Số lần đọc/download: 4458 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chồn Tự Biện Hộ
C
ó vài thám tử trông thấy Lợn Lòi và Chồn từ đằng xa đến vội vàng chạy về báo tin. Tin này lập tức được truyền đi rất nhanh. Bách thú đều tụ tập ở Pháp đình đợi xem xử Chồn đông không còn một chỗ chen chân. Trong số này kẻ hiếu kỳ đi xem cũng có, và một số đông định nhân dịp cũng kiện Chồn vài vụ đã để dành từ lâu. Bây giờ hắn thất thế rồi mà không lợi dụng cơ hội kiện hắn thì còn đợi đến bao giờ nữa!
Chồn vào đến nơi trông thấy kẻ thù bao vây chung quanh tò mò xầm xì phê bình, hắn vẫn cứ phớt tỉnh như thường.
Chồn ngẩng đầu rất cao, giữ vẻ uy nghi của một vị Nam tước giống như những lúc hắn đi triều kiến Quốc Vương. Chồn cúi chào Sư vương và Vương phi một cách cung kính.
Chồn cất giọng nghiêm trang đĩnh đạc bắt đầu nói:
- Tâu đại vương, thần mấy hôm nay rủi bị Ốm không đi đường xa được nên chậm đến thỉnh an, xin Đại vương xá tội. Thần mong rằng Đại vương rất anh minh sẽ không vì thế mà nghi ngờ đến lòng trung thành của thần đối với Đại vương.
Trong cuộc lữ hành vừa qua thần nghe Lợn Lòi kể có nhiều bạn thân, sơ đang kiện thần. Và thần xin được biện hộ để tỏ lòng thanh bạch.
Sư vương nghiêm nghị bảo:
- Ngươi là một kẻ rất có khẩu tài. Ta không muốn nghe những lời nịnh hót vô ích.
- Tâu đại vương lòng trung thành của thần không phải chỉ là những lời nịnh hót tầm thường. Thần dám chắc là trên đời này chỉ có một mình thần là kẻ trung thành tận tụy với Đại vương mà thôi!
- Ngươi nói ngươi trung thành thế mà hai sứ giả của ta phái đến ngươi đã đón tiếp như thế nào? Ngươi cứ xem những vết thương còn băng bó kia thì biết trách nhiệm về ai.
Chồn cãi hơi mỉa mai:
- Dầu sao thần cũng không thể chịu tội thay cho kẻ khác. Về chuyện Gấu, thần dắt Gấu đến một nơi có mật theo lời Gấu yêu cầu, và đó cũng là bổn phận của chủ nhân phải lo đãi khách cho chu đáo. Còn việc Gấu tham ăn và ngu dốt đút đầu vào bộng cây đến nỗi rút không ra, không lẽ đó là lỗi của thần hay sao?
Về chuyện Mèo, vì thần ăn chay nên dọn hoa quả ra mời, Mèo nhất định không thèm ăn, bắt buộc thần phải dắt sang nhà hàng xóm bắt chuột. Thần làm sao biết được bên trong có bẫy đặt sẵn để Mèo bị mắc? Tâu Đại vương hai kẻ ấy vì tham ăn và hấp tấp dại dột nên mắc nạn chứ thần có lỗi gì đáng trách đâu!
Vương phi cho là có lý bèn nói nhỏ ý kiến mình với Sư vương.
Sư vương vẫn nghiêm nghị:
- Ngươi giải thích chuyện đó ta nghe cũng thông nhưng còn những chuyện khác nữa. Những kẻ kiện ngươi không kể sao cho xiết. Tội ngươi ta sai lấy khẩu cung của tiên cáo chép đầy cả một kho giấy của Hoàng cung. Có lẽ nên kể tên những ai không kiện còn giản dị hơn nhiều. Đơn kiện đếm cả ngày không hết! Sói kiện ngươi nhiều nhất.
- Tâu đại vương, Sói với thần không bà con giòng họ gì hết, nhưng thần vì kính trọng Sói là bậc tuổi tác nên lúc nào cũng gọi bằng cậu, xưng cháu rất lễ phép cung kính, trong các cuộc săn mồi bao giờ thần cũng nhường nhịn Sói cũng như đã nhường nhịn tất cả các bạn bè quen thuộc khác. Phần thiệt bao giờ cũng về thần.
- Nghe ngươi nói ai cũng tưởng ngươi là Thánh nhân. Thế nhưng còn Chó, Mèo, chim, Thỏ. Lại còn mụ Gà Mái Cả và đàn con ai tàn sát một cách thảm thương?
Chồn thở dài:
- Tâu Đại vương thần xin thú thật tất cả, và Đại vương sẽ thấy thần chỉ là một kẻ đáng thương, là một nạn nhân mà thôi! Trời sinh ra thần và ban cho thần cả những tính nết thần không muốn có. Chẳng hạn như tính ham chuộng thịt gà! Mà đồng thời cũng rất ghét loài gà! Thật là mâu thuẫn làm sao! Thần vừa thích chúng vừa ghét chúng, thần chỉ là một nạn nhân của tính nết trời sinh, thần biết làm thế nào để biến đổi được.
- Thần ghét chúng vì thái độ rởm đời kiêu căng ngu ngốc, lúc chúng muốn trốn tránh những địch thủ trong trí tưởng tượng, chúng kêu thét lên từng cơn một cách ngớ ngẩn buồn cười. Có lúc làm bộ muốn bay bổng lên một cách lố bịch, lúc nào cũng làm bộ làm điệu giả dối và kiêu ngạo một cách ngây ngộ Chúng nó dốt nhất thế gian mà lại cứ tưởng mình thông thái nhất trên đời. Chữ viết xấu như mèo cào mà lúc nào cũng khoe, gặp ai cũng viết chữ ra đố xem có hiểu không, kỳ thực chữ nó viết chính nó cũng đoán không được.
Thần ghét chúng mà đồng thời thần cũng yêu mến chất thịt của chúng vô cùng. Thần vừa yêu những thớ thịt tươi mềm, ngọt, thơm và béo bổ của chúng, vừa yêu những đốt xương mềm dòn tan, lại càng thích nghe chất xương cọ xát vào răng.
Hai cái ý tưởng yêu và ghét ấy lúc nào cũng vấn vương quấn quít trong đầu óc thần xúi dục thần lúc gặp là phải giết và ăn, như thế cả hai điểm yêu và ghét đều được thõa mãn. Và cũng chỉ vì thần lắm khi được may mắn nên có kẻ tham lam ngu ngốc khác, thường rủi ro trong khi săn mồi sinh lòng ganh ghét. Hôm nay chúng viện cớ này cớ kia ra để kiện thần, kỳ thực chính bản thân chúng cũng phải săn mồi để sống, bảo rằng thần có tội thật không công bình tí nào!
Về vụ Sói bị băng đóng chặt vào đuôi nên bị người ta đánh đuổi là tại vì Sói tham lam quá, định câu thực nhiều cá nên đuôi mới đính chặt vào băng. Thần đã khuyên bảo mãi nhưng anh ấy chứng tham lam vẫn không thể nào chừa được. Vụ Sói rơi xuống giếng cũng chỉ vì tham lam và ganh tị muốn chia hạnh phúc của thần ở dưới giếng nên mới đâm đầu vào. Chứ lúc ấy thần ở dưới đáy giếng, Sói trên miệng giếng thần làm thế nào để lôi kéo hay xô đẩy cho Sói ngã được! Sói tự mình xuống giếng và có bị đòn là tại Sói chứ đâu có liên hệ gì đến thần.
Vụ Mèo cũng thế, thần giúp Mèo rất nhiều nhưng chẳng bao giờ được một chút gì gọi là đền bù công lao khó nhọc. Mèo bị đứt đuôi vì tham ăn, trông thấy sữa là liếm lấy liếm để, không còn biết trời đất bạn bè gì nữa, ăn đến nỗi bụng chương lên không chạy nhanh nên bị nắp rương rơi làm đứt đuôi. Mèo đã cướp khúc dồi của thần còn trở ngược lại kiện thần, thực là vừa ăn cướp vừa la làng...
Mèo bước ra trả lời:
- Dồi ấy tôi cướp được trên tủ là của tôi.
- Nhưng anh ném nó xuống đất, và tôi nhặt được, nó là của tôi.
- Không phải, của tôi.
Chồn mỉa mai:
- Dù là của Đại vương đi nữa thì bây giờ nó cũng đã ở trong bụng anh rồi, anh còn chưa bằng lòng sao?
Mèo im lặng, Chồn lại tiếp:
- Về vụ Thỏ, thần dạy học trò hát, lẽ nào không có quyền trách phạt lúc học trò lầm lẫn hay sao? Thỏ kiện không đúng, Hải Ly can thiệp làm to chuyện cũng là sai.
Sói đến trước mặt Sư vương nói:
- Xin Đại vương đừng trúng kế Chồn. Nghe hắn nói ai cũng tưởng hắn là Thánh sống, nhưng tất cả mọi nhân vật có mặt tại đây đều đã từng nghe lời hắn mà bị lừa điêu đứng, chết đi sống lại cả. Xin Đại vương đừng tin hắn mà mất uy tín của triều đình.
Chung quanh nhiều tiếng thì thầm nổi lên. Tất cả đều lọt vào tai Sư vương.
Sư vương nghiêm khắc bảo:
- Không lẽ ta lại không biết phân biệt trái phải, không biết xử đoán công bình sao? Không lẽ ta là một đứa trẻ con phải chờ người ta chỉ bảo việc mình phải làm sao? Không lẽ ta là một Quốc vương bù nhìn vô dụng không biết xử kiện là gì bao giờ?
Sói hoảng hốt lùi lại không dám nói thêm gì nữa.