Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27 - Hugo Tenderfoot
rong khi Septimus bước dọc theo đường Pháp sư, chân nó không đặt xuống mặt đường đá vôi nhạt như nó đã quen vào Thời của nó, mà dẫm trên đất ngập tuyết. Những cột đuốc bạc mà Septimus hay ngắm từ cửa sổ phong nó từ trên Tháp Pháp sư vẫn đang trong quá trình xây dựng nhân kỷ niệm 25 năm trị vì của Nữ Hoàng. Những toà nhà thấp bằng đá màu vàng ở hai bên đại lộ rộng lớn tuy đã cũ kĩ, nhưng không mang vẻ phong trần sương gió, mà phô bầy những đường nét tinh tế Septimus chưa bao giờ thấy. Khi đi ngang qua Văn phòng Sao lục tại nhà số 13, Đường Pháp sư, Septimus liếc nhìn vào cửa sổ, thấy nơi này thật lạ đời, bởi vì nơi đây hầu như vắng tanh và rất sạch sẽ, bất giác cơn them đc gặp Beetle xâm chiếm lấy nó.Beetle sẽ nói gì lúc này nhỉ? Septimus tự hỏi. Beetle vốn có đủ thứ chuyện, về đủ thứ việc để nói cho nó nghe, nhưng nó nghĩ lúc này thì ngay cả Beetle chắc cũng sẽ cứng hàm thôi.
Septimus giũ bỏ những kỷ niệm vui giữa nó và Beetle hồi trc để quay ý nghĩ về đích đến của mình bây giờ: Một mạng lưới đường hầm, mà Septimus biết Thời của nó gọi là Đường hầm Băng, nối tất cả những toà nhà có trong Lâu Đài với nhạu..Ở thời này đường hầm chưa có băng gúa, là lối chi những nhà giả kim và Pháp sư sử dụng khi đi làm nhiệm cụ khắp Lâu Đìa, để khỏi bị nhận thấy hay bị để ý. Hàng ngày Septimus đi qua một đường hầm từ nhà Marcellus tới Đại Thất làm việc. vưad rồi nó được sai đến Cung Điện để trao vài cái tô đúc từ vàng đặc làm quà cho Nữ Hoàng- Một lời tạ lỗi của Marcellus vì đã làm gì đó sai trái. Chính chuyến đi ấy đã khiến Septimus nảy ra một kế hoạch. Và lần này nó đang nhắm tới chính những đường hầm cung điện, có điều nó đi ở bên trên mặt đất, do không muốn tình cờ chạm chán một thợ chép tọc mạch nào đó, hoặc chính Marcellus cũng nên.
Phiện chợ Đông cuối cùng bít kín đoạn cuối của con đường, ngay trước cổng cung điện. Những làn khói bốc lên nghi ngút từ hang chục lò than luộc hạt dẻ, bắp trái, hâm súp đặc mùa đông, nướng xúc xích, khoai tây. Septimus len lỏi đi qua đám đông mang mùi lạ, từ chối những lời mời chào “Tai heo cứng giòn đi, Đệ Tử,” hoặc “Bánh chân móng giò đây, ai bánh móng giò đây?” Cố phớt lờ tiếng đàn réo rắt mà nó nghĩ là từ một nhạc hội vọng tới, Septimus bặm mình thoát khỏi một thầy bói bám dai như đỉa, một hai đòi “ giải đoán số mệnh chỉ với một đồng groat nhé, cậu chủ…bởi vì ai mà biết cuộc đời đang dành sẵn cái gì cho ta?” Quả thật ai mà biết? Septimus phiền muộn nghĩ, khi nó giằng khỏi bàn tay đang túm níu mình.
Septimus tránh sang bên để tránh một cặp sinh đôi đi cà kheo, chui qua sợi dây kéo căng, và né kịp trong gang tấc một thanh gỗ bự do một kẻ chầu rìa quầy bán bẫy chuột nhiệt tình đập xuống. Với một cú chen lần chót cùng qua hai bà béo đang thảy tôm song và gạo vào vạc nước sôi sung sục thì Septimus thoát khỏi đám đông. Nó hấp tấp rẽ vào ngõ Ngoặt, một con hẻm dẫn tới Bờ Trượt Rắn. Chẳng mấy chốc nó đã rung chuông ngôi nhà mà nó vẫn nghĩ là nhà của giáo sư Weasal Van Klampff.
Trong khi đứng chờ mở cửa, Septimus nhớ lại tất cả những lần bà Marcia sai nó đến đúng chỗ naỳ để nhận những mẩu nối cho Két Nhốt Vong của bà. Nếu nhắm mắt lại, nó dễ dàng mường tượng mình ở đó, giữa tiếng chọc ghẹo rầm trời của bọn con trai trên cầu tàu văng vẳng bên tai. Septimus không bao giờ ngờ có ngày mình lại ao ước đc nghe chúng nó réo gọi om sòm Ê!Thắng sâu bướm đến thế.
Một thằng bé nhỏ quắt mặc đồng phục gọn gàng của gia nhân ra mở vửa. Thằng bé ngạc nhiên nhìn Septimus, bởi Septimus thường hay đến đây bằng đường hầm cơ mà, nhưng nó vẫn mỉm cười cúi chào đệ tử nhà giả kim. “Vui lòng bước vào trong, Septimus Heap,” thằng bé nói, nó có con mắt xám linh lợi, mặt đềy tàn nhang và mái tóc màu cát để kiểu một ổ bánh Pudding úp ngược vào đầu như tất cả bọn con nít Thời này. Septimus cường quyết không chịu để kiểu tóc đó, mà nhất định để cho đám tóc quăn của mình mọc dài hơn và rối bù hơn mỗi ngày.
Thằng bé kiên nhẫn nhìn Septimus, chờ hộ tống đệ tử đến nơi anh ấy muốn đi. Septimus thở dài-vụ việc này không nằm trong kế hoạch của nó. Nó đã quên phéng thằng nhóc Hugo Tenderfoot, cái thằng hay có tật tò tò đi theo nó khắp nơi như một chú cún con bị lạc. Septimus buộc phải mở miệng, “Cảm ơn em nhiều, Hugo. Em có thể đi đc rồi.”
“Làm ơn?” thằng bé tròn to con mắt, phần ngạc nhiên vì Septimus nói, nhưng phần nhiều vì nó cảm thấy mình nên hỏi thế, mặc dù nó không hiểu Septimus vừa nói gì cho lắm.
Septimus cố nặn ra lời mà nó nghĩ là Ngôn Ngữ Cổ. “Ừ, làm ơn, Hugo, đi đi.”
“Đi?”
Septimus đỡ phải cố lần nữa vì được một tiếng chuông Kính Koong ở trên lầu giải cứu, và Hugo, sau khi cúi chào Septimus, chạy biến đi.
Septimus tất tưởi bước ra phía cuối nhà và leo cầu thang ọp ẹp xuống hầm chứa, tại đây đi theo đường hầm quen thuộc dẫn tới ngách cụt, theo đúng lộ trình lần đầu tiên nó theo mụ Una Brakket vào phòng thí nghiệm. Đường hầm dốc và thắp sang lờ nhờ ánh nến, không như thời của mụ Una, nhưng ngoài ra thì trông nó vẫn hệt như xưa. Septimus bỏ qua cửa vào phòng Thí nghiệm, mà Marcellus dung cho những thí nghiệm tinh vi hơn, và rẽ vào đường hầm bên hông, mà nó đi mỗi sang đến nơi làm việc.
Loáng sau nó tới cánh cửa sập quen thuộc- nhưng cái thang ở đâu? Septimus quỳ gối xuống và mở cửa sập ra. Trông bộ phải một khoảng cách xa mới tới sàn bên dưới. Nó sục sạo tìm thang, nhưng tuyệt nhiên chả thấy. Không còn cách nào khác- nó buộc phải nhảy thôi. Septimus ngần ngại, cố tính coi mình phải rơi bao xa nếu thong người hết cỡ từ cửa sập xuống. Nó tự nhủ Simon có thể nhảy xuống cả khi mang giày trượt thì nó có thể dễ dàng nhảy đc khi không mang dày trượt.
Trong đường hầm có tiếng người lao xao tiến lại gần, Septimus lùi lại khỏi cửa sập. Nó nhìn một nhóm đầy tớ Cùng Điện ríu rít đi ngang qua bên dưới mình. Họ mặc đồng phục Cung Điện kiểu cũ mà nó đã nhìn thấy ở những con ma thời của nó. Cảnh tốp đầy tớ rẽ khuất quanh khúc cua làm cho nó nảy ra một ý, rằng hoà lẫn vào đám đầy tớ lắm mồm đó thì dễ dàng vào Cung Điện mà không bị để ý hơn. Nghĩ vậy là Septimus luồn qua cửa sập ngay tắp lự. Sau hồi đu đưa một tí nó nhận ra lí do tại sao sàn hầm lại cách xa đến vậy- mà xa thật, bởi vì nó chưa đc tráng một lớp băng dày. Nhưng Septimus đã dứt khoát. Nó nhắm mắt lại, hít hơi, và buông tay ra.
“Hự!”
Cú rơi chạm sàn bốc hết hơi thở của nó đi, và trong khi nằm chem. mẹp dưới sàn, Septimus thấy khuôn mặt lo âu của Hugo hé dòm xuống nhìn mình qua cửa sập. Loáng sau Hugo tháo một cái thang treo đâu đó từ trên trần nhà ra và thong nó xuống cho Septimus.
“Ngã xuống xa lắm đấy, Đệ Tử,” Hugo vừa nói vừa loáy hoáy leo xuống. “Em chắc chắn cả ngàn lần là rời cửa sập ko an toàn đâu. Làm ơn đưa tay đây cho em.” Hugo kéo Septimus đứng dậy.
“Cái thang ở đâu vậy?” Septimus hỏi.
“Gì hả? Em ước gì anh xuống cẩn thận.”
Septimus thở dài.”Hugo. Tôi ko muốn xuống cẩn thận. Nào, biến đi.”
“Biến?”
“Ừ,biến mau. Cút. Ơ…đi đi!”
Mặt Hugo xị xuống. Nó đã hiểu “Đi đi” có nghĩa là gì. Đó là từ anh lớn của nó hay nói. Cả hai chị lớn của nó cũng hay nói vậy. Rồi cả những anh họ sống ở góc đường của nó cũng hay nói thế.
“Ờ, thôi vậy, nếu mi muốn,” Septimus dịu giọng, nhận thấy nếu Hugo trở lại, thằng nhỏ sẽ mách lẻo với bất cứ ai rằng Đệ tử nhà giả kim vào đường hầm một mình. Septimus linh cảm là Marcellus sẽ nghi ngờ.
Hugo nhìn Septimus một cách kì quặc. “Muốn?” nó nhại giọng Septimus. “Muốn…muốn chứ!”
“Ừ, đi cùng,” Septimus bảo Hugo, đoạn nôn nóng đuổi theo tốp đầy tớ Cung Điện đang ríu rít xa dần.
Hugo lọt tọt bám theo. “Biến!” thằng bé chạy đằng sau Septimus vừa rìi như một con ong nhỏ. “Biến. biến, biến!”
Septimus nửa chạy nửa đi bên dưới ánh đèn bấc chăng trong đường hầm rộng, lát gạch rẽ về phía cung điện. Chú ong nhỏ đằng sau giữ nhịp với nó, ngoài từ “biến” chốc chốc lại vọt ra khỏi miệng, còn đâu thằng bé ko hề tỏ ý muốn nói chuyện. Khi tiếng láo nháo của những đầy tớ cung điện đc nghe rõ hơn. Septimus tập trung gĩư khoảng cách với họ mà vẫn nhìn thấy họ, bởi vì càng gần tới cung điện thì lại càng có thêm nhiều ngã rẽ phụ xuất hiện và đường hầm bắt đầu giống như hang thỏ.
Vài phút sau, tốp đầy tớ quẹo vào một đường hầm nhỏ đúng lúc Septimus vừa kịp thấy họ biến vụt qua một cánh cửa hẹp màu đỏ. Nó quay qua Hugo. “Giờ em nên về đi,” nói xong, thấy vẻ không hiểu của Hugo, nó thêm, “Làm ơn đi đi. Anh cầu cho em đừng tiết lộ cuộc hành trình của chúng ta, bởi vì anh đang đi làm nhiệm vụ bí mật cho bậc thầy.”
Hugo nghẹo đầu qua bên như con vẹt, phân vân ko biết có đáng lặp lại lời Septimus vừa nói hay không. “Biến?” nó hỏi.
“Ừ, biến. Nhảy đi. Đi, xuỳ!”
Hugo đã nhận được thông điệp.Mặt nó xị xuống và nó vùng vằngquay trở lại đường hầm. Septimus chợt hối hận quá. Kể từ khi nó bị kẹt trong Thời này, chẳng một ai tỏ ra thích thú với nó, dù là nhỏ nhất, như thằng nhóc này. “Ờ, thì đi cùng, “ nó gọi to.
Mặt Hugo rạng rỡ hẳn lên. “Không biến?”
“Không,”Septimus thở dài. “Không biến.”
Vài phút sau Septimus và Hugo đã lớ xớ ở trong hành lang nhà bếp chính, hình như nơi này đang náo loạn với những công việc chuẩn bị cho một buổi yến tiệc. Làn song đầy tớ quet qua chúng trong khi chúngđứng như hai tảng đá giữa dòng nước chảy xiết, trơ mắt dòm những chồng đĩa nghễu nghện, những mâm nĩa và những thau đựng dai vàng tất bật đi qua. Hai đầy tớ va phải chúng khi họ đang lặc lè khiêng một cái liễn bạc khổng lồ. Tiếp nối họ là một đoàn thiếu nữ mỗi người bưng hai cái tô bạc nhỏ. Trong mỗi tô có đầu của một con vịt con thò ra.
Septimus kinh ngạc sửng sốt. Nó vốn đã quen Cung Điện im ắng như tờ và hầu như vắng tanh. Nó đã dự định sẽ lẻn vào đây rồi lần mò đến Tháp có phòng Nữ Hoàng mà không bị để ý. Kế hoạch của nó là đi theo Nữ Hoàng hặc Công Chúa vào căn phòng đó trong khi cánh cửa vô hình còn mở. Xong, nó sẽ lỉnh xuống phòng Hoàng bào và cđi qua Tấm Kính một lần nữa. Đó là kế hoặch vô cùng rủi ro, rất ít cơ may thành công nhưng cũng rất đáng thử. Nhưng giừo nó thấy nếu bây giờ Cung Điện chỗ nào cũng đông như thế này thì nó không thể có cơ hội, nhất là nó luôn lồ lộ giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ cánh nhà giả kim thêu chỉ vàng.
Quả thật, lối phục sức lạ đời của Septimus đã lôi kéo vài ánh mắt. Những đầy tớ chậm bước lại và dòm nó chòng chọc. Chẳng mấy chốc đã có sự tắc nghẽm người xảy ra trong hành lang, khiến cho một anh lính hầu to lớn, nóng tính phải rang len ra khỏi buồng đựng khăn ăn đằng sau Septimus và Hugo, xông bừa lên trước và bổ nhào về phía chúng. Điên máu, anh lính hầu túm lấy cổ áo Septimus, nói một cách ngờ vực, “Mày là người lạ ở đây.”
Septimus cíô dứt ra, nhưng anh lính hầu giữ chặt quá. Bất ngờ, Hugo cất tiếng. “Thưa đức ngài, chúng tôilà người đưa tin, đến để đưa tinh khẩn cho người làm bánh ngọt.” anh lính hầu nhìn vẻ mặt sốt sắng của Hugo bèn buông Septimus ra.
“Quẹo ngã thứ ba rồi sau đó đi vào lối thứ hai. Bà Choux sẽ đc tìm thấy ở đó. Dậm chân khẽ thôi, bởi vì bà ấy đã làm cháy bốn tá bánh trong một giờ vừa qua rồi.” Anh lính hầu nháy mắt với Septimus và Hugo rồi hoà vào dòng đầy tớ và bị cuốn đi khỏi.
Hugo nhìn Septimus, cố hiểu xem anh ấy muốn làm gì. Hugo thích anh này, vì Septimus là người duy nhất, trong những người nó biết, không quát mắng nó hoặc không ra lệnh cho nó như thể nó không hơn một con chó. “Biến chứ?” Hugo hỏi khi ba người phụ nữ sồ sề cắp những ổ bánh mỳ vòng to tường chen ngang qua.
Septimus lắc đầu và nhìn sựng vào ba phụ nữ nọ, tất cả họ quay lại trố mắt nhìn nó. “Không biến,” nó đáp. “Có việc anh cần làm,” Bằng lối nói cổ, Septimus bảo. “Anh cần…truy tìm. Ở đây, trong Cung Điện.”
Hugo hiểu từ truy tìm. Tất cả những hiệp sĩ và bọn tiểu đồng đều hay truy tìm, và nó chẳng thấy có lí do nào mà Đệ tử nhà giả kim lại không truy tìm. Tuy nó không bao giờ nghe nói có truy tìm trong Cung Điện cả, nhưng với nhưng nhà giả kim thì bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Nó cầm tay Septimus mà lôi vào dòng đầy tớ. Lần theo mùi nước sôi và bọt xà phòng, Hugo chẳng bao lâu đã thấy cái nó tìm kiếm: Phòng giặt.
Vài phút sau- vơi đi mất hai đồng groat- có hai đầy tớ mới của Cung Điện, mặc đồng phục đầy tớ sạch sẽ, lỉnh ra khỏi phòng giặt và lên đường, một tên choắt, tóc màu cát lóc cóc theo một tên cao hơn, tóc vàng bù xù.Chúng đi chưa xa hơn một ngã quẹo thì một bà to dềnh dàng, đeo tạp dề nhem nhuốc xồ ra khỏi ngưỡng cửa nhà bếp nấu nước sốt, tay bưng hai chiếc bình hoc văn vàng. Bà giúi vào tay mỗi đứa một bình nước sốt cam nóng bỏng, và giục, “Nhanh, nhanh,” rồi đẩy chúng nhập vào đoàn đồng nam, đứa nào cũng đang bưng một chiếc bình vàng tương tự.
Hugo và Septimus không còn cách nào khác. Dưới con mắt ó của bà nấu nước sốt, và bị theo sau bởi một lính hầu to lớn cầm xấp khăn trắng tinh, đề phòng thằng bé nào làm song sánh nước sốt ra ngoài thì lau ngay, chúng đi trong hang đồng nam đến dãy cầu thang dài, uốn lượn ở đằng sau Cung Điện, và quẹo vào quầng tối lù mù của lối dài. Khi chúng chậm rãi đi, tiếng huyên náo và loảng xoảng của buổi tiệc vừa khai mào trong phòng Đại Lễ vọng về phía chúng. Thình lình cánh cửa đồ sộ phòng đại lễ mở tung ra và tiếng ồn ào ập trùm lên chúng. Đoàn đồng nam bắt đầu đi vào phòng.
Septimus và Hugo ở cuối hang lết bết đi vào phòng Đại Lễ, và người lính hầu đóng cửa lại đằng sau chúngu. Há hốc miệng, Hugo trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt nó. Chưa bao giờ nó thấy một căn phòng rộng, lại đầy những người giàu có quần là áo lượt như vậy. Tiếng ồn ào điếc ráy và tiếng đồ ăn phưng phức làm đầu thằng bé bơi bơi, bởi vì từ đầu đến giừo không ai nhớ cho Hugo ăn nhiều lắm.
Septimus, đã quen với cảnh này hơn-bà Marcia là chủ xị hào phóng ở Tháp Pháp sư- cũng há hốc miệng, nhưng vì một lí do khác. Ngồi ở bàn trên cùng, một than hình quen thuộc đang khảo sát toàn khung cảnh trước mặt mình, Nữ Hoàng Etheldredda đeo bộ mặt bất bình như thường lệ.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật