Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
ớm hôm sau, Tuyết Liên ngồi xe cứu hộ, đi tới Bắc Kinh. Xe cứu hộ là của viện vệ sinh dịch tễ thị trân Đầu Trâu, có hơi cũ nát, y chang như ông già bị mắc bệnh tràn khí màng phổi, cứ khù khụ, khù khụ, đi một bước thở ba hơi. Xe cứu hộ được dùng để cứu người, nhưng xe cứu hộ của viện vệ sinh dịch tễ trấn Đầu Trâu chở Tuyết Liên tới Bắc Kinh, lại không phải vì chữa bệnh, chuyển viện cho cô, mà là đi theo cô đến chợ nông sản Đông Cao Địa, Bắc Kinh lấy tiền. Nếu như chỉ vì lấy tiền, viện cũng không cử xe cứu hộ đi, mà do viện sớm đã phải nhập thuốc, vốn định ngày mai đi Bắc Kinh nhập về, giờ thêm vụ viện phí của Tuyết Liên, coi như đi trước một ngày vậy, cũng là một công đôi việc. Lý Tuyết Liên ngồi xe cứu hộ, không giống ngồi xe khách đường dài. Xe cứu hộ đi mười mấy dặm đường làng rải nhựa, ra tới quốc lộ đi Bắc Kinh, đến vùng giáp ranh Hà Bắc - Bắc Kinh, vẫn thấy có mười mấy tay cảnh sát đang kiểm tra xe đi vào Bắc Kinh ở đây. Nếu ngồi xe khách đường dài, Lý Tuyết Liên lại phải trải qua nguy hiểm thêm lần nữa, giờ ngồi trên xe cứu hộ, mặc dù xe củ nát, nhưng cảnh sát một bên chặn các xe khác, một bên vẫy tay về phía xe cứu hộ, trực tiếp cho đi. Tuyết Liên ngồi trên xe cứu hộ, cũng an toàn đi vào được Bắc Kinh.
Tuyết Liên đến Bắc Kinh để kiện cáo. Nhưng trước khi tới Đại lễ đường kiện, phải tới chợ nông sản Đông Cao Địa đã. Đi cùng Tuyết Liên để đòi tiền đồng thời nhập thuốc cho viện vệ sinh là một thanh niên gần 30 tuổi, nghe bác tài gọi tên hắn là “Yên Tĩnh”. Nhưng hắn chẳng “yên tĩnh” chút nào, dọc đường đi, toàn liên mồm oán trách viện vệ sinh dịch tễ và Tuyết Liên: “Vốn dĩ ngày mai mới nhập thuốc, hôm nay còn phải bận cả việc khác nữa.”
“Mà đã bảo từ lâu rồi, khám bệnh là phải đưa tiền trước mà cứ không nghe, thấy chưa, tự vơ về bao nhiêu phiền phức.”
Tiếp tục nói: “Cái việc thực thi chủ nghĩa nhân đạo đúng là không ngăn được có người muốn lợi dụng.”
Tuyết Liên vốn định giải thích với hắn việc cô vào viện vệ sinh dịch tễ trấn Đầu Trâu không phải cố ý, do lúc đó cô hôn mê, bị người khác đưa vào. Đồng thời, nằm viện mấy ngày, dùng nhiều thuốc như vậy, cô cũng không cố ý, tại cô hôn mê bốn ngày liên tục. Hơn nữa, viện phải bỏ ra nhiêu tiền vậy, cũng đâu phải cô nợ không trả, đang dẫn hắn đi tìm bà con ở chợ nông sản trả tiền đây. Nhưng một phấn vì cơ thể quá yếu, không muốn lằng nhằng với hắn. Hai người cả đời may ra tiếp xúc với hắn được một lần, nên chả thèm chấp nhặt. Gặp được người hiểu chuyện còn có thể nói được, gặp phải kẻ hồ đồ, có lý cũng chẳng nói rõ nổi, nên cô chỉ mấp máy miệng, rồi khép vào, nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ không phát ra tiếng nào.
Vào Bắc Kinh hơn một tiếng, xe cứu hộ đến được chợ nông sản Đông Cao Địa. Em họ nhà ngoại Tuyết Liên tên là Nhạc Tiểu Nghĩa, bảy năm trước từ quê lên Bắc Kinh, bán dầu vừng ở đây. Tuyết Liên lớn hơn Tiểu Nghĩa 12 tuổi. Năm Tiểu Nghĩa ba tuổi, mẹ cậu bị viêm gan, một vì bố cậu phải đưa mẹ đi khám bệnh, hai vì sợ mẹ cậu lây bệnh viêm gan cho cậu, bèn đem cậu gửi qua nhà Tuyết Liên, thoắt cái cũng ba năm. Tiểu Nghĩa chậm nói, ba tuổi vẫn không nói được hoàn chỉnh một câu. Em trai Tuyết Liên là Lý Anh Dũng năm ấy tám tuổi, chê Tiểu Nghĩa, suốt ngày bắt nó bò ra đất làm ngựa cưỡi. Tuyết Liên bảo vệ Tiểu Nghĩa hay cõng cậu trên vai, đưa ra đồng cắt cỏ, bắt châu chấu cho cậu chơi. Tiểu Nghĩa lớn lên, luôn ghi nhớ ân tình này. Sau khi tới Bắc Kinh bán dầu vừng, mỗi lần về quê, đều tới thăm Tuyết Liên. Mấy năm trước Tuyết Liên đến Bắc Kinh kiện cáo, còn từng tá túc ở hàng dầu vừng của Tiểu Nghĩa. Nó lo ăn lo ở, không oán thán nửa lời. Không chỉ không oán trách, buổi tối còn tán chuyện vụ án của Tuyết Liên. Mặc dù cậu ta không hiểu rõ vụ án tại sao từ hạt vừng biến thành quả dưa hấu, từ con kiến trở thành con voi, nhưng vẫn tức thì đứng về phía Tuyết Liên, bất bình thay cô. Tuyết Liên liền hiểu người em họ này quả là nhân nghĩa. Giờ gặp phải khó khăn, bèn đưa người đến tìm Tiểu Nghĩa. Tuyết Liên nhớ hàng dầu vừng của Tiểu Nghĩa ở phía Đông Bắc chợ nông sản, bên trái kề sát quán bán lòng lừa, bên phải sát hàng bán giết gà sống. Khi xe cứu hộ dưng bên chợ, Tuyết Liên gắng nâng người dậy, dẫn Yên Tĩnh đi vào trong chợ, đến khu phía Đông Bắc, nhưng tới nơi lại không thấy hàng dầu vừng của Tiểu Nghĩa đâu cả. Quán bán lòng lưa bên trái vẫn còn, sạp bán giết gà sống cũng vẫn còn nhưng hàng dầu vừng của Tiểu Nghĩa lại được thay bằng một sạp bán đồ khô. Tuyết Liên hoang mang, vội hỏi ông lão bán đồ khô: “Nhạc Tiểu Nghĩa bán dầu vừng ở đây ngày trước đâu ạ?
Ông lão bán đồ khô nói: “Không biết. Lúc tôi nhận vị trí này, nó là gian hàng trống mà.”
Tuyết Liên lại đi hỏi người bán lòng lừa bên trái: “Ông anh cho tôi hỏi, Nhạc Tiểu Nghĩa bán dầu vừng bên cạnh anh đâu rồi?”
Người bán lòng lừa đáp: “Đi được ba tháng rồi.” Tuyết Liên lại hỏi: “Anh biết nó đi đâu không?” Người bán lòng lừa nói: “Không biết.”
Tuyết Liên lại hỏi người bán giết gà sống phía bên phải, người bán gà đang mải giết gà, không thèm ngẩng đầu, chỉ lắc đầu khó chịu. Tuyết Liên càng hoang mang. Không chỉ Tuyết Liên hoang mang, tên Yên Tĩnh đi cùng cô đến lấy tiền cũng hoang mang. Nhưng sự hoang mang của hắn không giống Tuyết Liên. Cô hoang mang vì không tìm được người, còn Yên Tĩnh cho rằng Tuyết Liên đang lừa hắn, chộp lấy tay cô nói: “Lừa người ta đúng không?”
Rồi hắn nói tiếp: “Đây cũng không hơi đâu lòng vòng linh tinh với chị ở chỗ này. Đây còn nhiều việc lắm!”
Tuyết Liên run rẩy nói: “Lần trước đến, rõ ràng cậu ấy ở đây. Ai biết được lần này không thấy nữa.”
Yên Tĩnh: “Nói mấy lời này ích gì, mau trả tiền đi!”
Lại nói: “Không trả được tiền, thì tôi lôi chị về thị trấn Đầu Trâu!”
Tuyết Liên bất giác bật khóc. Khóc không phải vì không tìm thấy Nhạc Tiểu Nghĩa, không trả được tiền cho người ta. Nếu như không trả được, cô sẽ bị Yên Tĩnh lôi về thị trấn Đầu Trâu cách đây hơn 200 dặm, lỡ mất việc đi Đại lễ đường kiện cáo. Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc, còn một ngày rưỡi nữa là bế mạc rồi. Phần lớn người bán thực phẩm tại chợ nông sản, thấy một tên con trai đang nắm chặt một người phụ nữ tranh cãi, đều vây tới xem. Thấy Tuyết Liên khóc, có người vốn định lên khuyên giải, lại nghe ra chuyện dính dáng tới tiền bạc, nên chẳng ai ra mặt, chỉ vây quanh nhìn. Đúng lúc đang ầm ĩ, có tay to béo, trước ngực quấn tạp dề cao su, vác nửa tấm thịt lợn, chui vào trong vòng người, hỏi nguyên do sự tình, lại biết được cô tìm chủ hàng bán dầu vừng ở đây ngày trước, vội kéo Tuyết Liên, đến trước mặt chủ hàng bán lòng lừa hỏi: “Lão Lý, người bán dầu vừng ở đây ngày trước chuyển đi đâu rồi?”
Người bán lòng lừa đáp: “Không biết.”
Người bán thịt nói: “Sạp hàng kế sát nhau, trước khi cậu ta đi, không nói câu nào sao?”
Lại chỉ sang Tuyết Liên: “Không thấy người ta khóc rồi à? Người ta nợ tiền, đang gặp khó khăn kia.”
Người bán lòng lừa lại vươn cổ ra nói: “Không biết.”
Người bán thịt cáu: “Không nể mặt tao đúng không?”
Rồi hắn cầm con dao giết lợn chỉ vào người bán lòng lừa: “Mày tin không, dám cứng mồm nữa, tao đá tung hàng nhà mày ra.”
Nói xong hắn giơ chân lên, định đạp quán bán lòng lừa. Người bán lòng lừa vội chạy ra khỏi sạp, ôm chặt người bán lợn nói: “Anh Trương đừng nóng, thằng bán dầu vừng ở đây, ba tháng trước cãi nhau một trận với tên bán gà sống kia, nghe nói chuyển đến Nhạc Các Trang rồi.”
Rồi ông ta vội nói tiếp: “Là tôi nghe nói thế thôi.”
Rồi ông quay sang nhìn Tuyết Liên một cách khinh bỉ, lẩm bẩm nói: “Ở đâu ra chuyện chỉ hỏi không vậy, không thèm mua lấy miếng lòng nữa.”
Nhạc Các Trang ở phía Nam Bắc Kinh, cũng là một chợ nông sản. Tuyết Liên biết được tung tích của Nhạc Tiểu Nghĩa, cậu ta chưa hề rời khỏi Bắc Kinh, mới thấy yên lòng. Cô cũng biết mình đã sơ suất, không nên chỉ hỏi chuyện khan người ta. Sau đó cô vội cảm tạ người bán thịt lợn rối rít. Người bán thịt lợn xua tay: “Tôi không ưa được những kẻ ức hiếp người nghèo.”
Nói xong bèn vác nửa tấm thịt lớn dưới đất lên, quay người đi. Tuyết Liên bỗng phát hiện, bóng lưng người này, khá giống với lão Hồ giết lợn bán thịt ở chợ trên trấn Rẽ quê nhà hai chục năm trước. Năm đó vì nhờ lão Hồ giúp cô giết người, cô và lão Hồ còn chút liên quan. Nhưng lão Hồ nhìn mặt trượng nghĩa, vừa nghe nói bảo lão giết người, lập tức run sợ. Tuyết Liên buột tiếng thở dài.
Xe cứu hộ rời khỏi chợ nông sản Đông Cao Địa, đi về hướng chợ nông sản Nhạc Các Trang. Một tiếng sau thì tới nơi. Xe dừng bên chợ nông sản, Tuyết Liên và Yên Tĩnh đi vào phía trong chợ, người ta không nói Nhạc Tiểu Nghĩa mở sạp hàng dầu vừng ở chỗ nào trong chợ nông sản, hai người đành phải tìm từng sạp từng sạp kề nhau. Nhưng tìm từ Đông sang Tây, từ Nam tới Bắc vẫn không thấy Tiểu Nghĩa đâu. Không chỉ không tìm được Tiểu Nghĩa, ngay cả hàng dầu vừng cũng không tìm thấy. Ngày trước Tiểu Nghĩa mở hàng bán dầu vừng trong chợ Đông Cao Địa, trước quầy hàng, luôn có hai cái nồi to, một cái để rang chín vừng, sau đó dùng máy xay chạy bằng điện ép ra nước cốt, chảy vào trong chiếc nồi to còn lại. Bên cạnh chiếc nồi còn lại mắc cái máy chạy bằng điện, treo hai quả hồ lô sắt, một trên một dưới, dùng để lọc dầu. Tiêu chí tìm kiếm rất rõ ràng. Hơn nữa, vì là dấu vừng, cách hơn 200 mét đã có thể ngửi thấy hương dầu. Tuyết Liên lo họ tìm không kỹ, lại quay đầu tìm lần nữa. Nhưng tìm thêm một lần từ Bắc đến Nam, từ Tây sang Đông, vẫn không thấy Tiểu Nghĩa và hàng dầu vừng đâu cả. Lúc này Tuyết Liên lại hoang mang, lo Tiểu Nghĩa chuyển khỏi chợ nông sản Nhạc Các Trang hoặc căn bản Tiểu Nghĩa không chuyển đến chợ này, người bán lòng lừa ở Đông Cao Địa đã lừa cô. Bất kể nguyên nhân là gì, kết quả đều như nhau, đều không tìm thấy Nhạc Tiểu Nghĩa. Không chỉ bây giờ không tìm thấy, tiếp đó nên tìm thế nào, cô cũng không biết. Không chỉ Tuyết Liên hoang mang, tay Yên Tĩnh lại cáu: “Rốt cuộc có tin được không thế, đây không hơi đâu đi tìm người cùng chị!”
Rồi hắn giơ cổ tay lên xem giờ: “12 giờ rồi, đây còn phải đi nhập thuốc nữa. Thôi mình dứt khoát không tìm nữa, chị vẫn cùng đây quay về trấn Đầu Trâu đi. Đây giao chị cho viện trưởng, việc về sau, hai người đi mà nói với nhau.”
Nghe Yên Tĩnh nói vậy, Tuyết Liên càng sốt ruột. Một phần vì không tìm thấy Nhạc Tiểu Nghĩa, làm lỡ việc kiện cáo của mình, lại nghe Yên Tĩnh nói 12 giờ trưa rồi, mai Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc bế mạc, qua thêm một giờ lại mất thêm một giờ, thời gian cũng chẳng đợi ai. Tuyết Liên hạ quyết tâm, bất kể có tìm thấy Tiểu Nghĩa hay không, bất kể có trả được số tiền nợ viện Vệ sinh dịch tễ trấn Đầu Trâu không, cô đều không thể cùng Yên Tĩnh quay về đấy. Nhưng một người phụ nữ gần 50 như cô, vừa qua cơn bạo bệnh, bước vài bước thì ra mồ hôi khắp người, bên cạnh là chàng trai khỏe như vâm, dù muốn trốn cô cũng không thể trốn thoát được. Đang lúc nóng ruột, đột nhiên nghe tiếng người rao sau lưng: “Cá hố, cá hố Châu Sơn đây, hàng thanh lý, mười đồng rưỡi một cân!”
Tuyết Liên cảm thấy giọng nói này quen quen. Quay ngoắt đầu lại, thấy có người đang đứng trước một ki ốt, đi ủng cao su, đeo bao tay và găng tay cao su, đang dùng một chiếc tua vít cỡ lớn, róc từng con từng con cá hố ra khỏi đống cá đang đóng băng. Người này không phải ai khác, chính là Nhạc Tiểu Nghĩa, em họ bên ngoại Tuyết Liên. Cuối cùng cũng tìm thấy, hai chân Tiểu Liên mềm nhũn đi vì nhẹ nhõm. Hóa ra cậu ta chuyển từ Đông Cao Địa tới Nhạc Các Trang thật, nhưng không xay dầu vừng nữa, mà chuyển qua bán cá hố. Tuyết Liên đứng vững chãi lại, kêu to: “Tiểu Nghĩa.”
Nhạc Tiểu Nghĩa ngẩng đầu dậy khỏi chậu cá hố, quan sát người gọi cậu. Ngắm nghía một hồi, mới nhận ra là Tuyết Liên. Cậu vô cùng ngạc nhiên. Không phải ngạc nhiên vì Tuyết Liên đến đây khi vốn dĩ cậu ở Đông Cao Địa, giờ đã chuyển tới Nhạc Các Trang rồi mà cô vẫn tìm tới được; mà ngạc nhiên hỏi: “Chị, sao chị gầy giơ xương thế này? Ngày trước chị không gầy như này. Em suýt nữa không nhận ra chị.”
Nước mắt Tuyết Liên tuôn rơi, nói: “Chị bị ốm.”
Cô lại nói: “Sao em không bán dầu vừng mà lại bán cá hố?”
Tiểu Nghĩa nói: “Năm nay vừng tăng giá, bán không có lãi.”
Tiếp đó cậu kéo Tuyết Liên đi ra góc tường hỏi: “Lại đến kiện cáo à?”
Tuyết Liên khẽ gật đầu. Tiểu Nghĩa: “Em nói cho chị nghe, người của tòa án huyện đến đây mười mấy lần rồi. Mấy hôm trước ba ngày đến một lần, từ hôm qua, một ngày đến hai lần.”
Tuyết Liên nghe Tiểu Nghĩa nói vậy, đôi chút nóng ruột, lo cô ở lại đây quá lâu, người của tòa án huyện lại đến tìm cô, vội nói: “Vậy chị rời khỏi đây.”
Đoạn định quay người bỏ đi. Nhưng Yên Tĩnh chạy tới, kéo Tuyết Liên lại nói: “Đừng chạy, chuyện tiền nong tính sao?”
Lúc này Tuyết Liên mới sực nhớ, cô đến tìm Tiểu Nghĩa, chính vì nợ tiền người khác; bèn đem chuyện cô nợ tiền viện Vệ sinh trấn Đầu Trâu, nói hết đầu cua tai nheo cho Tiểu Nghĩa. Cô đã đưa cho viện 500 đồng nhưng vẫn còn thiếu 4800 đồng. Tiểu Nghĩa nghe xong, dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, bèn nói với Yên Tĩnh: “Chị tôi nợ tiền mấy người, tôi sẽ trả thay chị tôi.”
Sau đó cậu lại có chút khó xử: “4800 đồng hả, trên người tôi hiện không có nhiều như vậy.”
Yên Tĩnh chặn Lý Tuyết Liên: “Vậy chị đừng có mong rời khỏi đây.”
Tiểu Nghĩa nói: “Đợi đây, tôi đến ngân hàng rút tiền đưa cho.”
Anh ta vội giao lại hàng cá hố cho người bán lòng lợn bên cạnh coi hộ, tháo găng, cởi bao tay, vội vội vàng vàng đi ra khỏi chợ nông sản. Tuyết Liên đành phải đứng đợi cùng Yên Tĩnh. Trong lúc chờ đợi, năm phút sau, Công Đạo dẫn mấy người của tòa án tới. Họ nhìn thấy Tuyết Liên, vui mừng khôn xiết, giống như muỗi để đói ba ngày nhìn thấy máu. Rồi họ chia nhau ra, chạy lên vây lấy Tuyết Liên. Vì cô không phạm tội, nên cũng không thể tra còng vào tay cô được. Mặc dù Công Đạo chạy hết hơi, nhưng vẫn vừa cười vừa nói với Tuyết Liên: “Chị họ, tìm được chị quả không dễ.”
Tuyết Liên không hơi đâu để ý Công Đạo, quay qua oán trách Yên Tĩnh: “Đều tại cậu, làm lỡ đại sự của tôi rồi.”
Yên Tĩnh cũng ngẩn người. Thấy nhiều người đến tìm Tuyết Liên như vậy, tưởng cô cũng nợ tiền họ nên hắn cũng chẳng màng tới Tuyết Liên, quay qua nói với Công Đạo: “Ai đến trước lên trước, ai đến sau lên sau, trả xong tiền của tôi, rồi đến lượt các anh.”
Vì đám người Công Đạo mặc thường phục, nên hắn không biết đây là người của tòa án. Còn không đợi Công Đạo mở lời, lão Hầu cao to vạm vỡ, tiên tới đẩy Yên Tĩnh lảo đảo nói: “Xê sang một bên, ai nợ tiền cậu, đến tòa mà kiện. Bọn này đang thi hành công vụ, hiểu chưa?”
Lại nói: “Em biết Tiểu Nghĩa là họ hàng nhà mình, sớm muộn chị cũng đến.”
Tuyết Liên vươn cổ ra nói: “Tôi đã nói không kiện nữa, các người không tin. Giờ ép tôi đến bước này, các người không để tôi kiện, tôi chết cho các người xem.”
Công Đạo quay người về phía xa, vẫy vẫy tay. Lúc này Tuyết Liên mới nhận ra, xa xa bên đường, có chiếc xe cảnh sát của tòa án đang đậu. Tiếp đó có mấy người bước từ trên xe xuống, đi về phía cô. Tuyết Liên những tưởng họ cũng là người của tòa án, đến khi tới gần, cô nhận ra giữa đám người đó, còn có một người không thuộc tòa án, đó là con trai của Tuyết Liên và Ngọc Hà - Tần Hữu Tài. Nhìn thấy Hữu Tài, Tuyết Liên vô cùng kinh ngạc. Năm Hữu Tài mới sáu tuổi, Tuyết Liên mang thai đứa thứ hai. Chính vì đứa bé này mà Tuyết Liên và Ngọc Hà mới giả ly hôn. Hơn nửa năm sau, Tuyết Liên sinh hạ một bé gái, ai ngờ lúc này Ngọc Hà thay lòng, ly hôn giả thành ly hôn thật. Chính bởi thật giả của vụ ly hôn nên Tuyết Liên mới kiện cáo. Hai chục năm nay, sự giả này mãi mãi không bao giờ là giả, hoặc sự thật ấy mãi mãi không phải thật. Sau đó, chuyện xảy ra hệt như trò lăn bóng tuyết, quan viên từng cấp từng cấp đều bị cuốn lăn vào, từ hạt vừng thành quả dưa hấu, con kiến đã biến thành con voi. Đứa con gái lớn lên bên Tuyết Liên từ nhỏ, sau khi trưởng thành, lại không một lòng với Tuyết Liên. Nhưng cậu con trai Hữu Tài này, lớn lên bên Ngọc Hà, lớn rồi, lại biết thương mẹ. Năm ngoái hai người gặp nhau trên đường ở huyện, cậu còn dấm dúi nhét cho Tuyết Liên 200 đổng. Cô gặp Tần Hữu Tài ở Bắc Kinh, nghĩ tòa án bắt nó làm con tin, ép cô quay về. Sau đó, cô lại cảm thấy đôi chút băn khoăn, cô thân với con trai hơn là con gái, nhưng con gái thuộc về Tuyết Liên, Hữu Tài thuộc về Ngọc Hà. Cô đang kiện Ngọc Hà, muốn bắt con tin để không cho Tuyết Liên kiện, cũng không nên bắt Hữu Tài chứ? Nhưng lại nghĩ, qua lại với đám quan viên này bao năm như vậy. Chúng có lần nào làm việc, lại làm theo lẽ thường? Hữu Tài bước tới, cũng kinh ngạc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại gầy thế này?”
Tuyết Liên không màng đến việc nói chuyện gầy hay không gầy, hỏi: “Hữu Tài, con bị chúng bắt à?”
Hữu Tài nói: “Họ không bắt con, con đến nói với mẹ một chuyện. Mẹ, vụ này đừng kiện nữa.”
Tuyết Liên nói: “Nếu con muốn khuyên mẹ việc này, vậy con mau về đi. Có thể mấy năm trước khuyên mẹ, mẹ sẽ nghe lời con, nhưng vụ kiện năm nay, không giống những năm trước, mẹ chết cũng phải kiện.”
Hữu Tài lại nói: “Không phải không cho mẹ kiện, mà năm nay không cách nào kiện tiếp được.”
Tuyết Liên hỏi: “Tại sao?”
Hữu Tài đột nhiên bật khóc, ôm đầu ngồi thụp xuống đất: “Bố con chết rồi.”
Tuyết Liên bần thần, nhất thời không hiểu gì. Nghĩ một hồi, mới hiểu Hữu Tài nói “bố con”, chính là Ngọc Hà. Nghe nói Ngọc Hà chết, Tuyết Liên như bị sét đánh ngang tai. Không phải vì thương tiếc cho hắn ta, mà là không còn Ngọc Hà, cáo trạng của Tuyết Liên không còn nguyên do nữa. Vụ ly hôn giả của Ngọc Hà và Tuyết Liên hai chục năm trước, sau đó giả biến thành thật, là nguyên nhân chính của cả vụ án; tiếp đó liền kéo theo chuyện cô có phải Phan Kim Liên hay không, tiếp đến lại kéo theo một loạt quan viên. Giờ Tần Ngọc Hà chết rồi, toàn bộ mắt xích của vụ án không phải đều đứt sao? Da chẳng còn lông mọc ở đâu? Nhưng vụ kiện năm nay, không giống các năm trước. Những năm trước cô kiện Ngọc Hà, kéo theo kiện đám quan viên. Năm nay lại chủ yếu kiện đám quan viên, kiện Ngọc Hà hay không lại vào những lần khác. Nhưng Ngọc Hà chết, khiến mắt xích của vụ kiện bị đứt, không cách nào kiện được những quan viên liên đới. Năm nay Lễ đầu to và quan viên cấu kết với nhau, không chỉ lừa cô, còn chiếm đoạt cả thân xác cô, khiến cô thành Phan Kim Liên thật. Vì đến Bắc Kinh kiện cáo, cô còn suýt chết dọc đường. Cuối cùng khi đã đến được Bắc Kinh rồi lại thành ra kết cục này. Giày vò liên tục mười mấy ngày, chẳng phải toi công ư? Không chỉ không kiện được đám quan lại, còn thành ra toi công mang cái danh Phan Kim Liên oan uổng. Nhất thời Lý Tuyết Liên chưa định thần lại, nên ngẩn ngơ hỏi: “Sao hắn lại chết? Hắn không bệnh không tật gì cơ mà?”
Hữu Tài đứng dậy nói: “Bố không bệnh không tật gì, nhưng ông lái xe nên xảy ra chuyện. Chuyện này xảy ra cũng năm ngày rồi.”
Cậu nói tiếp: “Tối hôm đó, bố cãi nhau với mẹ kế con. Trong lúc giận dỗi, bố liền lái xe đi chuyển phân. Đến cầu Trường Giang, do tránh một chiếc xe vượt lên, ông đâm đầu vào thành cầu, sau đó cả xe lẫn người, nhào xuống sông Trường Giang.”
Rồi cậu bật khóc: “Bố cũng không nghĩ xem mình bao tuổi rồi, mắt mũi kèm nhèm, tức giận, lại không để tâm lái xe.”
Giờ Tuyết Liên mới hiểu, Ngọc Hà chết thật rồi. Lúc hắn chết, cô đang nằm hôn mê ở viện vệ sinh dịch tễ thị trấn Đầu Trâu. Tuyết Liên hiểu ra mọi chuyện, không chịu nổi liền chửi lớn: “Ngọc Hà, thằng chó, mày hại tao cả đời, trước khi chết cũng định hại tao à? Mày không kêu một tiếng đã chết, làm tao biết sao bây giờ? Việc tao với mày, đã nói rõ ràng đâu hả?”
Rồi cô lại chửi: “Nào chỉ mỗi việc hai ta chưa rõ ràng, thằng chó mày chết, những chuyện còn lại, mãi mãi đều không cách nào nói rõ được!”
Lẫn trong đám người ấy cô tiếp tục gào to bi thảm. Cô đã không kìm được, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy giàn giụa trên mặt, cũng chẳng buồn lau đi. Cô và Tần Ngọc Hà vốn là kẻ thù, nhưng ngay cả khi người thân chết, cũng chẳng thể khóc thương tâm như vậy.
Đối diện chợ nông sản Nhạc Các Trang, là tòa cao ốc thương mại cao 86 tầng. Trên một bức tường bên cạnh tòa cao ốc đối diện chợ nông sản, treo một màn hình số độ nét cao khổng lồ, đang phát trực tiếp tình hình sôi nổi trong hội trường của Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc. Sáng nay, Đại hội đang thông qua các khoản nghị quyết. Các khoản nghị quyết, thông qua biểu quyết, đều lấy đa số áp đảo để thông qua. Trong Đại lễ đường Nhân Dân, vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm.
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên