Số lần đọc/download: 636 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:04 +0700
Q.2 - Chương 7
T
iểu chủ thiệt giả (nhất)
“Là tân nương tử!” Có gia đinh kinh hoảng kêu lên.
Giữa đêm lạnh giá, một nữ tử đầu đội mũ phượng, vai choàng khăn cô linh linh xuất hiện trong rừng cây, quả thực khiến người kinh dị. Thiên Ki thấp giọng nói: “Trông nàng có điểm tà môn.”
Thiên Quyền mím môi, sau một lúc lâu mới nói: “Là người của Thiên Sát Thập Phương, tên là Hồng cô tử.”
Thiên Sát Thập Phương! Mọi người nghe thấy bốn chữ này đều chấn động.
Trường lão gia tử run giọng nói: “Ngươi… ngươi làm con ta…”
Hồng cô tử cười dài đi lại, khẽ cúi người, ôn nhu nói: “Công công, tức phụ bái kiến. Ngài dùng năm mươi lượng bạc mua tức phụ từ trong vùng núi hẻo lánh về, sao lại không thèm nhìn cho rõ. Hay là ngài cảm thấy nữ nhân của một nông hộ nhỏ bé thì có thể tùy ý xử trí, không sợ nàng nháo sự sao?”
A ha, hóa ra tức phụ này là do Trường lão gia tử bỏ năm mươi lượng bạc mua về! Con dâu nhà hắn luôn gặp chuyện không may, những người ở phụ cận tuyệt đối không đồng ý gả con gái cho, nên hắn chỉ có thể dùng tiền đi xa mua. Chỉ là, sao tân nương tử lại biến thành người của Thiên Sát Thập Phương?
Sắc mặt Trường lão gia tử thoắt đỏ thoắt xanh, một chốc lại biến thành trắng bệch, trắng hơn cả tuyết đọng.
“Ngươi… Thiên Sát Thập Phương các ngươi… Tà ma ngoại đạo. Ai cho các ngươi quyền làm chuyện này…” Hắn giống như ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, nói năng đứt quãng, tinh thần hoảng hốt.
Tình huống dường như có chút quỷ dị, Diêu Quang nhìn bên này bên kia, quay đầu lại hỏi Thiên Quyền: “Chúng ta… có hỗ trợ không?”
Thiên Quyền lắc đầu, “Ở yên xem biến.”
Kỳ thật kẻ phúc hắc nhất chính là người này.
Hồng cô tử đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, nói: “Thất lễ!” sau đó lui lại hai bước, rút từ tay áo ra một quyển trục, mở ra, chậm rãi thì thầm: “Trường Hoài Lễ, người Đôn Hoàng, sinh năm Tân Mão, chết năm Nhâm Ngọ, năm năm mươi tám tuổi…”
Còn chưa đọc xong, chỉ nghe “vụt” một tiếng, có cái gì bay đến trước mặt nàng. Thắt lưng Hồng cô tử giống như ngọn liễu, cả người ngả về sau, đến khi đứng thẳng lên, trong miệng đã ngậm một cây kim huyền thiết giữa hai hàm răng trắng muốt, đôi môi hé mở, cười đến yêu dị.
Nàng phun cây kim xuống đất, ôn nhu nói: “Trường Hoài Lễ, ngươi đã quên lúc ngươi đến núi, tối đó ngươi đã nói với ta những lời ngon tiếng ngọt gì?”
Ngọt… Lời ngon tiếng ngọt? Mọi người ồ lên, đều quay lại nhìn Trường lão gia tử, có kinh ngạc, có khinh thường. Mặt hắn giờ đã thành màu tím, môi mấp máy, lẩm bẩm nói: “Đừng… đừng nói nữa…”
Hồng cô tử bỗng nhiên nghiêm mặt, không còn chút thần sắc ngả ngớn lúc trước, lạnh nhạt nói: “Trường Hoài Lễ, ngươi hoang dâm háo sắc, chuyên ức hiếp xử nữ, trong đời đã hại hai trăm tám mươi mốt thiếu nữ. Ngươi cực kỳ giảo hoạt, biết không thể đụng tới nữ tử danh gia, nên mỗi lần đều giả xuất môn vi hành, đi đến nơi xa lừa gạt những nữ tử mỹ mạo. Trước những lời ngon tiếng ngọt của ngươi, nếu họ không nghe theo thì sẽ bị ngươi dùng sức mạnh cưỡng bức. Những nữ tử bị làm nhục đều thống khổ đến mức muốn chết mà không được, đều kết thúc cuộc đời trong bi thảm. Cho đến lúc ngươi rời bỏ vị trí chưởng môn của Tê Hà phái, ẩn lui đến Bạch Dương trang, gặp con dâu xinh đẹp liền tiến tới, không màng thế nhân dèm pha, nhi tử ngươi không thể làm gì, chỉ có thể sống tạm bợ, cuối cùng lại cùng ngươi thông đồng làm bậy, chuyên môn thay ngươi ra ngoài tìm xử nữ đưa vào thôn trang cung cấp cho ngươi. Hai cô con dâu của ngươi, cả các nữ tử bị nhi tử ngươi lừa đến không chịu được vũ nhục mà chết, thi thể bị các ngươi thiêu rụi, đổ vào rừng bạch dương. Ta hỏi ngươi, việc này, ngươi có thừa nhận không?”
Sắc mặt Trường lão gia tử thoắt xanh thoắt trắng, đột nhiên lớn tiếng quát: “Yêu nữ nói bậy mê hoặc lòng người! Các ngươi đừng có nghe nàng nói bậy! Bắt nàng lại! Hôm nay phải vì võ lâm trừ hại!”
Đám gia đinh vẻ mặt do dự, động đậy một chút, lại không ai tiến lên.
Trường lão gia tử kinh hoảng thất thố, quay đầu túm lấy áo Thiên Ki, quát: “Lên mau! Không phải các ngươi muốn tìm Thiên Sát Thập Phương báo thù hay sao? Tiểu chủ đâu? Tiểu chủ ở đâu? Không phải nàng đang khổ tâm chuẩn bị, muốn khôi phục Thương Nhai thành…”
Lão đầu này điên rồi! Thiên Ki vừa sợ vừa giận, đưa tay nắm cổ hắn, dùng sức che miệng. Thiên Quyền vội la lên: “Buông hắn ra!” Thiên Ki không khỏi sửng sốt, theo bản năng buông tay, chợt nghe trong rừng cây vang lên mấy tiếng tách tách, trước mắt ngân quang lóe lên, nhìn kỹ thì ra là một đám ngân châm nhỏ đang bay lại.
Thiên Quyền một tay kéo Diêu Quang, một tay nắm Thiên Ki, lùi người về phía sau. Trên lưng Thiên Ki trúng ngân châm, vừa đau vừa ngứa, nhịn không được kêu to lên. Thiên Quyền đưa tay vỗ lên lưng hắn, đẩy những ngân châm kia vào người hắn. Diêu Quang cả kinh nói: “Thiên Quyền! Ngươi làm gì vậy?”
Thiên Quyền nói: “Chỉ có như thế mới cứu được hắn, nếu như nhổ kim ra, độc trên kim sẽ lập tức tiến vào cơ thể, thần tiên cũng khó cứu. Hồng cô tử là cao thủ dùng độc, một nửa thân châm chính là giải dược, chỉ cần đẩy châm vào, sau ba ngày lại lấy ra, sẽ không vấn đề gì.”
Thiên Ki băng bó sau lưng, kêu khổ liên tục: “Còn muốn chịu ba ngày! Thiên Sát Thập Phương quả nhiên không phải thứ tốt! Bọn họ thanh toán Bạch Dương trang, chúng ta thì liên quan gì!”
Diêu Quang thay hắn xoa vết thương, gãi ngứa cho hắn, một bên nói nhỏ: “Chỉ có mấy cái đã khó chịu như vậy, không biết bọn Trường lão gia tử biến thành cái dạng gì nữa… Tiểu chủ nàng…”
Nhắc tới tiểu chủ, ba người cả kinh, nàng đâu?
Thiên Quyền vội la lên: “Không tốt!”, vội vàng chạy lại, đã thấy Hồng cô tử giơ tay áo lên, lại là hơn mười cây châm tung ra, toàn bộ cắm vào người Trường lão gia tử. Hắn hét lớn một tiếng ngã xuống đất, quanh người đều là các gia đinh đang thống khổ rên rỉ. Mà nơi vừa rồi Tiểu Man và Liên Y ngồi, ngoại trừ một đám tuyết đọng, một nửa thân ảnh cũng không có.
Hắn vừa sợ vừa giận, đang muốn lớn tiếng quát hỏi Hồng cô tử, Trường lão gia tử đột nhiên động thân dựng lên, ôm trụ chân hắn, thê thanh nói: “Giết nàng! Bất Quy sơn các ngươi… muốn tìm đồng minh… ta… ta đồng ý hết… nhưng… giết nàng!”
Thiên Quyền xoay người đỡ lấy hắn, bình tĩnh nhìn. Trong lòng Trường lão gia tử mừng như điên, nhưng miệng đã không thể nói chuyện, hàm hồ phát ra âm thanh cổ quái. Thiên Quyền đỡ sau lưng hắn, làm như cúi đầu nghe hắn nói, Trường lão gia tử đột nhiên trợn trừng hai mắt, ngón tay loạn cào trên mặt đất, cuối cùng nắm chặt cổ tay hắn, thở ra một hơi cuối cùng, cứ như thế mà chết.
Thiên Quyền nói nhỏ: “Trường lão gia tử! Trường lão gia tử?”
Dứt lời, buông tay khỏi hắn, chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hồng cô tử. Nàng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Người giết hắn, cũng không phải là ta.”
Thiên Quyền nói: “Nàng đâu?”
“Nàng nào? Nàng cái gì?” Hồng cô tử giả ngu.
Thiên Quyền không nói một lời, tháo Thần Võ cung trên lưng xuống. Cung Thần Võ được tạo thành từ chất liệu cực kỳ đặc thù, dài chừng bốn thước, còn cao hơn một nữ tử bình thường.
Hồng cô tử thấy hắn lấy cung Thần Võ ra liền xua tay cười nói: “Không được bắn tên bừa bãi! Hài tử kia đã sớm thừa dịp loạn lạc chạy mất rồi, ngươi vẫn không được yêu thích như vậy.”
Thiên Quyền đeo lại cung Trường Võ, chắp tay, xoay người liền đi, Thiên Ki và Diêu Quang đuổi theo sau, gặp Hồng cô tử, đều là vẻ mặt phức tạp.
“Nàng muốn làm gì?” lưng Thiên Ki vẫn vừa đau vừa ngứa, hận thấu xương nữ nhân đáng ghét này.
“Không can hệ tới chúng ta, mau đi tìm tiểu chủ.”
Thiên Quyền đạp tuyết, bước nhanh mà đi, hai người cũng chỉ biết đuổi theo. Đi được vài bước, hốt thấy phía trước, xa xa phía Bạch Dương trang ánh lửa tận trời, nửa bầu trời đều là ánh đỏ, mơ hồ còn có tiếng khóc gào bi thảm truyền đến. Diêu Quang không khỏi rùng mình, nhẹ giọng nói: “Bọn họ phóng hỏa! Thật tàn nhẫn, thôn trang còn rất nhiều người vô tội.”
Thiên Quyền nhẹ nói: “Thiên Sát Thập Phương luôn luôn làm việc như thế. Hồng cô tử ở đây nhiễu loạn tầm mắt, trong thôn trang đã ẩn núp ba gã Thiên Sát Thập Phương, giết hết toàn bộ giả trẻ trong trang rồi phóng hỏa. Chỉ có ba người chúng ta đi ra, bây giờ còn chưa phải lúc đối nghịch với bọn chúng, tạm thời tránh đi, không thể gây thêm phiền toái.”
Diêu Quang thở dài: “Một mặt trừ hung, một mặt lại làm việc ác hơn, quả thực là ma quỷ.”
Thiên Quyền trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói: “Trong giang hồ, mỗi người đều là ma quỷ.”
Rốt cuộc không ai nói chuyện, chỉ có ánh lửa tận trời. Tiếng gió trong rừng bạch dương nức nở, như tiếng khóc nữ tử. Cuối cùng, tất cả đều bị chôn sâu dưới tuyết trắng, xấu xí hay tốt đẹp, đều không một ai còn có thể biết.
******
Lúc Tiểu Man tỉnh lại, nhìn thấy không trung một bên bị đốt hồng, nàng đang nằm trên lưng Liên Y, lắc lư lắc lư.
“Cháy!” Nàng quát to một tiếng, suýt nữa ngã xuống đất.
Liên Y vội vàng ôm chặt nàng, nói: “Chủ tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh. Ta còn tưởng rằng ngươi bị đả thương.”
Tiểu Man thở pháo một hơi, cảnh giác nhìn bốn phía, vẫn là rừng bạch dương, tuy nhiên xung quanh không có bóng người. Nàng ngạc nhiên nói: “Bọn Thiên Quyền đâu?”
Liên Y nói nhỏ: “Không phải chủ tử muốn chơi trò chơi sao? Không thể để bọn họ tìm được chúng ta, cho nên ta thừa dịp loạn mang ngươi đi.”
Tiểu Man mừng húm, xoa đầu nàng một chút, “Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Quả nhiên là Liên Y ngoan của ta!”
Liên Y đỏ mặt lên, vui đến không kìm hãm được. Chủ tử khen nàng! Lần đầu tiên nàng được người khen nhiệt tình như vậy.
“Bạch Dương trang cháy sao?” Tiểu Man nhìn không trung đỏ hồng phương xa, thấp giọng hỏi.
Liên Y gật đầu, “Hình như Trường lão gia tử không phải là người tốt. Thiên Sát Thập Phương tới đây trừ gian diệt ác, không biết sao lại giết sạch người Bạch Dương trang, rồi phóng hỏa đốt thôn trang.”
“Giết người phóng hỏa… Sao lại nói là trừ gian diệt ác?” Tiểu Man lau mồ hôi lạnh, không hiểu đầu óc đứa nhỏ này được cấu tạo từ thứ gì.
Liên Y “Nga” một tiếng, “Dù sao ta cũng không hiểu, tóm lại đã chết rất nhiều người. Chủ tử, ngươi muốn chơi trò này tới khi nào?”
Tiểu Man trừng mắt nhìn, suy nghĩ một hồi mới nói: “Uhm… tóm lại ngươi đừng hỏi, cứ chạy về phía trước, nếu bọn họ tìm được, trò chơi liền kết thúc, còn nếu tìm không thấy, lại tiếp tục chơi.”
Liên Y ngoan ngoãn đáp ứng. Tiểu Man sờ sờ đầu nàng, aizzz, nàng khẳng định là kiếp trước nàng đã làm rất nhiều chuyện tốt nên kiếp này ông trời mới thưởng cho nàng một hài tử ngoan như vậy, vừa trung tâm lại nghe lời, không tham tài, thân thủ còn tốt như vậy.
“Trời rất lạnh, ngươi mặc mỗi một bộ y phục rách nát này, người khác nhìn thấy sẽ nói chủ tử ta bạc đãi ngươi. Chúng ta đi tới một thôn trấn nào đó, ta mua cho ngươi vài bộ quần áo đẹp. Ngươi xinh đẹp như vậy, trang phục cũng phải tương xứng.”
Nói xong lại sờ sờ đao Xích Hà bên hông nàng, cười nói: “Người đẹp mới xứng đao tốt, đao tốt phải xứng quần áo đẹp. Chúng ta tuy là nữ hài tử nhưng cũng không thể thua những nam nhân xấu xí kia được. Ta sẽ mua hai con ngựa, chúng ta cũng tiên y nộ mã, khoái ý ân cừu đi.”
Liên Y cảm động, sống mũi cay cay, đột nhiên khóc toáng lên, Tiểu Man hoảng sợ, nhảy xuống khỏi lưng nàng, liên thanh hỏi: “Sao vậy? Ngươi không thích cưỡi ngựa sao? Vậy thì chúng ta đổi sang cưỡi lạc đà, vừa to lại vững vàng, tuy rằng có hơi thối chút….”
Liên Y lắc đầu, khóc ròng nói: “Không… không phải! Chủ tử đối tốt với ta như vậy… Ta sống lâu như vậy, lần đầu tiên có người đối tốt với ta như thế! Chủ tử… ta, ta rất cảm động!”
Oái, kỳ thật cũng không có gì… Tiểu Man đưa tay vuốt mặt, những lời dễ nghe này có hơn phân nửa là nàng quen miệng nói ra, căn bản không phải thực lòng, chỉ dùng để thu mua nhân tâm mà thôi. Nhưng lại gặp một hài tử đơn thuần như Liên Y, cảm động đến phát khóc, nàng thực sự cảm thấy mình thật vĩ đại, giống như vừa làm một việc đức cao vọng trọng vậy.
“Chủ tử thật sự là người tốt đệ nhất thiên hạ!”
Da mặt Tiểu Man đỏ lên.
“Được rồi được rồi, đừng khóc. Đi nhanh đi, cũng không biết trước kia ngươi sống thế nào, có như vậy cũng khiến ngươi xúc động phát khóc được.”
Liên Y dụi mắt, nói nhỏ: “Cái… Có ý gì?”
Tiểu Man quay đầu lại cười, hai mắt cong cong giống như tiểu hồ ly: “Ta nói, về sau sẽ còn tốt hơn. Liên Y, ngươi đi theo ta là đúng!”