Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 28 - Con Đường Đắp
J
enna, Septimus, Nicko, Thằng Sói và Stanley đi theo con đường đắp ra khỏi bến cảng về phía Đầm Cỏ Thô. Jenna dẫn đường và ngay sau lưng cô con Thần Sấm lững thững bước theo, ngúc ngoắc đầu và khụt khịt mũi trong bầu không khí buổi sáng mát mẻ, vui mừng được ra khỏi cái chuồng hôi thối mà nó đã qua đêm phía sau Ngôi Nhà Búp Bê.
Jenna đã cương quyết trở lại để mang THần Sấm đi. Cô bé sợ rằng nếu cả đám bỏ con ngựa lại thì y tá Meredith có thể cầm lòng không đặng mà đem bán nó cho cửa hàng bánh gần bến tàu. Vì thế, khi chúng chạy vòng tới cuối ngõ Dây Thừng và vẫn không có phù thủy nào ra khỏi nhà, Jenna liền rón rén đi vào con đường đất phía sau những căn nhà và dẫn Thần Sấm đi luôn.
Con đường đắp chạy dọc theo luống đất cao ôm quanh những cánh đồng ngòai rìa bến cảng. Bước đi trong màn sương sớm, Jenna có thể thấy cái lều rạp xiếc bạc thếch và ngửi thấy mùi cỏ bị đám đông đêm trước đạp tơi bời. Quả là một khung cảnh phẳng lặng và yên bình, nhưng Jenna đang bứt rứt – vết bỏng do Bóng Săn đốt trên cánh tay cô đau nhức và là thứ không ngớt nhắc nhở rằng giờ đây Simon đã Đánh Dấu được trên người cô – và bất cứ động tĩnh hoặc âm thanh đột ngột nào cũng khiến cô giật thót mình. Vì thế khi thóang trong khóe mắt, Jenna thấy một hình thù đen nhỏ phát ra một tiếng lanh canh quái lại và hướng về phía mình, cô bé hoảng sợ và ôm chầm lấy Septimus.
“Úi!” Septimus kinh ngạc “Gì thế, Jen-nó là cái gì vậy?” Jenna núp đằng sau Septimus. Có cái gì đó đang xông thẳng về phía cô.
“Hơ..hơ lấy nó ra! Lấy nó ra khỏi em!” Jenna ríu lưỡi vừa thét như điên cuồng vừa phủi khỏi vai mình một con côn trùng to đùng có cái mũi nhọn.
Bọn con trai quỳ xuống và nhìn săm soi vào con bọ đang nằm ngửa lăn trong đất mịn của con đường đắp nhưng cẳng chân quơ quào trong không khí và nó phát ra tiếng vo vo yếu ớt.
“Nhung em nghĩ nó chết rồi” Septimus nói, thò ra một ngón tay chọc chọc con bọ.
“Nó đến đây bằng cách nào vậy?” Niko hỏi, lắc lắc đầu
Thằng Sói nhìn con bọ chằm chằm. trông con bọ có vẻ rất không thích hợp để nó xơi. Quá cứng, Thằng Sói nghĩ, và xù xì nữa. Nó sẽ không hề ngạc nhiên nếu con bọ lại có một cái vòi gớm ghiếc.
Jenna quay lại ngó bọn con trai “Nó là cái gì vậy?” cô bé hỏi.
“Nó là con Bọ Lá Chắc của em đó” Septimus bảo.
“Không!” Jenna quỳ thụp gối xuống và thật dịu dàng nhặt con bọ lên và đặt nó vào lòng bàn tay. Cô bé cố hết sức phủi cho bằng hết bụi đất ra khỏi con bọ, và sau một hồi được dòm nóg bởi một nhúm khán giả bị thôi miên, con bọ đứng lên và bắt đầu run run giũ cánh, kêu vo vo và khua khoắng như thể cố đưa mọi thứ trở lại trật tự. Và sau đó, bất ngờ, với đôi cánh đập lách cách vào lớp vỏ giáp xanh lá cây trong niềm hoan ca chiến thắng, con bọ bay vút lên không và đậu vào đúng nơi dành cho nó, ngay trên vai Jenna – hệt như nó đã làm cách đây hơn một năm, khi lần đầu nó được tạo ra ở ngôi nhà tranh của dì Zelda. Tinh thần của Jenna phấn chấn hẳn lên; giờ đây cô bé đã có con bọ để bảo vệ mình nếu (hoặc khi nào nhỉ?) Simon đến tìm cô.
0o0
Con ngựa to dềnh dàng với một con chuột ngồi trên yên cùng bốn người bước đi bên cạnh, chầm chậm nhưng đều đặn tiến dọc theo con đường đắp. Cả bọn đã băng qua những cánh đồng bao quanh bến cảng và giờ đây đã tới đựơc bãi cỏ tranh, nơi cung cấp lá lợp nhà, rổ rá, ván lót sàn và trăm thứ bà rần đ3u cho cư dân của bến cảng. Mặt trời buổi sáng đang giăng mắc qua bãi cỏ tranh trải dài đến ngút tầm mắt. Phía bên kia bãi cỏ là Đầm Cỏ Thô vẫn còn bị che khuất trong màn sương mù đầm lầy dày đặc.
Stanley đang giữ một tư thế mà nó gọi là mọp thân. Sáng hôm đó con chuột không hạnh phúc nổi, bởi nó vừa mới nhận ra ngã rẻ tới căn lều tồi tàng của Jack Điên, nơi mà, vào năm trước, nó đã trải qua sáu tuần khổ nhục nhất trong đời, bị cầm tù trong một cái lồng chuột – và nó chỉ xoay sở mà thóat được sau khi đã tự nhịn đói cho đến khi gầy nhom đủ để chui lọt qua những thanh lồng.
Vào khoảng gần trưa thì Stanley thấy rằng bãi cỏ tranh đang thưa dần và nó ngửi thấy mùi nhớp nháp của Đầm Cỏ Thô giạt vào, cuối cùng nó đã có thể giãn người ra bởi vì chúng đã hoàn toàn đi xa khỏi Jack Điên. Chẳng bao lâu sau con đường đắp mờ dần rồi lẫn vào một lối mòn lầy lội và cả nhóm dừng lại.
Jenna giơ tay che cho khỏi chói và nheo mắt nhìn vào Đầm Cỏ Thô. Tim cô bé như muốn chùng xuống – cô không sao biết đựơc lối nào là lối dẫn đến ngôi nhà tranh của dì Zelda. Lần cuối cùng cô ở đây cùng với Nicko thì ngôi nhà tranh bị vùi kín giữa băng tuyết trong suốt mùa gió bấc vàlúc đó trông chẳng có chút gì giống với cảnh vật lúc này.
Septimus đứng bên cạnh Jenna “Anh nghĩ có lẽ Boggart đang đợi chúng ta” nó nói, vẻ hoang mang “Anh chắc chắn là dì Zelda phải biết chúng ta đang ở đây”
“Hừm, không, em không nghĩ dì ấy biết đâu, Sep à” Jenna nói “Bây giờ thính giác của dì ấy không còn tốt nữa và dì làm phép Lắng Nghe cũng khó khắn. Em sẽ phái Stanley đi báo cho dì Zelda biết chúng ta đang ở đâu”
“Xin lỗi? Tôi nghe cô nói có chính xác không vậy?” Con chuột hỏi vẻ nghi ngờ.
“Đúng rồi, Stanley, anh nghe rất chính xác” Jenna trả lời, tôi muốn anh đến ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm và báo cho dì Zelda biết chúng ta đang ở đây”
“Xin lỗi, thưa Công Chúa, nhưng như tôi đã nói trước đây, tôi không đến Đầm lầy..”
“Nếu tôi yêu cầu anh đến đầm lầy, Stanley thì anh phải đi. Hiểu không?”
“Ơ.” Stanley lộ vẻ sững sờ
“Còn nếu anh không làm điều tôi yêu cầu thì tôi sẽ sa thải anh khỏi Sở Đặc Nhiệm Đưa tin mật”
“Nhưng..”
“Rõ chưa?”
Stanley không tin nổi vào tai mình. Cả Septimus lẫn Nicko cũng không tin luôn – chúng chưa bao giờ nghe Jenna tỏ vẻ kiên quyết đến như thế.
“Rõ chưa, Stanley?”
“Nhưng pha lê. Hoàn toàn” Stanley đau khổ nhìn về phía Đầm Cỏ Thô. Jenna sẽ là một Nữ Hoàng, nó nghĩ bụng với sự khâm phục bất đắc dĩ, lại còn hắc xì dầu hơn mẹ cô ấy nữa chứ.
“Rõ rồi thì đi đi” Jenna nói “Nhớ là phải báo cho dì Zelda gửi Boggart ra ngoại vi bến cảng cùng một chiếc xuống đấy nhé. Và càng nhanh càng tốt. Simon đã Đánh Dấu vào rôi rồi, nhớ không?”
Cả bọn nhìn con chuột khi chú ta chạy khỏi con đương lầy lội, phóng như bay vào đám cỏ lách mọc lổm chổ ở ngoại vi đầm lầy, rồi biến mất khỏi tầm nhìn.
“Em hy vọng ocn chuột sẽ không sao” Jenna nói, đưa tay che nắng và dõi về phía Stanley vừa đi. Cô bé không thích hăm dọa Stanley nhưng thấy không còn lựa chọn nào khác. Vì bóng Săn đã Đánh Dấu vào cô nên cô biết trước sau gì Simon cũng tìm thấy mình – và cô mong làm sao đến được nơi an toàn trong ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm
“Nó là một con chuột giỏi” Septimus nói “Nó sẽ sớm trở về cùng với Boggart thôi, rồi em sẽ thấy”
Chúng ngồi xuống vệ con đường đắp/ Thần Sấm thỏa chí lần nhần cỏ còn Jenna chuyền quanh chai nước mà cô đã đổ đầy ở con suối trên đường ra khỏi bến cảng. Nicko nằm kềnh ra và ngắm nhìn bầu trời, khoan khoái tận hưởng một buổi sáng không có nhiều biến động. Thằng Sói cứ chập chờn không yên, hai bàn tay đang hành hạ nó, và sau một hồi, nó đứng lên, bước lên bước xuống con đường để bứt đầu óc ra khỏi cơn đau.
Jenna và Septimus sốt ruột và cảnh giác, quét mắt khắp Đầm Cỏ Thô và bãi cỏ tranh, đề phòng bất kỳ động tĩnh khác thường nào. Thi thoảng một cơn gió lốc thổi xoáy vào đồng cỏ, một con chuột nước nhào xuống nước nghe một tiếng tõm tắc nghẹn, hoặc một con chim nhao nhác gọi bạn bằng một tiếng kêu thê lương của đầm lầy.. khiến Jenna và Septimus giật mình. Nhưng đến trưa thì bầu không khí trở nên ẩm và oi bức, gió ngừng thổi, tiếng thú và tiếng chim im bặt. Jenna và Septimus bất đầu cảm thấy buồn ngủ, mắt chúng từ từ díp lại. Nicko ngủ thiếp đi. Thậm chí Thằng Sói cũng thôi bước xà quần mà áp hai bàn tay bỏng rát vào cỏ mát.
Trên cao, mặt trời dữ dội lóa lên màu trắng giữa bầu trời không gợn mây.. và tít đằng sa, bên kia Đầm Cỏ Thô, một mảng đen xuất hiện trên đường chân trời.