Nguyên tác: Safe Harbour
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Chương 27
O
phélie nằm ở bệnh viện ba tuần. Matt ở nhà với Pip. Cô bé quay lại trường sau khi mẹ nó nằm viện một tuần. Tuy nhiên Pip vẫn đến thăm mẹ vào mỗi buổi chiều. Còn buổi sáng Matt đến thăm Ophélie, sau đó anh đưa Pip đến trường. Đến chiều anh đón cô bé rồi đưa nó vào bệnh viện. Họ đã làm như thế trong gần ba tuần. Khi Ophélie xuất viện, Matt đã đưa cô lên lầu. Sau sáu tuần cô đã có thể đi lại dễ dàng.
Phổi và dạ dày của cô đã được khâu lại và ruột không còn gặp vấn đề gì nữa. Buồng trứng của cô cũng không sao. Bác sĩ nói cô có thể có con nếu muốn và ruột thừa cũng hoạt động bình thường. Cô đã gặp may một cách khó tin. Lousie Anderson ở trung tâm lấy làm tiếc vì đã để cô rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế. Tuy nhiên Ophélie luôn nói đó là công việc mà cô muốn làm. Đó là sự lựa chọn của Ophélie và không ai ép buộc cô làm công việc này cả. Tuy nhiên sẽ không có bất kỳ tình nguyện viên nào được tham gia vào nhóm tìm kiếm nữa, dù Ophélie vẫn rất muốn làm việc cùng các thành viên trong nhóm.
Ophélie hứa sẽ quay lại trung tâm làm việc sau vài tháng nữa. Matt đồng ý. Hiện tại thì anh đồng ý, nhưng không biết sau này thì sao. Anh nghĩ Ophélie nên ở nhà cùng mình và Pip.
Anh ngủ trong phòng làm việc cũ của Ted sau khi Ophélie về nhà. Anh muốn ở lại để phòng trường hợp cô cần anh. Ophélie vui khi anh có mặt ở đó. Cô vẫn cần sự giúp đỡ của anh và điều đó làm cô cảm thấy an toàn. Còn Pip thì vô cùng hồi hộp.
Lễ cưới được lên kế hoạch. Họ trù tính tổ chức nó vào tháng sáu. Lúc ấy Vanessa cũng có mặt. Matt đã gọi điện thoại cho con gái ở Auckland và cô bé vô cùng vui sướng. Họ đã kể chuyện đó cho Robert nghe khi cậu ghé bệnh viện thăm Ophélie.
Khi về nhà Pip cười và nói với mẹ: “Thế là chúng ta sẽ có một gia đình nữa”. Rõ ràng là Pip rất hạnh phúc và Ophélie cũng thế. Ophélie đã trải qua nhiều bất hạnh đau thương, nhưng giờ đây cô vô cùng hạnh phúc và cảm thấy hài lòng với quyết định của mọi người. Ophélie và Matt bàn với nhau về tuần trăng mật ở Pháp và có ý cho bọn trẻ đi cùng. Dĩ nhiên Pip rất đồng ý với ý kiến này.
Vào một buổi chiều Ophélie nằm nghỉ trên giường trong khi Matt đưa Pip đến trường. Kể từ khi cô bị bắn đã hơn sáu tuần rồi. Giờ đây cô cảm thấy mình khỏe hơn và đã ra ngoài được vài lần. Cô cảm thấy phấn khởi khi tự mình có thể xuống nhà ăn tối.
Các thành viên trong nhóm tìm kiếm cũng đến thăm cô vài lần. Cô đang nghĩ về họ. Điện thoại reo, Ophélie nhấc máy. Giọng nói ở đầu dây bên kia khá quen thuộc, nhưng có vẻ không vui và yếu ớt. Đó là Andrea.
Ophélie muốn dập máy ngay, nhưng dường như Andrea biết điều đó và van xin Ophélie nghe mình nói một lần.
“Làm ơn đi... Hãy để mình nói chuyện với cậu một phút thôi... Rất quan trọng...”. Andrea có vẻ hơi lạ. Cô ấy nghe nói Ophélie bị bắn và hoàn toàn hốt hoảng khi biết tin đó. Andrea nói tiếp: “Mình muốn viết thư cho cậu nhưng lúc ấy mình cũng nằm ở bệnh viện”. Chính điều này làm Ophélie tiếp tục lắng nghe Andrea nói.
Ophélie hỏi nhưng với vẻ không mấy quan tâm: “Sao thế? Cậu gặp tai nạn à?”. Dù gì đi nữa, họ cũng từng là bạn tốt của nhau nhiều năm.
Andrea bối rối: “Không! Tớ bị bệnh”. “Bệnh à? Ý cậu là sao?”.
Sự im lặng xuất hiện trong giây lát. Andrea đã muốn gọi cho Ophélie nhiều tháng qua nhưng cô không dám. Cuối cùng cô nói: “Mình bị ung thư. Chỉ vừa mới phát hiện ra căn bệnh cách đây vài tháng. Bác sĩ nói mình mắc căn bệnh này lâu rồi. Cách đây một năm mình bị đau ở bụng, nhưng mình nghĩ chắc tại căng thẳng nên mới bị thế. Sau đó mình bị đau ở buồng trứng, phổi và giờ là xương. Căn bệnh này lan khá nhanh”. Ophélie vô cùng bàng hoàng. Dù giận Andrea đến mức nào đi nữa, cô cũng không muốn Andrea phải bị như thế. Ophélie đã khóc. “Cậu đã đi hóa trị chưa?”.
“Có. Mình đang thực hiện. Mình đã trải qua hai cuộc phẫu thuật và xạ trị sau đó. Tuy nhiên mình không nghĩ... mình không nghĩ mình có thể qua khỏi. Tình hình có vẻ tệ... Mình biết cậu không muốn gặp mình nhưng mình cần biết... liệu cậu có thể chăm sóc Willie giùm mình không?”. Khi ấy cả hai bật khóc.
Ophélie hỏi: “Ngay bây giờ à?”.
Andrea nói một cách buồn bã: “Không! Chỉ khi mình chết. Mình không nghĩ mình có thể sống được lâu. Chỉ chừng vài tháng nữa là cùng”. Khi ấy Ophélie khóc nức nở. Cuộc đời sao lại thế? Sao lại bất công như thế? Chuyện gì đã xảy ra với mọi người thế? Trước đây là với Ted và Chad... Còn bây giờ là với Andrea. Nghĩ đến điều này Ophélie càng thấy quý trọng Matt nhiều hơn. Cô vẫn còn hoang mang trước những gì mình nghe thấy. Dù những gì Andrea làm với Ophélie có tệ như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn cô ấy bị trừng phạt như thế. “Có lẽ mình bị Chúa trừng phạt vì những gì mình làm với cậu, Ophélie ạ. Mình biết sự hối tiếc không giúp ích gì, nhưng mình vô cùng xin lỗi cậu. Mình suy nghĩ về điều đó rất nhiều lần rồi... Mình xin lỗi... Cậu sẽ chăm sóc Willie giùm mình chứ?”. Cô hỏi lại lần nữa và Ophélie chỉ biết khóc. Sao sự việc lại diễn ra như thế.
Ophélie nói trong nước mắt: “Ừ! Mình sẽ chăm sóc thằng bé”. Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là những gì Matt đã làm cho cô và Pip, dù họ chỉ mới quen nhau tám hay chín tháng. Cô biết Andrea không có ai cả và cô không có sự lựa chọn nào khác. Dù gì Ophélie cũng là mẹ đỡ đầu của Willie. Cô chăm sóc nó là lẽ dĩ nhiên, dù cho nó có là con ai đi nữa. Thằng bé là con của Ted và Andrea. Tội lỗi là ở hai người họ, thằng bé không có tội tình gì. “Thằng bé giờ ở đâu? Cậu nhờ ai đó chăm sóc nó à?”.
Andrea nói với vẻ mệt mỏi: “Mình đã thuê một cô giữ trẻ. Mình muốn thằng bé ở cùng mình cho đến khi mình chết”. Điều này nghe thật kinh khủng, không thể tin được. Cô ấy chỉ mới 45 tuổi và thằng bé không biết cha nó là ai.
Matt bước vào phòng khi Ophélie vẫn đang nói chuyện với Andrea. Anh ngạc nhiên không biết chuyện gì xảy ra. Anh chỉ biết Ophélie đã khóc. Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Anh không muốn quấy rầy cô vì biết cô sẽ kể cho anh nghe mọi việc sau đó.
Ophélie hỏi một cách buồn bã: “Thế mình có thể làm gì cho cậu?”. Cô thực sự không muốn bỏ rơi giọt máu của hai người, đặc biệt là ngay bây giờ, dù mối quan hệ giữ cô và Andrea đã không còn như trước.
Andrea nói có vẻ yếu ớt: “Mình muốn gặp lại cậu. Nhưng giờ đây mình quá yếu, còn việc hóa trị thì thật kinh khủng”.
“Hiện giờ mình không thể ra ngoài được. Mình sẽ cố đến thăm cậu sớm nhất có thể”.
“Nếu có chuyện gì mình sẽ để Willie lại cho cậu. Cậu có chắc sẽ chăm sóc thằng bé không? Cậu sẽ không ghét nó vì những gì mình đã làm chứ?”.
Ophélie nói một cách bình tĩnh: “Mình không ghét cậu. Mình chỉ buồn vì bị tổn thương mà thôi”. Nghe Ophélie nói thế, Andrea hiểu Ophélie đã tha thứ cho cô. Đó không phải là trách nhiệm của Andrea, Ted cũng có phần trong đó.
Andrea nói: “Mình sẽ giữ liên lạc với cậu và cho cậu biết mình như thế nào. Mình sẽ ghi số điện thoại của cậu vào mẫu đơn nằm viện của mình. Mình sẽ đưa nó cho cô giữ trẻ phòng trường hợp có chuyện xảy ra và khi mình không thể gọi cho cậu được nữa”.
“Cậu phải ráng lên Andrea. Đừng bỏ cuộc”. Cô cảm thấy mình bị tác động một cách kinh khủng bởi những gì Andrea nói. Ophélie biết gặp Andrea sẽ là một khó khăn lớn, nhưng cô vẫn nói: “Mình sẽ gọi cho cậu. Hãy cho mình biết tình trạng sức khỏe của cậu như thế nào”.
Andrea vừa nói vừa khóc: “Mình sẽ cho cậu biết. Cám ơn cậu! Mình biết cậu sẽ chăm sóc Willie mà”.
“Mình hứa, mình sẽ chăm sóc thằng bé”. Ophélie quyết định nói cho Andrea nghe về Matt. Cô cần biết chuyện này. “Mình sẽ kết hôn với Matt vào tháng sáu này”.
Im lặng hồi lâu. Andrea có cảm giác mình được tha bổng vì tội phá hoại cuộc đời Ophélie. “Mình rất vui. Matt là một người tốt. Mình mong cả hai hạnh phúc”.
“Mình cũng thế. Mình sẽ gọi cho cậu sớm. Chúc may mắn Andrea”.
“Mình rất mến cậu... và mình xin lỗi vì những gì mình đã làm”. Sau đó họ gác máy và Matt đi vào phòng.
Anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. Ophélie tỏ vẻ căng thẳng. Cô nhìn anh rồi nói: “Đó là Andrea”.
“Em vừa nói chuyện với cô ấy à?”. Cô gật đầu.
“Cô ấy xin em tha thứ à? Cô ấy giỏi thật!”. Matt vẫn còn giận về những gì mà Andrea và Ted đã làm. Ophélie nhận ra mình nên nói cho Matt nghe về việc Andrea nhờ cô chăm sóc đứa trẻ. Làm sao cô có thể từ chối được? Cô không nghĩ mình có thể từ chối lời đề nghị của Andrea. Dù gì thằng bé cũng là em cùng cha khác mẹ với Pip và nó là con trai của Ted.
“Cô ấy sắp chết rồi”.
Matt tỏ vẻ hốt hoảng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”. “Cách đây hai tháng cô ấy phát hiện mình bị ung thư buồng trứng. Nó đã di căn sang phổi và xương rồi. Cô ấy nghĩ chỉ sống được vài tháng mà thôi và muốn em chăm sóc con trai cô ấy...”.
Sau đó cô quyết định nói rõ: “Em đã đồng ý. Anh thấy sao? Em nói với cô ấy chúng mình sẽ kết hôn vào tháng sáu. Nếu anh không muốn, em có thể từ chối Andrea. Nhưng cô ấy không có người thân nào cả. Anh thấy sao về chuyện này?”.
Matt ngồi suy nghĩ một phút. Đây là việc khá quan trọng. Không ai muốn chuyện này xảy ra. Nhưng Matt có thể nhận ra mong muốn của Ophélie. Thật khó từ chối lời yêu cầu, bởi thằng bé là con của Ted và là em cùng cha khác mẹ của Pip. Đây quả là một tình huống kỳ lạ.
“Gia đình chúng ta dường như sẽ lớn hơn nhỉ? Anh nghĩ em có thể chăm sóc thằng bé. Em có nghĩ cô ấy sẽ chết không?”.
“Dường như là thế. Sức khỏe của Andrea tệ lắm”. “Anh nghĩ chúng ta không có sự lựa chọn nào khác.
Dù gì thằng bé cũng rất đáng yêu”. Anh cúi người hôn Ophélie. Matt là một người tốt bụng. Cả hai nhất trí chưa nói cho Pip nghe việc này, cho đến lúc thích hợp. Pip đã quá buồn vì chuyện mẹ nó bị bắn sáu tuần trước, giờ đây cô bé không nên biết chuyện này. Cô bé cũng không cần biết Andrea sắp chết vì chuyện này có thể làm nó đau buồn tột cùng.
Ophélie nhận được bức thư từ Andrea. Andrea cảm ơn Ophélie vì đã nhận lời chăm sóc con trai mình. Vài ngày sau đó cô không nhận được cuộc gọi nào của Andrea. Ophélie định gọi lại cho Andrea, nhưng cô quá mệt nên không thể.
Hai tuần sau đó Matt lái xe đưa Ophélie, Pip và con Mousse ra bãi biển. Họ cùng nhau đi bộ và ngồi tận hưởng ánh nắng. Dù chỉ mới tháng ba, nhưng họ có cảm giác như thể mùa hè đã đến. Họ nói với nhau về kế hoạch cho lễ cưới. Họ đã quyết định tổ chức một cách lặng lẽ trên bãi biển với bọn trẻ và với sự chứng kiến của cha ở Bolinas mà Matt quen biết.
Điều này nghe có vẻ thích hợp. Cả hai đều không muốn lễ cưới diễn ra quá lớn.
Hai ngày sau khi đến bãi biển, họ cùng nhau ngồi sưởi nắng. Ophélie nói không khí ở biển làm cho cô khỏe hơn. Matt đồng ý. Họ chuẩn bị phần ăn trưa vì ở đó không có gì để ăn. Khi về đến Safe Harbour anh để giỏ thức ăn trên bàn và mở nhạc. Ophélie biết anh đang nghĩ gì. Và lần này cô đã sẵn sàng. Họ đã chờ đợi thời gian này từ rất lâu rồi. Nó không như những gì xảy ra ở Tahoe.
Bước vào nhà, Matt choàng tay qua người Ophélie và hôn cô. Cô ngước lên nhìn anh. Lâu lắm rồi họ không ở bên nhau kể từ cái ngày ở Tahoe. Lần này cô đã sẵn sàng. Cô theo anh vào phòng. Hai con người, hai trái tim, hai thế giới đã quyện thành một. Tất cả nỗi đau của họ đã được sóng biển cuốn trôi đi một cách nhẹ nhàng. Đó là những gì họ mong muốn, hi vọng và mơ ước. Ít ra, ở Safe Harbour, họ cũng được ở bên nhau. Và ước mơ của họ đã thành sự thật.