My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ài giây sau, Atsuko tỉnh dậy. Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng đủ để Osanai tụt quần lót của cô xuống tận cổ chân.
“Anh làm chuyện này với đồng nghiệp mà không thấy xấu hổ à?”, cơn giận dữ trong Atsuko nhường chỗ cho nỗi tuyệt vọng và sự trống rỗng cùng cực. “Thế mà cũng dám tự nhận mình là bác sĩ tâm lý ư?”
Atsuko cố ngồi dậy nhưng lại bị Osanai vật xuống ghế sofa. Hàm cô đau điếng, tay hắn chèn ép lồng ngực cô khiến cô không thở, không nói được. Osanai cởi quần bằng một tay, tay còn lại ghìm Atsuko xuống. Hắn không nói gì, hơi thở gấp gáp. Hắn không có gì để nói, không lời nào có thể biện hộ cho hành động bạo lực ghê tởm của hắn. Nếu có thì cũng chỉ là những cái cớ tầm thường nhạt thếch, hời hợt đầu môi sau khi mọi sự đã rồi. Nhưng đã đến nước này, dù Atsuko có nói gì đi nữa, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục.
Atsuko lặng lẽ chống cự thêm chừng ba, bốn phút nữa. Osanai đã xé toang bộ váy mặc ở nhà của người nữ đồng nghiệp và đấm vào miệng cô.
“Cô nằm im cho tôi nhờ xem nào”, Osanai bất chợt van vỉ như sắp khóc tới nơi. Khuôn miệng rướm máu của Atsuko làm hắn yếu lòng. “Tôi không muốn làm cô đau đâu. Tôi yêu cô mà. Xin cô đấy.”
Giọng hắn thành khẩn, đủ để thuyết phục bất kỳ ai rằng những lời hắn nói đều là sự thực. Nhưng Osanai chỉ biết thể hiện tình yêu của hắn bằng cách xâm hại người phụ nữ hắn yêu. Lời khẩn nài của hắn cũng chẳng khác nào lời đe dọa của một tên du côn “Không muốn đau thì đừng có giãy giụa.”
Atsuko mụ mị cả đầu óc. Người đàn ông trước mặt cô đây nhất quyết sẽ cưỡng ép cô tới cùng chỉ để bảo toàn danh dự cho bản thân. Dù cô có bị thương hay ngất đi, dù hắn có phải đánh cô đến thừa sống thiếu chết đi chăng nữa. Atsuko không tiếc gì bộ váy của mình, nhưng cũng không muốn phải chịu đau thêm nữa. Cô quyết định để hắn muốn làm gì thì làm. Nếu cố ép bản thân nghĩ rằng Osanai không phải một tên yêu râu xanh gớm ghiếc, trái lại chỉ là một người trưởng thành với trí não non nớt của trẻ con, có lẽ cô có thể cắn răng chịu đựng được. Atsuko không hẳn ghét bỏ những người đàn ông thiếu chín chắn. Hắn ta có lẽ không mang bệnh, hơi thở không bốc mùi, cũng không có vẻ gì là một người không biết giữ vệ sinh. Osanai là kẻ thù, đương nhiên nếu Atsuko là đàn ông, chắc chắn cô sẽ cự tuyệt đến cùng. Nhưng cô thân là đàn bà, không muốn áp sự ngu ngốc của nam giới lên mình mà chống trả lại cho tới chết.
“Thôi được rồi!”, Atsuko đập mạnh lên lưng Osanai, hắn giờ đang nằm đè lên cô. “Tôi sẽ để anh làm. Chỉ cần đừng quá mạnh bạo thôi.”
“Ôi”, vẻ bất lực trên khuôn mặt Osanai biến mất, hắn nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng, tưởng như sắp khóc đến nơi vì mừng. “Cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi ư?”
“Ừ. Nhưng làm cho đàng hoàng. Anh phải làm tôi thỏa mãn.”
“Tất nhiên”, Osanai ỉu xìu, không thấy bóng dáng của sự quyết tâm sẵn sàng.
Atsuko suýt phì cười. Không biết hắn có thấy tự tin chút nào không.
Không tính những cuộc ân ái với bệnh nhân trong giấc mơ của họ, đã vài năm rồi Atsuko chưa thân mật với nam giới ngoài đời. Cô quá chuyên tâm vào việc nghiên cứu và chữa trị cho bệnh nhân, nhưng kể cả thế, đôi khi cô vẫn cảm nhận được dòng chảy bất thường của dục tính, cùng sự bức bối khi những khát khao trong cô không được thỏa mãn. Dù Osanai không phải đối tượng cô lựa chọn, nhưng đây vẫn là một cơ hội để cô giải phóng bản thân.
Atsuko đứng dậy, cởi bộ váy tả tơi trên người ra. Cô bắt đầu cảm giác như thể mình mới là người dụ Osanai đến nhà và quyến rũ hắn. Nguyên do cũng có một phần bởi vẻ lãng tử hào hoa của hắn dễ làm người ta liên tưởng tới một tên trai bao tốt mã. Hơn nữa, dù phương thức biểu đạt có vấn đề, nhưng hắn chắc chắn đã đem lòng yêu Atsuko. Hắn cũng không tỏ vẻ gì bất mãn khi để cô chiếm thế thượng phong, cố gắng hết sức để tạo ra bầu không khí thoải mái dễ chịu cho cuộc giao hoan giữa hai người. Atsuko không có lý do gì để nghi ngờ sự chân thành của Osanai, dù đó đơn thuần là loại chân thành chỉ kéo dài đến lúc hắn thỏa mãn.
Giờ đây nhìn thân thể bất động, không mảy may chống cự của Atsuko trên ghế sofa, những sung sướng khoái lạc khi được ngủ cùng nàng, vốn chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của hắn, lại càng trở nên chân thực hơn bao giờ hết. Sự phấn khích khiến hắn lạnh sống lưng, nửa thân dưới run lẩy bẩy. Hắn so sánh bản thân với một võ sĩ quả cảm trước cuộc đấu, nhưng toàn thân hắn vẫn cứng đờ, chân tay lóng ngóng. Hắn áp người lên thân thể Atsuko, nghĩ rằng chỉ một chút động chạm sẽ làm hắn hứng lên. Vẫn không có hiệu quả gì, nên hắn thử ôm nàng. Hắn không dám hôn, vì sợ nhìn mặt nàng sẽ còn làm hắn thảm hại hơn nữa. Atsuko, Atsuko, hắn thử gọi tên nàng. Hắn cảm giác như Inui Seijirou đã nắm bắt được tình hình thông qua DC Mini và giờ đang bắt đầu quở trách hắn, dù hắn biết chuyện đó là bất khả thi.
“Anh làm cái trò gì thế? Đã làm phải làm cho đàng hoàng tử tế. Mau lên!”
Dù có thử cách nào đi nữa, Osanai vẫn không thể bình tĩnh nhập cuộc yêu được. Thời gian tích tắc trôi qua.
Atsuko cáu kỉnh, cô hiểu rõ Osanai đã lâm vào thế bí. Đàn ông khi ái ân lần đầu với người phụ nữ họ yêu quá nhiều, hay khi đối phương quá hấp dẫn, đôi khi sẽ bất lực trong việc chăn gối. Có lẽ hắn thực sự quá yêu Atsuko, không những vậy lại cảm thấy e dè trước cô. Điều này là bằng chứng cho thấy Osanai thừa nhận cô, nhưng mặt khác, Atsuko biết rằng nhục dục trong cô đã được đánh thức. Nếu Osanai không thể làm được gì, ấy sẽ là một điều đáng hổ thẹn.
“Cái gì thế hả?”, Atsuko hét lên. “Anh vừa vừa phải phải thôi! Nếu đã muốn làm thì phải chuẩn bị cho tốt chứ!”
“Xin lỗi”, Osanai yếu ớt đáp. “Bởi cô đẹp quá.”
Atsuko đẩy hắn sang bên, nhanh chóng mặc đồ lót vào. Cô tính lát nữa phải tắm ngay. “Ngoài búp bê ra thì anh còn ngủ với ai được nữa. Đồ trẻ con.”
Osanai rầu rĩ, nhưng trong phút chốc quay trở lại bản chất ái kỷ của mình, hắn giận dữ đáp trả lời thóa mạ của Atsuko, “Là lỗi của ai hả? Cô chỉ là một con mụ già tưởng mình lọc lõi, chỉ giỏi chỉ tay năm ngón thôi!”
“Anh là quân mạt hạng. Thậm chí còn không thể điều khiển bộ phận trên cơ thể theo ý muốn, ấy vậy mà cũng tự xưng là bác sĩ tâm lý được. Anh thất bại hoàn toàn rồi, trên cả tư cách con người lẫn đàn ông.”
“Câu đó là của tôi mới đúng”, Osanai nổi đóa. “Cô không phải đàn bà. Dù có xinh đẹp tới đâu cũng không phải đàn bà. Loại người chỉ biết làm tình với lũ đàn ông cục mịch và bệnh nhân tâm thần, tôi không thể coi là đàn bà!”
Atsuko phát ngấy với những câu chửi rủa ấu trĩ, không ra dáng chuyên viên trị liệu tâm lý nên chẳng buồn nói gì thêm nữa, cô bắt đầu dọn dẹp cốc tách vương vãi trên bàn. Nhưng Osanai vẫn sỉ nhục cô thậm tệ, mãi mới chịu đi về. Atsuko ngâm cơ thể đau ê ẩm của mình trong bồn nước nóng, đến giờ mới có thể bình tĩnh suy nghĩ lại. Hẳn vậy, trên tư cách là một bác sỹ tâm lý, cô đã thất bại thảm hại. Đáng lẽ cô phải nhẹ nhàng hơn và tỏ ra thấu hiểu với sự bất lực của Osanai. Chuyện này không liên quan gì đến tư tưởng nhân đạo, cô chỉ đơn thuần tính toán thiệt hơn. Biết đâu cô có thể biến hắn ta thành đồng minh? Nhưng Atsuko không muốn khiển trách bản thân vì đã nhất thời phó mặc cho cảm xúc mà sỉ nhục hắn ta.
Cô bối rối bởi không thể dập tắt được dục vọng vừa được thổi bùng lên. Mọi khi Atsuko vẫn có thể kiểm soát được cơ thể mình bằng suy nghĩ, nhưng giờ đây, dường như có một thứ trong cô đã vỡ tan ra, Atsuko chỉ muốn tìm được một đối tượng có thể giúp cô giải tỏa những bí bách trong lòng. Thân thể cô như loài cây bóng nước, chỉ một cái chạm tay cũng khiến vỏ nứt toác ra thành từng mảnh. Nguồn năng lượng trong Atsuko giờ đây không thể được thỏa mãn chỉ bằng hành vi tự thỏa mãn thông thường của nữ giới, bởi cô là một người phụ nữ trí tuệ siêu đẳng, đã kìm nén và lờ đi những khát khao nhục dục vốn rất bản năng. Cô nghĩ tới Tokita Kousaku.
Nếu ban nãy cô có thể ngủ với Osanai Morio, chắc hẳn sau đó cô sẽ nuối tiếc vì chưa một lần được trải nghiệm chuyện yêu với Tokita. Atsuko thầm nghĩ, và bất giác muốn gặp anh. Cô rất muốn gặp anh, cầu xin anh lên giường cùng cô. Atsuko ghê tởm thứ tâm hồn gớm ghiếc vặn vẹo của Osanai, một kẻ sở hữu vẻ đẹp mê hoặc như bức tượng Hy Lạp cổ đại, thậm chí khi giận dữ trông hắn càng thêm quyến rũ bội phần. Giờ đây, cô chỉ nhớ nhung sự ngây thơ ẩn giấu dưới vẻ ngoài thô kệch của Tokita Kousaku.
Cô sẽ gọi điện thoại đến nhà anh. Nếu mẹ anh vẫn ở quê chưa về, cô sẽ xuống phòng anh. Còn không thì để Tokita lên đây cũng được. Rồi cô sẽ yêu cầu được qua đêm cùng anh. Chắc hẳn lời đề nghị đột xuất sẽ chẳng làm Tokita nghi ngờ hay bối rối, anh sẽ vui lòng đáp ứng nguyện vọng của cô. Giờ này không được phép đến thăm các đồng nghiệp sống cùng khu chung cư, nhưng cô không phải người đầu tiên phạm luật, mà là Osanai. Tất cả mọi chuyện đều từ hắn mà ra. Sự háo hức mong chờ được ngủ với Tokita khiến cô bắt đầu nghĩ những chuyện không đầu không cuối. Cô bật cười, vươn tay ra với lấy chiếc điện thoại treo trên tường, bấm số gọi căn hộ của Tokita.
“Vâng, Tokita xin nghe.” Giọng mẹ Tokita vang lên phía đầu dây bên kia, có vẻ gì đó tất bật khẩn trương.
Atsuko cố che giấu sự thất vọng, “Có chuyện gì xảy ra thế bác?”
“Ôi, cô Chiba, cô Chiba ơi”, giọng bà như vỡ ra khi biết Atsuko đang gọi điện.
“Kousaku, Kousaku lạ lắm. Cô Chiba ơi, nó bị làm sao rồi ấy.”
Bà đang khóc. Atsuko lập tức đứng dậy. “Có chuyện gì, bác nói cháu nghe xem.”
“Nó lạ lắm. Bác không biết phải giải thích làm sao.”
Chứng tỏ không phải chỉ bị bệnh hoặc bị thương bình thường.
“Cháu xuống nhà ngay đây”, Atsuko bước ra khỏi phòng tắm, sởn da gà vì dự cảm không lành. Cô cố bình tĩnh, nhưng vẫn không thể ngăn những hình ảnh rùng rợn nối tiếp nhau hiện lên trong tâm tưởng cô.
Bước vào căn hộ của Tokita, cô nhận ra nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất trong đầu mình đã trở thành hiện thực. Mariko, mẹ Tokita, mới từ quê lên, quần áo vẫn chưa thay. Bà dẫn Atsuko vào phòng con trai mình, nhìn cũng bừa bộn chẳng kém gì phòng nghiên cứu của Tokita trong Viện, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là chiếc giường khổng lồ phù hợp với khổ người quá cỡ của chủ nhân căn phòng. Tokita ngồi trên giường trong bộ đồ ngủ, gương mặt đờ đẫn, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không phía trước. Atsuko thử gọi tên Tokita vài lần nhưng anh không có phản ứng gì cả.
Cô đỡ anh nằm xuống giường, bước ra phòng khách để hỏi chuyện Mariko.
“Bác vừa về nhà nửa tiếng trước”, người mẹ nói, nước mắt giàn giụa, “Nó cứ ngồi im như vậy. Không biết bị thế từ bao giờ rồi? Khổ thân con tôi!”, bà sụt sùi lau đôi mắt đỏ au. Trái với con trai mình, vóc dáng Mariko gầy gò nhỏ bé, nhưng đôi mắt hai mẹ con đều mang vẻ tử tế hiền lành.
“Cửa có khóa không bác?”
“Có, tôi bấm chuông nhưng Kousaku không ra mở cửa, cứ nghĩ nó không có nhà nên tôi mới dùng chìa khóa để vào nhà.”
“Còn then cài bên trong thì sao ạ?”
“Cửa tự động khóa nên cả tôi và Kousaku chẳng mấy khi cài then.”
Cả hai mẹ con đều quá bất cẩn. Tokita lúc ở một mình thậm chí có khi còn chẳng đóng hẳn cửa. Chắc chắn có người đã đột nhập vào căn hộ rồi. Nhưng Mariko đã bắt đầu tự suy luận theo một lối chẳng liên quan.
“Nghiên cứu cho lắm vào. Cứ nghĩ ngợi những thứ khó khăn như vậy, bảo sao đầu óc chẳng dở dở điên điên? Nó lại còn ngây thơ đến thế.”
Atsuko lại quay vào phòng Tokita. Có muốn kiểm tra anh ở đây cũng không được, vì không có thiết bị PT. Hoặc nói đúng hơn, không có thiết bị PT mà Atsuko đã quen sử dụng, thứ mà một người khác nhìn vào cũng đủ biết đó là thiết bị PT. Những thứ máy móc ở đây, hẳn trong tương lai sẽ là những thiết bị PT tân tiến nhất, nhưng giờ chúng chỉ là một mớ linh kiện điện tử đang lắp ráp dở và những bản vẽ chiếu lên các màn hình đủ kích cỡ mà thôi.
Nếu vậy, những người đã đẩy Tokita vào tình trạng này, chắc hẳn không dùng thiết bị PT trong phòng, Atsuko nghĩ. Kẻ đó đã mang DC Mini vào đây. Không biết có phải Inui Seijirou đứng đằng sau giật giây vụ này không, nhưng có lẽ chính Osanai là người đã làm việc này. Atsuko kiểm tra tóc của Tokita, nhưng không thấy bóng dáng chiếc DC Mini đâu nữa. Chắc hẳn Osanai đã ra vào phòng nhiều lần, cài DC Mini vào đầu Tokita khi anh ngủ rồi dỡ nó ra ngay sau đó. Hắn có thể dễ dàng truy cập vào DC Mini từ thiết bị PT trong phòng hắn, rồi làm Tokita ra nông nỗi này.
Sao những kẻ đó có thể làm những điều tồi tệ như vậy với một người tử tế thiện lương như Tokita Kousaku? Cơn giận trong Atsuko sôi lên sùng sục, cô kiểm tra đầu Tokita thêm lần nữa. Trên đỉnh đầu anh có một vết thương, chạm ngón tay vào thì thấy có ít máu đông, nhìn như thể bị đầu nhọn của một vật gì đó đâm vào. Có phải là đầu móc của DC Mini không nhỉ? Nếu bị gí sát DC Mini vào da đầu đến mức để lại vết thương thế này, thì dù ngủ say thế nào cũng phải tỉnh dậy ngay chứ?
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ