You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
rong một chốc ngắn ngủi, Emily quên mất điều gì vừa xảy ra. Cô tỉnh dậy hoàn toàn khỏi giấc ngủ chữa lành vết thương và nhìn quanh nhưng không thể thấy con tuấn mã. “Pegs?” Rồi mọi việc dội về trong cô. Không có Pegs. Pegasus, con tuấn mã vĩ đại của xứ Olympus đã biến mất mãi mãi. Và tất cả là lỗi của cô.
Đột nhiên Emily không thể thở nổi. Cô ngồi dậy, hớp một hơi không khí khi cô cố gắng một cách tuyệt vọng phủ nhận sự thật. “Pegs?” Cô thở hổn hển.
Cô nhìn quanh khi mọi ký ức về đêm tồi tệ hôm trước tràn về. Pegasus đã chết và cô đã bị CRU bắt. Nước mắt trào lên mắt cô. Emily quá quen sử dụng chiếc khăn tay màu xanh bên mình và tự thu lại những giọt nước mắt đến nỗi cô bất ngờ khi thấy nó đã biến mất. Thay vào đó cô sử dụng tấm vải trải giường trắng để lau nước mắt. Và nếu chúng có nổ tung vì sức mạnh chúng chứa, cô hy vọng cô cũng nổ tung cùng luôn.
Emily cuộn mình như một trái bóng. Cô nức nở công khai vì sự mất mát của con tuấn mã Pegasus yêu quý của mình. Alexis và nhóc Frankie cũng đã ra đi. Nhưng cái chết của con tuấn mã làm cô đau lòng nhất.
“Chị xin lỗi,” cô khóc. “Pegs, hãy làm ơn tha lỗi cho chị…”
Alexis đã từng cảnh báo cô về sức mạnh của mình. Nhưng trong cơn thịnh nộ tại CRU cô đã không nghe lời. Tại sao cô lại không nghe lời? Tại sao cô lại làm như vậy? Tất cả là lỗi của cô! Pegasus và Alexis hẳn vẫn còn sống nếu cô nghe lời Nhân sư. Tại sao cô không làm như vậy?
Một thời gian dài tưởng chừng cả đời đã trôi qua kể từ khi chị em nhà Gorgon cố làm cô sử dụng sức mạnh của mình chống lại thần Jupiter. Nhưng cô đã không làm như vậy. Pegasus đã ở đó và tiếp thêm sức mạnh giúp cô làm những điều đúng đắn. Nhưng giờ chính những sức mạnh đó lại tiêu diệt cậu.
Emily không nghe thấy tiếng cửa phòng cô mở ra. Chỉ khi một giọng nói gọi tên cô thì cô mới ý thức được có người đi vào phòng.
Một người đàn ông đứng bên cạnh giường của cô. Hai tên lính Nirad mặc quân phục đứng đằng sau.
“Emily Jacobs,” người đàn ông lặp lại, “Ta là đặc vụ PS. Ta đến đây để nói chuyện với cô.”
Trông ông ta chỉ khoảng tầm ba mươi mấy với mái tóc đỏ cắt gọn và đôi mắt màu than bùn. Ông ta có bộ râu quai nón được tỉa gọn gàng nhưng mắt ông ta trông mệt mỏi và uể oải như thể ông ta chưa được ngủ.
“Đi đi,” Emily khóc.
“Không,” người đàn ông nói. “Cô phải trả lời rất nhiều câu hỏi của chúng tôi, cô gái trẻ ạ. Cô có biết cô đã làm điều gì không?”
Sự đau buồn của Emily biến thành tức giận. “Có, tôi có biết tôi đã làm gì. Tôi đã giết chết Pegasus!”
“Cô đã làm nhiều điều hơn thế,” ông ta nói. “Ta có nên nói cho cô không?”
Emily cảm thấy Ngọn lửa trong người đang rần rật nổi giận. Đặc vụ CRU này đang cố gắng hết sức làm cô nổi giận. “Nếu tôi là ông thì tôi sẽ tránh xa ra,” cô cảnh báo. “Ông không biết tôi có thể làm những gì khi tôi buồn bực đâu. Pegasus đã chết và giờ tôi đang rất buồn.”
Đặc vụ này dường như chẳng mấy quan tâm. “Ta biết chính xác cô có thể làm những gì Emily. Ta đã dành toàn bộ công việc nghiên cứu về cô và sức mạnh tuyệt vời của cô. Ta cần nói chuyện với cô về chúng, để hiểu chúng. Cô sinh ra ở New York trong gia đình của cha mẹ loài người bình thường. Cô sống một cuộc sống bình thường cho đến tận năm ngoái. Điều gì đã thay đổi? Làm sao cô có những sức mạnh đó? Chúng từ đâu đến?”
“Ông nghĩ ta sẽ nói gì cho ông thì ông sai rồi,” Emily trả lời.
“Tại sao cô lại làm mọi việc trở nên khó khăn như vậy?” Đặc vụ PS hỏi. “Chúng ta ở cùng một phe. Ai biết đâu, một ngày nào đó cô sẽ sử dụng sức mạnh để làm việc với chúng ta, thay vì chống lại chúng ta.”
“Làm việc với CRU à?” Emily nghi ngờ nói. Cô quay người và ngồi dậy, đối mặt với người đàn ông. “Ông bị điên à? Ông có biết các ông đã làm gì khi tạo ra ngần ấy bản sao vô tính không? Chúng tôi đến đây để cảnh báo các ông! Thần Jupiter sẽ chuẩn bị phá huỷ thế giới này nếu các ông không ngừng lại.”
Người đàn ông thở dài. “Ta biết tất cả các truyền thuyết, Emily. Chưa có một truyền thuyết nào nói rằng Zeus - hay Jupiter như cô thích gọi thế - có sức mạnh huỷ diệt thế giới cả.”
“Ông sai rồi,” Emily nói. “Ông ấy có. Và ông ấy thậm chí không cần phải xuống đây để làm điều đó. Tất cả những gì ông ấy cần làm là quay hướng Dòng Mặt trời chĩa thẳng vào Trái đất, và cả hành tinh sẽ bị phá huỷ trong nháy mắt.”
Câu nói khiến đặc vụ PS ngừng lại. Nhưng chỉ trong một giây. “Ông ta sẽ không làm vậy khi cô đang ở đây,” ông ta cười quỷ quyệt. “Chúng ta đã chứng kiến sức mạnh của cô, Emily. Chúng ta biết cô vô cùng quý giá đối với ông ta.”
“Tôi chả là gì nếu không có Pegasus,” cô nói khẽ. “Tôi không quan tâm thần Jupiter làm gì bây giờ. Nếu ngài ấy phá huỷ trái đất, tôi hy vọng phá huỷ cả tôi luôn đi.”
“Thế còn những Pegasi chúng ta đang có ở đây thì sao? Chắc chắn cô sẽ tìm thấy một Pegasus khác trong số chúng? Ta biết cô đã dành nhiều thời gian bên Tornado Warning. Nó vẫn đang đợi cô cùng những con ngựa khác.”
Emily khịt mũi. “Pegasi à? Ông đang nói về cái gì vậy?”
“Pegasus có thể là bản chính, nhưng chúng ta có tất cả các bản sao của nó ở đây. Bọn ta gọi chung bọn chúng là Pegasi.”
Nghe cái tên số nhiều khiến Emily nổi điên. “Chỉ có duy nhất một Pegasus và nó chết rồi!
Tất cả những gì các người có là những con ngựa biết bay. Chẳng có cái gì gọi là Pegasi cả. Các người đừng có gọi chúng như vậy! Các người gọi các bản sao của Diana là cái gì? Diani à?
Người đặc vụ gật đầu. “Chính xác.”
“Các người thật bệnh hoạn!” Cô thốt lên khi tâm trạng cô nóng giận hơn nữa. Cái giường bắt đầu rung và lắc. Phía sau người đặc vụ, hai Nirad xám bước lại gần hơn.
“Kêu chúng quay lại đi,” Emily đe doạ. Cô giơ hai tay và thổi bùng ngọn lửa, đốt cháy lách tách không khí ở xung quanh cô. “Không có nhiều thứ có thể giết được một Nirad, nhưng tôi có thể!” Emily bất ngờ thấy hai Nirad tự động lùi bước. Mắt chúng rõ ràng đang nhìn cô và có vẻ như có trí thông minh. “Các người hiểu ta à?”
“Tất nhiên bọn họ hiểu được cô,” đặc vụ nói. “Thế cô nghĩ bọn họ là cái gì? Những con quỷ không có óc à?”
“Nhưng chúng là bản sao của bọn Nirad xám,” Emily khăng khăng. “Bọn chúng không được thông minh cho lắm. Tôi không hiểu. Tornado Warning rất hoang dại. Bản sao của Paelen cũng vậy. Tại sao bọn này thì không?”
Người đặc vụ cười ranh mãnh khi ông ta vỗ vào một trong những bàn tay của bản sao. “DNA của Nirad kết hợp tốt khi trộn với gen của người Olympus. Những con này là những thành công đầu tiên của bọn ta, nhưng còn rất nhiều nữa. Tuy nhiên bọn ta mất nhiều thời gian hơn để hoàn thiện người Olympus.”
“Họ không phải người Olympus!” Emily phản bác.
“Tất nhiên họ là người Olympus rồi,” đặc vụ nói. “Cô có muốn gặp một số người bọn họ không?”
“Không, tôi không muốn gặp chúng. Ông hãy đi đi và để tôi chết một mình.”
Người đặc vụ tặc lưỡi. “Ồ, cả hai chúng ta đều biết điều đó sẽ không xảy ra phải không? Cô không thể chết được.”
“Có, tôi có thể,” Emily phản đối. “Khi thần Jupiter xoay Dòng Mặt trời xuống Trái đất, tất cả chúng ta sẽ thành tro bụi hết.”
“Thôi được,” ông ta đồng ý, giọng đầy đùa cợt. “Cô có muốn gặp Joel trước khi cô chết không?”
“Joel à?”
“Phải, cậu ta cũng đang ở đây. Cậu ta đang hồi phục. Vụ phẫu thuật của cậu ta cũng diễn ra thuận lợi.”
Đặc vụ PS đang nhử mồi cô à? Nhưng nếu họ đã làm gì với Joel, cô phải được biết. “Phẫu thuật gì chứ?”
“Cô phải đi với ta nếu cô muốn biết,” người đặc vụ nói. Vào lúc đó, một người đàn ông khác bước vào phòng.
“Đặc vụ PS, thằng bé đang tỉnh lại.”
“Thời gian thật chuẩn,” đặc vụ PS nói. Ông ta quay sang Emily. “Nếu cô muốn gặp Joel trước khi bọn ta bắt đầu thẩm vấn, cô nên lên tiếng.”
Nhu cầu khẩn thiết được gặp Joel bừng lên trong cô. Cô cần cậu ấy hơn bao giờ hết. Và nếu CRU thực sự bắt giữ cậu ấy, thì cậu ấy cũng rất cần cô. Cô có nên gọi họ là bọn khoác lác không?
“Joel không ở đây. Cậu ấy ở Las Vegas,” cô thăm dò.
“Không còn nữa.”
“Các người sẽ không được đụng vào cậu ấy,” cô doạ.
“Ai sẽ ngăn bọn ta?”
Emily ngồi dậy và đưa chân về một bên giường. Cô mặc một chiếc áo bệnh viện nhưng cái khung bạc đỡ chân cho cô đã không còn. “Tôi sẽ làm,” cô thách thức. “Khung bạc của tôi đâu?”
“Ở trong phòng thí nghiệm, đang được phân tích,” đặc vụ PS nói. “Cô có thể dùng cái này thay tạm”. Ông ta vớ một cặp nạng đưa cho Emily. “Hoặc,” ông ta chỉ vào hai tên lính Nirad “một trong hai tên này có thể cõng cô. Tùy cô chọn.”
Đây là mẹo gì vậy? Cô nhìn quanh căn phòng trắng. Nó nhỏ bằng căn phòng của cô trên đảo Governor, nhưng trên cửa không có khóa và nó vẫn đang mở. Emily với lấy đôi nạng và đi theo họ ra cửa. Cô dừng lại “Không có khóa à?”
Người đặc vụ ngừng lại. “Có loại khóa nào có thể giam giữ cô à? Tất cả bọn ta đều biết cô có thể rời khỏi đây bất kỳ khi nào cô muốn và bọn ta không thể giữ cô được. Nhưng ta hy vọng rằng khi cô nhìn thấy những điều chúng ta vừa hoàn thành ở đây, cô sẽ không còn muốn đi nữa.”
“Đừng có mơ,” Emily nói đầy tức giận. “Giờ thì đưa tôi đến chỗ Joel.”
Người đặc vụ tặc lưỡi khi Emily bước theo ông ta ra khỏi phòng. Hành lang sáng và rộng rãi và đầy những người mặc quần áo phòng thí nghiệm qua lại. Có những tên lính Nirad khác mặc quân phục đi xuống cuối hành làng cùng với con người. Khi cô đi qua, những Nirad dừng lại để nhìn cô.
Cô quay người và nhìn lại những tên lính Nirad đang hộ tống cô. Cả hai bọn họ đều chăm chú nhìn cô. Có một điều gì đó hiện lên trong mắt họ.
“Đường này,” đặc vụ PS nói khi ông ta rẽ vào một lối hành lang thứ hai. Ông ta đến một loạt những ô cửa ra vào. “Chúng ta có một vài bệnh nhân trong này. Ta nghĩ cô cũng biết họ.”
Hai Nirad giữ cửa ở cho Emily và Đặc vụ PS. Khi cô bước qua tên Nirad bên trái, cô cảm thấy bản sao khổng lồ này đập nhẹ vào vai cô. Khi cô ngước lên nhìn, cô chắc chắc hắn ta đang cố nói với cô điều gì.
Nhưng rồi Emily cảm thấy vô cùng bất ngờ. Có hai khu vực phủ màn ở trong phòng. Một khu có màn che xung quanh nó, nhưng phía bên kia là một khu vực mở với một cái giường, trên đó có một người được nối với máy thở và rất nhiều dây nhợ.
“Đặc vụ T!” Emily thốt lên khi cô nhảy lò cò đến bên giường.
Cựu đặc vụ CRU đang tỉnh và nhìn cô. Chiếc ống thở cắm trong mồm làm ông không nói được gì. Nhưng khi cô tì người lại gần ông, nước mắt chảy ra từ khóe đôi mắt xanh của ông và chảy chậm rãi xuống má.
“Ông vẫn còn sống!”
“Nếu như cô gọi đó là sống,” đặc vụ PS nói hờ hững. “Ông ta bị bắn khi cùng với người phụ nữ mèo có cánh đó tấn công chúng ta. Một trong những viên đạn xuyên qua xương sống của ông ta. Ông ta không thể cử động, ăn hay thậm chí tự thở. Nhưng một lúc nào đó ông ta vẫn có thể nói được. Bọn ta có rất nhiều câu hỏi cho tên phản bội này.” “Ông ấy không phải tên phản bội,” Emily đốp lại giận dữ. “Ông ấy hợp tác với bọn tôi để cố cảnh báo các người về thần Jupiter và cố gắng cứu thế giới. Ông ấy là anh hùng.”
“Không phải với bọn ta.”
Emily đặt tay lên má đặc vụ T. Cô lau đi nước mắt trên mặt ông. Một phần trong cô hy vọng năng lực của mình có thể giúp khiến ông lành lại. Nhưng ông ấy là con người, và chưa bao giờ ăn thức ăn tiên. Nó không có tác dụng đối với ông ấy.
“Tôi xin lỗi,” Emily nói, chải lại tóc vướng trên mặt ông. “Tôi đã làm tất cả mọi người thất vọng.” Đặc vụ T chớp mắt chậm rãi. Trông ông quá yếu ớt và mong manh khi nằm trên giường bệnh, cắm đầy dây nhợ xung quanh. Emily vươn người tới trước hôn lên trán ông.
“Em?” Một giọng nói yếu ớt vang lên. “Joel à?”
Emily chật vật di chuyển qua chiếc rèm dài chia đôi hai khu vực điều trị trong phòng. Khi cô gạt chiếc rèm ra, cô gặp một cảnh tượng đáng sợ.
Đôi nạng rơi khỏi tay cô khi cô nhảy tới bên giường. “Họ đã làm gì cậu vậy?” Cô run lên khi nhìn thấy Joel. Cánh tay bạc của cậu đã bị lấy mất và từ vai xuống người cậu quấn đầy băng dầy cộp. Trông cậu tái xanh như sắp chết.
Chuyến tàu cảm xúc của cô một lần nữa rơi tụt xuống đáy rồi nỗi tức giận lại trào dâng lên bề mặt. Cô quay sang đặc vụ PS và chỉ ngón tay vào ông ta. “Ông đã làm điều này!”
Đột nhiên đặc vụ CRU này bị ném mạnh ngang qua phòng. Ông ta đập người vào bức tường đằng sau và rơi xuống sàn bất tỉnh. Đám thuộc hạ nhìn Emily hoảng sợ rồi chạy đến chỗ người đặc vụ. Họ nâng ông ta dậy và mang ông ta ra khỏi phòng.
Nhưng Emily chỉ có thể tập trung nhìn vào Joel. Cô vuốt ve cái trán xanh mét của cậu và cảm nhận năng lực của mình hoạt động. Thời gian của cậu ở Olympus và tất cả những thức ăn tiên cậu đã từng ăn biến cậu trở thành một phần người của xứ Olympus, đủ để năng lực của cô có thể giúp làm lành vết thương cho cậu.
Cô nhẹ nhõm nhìn màu sắc trên mặt Joel trở lại và cậu đã tỉnh hoàn toàn. “Những tên khốn đó lấy mất tay của mình!” Cậu ngồi dậy bực bội. “Thần Vulcan sẽ tức giận lắm đây!” Rồi cậu nhìn vào sự đau xót trên gương mặt Emily. “Điều gì xảy ra vậy? Làm sao họ bắt được cậu? Pegasus và Alexis đâu? Họ cũng ở đây à? Rồi mắt cậu dừng trên chiếc giường kia. “Đặc vụ T?” Joel nhảy xuống giường lại gần đặc vụ T. “Em, cậu chữa cho ông ấy được không?”
Nhìn thấy Joel không có tay và đặc vụ T nằm liệt trên giường, Emily cảm thấy cơ thể vỡ vụn. “Không, mọi thứ tớ có thể làm chỉ là phá hoại.”
Cô nhìn Joel. Cậu ấy sẽ ghét cô vì những gì cô đã làm, nhưng cô phải kể cho cậu ấy. “Tớ đã giết Pegasus. Cả Alexis và Frankie nữa.”
“Gì cơ?” Joel thốt lên.
“Sức mạnh vượt quá tầm kiểm soát của tớ. Giờ đây họ đã chết - và tất cả là lỗi của tớ,” cô thì thầm khi nước mắt ướt hai mi.
Joel kéo Emily lên ôm và giữ chặt cô bằng một cánh tay. “Khăn tay của cậu đâu?” Cậu khẽ hỏi khi nước mắt đã tràn xuống hai má cô và rơi xuống sàn bệnh viện.
“Họ mang nó đi rồi,” cô khóc. “Nhưng tớ không thèm quan tâm nữa. Tớ hy vọng nước mắt làm nổ tung tớ đi cho rồi.”
John ôm cô chặt hơn nữa. “Nếu chúng thực sự làm nổ tung, thì tớ cũng không muốn tan xác vì ai ngoài cậu cả.”
Emily ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn cậu và thấy cậu đang cười hiền lành.
“Chẳng buồn cười tí nào, Joel.”
Joel hôn lên trán cô. “Tớ biết nó không buồn cười mà.”
Nhưng rồi giọng cậu trở nên nghiêm túc. “Nhưng cậu nghe tớ này Emily Jacobs. Cậu không giết Pegasus. Đó là một tai nạn. Tớ biết chắc chắn là Pegasus cũng không muốn cậu tự đổ lỗi cho mình. “Nhưng đó chính là lỗi của tớ,” cô rầu rĩ nói.
Joel nâng mặt cô lên nhìn cậu. “Không, đó là lỗi của bọn chúng. Bọn CRU. Nếu chúng không tạo ra những bản sao, chúng ta đã không phải rời khỏi Olympus.”
Emily vẫn không nguôi ngoai khi tâm trí cô nhớ lại cảnh Pegasus chết. Cô không thể nào tự tha thứ cho bản thân vì đã mất bình tĩnh. Khi họ đang ôm nhau, hai tên lính Nirad bước lên trước.
“Lùi lại,” Joel cảnh báo. “Ta có thể chỉ còn có một tay, nhưng ta sẽ làm các người phải hối hận nếu các người làm gì đấy.”
Tên lính Nirad gần nhất giơ một ngón tay bự của mình lên đôi môi mỏng và tạo ra tiếng động suỵt. Hắn ta nhìn lại cửa ra vào và gầm gừ một vài lần. Đồng đội của hắn gật đầu và đi ra phía cửa nhòm ra ngoài.
Tên Nirad đầu tiên lại gần và nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Emily. Mắt hắn đầy sự cảm thông.
“Ngươi có thể hiểu bọn ta à,” Joel bất ngờ hỏi. “phải không?”
Tên Nirad gật đầu, Emily gỡ mình khỏi vòng tay Joel. “Ngươi có biết Hoàng tử Tobin và Tirk ở đâu không?” Một lần nữa tên Nirad gật đầu. Hắn chật vật phát âm ra vài từ. Sau một hồi, hắn chỉ vào đầu và nói bằng một giọng trầm thấp, “Nghe - hoàng tử - chúng tôi.”
Emily và Joel rất bất ngờ. Đây là Nirad đầu tiên nói được một ngôn ngữ mà họ có thể hiểu được.
“Sao lại có thể như vậy được?” Joel hỏi. Emily cẩn thận lau mắt bằng chiếc áo bệnh viện của mình. Cô nhìn Joel. “Hắn ta không thuần Nirad. Họ đã lai tạp hắn với DNA của cư dân Olympus.”
“Những người khác có nói được không?” Joel hỏi.
Tên Nirad gật đầu.
“CRU có biết điều này không?”
Nirad lắc đầu nhanh và đặt ngón tay lên miệng. “Suỵt”.
“Thật là tuyệt vời,” Joel tiếp tục. “Ngươi có tên không?”
Tên Nirad chỉ vào ngực “A-hai”. Rồi hắn chỉ vào tên Nirad đang canh cửa “A-ba.”
“Và ngươi có thể nghe giọng Hoàng tử Tobin ở trong đầu?” Emily hỏi.
Khi tên Nirad gật đầu, cô nhìn Joel với ánh mắt đau khổ. “Vậy là kế hoạch đã thành công. Hoàng tử Tobin có thể kết nối với các bản sao. Tớ ước gì Pegasus có thể biết được điều này. Nó sẽ rất vui mừng.” Cô quay sang tên lính gác Nirad. “Ngươi có biết vì sao ngài ấy tới đây không?”
Tên Nirad gật đầu và một lần nữa nói thành hai chữ. “Về-nhà”
“Phải,” Joel nói. “Nếu ngươi giúp chúng ta, ngươi có thể về nhà.”
Tên Nirad to lớn màu xám gật đầu và vỗ lên người Emily một lần nữa. “Chúng tôi - tất cả - bảo vệ - Thần lửa.”
Joel nhìn tên Nirad đầy bất ngờ. “Em, hắn ta biết cậu là Thần lửa của Olympus!”
“Hoàng tử Tobin hẳn đã nói cho hắn biết,” Emily nói khẽ.
Gương mặt Joel sáng bừng lên. “Điều này thật tuyệt! Nếu tất cả Nirad giúp đỡ chúng ta, chúng ta sẽ có thể ra khỏi đây và ngăn thần Jupiter không hủy diệt trái đất.”
Đáng nhẽ Emily phải cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tất cả những gì cô cảm thấy là nỗi đau. Cô lại gần đặc vụ T một lần nữa và vuốt ve gương mặt của ông. “Tôi xin lỗi, ước gì tôi cũng chữa lành được cho ông.”
Joel đến gần cô. “Nếu chúng ta có thể ra khỏi đây và kiếm cho ông ta chút thức ăn tiên, tớ chắc chắn rằng nó sẽ giúp ông ấy khỏe lại.” Cậu nhìn xuống đặc vụ T. “Tôi hứa sẽ không bỏ lại ông. Chúng tôi sẽ mang ông trở lại Olympus với chúng tôi.”
Đặc vụ T chầm chậm chớp mắt một lần nữa. Joel quay qua A-hai. “Các người có thể đưa bọn ta đến gặp Hoàng tử được không?”
Tên lính Nirad lắc đầu. “Không - bây giờ,” hắn gừ gừ “ Đêm - ngủ.”
“Khi tất cả mọi người đã đi ngủ?” Emily hỏi khẽ.
Một lần nữa, tên Nirad gật đầu.
Ở phía cửa, A-ba gừ to lên. Hắn tiến lại A-hai và chỉ vào Joel rồi chỉ lên giường. Thông điệp đã rõ ràng: Họ đang đến; quay trở lại giường.
Joel ngập ngừng trước khi quay lại giường và tập trung sự chú ý vào Emily. Cậu đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm và đưa mặt cô nhìn lên cậu “Tớ sẽ không sao đâu Em,” cậu nói khẽ “Tớ hứa. Miễn là bọn mình ở cạnh nhau, chúng ta sẽ không sao. Tớ biết cậu không thấy có tia hy vọng nào, nhưng cậu phải tìm cách chiến đấu tiếp. Pegasus sẽ không muốn cậu tự trừng phạt mình. Sâu thẳm bên trong cậu hiểu điều đó mà. Nó yêu cậu và không muốn cậu tự trừng phạt.” “Làm thế nào tớ mới có thể tiếp tục được?” Emily buồn khổ nói.
“Cậu phải tiếp tục bằng cách nhớ lại tình cảm của cậu với Pegasus. Cách hai người đã chiến đấu bên nhau để bảo vệ thế giới này như thế nào. Nó sẽ muốn cậu tiếp tục chiến đấu ra sao.”
“Nhưng tớ không thể.”
Joel cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên môi cô. “Có, cậu có thể.” Cậu ôm cô thật chặt. “Cậu là Em của tớ. Cậu có thể làm được mọi việc.”
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới