A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: An Phương
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 18
Cập nhật: 2018-09-26 12:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
hòng VIP đằng sau thực ra là một tầng hầm để ở. Tường và sàn bằng bê tông thô, các khung cửa sổ là bê tông khối, vỏ han gỉ của một nồi súp de cũ. Trang trí đẹp mắt. Một bóng đèn trơ trụi treo bên trên cái bàn bếp đầy vết dầu mỡ cũ, trên để một cái cân điện tử bằng thép không gỉ.
Xa hơn cái bàn, qua một ô cửa tối tăm là hành lang có cái gì đó trên sàn.
Tôi khó mà chịu nổi.
Đấy là một cái đệm đầy vết bẩn.
- Bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu của anh khỏi người tôi. - Tôi nói, cố giật khỏi cái nắm chặt của tên gác cửa.
- Bình tĩnh nào, cô gái. - Victor khoái trá nói lúc tiến đến trước mặt tôi. Hắn mặc bộ complê trắng, sơ mi trắng, cà vạt đen. Tôi tự hỏi liệu Mickey Rourke[23] có biết một trong những bộ complê của anh ta bị mất không.
- Đây là một vấn đề an ninh thông thường thôi, - Victor giải thích. - Người làm của tôi, Ignacio, quên lục soát cô trên cầu thang. Một trường hợp sơ suất của anh ta.
Một hồi chuông báo động ngân vang trong đầu tôi. Tự hỏi còn lề thói nào nữa với tên buôn bán ma túy hung bạo đang đứng trước mặt tôi.
- Này. - Tôi nói. - Hãy đi đi và tống cổ tôi ra vì đã phá vỡ quy định của anh. Tôi cứ ngỡ là một bữa tiệc để lót lòng.
Victor thở dài. Rồi hắn gật đầu với tay gác cửa.
Cái xắc của tôi bị giật phắt. Tôi nghe thấy các thứ trong xắc đổ ra bàn lúc tôi nhìn khắp phòng tìm lối ra.
Tôi không thể không nhìn cái đệm. Hoặc nhớ tới vụ cưỡng hiếp bị chặn lại trên tấm trải giường của Victor.
Tôi có nên vồ lấy khẩu súng của Scott không? Tôi tự hỏi. Còn bao nhiêu viên đạn? Bốn? Tương phát đúp vào Victor, một phát vào đầu con vật kếch xù rồi ra ngoài theo lối cửa tôi đã vào.
- Cái gì đây? - Victor nói và nhặt khẩu 38 ly của Scott trước tôi.
Tôi phát hoảng. Tôi có một micro đã mở và tôi không thể để đồng đội nghe thấy về khẩu súng. Tôi nghĩ nhanh.
- Cái đó trông giống như một mã đỏ. - Tôi bất giác nói.
- 'Mã đỏ', ý cô là gì? - Hắn hỏi.
- Là thế. Khẩu súng anh rút ra và chĩa vào tôi. Trông như một mã đỏ! - Tôi nói to, hy vọng chiếc micro cứu được tôi.
Đầu gối tôi nhức nhối lúc Victor bất ngờ quật tôi xuống sàn.
- Câm mồm, con đĩ! Mày là ai mà vào chỗ tao, quát vào mặt tao hả? - Hắn gào lên.
- Coño! Anh không thấy sao? - Tên gác cửa đằng sau tôi nói. - Đấy là súng của cảnh sát. Con này là một cảnh sát. Pedro đã bán cho nó!
- Câm đi, thằng gù vô dụng, để tao nghĩ! - Victor quát. Mặt tôi đờ ra lúc Ordonez em bất ngờ chĩa súng vào tôi. Tôi nhìn trừng trừng vào nòng súng đen ngòm.
Thay vì nhìn thấy toàn bộ cuộc đời tôi, mọi việc xảy ra từ lúc tôi quyết định đến với Scott lóe lên trước mắt tôi. Tôi nhìn thấy từng bước lầm lạc từ hai đêm trước dẫn dắt tôi đến đây lúc này, hiển hiện thật rõ ràng.
Hãy đợi đã, tôi nghĩ. Đội của tôi đâu? Tôi nhìn những bức tường dày. Những tầng hầm chết tiệt này! Ắt là tôi đang trong vùng cấm radio!
- Mã đỏ!- Tôi hét lên lúc bò ra cửa.
Tên gác nhanh đến mức lạ lùng so với tầm vóc như quả núi của hắn. Tôi mới đến nửa đường, hắn đã túm được mắt cá chân tôi và suýt rứt đứt bàn chân trái của tôi.
Rồi sau một tiếng hét nữa, cánh cửa nổ tung!
Tiếng nhạc nhảy nện thình thịch lập tức tràn ngập căn phòng. Mắt tôi - đẫm lệ vì bụi và những mảnh vụn - bắt gặp cảnh tượng mãn nguyện nhất trong đời cho đến lúc ấy.
Cộng sự của tôi, Mike, súng săn kề trên vai lao qua cánh cửa, ập vào phòng như một tấm ván lướt.
Mike táng thẳng báng súng vào cái mũi trên bộ mặt xấu xa của tên gác cổng trước khi con quái vật có thể thốt một lời nguyền rủa.
- Victor đâu? - Mike nói, ném cho tôi khẩu Glock của tôi và cái còng. - Ngoài kia, chúng tôi mất tín hiệu của cô. Chỉ điểm của Trahan báo Victor mang cô xuống đây.
- Tôi không biết hắn chạy đâu, Mike. - Tôi nói, tìm kiếm phía sau tôi. - Một giây trước hắn còn đây mà.
- Còng tên này lại vào cái gì đó và hỗ trợ tôi. - Mike nói. Anh lia khẩu súng săn thẳng vào hành lang tối om om, nơi tấm đệm nằm chỏng chơ và lao qua đó.
Tôi còng tên gác cửa bất tỉnh vào một trong những ống dẫn của nồi hơi. Kính của hắn vỡ vụn và bộ mặt rỉ máu của hắn lúc này cùng màu với bộ complê hắn mặc. Chỉ đùa tí chút kiểu cảnh sát thôi! - Tôi muốn bảo hắn lúc chạy vào hành lang theo người cộng sự của tôi.
Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm phía trước tôi. Mike và Ordonez biến đâu rồi? Tôi đập cẳng chân vào cầu thang và lóc cóc chạy lên đó, khẩu Glock dẫn đường.
Rốt cuộc tôi tìm thấy cánh cửa, gần như ngay trước mặt, mở ra một bãi đầy cỏ dại, rác rưởi và kính vỡ. Giờ đi đâu đây?
Tôi nhấp nháy mắt trong ánh sáng chói chang, đột ngột. Tôi thấy Mike đã băng qua nửa mảnh đất bỏ hoang. Cách nửa khối nhà trước anh, một hình người mặc quần áo trắng đang chạy nước rút dọc phố 140. Hoặc là Victor Ordonez hoặc một người mặc bộ màu trắng ngà đang tập chạy maratông.
Tôi bắt đầu rút ngắn khoảng cách lúc Mike đuổi theo Victor về phía đông khối nhà. Cuối giao lộ thứ ba, họ chạy dưới đường sắt đôn cao và xuyên qua cổng một bãi để đồ đồng nát. Ordonez đã thoát? Tôi cho là tôi mong thế. Nếu đấy là tôi, có thể hắn vẫn chạy cho đến khi về đến Santo Domingo.
Thật không may, Mike quyết chí đuổi theo, anh lao qua mọi vật chướng ngại trên đường, những cái thùng bẹp, kim loại chất đống. Với Ordonez, chỉ còn đợi và nổ súng, và Mike sẽ nâng cốc rượu mừng. Nhưng sự việc không xảy ra như vậy.
Gần đến bức tường sắt tây hoen gỉ ở cuối sân đồng nát, tôi nghe thấy tiếng kim loại rít chói tai. Rồi tiếng vang của kim loại va vào kim loại. Cái quái gì thế?
Tôi nhận ra cách góc sân xa nhất nửa khối nhà, Ordonez đang bò khỏi chiếc xe nâng mà hắn vừa dùng để đâm thủng hàng rào.
Hắn bò qua lỗ hổng mà hắn vừa tạo ra rồi thoát khỏi tầm nhìn.
Một hoặc hai giây sau, Mike xuất hiện từ bức tường các ống dẫn và đâm bổ qua cái lỗ đó trên hàng rào, vẫn đuổi theo Ordonez.
Lúc tôi chạy đến đấy, thở không ra hơi, tôi nhìn thấy những đoàn tàu. Rất nhiều tàu. Ordonez đã thoát từ sân đồng nát vào sân ga xe điện ngầm.
Mình quên nạp thẻ MetroCard, tôi nghĩ lúc bò qua hàng rào, vẫn nhìn đường sắt thứ ba chết lặng. Tôi chạy qua khe hẹp giữa hai đoàn tàu số 4 đang đỗ, cuống quýt tìm Mike và Ordonez thì nghe thấy tiếng vỡ đanh gọn. Chó thật! Cửa sổ trên đầu tôi vỡ tan.
- Này, con da trắng! Nhận lấy!
Tôi quay lại đúng lúc thấy Victor Ordonez nhoài qua cửa bán vé cách đấy hai toa, nổ súng lần nữa. Tôi cảm thấy viên đạn rít vèo qua tai tôi rồi sau đó nghe thấy một tiếng như băng vỡ.
Tôi nã hết băng đạn khẩu Glock về hướng của Victor. Tôi bấm băng đạn rỗng trước khi nhận thấy một thứ âm ấm đang chảy xuống cổ tôi. Chân tôi bỗng như không còn và tôi thấy mình nằm trên sỏi. Bên mặt tôi có gì đó không ổn.
Chúa ơi, tôi bị trúng đạn! Tôi thấy choáng váng. Giống như tôi đang trượt khỏi người tôi và quan sát bản thân mình từ xa.
Đừng choáng, Lauren! Cử động đi! Làm gì đi! Ngay lập tức! Tôi bò vuông góc và rút thật nhanh đôi chân run run để lết đi. Tôi ép chặt ống tay áo khoác vào đầu, chỗ đang chảy máu.
Tôi lại ngã quỵ lần nữa và phải nhấc mình dậy trước khi tới cuối đoàn tàu.
Tôi phát hiện một cánh cửa mở ở cuối toa cuối cùng. Tôi trèo lên, co rút cả bụng và lăn dưới mấy cái ghế.
Lúc ấy, vụ bắn nhau mới thực sự bắt đầu! Cách đó hai hoặc ba toa, tiếng súng săn nhả đạn hai hoặc ba lần liên tiếp. Rồi tiếng súng nổ gần như ngay bên trên tôi, cửa kính toa tôi nằm vỡ tan tành.
Tôi vẫn nằm đó, cuộn tròn trên sàn tàu dơ dáy, chảy máu và run rẩy khi bất chợt nghe thấy tiếng Ordonez hét lên trong toa bên. Tôi không thể nhìn thấy hắn từ chỗ tôi nằm, nhưng nghe thấy tiếng hắn, rõ như ở trong cùng toa với tôi.
- Thôi! Thôi! Tôi xin hàng! - Victor Ordonez gào lên với ai đó.
Có tiếng vật gì đó rơi nặng nề lên sàn. Khẩu súng của Scott?
- Tôi muốn có luật sư, - Ordonez nói.
Một giây lặng ngắt. Quá im lặng. Giờ có chuyện gì vậy?
Rồi có tiếng súng săn lên đạn.
Cách - cách.
- Chỉ riêng cái việc mày giết chết cảnh sát cũng đáng cho mày chầu Trời. - Tôi nghe thấy Mike nói.
Không! Tôi nhớ ra là đang nghĩ. Lạy Chúa, Mike ơi. Anh định làm gì thế? Đừng!
Tôi lăn sấp, cố đứng dậy, miệng tôi há to gọi Mike.
- Giết cảnh sát? - Tôi nghe thấy Ordonez nói, ngỡ ngàng.
Rồi khẩu súng săn nổ lần cuối.
Chắc là tôi ngất đi một lúc, vì thứ tôi nghe thấy sau đó là nhiều tiếng của ai đó hỏi: “Anh ở chỗ quái nào thế?” Tiếng nói vọng ra từ cái radio của Mike ở ngay bên đầu tôi. Mike đang trên sàn toa xe điện ngầm, bế tôi trên lòng.
- Cô sẽ ổn thôi, Lauren. - Mike nói. Mặt anh thoáng nét cười, còn mắt anh dâng đầy nước. - Cô bị thương vào đầu. Phần mềm thôi. Thật đấy. Cô sẽ khỏe lại ngay.
- Tôi sắp chết à? - Tôi hỏi Mike.
- Không. Theo tôi thì không.
Qua cánh cửa mở giữa các toa, tôi nhìn thấy một bàn tay chĩa lên khỏi đám kính vỡ. Máu lốm đốm trên cánh tay áo trắng.
- Còn Victor? Anh...
Mike đặt một ngón tay lên môi tôi.
- Tôi bắn hắn sau khi hắn bắn tôi. Cô nhớ chuyện đã xảy ra không, cộng sự?
Tôi nhăn mặt. Tôi không thể tin nổi. Đằng nào cho đến lúc này, tôi đã có cuộc sống bình thường.
- Đấy là cách nó đã diễn ra. Hắn bắn, rồi tôi bắn. - Mike nhắc lại. - Cách đó và không có cách nào khác.
Tôi gật đầu, ngoảnh mặt khỏi Mike.
- Tôi nghe anh. Tôi hiểu rồi, Mike.
- Họ ở đây. - Một giọng cuống cuồng gọi ai đó bên ngoài toa xe điện ngầm. - Họ đang ở đây.
- Cha tôi đã bị giết trên một chuyến tàu y như thế này. - Mike nói, giọng anh rã rời. - Giống y như thế này.
Bên ngoài có tiếng chốp chốp của máy bay lên thẳng, rồi tiếng chó sủa.
- Ông hay đưa hai anh em tôi đi câu cá ở City Island. - Mike nói tiếp. - Em trai tôi rất hiếu động, một lần nó làm lật thuyền, úp lên chúng tôi. Tôi tưởng cha tôi sẽ dìm chết nó, nhưng ông chỉ cười. Ông là người như thế. Làm sao mà tôi không nhớ ông luôn được. Chúng tôi được ôm cái cổ to lớn của ông lúc ông cười ròn rã, bơi đưa chúng tôi vào bờ.
Một âm thanh kinh khủng thốt ra từ đằng sau cổ họng Mike. Giá của ba chục, bốn chục năm tiếc thương.
- Tôi luôn hiểu sự việc như thế này sẽ xảy ra. - Anh nói. - Chỉ sớm hay muộn thôi.
Tôi vỗ vào khuỷu tay người cộng sự.
Sau đó nhân viên cấp cứu, cảnh sát và các đặc vụ của Ủy ban chống ma túy tràn vào đầy toa.
Hôm nay chắc chắn là tôi không chết rồi. Hóa ra tôi không bị khâu, các nhân viên cấp cứu rửa sạch vết thương, cầm máu trên má và tai trái tôi, rồi băng lại gọn gàng. Tôi ngồi trên gờ xe cấp cứu, ngắm cảnh hối hả và nghĩ tôi có thể dễ dàng bị giết ở sân ga xe điện ngầm này biết chừng nào.
Rốt cuộc, Trahan gọi ESU[24] của NYPD, và một đoàn xe tải vây quanh phòng lái của nhà ga. Có các đơn vị K-9, máy bay trinh sát, một trung đội thám tử và cảnh sát. Sau khi Mike thấy tôi đi xuống, anh gọi vào 10-13 “cảnh sát cần hỗ trợ”, dường như tất cả mọi người trong Đội Đặc nhiệm đều hưởng ứng, có lẽ trừ người tuần tra trên cảng.
Trung úy Keane nhảy xuống từ toa Victor Ordonez nằm đó và đi tới.
- Cô cừ lắm. - Ông nói. - Loạt số trên khẩu súng cạnh ông bạn quý hóa đã chết của chúng ta rất phù hợp. Súng đó của Scott. Đúng như chúng tôi nghĩ. Anh em Ordonez đã chiếm nó.
Tôi lắc đầu và thực lòng, không thể tin những chuyện xảy ra. Theo một kiểu kỳ quái, tốt hơn tôi mong đợi hoặc mơ. Mọi sự giờ sắp ổn. Bất chấp những chao đảo, thiếu sót hoặc dối trá.
- Có dấu vết gì của Mark, tên phi công ấy không? - Tôi hỏi.
- Cho đến lúc này thì chưa. - Sếp tôi nói. - Nhưng đừng lo, hắn sẽ xuất đầu lộ diện thôi.
- Mike đâu? - Tôi hỏi. Sếp tôi đảo mắt.
- IAB[25]. Cái bọn tệ hại này gần như đến trước ESU. Cô đừng tưởng cô dính đòn là có thể làm khác đi với họ. Những thằng cha bới móc tởm lợm ấy cho là có khi cô tự bắn mình rồi quẳng súng đi.
Tôi cố giữ cho hơi thở bình thường, nhưng chỉ càng căng thẳng.
Trong lúc đó, sếp chà xát lưng tôi như một trợ lý võ sĩ quyền Anh trước khi võ sĩ trở lại cuộc đấu.
- Sao cô không bảo anh chàng này đưa cô tới Jacobi trước khi cảnh sát trưởng xuất hiện. Sau khi ở bệnh viện, hãy về nhà và nhớ rút phích điện thoại. Tôi sẽ ngăn lũ chuột cống ấy cho đến khi cô thở được. Ngày mai hãy gọi cho tôi. Bây giờ cô có cần gì không?
Tôi lắc đầu. Thậm chí tôi không thể nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi ấy.
- Cừ lắm, cô bạn ạ. - Sếp tôi nói trước khi rời đi. - Tất cả chúng tôi rất tự hào về cô.
Tôi ngồi đó, nhìn ông bước đi. Thế là họ đã có kẻ chịu trận. Chắc Paul sẽ thoát hiểm.
Brooke và các con cô sẽ được chăm sóc vì họ đáng thế. Tôi ngắm chiếc trực thăng của NYPD bay là là trên lớp hàng rào thép gai nhọn sắc ở sân ga, rồi bay vào bầu trời xanh trong sáng. Tôi liếc thấy một camera của CSU[26] thò ra, lóe sáng trong một cửa toa không kính.
Mọi việc có suôn sẻ không nhỉ? Đây là đoạn kết của mớ hỗn độn.
Nhưng sao tôi lại khóc?
Sáng thứ Hai sau đó, trời nắng đẹp và mát mẻ. Đứng nghiêm trên các bậc của nhà thờ St. Michael phố 41 ở Woodside, tôi mừng vì bộ trang phục xanh lơ ấm áp, vì hơi ấm của thân thể các cảnh sát đứng quanh tôi.
Mặc dù có tới ba hoặc bốn ngàn cảnh sát đứng làm hàng rào trên phố đợi xe tang Scott, âm thanh duy nhất là tiếng lá cờ đội danh dự bay phần phật; chuyển động duy nhất là những ngôi sao và vạch cuồn cuộn.
Các trống dây bắt đầu khua lúc hồi chuông đầu tiên của St. Michael rung chậm và đều đặn. Vòng từ góc nhà thờ đá, tiến ra một đội bốn chục cảnh sát thuộc Emerald Society(1) của NYPD, những chiếc kèn túi câm lặng, các tay trống rung khúc tang lễ trên những cái trống phủ rèm đen.
Tiếp sau họ là xe cảnh sát xếp hàng đôi dường như vô tận, tiếng động cơ lốp bốp lúc họ chạy với tốc độ diễu hành.
Cuối cùng, khi chiếc xe tang đen bóng lướt vào tầm nhìn, gần như có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào từ hàng ngàn cổ họng. Các Tổng thống cũng không được đặt vào lòng đất với nghi lễ quặn thắt con tim hơn một cảnh sát bị giết trong khi thực thi nhiệm vụ.
Cơ hàm tôi nghiến chặt lúc tôi cố ngăn mình run rẩy, nhúc nhích, quỵ ngã.
Cuối cùng, Brooke Thayer xuất hiện từ chiếc limo đỗ sau xe tang. Cô bế đứa con mới sinh và nắm tay đứa con gái lên bốn.
Một người trong hàng rào danh dự bỗng bỏ hàng và cúi vào chiếc limousine, giơ tay ra. Đứa con trai hai tuổi của Scott xuất hiện cuối cùng, mặc complê đen.
Bộ complê đen và cái mũ cảnh sát tám chấm của cha em.
Một lễ Misa đau thương. Mẹ Scott quỵ ngã trong giây phút cùng em gái anh đọc tụng ca.
Buổi lễ càng thê thảm hơn lúc Roy Khương, người bạn thân nhất và là cộng sự của Scott kể câu chuyện Scott đã cứu mạng anh ta trong một trận nổ súng ra sao. Anh kết thúc bằng cách rời bục và tiến thẳng tới cây thánh giá, nói lời khẳng định giản dị và thuyết phục đến sửng sốt: “Tôi yêu anh, Scott”.
Làm sao tôi có thể trải qua phần còn lại, tôi không biết chắc. Con người có thể qua những việc hết sức ngạc nhiên. Hãy nhìn người lính cắt đứt cánh tay còn lủng lẳng dưới vai bằng con dao nhíp. Chúng ta có khả năng làm mọi việc, đúng không?
Vâng, tôi có thể. Bây giờ thì tôi biết là tôi có thể.
Họ chôn cất Scott tại Nghĩa trang Calvary trên đồi cao, nhìn xuống Manhattan nổi bật trên nền trời.
Thị trưởng New York ra dấu về phía thành phố lúc ông kết thúc những lời cuối cùng bên mộ:
- Chúng ta mời Scott làm cái việc anh đã làm tận tụy suốt đời. Hãy canh gác cho chúng tôi, Scott. Chúng tôi không bao giờ quên sự hy sinh của anh.
Brooke ghì chặt tôi sau khi tôi đặt bông hồng giữa hàng trăm bông khác, phủ kín nắp quan tài sơn dầu. Cô sờ vào dải băng trên mặt tôi.
- Tôi biết việc chị đã làm vì tôi. - Cô thì thầm. - Chị đã làm vì gia đình tôi. Giờ tôi có thể ngủ được rồi. Cảm ơn chị, thám tử.
Tôi kéo cái lưỡi trai đen trên mũ chặt hơn trên mắt để che giấu, gật đầu ngớ ngẩn và tiến lên.
Ly Rượu Pha Vội Tập 1 Ly Rượu Pha Vội Tập 1 - James Patterson & Howard Roughan Ly Rượu Pha Vội Tập 1