A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Plyte
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29 - Chiến Đấu Và Khinh Công
eptimus nhìn thấy trước têin một cái gì đó Hắc ám nổ lép bép trong không khí và làm nhúm tóc sau gáy nó dựng cả lên. Nó giật thót mình ngồi phắt dậy.
“Chuyện gì vậy?’ jenna hỏi, giật mình thức giấc “Ái” cô bé nhăn mặt, khi dấu bỏng Đánh Dấu trên cánh tay mình bắt đầu thốn lên.
“Nhìn.. kia kìa” Septimus chỉ lên trời. “Nhìn ghê quá. Nếu là chim thì quá lớn”
Jenna xoa xoa cánh tay và nheo mắt nhìn lên dải màu xanh da trời sáng chói, theo hướng ngón tay Septimus chỉ. Đằng xa, cao tít trên Đầm Cỏ Thô, cô bé thấy một hình thù giống như một con chim, đen đúa, to lớn “Có thể là diều hâu đầm lầy..” cô bé nói, không chắc lắm.
Septimus lắc đầu và đứng lên để nhìn cho rõ hơn, đưa tay che mắt khỏi ánh sáng chói lòa. Trông nó nhợt nhạt và nghiêm trọng.
“Gì..gì vậy?” Nicko hỏi, mắt hấp háy. Không thốt nên lời, Jenna chỉ về phía cái hình thù đang đến gần. Thằng Sói ngừng bước và nhìn lên.
“Quái.” Thằng Sói nén giọng thì thào.
“Em thấy đựơc cái gì thế?” Nicko lo lắng hỏi. Nó biết khả năng nhìn của Thằng Sói sắc bén tựa chim ưng vậy.
“Trông như một con dơi khổng, khổng lồ.. nhưng không, chờ chút.. đồ ma quỷ, nó đi nhanh quá.. nó- không, không thể là cái đó..”
“Cái gì?” Septimus gắt “Không thể là cái gì?”
“Có ai đó ở trên không. Đang bay.”
“Chắc không, 409?”
“Chắc, 412”
“Nhưng, không lẽ.. không ai có thể bay được như thế - ý em là, ừm, giống như chim ấy” Jenna nói mà lòng thấy rụng rời.
“Bọn nó từng làm thế một lần. Nghe nói thế” Septimus khẽ rít lên.
Cái mảng đen đang ba vù thật nhanh, và chẳng mấy chốc thì không còn nghi ngờ gì nữa, đó là hình thù của một người đang bay, chiếc áo chùng đen phất phới đằng sau, quét qua đầm lầy, lách qua lượn lại có phần chập chọang, rà quét vùng đất bên dưới. Người này đang dò theo vết Đánh Dấu mà Bóng Săn đã cung cấp.
“Đó là Simon” Jenna hốt hoảng, gần như không thể tin vào điều mình đang thấy.
“Chúng ta phải trốn mau” Septimus hối thúc “Nhanh lên, Jen, bãi cỏ tranh.. nhanh?”
“Hừm anh thấy chẳng có gì mà các em phải sốt vó cảlên thế” Nicko tuyên bố, ngó trừngng trừng lên hình bóng đang xáp gần “Ở đây tụi mình có bốn người trong khi chỉ Simon có mỗi một mình – mội ông anh cả Simon ngạo mạn nhà mình mà thôi. Ừ, cho là anh ta đã học bay được, nhưng đã làm sao nào? Anh cả là Sep cũng có thể làm được điều đó, phải không Sep?”
“Không, Nik. Không như thế đâu. Thật sự đó là.. đó là Khinh Công”
“Nhưng em có thể đi lên đi xuống phải không, Sep” Đó là bay chứ còn gì”
“Chỉ vài tấc khỏi mặt đất thôi, Nik. Cả triệu năm nữa em cũng không thể bay được như thế. Em không nghĩ ai cũng có thể làm được.”
Jenna đã tới núp bên Thần Sấm và giữ chặt dây cương của con ngựa. Không hiểu sao cô bé cảm thấy an toàn hơn bên cạnh con thú kềnh càng, không chút bối rối này, trong lúc quan sát cái hình thù trên bầu trời đang tiến càng lúc càng lại gần. Septimus đứng bên cạnh cô bé, lần này quyết tâm bảo vệ Jenna. Từ một túi bí mật trong thắt lưng Học Trò, nó lấy ra tấm bùa quý giá nhất của mình. Đó là cặp cánh bằng bạc nhỏ xíu xiu mà bà Marcia đã cho nó khi lần đầu yêu cầu nó trở thành Học Trò của bà. Đôi cánh nằm trong lòng bày tay phải của Septimus và sáng lấp lánh trong nắng. Trên nần bạc sáng loáng, dòng chữ bằng vàng nguyên chất nổi lên Bay tự do cùng với ta.
Septimus cố nhớ lại mình đã làm gì vào cái buổi sáng đi cùng bà Marcia ở bên cạnh ao của Boggart – mà dường như cách xa lâu lắm rồi. Khi nó lần đầu tiên cầm tấm bùa này và cảm thấy một luồng Pháp Thuật bắn xuyên qua người. Nó nhớ rằng mình đã lẩm bẩm những lời này một mình và tưởng tượng mình đang bay thật sự. Chỉ thế thôi. Chắc chắn phải có nhiều hơn thế chứ?
“Thấy chưa.. anh biết là m làm được mà, Sep” Nicko kêu lên đầy ngưỡng mộ khi đôi chân Septimus nâng lên khỏi mặt đất vài phân. Septimus nhìn xuống và rớt cái ạch.
Trong khi đó Jenna không rời mắt khỏi hình thù đan ngòm trên bầu trời. Giờ Simon đã đủ gần để cô bé có thể nhìn thấy mái tóc dài màu rơm bay dạt ra sau khi anh ta hạ thấp xuống bên trên bãi cỏ tranh, truy tìm đối tượng bị Đánh Dấu. Vào phút cuối cùng, khi trông như thể anh ta cắp phập đầu xuống con đường đắp đến nơi thì Simon bỗng dâng lên và dừng phắt lại với vẻ tập trung cực độ trên mặt. Đây là cố gắng Khinh Công đầu tiên của Simon. Anh ta đã ba lần đâm sầm xuống khi cất cánh từ nóc đài quan sát và đã thóat trong đường tơ kẽ tóc khỏi bổ nhào xuống một trong những cái đảo nhỏ của vùng đầm lầy lổ nhổ toàn gà là gà. Chẳng dễ dàng chút nào, hoàn toàn không phải như Hugh Fox đã bảo anh ta.
Giờ Simon đang lượn lờ vẻ khó nhọc, dường như bị gió cản, và trợn mắt ngạc nhiên nhìn đám người bên dưới. Anh ta đã thấy thứ mà anh ta không ngờ là mình lại nhìn thấy, con vật mà anh ta đinh ninh là đã bị một con trùn đất khổng lồ giờ đang sống trong hang của anh ta ăn mất rồi (nó sắp sửa sinh ra mười con trùn đất nhỏ cho nên nó đang cực kỳ xấu tính và đói khát).
“Mày đã lấy con ngựa của tao?” Simon thét lớn với Jenna “Mày.. mày là đồ trộm ngựa!”
Cả bọn chết điếng trước cảnh Simon sừng sững giữa trời. Quên đi mối nguy hiểm, chúng giương mắt nhìn anh ta, tự hỏi anh ta sẽ làm gì tiếp theo.
“Đi đi và để bọn tôi yên, Simon!” Jenna hung dữ nói.
“Thế thì để con ngựa của tao yên” Simon vặn lại, và bất ngờ anh ta mất tập trung – và mất luôn độ cao. Rơi phằm phập, anh ta đáp một cách vụng về xuống bên cạnh Jenna, bị trật mắt cá, Jenna nhảy bắn qua một bên con Thần Sấm theo mình.
“Cút đi, Simo” Septimus giận dữ nói với anh ta.
Simon cười ha hả. “Thế mày định làm cho tao phải đi à, thằng ranh Thiếu sinh quân? Tao không nghĩ vậy đâu”
Quay phắt lại với tốc độ kinh ngừơi, Simon giật lấy dây cương khỏi tay Jenna và đồng thời chộp cánh tay cô bé, vặn ngoèo ra sau lưng cho đến khi cô bé hét lên một tiếng đau đớn.
“Buông con bé ra, đồ con heo” Nicko yêu cầu. Nó lao mình tới Simon, nhưng Simon đã giơ sẵn đòn Choáng, ném vào chân Nicko. Cú đòn Choáng trước tiên hất Nicko ngã cạch xuống đất, xong nảy đi, va trúng Thằng Sói. Nicko cố gượng đứng dậy, nhưng không xông – đầu nó như thể bị đóng chặt xuống đất. Nó nhắm mắt lại – ánh sáng làm mắt nó đau, và tiếng ong ong u u trong đầu khiến nó cảm thấy muốn bệnh khủng khiếp.
“Phúc cho mày là tao biết mày là em trai tao” Simon bảo Nicko trong lúc Nicko nằm sóng sượt, tái nhợt trên con đường đắp bẩn thỉu “Tao không tung bùa Làm Hại với người trong nhà. Hùm, dù sao cũng không phải là vô phương cứu chữa. nhưng ngoài mày ra tao có thấy đứa nào là người nhà ở đây đâu – chỉ là một cặp nhóc con ăn cắp tên của tao làm tên của chúng. Hệt như một trong hai đứa nó ăn cắp con ngựa của tao”
Simon xiết chặt cánh tay Jenna.
“Dừng lại, Simon” Jenna thở dốc “Anh đừng làm tôi đau”
“Tao ư? Ááá!” Bàn tay còn rảnh của Simon vụt đưa lên cổ gà “Lũ ruồi đàm lầy khốn kiếp” Simon nguyền rủa, nhìn vết máu trên bàn tay mình, hoàn toàn không hay biết rằng con Bọ Lá Chắn của Jenna đang đậu trên vai, vừa mới đâm hụt tĩnh mạch cổ của gã bằng cây gươm bén như dao cạo, và lại đang giương gươm chuẩn bị chém nhát thứ hai. Con bọ đã lâu không tập luyện gì – kể từ khi nó bị tách khỏi Jenna trong biển cổ hồi đó có tên là Trận Bão Lớn; từ đó, con bọ không có ai để mà bảo vệ, và nó đã tiêu tốn khá nhiều thời giờ để đuổi theo kẻ thù cũ của nó, Thợ Săn, kẻ mà hiện giờ là một anh hề của gánh xiếc. nhưng con bọ không bao giờ quên Jenna, và khinó thấy cô bé đi ngang lều của gánh xiếc, thì một lần nữa nó biết rằng mình còn có một mục đích trong đời – bảo vệ cô bé khỏi những kẻ thù của cô.
Cây gươm của con Bọ Lá Chắn vung về phía cổ Simon
“Dừng lại” Jenna thét lớn, không thể để con bọ giết kẻ mà cô vẫn coi như anh trai mình.
Con bọ dừng lại, lúng túng. Tại sao nó không được phép hoàn thành công việc của nó? Sinh vật nhỏ bọc giáp nặng nề đứng trên vai Simon, vẫn nhìn chăm chăm vào cổ hắn, nhấp nhổm muốn vung gươm lên để chém
“Dừng cái gì, hả Công Chúa? Chắc chắn tao chưa làm đau mày mà. Thật sự, hóa ra tao lại là kẻ bị đau.. chưa từng thấy đấy” Simon nói, hơi có vẻ than thân trách phận. Gã ngó dáo dác xung quanh, đột nhiên mặt mày u ám. Cổ gã đau buốt do vết cắn của ruồi đầm lầy, mà gã đến đứng không thôi cũng đau như xé, mà bằng cách nào đó gã phải mang con bé rắc rối này trở lại Vùng Đất Hoang. Lần này gã sẽ thích thú bỏ con bé bên ngoài cho bọn quái thú Magog xử lý “Lên ngựa” gã quát Jenna “Đi thôi”
“Không, không đi đâu hết, Simon à” Jenna nói điềm tĩnh
“Đừng có mà bảo tao phải làm gì với không làm gì. Lên ngựa” Simon giận dữ giật mạnh cánh tay Jenna
“Nếu anh mà làm thế lần nữa, Simon, tôi sẽ bảo Bọ Lá Chắn làm nốt những gì nó mới bất đầu. Tôi không muốn thế đâu, nhưng tôi sẽ phải làm thế”
“Bọ Lá Chắn gì?” Simon liếc quanh đầy cảnh giác, và rồi hắn chợt hiểu ra cái gì vừa mới đốt mình. Bàn tay hắn liền vụt lên cổ. Hắn bắt con bọ, vỗ nó bằng bùa Đảo Ngược,và cuộn chặt lại thành một quả bóng. Simon ném mạnh nó vào bãi cỏ tranh “Hừ, bọ Lá Chắn này.” Hắn nhếch mép cừơi đắc thắng “Giờ thì lên ngựa”
“Anh lên ngựa ngay” từ đâu không biết, giọng Septimus phát ra “rồi đi khỏi đây và đừng trở lại”
Cả Simon lẫn Jenna sửng sốt nhìn lên Septimus đang lơ lửng trên đầu họ chừng ba mét
Trong khoảng khoắc, Simon buông Jenna ra và vút lên khỏi mặt đất để đối đầu với Septimus. Jenna nhìn hai người anh của mình vờn nhau cách mặt đất ba mét, Sự sút kém chiều cao của Septimus so với Simon không còn là vấn đề nữa, và nó dòm trừng trừng vào mắt Simon, thách gã di chuyển
“Để Jenna yên, Simon” Septimus bảo gã, hết sức tập trung để cùng lúc vừa có thể nói chuyện, vừa lơ lửng trên cao, một việc không dễ như nó hy vọng. Ngay khi vừa nghĩ mình sẽ phải nói gì thì nó thấy mình chúi nhủi đâm xuống mặt đất “Trở lại.. hấp.. bất cứ nơi nào mà mi vừa xuất phát. Và.. a..a mang Hắc ám Thuật đi cùng mi”
Mắt Simon tối sầm lại giận dữ. Septimus để ý rằng đôi mắt ấy đã trở nên gần như đen nháy, chỉ còn sót lại vài tia xanh lá cây rối rắm đơn đợn trong con ngươi, trông tựa như ánh sét giữa cơn bão.
“Mày đừng hòng lừa phỉnh tao, mày là đồ giả mạo” Simon cười khinh khỉnh, “Mày là Heap giả mạo và Học trò giả mạo. Chẳng qua mày có trong tay bùa Đôi Cánh xinh xinh ưa nhìn đó mà thôi. Đó là thứ rẻ tiền. Không linh hoạt, không tốc độ, không cao hơn ống khói nhà tồi tàn” Và như để chứng minh nhận định của mình, Simon vụt bay cao lên trên Septimus, rồi lao xuống lần nữa và bay vòng vòng quanh thằng bé, hệt như một con ong bị chạm nọc.
“Khinh Công” Simon tiếp tục, bay vòng vòng khua kín Septimus ở trên không.”Khinh Công, như mày chắc đã biết, con thú cưng bé bỏng của Pháp Sư Tối Thượng à, là Nghệ Thuật bị Thất truyền, mà tao đã khai quật lại” Simon hài lòng nhìn thấy một vẻ ngạc nhiên vụt qua mắt Septimus. Gã đã khiến thằng bé sợ sệt rồi, gã biết vậy. Rốt cuộc, chuyện này hóa ra lại quá vui “Và mày sẽ không muốn biết tao đã đi tìm nó ở đâu đâu, pảhi không, đồ sâu ranh?”
Septimus nhìn chòng chọc vào Simon, quyết định không để lộ bất kỳ điều gì và tập trung hết sức lực để đứng yên trên không.
“Dĩ nhiên” Simon tiếp tục “Tao thật sự thích nói rằng mày có thể về nhà với mụ Marcia kính mến và cái Vorg trung thành của mụ rồi kể tất tật cho chúng nghe Học Trò kế tiếp của Pháp sư Tối Thượng đã tìm ra Thuật Kinh Công Bị Thầt truyền như thế nào, nhưng không may cho mày và cho quý cô Overstand đáng yêu, là mày sẽ không trở về được. Mày sẽ ở đây trong bãi cỏ tranh cùng với con Bọ Lá Chắn. Mãi mãi!”
Giờ đây Simon đã ngưng cái việc xoay người như điên khùng và dừng lại trước mặt Septimus. Với vẻ trể nãi, Simon đút tay vào túi, trong khi Septimus vẫn nhìn gã trừng trừng, tự hỏi gã sắp giở trò gì. Rồi bằng một cái ngoắc cổ tay đột ngột, Simon tung đòn Sấm Sét vào Septimus. Không hiểu bằng cách nào, Septimus né được qua một bên, và với một tiếng rít ù tai, cú Sấm Sét vụt qua tai nó, đốt xém tóc và táp nám một bên mặt nó. Cháy bùng trong quầng ánh sáng trắng chói lòe, đòn Sấm Sét bắn vào bãi cỏ tranh và nổ đùng như một tiếng sấm, làm tóc lên một cột nước bùn, và cột nước đáp xuống Nicko cùng Thằng Sói, hóa giải chúng khỏi đòn Chóang.
Làn sóng chấn động từ đòn Sấm Sét hất Septimus mất cân bằng và kinh hoảng cực độ, nó thấy mình rơi trúng Simon. Khi Septimus đâm sầm vào gã, Simon cởi phắt áo chùng của gã ra và trói gô thằng em của gã lại, kẹp chặt hai tay Septimus vào hai bên hông nó. Septimus vùng vẫy và quẫy đạp, nhưng do một Mệnh Lệnh mà Simon đang lẩm bẩm, chắc áo Hắc Thuật liền biến thành một con rắn đen khổng lồ và quấn quanh Septimus, siết chặt nó trong những vòng cuộn, khiến cho từng hơi thở mới đều cạn đi và khó khắn. Chầm chậm, chầm chậm, Septimus đang để cho sự sống bị vắt kiệt ra khỏi mình.
Simon lượn lập lờ và ngó nhìn sự vụ diễn ra với một nụ cười nhạo – cho đến khi một hòn đá nhọn bật trúng bàn tay hắn và tống hắn bật ngửa ra sau, chới với.
“Trúng rồi!” Giọng Jenna từ bên dứơi “Nhanh, nhanh lên, bắn nữa đi”
Thằng Sói không cần phải bảo – nó đã lắp xong dàn ná của nó để bắn phát nữa. Nó kéo dây dàn ná ra sau và buông ra một hòn cuội nhỏ. Hòn đá trúng vào mắt phải của Simon, đẩy gã lao mình xuống đất, thét vang trong đau đớn. Gã chạm đất cùng tiếng thịch buồn nản. Con rắn tuột khỏi Septimus và noi gương Chủ Nhân của nó, rắn rới phịch xuống và trườn mất hút vào bãi cỏ tranh Septimus, xây sẩm mặt mày, mê sảng vì thiếu oxy, từ từ đổ ập xuống, cho đến khi Jenna, Nicko và Thằng Sói vội đỡ lấy nó và đặt nó xuống bờ đất. Chúng mải lo lắng cho Septimus, mặt trắng bệch, môi tái xanh, như chết rồi nên không chú ý tới Simon đã gắng sức đứng dậy được. Chỉ khi Jenna nghe tiếng guốc của Thần Sấm phi nước đại trên con đường đắp thì cô mới ngước lên.
Simon Heap, một tay bụmcon mắt phải bị mù, tay còn lại nắm chặt dây cương Thần Sấm, đang tháo chạy trở về Vùng Đất Hoang.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công