To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Jessica March
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2281 / 17
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ill nổi nóng hét to:
- Kệ xác Công ty Regal! Và kệ các tên chó đẻ Desmond Reece!
Niki bước theo Will đang đi đi lại lại trên con đường vào nhà cô, không màng để ý đến mưa đang rơi làm ướt đẫm áo quần và mái tóc nâu sẫm của anh. Bỗng anh dừng lại và quay lui nói: - khoan đã, Niki. Tại sao chúng ta phải để Regal quyết định chúng ta làm gì hay không làm gì? Một cuộc lạc quyên là một ý kiến tốt quá cỡ. Tại sao chúng ta không thể thực hiện nó theo kiểu thôn quê cũ kỷ? Bằng cách tự mình giúp mình như xưa nay vẫn làm, khỏi phải chờ ai khác làm giùm?
Niki vuốt mái tóc ướt đẫm và mỉm cười dù đang tức giận và thất vọng. Lần này, cô và Will cùng ở một băng tầng.
- Nói thật với anh, tôi cũng đang có ý nghĩ chúng ta vẫn nên xúc tiến việc đó. Tôi hiện đang thất nghiệp. Tôi có thì giờ rảnh để tổ chức và điều hành công cuộc lạc quyên ấy. Đó vẫn là một việc làm vì chính nghĩa và tôi chắc chắn chúng ta sẽ có được sự giúp đỡ từ phía khác.
- Tôi sẽ bỏ ra món tiền ban đầu. Tại sao cô đã không nói ra ngay từ đầu là vẫn muốn xúc tiến việc đó?
- Tôi định sẽ chờ cho đến khi anh hết nói "Tôi đã bảo cô vậy mà".
- Nếu cô chờ đợi câu đó, cô đã lầm. Mẹ kiếp, Niki, những kẻ như Reece đã nói dối và gian lận từ khi cô chưa ra đời. Nếu
cô chơi trò chơi của họ, cô không thể nào thắng. Nếu cô đã học được điều đó, cô mới thắng.
- Ồ, tôi đã học được điều đó rồi, chỉ có điều tôi chưa tính được phải làm sao đối với cái đó.
- Bỏ qua đi thôi. Cô đã trở về và chỉ có điều đó là quan trọng.
Thật không, Niki tự hỏi. Khi rời Công ty Regal, cô đã mất nhiều hơn là một chỗ làm. Cô đã đánh mất mục đích của cô và tên tuổi cô đã tạo được cho mình. Cô phải làm lại từ đầu.
Tối đó, cô nhận được một cú điện thoại của Alexi. Anh hỏi với giọng để lộ sự bị chạm tự ái cũng như lo lắng.
- Có chuyện gì thế? Anh gọi cho em mấy ngày nay. Khách sạn trả lời em đã rời khỏi đó; tổng đài viên Regal làm như chưa hề nghe tên em.
- Cái đó đúng như em chờ đợi họ sẽ làm vậy. Xóa tên em.
- Em bị sa thải hay sao? Có phải vì vậy mà em bỏ đi đột ngột? Có phải vì vậy mà em đã trở về Willow Cross?
- Em bỏ cuộc, - cô nói huỵch toẹt.
- Nhưng vì lý do gì? Anh đã tưởng em đã quyết tâm ở lại đó, ít nhất cho đến khi Công ty Regal hoàn tất kế hoạch giải tư ngành thuốc lá, đến khi…
- Chả có kế hoạch giải tư nào cả. Tất cả chỉ là nói dối. Nói dối trắng trợn. Công ty Regal là như thế đó. Giống như các công ty còn lại.
- Anh rất tiếc, Niki…
Alexi im lặng một lát, rồi hỏi giọng trách móc:
- Nhưng tại sao em không gọi điện thoại cho anh?
- Có lẽ vì em không muốn nói về chuyện ấy. Có lẽ vì em đã không muốn thừa nhận mình khờ dại. Một lần nữa.
Tuy nhiên, Niki biết cách giải thích ấy chỉ đúng một nửa. Đã có quá nhiều sự phản bội, quá nhiều sự nói dối. Cô không khỏi tự hỏi phải chăng đây là bài học của trường đời cô phải nhận mỗi lần tìm con đường mà định mệnh dành cho cô. Mất
sự tự tin, cô đã quay về Willow Cross để liếm các vết thương. Và để biến cuộc họp ban của nhạc đồng quê Carolina thành hiện thực.
Thế nhưng sau khi tin lời cô quả quyết vẫn khỏe mạnh, Alexi tỏ ra gần như nhẹ nhõm vì Niki không còn là đệ tử trung thành của Desmond Reece. Anh nói nửa đùa nửa thật:
- Vấn đề thất nghiệp của em có thể giải quyết dễ dàng.
- Em mất chỗ làm, nhưng không phải là không có việc để làm. Em đang bận làm một dự án quan trọng. Em đang lo tổ chức
một cuộc lạc quyên cho các nông gia vùng này.
- Em đã tìm được một chính nghĩa khác? Nhanh vậy?
Cách anh nói chữ "chính nghĩa" khiến cô tự vệ:
- Cái đó có gì sai trái? Các nông gia đang cần được giúp đỡ. Có trời biết họ không thể quay về nơi nào khác để được…
Một phút im lặng:
- Niki, không phải ý anh muốn nói thế. Anh không nói về những nông gia.
- Vậy thì ai?
- Anh muốn nói đến em. Trong mối quan hệ cá nhân, em thường dè dặt, cẩn thận…
- Anh cứ nói đi.
- Em không bao giờ phó thác hoàn toàn, cả trái tim và tâm hồn cho bất cứ ai, chỉ cho một vật gì… một chính nghĩa, một
môn thể thao, một việc làm. Cái đó bao giờ mới thay đổi?
Cô không trả lời được. Cô không thể không đồng ý với nhận xét vừa rồi của Alexi. Cô biết điều ấy đúng sự thật, cũng như biết tại sao như vậy. Và cô muốn thay đổi cái đó.
Nhưng cô không trả lời được câu hỏi của anh và không hy vọng gì có bao giờ trả lời được.
Trong vòng hai tuần lễ, cuộc họp ban nhạc đồng quê của tiểu bang Carolina bắt đầu. Gần như mọi cơ quan đoàn thể ở Willow Cross đều giúp một tay vào việc tổ chức. Tờ báo của thị trấn cho Niki mượn một văn phòng, cùng máy sao bản và máy fax; ông chủ nhà băng nông nghiệp cho cô mở tài khoản và mượn tiền với sự bảo đảm của tên tuổi Will; đài truyền hình địa phương chiếu hình Will gởi đến các đài khác cùng một hệ thống trong cả nước.
Niki thuyết phục được Will gọi điện thoại cho từng người, tất cả các ca sĩ nhạc đồng quê, để thay mặt các nông gia hỏi
xem họ chịu hát miễn phí hay không.
Chủ nhân khu hội chợ đồng ý cho mượn khu đất một ngày, không lấy tiền mướn chỗ. Học sinh trường trung học sở tại giúp dọn sạch khu đất sau cuộc họp bạn. Kate và Tim cầm đầu cả một đoàn người tình nguyện làm ra những món đồ kỷ niệm để tặng lại những ai cho hiện vật, dịch vụ hay tiền nong.
Niki lo liệu tất cả các chi tiết, nhờ đã được huấn luyện ở Công ty Regal. Cô đăng ký cuộc họp này như là một hoạt động từ thiện, nên tiền thu được khỏi bị đánh thuế và người cho tiền có thể giảm trừ được thuế lợi tức. Với danh nghĩa đại diện chính thức cho cuộc họp bạn, cô bắt đầu gọi điện thoại cho những hãng thu đĩa hát ở Nashville và New York, để gạ họ thu một tập đĩa hát làm kỷ niệm cuộc họp bạn. Cô thuyết phục một hãng dệt vải sản xuất một loạt áo thun ngắn tay với giá rẻ, kỷ niệm cuộc họp bạn.
Cô làm việc chung với Will gần như ngày xưa. Anh nói, có vẻ xin lỗi:
- Tôi đã lầm khi bảo rằng cô đã thay đổi theo chiều hướng xấu. Bây giờ tôi mới thấy được cô đã nói thật, về sự yêu mến Willow Cross.
Cô gật đầu dè dặt. Cô thấy Will đã thay đổi phần nào, không còn là người không bao giờ thừa nhận mình sai. Nhưng cô không nghi ngờ gì về điểm anh vẫn là người có thể dễ dàng làm cho cô đau khổ, nếu cô không biết giữ gìn.
Trong thời gian làm cho cuộc họp bạn, cô không nghĩ đến những cổ phần Hyland trong cái hộp sắt rỉ sét. Số cổ phần ấy được tách ra nhiều cổ phần gấp ba bốn lần, kể từ ngày mẹ cô mua lần đầu tiên. Nếu bán lúc này, cô sẽ có vốn để kinh doanh một việc gì đó hoặc đủ ăn tiêu trong khi chờ đợi có một việc làm khác. Nhưng Niki không nghĩ đến tiền bạc, mà nghĩ đến các cổ phần ấy như một phươg cách để chiếm lại cái đáng lẽ là của cô từ đầu. Một phương cách để bù đắp lại những thiệt thòi do bị người ta phản bội, để hoàn thành số mệnh của cô từ lâu chưa thực hiện được.
Trong khi theo dõi cuộc lạc quyên sắp thành hình, kết quả của một số ý kiến và sự quyết tâm, cô nảy ra một ý nghĩ khác. Ý nghĩ ấy vừa táo bạo vừa gan dạ. Nó sẽ đưa cô vào tận sào huyệt của kẻ địch: Công ty Thuốc lá Hyland. Nhưng cô có dám làm không? Cô có hy vọng thắng được một kẻ địch đáng sợ còn hơn Desmond Reece, là đích thân Duke Hyland?
Từ bảy giờ sáng một ngày thứ bảy, khu hội chợ vắng vẻ ở ngoại ô Willow Cross bắt đầu sống động lại. Một sân khấu được những toán thợ dưng lên, với dàn đèn và hệ thống âm thanh. Ở chu vi đất dành cho cuộc họp bạn, những xe bán thức ăn, giăng biểu ngữ sặc sở ở buồng lái, đã xếp hàng sẵn. Những người bán đồ kỷ niệm bắt đầu dựng sạp và bày ra nào áo thun ngắn tay, nào bưu thiếp và bích chương.
Tháng hai mà thời tiết hôm nay đặc biệt tốt. Một dấu hiệu tốt, Niki nghĩ bụng khi thức dậy thấy trời nắng và trong xanh. Cô mặc nhanh quần jeans và áo sơ mi, buộc tóc kiểu đuôi ngựa. Cô lái xe đến khu hội chợ để họp với các người phụ trách các tiểu bang, duyệt qua một lần cuối chương trình của ngày hôm nay.
Will đã có mặt, anh đang giám sát việc gắn dụng cụ âm thanh và chờ đón tiếp các ca sĩ khác.
Đến mười giờ, một hàng dài xe hơi nối đuôi nhau trên con đường xa lộ hẹp, dẫn đến khu hội chợ. Cảnh sát tiểu bang bố trí rất đông, ra sức điều hòa lưu thông và giữ gìn trật tự.
Đến trưa, có ít nhất hai hoặc ba ngàn người trong khu hội chợ ngồi trên những tấm chăn, dưới nắng ấm. Mỗi người đều mua vé vào cửa mười đô la, để được nghe những ngôi sao nhạc đồng quê biểu điễn.
Một chiếc trực trăng bay lượn trên không, trên đó một người phụ trách chọn nhạc của một hệ thống truyền thanh, nói vào máy vi âm để tả quang cảnh bên dưới như là "một nửa Woodstock, một nửa chợ phiên ở vùng quê… một liên hoan có vẻ dân tộc Mỹ đặc sắc".
Đúng ngọ, Will cất chào mừng các cử tọa:
"Chúng ta đều biết lý do các bạn có mặt ở đây. Để vui chơi và giúp đỡ bạn bè láng giềng của mình. Vậy thì xin các bạn hãy thoải mái để nghe nhạc… và xin đừng quên mở rộng trái tim và ví tiền của các bạn. Tôi xin mở đầu bằng bản "Nông gia Brown"… nếu các bạn thấy hứng thì xin các bạn hãy hát theo".
Đến ba giờ chiều, số người đã tăng lên đến mười ngàn người. Từ trên không, khu hội chợ giống như một bức tranh sặc sỡ. Trong cả nước, các máy truyền hình được mở để đón mục của đài truyền hình địa phương truyền đi lúc ba giờ, với Loretta Young hát một loạt bài hát được yêu thích nhất.
Ở khu hội chợ, cử tọa huýt sáo hoan hô vang trời, trong khi các ca sĩ đồng quê nổi tiếng lần lượt tiến lên sân khấu, đến cả hàng chục. Một ban nhạc địa phương cử nhạc, giữa các lượt biểu diễn của các ngôi sao và cử tọa hát theo vang lừng. Càng về chiều, các thứ nước giải khát bán càng đắt, cũng như các vật kỷ niệm.
Đến sáu giờ kém mười, Will lên sân khấu. Anh kết thúc cuộc biểu diễn bằng bài hát "Có những dòng sông sâu" và mười ngàn người hát theo.
Tối đó, trong khi thợ thuyền tháo gỡ sân khấu và những người tình nguyện đang ra thu lượm rác rến, Will và Niki đứng bên nhau, mệt lả nhưng đắc thắng. Anh mỉm cười nói:
- Chúng ta cộng tác với nhau rất đắc lực.
Niki mỉm cười đáp lại:
- Sau bữa nay, anh sẽ không gặp khó khăn khi muốn các hãng đĩa hát làm theo ý anh.
Anh gật đầu:
- Còn cô thì sao, Niki? Tôi đã có ý nghĩ, cô mất việc làm, nếu tôi có thể giúp cô bằng cách gì… tôi muốn nói nếu cô cần tiền…
Anh ấp úng, rõ ràng lúng túng không biết nói sao. Anh vội vàng nói tiếp:
- Có thể coi đó là tiền cho mươn. Hay nếu tôi có thể làm gì để giúp cô tìm được việc làm…
Niki lắc đầu:
- Cám ơn anh đã đề nghị, Will, nhưng tôi không có ý tìm việc lúc này.
- Ồ? Cô có ý định làm gì, Niki? - anh hỏi với vẻ tò mò thấy rõ.
Cô do dự. Có nên nói ra ý nghĩ mới mường tượng này không? Ý nghĩ ấy còn mới mẻ và non nớt quá. Cô đáp:
- Một việc tôi đã suy nghĩ từ mấy tuần qua. Tôi muốn giành một ghế trong hội đồng quản trị của Công ty Hyland.
- Cái gì? Trên thế gian thiếu gì công việc, tại sao cô phải làm ở Công ty Hyland? Cô đã bị một vố ở Công ty Regal chưa đủ
hay sao?
- Thôi, bỏ qua đi. Anh không hiểu được đâu.
- À, vậy thì cô hãy giảng giải cho tôi. Trong trường hợp cô chưa để ý, tôi nên nói là tôi thỉnh thoảng cũng học được đôi chút.
- Tôi đã để ý thấy. Tôi chỉ không biết một người như anh…
- Người như tôi… cô muốn nói gì?
- Một người lớn lên có gốc gác, có gia đình. Một người không có lý do gì để hòai nghi về thân thế của mình.
Will gật đầu, để cho cô nói tiếp.
- Đây không phải là vấn đề việc làm, Will, mà là một việc lớn lao hơn, quan trọng hơn. Có lẽ là việc quan trọng nhất tôi làm trong đời tôi.
Will lắng nghe Niki kể chuyện cái hộp sắt và ý muốn của cô dùng nó để đoạt được địa vị chính thức của cô trong xã hội..
Anh chợt hiểu ra và hỏi:
- Cô muốn nói đây là một sự oán thù phải trả?
- Còn hơn thế, Will ạ.
- Có lẽ, nhưng oán thù nên cởi ra không nên thắt lại. Cô định hành động giống như… tôi tìm cách trả thù Scranton, vì ông già của anh ta đã ăn gian ông già tôi trong một vụ mua bán đất.
- Không giống nhau. Gia đình Hyland mắc nợ tôi không phải đất đai hay tiền bạc. Họ nợ tôi một cái tên, một căn cước…
Will lắc đầu:
- Nghe cô nói như cô tự chuốc lấy buồn phiền. Cô moi chuyện cũ lên mà thôi.
- Không! - Niki gắt lên và bỏ chạy ra xe hơi, không muốn nghe anh ta nói nữa.
Ý kiến của cô bây giờ rõ rệt hơn sau khi nói ra với anh ta. Để bắt đầu hành động, cô có số cổ phần do mẹ cô đã chắt bóp để lại cho cô. Sau cùng, cô sẽ đòi lại địa vị của cô bên cạnh những người con chính thức của H.D.
Họ nắm giữ đa số cổ phần của công ty thì đã sao? Cô chỉ cần sự ủng hộ đủ để chiếm được một ghế, thay vào chỗ một trong những hội viên bù nhìn chỉ biết gật để làm vừa lòng Duke. Một khi lọt vào trong, cô sẽ khuấy động vừa đủ để công ty phải thực hiện những sự thay đổi mà cô đã thử làm ở công ty Regal một cách êm thấm.
Cô mỉm cười, khi hình dung ra báo chí sẽ phản ứng thế nào trước cảnh một hội viên hội đồng quản trị, phát biểu trong khắp cả nước, chống lại sự sản xuất thuốc lá, viết thư cho các cô đông, và hối thức họ ủng hộ sự giải tư khỏi ngành công
nghiệp thuốc lá.
Chỗ dựa chủ yếu của kế hoạch này là Babe. Cô chắc chắn ông ta sẽ giúp cô. Làm sao ông ta không giúp được? Ông ta cũng có khá nhiều lý do như cô để ghét Duke. Ông ta đã bị Duke tước quyền trong công ty do tự cách là con của H.D mà có.
Cô mời ông ta đến ăn tối, nói hé cho ông ta biết, cô có một chuyện rất ư quan trọng muốn bàn với ông ta, nhưng không chịu nói rõ thêm.
Babe đến, tỏ ra rất vui vẻ, đem theo một bó hoa hồng thật to, một chai rượu sâm banh Dom Perignon ướp lạnh và một hộp bánh gởi từ Paris sang bằng máy bay. Ông vừa từ vùng biển Caribe về, sau khi chiếc thuyền máy của ông đã chứng tỏ có khả năng phá kỷ lục tốc độ ở đấy và tỏ ra sung sướng thoải mái chưa từng thấy. Ông khui chai rượu sâm banh, rót đầy hai ly và đưa một ly cho Niki. Ông nói:
- Bây giờ cô hãy nói cho tôi biết, tối nay cô ăn mừng cái gì, để chúng ta nâng ly uống mừng.
- Cái gì khiến cho ông nghĩ rằng đây là dịp ăn mừng?
- Giọng nói của cô, khi gọi cho tôi. Tôi biết rằng cô có một chuyện gì đó đặc biệt để nói với tôi.
- Chưa phải là ăn mừng, mới chỉ bắt đầu. Chúng ta có thể uống cho việc ấy.
Cô nâng ly. Cho đến khi dọn lên món chim mỏ nhác trong khi vỏ cứng bằng bột, cô mới tiết lộ ý định của mình. Cô nói:
- Tôi chỉ cần sự hậu thuẩn của ông và tôi chắc chắn có được một ghế trong hội đồng quản trị. Ông và tôi, chúng ta có thể đem lại một sự khác biệt.
Babe bỏ nĩa xuống và nhìn cô. Cô hỏi:
- Có gì sai trái? Ông không tin chúng ta có thể làm được việc đó hay sao?
- Không thể đi xa như vậy được đâu, Niki. Cô đừng nghĩ đến chuyện gây rắc rối cho Duke. Vì lợi ích của chính cô.
- Nhưng tôi tưởng ông chống cách điều khiển công ty của Duke. Tôi tưởng ông ghét việc không có một địa vị có quyền hạn trong công ty. Hay là ông đã nói dối với tôi?
- Đúng là tôi không ưa cách làm hiện nay ở công ty. Pepper và tôi chưa bao giờ thuận thảo với Duke. Nhưng khi có sự việc rắc rối từ bên ngoài đưa đến, chúng tôi đoàn kết với nhau. Chỉ có lúc đó mới vậy.
- Nhưng tôi không phải là người ngoài. Ông quên rồi sao, Babe?
- Đối với tôi, cô không khi nào là người ngoài. Nhưng khi dính dáng đến Công ty thuốc lá Hyland, chỉ H.D mới có thể định đoạt ai có chỗ trong đó và ai không. Chỉ lời nói của ông ta đáng kể, Niki ạ. Ông ta đã biến cả hai chúng ta thành người
ngoài, dẫu đã cho tôi mang tên họ của ông.
Niki đứng dậy và lạnh lùng nói:
- Tôi muốn ông ra khỏi nhà tôi ngay, Babe.
- Niki, đừng làm vậy.
Ông ta với tay cầm bàn tay cô. Cô nhích ra xa.
- Duke, ít nhất cũng dám nói ngay vào mặt tôi là ông ấy ghét tôi. Ông nói quan tâm đến tôi, nhưng không đứng đằng sau tôi
lúc cần và đáng kể. Tôi mừng vì mẹ tôi đã không thành hôn với ông. Có ông là cha còn tệ hơn là không có cha!
Đóng cửa sầm sau lưng Babe, Niki còn run bắn lên vì tức giận. Cô phải học đi học lại cũng bài học ấy bao nhiêu lần? Bao giờ cô mới tin được rằng, cô không thể tin cậy được một người của dòng họ Hyland.
Được rồi, cô nghĩ bụng, cô sẽ không cần đến Babe. Sẽ khó khăn hơn, mất nhiều thì giờ hơn, nhưng cuộc lạc quyên giúp
các nông gia đã cho cô thấy, miễn là có quyết tâm, thế nào cũng tìm ra được một cách để làm được điều cô muốn.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh