Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 28 - Bị Giam Thuyền
C
hiếc thương thuyền của Snorri Snorrelssen vừa neo tại vũng tàu đậu dành cho lái buôn ở Bến Cảng. Alice Nettles, trưởng phòng Hải Quan, đứng ở đầu cảng nhìn ra một cách hoài nghi. Bà Alice có vóc người thanh cao, tóc xám, dáng vẻ đường bệ nhờ cách đây nhiều năm bà từng là thẩm phán Alice Nettles. Nhưng bây giờ bà mặc áo thụng xanh da trời của trưởng phòng Hải Quan, có hai phù hiệu vàng chói ở ống tay. Dân bến cảng ko ai dám lôi thôi với bà Alice, hoặc quá lắm thì chỉ một lần là tởn luôn.
“Tôi muốn có lời với chủ thuyền của cô,” bà Alice bảo Snorri.
Đây ko phải là cách mào đầu câu chuyện hay ho đối với Snorri. Cô trân mắt nhìn bà Alice và ko đáp.
“Cô có hiểu tôi nói gì ko?” bà Alice yêu cầu, bà tin là Snorri hiểu. “Tôi muốn nói chuyện với chủ thuyền của cô.”
“Tôi là chủ thuyền đây,” Snorri bảo bà Alice. “Bà hãy nói chuyện với tôi.”
“Cô à?” bà Alice hỏi, choáng sốc. Rõ rang cô gái không hơn mười bốn tuổi là cao. Cô này quá trẻ để làm chủ một chiếc thương thuyền.
“Phải,” Snorri bực mình. “Bà muốn gì?”
Bà Alice giương gai( Cách chơi chữ: Nettles-gai tầm ma) ra. “Ta muốn xem Giấy Kiểm Dịch tại Lâu Đài của cô.”
Quắc mắt lên, Snorri trao giấy cho bà.
Bà Alice xem xét kĩ lưỡng, sau đó lắc đầu. “Thế này chưa đủ.”
“Đó là tất cả tôi được cấp.”
“Cô đã ko tuân thủ những quy tắc cách ly kiểm dịch khẩn cấp. Vì vậy ta sẽ giam thuyền cô lại.”
Snorri đỏ mặt tía tai. “Bà…bà không được làm thế,” cô kháng cự.
“Ta buộc phải vậy,” bà Alice ra hiệu cho hai sĩ quan Hải Quan đang đứng trong bong râm gần đó, đề phòng rắc rối. họ lấy ra một cuộn băng keo vàng to tướng và tiến hành rào kín thuyền Alfrún lại.
“Cô phải rời thuyền ngay lập tức,” bà Alice bảo Snorri. “Nó sẽ đc kéo về một vũng tàu đậu ở vùng cách ly kiểm dịch cho đến khi tình trạng nguy cấp chấm dứt. Khi đó có thể cii sẽ phải trả phí neo đậu và phí kiểm dịch.
“Không!”Snorri thét om. “Không!Tôi sẽ không để bà làm vậy!”
“Nếu manh động gì them cô có thể bị nhốt trong xà lim của Hải Quan,” bà Alice nghiêm giọng. “Ta cho cô năm phút để gói ghém đồ dùng cá nhân. Cô có thể mang theo con mèo của cô nếu cô muốn.”
Năm phút sau, Snorri Snorrelssen đã vô gia cư. Từ chỗ đậu choc ngóc trên cột buồm, Stanley và Dawnie nhìn Snorri thất thểu bước đi, cái giỏ lẳng trên vai, với Ullr lẵng nhẵng theo sát gót.
“Thế thật quá đáng,” Stanley lầm bầm với Dawnie. “Cô gái dễ thương thế mà. Giờ cô ấy biết làm gì đây?”
“ Hừ, ít ra chúng ta vừa kịp bữa trưa muộn,” Dawnie ca cẩm. “Em thích món gì đó ở cửa hang bánh đằng kia kìa.”
Stanley chẳng thiết ăn uống gì hết, nhưng chú vẫn theo Dawnie tụt xuống cột buồm và cun cút theo vợ tới tiệm bánh ngọt.
Snorri bước thấp bước cao đi khỏi, đắm chìm trong suy nghĩ. Kể từ khi cô đặt chân tới Lâu Đài là cả một chuỗi thảm hoạ kéo dài. Cô đã gặp hầu như tất cả Ma của Lâu Đài- ngoại trừ con ma mà cô ao ước gặp. Cô đã bị quẳng ra khỏi Lâu Đài ngay trc ngày phiên chợ buôn bắt đầu, rồi suýt bị đắm thuyền vì một con rồng. Cô vừa mới tống đc cái sinh vật đáng thương đó ra khỏi thuyền xong, thì bây giờ, tai nạn này lại ập đến. Snori điên giận đến độ mới đầu cô ko nghe thấy bà Alice gọi với theo mình. Mãi cuối cùng nghe đc thì Snorri cố ý lờ tịt bà trưởng phòng Hải Quan đi.
Nhưng bà Alice không dừng lại.”Chờ đã…chờ chút!” bà chạy theo Snorri và đuổi kịp cô. “Cô còn trẻ quá không nên ở một mình trên bến cảng.”
“Tôi không ở một mình. Tôi có Ullr,” Snorri làu bàu, liếc xuống con mào cam.
“Ở đây ban đêm rất nguy hiểm. Một con mèo đồng hành thì đc chứ nó ko bảo vệ cô…”
“Ullr bảo vệ được,” Snorri lạnh lung.
“Đây,” bà Alice ấn một tờ giấy vào bàn tay bất cần của Snorri. “Đây là nơi ta sống. Nhà kho số 9. Tầng trên cùng.Có chỗ cho cô và Ullr ngủ thoải mái. Rất sẵn sàng đón chào cô.”
Snorri lộ vẻ hoang mang.
“Đôi khi,” bà Alice phân bua, “ta phải làm điều mà ta không thích, nhưng công việc nó bắt buộc thế. Ta rất tiếc về chiếc thuyền của cô nhưng đó là vì lợi ích của Bến Cảng. Chúng tôi ko thể liều để cho bệnh dịch lây lan tới đây. Thuyền bè mang chuột, mà chuột mang mầm mống bệnh.”
“Có người nói dịch bệnh đó ko phải do chuột gây ra. Họ nói ấy là do một sinh vật khác.”
“Người ta nói thì đủ thứ cả,” bà Alice cười phá lên. “ Họ nói có tủ vàng khổng lồ xuất hiện một cách bí ẩn trên tàu họ mà họ ko biết. Họ nói những thùng nước bỗng nhiên biến thành Rượu nho thần kỳ trong suốt cuộc hải hành. Họ bảo sẽ quay trở lại đóng thuế hang hoá của họ. Điều đí không có nghĩa rằng tất cả những gì người ta nói đều là đúng.” Bà Alice nhận thấy đôi mắt trong sang màu xanh da trời của Snorri dưới hàng long mày nhạt rất lạ. Bà nhìn vào mắt Snorri và bảo, “Nhưng những gì ta nói với cô là đúng. Ta hy vọng cô sẽ nán lại.”
Snorri uể oải gật đầu.
“Tốt.Nhà kho số 9 nhé. Cô sẽ thấy nó trên đường số 15, qua khỏi vũng tàu đậu cũ. Tốt nhất hãy tới trc khi đêm xuống, bởi vì vũng tàu đậu cũ ấy ko an toàn khi trời tối. Hãy đi vào cánh cửa xanh da trời trong xanh lá cây, lấy một cây nến trên giá và đi qua nhà kho thấp. Cứ leo lên cầu thang sắt ở phía sau lầu trên cùng. Cửa nhf luôn luôn mở. Có bánh mì và pho mát trong chạn và rượu trong bình. “À…Tên ta là Alice.”
“Tôi là Snorri.”
“Hẹn gặp lại, Snorri.” Nói xong bà Alice đi tới một chiếc xuồng nhỏ đang chờ bà ở chân cầu thang cảng. Snorri nhìn những tay chèo đưa bà Alice về phía một con tàu lớn neo đậu cách Bến Cảng nửa dặm, và Ullr cạ vào áo cô kêu meo meo. Nó đói…và Snorri nhận ra mình cũng đói.
Chìm khuất giữa trụ sở Hải Quan Bến Cảng dành cho lái buôn và một gác xép bỏ hoang là tiệm bánh Cảng Tàu. Ánh sang vàng mời gọi lấp loá rọi ra từ những cánh cửa đầy hơi nước, và mùi bánh nhân hấp nóng hổi, mê ly bay ra khỏi cánh cửa rộng mở. Cả Snorri lẫn Ullr đều ko cưỡng lại đc. Không lâu sau chngs nhập vào hang thực khách đói ngấu chờ đc phục cụ bữa tối. Hàng người chậm chạp tiến lên, nhưng cuối cùng cũng đến lượt Snorri.
Một thằng bé từ trong bếp đi ra bưng một khay bánh nhân mới nướng và Snorri chỉ vào khay. “Cho tôi hai cái này.”
Người phụ nữ trẻ sau quầy mỉm cười với Snorri. “Xin bốn đồng groat.”
Snorri đưa ra bốn đồng bạc vụn.
Maureen-cựu hầu bàn nhà bếp, cựu hầu gái ngôi nhà búp bê và bà chủ mới của tiệm bánh cảng tàu- gói một cặp bánh nguyên và cho them một ít bánh vụn nữa. “Cho con mèo của cô,” chị bảo.
“Cảm ơn,” Snorri nói, ôm chặt gói bánh nóng hổi vào người, bụng bảo dạ Bến Cảng cũng không hẳn là nơi tồi tệ. Vừa rời tiệm bánh, chợt cô nghe tiếng Maureen thét thất thanh.
“Chuột! Nhanh!Kevin, Kevin!Bắt lấy chúng!”
Snorri và Ullr ngồi xuống bên bức tường Cảng lái Buôn ăn bánh. Ullr, vốn hay đói khi trời gần tối, loáng cái đã xơi sạch chỗ vụn bánh Maureen cho, rồi đả luôn chiếc bánh Snorri mua cho nó. Bầu trời sậm dần và mây mưa bắt đầu vần vũ từ hướng tây, Snorri và Ullr nhìn một chiếc tàu dắt kéo thuyền Alfrún ra khỏi vũng tàu đậu và hướng tới cảng Cách Ly Kiểm Dịch- một bãi lầy hoang vắng ở đằng kia cửa song. Dù có bánh nóng, có Ullr kề bên, và có lời đề nghị của bà Alice Nettles, Snorri vẫn cảm thấy trống trải, chơi vơi khi chứng kiến thuyền Alfrún rời khỏi vùng nước đc bảo vệ của cảng và nhồi sóc cập kênh đu vào vùng nước thuỷ triều đen ngòm. Lời mẹ lại văng vẳng bên tai cô:”Con dại lắm, Snorri Snorrelssen, nên mới nghĩ mình có thể tự mình đi buôn được- cái gì làm con đặc biệt thế, hả? đó không phải là cuộc sống của phụ nữ, huống hồ con chỉ mới 14 tuổi. Cha của con, Olaf, cầu cho linh hồn ông ấy an nghỉ, chắc hẳn sẽ khiếp vía lắm- khiếp vía, Snorri. Người cha tội nghiệp của con không biết mình đã làm gì khi để lại Giấy Chứng Nhận cho con. Hãy hứa với mẹ đi, nhân danh tình yêu của thần Freya, rằng con sẽ không đi. Snorri…quay lại đây ngay!
Nhưng Snorri đã không hứa, và cũng không quay lại đây ngay. Và giừo thì cô đang ở chốn này, lang thang trên một cảng lạ, nhìn tất cả niềm hy vọng bán buôn của mình bị kéo đi, và sẽ bị bỏ cho mục nát trong một vũng tàu đậu đầy dịch bệnh nơi ở xó xỉnh nào đó. Snorri thở dài đứng lên. “đi, Ullr.”
Giữ những con mưa thu lạnh buốt lác đác rơi, Snorri lên đường. Hướng nhà bà Alice chắc hẳn rất dễ tìm, nhưng Snorri mải suy nghĩ đến độ cô thấy mình lạc vào một ma trận của kho hànghoá vô thừa nhận và những con ma hom hem, lụ khụ. Trong đời Snorri chưa từng bao giờ thấy lũ ma nào lưu manh, bất hảo đến thế. Đường phố nêm chật ma buôn lậu, ma quấy rối, ma say xỉn,và ma trộm cắp đi lại nghênh ngang, chửi rủa, phun nước bọt phì phì, xô đẩy chen lấn nhau hệt như hồi chúng còn sống. Hầu hết chúng ko đếm xỉa tới Snorri, vì chúng còn bận đánh đấm, tranh giành, không lưu tâm đến sinh vật sống, cũng chẳng mất công hiện hỉnh với hị. Nhưng một hay hai con ma bắt gặp Snorri đang nhìn chúng, liền bắt đầu bám theo cô qua những con phố, khoái chí tận hưởng vẻ mặt hốt hoảng của cô khi cô ngoái lại coi chúng có còn ở đó hay không.
Mưa bắt đầu nặng hạt, và tâm tạng Snorri càng sầu thảm hơn nữa. Cô cảm thấy mình bị sa bẫy. Không la bàn, không bản đồ, tất cả mọi thứ trông đều giống nhau: phố nối tiếp phố những hình thù đen đúa, sừng sững vươn cao, choán hết bầu trời. Snorri thà phiêu bạt trên những con song bạc đầu vùng biển Bắc trên thuyền Flfrún còn hơn là trơ trọi lạc lõng giữa kho hàng cũ nguy hiểm rình rập như thế này. Lấm lét ngó quanh, cuống quýt tìm cánh cửa xanh da trời trong màu xanh lá cấy- mà thế nào là xanh da trời trong xanh lá cây?- Snorri bắt đầu hoảng lọan. Cô dừng bước để cô lấy lại phong thái, nhưng lũ ma bám đuôi xán lại gần khiến Snorri không còn thấy mình đang ở đâu nữa. Cô bị bao vây giưũa những bộ mặt cười cợt phô bày những hàm răng mục, mũi gãy, tai sần và mắt mù.
“Cút đi!” Snorri thét, tiếng thét của cô dội âm dọc theo đường phố thăm thẳmvà nảy dội trở về với cô.
“Cô lạc đường, cô em?” một giọng ngọt xớt gần đó. Hốt hoẳng sợ phải thấy kẻ vừa nói đó, Snorri lỡ xuyên qua một vòng tròn ma đang xấn xổ chửi bới và ẩu đả nhau. Một phụ nữ trẻ ăn mặc đủ sắc độ khác nhau của màu đen đứng chình ình trong bóng tối của một ngưỡng cửa cách đó vài thước- ngưỡng cửa màu xanh da trời trong cả cánh cửa lớn màu xanh lá cây của nhà kho. Kắc hẳn vào mái vòm gạch bên trên cánh cửa là con số 9.
“Không, tôi không bị lạc, cảm ơn,” Snorri nói, cảm kích hướng tới cửa nhà bà Alice. Thấy Snorri hướng tới đâu, người phụ nữ trẻ bèn xăm xăm vượt lên trước và chặn cánh tay ngang cửa, chắn đường Snorri. Bủn rủn cả người, Snorri nhìn đôi mắt đen cháy của mụ nhoé lên ánh da trời đậm. Cô biết mình đang chạm chán một hắc phù thuỷ.
“Mày không muốn vào đó đâu,” Mụ phù thuỷ bảo cô.
“Tôi muốn vào trong đó đấy,” Snorri đốp chát.
Mụ phù thuỷ nhệch cười và lắc đầu ra chiều Snori đã không hiểu ý mụ nói gì. “Làm gì có, cô em dễ thương, mày không muốn vào đâu. Mà mày muốn đi với tao kia. Đúng không thì nói?” Một tia lửa xanh da trời nhoáng qua đôi mắt của mụ hắc phù thuỷ khiến Snorri cảm thấy mất sức kháng cự. Mắc gì mình lại muốn đi vào cái nhà kho cũ rich ghê tởm kia cơ chứ.
Đúng đấy, mày sẽ trở về nhà với Linda ngay bây giờ. Đi nào.” Linda, kẻ tập sự của Hiệp Hội Phù Thuỷ Bến Cảng, cầm tay Snorri, lập tức Snorri cảm thấy cú vồ như kìm êtô của mụ ngoạm vào những khúc xương bàn tay mình và kẹp chúng lại với nhau.
“Ui da,” Snorri phản đối, cố rút tay ra trong khi Linda càng siết chặt gọng kìm hơn, vặn những khúc xương của cô vào với nhau. “Ối, bà làm đau tôi.”
“Đau đâu mà đau. Một cô gái khoẻ mạnh như mày làm sao mà không bì được với kẻ liễu yếu như tao.” Linda cười khùng khục, biết chắc mình đã đưa Snorri vào tròng quyền lực của mình. Mụ đã ló mặt ra ngoài đường để thực hiện cái mà bọn phù thuỷ gọi là cất mẻ lưới lúc chạng vạng- mụ cần tìm người thay thế cô hầu gái quán-xuyến-tất-tần-tật-mọi-việc cho Hội Phù Thuỷ của bọn chúng sau khi cô hầu gái cũ lâm phải một tai nạn đáng bực mình, rơi vào cái vạc trong sào huyệt của Hội hồi sớm hơn trong ngày. Dù cuối cùng bọn chúng cũng đã vớt đc cô gái ra, nhưng mà quá trễ. Giờ đây Linda quyết định đem về một cô hầu trông khoẻ như vâm, hứa hẹn chắc chắn cô nàng sẽ cầm cự được lâu hơn quãng hai tháng như thường lệ.
Tuy nhiên, Snorri không dễ bị thu phục như Linda mong đợi. Mụ Hắc Phù Thuỷ bạo ngược lôi cô ra khỏi ngưỡng cửa và Snorri kháng cự. Linda kẹp tay cô mạnh hơn. Snorri thở dốc lên đau đớn, nhưng tự dưng Linda nới lỏng tay ra và Snorri thấy một thoáng kinh hoàng nhoé lên trong đôi mắt đen của mụ phù thuỷ. Cô dõi theo ánh nhìn của Linda và suýt nữa thì cười phá lên nhẹ nhõm.
Ullr đang biến hình.
Con mèo cam gầy nhom mà Linda vừa mới lén lút nhắm cho một cú đá lúc mày không còn gầy trơ xương hay thâm chí còn chút gì màu cam nữa. Khi Linda trợn trừng, vẫn không sẵn sàng buông tay siết Snorri, mụ thấy Ullr đêm dần dần hiện ra. Cái chỏm đen ở chop đuôi cam loang khắp người con mèo như bóng nguyệt thực lan ra trên mặt đất. Bộ lông của Ullr trở nên bong mượt, ngắn đi và sang nhoáng; bộ lông bao lấy lớp cơ mới của nó, cuộn rập rờn dưới làn da nó, biến hình đi rồi biến hình lại trong lúc nó lớn lên chầm chậm, đều đặn, trở thành một con báo lớn đầy đủ kích thước.
Nhưng Linda vẫn siết chặt gọng kìm của mụ vào bàn tay Snorri. Làm như bị thôi mien, mụ nhìn Ullr trao tráo và một kế hoạch ranh ma lập tức hình thành trong đầu mụ. Với con thú đen dự tợn thế này ở bên mình thì sẽ không còn ai dám tranh chấp vị chí Mẹ Phù Thuỷ hợp pháp với mình nữa- không đâu với một kẻ đồng hành như vậy. Con vật này sẽ tống khứ mụ già Pamela một cách dễ như chơi, không kể lũ phù thuỷ khác vốn hay chành choẹ với mình, và nghĩ coi, cả cái con mẹ y tá hang xóm kề bên nữa. Hội Phù Thuỷ sẽ chiếm đoạt chỗ ở của y tá, để bồi thường cho việc con mẹ ấy đã làm cháy cây cầu. Linda mỉm cười. Vụ này sẽ vui biết chừng nào.
Sau đó rồi thì Ullr thực hiện công đoạn biến hình cuối cùng mỗi khi đêm về: mắt nó trở thành mắt Ullr Đêm. Linda nhìn vào con mắt của Ullr Đêm và có gì đó bên trong mụ lạnh teo đi. Mụ biết mình không đọ được với sinh vật này. Có gì đó hắc ám, hắc thuật hơn Linda từng biết toát ra từ Ullr. Mụ buông rơi bàn tay Snorri như thể bị nó cắn và quay ngoắt lại nhìn Ullr, miệng làm xàm. “Mèo ngoan, mào yêu.”
Một tràng ngao đục, dài, đầy đe doạ rộ lên trong cổ họng Ullr- môi con mào đen bạnh ra gầm gừ, nhe hàm răng trắng nhởn. Linda quay đầu bỏ chạy, xuyên bừa qua vòng ma đang chầu rìa ngó xem. Mụ phóng một mạch tới tận Hội Phù Thuỷ Bến Cảng, ở đó mụ phải dộng cửa thình thình ít nhất nửa giờ đồng hồ mới có người hạ cố ra mở cửa cho mụ vào.
Xuýt xoa cái tay đau của mình, Snorri đẩy cánh cửa nhỏ màu xanh da trời mở ra, thế rồi cô cùng Ullr Đêm bước vào Nhà kho số 9.