Số lần đọc/download: 4458 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chồn Về Kinh
C
hồn lâu ngày không gặp Lợn Lòi nên không rõ lòng dạ người bạn tâm giao của mình ra sao. Lúc Chồn thấy Lợn Lòi từ xa đến, trước hết hắn đóng cửa lại vì sợ Lợn Lòi dùng sức mạnh áp đảo hắn trước khi hắn có thì giờ dùng quỷ kế.
Lợn Lòi hiểu ý nói rất ngọt ngào:
- Tôi đây chứ có phải ai xa lạ đâu! Có nhiều chuyện quan hệ lắm nên tôi phải thân hành đến đây thương lượng.
Chồn yên tâm mở cửa và hai người bắt tay rất vồn vã thân mật.
Chồn bảo:
- Chúng ta vào ăn cơm đã. Hôm nay có thịt gà hầm theo lối cổ truyền của tổ tiên để lại. Chúng ta chén đã rồi chuyện trò cũng không muộn.
Lợn Lòi định rủ đi ngay nhưng nghĩ lại, dù sao cũng phải ăn trước đã. Hơn nữa món gà hầm theo lối cổ truyền của giòng họ nhà Chồn không phải lúc nào cũng có dịp được thử.
Aên xong đôi bạn tri kỷ ngồi dựa lưng vào ghế bành hút thuốc lá rừøng và bắt đầu câu chuyện.
Lợn Lòi nói trước:
- Anh là người thông minh lịch duyệt đã nổi tiếng, thế mà bỗng dưng kháng chiếu hại Sứ làm ai cũng ngạc nhiên. Mọi thú đang kiện anh tung cả lên. Anh nên về Kinh ngay lập tức. Lần này là lần tuyên triệu thứ ba, nếu anh không tuân lệnh, Đại vương sẽ tuyên bố tử tội, hạ lệnh khắp nơi chư hầu đem binh về vây trại, lúc ấy tài sản gia đình anh sẽ ra trọ Anh không thể thoát khỏi tay Đại vương, cũng không thể dùng võ lực kháng cự, thì nên về triều dùng mưu kế chống án. Anh là con người mưu trí đầy đầu, kế thoát thân biến hóa thiên hình vạn trạng, lo gì chẳng qua khỏi vụ này.
Chồn suy nghĩ một lúc trả lời:
- Anh nói cũng có lý. Tôi biết cả Triều đình văn võ đều ghét tôi vô cùng, nhưng lấy công tâm mà nói, biết bao nhiêu lần quốc gia hữu sự nếu không có tôi thì cũng khó qua khỏi được. Đại vương chắc cũng phải hiểu như thế. Các quan tả hữu tuy đông nhưng chỉ toàn một bọn giá áo túi cơm. Trong lúc tai nạn có hiến được kế nào thì cũng chỉ là kế ngu kế ngốc, chỉ tổ làm hỏng đại sự thêm thôi. Những lúc ấy việc gì cũng giao trách nhiệm cho tôi, mà không có việc gì là tôi làm không thành công. Cũng chỉ vì thế nên bọn chúng ganh ghét nhất định hại tôi cho kỳ được. Trước kia tôi nhất định không về, nhưng bây giờ thấy anh khuyên cũng có lý. Uy quyền của Đại vương rất lớn, không địch nổi thì đành phải tuân, chỉ còn nước tìm cách giảng hòa với bọn chúng vậy.
-
Việc đi của Chồn được quyết định xong. Lơn Lòi yên trí cũng không nói gì thêm về chuyện kinh đô nữa. Tối hôm ấy cả nhà chuyện trò rất vui vẻ. Chồn khoe với Lợn Lòi tài nghệ của các con, đứa nào cũng hy vọng tương lai sẽ rực rỡ vô cùng. Thằng lớn đã biết bắt gà mẹ, thằng bé đã biết lùa gà con, biết nhẩy xuống nước đuổi vịt, thằng út tuy còn sà trong lòng mẹ cả ngày nhưng đôi mắt tinh ranh, bộ mặt láu lỉnh tỏ ra chẳng bao lâu sẽ theo kịp hai anh.
Lợn Lòi khen;
- Gia đình anh thực có phúc! Các cháu thông minh như thế chiû ít lâu là có thể giúp anh, đem danh dự lại cho giống Chồn không phải là ít.
Mãi đến khuya cả nhà cùng đi ngủ để mai Lợn Lòi và Chồn còn phải lên đường sớm.
Trước khi ngủ Chồn bảo vợ:
- Ngày mai anh về kinh, em ở nhà đừng lo gì cả. Có lẽ phải mất nhiều thì giờ mới xong vụ này, nhưng kho lương thực chúng ta còn đủ dùng trong ba tháng, và các con cũng đã biết săn bắt. Em bảo chúng nó gắng kiếm thêm để dành phòng lúc anh về không chừng phải đóng cửa ẩn cư một thời gian.
- Anh cứ lo đối phó với kẻ thù, việc nhà đã có em lo liệu. Anh cố chóng trở về kẻo em và các con nhớ. Em sẽ ngày đêm cầu nguyện cho anh bình yên.
Sáng hôm sau điểm tâm xong, đôi bạn lên đường. Đi được một lúc Chồn thở dài nói:
- Thú thực với anh, bây giờ tôi thấy lo quá. Ngày mai không biết sẽ ra sao, may ít rủi nhiều sợ trốn không khỏi móng vuốt kẻ thù. Nếu tôi có mệnh hệ nào tôi sẽ không được lên Thiên đàng, tôi muốn xưng tội với anh để lương tâm bớt cắn rứt.
- Anh biết ăn năn hối hận thì còn gì bằng, nhưng sau khi xưng tội phải thành tâm chừa bỏ nết hư tật xấu, chứ nếu lại cứ tái phạm như cũ thì cũng vô ích.
- Vâng, tôi sẽ cố giữ gìn khỏi tái phạm, nếu còn hy vọng sống sót.
Chồn bắt đầu kể lể:
- Anh ạ. Trong đời tôi xưa nay chưa từng có lúc nào thấy mình bị lương tâm cắn rứt như hôm naỵ Tôi đã phạm rất nhiều tội. Tất cả bách thú không có giống nào trêu ghẹo được mà tôi tha không trêu. Cả đến Gấu và Sói cũng bị tôi cho nhiều trận thất điên bát đảo. Nhưng nghĩ cho kỹ lại, mỗi khi tôi ghẹo ai một phần cũng là để tự vệ trước. Chúng ta ai chẳng phải tranh đấu để gìn giữ tính mạng Nếu chúng ta rủi sinh ra không có sức mạnh thì phải có trí khôn lanh đối phó để tồn tại với đời., mà đời là một chuỗi ngày đấu tranh mãnh liệt không ngừng.
- Đối với bạn bè thân thiết như Sói tôi cũng trêu, tử tế lắm tôi mới nương tay một chút, nhưng thú thực lắm khi cơ hội cám dỗ mạnh quá tôi không đè nén được. Anh cũng biết chúng ta đều không phải là Thánh, nhưng bắt đầu từ hôm nay tôi hy vọng sẽ tập làm Thánh nhân hay ít nhất cũng thành Đạo nhân. Tôi sẽ dùng đức độ đối xử lại tất cả kẻ thù của tôi. Tôi sẽ tha thứ cả những hành động tranh đấu bỉ ổi nhất của bọn chúng. Nếu Quốc Vương tha tội, tôi sẽ tìm một nơi xa vắng ẩn cư, ăn rễ cây, cành lá, hoa quả mà thôi, không sát sinh hại vật nữa.
Lợn Lòi cảm động bảo:
- Nếu anh có lòng thành thật ăn năn chắc Quốc Vương sẽ tha thứ cho anh.
Đến một ngã tư, Lợn Lòi đang ngần ngại không biết nên đi về phía nào, Chồn chỉ tay bảo:
- Chúng ta đi bên phải, phong cảnh vùng này rất đẹp, lại có một cái trại chăn nuôi.
Chồn không nói rõ tại sao hắn biết rõ vùng này, và cái trại ấy có liên lạc quan hệ với hắn đến trình độ nào. Lợn Lòi vẫn ngây thơ đi theo, Chồn vẫn thành thực kể lể những lời ăn năn hối hận. Bỗng có mấy con gà thơ thẩn đi chơi gần đấy, chúng vừa cười đùa vừa tung tăng chạy nhảy một cách vô tự Một con gà trống rất đẹp mã theo sau các cô gà choi choi, hắn ù hãnh diện vì có cái mào đỏ chói trên đầu, hắn nhìn chung quanh một cách ngạo nghễ tưởng như trên đời chỉ có một mình và bọn gà mái tơ kia thôi.
Cái cảnh tượng này làm Chồn cảm thấy xúc phạm, hắn coi như đã bị con gà Trống kia khiêu chiến, làm nhục đến danh giá của giòng họ nhà Chồn. Hắn tức giận nhẩy đến vồ ngay con gà Trống hỗn láo và nhai ngấu nghiến. Bọn gà con chạy cuống cả lên gọi nhau chui vào rào không còn dám nhìn Chồn đang làm gì nữa.
Lợn Lòi bất mãn nói:
- Anh vừa mới nói bao nhiêu là lời ăn năn hối hận thế mà bây giờ lại hành động như thế đấy? Anh không chừa được tính xấu ấy tôi buồn lắm. Không lẽ anh vừa trông thấy gà là bao nhiêu lời thề thốt hứa hẹn đều trôi ra sông ra biển hết!
- Anh không biết có một chúng bệnh gọi là “ kiện vong” hay sao? Đó là bệnh quên. Tôi mắc bệnh này rất nặng. Thực tôi không hề có ý định giết hại ai cả. Đó chỉ là cơn bịnh đang lên đấy thôi!
Đôi bạn đi qua khỏi trại, nhưng đầu Chồn vẫn quay về phía sau, mắt tìm tòi qua các khe rào.
Lợn Lòi mỉa mai:
- Anh nhìn gì thế? Đường đi trước mặt chớ có phải sau lưng đâu.
Chồn cãi:
- Anh lầm rồi. Tôi có nhìn gà đâu. Đáng lẽ anh phải để yên đừng làm rộn tôi mới phải. Tôi đang tưởng niệm và cầu siêu cho linh hồn con gà vừa mới chết được tiêu diêu miền cực lạc. Vì dù sao cũng là lỗi tại tôi.
Lợn Lòi nghe thế đành phải im lặng cho Chồn đi giật lùi cho đến khi khuất hẳn bóng dáng đàn gà mái tơ.
Quãng đường còn lại không có việc gì đáng tiếc xảy ra, cũng không có trại nuôi gia súc nào, nên Chồn giữ được thái độ bình tĩnh đạo đức của kẻ đang ăn năn hối lỗi.