Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 32 - Hố Đen
M
ột sự im lặng quái đản rơi ập xuống Nhà kho số 9. Ngay cả Khạc Lửa cũng ngừng phát ra tiếng khụt khịt phấn khích và trở nên im lặng khác thường. Mọi người bước tới gần hơn, rụt rè ngó vào trong cái rương gỗ mun đen bóng mà run lẩy bẩy. Nhìn vào đó rờn rợn tựa như nhìn vào quan tài vậy. Còn Tấm Kính thì như một xác chết nằm bên trong, được bảo vệ khỏi thế giới trần tục trong suốt năm trăm năm qua bằng lớp nhung đỏ thắm, độn bông, uốn hình một cách hoàn hảo, thích ứng với mọi xoay vần, quăng quật dù nhỏ nhất của bộ khung vàng bao quanh nó. Nín thít, bốn con người, một con ma, một con rồng và một con mèo cam ốm nhách nhìn chằm chằm vô khoảng sâu đen kìn kịt của Tấm Kính qua làn sương trắng treo lơ lửng, tựa như sương tráng trên mặt nước phẳng lặng vào một sáng mùa thu.
Tấm Kính có uy lực hớp hồn kinh khủng. Khạc Lửa nhìn trối chết vào đó, đuôi chầm chậm quất từ bên này sang bên kia như một cái cần gạt nước khổng lồ, quét sạch mảnh vỡ của cả trăm bức tượng thần lùn giữ cửa và hàng trăm mâm ngũ quả bằng sáp nát báy. Nicko muốn nhảy ùm xuống coi nước hồ bao sâu; Snorri tự hỏi liệu mình có gặp bà cô Ells của mình trong đó không. Bà Alice muốn biết chính xác mình đã mua vào những gì trong mớ tạp nham đó các thể loại của Nhà kho số 9 - bởi vì Tấm Kính bây giờ thuộc quyền sở hữu của bà và bà cảm thấy mình có trách nhiệm với nó.
Ngài Alther thì thích mê mẩn khi mục kích chính món đồ mà ngài đã đọc thấy trong những lá thư của Marcellus Pye viết vào những năm tháng xa xưa. Trông nó đúng hệt như ngài mường tượng về nó. Khi ngài Alther nhìn trân trân vào khoảng sâu của nó, ngài bỗng nghiệm ra thế nào là nhìn vào cái hố vô đáy, một cái hố mà ngài ao ước trầm mình xuống đó vĩnh viễn. Dừng lại nào, tên ngốc già, ngài Alther nghiêm khắc tự nhủ. Khó nhọc hết sức, ngải rũ mình thoát khỏi cõi mơ màng.
"Thật buồn cười là ngài không nhận thấy mình đã ngồi trên Tấm Kính suốt, ngài Alther," bà Alice bảo.
"Không buồn cười tí nào, Alice," ngài Alther cáu kỉnh "vì cái rương này được ràng bằng vàng đặc. Hầu như được nhúng dìm trong vàng. Chả trách mà Marcellus phàn nàn với Broda về trọng lượng của Tấm Kính - ông ta hàm ý quái quỷ gì không biết?"
Jenna ngây người ra nhìn Tấm Kính, thu hết lòng can đảm của mình. Nếu ngài Alther đúng thì đây là con đường đi tìm Septimus. Đây là cơ hội cho mình chỉnh sửa lại những thiệt hại do mình đã gây ra cho anh ấy; tất cả những gì cần làm là nhảy vào trong đó để tìm anh ấy, cho dù anh ấy có ở đâu chăng nữa. Mình không có lựa chọn nào khác. Thế rồi trước sự sửng sốt ngỡ ngàng của mọi người, Jenna leo lên thành rương.
"Lùi lại!" ngài Alther quát. Jenna giật mình trước vẻ hãi hùng trong giọng nói của con ma, mất thăng bằng và ngã nhào về phía Tấm Kính.
Nicko lao tới tức khắc. "Jen!" cậu hét, nhưng đã quá trễ. Jenna chới với tới trước, lảo đảo, hai tay vươn ra, như một thợ lặn tính sai cú nhảy của mình và quăng mình qua bề mặt đen lỏng của Tấm Kính. Tất cả những gì còn lại chỉ là vài gợn sóng lăn tăn, chẳng mấy chốc đã lặng đi, để lại mặt nước không hề bị xáo động như cũ.
Bầu thinh lặng rợn người bị phá tan bởi tiếng Nicko gào thất thanh, "Jen! Jen!" Cậu nhào vô cái rương, nhưng bị lôi giật ra ngay khi giày của cậu chạm vào Tấm Kính, bởi lực kéo cực mạnh từ bà Alice.
"Không đựơc, Nicko, quá nguy hiểm," bà Alice thở hốc, giữ rịt lấy cánh tay Nicko.
"Cháu không quan tâm," Nicko tỏ ra hung tợn, nhất quyết không rời mắt khỏi cái vật vừa nuốt chửng cô em gái nhỏ của mình. "Buông cháu ra. Jen ở trong đó có một mình. Để cháu đi!" bà Alice cương quyết như con chồn sương trước con thỏ, nhưng Nicko gần cao bằng bà và ba tháng làm việc chuyên cần trong xưởng thuyền của Jannit Maarten đã khiến cậu mạnh mẽ, cường tráng. Với một cú vặn người tuyệt vọng, cậu tuồn người ra khỏi bà, và trước khi bà Alice kịp làm gì, Nicko đã lao tới trước. Lần này thì cậu thành công.
Hơi lạnh từ Tấm Kính phà lên. Nicko cảm thấy như mình đang rơi xuyên qua băng lỏng. Bề mặt Tấm Kính trôi vùn vụt qua cậu như một dải băng buốt giá, thít chặt xong lại buông cho cậu qua, tựa hồ như nó không còn quan tâm cái gì xảy đến với cậu nữa. Thế là Nicko rơi tự do, loạng choạng, quay cuồng, lộn phập như chiếc lá thu trong trời đêm tĩnh lặng, cho tới khi cậu bị kéo vào trong một bức màn lạnh giá khác, nó chảy tràn qua cậu và để cho cậu qua, mặc kệ cậu rơi như một đống quần áo cũ rơi. Nicko đứng dậy, nhưng đụng cốp đầu vào cái gì đó, rồi lại bị một con mèo cam nhỏ có chóp đuôi đen đang bay tới tông chíu vào lưng.
"Ullr... Snorri?" Nicko vừa hỏi vừa xoa xoa đầu. Cậu đang ngồi thập thò nửa trong nửa ngoài một cái buồng lớn màu xanh lá cây, chất đầy quần áo cũ bụi. Khi cậu vặn người ngó quanh coi Ullr từ đâu ập tới, cậu thấy Snorri nhào lộn từ một tấm kính trông cũ mèm - hệt như cái cậu vừa nhảy qua - dựng tựa vào bức tường ở cuối căn buồng.
"Chào, Nicko." Snorri bước ra khỏi buồng để áo khoác của đầu bếp tầng thấp(*) - có điều căn buồng này không còn được sử dụng nữa, do đầu bếp căn buồng bậc thấp đã chiếm phòng trang phục của lính hầu hạng hai sau một biến cố tranh giành quyền lực đầy cay đắng. Snorri ngượng ngùng nhìn Nicko. Chẳng biết Nicko nghĩ gì về việc mình theo anh ta như thế này? Mẹ mình luôn dạy dỗ rằng con gái tuyệt đối không bao giờ được chạy theo con trai... Snorri lắc đầu để gạt bỏ những ý nghĩ về mẹ. Hừ, cô tự nhủ, mẹ không bao giờ nói gì về việc không được nhảy qua một Tấm Kính sau một thằng con trai cả. Không bao giờ.
Buồng để áo khoác của đầu bếp bậc thấp nằm trong một cái hốc thụt sâu vào ở ngay chỗ hai lối đi giao nhau. Snorri và Nicko sợ sệt bước ra ngoài và nhìn quanh. Nơi này thơm nức mùi thịt nướng, khiến Nicko lập tức cảm thấy đói bụng, nhưng không thấy bóng dáng Jenna đâu. Tuyệt nhiên không. Nơi này vắng tanh. Nicko thình lình nhận ra mình ngu biết chừng nào. Jenna có thể ở bất cứ nơi đâu. Ai mà biết Tấm Kính đã mang con bé đi đâu?
Có gì đó nằm dưới sàn hành lang đập vào mắt Snorri. Cô cúi xuống nhặt lên một chiếc ghim gài áo điệu đàng mang hình chữ J. Nicko tái mặt. "Đó là của Jen," cậu nói. "Tôi đã tặng nó nhân ngày sinh nhật nó."
"Cô ấy vẫn mang cái ghim này cho tới vài phút trước," Snorri nói. "Tôi cảm thấy thế. Tôi biết thế mà."
Nicko mỉm cười và chìa tay ra. "Đi thôi, Snorri," cậu bảo. "Hãy đi tìm cô bé. Nó không ở xa đây đâu."
Ở lại Nhà kho số 9, bà Nettles Alice đang sẵn sàng theo Jenna, Nicko, Snorri qua Tấm Kính. Không được để chúng đối mặt với nguy hiểm một mình, bà bảo với ngài Alther. Cho dù chuyện gì xảy ra, bà nhất quyết sẽ đi cùng chúng.
Ngài Alther lắc đầu, kinh hãi trước sự biến chuyển đột ngột này. Ngài đã mất Jenna, Nicko và Snorri qua Tấm Kính, và giờ đây lại sắp mất Alice yêu dấu. Ngài Alther có rất ít hy vọng sẽ gặp lại đứa nào trong chúng nó. Chắc chắn ngài đã đánh đổi tất cả để đi cùng bà Alice, nhưng vì là ma, ngài biết mình không thể đi.
Tan nát cõi lòng, ngài nhìn bà Alice lưỡng lự bước vào rương. Ngài nhìn bà đứng chông chênh trên khung Tấm Kính, thu hết can đảm cho cú nhảy và cố cưỡng lại ý muốn đưa tay lên bịt mũi, như thói quen của bà mỗi khi nhảy xuống nước. Trong khi ngài Alther đang cố thu giữ hình ảnh cuối cùng về bà Alice trong tâm trí, một hình ảnh sẽ theo ngài đời đời, thì Khạc Lửa cuối cùng đã định vị được mục tiêu Dò Tìm.
Khạc Lửa, mà những đầu dây thần kinh của nó vẫn chưa hoà nhịp được với sự bộc phát của độ tuổi đang trưởng thành của nó, không định liệu được lỗ hổng nào mình có thể chui lọt và lỗ hổng nào thì không. Nó phi thân vào Tấm Kính, tưởng là chỉ cứ thế đi qua thôi, như nó đã thấy Jenna, Nicko và Snorri làm rồi. Bà Alice Nettles lùi bắn ra khỏi Tấm Kính, ngã phịch xuống bên cạnh ngài Alther và nằm bẹp dí đó luôn, không tài nào ngăn được con rồng khỏi nghiền bể nát Tấm Kính thành nghìn mảnh hư vô, đen kịt.