Nguyên tác: Safe Harbour
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Chương 26
M
att ghé thăm Ophélie và Pip sau khi đưa Vanessa ra phi trường để cô bé quay về Auckland. Anh vô cùng buồn sau khi con gái đi khỏi vì phải quay trở về cuộc sống cô độc ở bãi biển. Matt nhận ra rằng, giờ đây mình đã thỏa mãn với cuộc sống. Anh đã có được những gì mình muốn. Anh đã quá mệt mỏi khi phải sống cô độc trong suốt mười năm qua. Nhưng lúc ấy anh không có sự lựa chọn nào khác. Ophélie chưa sẵn sàng để bắt đầu cuộc sống của cả hai như anh mong đợi. Cô chỉ muốn duy trì tình bạn giữa hai người với lời hứa sẽ nỗ lực cải thiện mối quan hệ này. Anh không có sự lựa chọn nào khác mà chỉ biết chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra giữa họ. Nếu không có gì tiến triển và cô không thể nắm bắt được anh, ít ra anh cũng trở thành bạn của cô và Pip. Anh biết chuyện này có thể xảy ra.
Matt vui khi bước vào nhà. Bức chân dung của Pip và Chad đã hoàn tất và được treo ở một nơi trang trọng trong phòng khách.
“Bức tranh đẹp quá!”. Cô mỉm cười một cách hãnh diện và cảm ơn anh lần nữa.
Cô hỏi: “Trước khi đi, Vanessa như thế nào?”. Ophélie đã thật sự quý Vanessa và Robert. Cũng như Matt, cả hai cũng rất tốt bụng, nhân hậu và đáng yêu. Cô thật sự thích họ.
Anh trả lời: “Vanessa hơi buồn khi rời khỏi nơi này”. Rồi anh cũng nhớ đến cái đêm hai người ở cùng nhau. Anh ước gì cô có thể tin tưởng mình. Matt nói tiếp: “Anh sẽ gặp con bé trong vài tuần nữa. Vanessa cũng rất mến em và Pip”.
Ophélie nói một cách từ tốn: “Em và Pip rất quý Robert và Vanessa”. Khi Pip đã lên lầu làm bài tập, Ophélie nhìn Matt một cách buồn bã. “Em xin lỗi về chuyện đã xảy ra ở Tahoe”. Đây là lần đầu tiên cô đề cập đến chuyện này. Nhưng không muốn làm cô thẹn và bối rối, nên Matt nghĩ tốt hơn hết là không đề cập đến chuyện đó. “Lẽ ra em không nên làm thế. Ở Pháp, điều đó được gọi là allumeuse. Em nghĩ đây là từ khá khó chịu. Em không cố ý trêu anh hay biến anh thành một kẻ ngốc. Em nghĩ mình là một kẻ ngốc. Em cứ nghĩ mình đã sẵn sàng cho chuyện đó, nhưng thực tế là chưa”.
Anh không thích nói chuyện này. Anh sợ làm thế sẽ đẩy cô vào một kết cục bi thảm. Dĩ nhiên anh cũng không muốn mối quan hệ của cả hai chấm dứt. Anh muốn cả hai đến với nhau bằng cả tấm lòng và anh sẽ cho cô cơ hội khi cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh vẫn sẽ chờ cô. Matt nói: “Em không hề ngốc, Ophélie à. Thời gian chỉ là một cái gì đó thật buồn cười. Em không thể nhận ra, không thể mua và cũng không thể đoán được những tác động của nó lên con người.
Một số người cần nhiều thời gian nhưng số khác thì không. Em cứ từ từ suy nghĩ”.
Ophélie hỏi một cách buồn bã: “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em không thể?”. Cô lo là mình không thể sống cùng Matt. Ophélie buồn bã, lo lắng và sợ hãi.
“Nếu em không thể, anh vẫn mãi yêu em”. Anh trấn an Ophélie. Đó là tất cả những gì cô muốn nghe. Lúc nào cũng vậy, anh luôn muốn cô cảm thấy an toàn, không bị áp lực và không bị quấy nhiễu. Được ở bên cạnh Matt, cùng đi bộ trên bãi biển với anh khiến cô cảm thấy vô cùng bình yên và thanh thản.
“Đừng làm khổ mình nữa. Em đã lo quá nhiều chuyện rồi. Anh không muốn mình trở thành người khiến em lo lắng. Anh không sao, thật mà”. Matt mỉm cười, nghiêng người về phía trước và hôn vào môi Ophélie. Cô không hề kháng cự. Cô rất vui khi được anh hôn. Cô biết mình đã yêu anh, nhưng cô cũng không biết mình phải làm gì. Nếu như cô yêu ai đó và cho phép bản thân mình quay trở về với cuộc sống hạnh phúc trước đó, người đó chỉ có thể là Matt. Tuy nhiên Ophélie lại sợ. Hình ảnh Ted làm cuộc đời cô sụp đổ khiến cô hết sức sợ hãi. Dù biết thế nhưng cô không muốn thừa nhận điều đó. Cú sốc về Ted không còn nữa, nhưng nó có ảnh hưởng đến tình yêu và niềm tin của Ophélie. Cô không biết nó ở đâu nữa. Chính Ted đã hủy hoại nó. Ophélie tự hỏi cô có ý nghĩa gì với anh, và khi chết đi anh có còn yêu cô không? Nhưng giờ đây cô mãi không nhận được câu trả lời. Những gì còn lại chỉ là những câu hỏi mà cô đưa ra thôi.
Trước khi đi Matt hỏi: “Tối nay em sẽ làm gì?”.
Cô bối rối khi nhìn vào mắt anh. Nhìn gương mặt của Ophélie, anh đã biết câu trả lời và anh vô cùng ghét nó. “Lại là nhóm tìm kiếm nữa ư?”.
Cô đặt các tách trà vào bồn và nói: “Vâng!”. Cô không muốn cãi nhau với anh về chuyện đó.
“Chúa ơi! Anh đã nói là không muốn em làm chuyện ấy nữa mà! Anh không biết điều gì khiến em làm công việc đó và cũng không biết phải thuyết phục làm sao để em nghe đây. Thế nào cũng có chuyện kinh khủng sẽ xảy ra. Ophélie, anh không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với em cả. Có thể họ gặp may nhưng không phải lúc nào thần may mắn cũng hỗ trợ cho họ. Chuyện này đã quá rõ rồi. Nếu em cứ luôn ra ngoài hai đêm một tuần như thế, không sớm thì muộn cũng có chuyện thôi”.
“Em không sao mà”. Cô cố trấn an anh, nhưng điều đó không thuyết phục được anh.
Đúng 5 giờ anh rời khỏi nhà Ophélie và năm phút sau Alice đến trông Pip.
Giờ đây đó là công việc thường xuyên của cô. Ophélie đã làm công việc này từ tháng chín và cô hoàn toàn cảm thấy tự tin về công việc của mình. Tuy nhiên Ophélie lại không nói cho ai nghe điều đó. Cô biết rõ về nhóm tìm kiếm cũng như khả năng của họ. Họ rất nhạy cảm và thận trọng. Họ là những người hùng trên đường. Họ có khả năng bảo vệ mình và bảo vệ những thành viên khác trong nhóm. Dần dần, khả năng của Ophélie cũng được tăng lên. Cô không còn bỡ ngỡ khi đi trên đường nữa.
Đến 7 giờ cô vào xe tải. Bob lái xe có Ophélie còn Jeff và Millie cùng đi trên chiếc xe tải khác. Họ mang khá nhiều thực phẩm, thuốc men, quần áo ấm và những vật dụng cần thiết khác cho những người vô gia cư.
Những chiếc xe tải bắt đầu khởi hành trong đêm tối. Càng về đêm trời càng lạnh. Bob nói Ophélie nên mặc quần dài.
Anh bắt đầu trò chuyện với cô như mọi khi: “Cô sao rồi? Giáng sinh như thế nào?”.
“Khá tốt. Nhưng ngày hôm ấy cũng hơi khó khăn với gia đình tôi”. Cả hai cùng cảm nhận được điều này. Bob gật đầu. Ophélie nói tiếp: “Ngày hôm sau chúng tôi đã đến Tahoe. Chúng tôi đã trượt tuyết với vài người bạn. Hôm ấy thật vui!”.
“Năm ngoái chúng tôi đã đến núi Alpes. Năm nay tôi lại đưa bọn trẻ đến đó nữa dù chuyến đi có hơi đắt tiền”. Điều này làm cô nhận ra mình may mắn như thế nào khi không phải lo lắng nhiều điều trong những ngày lễ. Bob thì khác. Anh phải nuôi ba miệng ăn với món tiền dành dụm ít ỏi, nhưng anh đã làm tất cả cho con mình. Anh hỏi tiếp: “Chuyện tình lãng mạn của cô như thế nào rồi?”. Họ đã chia sẻ với nhau nhiều điều trong khi lái xe vòng quanh các con đường suốt đêm. Họ cùng nhau trao đổi thông tin và lời khuyên, cũng như trò chuyện với nhau khá nhiều về công việc của mình ở văn phòng.
“Lãng mạn gì?”. Cô tỏ ra không biết gì.
“Đừng giả vờ chứ, Ophélie. Cách đây vài tháng ánh mắt cô vô cùng lấp lánh như thể thần tình yêu đã bắn trúng mũi tên vào cô... Chuyện gì đã xảy ra thế?”. Bob thích Ophélie. Cô là một phụ nữ tốt và nhân hậu. Anh có thể nhận biết điều này thông qua những gì cô đã làm cho những người vô gia cư. Anh cũng thường nói với Jeff như thế. Ophélie là một người phụ nữ can đảm. Cô không sợ gì cả, cô chưa bao giờ lùi bước hay sợ hãi. Mỗi đêm, mỗi tuần, cô đều cùng nhóm giúp đỡ người khác. Cả ba người trong nhóm đều yêu mến cô. Họ có khoảng thời gian trò chuyện với nhau khá lâu khi trên đường làm nhiệm vụ.
“Tôi nghĩ mình là con ngốc. Anh ấy là người đàn ông tuyệt vời. Tôi yêu anh ấy. Nhưng tôi không biết phải làm gì Bob à. Tôi chưa sẵn sàng. Tôi nghĩ có quá nhiều chuyện đã xảy ra”. Cô không thể nào giải thích cho Bob biết chuyện về Ted và con của Andrea hay chuyện kinh khủng về bức thư mà Andrea viết cho Ted, những gì Ted đã làm, chuyện về Chad, cậu con trai bị bệnh tâm thần của cô và những vấn đề khác nữa... Những chuyện kinh khủng ấy gần như đã giết chết cô. Cô tự hỏi không biết những gì Andrea nói có phải là sự thật không. Cô đã phát cáu về vấn đề của Chad. Thậm chí Andrea đã lợi dụng Ted. Cô đã vô cùng đau khổ khi đọc lá thư. Cuối cùng cô đã đốt nó. Cô không muốn Pip phát hiện và đọc bức thư ấy.
“Tôi biết, tôi biết. Có hàng khối chuyện kinh khủng đã xảy ra với tôi khi vợ tôi chết. Thật không thể tin được, nhưng giờ đây cô đã vượt qua được tất cả rồi. Dù gì đi nữa, cô cũng tìm được cuộc sống của mình”. Bob nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Opie này. Tôi sắp kết hôn rồi”. Lời nói của anh khiến Ophélie vô cùng vui mừng.
“Tốt quá! Thật tuyệt vời. Các con anh nghĩ gì?”. “Chúng mến và yêu cô ấy. Bọn trẻ luôn thế”. Ophélie biết vị hôn thê của Bob từng là vợ người bạn thân của anh. Dường như câu chuyện của những người góa vợ tương tự nhau. Họ thường kết hôn với em của người vợ quá cố hay vợ người bạn thân của mình.
Ophélie mừng cho Bob: “Khi nào?”.
“Tôi không biết nữa... Trước đây cô ấy chưa từng kết hôn nên cô ấy muốn tổ chức một đám cưới lớn. Tôi chỉ muốn đến Tòa Thị chính và tổ chức hôn lễ ở đó”.
“Đừng như thế chứ! Anh hãy vui lên. Hi vọng lần này anh sẽ sống trọn đời với cô ấy”.
“Đúng thế! Cô ấy là một phụ nữ tốt và cũng là người bạn tốt nhất của tôi mà”.
“Đó cũng là một cách hay”. Câu chuyện này giống hệt chuyện của cô với Matt. Nhưng cô thật sự ghen tị với Bob. Vợ anh ấy chết lâu hơn Ted. Có lẽ vào một ngày nào đó, cô muốn sự thận trọng và những điều kinh khủng đều cuốn trôi đi cùng với cơn gió.
Sau đó họ đã đến Mission. Không có vấn đề gì ở đó cả. Điều này làm cô nhớ đến nỗi sợ hãi không cần thiết của Matt khi cô trên đường làm nhiệm vụ. Cô hoàn toàn cảm thấy thoải mái. Cô đã cười đùa cùng với Millie và Jeff khi uống cà phê và ăn tối trong giờ nghỉ giải lao. Bên ngoài trời rất lạnh. Những người lang thang thật cực khổ. Họ vui mừng khi nhận được những gì nhóm tìm kiếm đưa cho họ.
Bob nói khi bắt đầu lên đường tiếp: “Tối nay lạnh quá!”. Họ đã đi đến con đường số 3, số 4, số 5 và số 6 dù Bob không hề thích chúng. Các con đường này có khá nhiều con nghiện và họ có thể đe dọa các thành viên trong nhóm tìm kiếm.
Những người họ muốn tìm kiếm lại là những người muốn trốn chạy. Jeff thích đuổi theo họ và anh luôn đúng. Anh đã biết được chỗ của số đông những người vô gia cư. Họ đang nằm trên đường và lối đi phía sau hay bất kỳ nơi nào trên đường có thể ngủ được.
Họ gọi cho Jesse khi đang ở giao lộ đường số 5 và số 6 bởi Millie nói cô đã thấy vài người đang ở đó. Những người này đang trong hoàn cảnh vô cùng tuyệt vọng. Bob và Ophélie chờ đợi. Jeff phát túi ngủ và áo khoác trong xe tải cho họ.
Ophélie nói: “Để tôi!”. Bob do dự, nhưng Ophélie đã hành động quá nhanh. Thoáng chốc cô đã có túi ngủ và áo khoác trước khi Bob có thể làm gì.
Bob hét lên: “Ngừng lại!”. Anh vội chạy theo cô, nhưng lối đi vào con hẻm quá dài. Millie và Jeff đang trên đường đến đó. Ophélie dường như đã đuổi kịp những người vô gia cư. Bỗng dưng một người đàn ông vừa gầy vừa cao chặn Ophélie lại và tóm chặt lấy cô. Bob thấy hắn ta đến gần Ophélie, anh liền chạy nhào về phía hắn. Người đàn ôm túm lấy Ophélie bằng một tay. Nhưng kỳ lạ thay, Ophélie không hề sợ hãi. Cô đã biết cách đối phó với những trường hợp như thế này. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn và mỉm cười.
“Anh muốn một cái túi ngủ và một áo khoác chứ?”. Cô tỏ vẻ không sợ hãi và không làm gì hại hắn ta cả.
“Không đâu cưng. Tôi không cần. Cô có gì khác không? Cô có được thứ tôi muốn không?”. Người đàn ông giương đôi mắt kinh khủng nhìn Ophélie.
“Thực phẩm, thuốc men, áo ấm, áo ponso, túi ngủ, chăn choàng cổ, nón, tất, túi mang đồ, tấm bạt và bất cứ gì anh muốn”.
“Cô bán những thứ chết tiệt này à?”. Hắn hỏi với giọng giận dữ. Bob đã chứng kiến mọi việc.
Ophélie bình tĩnh nói: “Không! Chúng tôi tặng không cho anh”.
“Tại sao?”. Hắn có vẻ lo lắng. Bob đứng bất động. Anh cảm thấy phiền phức sắp đến và anh không muốn làm cho mọi việc trở nên tệ hơn.
“Tôi đoán là anh cần nó”.
“Ai vậy?”. Hắn ta vẫn túm chặt lấy Ophélie và hỏi tiếp: “Hắn có phải là cảnh sát không?”.
“Không! Không phải! Chúng tôi đến từ trung tâm Wexler. Tôi có thể giúp gì cho anh không?”.
“Một công việc dở hơi! Khốn khiếp! Tao không cần gì cả!”.
“Đủ rồi đấy!”. Bob nhẹ nhàng bước đến khi Jeff và Millie tiến đến gần họ bằng con hẻm khác. Họ biết có chuyện đang xảy ra nhưng không biết chuyện gì. Họ nghe tiếng Bob nói: “Anh bạn, thả cô ấy ra đi!”.
“Mày là ai? Mày dẫn khách cho nó à?”.
“Anh sẽ gặp vấn đề lớn đó. Chúng tôi không muốn anh gặp rắc rối. Anh bạn, hãy để cô ấy đi”. Bob bắt đầu hối tiếc vì không mang theo súng. Sau đó Jeff và Millie đến gần.
Người đàn ông đang giữ Ophélie vô cùng giận dữ khi thấy ba người tiến đến gần hắn.
“Chuyện gì đây? Những tên đặc vụ à? Những tên này thật giống cảnh sát”.
Jeff hét lên: “Chúng tôi không phải cảnh sát. Tôi từng làm cho hải quân. Tôi sẽ hạ anh nếu anh không thả cô ấy ra”.
Người đàn ông kéo Ophélie ra nửa đường hẻm. Bob bắt đầu thấy hai đồng nghiệp khác của mình đang đứng đó chờ đợi hắn ta một cách thiếu kiên nhẫn. Đây là tình huống mà họ ghét nhất. Họ đang lâm vào thế bế tắc.
“Chúng tôi không chấp nhận những gì anh đang làm. Chúng tôi chỉ mang thuốc và quần áo cho những người vô gia cư mà thôi. Nếu anh không muốn nhận thì thôi. Hãy để cho chúng tôi tiếp tục công việc của mình chứ. Giờ anh cứ làm việc của mình đi. Còn chúng tôi sẽ tiếp tục công việc của chúng tôi. Không ai quấy rầy ai cả”. Tất cả những gì họ muốn là không để cho tính mạng của Ophélie bị đe dọa. Họ không còn cách nào khác nữa. Tuy nhiên kẻ nghiện ma túy đang giữ Ophélie dường như không tin họ.
Hắn chỉ tay vào Millie: “Ả này là ai? Ả có vẻ giống một cảnh sát”. Ophélie không nói gì. Quả thật là Millie trông rất giống một nữ cảnh sát.
Jeff nói: “Cô ấy từng là cảnh sát và từng bắt khá nhiều gái mại dâm”.
“Nhảm nhí! Ả có vẻ muốn bắt tao. Vậy đến đây mà bắt tao này!”. Hắn vẫn giữ lấy Ophélie rồi hướng cô về phía mọi người khiến cô loạng choạng. Cô gần như gục ngã. Nhưng sau đó cô đã lấy lại thăng bằng rồi đứng lên. Sau đó bọn họ nghe mấy tiếng súng nổ. Không ai thấy kẻ nghiện ma túy rút súng. Nhưng chỉ trong một giây hắn đã bắn và nhanh chóng lao đi chạy trốn.
Jeff đuổi theo hắn, còn Bob hét lớn khi hai người đàn ông chạy đi mất hút. Họ đã biến mất và mọi chuyện như đã kết thúc. Sự việc xảy ra quá nhanh. Mọi người chỉ biết Jeff đang rượt theo tên nghiện ma túy ấy. Millie cũng chạy theo Jeff và hét lớn. Họ không được trang bị vũ trang và không thể hạ gục hắn. Nếu bắt được hắn ta, họ không thể làm gì, ngoại trừ tình huống hạ gục hắn hay bị hắn bắn cho một phát. Họ không phải là cảnh sát và những gì Bob muốn là giải quyết vấn đề hiện tại. Anh quay lại bảo Ophélie chạy vào xe tải. Nhưng khi vừa mới quay đi, anh nhận ra là Ophélie đã ngã gục. Nơi cô đang đứng đầy máu. Kẻ nghiện ma túy ấy đã bắn cô.
Bob nói khi cố dìu cô đứng dậy: “Khốn kiếp! Opie... Cô sao rồi?”. Anh muốn đưa cô ra khỏi nơi đây ngay lập tức, nhưng cô bị thương quá nặng và không thể đi được.
Bob hét lớn và Millie là người nghe tiếng anh đầu tiên. Anh ra hiệu để cô gọi Jeff. Ophélie ngã gục trên tay Bob và có vẻ cô đang chạy đua với tử thần. Jeff lấy điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát. Sau đó họ quay lại gặp Bob và Ophélie. Lúc này Ophélie đã bất tỉnh. Bob vô cùng khủng hoảng tinh thần, nhưng cuối cùng anh cũng lấy lại bình tĩnh vì Ophélie vẫn còn thở.
Jeff nói khi quỳ gối cạnh Ophélie: “Chó chết thật!”. Millie chạy nhanh đến lối vào hẻm và vẫy tay ra hiệu cho xe cứu thương.
“Cô gọi xe cứu thương à?”. Bob hỏi.
“Ừ! Tình hình có vẻ không tốt”. Dường như việc đi vào những con hẻm là quyết định không hay. Đây là lần đầu tiên họ mới rơi vào tình huống này. Họ cảm thấy hối tiếc vì để Ophélie làm việc này. Họ đã yêu cầu cô không nên đến quá gần các đối tượng. Không có súng, họ không thể bảo vệ được đồng nghiệp của mình trong những tình huống như thế này. Họ đã nói về phương pháp điều trị tự phục hồi, nhưng dường như nó không có tác dụng. Bob nói với Jeff: “Cô ấy chỉ là một quả phụ với một đứa con nhỏ”.
“Tôi biết... Tôi biết... Họ ở đâu cả rồi?”.
Bob nói: “Dường như họ đang đến”. Anh nhìn Ophélie và để ngón tay lên mạch máu ở cổ cô. Mạch đập yếu hơn trước. Sau đó họ nghe còi báo động và chỉ hai giây sau đó, Jeff thấy Millie vẫy tay. Bác sĩ đã đến.
Họ đưa Ophélie lên xe cứu thương một cách nhanh chóng. Một trong số họ hỏi: “Cô ấy bị trúng mấy phát đạn?”. Jeff đến ngay bên cạnh họ, còn Bob chạy vào xe tải và lái theo xe cứu thương. Anh thầm cầu nguyện khi bắt đầu cho chiếc xe chuyển bánh.
Jeff nói khi nhân viên y tế nhảy lên xe cứu thương: “Ba phát”. Họ cho xe chạy khi một người đóng cửa xe lại.
Jeff trở về xe tải của mình. Millie bám sát theo xe cứu thương. Cả hai chiếc xe tải cùng tăng tốc bám theo xe cứu thương đang chở Ophélie. Đây là lần đầu tiên họ gặp trường hợp khó khăn như thế.
Millie nói: “Ophélie, cô có thể vượt qua mà!”. Mắt cô chăm chú quan sát đường đi, chân cô đạp mạnh xuống bàn đạp ga.
Jeff hít một hơi dài rồi lắc đầu. Anh không muốn phải nói gì. Cả hai người đều thế. “Tôi không nghĩ thế. Cô ấy nhận ba phát đạn ngay ở gần vùng tử. Nếu hắn nhắm chính xác hơn, có lẽ cô ấy đã chết rồi. Không ai có thể sống được như vậy”.
“Tôi cũng nghĩ thế”. Dù bị thương khá lâu nhưng cô vẫn còn sống. Một đồng nghiệp nam của cô trước đây cũng bị bắn, nhưng anh không sao cả. Đôi khi trong cái rủi cũng còn có cái may.
Khoảng hơn năm phút sau họ có mặt tại bệnh viện. Cả ba người đều nhảy ra khỏi xe tải và theo nhân viên y tế vào bệnh viện. Họ đã cắt đi phần áo nơi Ophélie bị trúng đạn. Cô vẫn nằm trên băng ca và không biết chuyện gì đang xảy ra. Máu chảy quá nhiều khiến Ophélie bất tỉnh. Các bác sĩ đang gắn bình ôxy cho cô. Ba đồng nghiệp của Ophélie ngồi đó yên lặng. Họ không biết nên gọi cho người thân nào của cô nữa. Họ cảm thấy có lỗi khi gọi cho đứa trẻ và đoán bên cạnh đứa bé còn có cô giữ trẻ.
Jeff hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”. Anh đang lưỡng lự và thật khó để anh gọi điện báo tin Ophélie đang bị thương.
Bob bình tĩnh nói: “Nếu là tôi, tôi nghĩ con mình cũng muốn biết tình trạng hiện tại của tôi”.
Cả ba người đều cảm thấy khó xử. Jeff hỏi trước khi ra ngoài gọi điện thoại: “Cô bé ấy mấy tuổi?”.
“Mười hai. Tên cô bé là Pip”.
Millie hỏi: “Anh có muốn tôi gọi cho cô giữ trẻ hay là nói trực tiếp với cô bé?”. Dù gì thì khi một người phụ nữ gọi điện thoại sẽ làm cô bé đỡ sợ hơn. Thật kinh khủng khi phải nói với cô bé là mẹ nó bị bắn hai phát vào ngực và một phát vào bụng. Jeff lắc đầu, rồi bắt đầu quay số. Những người còn lại nín thở chờ đợi. Ít ra họ cũng không phải báo tin là Ophélie đã chết.
Tiếng chuông điện thoại reo lên ở nhà Matt vào hai giờ sáng. Matt đã ngủ gần được hai tiếng và bỗng dưng thức giấc vì nghe tiếng chuông điện thoại. Giờ đây anh đã gặp được các con nên không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ một cuộc điện thoại nào. Anh lo lắng không biết ai đã gọi cho mình vào giờ này. Anh tự hỏi là ai, Robert hay Vanessa gọi? Và anh hi vọng người đó không phải là Sally.
Anh nói với giọng ngái ngủ: “Xin chào!”.
“Chú Matt!”. Đó là Pip. Qua lời nói của cô bé, anh có thể cảm nhận được có chuyện gì đó kinh khủng đang xảy ra.
“Có chuyện gì thế Pip?”.
“Mẹ cháu có chuyện rồi. Mẹ cháu bị bắn và đang ở bệnh viện. Chú có thể đến không?”.
“Ngay bây giờ?”. Anh bắt đầu tung chăn và bước ra khỏi giường. “Chuyện gì đã xảy ra thế?”.
“Cháu không biết nữa. Họ gọi cho Alice và sau đó cháu đã nói chuyện với họ. Có một người đàn ông nói mẹ cháu bị trúng ba phát đạn”.
“Mẹ cháu còn sống chứ?”. Anh sửng sốt khi nghe tin này. “Dạ còn...”. Giọng cô bé nhỏ hơn, nó đang khóc. “Người đàn ông có nói chuyện gì đã xảy ra không?”. “Không! Chú đến chứ?”.
“Ừ! Chú sẽ cố gắng đến đó một cách nhanh nhất”. Anh không biết mình phải đến đâu. Đến bệnh viện hay đến nhà Ophélie. Anh muốn ở cạnh Ophélie, nhưng dường như Pip cũng cần anh.
“Cháu đi chung với chú có được không?”. Matt hơi do dự nhưng sau đó anh nói: “Được! Cháu thay đồ đi! Chú sẽ đến nhanh thôi. Mẹ cháu đang ở đâu?”.
“Bệnh viện đa khoa San Francisco. Mẹ cháu vừa mới chuyển đến đó. Mọi việc mới xảy ra thôi. Đó là tất cả những gì cháu biết”.
“Được rồi! Chú sẽ đến ngay!”. Anh không muốn phí thời gian để nói chuyện hay trấn an cô bé. Anh thay đồ, lấy ví và chìa khóa xe rồi chạy nhanh ra xe. Thậm chí anh cũng không màng khóa cửa trước. Anh gọi điện cho bệnh viện. Họ không có tin gì, ngoại trừ Ophélie đang trong tình trạng nguy kịch. Các bác sĩ đang thực hiện cuộc phẫu thuật và không ai biết cô như thế nào.
Matt chạy thật nhanh rồi tăng tốc khi ra xa lộ. Anh gần như bay qua khỏi cầu, đưa cho người phụ nữ ở trạm thu phí vài đồng. Anh đến nhà Ophélie 20 phút sau khi Pip gọi. Anh không muốn lãng phí thời gian để vào nhà. Pip nhanh chóng chạy ra ngoài. Cô bé đang sợ hãi và gương mặt rất xanh xao.
Matt hỏi: “Cháu ổn chứ?”. Cô bé lắc đầu cho Matt biết nó không sao. Nhưng cô bé quá sợ hãi. Nó đã khóc và gần như ngất đi. Matt cầu nguyện sao cho chuyện đó không xảy ra. Anh cũng cầu nguyện nhiều hơn cho mẹ nó. Anh không nói cho Pip nghe về chuyện mà mẹ nó làm trên đường với những người trong nhóm tìm kiếm. Anh luôn sợ hãi về chuyện đó và đã lường trước thế nào chuyện này cũng xảy ra. Anh đã khuyên Ophélie, nhưng cô không nghe. Anh đã đúng. Tuy nhiên điều anh quan tâm bây giờ là không biết Ophélie có qua khỏi cơn nguy kịch này hay không.
Họ lái xe nhanh đến bệnh viện trong im lặng. Đậu chiếc xe trong bãi xe của bệnh viện, anh và Pip cùng chạy nhanh vào bên trong. Jeff, Bob và Millie đã nhìn thấy họ và nhận ra họ là ai nhờ cô bé. Cô bé trông hệt mẹ nó, ngoại trừ mái tóc đỏ hung.
Bob đến gần cô bé và hỏi: “Cháu có phải là Pip không? Chú là Bob”.
“Cháu biết”. Cô bé nhận ra anh qua mô tả của mẹ nó. Cô bé hỏi với vẻ lo lắng: “Mẹ cháu đâu?”. Matt tự giới thiệu mình với họ. Anh có vẻ giận lắm nhưng anh không thể đổ tất cả mọi lỗi lầm cho họ vì đó là sự chọn lựa của Ophélie. Tuy nhiên anh vẫn giận.
Millie giải thích: “Họ đang lấy viên đạn ra”. Matt hỏi: “Cô ấy ra sao rồi?”.
“Chúng tôi không biết. Họ không hề nói gì với chúng tôi từ khi cô được đưa vào đây”. Dường như họ đã đứng đó hàng giờ đồng hồ rồi. Cuối cùng tất cả cũng ngồi xuống.
Bob đi mua cà phê. Millie nắm chặt tay Pip. Tay kia của cô bé cũng luôn nắm chặt tay Matt. Họ ngồi trong im lặng. Không ai có thể nói được điều gì. Pip dường như vô vọng và không ai có thể nói dối cô bé. Khả năng sống sót của Ophélie quả là mong manh.
Matt hỏi: “Họ đã bắt được kẻ đã bắn cô ấy chưa?”. Jeff giải thích: “Chưa. Nhưng chúng tôi có thể nhận diện được hắn. Nếu có ảnh của hắn chúng tôi sẽ nhận ra ngay. Tôi đã rượt theo hắn nhưng không bắt được hắn. Vả lại tôi không muốn để cô ấy lại một mình”. Matt gật đầu. Nếu bắt được hắn ta nhưng Ophélie không còn nữa thì cũng thật vô nghĩa. Không ai có thể làm cô sống lại kể cả anh hoặc Pip. Nhưng may mắn là cô không chết.
Anh đến bàn làm việc của y tá vài lần và hỏi họ về tình hình Ophélie. Nhưng họ trả lời các bác sĩ vẫn đang phẫu thuật cho cô. Ophélie ở đó đã bảy tiếng đồng hồ và cô vẫn còn sống.
Sau đó Jeff gọi cho trung tâm nhưng không ai bắt máy cả. Vào khoảng 9h30 sáng, một bác sĩ ra ngoài và nói chuyện cùng mọi người. Matt sợ khi nghĩ đến những gì bác sĩ sẽ nói. Pip cũng thế. Từ khi đến đây Matt lúc nào cũng nắm chặt tay Pip. Cô bé vô cùng lo lắng và anh cũng thế.
Bác sĩ nói: “Cô ấy đã qua cơn nguy kịch. Nhưng chúng tôi vẫn không biết tình hình sẽ ra sao. Viên đạn đầu tiên đi qua phổi và xuyên qua lưng. Viên thứ hai xuyên qua cổ nhưng không xuyên qua cột sống. Cô ấy khá may mắn, nhưng cô ấy không thể nói chuyện ngay bây giờ. Viên thứ ba bắn trúng tử cung và ruột thừa, làm tổn thương dạ dày và ruột nghiêm trọng. Chúng tôi đã làm phẫu thuật suốt bốn tiếng. Chúng tôi hi vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp”.
Pip hỏi với giọng run run: “Cháu gặp mẹ được không?”. Suốt đêm cô bé không nói lời nào. Bác sĩ phẫu thuật lắc đầu. “Chưa được đâu cháu. Mẹ cháu đang phẫu thuật hồi sức đặc biệt. Nhưng trong hai tiếng nữa nếu tình trạng mẹ cháu ổn định cháu có thể vào thăm. Mẹ cháu vẫn bất tỉnh, nhưng vài giờ sau có thể bà ấy sẽ tỉnh lại. Mẹ cháu là một người cứng rắn và mọi người sẽ cố gắng giúp bà ấy hồi phục”.
Pip hỏi tiếp: “Thế mẹ cháu có chết không?”. Cô bé nắm tay Matt chặt hơn. Matt nín thở nghe bác sĩ trả lời.
Bác sĩ nhìn Pip: “Chú hi vọng là không. Mẹ cháu vẫn còn sống nhưng bị thương rất nặng. Cô ấy đã được phẫu thuật và qua khỏi cơn nguy kịch nhưng tình trạng vẫn rất nghiêm trọng. Chú và mọi người sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể để cứu mẹ cháu”.
Bob nói: “May quá!”. Anh đang cầu nguyện và mong Ophélie sẽ tỉnh lại.
Pip ngồi xuống, trông như một bức tượng gỗ nhỏ. Cô bé không đi đâu cả. Matt và những người khác cũng thế. Họ chỉ ngồi đó chờ đợi. Đến trưa một cô y tá đến và nói họ có thể đến phòng hồi sức đặc biệt.
Đó là một nơi rất kinh khủng.
Từ cửa kính, họ có thể thấy người Ophélie gắn đầy máy móc. Ở đó có các màn hình và các đường đồ thị đang nhảy liên tục. Ba người đang ở đó giám sát tình hình sức khỏe của cô. Mỗi nơi trên cơ thể cô đều gắn đầy kim, băng vết thương và các ống. Người cô tái xanh như một xác chết. Mắt cô vẫn nhắm khi Matt và Pip bước vào.
Pip đứng ở chân giường và nói: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ!”. Matt đứng cạnh cô bé. Anh làm mọi thứ có thể để Pip không nhìn thấy nước mắt anh đang rơi. Anh biết mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho cô bé. Tất cả những gì anh muốn là chạm vào Ophélie. Dường như họ làm mọi thứ vì cô. Cả đêm hôm qua cho đến nay họ đều đứng đó. Nhưng Ophélie vẫn không cử động. Y tá nói họ cần phải về để bệnh nhân nghỉ ngơi, người thân chỉ có thể thăm Ophélie năm phút mỗi giờ. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Pip. Cô bé sợ mẹ sẽ bỏ nó mà đi. Ophélie là người thân duy nhất của cô bé. Như thể cảm nhận được nỗi đau của con gái, Ophélie mở mắt và nhìn cô bé, rồi sau đó nhìn Matt. Cô mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Pip nói vọng vào phòng: “Mẹ? Mẹ có nghe con nói không?”. Ophélie gật đầu. Toàn cơ thể cô đều bị thương, ngoại trừ vùng đầu. Mặt nạ ôxy đã được lắp vào mặt cô.
Ophélie nói thầm: “Mẹ yêu con, Pip”. Sau đó cô quay sang nhìn Matt. Cô biết anh sẽ nói gì. Anh từng khuyên cô nhiều lần nhưng cô không nghe. Khi ngã gục xuống, cô nghĩ đến anh, đến những gì anh nói trước đây. Anh đã hoàn toàn đúng.
Giờ đây, anh đang đứng đó và cô sợ anh sẽ nổi nóng với cô. Cô vui khi thấy anh đi cùng Pip và tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra? Có lẽ Pip đã gọi cho anh. Ophélie nói: “Chào Matt...”. Sau đó cô nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ. Cả hai bật khóc khi rời khỏi phòng. Cả hai hiểu Ophélie đã rất nỗ lực để nói chuyện với họ, nhưng cô có phục hồi được hay không, vẫn chưa ai biết được.
Những người khác hỏi khi họ trở về: “Cô ấy sao rồi?”. Họ đã chờ đợi một cách căng thẳng ở phòng chờ và họ càng lo hơn khi thấy Matt và Pip khóc. Họ sợ là Ophélie đã chết.
Pip nói với đôi mắt đẫm lệ: “Mẹ đã nói chuyện”. Bob ngạc nhiên: “Thật ư? Mẹ cháu nói gì thế?”.
“Mẹ nói mẹ yêu cháu”. Cô bé có vẻ vui. Nhưng mọi người đều biết có thể đó là lời trăng trối cuối cùng của cô. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đồng nghiệp của Ophélie trở về trung tâm vào trưa hôm đó và hứa đến tối sẽ quay lại. Họ về nhà và ngủ vài tiếng. Sau đó trung tâm tổ chức một cuộc họp để bàn về vấn đề an toàn của nhóm tìm kiếm. Mọi người bàng hoàng khi nghe tin Ophélie bị bắn. Bob và Jeff nói họ nên mang theo súng và nên được trang bị vũ khí. Millie cũng đồng ý. Tuy nhiên câu hỏi lớn đưa ra là liệu nhóm có cần thêm nhân viên tình nguyện thay thế cho Ophélie không. Rõ ràng không ai tình nguyện tham gia nhóm cả. Mọi người đều biết đây là công việc nguy hiểm và Ophélie nhận ra điều này quá trễ.
Matt ở bệnh viện cùng Pip suốt cả buổi trưa. Sau đó họ được gặp Ophélie lần thứ hai. Lần này Ophélie đã tỉnh dậy nhưng với vẻ vô cùng đau đớn. Y tá đã tiêm cho cô một lượng nhỏ morphine. Matt cố bảo Pip về nhà nghỉ ngơi và ăn uống gì cho lấy lại sức. Cô bé đồng ý. Anh cùng Pip về nhà. Con Mousse đang đứng ở cửa chào đón họ. Matt làm món trứng tráng.
Điện thoại có hai tin nhắn gửi đến từ trường của Pip. Họ muốn gia đình quan tâm đến cô bé nhiều hơn nữa. Alice đã gọi cho họ vào sáng hôm đó và để lại vài dòng trên bàn ăn bảo Pip hãy gọi cho cô nếu cần. Cô còn nói sẽ quay về dẫn con Mousse đi dạo vào trưa hôm ấy.
Matt đưa con Mousse đi dạo trước khi họ ăn. Sau đó Pip và anh cùng ngồi bên bàn ăn. Pip có vẻ mệt mỏi. Cô bé không thể ăn nổi, Matt cũng thế.
Cô bé hỏi: “Chúng ta quay lại được chưa?”. Nó có vẻ lo lắng. Cô bé không muốn có chuyện gì đó xảy ra với mẹ nó. Nó bắt đầu bồn chồn lo lắng như con mèo trên đống lửa.
Matt kiên nhẫn hỏi: “Sao chúng ta không đi tắm trước khi quay lại bệnh viện?”. Quả thật là hai người trông thật bê bối với vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ. Họ cần phải nghỉ ngơi trước khi quay lại thăm Ophélie.
Cô bé nói: “Cháu không mệt”. Anh không muốn ép cô bé, nhưng cả hai đồng ý họ sẽ đi tắm và nghỉ ngơi một chút. Pip muốn quay lại thăm mẹ vào tối hôm đó.
Matt không hề phản đối. Anh cũng muốn thăm Ophélie. Sau khi đưa con Mousse đi dạo, anh quay về chở Pip đến bệnh viện. Họ lại ngồi trên ghế dài ở phòng hồi sức đặc biệt để chờ.
Y tá nói bạn của họ vừa mới đến thăm Ophélie, nhưng cô vẫn ngủ. Khi Matt đến coi, Ophélie vẫn trong tình trạng nguy kịch. Pip vẫn đang ngồi ghế ở phòng đợi. Cô bé có vẻ buồn ngủ, còn Matt cảm thấy hơi yên tâm. Anh ngồi nhìn cô bé và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra cho cho nó nếu Ophélie chết. Anh không thể chịu nổi khi nghĩ điều đó. Nếu họ cho phép, anh sẽ mang Pip về sống cùng mình hoặc sẽ tìm một căn hộ trong thành phố. Khi ấy tâm trí anh toàn nghĩ đến những khả năng xấu có thể xảy ra. Đến hai giờ sáng, y tá đến gặp anh. Cô có vẻ nghiêm túc và Matt hơi lo sợ.
Cô nói: “Vợ anh muốn gặp”. Anh không nói gì, nhẹ nhàng để tay Pip xuống và đi theo cô đến phòng hồi sức đặc biệt. Ophélie đã tỉnh và nhìn Matt với vẻ lo âu. Cô bảo anh ngồi gần mình. Matt vô cùng sợ hãi khi có cảm giác chuyện kinh khủng gì đó đã xảy ra. Sau đó anh cúi người xuống và chạm nhẹ vào má cô. Cô bắt đầu nói thầm với Matt, nhưng có vẻ rất khó khăn.
“Em xin lỗi, Matt... Anh đã đúng... Em rất lấy làm tiếc... Anh sẽ chăm sóc cho Pip chứ?”. Đó là những gì anh sợ phải nghe thấy. Ophélie sợ mình sẽ chết và muốn Matt lo cho Pip. Anh biết cô bé không còn ai khác ngoại trừ vài anh em họ xa ở Paris. Ở đây không ai có thể lo cho cô bé ngoại trừ anh.
Matt cầu xin: “Em biết anh sẽ... Ophélie, anh yêu em... đừng đi, em yêu... Hãy ở lại... Anh và Pip cần em... Em sẽ khỏe mà...”
Cô hứa: “Em sẽ không đi đâu cả...”. Sau đó cô lại thiếp đi. Cô y tá ra hiệu cho Matt rời khỏi phòng.
Anh vội hỏi cô y tá: “Cô ấy thế nào rồi? Có gì thay đổi không?”.
Cô y tá trấn an anh: “Cô ấy đang dưỡng sức mình đấy mà”. Cô còn bảo anh và Pip nên ở đây cả ngày lẫn đêm. Matt và Pip không thể nào rời khỏi bệnh viện, trừ lúc họ về nhà nhưng chỉ mất chưa đầy hai tiếng. Vào buổi sáng họ vẫn ở đó. Ophélie dường như đã đỡ hơn.
Anh đưa Pip về nhà cô bé lại và nói anh muốn mua vài thứ và về nhà một chút. Họ đã nói chuyện với nhau trong bữa điểm tâm và quyết định ghé cửa hàng của Macy để mua đồ. Rõ ràng là Pip không muốn anh đi.
Cuối cùng anh cũng gọi cho Robert và kể mọi chuyện cho con trai nghe. Anh cũng gọi điện thoại cho Alice và bảo cô nên dẫn con Mousse đi dạo thường xuyên. Kế tiếp anh gọi điện thoại cho trường của Pip. Họ nói với anh cô bé không cần phải đến trường. Họ rất thông cảm cho hoàn cảnh của Pip và hi vọng mẹ cô bé sẽ sớm hồi phục. Matt cũng nhận được vài cuộc gọi từ trung tâm Wexler. Nhưng anh không muốn nói chuyện với họ, không muốn nghe bất kỳ những gì họ nói.
Sau khi đã mua vài món đồ ở cửa hàng Macy, cả hai quay lại bệnh viện và cùng thức suốt đêm ở phòng hồi sức đặc biệt.
Vào tối hôm ấy Ophélie trông có vẻ đỡ hơn. Bob, Jeff và Millie đến để thăm cô và nhận ra điều này. Sau khi ba người ấy đi khỏi, Matt đắp chăn cho Pip. Cô bé nhìn Matt và nói:
“Cháu yêu chú, chú Matt”.
“Chú cũng thế”. Anh đã mua đủ quần áo và đồ dùng cho cả tuần. Không sớm thì muộn anh cũng phải trở về bãi biển. Tuy nhiên, anh cũng đã lên kế hoạch ở lại thành phố cùng Pip. Anh có vẻ không muốn rời khỏi đây.
Cô bé hỏi: “Chú có yêu mẹ cháu không?”. Ophélie chưa bao giờ chắc chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. Cả hai đều rất dè dặt trong chuyện này.
“Có chứ”. Matt nhìn cô bé mỉm cười và cô bé cũng thế. “Thế chú sẽ kết hôn cùng mẹ cháu khi mẹ cháu hồi phục chứ?”. Matt có cảm giác như thể chính mẹ nó hỏi vậy. Anh cũng từng nghĩ đến điều này. “Mẹ cháu cần chú, chú Matt và cháu cũng thế”. Anh muốn khóc khi nghe cô bé nói như vậy và anh không chắc mình sẽ nói gì với nó. Trước khi bị bắn Ophélie chưa bao giờ nói cho anh biết cảm giác của cô hay những gì cô muốn dù anh đã nói tất cả cho cô nghe.
Matt nói một cách thẳng thắn: “Ừ! Chú nghĩ chú và cháu sẽ hỏi mẹ cháu, phải không?”.
“Cháu nghĩ mẹ cháu cũng yêu chú, nhưng mẹ sợ. Cha cháu không đối xử tốt với mẹ. Ông ấy thường lớn tiếng với mẹ về chuyện anh Chad. Anh ấy bị bệnh và làm những việc kinh khủng, như tự vẫn. Nhưng cha cháu không nghĩ anh ấy bệnh. Ông ấy hay lớn tiếng với mẹ và nghĩ vấn đề đó là do lỗi của mẹ cháu”.
Matt cũng biết được điều này. Cô bé nói tiếp: “Cháu nghĩ có lẽ mẹ cháu sợ chú không có ý định nghiêm túc, mặc dù lúc nào chú cũng nghiêm túc với hai mẹ con cháu. Nhưng mẹ cháu sợ sau khi kết hôn chú không còn đối xử tốt với mẹ nữa. Cha cháu thực sự là một người cộc cằn, hay gắt gỏng, dù ông ấy là người thông minh. Cha cháu chưa bao giờ cư xử tốt với mẹ... Chú biết không, mẹ cháu cũng lo chú sẽ chết đi, hệt như cha của cháu vậy. Mẹ cháu thật sự yêu cha dù ông ấy hay gắt gỏng và chưa bao giờ trò chuyện nhiều với hai mẹ con cháu. Ông ấy luôn bận rộn. Nhưng cháu nghĩ cha cũng yêu hai mẹ con... Chú sẽ nói với mẹ cháu rằng, chú sẽ đối xử tốt với cả hai mẹ con cháu chứ?”. Matt không biết mình nên cười hay nên khóc khi nghe cô bé nói thế. Thay vì trả lời, anh cúi người hôn lên trán Pip và nói đùa: “Chú nghĩ, nếu mẹ cháu không kết hôn với chú, chú nên kết hôn với cháu đấy. Cháu là một cô bé rất hiểu chuyện”.
Pip cười lớn trước lời nói đùa của Matt khi nằm trên ghế dài ở phòng chờ, cô bé nói: “Chú quá già so với cháu, Matt. Nhưng chú khá dễ thương và xứng đáng làm cha cháu”.
“Cháu cũng dễ thương lắm”.
Pip hỏi lại một cách nghiêm túc: “Chú sẽ hỏi mẹ cháu chứ?”.
“Chú sẽ cố gắng. Chú nghĩ chúng ta nên đợi cho đến khi mẹ cháu hồi phục. Có được không?”.
Pip suy nghĩ rồi chau mày. “Cháu không nghĩ chú có thể đợi lâu. Cháu nghĩ, khi chú hỏi cưới mẹ cháu, biết đâu mẹ sẽ nhanh chóng bình phục? Chú nghĩ sao? Nó có thể giúp mẹ cháu cảm thấy khỏe hơn”.
Nhưng nó cũng có thể làm cô ấy sợ đến chết khiếp. Anh biết điều này rõ hơn Pip. Anh nhớ khá rõ đêm mà họ ở Tahoe, lúc đó cô đã rất sợ hãi. Hôn nhân không phải như Pip nghĩ. Nhưng nếu Ophélie muốn, anh sẵn sàng kết hôn với cô ngay.
Sau đó Pip chìm dần vào giấc ngủ. Nó vui vì đã nói chuyện với Matt. Anh ngồi đó nhìn cô bé ngủ, rồi lại lặng lẽ cười một mình.
Anh gọi điện cho Robert và hứa sẽ kể chi tiết mọi chuyện cho cậu nghe. Sáng hôm ấy Robert nói sẽ từ Stanford đến thăm Ophélie. Nhưng Matt nói cậu không thể gặp Ophélie và hứa sẽ cho cậu biết tình hình của Ophélie. Robert thở phào nhẹ nhõm khi nghe cha nói Ophélie vẫn còn sống. Robert đã vô cùng hoang mang khi nghe tin cô bị bắn.
Việc Ophélie bị bắn được loan tin khắp nơi. Bệnh viện đã phải tiếp khá nhiều phóng viên. Họ nói có nhiều nhân viên tình nguyện ở trung tâm Wexler bị bắn và đang trong tình trạng nguy kịch ở bệnh viện San Francisco nhưng vẫn còn sống.
Jeff đến bệnh viện vào nửa đêm và cho Matt biết tin kẻ bắn Ophélie đã bị bắt. Họ nói thầm với nhau vì Pip đang ngủ. Jeff vui vì đã cho Matt hay tin. Anh và hai người còn lại đã đến đồn cảnh sát nhận diện tên tội phạm. Hắn đã bị bắt cách Jesse, nơi Ophélie bị bắn, khoảng ba dãy phố.
Kẻ đó vẫn mang theo súng bên người. Tuy nhiên ngày hôm sau hắn đã bị bắt và mang đi nhận diện. Hắn là một kẻ có tiền án tiền sự. Đây là một tin vui cho mọi người, ngoại trừ Ophélie. Mạng sống của cô vẫn đang bị đe dọa.
Nhưng vào ngày hôm sau cô trông đã khỏe hơn. Cô đã cười được khi mọi người đến thăm. Ophélie hỏi khi nào mình có thể về nhà. Ca phẫu thuật đã thành công. Không ai cảm thấy nhẹ nhõm hơn Pip, ngoại trừ Matt. Ophélie nói cả hai nên về nhà nghỉ ngơi. Mặt cô vẫn còn tái xanh, nhưng có vẻ ít bị đau đớn hơn. Matt nói anh sẽ đưa Pip về nhà và sẽ trở lại vào trưa hôm đó. Trong lúc đi ra khỏi phòng hồi sức đặc biệt, Pip nhìn Matt với ý hỏi anh đã hỏi mẹ nó về vấn đề mà cả hai nói vào tối hôm qua chưa?
“Ngay bây giờ à? Cháu không nghĩ chúng ta nên đợi cho đến khi mẹ cháu khỏe hơn sao? Có lẽ mẹ cháu sẽ đồng ý nếu cô ấy không còn đau nữa”.
“Cháu nghĩ chú nên nói điều này với mẹ cháu khi bà ấy vẫn còn mê man”. Pip sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có được kết quả như mong đợi. Matt cười với cô bé khi cả hai rời khỏi bệnh viện.
Matt nói: “Cháu nên nghĩ mẹ sẽ đồng ý nếu khỏe hẳn”. Anh bắt đầu cảm thấy vui vì Ophélie đã hồi phục. Mọi việc tạm thời ổn, Ophélie cũng đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Tuy nhiên anh vẫn căng thẳng và lo lắng về cô.
Pip nói: “Có lẽ chú cần giúp đỡ. Chú biết mẹ cháu là người ngoan cố như thế nào mà. Mẹ cháu chỉ sợ phải kết hôn lần nữa. Mẹ nói với cháu như thế đấy”.
“Ừ! Ít ra chú cũng không bắn mẹ cháu”. Pip cười: “Có lẽ thế!”.
Họ về nhà. Con Mousse vẫy đuôi mừng hai người. Chú chó không hiểu vì sao mấy hôm nay mọi người lại để nó ở nhà một mình. Matt nấu ăn rồi nghỉ ngơi, anh đã thức trắng hai đêm rồi. Pip dường như lên tinh thần khi biết mẹ nó dần hồi phục. Cô bé vui vì có Matt ở nhà cùng cho đến khi mẹ nó trở về.
Sau đó họ lại quay vào bệnh viện. Ophélie đã có một đêm thật khó khăn. Y tá nói đó là hiện tượng sau phẫu thuật. Ophélie bị đau nhiều hơn. Họ bắt đầu tiêm morphine cho cô. Tuy nhiên tình trạng của cô là từ nguy kịch đã chuyển sang ổn định hơn. Cô đã hồi phục đáng kể trước sự ngạc nhiên của nhiều người. Tối hôm đó Matt quyết định đưa Pip về nhà. Anh nói cả hai sẽ ngủ ở nhà và Pip đồng ý. Cô bé hôn mẹ nó trước khi rời khỏi bệnh viện, nhưng Ophélie vẫn nhắm mắt. Đến 9 giờ tối cả hai đã về đến nhà. Nửa tiếng sau đó Pip chìm vào giấc ngủ. Còn Matt, anh vẫn suy nghĩ về Ophélie.
Đến sáng hôm sau cả hai mới tỉnh giấc. Họ dùng điểm tâm trước khi vào bệnh viện. Khi thấy Ophélie, cả hai cảm thấy rất nhẹ nhõm. Gương mặt cô đã có chút thần sắc và những chiếc ống đã được lấy ra khỏi người cô. Ophélie vẫn trong tình trạng ổn định. Cô hay phàn nàn, nhưng y tá nói đây là dấu hiệu tốt. Ophélie đã mỉm cười khi thấy Matt và Pip.
Cô hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với hai người vậy?”. “Mẹ ơi, chú Matt đã làm món nướng kiểu Pháp cho bữa sáng đấy! Chú ấy nói mình là một tay làm bánh kếp tuyệt vời đấy!”.
“Tuyệt lắm! Mang cho mẹ vài cái nào”. Cả hai đều biết Ophélie phải ăn kiêng và được theo dõi trong thời gian dài. Sau đó cô quay sang Matt và nói một cách nghiêm túc: “Cảm ơn anh đã chăm sóc cho Pip”. Cô không biết phải nhờ ai chăm lo cho Pip trong khoảng thời gian cô nằm viện. Cả hai đều biết điều này. Thời gian và hoàn cảnh cũng như Ted đã cách ly cô ra khỏi mọi người. Cô không có người thân nào khác ngoài Pip. Cô nói tiếp: “Em xin lỗi về những chuyện đã xảy ra. Em thật ngốc”. Tuy nhiên mọi người đều biết là Ophélie vô cùng yêu công việc của mình.
“Anh sẽ không nói gì. Nhưng em sẽ là người nhận ra cảm giác của mình như thế nào. Jeff nói với anh, họ sẽ không để bất kỳ tình nguyện viên nào làm công việc này nữa. Anh rất đồng ý với ý kiến của họ. Tham gia nhóm tìm kiếm để giúp đỡ những người vô gia cư là một ý kiến hay, nhưng nó quá nguy hiểm”.
“Em biết. Sự việc tối hôm ấy diễn ra quá nhanh. Thậm chí em còn không biết mình đã bị bắn khi ngã gục xuống đất”. Cô không thể nào nghĩ ra được chuyện gì đã xảy ra với mình.
Họ trò chuyện với nhau khá lâu. Matt cố giữ cho sắc mặt của mình nghiêm nghị. Anh đã bàn với Ophélie về vấn đề này vào lúc ăn trưa.
“Chú không thể hỏi mẹ cháu như những gì cháu yêu cầu”. Pip đe dọa: “Tốt hơn hết là chú nên hỏi sớm đi!”. Matt cười: “Tại sao? Mẹ cháu có đi đâu nào. Sao cháu vội thế?”.
“Bởi vì cháu muốn cả hai kết hôn”. “Nếu mẹ cháu không đồng ý thì sao?”.
“Không sao! Vậy cháu sẽ kết hôn với chú dù cho chú có quá già. Ôi trời!... Cháu chưa từng thấy ai chậm chạp như chú!”.
Lần tiếp theo, khi thăm Ophélie, Pip đã nhìn Matt với một cái nhìn lạnh lùng.
Matt nhắc nhở Pip: “Chú chưa hứa gì cả. Để chú xem tâm trạng mẹ cháu như thế nào”. Anh cũng không muốn làm cô bé thất vọng. Dù Pip có nghĩ gì đi nữa, Matt cũng không muốn hối thúc Ophélie. Anh tin vào linh cảm của mình, chứ không dựa vào lời nói của một cô bé 12 tuổi, dù cô bé nói đúng. Hơn nữa anh cũng rất quý nó.
Pip nhăn nhó nói: “Chú là kẻ nhát gan nhất mà cháu biết!”. Anh bật cười và khi vào phòng bệnh nhân anh thấy Ophélie trông rất thanh thản.
Cô hỏi với vẻ quan tâm: “Pip đâu?”.
Anh nói dối: “Nó đang ngủ trên ghế dài ở phòng chờ”. Anh cảm thấy buồn cười nhưng sau đó anh tự hỏi mình Pip nói đúng hay không. Có lẽ việc cô bị bắn đã thay đổi mọi thứ. Cuộc đời quá ngắn ngủi và sự thật là hai người đã yêu nhau. Có lẽ đã đến lúc anh cần phải nói với cô, dù nó có hơi liều lĩnh.
Ophélie nói: “Em xin lỗi vì đã làm phiền mọi người thế này. Em không hề nghĩ sự việc xảy ra như thế”. Ophélie có vẻ mệt mỏi. Cô vẫn phải nằm viện trong thời gian dài, bác sĩ nói phải mất khá lâu cô mới phục hồi sức khỏe. Tuy nhiên đây cũng là kết quả đáng mừng, vì cô không còn nguy hiểm khi trúng một lúc ba phát đạn. Mọi người đã rất lo lắng cho cô.
Matt nói một cách thẳng thắn: “Anh luôn lo chuyện ấy sẽ xảy ra”.
“Em biết anh lo cho em và anh đã nói đúng”.
Matt nắm tay Ophélie. Anh đang đứng cạnh và vuốt tóc cô.
“Đôi khi anh cũng đúng vài việc, nhưng đôi khi cũng sai”. “Nhưng dường như anh không sai nhiều lắm”. Cô nhìn anh với vẻ biết ơn.
“Anh vui vì em nghĩ thế”.
“Cảm ơn Chúa! Pip đã mang anh đến đây với hai mẹ con em”. Rồi cả hai đều cười.
“Anh nhớ là em không quá sợ hãi lúc anh nhìn Pip”. “Em cứ nghĩ anh là kẻ dụ dỗ trẻ em. Em đã sai rồi”. Ophélie mỉm cười rồi nhắm mắt lại. Sau đó cô mở mắt ra và nhìn anh. Dường như cô vô cùng ngạc nhiên trước những gì đang diễn ra. Ophélie là một phụ nữ dũng cảm và anh yêu cô bằng tất cả trái tim.
Matt hỏi: “Thế giờ đây em nghĩ gì?”.
“Về anh à? Anh là một người bạn tốt nhất trên thế gian này... và em yêu anh... rất nhiều...”.
Có được anh là niềm hạnh phúc lớn nhất đời cô, đặc biệt là sau hàng loạt những vấn đề của Pip, Matt và cô.
“Anh cũng yêu em nhiều lắm...”. Anh không dám hỏi cô. Nhưng khi nghĩ đến Pip sẽ mắng anh là kẻ nhát gan, anh mỉm cười rồi đến bên cạnh Ophélie.
Anh hỏi: “Thế em yêu anh đủ để em lấy anh không?”. Ophélie nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
“Có phải anh đang nói những suy nghĩ của mình, hay anh nghĩ đó là một liều thuốc để em mau khỏi bệnh?”.
“Cả hai. Em thấy sao?”.
Ophélie khóc khi nhìn anh. Cô vẫn còn sợ, nhưng không như trước đây. Cô gần như mất hết tất cả khi bị bắn. Vậy cô còn sợ mất gì nữa? Có được anh là cô đã có tất cả.
Cô nói thầm: “Rất tuyệt”. Nước mắt lăn dài trên má Ophélie. Cô nói tiếp: “Em chỉ mong không có chuyện gì xảy ra với anh... Hứa với em đi Matt... Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa chắc em sẽ không qua nổi...”.
“Anh hứa mà”. Nói xong Matt hôn cô. Anh nói tiếp: “Em cũng qua được cơn nguy hiểm. Anh sẽ rất vui nếu em có thể tự chăm sóc bản thân mình. Khi em bị bắn, anh gần như là người đã chết... Em biết không, anh sẽ chết nếu mất em, Ophélie à!... Anh yêu em nhiều lắm...”.
“Em cũng thế”.
Cô y tá bước vào ngay lúc anh cúi người hôn cô lần nữa. Cô y tá nói Matt phải rời khỏi phòng vì đã hết giờ. Bệnh nhân trong phòng hồi sức đặc biệt không được thăm quá năm phút, tối đa chỉ được mười phút. Tuy nhiên khoảng thời gian đó cũng đã quá đủ với cả hai.
Trước khi đi Matt hỏi: “Em cần một lời cầu hôn chính thức chứ? Em lấy anh nhé?”. Anh muốn nghe chính miệng Ophélie trả lời.
“Vâng! Em đồng ý”. Lời nói của cô khá nhỏ nhưng rất rõ ràng. Cô đã sẵn sàng và đã đến lúc cô phải nói cho anh biết.
Matt cố hỏi trước khi cô y tá phẩy tay bảo anh đi ra: “Anh có thể nói cho Pip nghe không?”.
“Vâng. Anh hãy nói đi”. Khi Matt đi khỏi, Ophélie nhìn cô y tá mỉm cười: “Tôi đã đính hôn”.
Cô y tá nhìn Ophélie với vẻ ngạc nhiên: “Tôi cứ nghĩ cô đã có gia đình rồi”.
“Tôi đã... nhưng không... à mà tôi... tôi... tôi sẽ lập gia đình”. Cô hơi choáng nhưng vô cùng hạnh phúc. Ophélie đã nhận ba viên đạn, nhưng bù lại cô đã có được lời cầu hôn của Matt.
Cô y tá nói: “Xin chúc mừng cô!”. Sau đó cô đo nhiệt độ của Ophélie.
Matt trở lại phòng chờ. Pip nhìn Matt chằm chằm và cố đoán xem anh đã làm gì.
Cô bé lại kết tội anh với cái nhìn lo lắng: “Chú bỏ cuộc rồi à?”. Matt lắc đầu: “Không!”.
Cô bé mở to mắt: “Chú hỏi mẹ cháu chưa?”. “Rồi!”.
Pip không thể chờ đợi được nữa. “Mẹ cháu nói gì?”. Cô bé nín thở. Matt cười và khoác tay qua vai cô bé.
Anh nói: “Mẹ cháu đã đồng ý”. Mắt Matt rưng rưng và đó quả là một ngày xúc động.
“Mẹ cháu đồng ý ư? Ôi Chúa ơi! Mẹ cháu sẽ kết hôn với chú! Chúa ơi! Chú Matt!”.
Cô bé ôm lấy Matt và anh xoay vòng. “Chú đã làm được rồi!”.
“Cuối cùng chú cũng làm được rồi. Cảm ơn ý kiến của cháu lẫn sự can đảm của cháu. Nếu cháu không hối thúc, có lẽ chú phải đợi đến năm sau”.
“Có lẽ việc mẹ cháu bị bắn cũng có cái hay của nó nhỉ... Chú biết đấy...”
“Không! Chú không biết. Chú sẽ không để mẹ cháu làm công việc nguy hiểm ấy lần nữa đâu”.
Pip đồng tình: “Cháu cũng thế”. Hai người cùng nhau ngồi trò chuyện trong thời gian dài. Mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp nhờ Pip. Giờ đây họ chỉ cần chọn ngày cưới nữa thôi.