Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: J.p Donleavy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Ginger Man
Dịch giả: Nguyễn Bích Lan
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1638 / 9
Cập nhật: 2015-09-18 09:02:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
iáng sinh. Mình nằm đây nghe người ta hát thánh ca trên đường phố. Vào một ngày cách đây hai tuần mình thức dậy nhận ra Mary đã bỏ đi. Cô ấy để lại một mảnh giấy trên bàn viết rằng dù gì cô ấy vẫn yêu mình và chỉ hi vọng tất cả những điều mình nói với cô ấy đều không phải là những điều mình thực lòng muốn nói.
Và Mac kể cậu ta gặp cô ấy trên phố, nói chuyện với cô ấy và cô ấy hỏi thăm mình, hỏi mình có khỏe không, có ăn đủ bữa không và tại sao mình lại xử sự như vậy khi mà cô ấy thực lòng muốn giúp mình. Mác nói cô ấy đã dành được một vai diễn trong một vở kịch. Và cô ấy cũng đã được mời làm mẫu. Được mời làm mẫu để người ta thiết kế đồ lót ngoại cỡ.
Mình chối cái sự tuyệt vọng này quá. Nhưng mình chưa từng một lần nói mình sẽ đầu hàng. Bà Ritzincheck nói bà ấy phải thu tiền thuê phòng. Ôi mình biết bà ấy chỉ hơi lo lắng chứ bà ấy không thực bụng muốn dồn ép mình đâu.
Nếu mình nhúng ướt cái khăn này, mình có thể đắp nó lên mắt và mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Đừng lo lắng, đừng tuyệt vọng, hãy bình tĩnh. Hượm đã, xé gió mà đi, căng buồm chạy ngược gió và mình sẽ thoát ra được cho dù hầu hết những tàu khác bị sóng đánh.
Sáng nay mình thấy trên đĩa thức ăn của mình có nhiều thịt giăm bông hơn, thậm chí có thêm một quả trứng và bà Ritzincheck nói mình là một người rất thú vị để trò chuyện. Bà ấy là một người đàn bà ưa nhìn, khoảng bốn mươi tuổi. Chắc chắn là không hơn. Nhưng xin đừng lợi dụng tôi.
Và tuần trước mình đã đến thăm Triển lãm Quốc gia ở quảng trường Trafalgar nơi người ta nói là có những bức tranh vô giá. Tại đó mình ngồi trên cái ghế êm chợp mắt một lát. Rồi mình đi dạo cho đến khi giày của mình bong ra. Nhưng Mac nói cậu ta có một đôi đi cho con kanguru và thế nào mình cũng đổi đôi của mình lấy đôi giày đó. Và giờ giày của mình đang nhảy lốp chốp quanh nhà hát Abbey.
Và giờ là buổi chiều trước đêm Chúa ra đời. Bình an dưới thế cho những người thiện tâm. Và cả chút tiền để tiêu nữa chứ nhỉ? Mình gày nhom, rách rưới nhưng mình chưa bán mình cho trường y hay cho bà chủ trọ đâu. Mac nói với mình rằng tối nay có một bữa tiệc đầy thức ăn ngon và đồ uống. Mỗi lần mình lấy bốn bảy trừ đi hai bảy mình đều thấy kết quả là hai mươi. Ôi, từ trước tới giờ mình đã chờ đợi. Giờ ai cũng nói thế. Mary cũng nói rằng chờ đợi sẽ chẳng đưa mình tới đâu cả. Chí ít Mac cũng đủ nhạy cảm để đưa mình đi thăm quan một vòng các bảo tàng để mình được ngắm nghía các cỗ máy và các con tàu mô hình. Và mặc dầu đã có cái con lắc to tướng bày ra đó rồi bọn họ vẫn cứ phải dạy khách thăm quan rằng trái đất quay. Có khi mình đã nói với họ điều ấy cũng nên. Sau đó Mac đưa mình đến Chelsea, mua một chai rượu vang và hai đứa mình ngồi nhấm nháp với món thịt bò nướng và salát cuộn và mình nói với cậu ta, Mac này, giờ tôi có thể nhìn lại đời mình và hiểu mọi chuyện một cách rõ ràng hơn. Và Mac này, cậu sẽ nói hôn nhân đã làm mình không ngóc đầu lên được đúng không? Nhưng mình đã yêu, yêu mái tóc vàng thẳng mượt như tóc gái Thụy Điển, và có lẽ đôi chân, đôi tay nhẹ nhàng của cô ấy cùng một cú huých kì quặc của đằng nhà gái đã lái mình tới bàn thờ Chúa.
Mac và mình ngồi đó trong cái quán rượu mang vẻ học thức ấy và mình nói mình không ủy mị đâu nhưng mình phải kể cho cậu ta biết cái nơi đã từng sống như thế nào. Mình tả cho cậu ta nghe tiếng lá reo rì rào và những đêm trăng sáng. Tả cho cậu ta nghe không khí ấm áp và thoáng đãng ở New England. Những người đàn bà trông đủ ngon mắt để có thể ăn sống nuốt tươi. Làn da rám nắng và những cặp mông núng nính. Nhưng Mac ạ, những thứ đó chỉ để trưng bày mà thôi. Xin đừng dẫm lên bãi cỏ. Và cậu không hiểu chốn đó có thể khiến tôi quỳ xuống mà khóc đúng không? Và tôi đã nghĩ tôi sẽ quay trở lại sống ở thung lũng Hodson hay ở Housatonic hoặc ở Connecticut. Nhưng không. Tôi đang ở giữa tháng Mười. Tôi sẽ mãi mãi phải đối mặt với mùa đông. Tôi không còn đường quay lại nữa.
Rồi Mac nói, Danger, hãy bình tĩnh. Đừng khóc. Giờ chúng ta sẽ bắt tắcxi đi chơi.
Bọn mình tới một khu ngoại ô, bước vào một ngôi nhà, đi lên gác và Mac giới thiệu mình với Alphonse, và mình nói, xin chào. Sau đó mình đi tiểu, anh ta bảo mình cứ tè vào bồn rửa ấy và mình nhớ đến chuyện những gã đàn ông người Anh tè vào bồn rửa của Pháp và cả của họ nữa, mình cảm thấy như thế chẳng vấn đề gì đối với người Anh và không nghi ngờ gì họ dạy những người Ai Len nghèo khổ làm điều đó chỉ vì cước phí đi lại và bất đồng ngôn ngữ mà họ không thể đến Pháp được, vậy nên mình nói, nếu anh không phiền tôi sẽ đi tiểu vào bô. Và chúng mình nói về những cái giá phải trả cho tội lỗi và đồng ý với nhau rằng những cái giá đó khá cao. Sau cuộc nói chuyện mình chọn một chậu hoa và ném nó qua cửa sổ của một ngân hàng. Mac bảo rằng thần kinh mình không ổn định rồi cậu ấy bỏ đi liền.
Ngày hôm sau, trên đường Earĩs Court, mình say mèm và người ta kể một cách khá tàn nhẫn rằng họ nhìn thấy mình chạy xuống giữa đường vung vẩy một cái ô và rằng mình đã tấn công cậu MacDoon tội nghiệp chỉ vì cậu ta bảo mình dừng lại. Họ nói mình đã nện cậu ta rất mạnh vào mắt cá chân và Mac bảo mình là một tên lưu manh không thể cải tạo được, và tất nhiên, cậu ta nói chí phải. Họ tống mình lên một chiếc xe kéo và mình bị đưa tới một phòng tạm giam. Mình chưa bao giờ được đối xử như thế. Vợ của một viên cảnh sát nướng bánh cho mình và mình thắng tất cả bọn họ trong các ván cờ và bọn họ bảo rằng mình là một thằng cha thuộc loại vui tính nhất và nếu tất cả bọn họ đều thích mình, thì cuộc sống của một viên cảnh sát rõ là thiên đường rồi còn gì. Bọn họ nói mình phải đến đại sứ quán Mỹ.
Vậy nên mình đến đó. Mình đội một cái mũ của người Cô dắc. Và mình nghĩ mình đã gây náo loạn ở chỗ đó. Ai đó hỏi mình rằng có phải mình là gián điệp không và họ dẫn mình tới trước mặt một người đàn ông đang ngồi kì móng tay bên bàn làm việc. Ông ta nhìn mình không nói gì. Sau đó ông ta lấy ra một tập hồ sơ. Ông ta vừa lật dở những tờ giấy vừa ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống. Ông ta hỏi mình có nhớ số hiệu của mình trong hải quân không. Mình nói mình chỉ biết số hiệu của mình ở bậc cao. Ông ta nói thế thì tệ rồi. Mình lo quá vội nói ở bậc thấp thôi. Ông ta nói thế thì càng tệ hơn. Rồi ông ta rướn người về phía mình nói, làm sao tôi biết anh không phải là một kẻ mạo danh. Ông bạn ạ, tôi ước gì tôi mạo danh ai đó. Ông ta gọi điện thoại. Ông ta nhìn lướt qua tập giấy và nói, anh rõ ràng đã ở British Isles một thời gian, ý tôi muốn nói là anh đã ở Ai Len và ở Anh bởi vì Malarkey đã xác nhận như vậy. Mình nhìn ông ta trong khi ông ta nói, cô Beef, hãy kiểm tra trường hợp A48353, rồi sau đó ông ta nói, tôi rất bận nhưng vẫn phải kiểm tra hồ sơ về ông, ông Dangerfield ạ, hồ sơ dài nhất và phức tạp nhất mà tôi từng gặp, tôi có thể thấy ông có chút tì vết, nợ tiền chẳng hạn nhưng không có dấu hiệu phản bội nước Mỹ. Mình nghĩ cả minh và ông ấy cùng phá lên cười nhưng mình chỉ có mỗi một cơ hội để khoe răng mà thôi. Và mình nghĩ trước khi mình ra khỏi đó chí ít mình cũng nên tận dụng cơ hội vào nhà vệ sinh. Và mình đi xuống thang gác với đôi chân hơi run vì cuộc thẩm vấn vừa xong và mình đi qua cánh cửa này và nhìn thấy một người đàn bà đứng quay lưng lại phía mình chải tóc. Mình bước vào một buồng vệ sinh. Mình thó một cuộn giấy vệ sinh, nhưng không may thay cái bệ xí lại được gắn quá chặt. Minh chắc chắn cái thứ này sẽ làm cho lão chủ tiệm cầm đồ chết ngất. Nhưng thứ này là vật biểu thị của cái thời chúng ta đang sống. Khi mình ra khỏi nhà vệ sinh mình nghe thấy những tiếng rú kiểu như những tiếng rú ở nhà thương điên và một người đàn bà chạy tới, hét vào mặt mình, cút ngay. Rồi thì mình cho bà ta ăn tát vì thói thô lậu. Chắc hẳn ai đó đã giật chuông cứu hỏa bỏá mình nghe thấy tiếng chuông kêu. Mình tự nói với mình, thánh Oliver hỡi, con sẽ thờ phụng ngài chu đáo nếu ngài cứu con thoát khỏi rắc rối này và con sẽ thắp nến trước tượng ngài ở Drogheda, xin ngài hãy cứu con. Những ngón tay trỏ vào mình. Họ nói, hắn đấy. Mình chẳng thể làm gì ngoài việc bỏ chạy. Mình chạy được khoảng mười bước thì một cầu thủ bóng đá xông ra chặn mình và nếu không nhờ một anh chàng sinh viên tiến lại từ hướng khác và đập đầu vào đầu cầu thủ kia thì mình tiêu đời rồi. Mình bò như nhện trên cầu thang. Những tiếng la ó của các nữ đồng trinh vang lên từ mọi phía. Một cô gái túm lấy mảnh áo mưa trên người mình và mình biết chí ít mình có thể từ bỏ mảnh áo này để thoát thân và thế là mình dứt đứt mảnh áo mưa. Mình lao như tên bắn ra cửa, chạy qua trước mủi một tay bảo vệ đang đứng nghiêm.
Phải, ở ngoài kia người ta đang ca hát. Thị trấn Bethlehem nhỏ bé. Mary để lại cho mình ba mươi bảng và một chiếc khăn tắm. Chào thua, như người ta vẫn nói.
Mình phải ra khỏi giường thôi. Mac nói bữa tiệc sẽ làm mình phấn chấn lên. Mình phải tắm rửa cái đã. Ôi cái quần tồi tàn của mình. Chúa ơi, tóc mình mỏng và xơ rồi, già trước tuổi đây. Tóc trên đỉnh đầu xỉn màu rồi này. Mình nghe nói ở New York người ta có các loại thuốc nhuộm và giữ sóng tóc. Người ta nói một số người thậm chí còn có một cách rất đặc biệt làm cho tóc suôn mượt nhưng mình không thể quá chú ý đến những lời đồn đó được. Người ta đồn đại để gây cảm giác mạnh ấy mà. Mình nhìn thấy một số đồ trang trí cho Giáng sinh trong ô cửa sổ kia. Mình nghĩ mình sẽ gài thứ gì đó lên bức rèm này để gọi là có chút Giáng sinh của liêng mình.
Hành lang lạnh và tối. Những ngọn đèn ở dưới sân ga kia làm mình cảm thấy buồn thế. Người ta ra đường với những món đồ chơi màu đỏ. Mình biết các quán rượu giờ chật như nêm. Mọi người tụ họp ở những chỗ ấy. Và nếu giờ mình ở Dublin mình có thể ngồi uống bia. Uống thoải mái mà không sợ bị để ý. Mình đóng cửa phòng lại, cất chìa khóa vào chỗ an toàn rồi đi xuống thang gác để ra đường.
Mình đứng trước tòa nhà này, hơi lưỡng lự. Mình ngước nhìn lên cửa sổ. Những người hát thánh ca đã đi xa và người đàn bà kia đang bước ra khỏi nhà với chiếc ô cụp chạm cả xuống vỉa hè. Mình nghĩ cô ta đang cố thu hút sự chú ý của mình. Mình nên đi tới và nói, hôm nay là Giáng sinh, hãy để chúng ta được vui vẻ cùng nhau. Nếu ông không phiền, xin hãy tránh đường. Nhưng, thưa bà, tối nào tôi cũng nhìn thấy bà trần truồng, chuyện đó không có nghĩa gì đối với bà sao? Chẳng có nghĩa gì ngoại trừ một điều rằng ông là đồ nhìn trộm đáng sợ. Thưa bà, tôi rất phẫn nộ trước kết luận của bà. Tránh ra. Ô được thôi. Những chiếc xe buýt trông thật rực rỡ, vui mắt và đầy người. Mình biết giờ này các quán rượu chật như nêm.
Dangerfield sang đường, đứng trước một cửa hàng bán đồ cổ trên đường Earl Court, quệt giày ở chân nọ vào ống quần chân kia. Gã đút tay vào túi, rút tay ra, xòe bàn tay giơ lên trời. Rồi gã quay ra nhìn dòng xe cộ đông đúc đang chuyển động trong đêm Giáng sinh. Một chiếc tắcxi phanh kít, dừng khựng lại.
Tiếng sập cửa xe vang lên. Dangerfield vội quay đi. Rồi gã quay ngoắt lại. Một người đàn ông với cây batoong kẹp dưới nách, vừa trả tiền tắcxi vừa quay nhìn gã cười. Mình điên thật rồi. Mình mất trí rồi, hồn lìa khỏi xác rồi, nếu không thì đây là đường phố ở chốn thiên đường hay là tất cả chúng mình đang lao đi trên con đường dẫn tới địa ngục nhỉ? Hay mình đang nhìn thấy một người giả hay là một con ma?
Và người kia cười rộng miệng hơn nữa. Đôi găng tay trắng. Mình có biết một ai khác cũng đi găng tay trắng không nhỉ? Hay một ai khác cũng chống batoong bằng gỗ mun. Nhưng cái khuôn mặt tròn tươi tắn và phúc hậu kia, hàm răng trắng như ngọc trai kia và tiếng cười như sấm nổ kia làm sao mình lầm lẫn được cơ chứ. Đi đi, Percy Clocklan. Đi đi. Cơn loạn trí đang hành hạ mình đây. Đi đi.
Người kia nhìn cái mặt đang ngây ra của Dangerfield.
- Dangerfield, kẻ ăn chơi ranh mãnh, sao cậu không nói cho tôi biết cậu ở Luân Đôn hả? Lạy Chúa, cậu đang gặp chuyện hả?
- Percy, nếu đúng là anh, thì tôi chỉ có thể nói tôi khỏe và tôi cần ưống chút gì đó.
- Tôi cũng đang định hỏi cậu có muốn uống một chút hay không.
- Tôi muốn, Percy ạ. Nhưng anh làm tôi sợ quá.
Percy Clocklan chỉ một quán rượu thắp đèn sáng choang phía trước mặt. Trong quán người ta đang hát. Chúc các quý ông vui vẻ. Và họ bước vào quán. Họ tiến đến quầy bar trong tiếng ca hát. Hai ly Brandy.
- Tôi hút điếu thuốc được không, Percy?
- Gì cũng được. Bất cứ gì cậu muốn, cầm lấy tiền thừa đi, cứ câm lây.
- Percy, tôi sẽ tin tất cả chuyện này. Từ hương vị của ly rượu này tồi sẽ nói tôi đang ở trong một quầy rượu hạng sang vào đêm Giáng sinh. Nhưng cho phép tôi chỉ ra rằng mới một phút trước thôi, tôi vẫn nghĩ cậu đã chết.
- Ồ, khối người đã tin như vậy.
- Malarkey là người duy nhất vẫn còn dè dặt. Ông ấy nói anh sẽ không uổng phí số tiền anh bỏ ra mua vé tàu. Tất cả những người khác đều tin rằng anh đã chết. Nhưng Chúa ơi, tôi rất vui thấy anh còn sống và trông có vẻ khấm khá.
- Có vẻ khấm khá ư? Tôi khấm khá. Ồ, bọn họ tin tôi đã chết rồi cơ đấy. Tôi đã nốc hết một chai rượu Ai Len và nghĩ nếu tôi lãng phí cái chai thì thật là một điều đáng hổ thẹn. Vậy là tôi bỏ mảnh giấy vào trong chai. Tôi biết Malarkey sẽ chối không nhận ông ta quen biết tôi. Chúa ơi, tình hình của cậu thế nào?
- Percy, tôi bê bết lắm. Mọi việc đối với tôi càng ngày càng tồi tệ hơn. Nhưng tôi sẽ xoay xở được. Anh đang đi đâu vậy?
- Tôi đang trên đường đến dự tiệc để gây bất ngờ cho Mac thì nhìn thấy cậu đứng trên vỉa hè như một thằng vô gia cư. Tôi không tin nổi vào mắt mình nữa. Tôi làm cho người lái xe phát hoảng. Cậu trông thật đáng hổ thẹn. Cậu đang mặc cái quái gì trên người vậy?
- Lâu rồi tôi chưa đi may đồ, Percy ạ.
- Tôi sẽ dẫn cậu tới tiệm may. Tôi sẽ bảo họ may cho cậu những bộ vét đẹp nhất nước Anh.
- Percy, hãy nói cho tôi biết. Sự khấm khá này từ đâu đến vậy?
- Đừng quan tâm nó từ đâu đến. Đừng quan tâm. Nhưng tôi nói cho cậu biết tôi đã làm việc cật lực đấy. Giờ tôi kiếm ra hàng túi tiền. Tiền vào như nước. Tôi rời Ai Len, bụng bảo dạ rằng mình sẽ làm ra tiền và sẽ làm ra thừa tiền để uống và hú hí. Tôi thậm chí đã tậu được một chiếc xe Rolls đấy.
- Chắc anh đang đùa.
- Đùa cái con khỉ. Tôi sẽ lái xe đưa cậu đi một vòng.
- Như thế này là quá nhiều đối với tôi rồi, Percy ạ. Giáng sinh, Chúa hài đồng và Bethlehem lạnh lẽo. Tôi chẳng còn gì nữa.
Clocklan cho tay vào túi áo lấy ra một chiếc ví màu đen.
- Đây là thứ duy nhất tôi còn giữ, thứ duy nhất tôi mang đến nước Anh này, và tôi đã lấy nó từ túi áo khoác của Tony trong khi ông ta mải gào hét đòi trà.
- Cừ đấy.
- Chính cái đồ đần đó đă tự làm cái ví này.
- Một tác phẩm khá đấy.
- Nếu ông ta chịu nhấc xác ra khỏi các quán rượu thì ông ta sẽ tiến xa đấy.
Clocklan lấy ra mấy tờ năm bảng đưa cho Dangerfield.
- Tôi hiểu như thế này có nghĩa là gì và như thế là công bằng và có thể chấp nhận được. Nhưng cậu đừng có ăn mừng bằng cách mua một ly rượu hoặc ngồi rên rì như bọn họ. Cả một lủ lợn, cả lũ ngồi rên rỉ. Rên rỉ đòi mẹ. Những người ruột thịt của tôi, những người mà đến mùi của bát súp cũng không cho tôi ngửi, không cho tôi được một siling giờ lại muốn gặp tôi vì tôi tè ra vàng ròng. Còn bọn họ thì luôn miệng nói tới những đống cứt của họ.
- Percy, tôi rất biết ơn anh.
- Đừng biết ơn tôi. Uống đi. Uống đi. Đừng để phí thời gian của quán rượu. Và hãy vứt những điếu thuốc bẩn thỉu kia đi. Chúng ta sẽ hút xì gà loại ngon. Cậu sao thế, Sebastian? Tài hùng biện của cậu đâu, cái lưỡi dẻo quẹo đâu rồi?
- Nó biến thành chì rồi.
- Cái đó được giá đấy. Nhìn những thứ rẻ rách trên người cậu kìa. Vì Chúa, vứt hết đi. Thà trần truồng còn hơn mang những thứ bẩn thỉu đó trên người, uống đi rồi tôi sẽ dẫn cậu đi cạo râu và cắt tóc cho đàng hoàng.
- Percy, anh thật tốt.
- Uống đi và cứ việc lấy bất cứ thứ gì cậu có thể trong khi cậu không phải trả tiền và đừng có băn khoăn về giá cả. Clocklan này sở hữu cả Luân Đôn. Sở hữu cả một nhà trọ. Chiếc Rolls của tôi dài đến nỗi nó có thể gây tắc đường.
- Cảm giác khi ở trong đó như thế nào? Hãy nói cho tôi biết đi, Percy. Đó là tất cả những gì tôi muốn biết để rồi tôi có thể tận hưởng phần thưởng dành cho mình.
- Cậu phải mặc áo phao để khỏi sợ chết đuối trong sự êm dịu của nó.
- Kể nữa đi. Kể nữa đi. Eeeeee.
- Và phải mang theo la bàn để khỏi bị lạc.
- Tuyệt.
Họ bước sang bên kia đường tìm tới một thợ cắt tóc, và ông ta quàng khăn cho Dangerfield, bôi kem cạo râu và lia dao cạo quanh cái má ưa nhìn của gã. Rồi đến nhiệm vụ của cái tôngđơ. Trong góc tiệm hớt tóc, Clocklan nói chuyện với một người Nhật. Chiếc tôngđơ lưa lưa vài nhát trên gáy gã và mùi phấn thơm tỏa ra. Phịt chút phấn thơm lên mặt, ông nhé? Vâng, cho một chút. Chúng ta đã giải quyết chuyện tóc tai thật cừ phải không ông? Ô phải, cừ. Giờ thì gọn gàng rồi, ông nhỉ? Giờ có thể nói sẵn sàng ra khơi được rồi.
Neo
Tróc 1
Chú thích
1 Neo tróc hay còn gọi là lỉn thẳng đứng (anchors aweight), một thuật ngữ trong ngành hàng hải.
Người Đàn Ông Đào Hoa Người Đàn Ông Đào Hoa - J.p Donleavy Người Đàn Ông Đào Hoa