"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - Megamorphs #1: The Andalite's Gift
Dịch giả: Hoàng Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 256 / 7
Cập nhật: 2020-04-16 22:17:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 - Ax
ôi mục kích toàn bộ diễn biến của sự việc qua màn hình ba chiều lờ mờ.
Con voi đang chạy. Chiếc xe tải lao như tên bắn, với Veleek đuổi sát sạt đằng sau.
Những hình ảnh bỗng nhiên rõ nét hơn. Bây giờ, cả cầu trực chiến tàu Lưỡi Rìu đang theo dõi qua camera ngắm của khẩu súng đặt trên một chiếc Con Rệp.
Một luồng sáng nhá lên - dấu hiệu cho biết chiếc Con Rệp đang chuẩn bị khai hỏa ụ tia Nghiệt của nó.
Những tia sáng đỏ bay léo chéo về phía con voi.
Con voi chạy trong hoảng loạn. Chiếc xe tải đụng phải voi. Trong một chớp mắt, mọi chuyển động ngưng cả lại. Con voi nằm thẳng cẳng, chiếc xe tải lật úp. Veleek gầm gào bên trên cảnh hỗn độn ấy, rồi nhào xuống nhanh thần tốc, phủ lên một cái rãnh. Xong, nó nhoài lên cao, ôm theo một cái gì đó giấu bên trong nó. Veleek đánh võng về phía bầu trời, vút ra khỏi ống kính camera của chiếc Con Rệp.
<Có thế chứ, thú cưng xinh xắn của ta đã tóm được tên thảo khấu Andalite thứ hai.> Visser Ba quay đôi mắt cuống về phía tôi. <Mày sắp có bạn rồi.>
Tôi giật nảy người, cảm thấy tê tái. Veleek vừa mới bắt ai vậy? Rachel, Cassie, hay Marco?
<Gọi những chiếc Con Rệp,> Visser Ba hét. <Bảo chúng hãy đáp xuống đất, bắt lấy sinh vật to đùng kia… Veleek không thể mang nổi nó nếu như nó không biến hình thành một thứ gì đó nhỏ hơn.>
“Thưa Visser…” Một tên Mượn xác Người rụt rè thưa: “Phi hành đoàn Con Rệp gồm một Taxxon và một Hork-Bajir. Cho phép tôi đề nghị: Hãy liên lạc với những kẻ Mượn xác Người ở căn cứ mặt đất. Họ sẽ ít… ừm… ít bị nghi ngờ hơn là Hork-Bajir.”
<Làm đi,> Visser Ba gầm lên. <Tao về phòng đây. Hãy gọi tao khi nào Veleek mang chiến lợi phẩm về. Che cái lồng nhốt thằng Andalite lại.>
Thế là cái hộp giam tôi trở nên mờ đục, không thể nhìn ra ngoài được nữa. Tôi suy nghĩ rất lung về số phận của những người bạn loài người của mình. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình vô dụng đến thế…
Tôi cảm thấy một cơn buốt giật cục lên ở cánh tay mình. Cái này Marco gọi là gì nhỉ? Bọ chét à? Tôi điên tiết định đập cho nó một phát!
Chờ đã! Một con bọ chét ư? Tôi nghe Jake nói cậu ấy đã từng biến thành bọ chét. Đúng rồi, tôi chắc chắn đó được gọi là con bọ chét.
Tôi chụp con bọ chét trên người mình. Nói thì dễ nhưng bắt được nó thì chẳng dễ tí nào. Nó nhảy sang chỗ khác rồi. Tôi lại tìm thấy nó. Nó lại thoát khỏi tay tôi. Đến lần thứ ba, tôi đã tóm được nó. Tôi cẩn thận giữ con bọ chét giữa những ngón tay của tôi. Tôi tập trung vào con bọ chét.
Hà hà! Cái này sẽ có tác dụng đây. Ở thế giới Andalite, chúng tôi có rất ít những loài thú cực nhỏ. Có lẽ ở hành tinh Yeerk cũng thế. Visser Ba sẽ không ngờ tôi lại biến hình thành con vật tí nị này đâu.
Tôi có một cơ hội mỏng manh.
Tôi đã biến thành ruồi. Thành kiến. Nhưng như chúng vẫn chưa đủ nhỏ. Kiến bự hơn gấp nhiều lần so với bọ chét. Bọ chét nhỏ gần như không trông thấy. Đây là thời điểm biến thành một thứ thiệt nhỏ. Thời điểm biến hình.
Tôi bắt đầu teo rút với tốc độ kinh hoàng.
Quy trình biến hình mỗi lần mỗi khác. Nó xảy ra chẳng theo một quy luật nào hết. Lần này, một số bộ phận này của bạn biến đổi thành hình dạng mới trước, nhưng lần khác, những bộ phận đó lại biến đổi vào phút chót.
Điều đó giải thích tại sao tôi đột nhiên thấy cái cái răng nanh dài ngoẵng phụt ra khỏi miệng trong khi người tôi đã co rút lại chỉ còn cao chừng sáu tấc. Hai cái răng dài. Ngay lập tức tôi hiểu ngay chúng được dùng vào việc gì. Bọ chét thọc xuyên hai cái răng này qua làn da của tôi để hút máu.
Tại sao bọ chét lại thích hút máu người Andalite còn là một bí hiểm đối với tôi. Song tôi biết cách con quái vật nhỏ bé này thực hiện công việc dơ bẩn của nó. Và tôi thực sự không muốn nhay đi nhay lại hình ảnh này.
Cẳng chân và cánh tay tôi bắt đầu phân ra thành nhiều đốt. Những cái khớp thô thiển kêu lạch cạch mỗi khi tôi chuyển động. Cái đuôi lợi hại của tôi teo lại ngay khi người tôi sưng phồng lên. Lớp lông xanh của tôi bỗng biến thành lớp vỏ cứng của loài giáp xác. Tôi có thể nghe thấy xương của tôi rã ra, cảm thấy lộn lạo trong người khi các cơ quan nội tạng của tôi biến mất. Những trái tim Andalite tinh vi của tôi chỉ còn là một cái van rỗng tuếch. Gương mặt tôi được thay thế bằng một chiếc nón bảo hiểm có những cái gai oặt ngược ra đằng sau.
Sàn chiếc hộp nhốt tôi trở nên rộng rinh. Tôi cảm thấy mình đang đứng ở trên một tấm kính đen láng o, trải dài đến vô tận.
Lúc đôi mắt cuống của tôi thu ngắn lại thành những sợi râu chù vù thì tôi gần như mù. Nhỡn lực trong đôi mắt chính đã mờ đi và nứt ra thành hàng ngàn mảnh ánh sáng xám. Tôi chẳng thấy gì ngoài những mảng xam xám, những vệt chấm không có hình dạng.
Tôi không thể nghe như kiểu thông thường, nhưng có thể thu lượm được những chấn động mỏng mảnh nhờ bộ râu và nhờ tất cả những sợi lông trên cơ thể xíu xiu của mình.
Tôi đứng trên sáu cái cẳng chân bé tí teo, gần như mù, gần như điếc. Sợ hãi.
Chuyển động tiếp theo của tôi sẽ là nhảy về phía những tên Yeerk.
Tôi chờ đợi và đếm từng phút. Não bọ chét gần như chẳng chứa cái gì hết. Tất cả những gì bọ chét “biết” là: hãy nhảy về nơi ấm áp và nơi có mùi sự sống. Và vì ở đây chẳng có mấy thứ đó, cho nên não bọ chét chẳng có gì để nói cả.
Tôi chờ, hy vọng, sợ sệt. Và tôi lắng nghe giọng truyền của Visser Ba.
Có hai loại giọng truyền: mở và đóng. Với giọng truyền mở, ai cũng “nghe thấy”. Còn khi bạn muốn truyền ý nghĩ cho chỉ một vài người, bạn dùng giọng truyền đóng, giống như nói thầm ở thế giới loài người vậy. Visser Ba luôn truyền lệnh cho thuộc hạ bằng cách truyền mở. Do đó tôi biết khi nào hắn quay trở lại. Từ đằng xa, giọng truyền ông ổng của Visser Ba vọng lại. <Mày, và mày nữa, cả hai hãy theo tao lên cầu trực chiến.>
Tôi cố gắng kiểm soát nỗi sợ hãi dâng lên trong tôi khi hắn tới gần. Tôi căm ghét hắn. Tôi biết tôi phải sống chung với sự căm thù đó và không để cho nỗi sợ hãi trong tôi lấn lướt. Thời cơ của tôi sẽ điểm, tôi tự nhủ. Tôi sẽ trả thù cho anh Elfangor. Danh dự của tôi sẽ được cứu vãn.
<Đồ ngu! Veleek đâu rồi? Hãy vào mở cửa ngoài ra, cho nó có đường vào! Đúng, ở ngay trong cầu này. Hãy thắp sáng lồng nhốt thằng Andalite lên. Tao muốn chứng kiến cảnh bạn bè cũ gặp lại nhau.>
Tôi thấy ánh sáng - tức là thấy thêm thật nhiều những đốm chấm màu xám. Từ phía Visser Ba, một khoảnh khắc im lặng kéo dài khoảng hai giây. Sau đó là một tràng giọng truyền bùng nổ đầy giận dữ. <Đồ ngu! Nó đâu rồi? Thằng Andalite đâu rồi? Tao sẽ giết hết cả lũ chúng mày nếu nó trốn thoát.>
Đột nhiên, một luồng không khí thốc vào, tôi cảm thấy nó thổi sượt qua đám lông và râu mình. Rồi một luồng hơi thở hắt ra, một cảm giác về vật thể ấm áp. Mùi của một sinh vật sống.
<Không! Đừng mở lồng ra!> Visser Ba tru tréo.
Trễ quá rồi, tôi nghĩ. NHẢY!
Những cẳng chân sau của bọ chét như gắn một lò xo sinh học. Nó phóng hỏa. Năng lượng truyền vào chân và tôi bay vút lên.
Tôi đã thấy loài người nhảy. Họ không thể nhảy cao vì trọng lượng cơ thể của họ. Thậm chí cả người Andalite cũng nhảy chẳng ra gì. Nhưng bọ chét thì… Ồ, nó có thể nhảy cao gấp một trăm lần chiều cao của chính mình. “Mức xà” của nó vượt qua tương đương mức loài người nhảy qua một tòa nhà sáu chục tầng.
Tôi bay vút lên không trung. Vừa bay lên, tôi liền lộn nhào lại để khi đáp tôi sẽ đáp chân xuống trước. Bất ngờ, tôi đụng phải một “bức tường” và dừng lại.
<Đóng cửa lồng lại!> Visser Ba gào.
Tôi cảm thấy một khối chuyển động trong không khí ngay phía trên mình. Kế tiếp, có một vật rơi xuống.
Và trong khi nó rơi, tôi cảm nhận cái vật ấy không còn có mùi sự sống nữa.
Animorphs - Megamorphs 1 - Món Quà Của Người Andalite Animorphs - Megamorphs 1 - Món Quà Của Người Andalite - Katherine Alice Applegate Animorphs - Megamorphs 1 - Món Quà Của Người Andalite