When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ặc dù tớ rất thích thú trước các quy tắc của Tracy đối với hội, nhưng cô nàng đã để lỡ một điều rất quan trọng. Chuyện của Hội những trái tim cô đơn, phải ở lại với Hội những trái tim cô đơn.
Tớ cứ nghĩ đương nhiên là vậy.
Nếu bạn không thể tin một thành viên của hội, vậy thì bạn tin tưởng ai cơ chứ?
Nhưng tớ không tin tưởng một người đưa tin.
Sáng thứ Hai, khi tớ, Tracy và Diane cùng đi tới trường và nói chuyện về Morgan và Tyson, hy vọng cuộc diễn thử của cậu ấy sẽ tiến triển tốt và mong cậu ấy đã chuẩn bị tinh thần mời cô nàng đi chơi. Bọn tớ đang chuẩn bị quẹo vào góc thì Diane chết lặng không nói gì nữa.
“Ôi không”, cô nàng nói. Tớ và Tracy cùng nhìn theo hướng mắt của cô nàng và thấy Rosanna đang nói chuyện với Ryan tại tủ đựng đồ của cậu ấy với vẻ mặt tự mãn.
Chắc chắn là chuyện không hay rồi.
Diane rảo bước nhanh hơn, và Ryan nhìn thấy ba bọn tớ đang đi tới. Cậu ấy nhìn tớ với vẻ mặt bị tổn thương trước khi đóng sập cửa tủ và bước đi.
“Để tớ nói chuyện với cậu ấy”, Diane đi theo cậu ấy.
Tớ biết Tracy cũng định đi theo Rosanna, nhưng cô nàng đứng lại ngay khi nhận thấy vẻ mặt hoảng hốt của tớ. “Penny ơi, không sao đâu”, cô nàng nói. “Nó là đồ đểu”.
Tớ chầm chậm gật đầu. Cơ thể tớ cứng đờ.
“Đến lúc rồi, nó sẽ phải ra khỏi hội”, Tracy nói tiếp. “Tớ sẽ nói với nó”. Tracy đưa tớ ra tủ đựng đồ và giúp tớ mở cửa tủ. Tớ chỉ biết nhìn chằm chằm ra phía trước.
“Không, tớ sẽ nói”, tớ nói. “Vào bữa trưa”. Tớ gần như không nói nên lời.
“Ừ”. Tracy giúp tớ lấy sách. “Cậu cần gì nữa không?”
Có, tớ muốn biết tại sao lòng dạ tan nát đến vậy nếu như tớ không có cảm xúc gì với Ryan.
Diane kể mọi chuyện cho tớ nghe ngay trước giờ ăn trưa. “Rosanna nói với Ryan là cậu tuyên bố trước toàn thể hội rằng cậu nghĩ cậu ấy thật đáng thương, rằng cậu không hề mến cậu ấy như mến một người bạn, và cậu sẽ không bao giờ hẹn hò với cậu ấy”.
“Tớ không nói thế!” Tớ phản đối.
Ừm, chỉ là tớ không nói hai ý đầu tiên thôi.
“Tớ cũng nói với cậu ấy như thế, nhưng cậu ấy buồn lắm. Tớ nghĩ cậu ấy không thích việc cậu nói về cậu ấy trước toàn hội”.
“Được rồi”, Tracy nói xen vào. “Cậu hãy đi chậm một chút và hít hơi đã nhé”. Cô nàng quàng tay quanh vai tớ và nhìn thẳng vào mắt tớ. “Cậu có chắc là cậu muốn làm điều đó ngay bây giờ không?”
Tớ không tin là vào thời điểm này Tracy lại muốn nói lý lẽ. Ngay cả Diane cũng nhìn như thể cô nàng có vấn đề về thần kinh. Tất nhiên là tớ muốn tự mình nói ra điều đó.
Đúng vậy đấy.
Ngay bây giờ.
“Chắc”.
Tớ đi vào nhà ăn với tư thế của một chiến binh ra trận, với Diane và Tracy đi ngay phía sau. Rosanna ngồi cuối bàn nói chuyện với Eileen và Annette tội nghiệp đang để tâm trí bay lên tận trời xanh. Nó hơi nhảy lên khi tớ đặt mạnh chồng sách lên bàn ngay cạnh nó. Cả bàn đều im lặng.
“Tớ có điều cần nói”. Tớ nhìn Rosanna nhưng vẫn nói đủ to để mọi người đều nghe thấy. “Trong nhóm chúng ta có một số người đến đây vì lý do không chính đáng. Họ đến với hội không phải vì tình bạn. Họ bị cuốn hút đến đây nhưng lại không biết cách để trở thành một người bạn tốt ngay cả khi cái mông ngu độn của họ phải tin cậy vào tình bạn đó. Họ ở đây bởi vì muốn được nổi tiếng. Các cậu ạ, trong đời, tớ đã bị lợi dụng quá nhiều lần, đến mức tớ không thể đứng đây và để chuyện đó tiếp tục xảy ra. Bị bọn con trai lợi dụng là quá tồi tệ với tớ. Nhưng bị một đứa con gái lợi dụng... một người đáng ra nên là bạn... thì còn tồi tệ hơn nữa. Những kẻ phá hoại không được hoan nghênh tại Hội những trái tim cô đơn này”.
Rosanna vừa ăn chuối vừa nhìn quanh quất như thể tớ không nói về nó.
“Rõ ràng là tớ nói chưa đủ rõ”. Tớ nghiêng người để mặt đối mặt với nó. “Rosanna Shaw, bạn đã lợi dụng tôi, lợi dụng Hội và niềm tin của chúng tôi. Bạn đặt điều xấu xa đối với điều tôi nói với các thành viên trong nhóm. Bạn không được hoan nghênh trong hội, trong nhà tôi, hay tại chiếc bàn này nữa. Bạn hiểu rồi chứ?”
Con nhỏ nheo mắt nhìn tớ. “Cậu đuổi tớ thật à?”
“Tôi vừa làm vậy đấy!” Tớ cao giọng. “Cút ra khỏi đây, đồ lừa đảo hai mặt”.
“Cút ngay!” Tracy đứng lên vỗ tay, Diane cũng đứng ngay lên, sau đó là Morgan, Kara và Jen. Trong chốc lát cả bàn đều đứng dậy hoan hô tớ.
Rosanna vội vã đứng dậy bước đi. Chất adrenaline dâng ào ào trong cơ thể tớ khi tớ ngồi xuống. Tớ nhìn các khuôn mặt rạng rỡ xung quanh. Tớ thật vui khi có lại hội xưa cũ và luôn ủng hộ mình.
Tớ quay đầu và nhìn thấy toàn bộ mọi người trong quán đều đang nhìn bọn tớ. Ngay cả một vài bàn gần chúng tớ cũng vỗ tay trước sự ra đi của Rosanna.
Tớ bắt gặp ánh mắt của Ryan ở phía cuối phòng và mỉm cười với cậu ấy, nhưng cậu ấy lại quay mặt đi.
Tình cảm giữa các thành viên trong Hội những trái tim cô đơn gắn bó hơn bao giờ hết. Bọn tớ mạnh mẽ hơn, đoàn kết hơn. Có lẽ là do sự đe nạt của thầy Braddock, hoặc sự ảnh hưởng tiêu cực của Rosanna, nhưng dường như tất cả các thành viên của hội đều đầu tư nhiều thời gian và sự quan tâm hơn vào hội, và với nhau.
Bọn tớ đồng tâm hợp lực ủng hộ màn biểu diễn của Diane với tư cách là thành viên của đội bóng rổ trường McKinley Ravens. Chỉ còn hai phút nữa thôi là kết thúc trận đấu nhưng Diane vẫn chưa được đưa vào thi đấu.
“Huấn luyện viên Ramsey phải đưa bạn ấy vào thi đấu chứ - bọn mình đang dẫn trước mười chín điểm cơ mà”, Tracy nói.
Tớ vẫn kín đáo liếc về phía bố mẹ của Diane, và Ryan cũng ngồi ở đó. Tớ đoán là Todd, hoặc bất kỳ nam sinh nào khác, sẽ không đến cổ vũ Diane, mặc dù bạn ấy đã cổ vũ cho họ rất nhiều lần. Tớ cũng cố nói chuyện với Ryan kể từ buổi tan rã với Rosanna hôm thứ Hai nhưng cậu ấy không thèm nhìn mặt tớ. Mỗi lần tớ cố tiếp cận cậu ấy, cậu ấy đều bước đi chỗ khác. Có lẽ cậu ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện trong nhà ăn; ai ai cũng bàn tán về chuyện đó suốt bốn ngày trời.
Đội hoạt náo viên xuống sân. Bọn họ không thể hiện sự nhiệt tình với trận đấu, cứ như thể cổ vũ cho đội bóng nữ là một hình phạt đối với bọn họ.
“Đau lòng quá. Tớ làm tốt hơn nhiều”, Tracy nói khi các hoạt náo viên ẽo uột hỏi xem khán giả đã sẵn sàng xem tiếp trận đấu chưa.
Tiếng o o vang lên và hai đội quay lại sân. Diane kiên nhẫn ngồi ở cuối ghế, hai đầu gối run lên thấy rõ.
Jen ném bóng ngoài biên cho Britney Stewart - cô nàng này vừa bị cầu thủ đội Springfield phạm lỗi. Cả đội xếp hàng trước vạch kẻ ném tự do, và Britney dễ dàng ghi thêm hai điểm cho đội.
“Huấn luyện viên ơi!” Tracy hét lên. “Đưa Diane vào đi!”
Cả năm cầu thủ đội Ravens đang chạy hết tốc lực về phía bên kia của sân thi đấu. Jen dễ dàng lợi dụng sơ hở của đội Springfield để ném bóng vào rổ. Cô nàng túm chặt bóng và đập bóng xuống sân. Một cầu thủ cao và da ngăm của đội Springfield chạy theo và xô ngã cô nàng bằng một cú huých mau lẹ vào hông.
Tiếng còi vang lên vì các trọng tài cần hội ý.
“Rõ ràng là cố ý phạm lỗi”, Tracy rít lên.
Cả đội đứng quanh ghế để huấn luyện viên Ramsey chỉ dẫn. Khi huấn luyện viên nói với cả đội về chiến thuật thi đấu kế tiếp, Diane chăm chú lắng nghe, hai môi mím chặt và bước vào trận đấu.
Cả Hội đứng lên cổ vũ. Băng rôn được kéo lên và tiếng reo hò “Diane” vang lên khắp sân.
Hai mắt Diane nheo lại khi cô nàng đứng trước vạch ném bóng và nhìn Jen để lỡ hai cú ném tự do. Sau đó, khi trận đấu tiếp tục, cô nàng chạy hết tốc lực về cuối phần sân của đội Springfield. Cô nàng cúi xuống sàn và giữ nguyên tư thế thấp này khi cầu thủ phòng vệ của đội bạn tiến về phía mình. Diane vẫn bám theo cầu thủ này và tập trung cao độ vào cơ thể của đối thủ - một mánh khoé do Ryan dạy cô nàng.
Bóng được ném cho một cầu thủ cao và tóc vàng, nhưng cầu thủ này ném trượt bóng vào rổ. Jen lấy lại bóng và ném cho Diane.
Diane rê bóng dọc sân và mọi sự chú ý của cô nàng đều hướng vào rổ trước mặt.
“Diane ơi, cố lên!” Tớ và Tracy cùng hét lên. Tracy tóm tay tớ khi bọn tớ nhìn Diane tiến gần hơn đến rổ bóng và ném bóng gần rổ, và... trượt.
“Diane ơi, không sao hết!” Kara hét lên. Bọn tớ cùng vỗ tay khi đội Springfield xin hội ý.
“Cậu tin được không?” Tracy ra hiệu về phía trước - nơi mà đội hoạt náo viên quyết định nghỉ ngơi. “Bọn họ ngồi xuống ngay khi Diane vào sân. Thảm thương quá”.
Các hoạt náo viên ngồi trên hàng ghế đầu tiên. Missy đang nhắn tin cho ai đó, trong khi các thành viên còn lại đang làm mọi việc có thể để phớt lờ trận thi đấu.
“Hừ, bọn họ làm tớ tức quá. Mới vài tuần trước tụi nó còn bám đít Diane thế mà bây giờ tụi nó không thèm cổ vũ cho đội... cổ vũ là việc của tụi nó cơ mà!”
Tớ gật đầu, và tớ cũng khó chịu trước sự nông cạn của đội hoạt náo viên.
“Tớ chịu đựng thế là đủ rồi”. Tracy đứng lên.
“Tracy ơi, đừng gây ra...”
Trước khi tớ kịp nói hết câu, Tracy đã đứng lên trên ghế, quay đầu ra sau và hét to hết cỡ, “NÓI CHỮ D NÀO!”
Khu khán đài của tớ trùng xuống vì mọi người đều nhìn Tracy.
Tracy có vẻ tức giận. “Nào mọi người, tôi nói là NÓI CHỮ D NÀO!”
Ôi Chúa ơi, có phải Tracy... đang cổ vũ không vậy?
“D!” Morgan, Kara và Amy hét lên.
“NÓI CHỮ I NÀO!” Tracy hét tiếp.
“I!” Hội những trái tim cô đơn bắt đầu gào lên.
“Như thế tốt hơn rồi đấy! NÓI CHỮ A NÀO!” Tracy bắt đầu vỗ tay và vỗ các quả cầu lên đùi.
Các hoạt náo viên bên dưới quay đầu nhìn, miệng há hốc vì kinh ngạc khi phần sân cổ vũ đội Ravens hét “N!” với Tracy.
“NÓI CHỮ E NÀO!”
Cả khán đài vang lên chữ “E!”
“Nghĩa là gì?” Tracy tìm đường đi ra phía trước các hàng ghế.
“DIANE!”
Lúc này cô nàng đã nhanh chân tiến tới nơi đội hoạt náo viên mới ngồi trước đó. “TÔI NGHE KHÔNG RÕ!” Cô nàng đặt tay lên gần tai.
“DIANE!” đám đông đáp lại.
Tiếng o o vang lên và mọi người đều đứng lên cổ vũ. Tracy ngó Missy và đồng đội của con nhỏ và dành cho tụi nó một nụ cười tự mãn để tụi nó biết rằng tụi nó không còn là người kiểm soát đám đông nữa.
Diane quay trở lại sân và nét mặt biểu lộ rõ sự quyết tâm. Chỉ còn chưa đầy mười lăm giây nữa là trận đấu kết thúc. Đội Springfield đang giữ bóng và cầu thủ phòng vệ chậm rãi tiến vào sân. Đội của họ chắc chắn thua trận, vì vậy không có lý do gì để bọn họ tạo cơ hội cho đội tớ ghi thêm điểm.
“MƯỜI...” - đám đông bắt đầu đếm với đồng hồ.
Đôi mắt Diane nhìn đối thủ đang tiến đến.
“CHÍN...”
Cô nàng bắt đầu rê chân tới lui.
“TÁM...”
Cầu thủ phòng vệ của đội bạn cố luồn sang trái nhưng đã quá muộn.
“BẢY...”
Diane đã lấy được bóng và chạy thật nhanh vào sân...
“SÁU...”
... trong khi cả đội Springfield chạy đuổi theo cô nàng.
Diane tập trung vào rổ trước mặt và...
“BỐN...”
... nhảy lên ném bóng một tay.
“BA...”
Bóng đập vào mép rổ và đập vào bảng chắn...
“HAI...”
... và rơi tọt vào rổ.
Tiếng râm ran bị nghẹt lại bởi tiếng reo hò từ đám đông. Diane được vây kín bởi các cầu thủ trong đội. Các hoạt náo viên rời sân với vẻ mặt phẫn nộ. Các khán giả của đội Springfield tỏ ra hoang mang tột độ trước cơn hò reo trước mặt.
Tớ nhớ lại về một Diane ngồi đối diện với tớ tại bàn ăn tối cách đây gần hai tháng. Tớ nhìn các thành viên của hội mà Diane đã mang đến nguồn cảm hứng cho họ. Cô nàng đã chứng minh cho bọn tớ thấy rằng mọi việc đều có thể.
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn