Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: A Bối
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Tuan Minh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4797 / 38
Cập nhật: 2015-11-19 04:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ọi người ngồi chơi với Nhạc Ân được một lúc thì Từ Gia Huy xin phép về trước vì bận việc, nào ngờ Diệp lão nhân cơ hội đó lên tiếng giải tán luôn, lí do là Nhạc Ân vẫn còn mệt mỏi, cần được nghĩ ngơi. Tất cả mọi người đều đồng ý với Diệp lão ra về, nhưng không đồng ý với lý do giải tán của ông, ai mà chẳng biết ông bảo mọi người về là để Diệp Hạo có thời gian ở bên Nhạc Ân, Diệp Hạo thầm cám ơn Diệp lão, còn Nhạc Ân thì rầu rĩ khôn cùng, cô đang nói chuyện rất vui vẻ a..
" Tiểu Hoa, mai đến chơi với Ân nha… " Nhạc Ân đưa tay vẫy vẫy theo chiếc xe của Trần thúc
" Em nhắc Tiểu Hoa mấy chục lần rồi đó, đừng la lớn mà đau họng. " Diệp Hạo đưa tay vỗ cái đầu nhỏ của Nhạc Ân, thấy cô lúc lắc đầu tránh tay anh thì biết cô đang dỗi.
" Aiz, cháu chưa được khỏe, nghỉ ngơi thêm đã, mai rồi muốn chơi mấy thì chơi " Diệp lão thấy Nhạc Ân không nhìn ông mà xụ mặt quay đi hướng khác, vừa buồn cười vừa thương yêu, hồi nãy ông bảo mọi người giải tán, cô thế mà giận ông,
" Ông nội về đi, không thương ông nội nữa, bỏ Ân về…" giọng Nhạc Ân mếu máo.
" Được rồi, vậy cháu theo ta về nhà của ta được không?" Diệp lão nghe Nhạc Ân nói ' không thương ' mình nữa cũng không thấy buồn, giọng nói rõ ràng là không muốn ông về a, vậy nên trêu chọc cô
" Về nhà ông nội... " Nhạc Ân chớp chớp mắt suy nghĩ, sau lưng lại vang lên tiếng Diệp lão
" Ừ, về ở lại với ông nội vài ngày, cho Diệp Hạo nó ở nhà một mình."
" Cho Andy theo nữa …?" Nhạc Ân quay đầu nhìn Diệp lão thương lượng
Diệp lão bật cười ha hả: " Không, ông chỉ cho cháu đến nhà ông thôi, ông không cho Diệp Hạo đến, thế nào?? có muốn về nhà ông không??"
" Không cho Andy theo??" Nhạc Ân chu môi, không cần suy nghĩ đã nhanh chóng ôm tay Diệp Hạo không thèm:" Ân không về với ông nội đâu, có Andy, Ân mới về a, phải không Andy??"
" Ha ha, con bé này... " Diệp lão thấy Nhạc Ân nhanh chóng chọn Diệp Hạo, cười vui vẻ, thế mà nãy giờ còn dám nói không cho ông về đấy
Diệp Hạo cũng mĩm cười, yêu thương vuốt tóc cô vợ nhỏ " Ừ, Ân Ân ngoan lắm, bây giờ em để ông nội về nhà nghĩ ngơi, ngày khác em lại gặp ông nội, được không??" Diệp Hạo nói là ' gặp ' chứ không nói là ' đưa đến nhà Diệp lão '.
Thấy Nhạc Ân gật đầu thì nói tiếp:" Ân Ân chaò ông nội và Diệp Bảo đi, xong rồi vào nhà giúp thím Trương nấu cơm cho anh, anh nói chuyện với ông nội một chút rồi vào ăn, được không??" anh giờ có thói quen hỏi ý kiến cô rồi.
" Ồ, vào nấu ăn a.. " Nhạc Ân vẫn còn luyến tiếc lắm, lại đưa mắt nhìn Diệp lão
" Aiz, chị dâu nhỏ mau vào nhà kẻo lạnh nào, trời trở lạnh rồi đấy …" Diệp Bảo nãy giờ đứng im xem điện thoại, thấy màn chia tay cứ kéo dài, dứt khoát ra tay đi tới cầm hai vai Nhạc Ân xoay lại đẩy đi vào nhà, đương nhiên là rất nhẹ nhàng mà đẩy nếu không muốn Diệp lão và Diệp Hạo trừng phạt
" Ô, chưa chào ông nội mà... " Nhạc Ân bị đẩy vào nhà ngoái đầu lại muốn chào thì thấy Diệp lão đã đưa tay lên vẫy vẫy chào cô rồi
" Nãy giờ không chịu chào, giờ mới nhớ tới." Diệp Bảo đổi lại tư thế, kéo Nhạc Ân vào phòng bếp với thím Trương rồi quay ra cửa, đóng cửa lại đàng hoàng, ngay sau đó là lỉnh sang một bên chuẩn bị xem kịch vui.
Cửa vừa đóng lại, Diệp lão đã thay đổi sắc mặt, ánh mắt nheo lại tức giận, ngực phập phồng,hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Hạo mà nói:
" Cháu có biết ta rất thất vọng về cháu hay không, cháu chưa bao giờ nói dối ta, đừng nói là ta, với người khác e là cũng như vậy, thế mà đêm đó cháu nói sao?? làm việc?? hừ, ta còn nghi ngờ lúc ta điện thoại cháu còn ở bên cô ta ấy chứ, cháu... cháu... " Diệp lão tức giận đến mức thở hồng hộc, phẩy tay một cái quay lưng về phía Diệp Hạo
Diệp Bảo đứng một bên mím môi nén cười, ông nội diễn giỏi thật, nhưng quả thật ông nội anh chắc cũng rất tức giận, từ nhỏ đến giờ, số lần Diệp lão mắng Diệp Hạo dường như là không có, Diệp Hạo chưa bao giờ làm gì để Diệp lão mở miệng mắng, phải khen ngợi nữa là... aiz, chị dâu nhỏ thật có trọng lượng với ông nội mà, Diệp Bảo bĩu môi với bóng lưng Diệp lão
" Ông nội, cháu xin lỗi. " Diệp Hạo không cúi đầu cũng không e sợ, thẳng thắng thừa nhận mọi lỗi lầm, anh luôn như vậy, có lỗi là nhận lỗi, chỉ trừ chuyện lúc nãy nói dối Nhạc Ân, anh có lẽ không dám nhận lỗi trước cô, cũng chỉ có cô anh mới làm trái tính cách của mình như thế.
Diệp lão biết ông có mắng đến sáng cũng chỉ mắng lui mắng tới được mấy lời này, những cái khác ông làm sao mắng anh được, ông thừa biết Diệp Hạo cũng chỉ vì yêu quá sâu sắc, quá áp đặt bản thân vào Nhạc Ân nên mới làm ra những chuyện ghen tuông vớ vẫn, nhưng dù sao thấy Diệp Hạo như thế ông nên mừng mới phải.
Diệp lão vẫn cảm thấy tức giận, đứng một lúc mới nguôi được, hít một hơi sâu điều hòa hơi thở, khẽ nhếch khóe miệng, Diệp lão cất giọng ôn tồn:
" Diệp Hạo, từ khi còn nhỏ cháu đã là người hiểu chuyện, bất cứ cái gì cháu cũng đều xử xự rất thỏa đáng, nên ta sẽ không nhiều lời với cháu, ta chỉ muốn nói với cháu, đừng để mất đi mới hối tiếc " nói xong Diệp lão cúi đầu thở dài một hơi rồi nói tiếp:" Tạm thời cháu khoan đưa Tiểu Ân đến nhà ta một thời gian, lí do thì Diệp Bảo sẽ nói với cháu, cứ bảo với Tiểu Ân là ta bận việc không ở nhà, ta rảnh sẽ đến thăm nó, cháu lo mà chăm sóc nó cho tốt vào, giờ nói chuyện với Diệp Bảo đi "
Diệp lão ngừng lại rồi từ từ bước tới xe, vừa lắc lắc đầu vừa lẩm bẩm: " Aiz, cháu gái đáng yêu người gặp người thương của ta, ai ai cũng thương yêu cháu sao cháu chỉ thích mỗi đứa Hạo nhi này cơ chứ, Tề nhi nó cũng tốt mà....."
Tề nhi?????? Diệp Hạo đang yên lặng lắng nghe Diệp lão giáo huấn, thấy Diệp lão lẩm bẩm đã khó hiểu, nghe tên Diệp Tề thì thực sự muốn điên lên, ông nội nói vậy là sao?? Diệp Hạo nhìn Diệp lão đã đi đến xe, tài xế vừa mở cửa là ông nhanh chóng ngồi lên, cửa xe đóng lại, Diệp Hạo cũng nghẹn họng trân trối, ông nội đang là nói đùa sao?
" Anh, phải ủy khuất chị dâu nhỏ một thời gian rồi " Diệp Bảo gãy móng tay đợi Diệp Hạo suy nghĩ đến loạn đầu óc mới lên tiếng,không ngờ người anh này của anh, cũng có lúc có bộ mặt ngu ngốc thế này.
" Sao??" Diệp Bảo lên tiếng làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Hạo, Diệp Hạo bần thần ngẩng đầu hỏi lại
" Phải ủy khuất chị dâu nhỏ của em một thời gian, em có chuyện cần phải giải quyết, anh không ngại chứ " Diệp Bảo tươi cười bắt đầu vào chuyện của mình
Dù Diệp Bảo nói lời không đầu không đuôi nhưng Diệp Hạo vẫn hiểu, có chuyện gì ngoài một chuyện phải dùng từ ' ủy khuất ' ở đây, với lại lúc nãy Diệp lão đã nói với anh tạm thời không đưa Nhạc Ân đến nhà ông
" Em xác định được kẻ đó rồi?" Kẻ đó chính là kẻ phá phòng Diệp Bảo, nhưng chỉ có Nhạc Ân mới biết mặt kẻ đó, Nhạc Ân cũng chưa chỉ mặt kẻ đó ra mà.
" Con chuột trong nhà mà em không biết sao, vẫn đang vờn nó nên em mới uỷ khuất chị dâu chứ " Diệp Bảo nhếch miệng khinh bỉ, trong mắt tràn đầy hứng thú với trò chơi mà mình bày ra
" Hắn ta chỉ là vô tình chọn đúng cô ấy mà ra tay??" Diệp Hạo cau mày, giọng nói nguy hiểm, anh chỉ nghĩ người phá phòng là kẻ trộm, nhưng nghe Diệp Bảo nói chuyện thì chắc chắn đó là một kẻ nguy hiểm, vậy mà anh có thể để Nhạc Ân ở nơi nguy hiểm đó, lòng Diệp Hạo chùng xuống, bàn tay nắm chặt, anh không dám tưởng tượng được cô sẽ xảy ra chuyện gì khó lường, anh thật sự sợ hãi.
" Anh, em xin lỗi, em cũng không ngờ tới." Diệp Bảo thấy sắc mặt Diệp Hạo, cũng trầm ngâm theo, đúng là anh không ngờ tới được, Nhạc Ân luôn ở với Diệp lão, lúc anh bày trò với Chu Lệ Băng, anh đã có kế hoạch sẵn, nào ngờ cô ta bày trò, lại là trò ngu ngốc, cô ta nghĩ Nhạc Ân là kẻ ngốc không biết gì, nào ngờ cô ta mới là kẻ ngốc. Dù vậy, trong chuyện này đúng là anh đã có lỗi khi làm hại đến Nhạc Ân.
Diệp Hạo thở dài một hơi, từ từ thả lỏng, Ân Ân của anh vốn không sao rồi, và mãi mãi sẽ là không sao, nhất định là như vậy
" Được rồi, anh đã hiểu, nhưng công ty đang có chuyện quan trọng sao, cần anh giúp gì không " Diệp Hạo dù không tham gia vào công việc của Diệp gia nhưng anh hiểu, có thể làm cho Diệp Bảo phải tốn sức lực đến thế này chứng tỏ phải là chuyện nghiêm trọng
" Cần anh giúp gì???" Diệp Bảo cau mày lặp lại "Rồi anh lại nhờ Mark giúp em chứ gì??" Diệp Bảo bất mãn, giọng nói cũng cau có
" Diệp Bảo, ý anh.. "
" Không cần, sao cả anh và Diệp Tề luôn xem em là con nít vậy, em đã lớn rồi, ngay cả ông nội và ba đều để em tự mình giải quyết mà " Diệp Bảo buồn bực cắt ngang lời Diệp Hạo, nói xong cũng quay người tránh tầm mắt Diệp Hạo.
Diệp Hạo bật cười, là ai ngày xưa có chuyện cứ chạy theo anh kể lể, lúc đó anh chỉ có thể nhờ Mark giúp chứ anh đâu biết những chuyện thương trường này. Diệp Bảo những năm trước chỉ mới là tên nhóc hiếu thắng, luôn luôn chọn những con đường khó khăn mà đi, lúc bí đường đương nhiên có chán nản, nhưng không muốn nói với Diệp Tề vì Diệp Tề sẽ ra tay giúp anh, thế là đi kể lể giải tỏa nỗi lòng với Diệp Hạo, thư giản đầu óc suy nghĩ giải pháp, anh nghĩ Diệp Hạo không thích chuyện thương trường, nào ngờ Diệp Hạo lại giải quyết dùm anh, mà lại còn nhờ một người khác giải quyết dùm chứ không phải chính mình giải quyết, lúc anh biết được đã vô cùng tức giận, làm anh mất hết cả mặt mũi.
" Được rồi, anh sẽ không can thiệp dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần Ân Ân không có chuyện gì là được " Diệp Hạo xuống nước cầu hòa, ai nói không phải trẻ con mà cứ giận như trẻ con đây.
" Hừ, đương nhiên em sẽ không để chị dâu chịu thêm oan ức nào nữa, anh an tâm " Diệp Bảo đã hơi hòa hoãn, lúc quay người lại đã trở về dáng vẻ thong dong lúc đầu hỏi Diệp Hạo: " Anh, em muốn biết một chuyện??"
" Chuyện gì?" Diệp Hạo dựa người vào cánh cửa, vòng tay hỏi lại
" Anh và Chu Lệ Băng đúng là có quan hệ, lúc đó em đính hôn với Chu Lệ Băng, sao anh không can thiệp "
" Sao anh phải can thiệp?" Diệp Hạo cau mày khó hiểu
" Anh và cô ta yêu nhau mà, em cứ tưởng anh sẽ can thiệp cơ đấy."
" Yêu nhau??? " Diệp Hạo càng khó hiểu:" Hình như ai cũng nghĩ anh và Chu Lệ Băng yêu nhau cả thì phải?" lúc chiều, Tiểu Hoa nói từ ' bạn gái cũ ' anh đã thấy kì quặc
" Còn không đúng, anh về nước chỉ đi với một mình cô ta, nên nhớ từ trước đến giờ, anh chưa đi cùng cô gái nào như vậy cả " Diệp Bảo thấy khuôn mặt của Diệp Hạo thừ ra, cũng khó hiểu, Diệp Hạo không phải là người chối bỏ chuyện mình từng làm
" Anh đi với cô gái nào thì anh yêu cô gái ấy sao?? " Diệp Hạo nghiêng đầu hỏi Diệp Bảo
" Vậy anh với Chu Lệ Băng là gì?? " Diệp Bảo ngạc nhiên, chuyện này thú vị đây
" Không là gì cả." Diệp Hạo thở một hơi ra chiều dư hơi nói nhảm, rồi nheo mắt nhìn Diệp Bảo:" Đừng nói với anh, Chu Lệ Băng có liên quan đến chuyện của Ân Ân ", lúc Chu Lệ Băng nghi ngờ Nhạc Ân lấy cắp đồ, anh đã vô cùng tức giận, nếu Chu Lệ Băng chính là kẻ bày trò...
" Đừng nói cái gì nữa, anh đã nói ra rồi đấy " Diệp Bảo buồn cười nhìn Diệp Hạo: " Anh, nếu đã vậy, em sẽ không thương tiếc cô ta đâu đấy "
Diệp Hạo nghe vậy rũ mắt xuống, không thương tiếc?? trong đầu anh hiện lên một hình bóng dịu dàng, anh luôn muốn người đó hạnh phúc, anh không muốn thấy người đó chịu đau khổ.
" Có vẻ như anh đang thương tiếc cho cô ta thì phải?" DIệp Bảo lạnh giọng, Chu Lệ Băng đã hãm hại Nhạc Ân đấy
" Cô ấy vốn là có ý định từ lúc đính hôn với em sao??" Diệp Hạo bất ngờ hỏi một câu
" Hừ, không, sau này " Diệp Bảo thật chẳng muốn trả lời những chuyện này, trước hay sau cũng vậy thôi
" Được rồi, anh đã hiểu. " Diệp Hạo đứng thẳng người, thần sắc bình thản
Là sao?? Diệp Bảo cau mày bất ngờ vì Diệp Hạo không nói chuyện tiếp, nhưng dù sao đi nữa, mọi chuyện là do anh quyết định, Diệp Hạo không xen vào là đúng ý của anh rồi, Diệp Bảo nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Diệp Hạo, cong miệng, đôi mắt hiện lên một tia ranh mãnh:
" Những chuyện cần nói em đã nói, em phải về đây, để ông nội đợi " Diệp Bảo nói xong xoay người, giống như Diệp lão vừa đi vừa để lại một câu
" Anh hai gữi lời hỏi thăm đến chị dâu nhỏ đấy, lúc chiều nếu không bận việc quan trọng đã theo ông nội đến đây rồi, aiz, Diệp Tề mà cũng có ngày quan tâm đến đàn bà con gái sao..... "..............................
" Cậu Diệp Hạo, cơm đã nấu xong, có cần dọn ăn luôn không? " Thím Trương đang lau tay, thấy Diệp Hạo mở cửa đi vào thì hỏi luôn, nhưng ngay lập tức bà thấy được, mặt Diệp Hạo rất âm trầm
" Ân Ân đâu?" Diệp Hạo nhìn quanh rồi hỏi
" Tiểu Ân vào phòng cậu chơi game thì phải… "
Diệp Hạo nghe xong thì một mạch tiến tới cửa phòng, để mặc thím Trương chớp mắt khó hiểu đang nhìn theo.
Mình nên về thôi, nhìn sắc mặt đó khẳng định lại có chuyện gì rồi, để hai vợ chồng tự giải quyết với nhau,thím Trương lắc lắc đầu rồi đi lấy túi xách.............................................................
" Andy??" Nhạc Ân đang nhíu mày nghiêm túc chơi trò tìm bom, thấy một vòng tay choàng qua cổ mình
" Ân Ân " Diệp Hạo nhắm mặt, tựa cằm lên đầu cô khẽ gọi
" Andy nói chuyện thật lâu a " Nhạc Ân chu môi nói, tiếp tục chơi game
" Ân Ân, Ân Ân thích anh không?" Giọng Diệp Hạo nhẹ nhàng tha thiết
" Thích, thích Andy lắm " Nhạc Ân gật đầu trả lời ngay lập tức làm khóe miệng kề trên đầu cô cong lên.
" Ân Ân có thích người khác không??" Diệp Hạo tiếp tục hỏi, nhưng trong lòng thẩp thỏm
Câu này nghe quen quen, Nhạc Ân dừng tay nhớ lại, hình như Nhạc Ân từng hỏi Diệp Hạo vấn đề này, Diệp Hạo bảo là không thích ai hết, chỉ thích Nhạc Ân, vậy Nhạc Ân sẽ trả lời như vậy, đúng không nhỉ??
Diệp Hạo thấy Nhạc Ân lâu trả lời, tưởng cô đang cân nhắc, nóng lòng hỏi tiếp, giọng nói có chút lo lắng:
" Ân Ân thích Diệp Tề không??"
Diệp Tề?? Nhạc Ân lại bị cuốn vào một vấn đề mới, Diệp Tề chính là ' anh ' đây mà, câu này thật dễ trả lời a, vậy là Nhạc Ân nhanh chóng đáp
" Thích "
Thích!!!!!!!
Diệp Hạo thẫn thờ, khuôn mặt không còn một chút máu, hai cánh tay cũng dần buông lỏng, thì thào
" Tại sao lại thích??"
" Anh giỏi lắm nha!" Nhạc Ân vô tư trả lời, tay cầm con chuột kéo qua kéo lại tìm bom
Anh giỏi lắm... Rất đẹp trai... những lời ngày đó Nhạc Ân nói với Diệp Hạo về Diệp Tề cứ văng vẳng bên tai anh. Diệp Hạo cúi nhìn đỉnh đầu Nhạc Ân, đôi mắt buồn bã, anh biết trong lòng cô anh là một người đặc biệt, nhưng nghe cô thích người khác, anh không thể nào bình tâm mình lại được, cô đơn thuần như vậy, có như anh nhận ra được tình yêu là duy nhất hay không, cô sẽ thích người khác như thích anh sao??? Diệp Hạo lại bắt đầu mù mờ suy nghĩ
Diệp Hạo nheo mắt nhìn cô vợ nhỏ, đáy lòng tổn thương nhưng chẳng biết nói sao, lặng lặng đi ra khỏi phòng, một lúc sau thì quay lại, trên tay cầm một thứ
" Lại đây " Diệp Hạo ngồi lên giường, gật đầu với Nhạc Ân đang nhìn mình
" Andy lấy cờ làm gì??" Nhạc Ân vừa đi vừa hỏi, mắt nhìn cái bàn cờ gấp trên tay Diệp Hạo
" Chơi cờ với em." Diệp Hạo thản nhiên trả lời, đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình, hai tay mở bàn cờ ra, từ từ xếp nhưng quân cờ tí hon.
Bàn cờ gấp này là bạn Diệp lão đi du lịch mang về tặng, Diệp lão cho Nhạc Ân, Nhạc Ân vừa thấy là ôm ngay vào lòng, yêu thích vô cùng, vì bàn cờ rất nhỏ, nằm vững trên bàn tay to lớn của Diệp Hạo, mấy quân cờ bé xíu rất dễ thương.
" Andy, sao chơi a?" Nhạc Ân ngước mắt nhìn Diệp Hạo, cả hai ngồi cùng một bên, làm sao chơi được
" Em đi quân đỏ " Diệp Hạo chỉ vào mấy quần cờ nằm gần cả hai, rồi lại chỉ mấy quần cờ đối diện: " Quân đen anh đi "
" Ồ... " Nhạc Ân kinh ngạc, Diệp Hạo thế mà nhìn ngược được sao, thú vị đây, nhưng
Nhạc Ân chưa đánh cờ với Diệp Hạo bao giờ, cũng không biết Diệp Hạo có chơi cờ được không đây, cô có thấy anh chơi với ai bao giờ đâu
" Em đi trước kìa " Diệp Hạo lại gác cằm mình lên đầu cô, vỗ nhẽ vào mông cô nhắc nhở
Nhạc Ân trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn đưa tay cẩn thận cầm quân cờ bé xíu đi nước đầu tiên, quân cờ có gắn nam châm nên rất dễ đặt vào vị trí cần đặt.
Diệp Hạo nhanh chóng đi quân cờ của mình, cằm cứ cạ nhẹ vào đầu Nhạc Ân, trông rất thong thả.
Một lúc sau.....
Diệp Hạo lúc này đã đặt bàn cờ xuống giường, hai tay ôm chặt cơ thể Nhạc Ân, đầu kề đầu, nhưng hai mắt đã lim dim... đợi Nhạc Ân suy nghĩ.
" Andy..." Nhạc Ân thiễu não gọi
" Sao em?" giọng Diệp Hạo cưng chiều
" Ân thua rồi a " Nhạc Ân thở dài, trải qua thắng thua với Diệp Tề, cô không còn thương tâm như lúc trước nữa, dù vậy cũng hơi buồn
Diệp Hạo cong khóe miệng mĩm cười, rất hài lòng mà hỏi:
" Anh có giỏi không??"
" Giỏiiii …"
Giọng Nhạc Ân bất mãn, cô nghĩ Diệp Hạo đang lên mặt với mình, đang muốn nói đánh tiếp ván nữa đã nghe Diệp Hạo hỏi tiếp:
" Anh có giỏi hơn Diệp Tề không??"
Nhạc Ân nhíu mày so sánh, đánh hơn Nhạc Ân, lại ngồi trái chiều mà đánh, hơn ' anh ' rồi đúng không nhỉ?, vậy là không keo kiệt mà phun một chữ
" Hơn."
Ngay lập tức, Nhạc Ân thấy Diệp Hạo buông tay ôm mình, xoay người cô lại, nắm lấy tay cô đặt lên mặt anh, tươi cười hỏi
" Ân Ân, thấy anh đẹp trai không??? "
`.` `.` `.` `.` `.` `.` `.` `.`
Đẹp trai là gì??? Khái niệm này đối với Nhạc Ân vô cùng vô cùng khó hiểu, chính xác là cô không biết nó là cái gì, dù tai nghe Tiểu Hoa nói hàng trăm lần rồi. Thế là trước gương mặt chờ mong của Diệp Hạo, Nhạc Ân thản nhiên lắc đầu, cái lắc đầu biểu thị cô không hiểu nhưng với Diệp Hạo lại là
" Không đẹp??? ai cũng khen anh đẹp trai đấy, nhìn xem, mũi thẳng lại cao, nhìn xem, môi đỏ, nhìn xem, da trắng, nhìn xem, lông mi dài, em nhìn kĩ đi, rất đẹp trai mà... " Diệp Hạo tức tối, anh nghĩ anh còn đẹp trai hơn cả Diệp Tề đấy, sao vợ anh dám không nhận ra vẻ đẹp của anh, Diệp Hạo cầm bàn tay Nhạc Ân di chuyển khắp khuôn mặt mình mà nói.
Nhạc Ân không theo kịp lời Diệp Hạo nói, cau mày suy nghĩ, đến khi Diệp Hạo ngừng nói mới từ từ thắc mắc:
" Đẹp trai là cái gì, Ân không biết, Andy đang nói gì vậy?? "
"...."
~.~ ~.~ ~.~ ~.~ ~.~ ~.~
" Sao em khen Diệp Tề đẹp trai?" Diệp Hạo nhìu mày hỏi, trong đầu cảm giác được điều gì đó không đúng
" Tiểu Hoa hay nói vậy mà " Nhạc Ân chớp mắt vô cùng ngây thơ
Lại là Tiểu Hoa, Diệp Hạo thở dài, lúc lắc đầu cho tỉnh táo rồi hỏi tiếp:
" Tại sao em khen Diệp Tề giỏi??"
" Anh giỏi mà, đánh cờ hơn Ân??"
Diệp Hạo cẩn thẩn hỏi tiếp:
" Ai đánh cờ hơn em thì em sẽ nói là giỏi sao??"
Nhạc Ân buồn bã, việc mình bị thua cờ thật đáng rầu rĩ, lẳng lặng gật đầu chấp nhận
" Sao em thích Diệp Tề??" giọng Diệp Hạo dịu dàng, đưa tay nâng đầu cô, nhìn thẳng mắt cô rồi hỏi câu hỏi đã từng hỏi một lần
SAo thích ư, đã trả lời rồi mà, Nhạc Ân chớp mắt khó hiểu
" Em có thích Diệp Bảo không??" Giọng Diệp Hạo vẫn dịu dàng như vậy
" Thích a. " Nhạc Ân không ngần ngại nhanh chóng nói
" Em có thích ông nội không??"
"Thích a. "
" Thích Thím Trương không????"
" Thích. " Nhạc Ân bắt đầu chun mũi không kiên nhẫn
Diệp Hạo cũng ngừng hỏi, nhìn chằm chằm khuôn mắt nhỏ nhắn, những từ thích vang dội trong lòng anh, nhưng không làm anh phiền lòng nữa, mà làm cho anh vô cùng... chán nản, anh thế mà thật ngu ngốc................................
Diệp Hạo vẫn nhìn chằm chằm Nhạc Ân như vậy, trong lòng hỏi hàng trăm lần một câu hỏi??? tại sao chỉ cần là chuyện liên quan đến cô vợ nhỏ này, anh lại không thể nào suy nghĩ thấu đáo được,lúc nào cũng suy nghĩ theo lối mòn, thậm chí làm trò cười cho những người xung quanh. Diệp Hạo nhíu chặt lông mày, cố tìm thử đã có lần nào mà anh mất đi phong độ của chính mình như lần này chưa, hình như là chưa, tất cả mọi chuyện anh đều có thể túy ý mà xử lí, mọi thứ khó khăn đều được anh tặng cho 2 chữ ' không đụng ', không hề xáo trộn, không hề mất hết khả năng tư duy, không hề thể hiện bộ mặt nào khác ngoài bộ mặt thản nhiên lạnh lùng...
" Ân Ân, anh dạy em điều này… " Diệp Hạo ôm thật chặt Nhạc Ân, dán môi mình lên trán cô thì thầm, đã nhận ra được mình ngu ngốc mà không sửa chửa thì anh chính là kẻ ngốc nhất thế giới.
" Andy dạy gì??"
" Dạy em yêu anh " Diệp Hạo mĩm cười đáp lại:" Ân Ân, em có thích anh không?"
Lại hỏi lại, Nhạc Ân thấy Diệp Hạo hôm nay thật là kì lạ, vậy là chu môi nhìn Diệp Hạo mà không trả lời.
" Có thích không?" Diệp Hạo bật cười, dán môi hình lên đôi môi đỏ hồng, tiếp tục hỏi
"... ư... thích.." Nhạc Ân muốn đưa đầu ra sau tránh môi Diệp Hạo, nhưng vừa nói xong chữ thích kia đã bị một bàn tay Diệp Hạo giữ sau gáy, không thể nhúc nhích
" Ân Ân, anh không thích em nữa?" Diệp Hạo nhìn vào đôi mắt đối diện mình, nói chậm rãi một câu khó hiểu
Quả nhiên, Nhạc Ân chớp chớp mắt, gần như ngay lập tức sẽ có nước mắt chảy ra, môi bị chặn lại không thể nói gì được, mà cũng không nói được vì đang sững sốt vô cùng.
Đôi mắt Diệp Hạo tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng thả môi Nhạc Ân, siết chặt vòng tay, giọng nói đầy tự hào:
" Anh rất yêu em, em có yêu anh không??"
" Yêu??" Nhạc Ân chớp mắt, yếu ớt hỏi lại.
" Đúng, anh cũng thích Diệp Tề, thích Diệp Bảo, thích ông nội, thích thím Trương, nhưng với em, anh thích nhiều hơn thích những người đó, thích nhiều vô cùng " Diệp Hạo ngừng lại, lấy bàn tay Nhạc Ân đặt lên trái tim mình, biết cô không tiếp thu được những thứ phức tạp, anh cố gắng nói dễ hiểu
" Ân Ân, trong đầu anh lúc nào cũng có em, nhắm mắt ngủ cũng thấy, ăn cơm cũng thấy, đi làm cũng thấy, đó gọi là yêu, còn Diệp Tề, Diệp Bảo và ông nội thì mỗi ngày chỉ thấy có vài lần, đó gọi là thích, em hiểu không??" thật ra thì lâu lâu mới nghĩ tới một lần, nhưng mà anh cũng không cần thể hiện mình là kẻ chỉ biết đến vợ quá đáng lắm, Diệp Hạo nói một hơi rồi nhìn Nhạc Ân chờ đợi
Thích nhiều hơn thích mọi người?? gọi là yêu?? lúc nào cũng nghĩ tới Nhạc Ân?? Nhạc Ân thế mà hiểu ra, vì Nhạc Ân thật sự cũng chỉ nghĩ tới Diệp Hạo trong đầu, ăn cơm cũng nghĩ tới, nằm ngủ cũng nghĩ tới, đó là yêu??
" Yêu.." Nhạc Ân mĩm cười, vô thức lặp lại, từ này thật dễ nghe, lại có cảm giác thật thích cái từ mới mẻ này, hình như trên phim cũng có nói, nhưng lâu nay Nhạc Ân không hiểu ý nghĩa của nó
" Đúng, là yêu, em hiểu được không?" Diệp Hạo hồi hộp, cẩn thận nhìn sắc mặt vợ mình
Yêu... Nhạc ÂN vẫn mĩm cười suy nghĩ đến chữ ' yêu ' hoành tráng đó, đầu óc đang tập trung không nghe Diệp Hạo nói gì
Diệp Hạo càng hồi hộp, càng mong chờ, ôm chặt Nhạc Ân hôm nữa, Diệp Hạo không dám nhìn tiếp vào mắt cô, gục đầu lên vai cô mà gấp gáp hỏi:
" Vợ, Vợ, nói xem, em có yêu anh không?, anh yêu em, em có yêu anh không??"
Diệp Hạo siết chặt vòng ôm làm Nhạc Ân tỉnh lại, cảm giác vai mình hơi nặng, lại nghe giọng Diệp Hạo gấp gáp hỏi, Nhạc Ân vòng hai tay ra sau lưng anh vỗ về
" Andy, yêu, yêu Andy mà..."
"..."
Một lời ' yêu ' khi đối diện nhau thật khó nói với bản chất con người kín đáo như Diệp Hạo, lúc nói ra anh cũng không thấy ý nghĩa câu nói của mình, vì trái tim anh đã chứng mình anh yêu Nhạc ÂN nhiều như thế nào rồi, chỉ đến khi nghe tiếng ' yêu ' từ miệng Nhạc Ân, Diệp Hạo mới cảm nhận được ý nghĩa của cái gọi là ' tình yêu '.
Diệp Hạo nhắm mắt lại hưởng thụ tư vị hạnh phúc đang ngập tràn, cả người từ từ buông lỏng, Nhạc Ân cũng đang ôm chặt Diệp Hạo, mắt nhìn lên trần nhà, cười tủm tỉm, dường như, Nhạc Ân biết Diệp Hạo đang rất vui, Nhạc Ân cũng rất vui mà.
Một lúc sau, Diệp Hạo ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực rỡ nhìn vợ yêu, cười tươi hào hứng nói:
" Vợ, sau này chỉ được nói là yêu anh, không được nói là thích anh, rõ chưa, anh cũng chỉ nói là yêu em, chỉ hai chúng ta mới được nói từ yêu, chỉ hai người chúng ta thôi,được không em??"
" Yêu Andy! " Nhạc Ân gật đầu, thể hiện cho Diệp Hạo thấy.
Diệp Hạo càng cười tươi sung sướng, lại gục đầu xuống vai Nhạc Ân, đưa tay vuốt ve lưng cô, vô cùng hào phóng ban ơn cho vợ.
" Với những người khác, anh cho phép em thích họ đấy "
Ồ, Nhạc Ân lại gật đầu, ghi nhớ, Andy phải nói là yêu, Diệp Tề,Diệp Bảo, ông nội, thím Trương, Tiểu Hoa, ông bà ngoại, đông tây nam bắc, thì phải nói thích. A, chút nữa ra kể cho thím Trương nghe điều mới lạ này mới được, Nhạc Ân hắc hắc cười thầm trong lòng.
Hai người vẫn ôm nhau ngồi như vậy, thật lâu, thật lâu, cả căn nhà chìm trong hạnh phúc.
Vợ Ngốc Vợ Ngốc - A Bối Vợ Ngốc