồng dang đôi cánh gấp lại ra khỏi ranh giới tù túng của hai bờ xẻo mương và nâng chúng lên cho đến khi vươn cao hơn cột buồm. Những khúc gấp to lớn giống như da màu xanh lá cây, vốn nằm yên bên hông bà qua hai mùa hè nóng chảy và một mùa đông lạnh băng, giờ cứng và khô, và khi rồng bắt đầu duỗi cánh, tiếng cót két và rền rĩ khủng khiếp vang lên, theo sau là tiếng răng rắc đáng ngại tràn ngập bầu không khí. Septimus, Nicko và Jenna bụm tay áp chặt lỗ tai, nhìn những khúc da gấp trên đôi cánh rồng mở ra một cách đau đớn, giống như hai bàn tay khổng lồ duỗi ra sau một giấc ngủ dài trằn trọc. Cả ba đứa nín thở, sợ mảng da nối giữa những móng rồng sẽ nứt ra maats, nhưng khi những nếp gấp da đã phẳng mượt, khi ánh nắng mặt trời đã chiếu lên những chiếc vẩy xanh lá cây óng ánh, cả bọn thấy rằng tất cả đều suôn sẻ, và một lần nữa Thuyền Rồng tự hào vươn cao đôi cánh của mình.
Thuyền Rồng đã sẵn sàng.
Rồng hít một hơi sâu. Thủy thủ đoàn cảm nhận được cái rùng mình của rồng và đôi cánh vĩ đại bắt đầu chuyển động, khuấy tung bầu không khí nóng bức bao quanh, và thổi tóc bay cả vào mắt. Con thuyền vàng nhích về phía trước. Đôi cánh của nó quạt những cú chậm mà mạnh mẽ, quạt thẳng xuống đất rồi lại phất cao lên không, dồn hết sức mạnh, và rồi chúi một cái lộn ruột, Thuyền Rồng bất thình lình bắn về phía trước.
“Dừng lại!” dì Zelda hét to hết cỡ. Nhưng không ai nghe thấy.
Với đôi cánh đập dữ dội, cái đầu vươn dài, từng bắp trên cần cổ lớn xanh lá cây căng ra, con thuyền vàng lao vút trên xẻo mương sủi bọt nước, và, vào đúng khoảnh khắc cuối cùng – kèm theo một tiếng rắc inh tai cùng tiếng gỗ vỡ bung từng mảnh – rồng nâng mình lên không, lôi theo gần hết cây cầu xẻo mương đi với mình.
Dốc và nhanh, Thuyền Rồng bươn vào bầu trời mùa hè. Khi mảnh của cây cầu xẻo mương văng ra và đáp xuống gần hố Ba Chục Mét, khiến thằng Merrin vô cùng sửng sốt, rồng quay một vòng và hướng ra Đầm Cỏ Thô về phía dòng sông.
Rốt cuộc, Thuyền Rồng đã hoàn tất được hành trình của mình tới Lâu Đài.