Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
au khi Tuyết Liên và Lễ đầu to chạy trốn khỏi nhà, hai người đạp xe đi nhưng không đi theo hướng Bắc. Trốn khỏi nhà để đến Bắc Kinh kiện cáo, Bắc Kinh ở phương Bắc, đáng ra phải đi về phía Bắc. Nhưng Tuyết Liên đã đi kiện suốt hai chục năm qua, đấu trí với cảnh sát từng ấy năm nên tự mình cũng trở nên thông minh hơn. Thôn của Tuyết Liên nằm phía Đông huyện. Trong bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, phía Tây, phía Nam, phía Bắc đều cách huyện giáp ranh hơn 100 đến gần 200 dặm, chỉ có phía Đông cách huyện giáp ranh hơn sáu mươi dặm. Muốn trốn ra khỏi huyện này chỉ có trốn sang huyện giáp ranh mới coi như thoát được khỏi đám cảnh sát huyện. Vậy là Tuyết Liên chỉ huy Lễ đầu to không đạp xe về hướng Bắc mà đi về hướng Đông. Đi theo hướng Đông không theo hướng Bắc cũng là một cách đánh lạc hướng cảnh sát rồi. Hai người vừa trốn ra khỏi nhà, Tuyết Liên đã có đôi chút hưng phấn, nhưng đạp xe được hơn mười dặm lại bắt đầu lo lắng. Cô sợ mấy tay cảnh sát say rượu ở trong nhà tỉnh lại, mà một người trong đó đã gần tỉnh rồi, chỉ là chân mềm nhũn không cử động được, đợi họ tỉnh lại hoặc chân có thể di chuyển được họ sẽ lập tức báo cáo lên cấp trên. Nếu trên huyện biết, khắp huyện sẽ lập tức biến thành thiên la địa võng truy bắt cô. Lễ đầu to ra sức đạp xe lao về phía trước. Đạp được thêm 20 dặm, quần áo trên người anh ta ướt nhẹp hết cả. Tuyết Liên muốn đạp thay nhưng Lễ đầu to muốn thể hiện nên không chịu nhường. Phải đến khi Tuyết Liên sống chết nhảy xuống xe, anh ta mới chịu dừng xe lại. Tuyết Liên chở Lễ đầu to đi thêm 15 dặm, anh ta cũng hồi sức lại, vậy là người đèo lại đổi thành Lễ đầu to. Cuối cùng trước khi trời sáng, hai người đã trốn ra khỏi huyện. Tiếp tục đạp thêm
năm sáu dặm về phía trước, hai người xuống xe, ngồi trên một trụ cầu bên đường nghỉ ngơi. Tuyết Liên nói: “A di đà Phật, coi như qua được cửa thứ nhất.”
Lễ đầu to: “Đúng là sáng kiến của cậu vẫn tốt hơn cả. Mình đi về phía Đông không đi lên phía Bắc. Sang vùng khác rồi đi Bắc Kinh cũng không muộn.”
Tuyết Liên: “Đầu to, đều nhờ cậu giúp mình, nếu không mình cũng chẳng trốn ra được.”
Rồi lại nói: “Đã ra khỏi huyện rồi, cậu về đi, chặng đường còn lại để tự mình đi.”
Ai ngờ Lễ đầu to vươn cổ ra: “Không, mình không về.”
Tuyết Liên: “Cậu muốn làm gì?”
Lễ đầu to: “Mình không thể quay về được rồi. Cậu nghĩ đi, mình giúp cậu chuốc say nhiều cảnh sát như thế, lại còn giúp cậu trốn ra ngoài, chống đối lại chính quyền rồi. Quay về để họ bắt được, liệu có tha cho mình không?”
Đúng là Tuyết Liên không hề nghĩ tới chuyện này. Lễ đầu to lại nói: “Kết cục này, mình sớm đã nghĩ rồi, mình cũng quyết sống mái một phen.”
“Hơn nữa, cậu tới Bắc Kinh kiện cáo, mình sống ở Bắc Kinh hơn ba chục năm, quen thuộc vùng đó hơn cậu.”
Từng câu từng chữ, đều nằm ngoài dự liệu của Tuyết Liên. Cô vô cùng cảm động, ôm chầm lấy Lễ đầu to: “Đầu to, đợi lần này kiện về xong mình sẽ lấy cậu.”
Lễ đầu to được ôm cũng có hơi kích động nói: “Dù sao mình chẳng sá gì nữa. Chỉ cần lấy được cậu, dù cho sau này cậu vẫn đi kiện, vậy năm nào mình cũng đi cùng cậu.”
Hai người nghỉ ngơi xong, lại tiếp tục lên đường. Đến trưa cùng ngày, hai người đã sang tới huyện bên cạnh. Đi đường thâu đêm suốt sáng, cả hai đều thấm mệt; đồng thời cũng sợ cảnh sát không bắt được họ ở huyện mình, sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm sang huyện lân cận, ban ngày ban mặt dễ bị người khác chặn lại; vậy là tìm một quán ăn ở ven huyện, ăn bữa cơm trước đã, rồi vào trong một cái ngõ hẻo lánh, tìm căn nhà nghỉ nhỏ để ở tạm, định nghỉ ngơi một tối rồi lên đường tiếp. Một phần vi để tiết kiệm tiền, một phần vì cả hai đều không coi đối phương là người ngoài, nên hai người chỉ thuê một phòng. Cùng trọ một phòng, không chứng minh hai người muốn làm gì nhau; nhưng ai ngờ vừa bước vào phòng, Lễ đầu to đã ôm chầm lấy Tuyết Liên. Ban nãy trên đường, Tuyết Liên cũng từng ôm Lễ đầu to. Nhưng Lễ đầu to cứ ôm, rồi hẩy Tuyết Liên xuống giường, bắt đầu lột quần áo của cô. Tuyết Liên ra sức đẩy Lễ đầu to ra, vùng vẫy định đứng dậy: “Đầu to, đừng gây chuyện. Cậu mà không đứng lên, mình cáu đấy.”
Hơn 30 năm trước, khi hai người còn là bạn học phổ thông, Lễ đầu to gọi Tuyết Liên ra sân đập
lúa, ôm chặt cô mà hôn rồi bị đẩy một cái, ngã xuống đất. Vậy là Lễ đầu to sợ chạy mất. 20 năm trước, lần đầu tiên Tuyết Liên đến Bắc Kinh kiện, ở nhờ trên giường Lễ đầu to. Nửa đêm Lễ đầu to bước vào, cô hiểu nên đã để cậu ta “muốn làm gì thì làm”. Thế cũng khiến Lễ đầu to sợ chạy mất. Nào ngờ bây giờ, sau hơn 20 năm, hơn 30 năm ấy qua đi, Lễ đầu to đã không còn là Lễ đầu to của 30 năm trước và 20 năm trước nữa, Tuyết Liên rõ ràng nói sẽ giận, cậu ta cũng không sợ, vẫn sống chết ấn chặt cô, lột quần áo cô: “Em yêu à, anh đợi mấy chục năm rồi.
Trải qua một đêm một sáng bôn ba, Tuyết Liên khắp người mệt rã rời, đọ không lại Lê đầu to. Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là Lễ đầu to cũng bôn ba một đêm một sáng, sao vẫn tràn đầy sức lực như vậy? Lại thêm việc Lễ đầu to muốn đi cùng Tuyết Liên đến Bắc Kinh kiện, hai người cũng từng bàn tới việc kết hôn, giãy giụa một hồi, Tuyết Liên cũng chẳng cố nữa. Cuối cùng, cô để Lễ đầu to lột sạch. Lễ đầu to cũng cởi hết quần áo của mình. Ngay cả giai đoạn khởi động cũng không có, Lễ đầu to lập tức tiến vào cửa ải. 21 năm rồi Lý Tuyết Liên không làm chuyện này, lúc mới đầu có hơi căng thẳng, nào ngờ sau khi vào cửa ải xong, Lễ đầu to lại rất biết chăm lo phụ nữ.
Trước khi vào cửa ải còn có vẻ hấp tấp, nhưng sau khi vào được rồi thì không còn nôn nóng nữa. Cả người anh ta bất động, bắt đầu liếm tai Tuyết Liên, hôn lông mày và môi cô, rồi lại liếm vú cô. Đợi sau khi Tuyết Liên thả lỏng người, bên dưới mới bắt đầu hoạt động. Mấy động tác khởi động ấy cũng không phải trăm lần như một, anh ta lúc nhẹ lúc mạnh, lúc sang trái lúc sang phải, dần dần khơi gợi hứng thú của Tuyết Liên. Cái hứng này đã 21 năm rồi không có. Đợi khi Tuyết Liên hứng tình, anh ta lại lên cao xuống thấp, nhấp lên nhấp xuống, dập trước dập sau mạnh dần. Đột nhiên, Tuyết Liên ứa ra những giọt tình lên đỉnh, cô bắt đầu rên la. Sau khi cô lên đỉnh, Lễ đầu to vẫn không ngừng lại, anh ta tiếp tục tấn công trước sau, khiến Tuyết Liên lại lên đỉnh một lần nữa. Cô kêu rên lớn hơn. Năm xưa khi ở bên Ngọc Hà, cô chưa từng có niềm hưng phấn liên tục như vậy. Tên Lễ đầu to này, ngoài mặt nhìn trung hậu, ai ngờ cũng chẳng tốt đẹp gì, trong chuyện này, lại tích lũy được nhiều mánh khóe đến thế. Lễ đầu to cũng gần 50 rồi, ngờ đâu tất tưởi một đêm một sáng, vẫn còn khỏe đến vậy. Cuối cùng sau khi hai người rên la xong, trần truồng nằm thõng thượt trên giường. Lúc này, Tuyết Liên bật khóc: “Đầu to, cậu đừng có quên, cậu làm như thế này là cưỡng hiếp đấy.”
Lễ đầu to vội lau nước mắt cho cô, lại dùng tay vỗ nhẹ lên chân cô: “Hai ta lỡ dở hơn 30 năm rồi.”
Đoạn thì thầm hỏi: “Em nói xem, có đã không?”
Tuyết Liên lại thấy ngại ngùng: “Ban ngày ban mặt, anh không biết xấu hổ à?”
Đoạn dựa đầu vào vòng tay Lễ đầu to, khẽ nói: “Cả đời em, chưa từng được như thế này bao giờ.”
Chính bởi chuyện ấy làm tốt, tiếp đó đã làm xoay chuyển phương hướng họ định đi, và nơi định đến. Lễ đầu to đắp chăn cho hai người, chỉ để lộ đầu, anh ta xoa tay Tuyết Liên, nói: “Cưng ơi, anh hỏi em một câu. Em bằng lòng ở bên người mình yêu, hay bằng lòng ở bên người không liên quan đến mình?”
Tuyết Liên: “Câu này quá ngớ ngẩn, vậy còn phải nói.”
Lễ đầu to: “Thế em bằng lòng ở bên người thân hay bằng lòng ở bên kẻ thù?
Tuyết Liên: “Câu này cũng ngớ ngẩn.”
Lễ đầu to: “Vậy được, em đã nói câu hỏi của anh ngớ ngẩn, vậy chứng tỏ em cũng ngớ ngẩn.”
Tuyết Liên ngẩn người: “Ý anh là gì?”
Lễ đầu to: “Nếu em đã hiểu rõ đạo lý giữa người thân và kẻ thù, anh vẫn khuyên em không nên kiện nữa. Kiện cáo, chính là rời bỏ người thân, ở bên kẻ thù.”
“Nếu như kiện thắng được kẻ thù, vụ này kiện cũng đáng, nhưng em kiện hai chục năm rồi, không phải chẳng có kết quả gì ư?”
“20 năm không có kết quả, năm nay kiện tiếp, cũng chưa chắc có kết quả. Năm nay, bất kể là em hay kẻ thù, cũng chẳng có gì khác những năm trước.”
Tuyết Liên: “Điều này năm nay em cũng hiểu ra rồi, mới đầu em cũng không muốn kiện, cũng chẳng phải vì nghe con bò hay không; toàn vì bọn tham quan ô lại kia ép, khiến em sống chết phải kiện; bọn họ lúc nào cũng suy diễn lời em theo ý xấu, cứ cho em là người xấu. Lần này không kiện Tần Ngọc Hà mà em kiện đám tham quan ô lại đó.”
Lễ đầu to: “Anh cũng hiểu, đám tham quan ô lại này, còn tệ hơn Tần Ngọc Hà. Chính bởi bọn họ tệ hơn cả hắn ta nên có giày vò với chúng, sẽ càng phí công sức, càng không được kết quả gì.”
Tuyết Liên ngồi bật dậy: “Nhưng kiểu gì em cũng không nuốt được cục tức này.”
Lễ đầu to đập tay: “Cái anh nói chính là cái này. Vì một cục tức, em đã giày vò suốt 20 năm; vì một cục tức mà em tiếp tục giày vò thêm 20 năm nữa thì lúc ấy mình cũng đến bảy tám mươi tuổi đầu rồi. Xả tức với họ chẳng sao, nhưng rõ ràng làm lỡ cả việc của mình.”
Lễ đầu to lại dùng tay xoa phần dưới của Tuyết Liên. Cô lại lại từ từ nằm xuống. Lễ đầu to: “Người ta nói: Lùi một bước ười xanh biển rộng. Em với đám người đó giày vò nhau, em chỉ có một mình, người ta là mấy cấp chính quyền. Em tay không bắt giặc, người ta có quyền có chức, hễ có chuyên còn có thể sử dụng cảnh sát, giờ không phải chúng ta đang bị người ta đuổi bắt sao? Mình sao giày vò được họ? Giày vò có kết quả hay không mình cũng không sợ, vấn đề là mình hao tốn vào việc đó ngần ấy năm. Em còn muốn giày vò bao nhiêu tháng ngày nữa? Sao mình không tự mình cứu mình, sống cuộc đời sung sướng?”
Lại khẽ hỏi: “Em nói xem, mình bên nhau có sướng không?”
Nếu không có sự sung sướng của hôm nay, cũng không có cuộc nói chuyên này; nội dung cuộc nói chuyện này ngày trước đã nói rồi nhưng Tuyết Liên nghe chẳng lọt tai; chính vì có sự sung sướng của hôm nay, cô mới cảm thấy Lễ đầu to nói cũng có lý. Cuộc sống sung sướng thế này lại đi từ bỏ để tiếp tục giày vò đám tham quan ô lại, lại đem bản thân dốc hết vào đó cũng chẳng được gì. 20 năm trước, Tuyết Liên mới 29 tuổi, còn có sức giày vò. Giờ cô 49 rồi, giày vò tiếp mấy năm, thế đúng là đem cả đời vứt đi thật. Lễ đầu to nói cũng đúng, trên đời không ai giúp mình, chỉ có mình tự cứu mình. Cũng có thể nói mấy lời của Lễ đầu to hôm nay, cứu lấy Tuyết Liên. Cô không nói gì, mắt rớm lệ. Nếu nói hận, cô thật sự hận 20 năm trước. Lễ đầu to lại lau nước mắt cho Tuyết Liên: “Nếu em hồi tâm chuyển ý, mình quay về kết hôn liền.”
“Chỉ cần mình kết hôn, không cần tiếp tục quan hệ với đám không liên quan và kẻ thù nữa.”
“Chỉ cần mình với chúng không giày vò nhau nữa, đối với việc chuốc say cảnh sát hôm qua, chắc chắn chúng cũng không truy cứu, chúng tự biết cân nhắc mức độ nặng nhẹ của vấn đề.”
Tuyết Liên lại ngồi dậy: “Vậy nếu theo như lời anh, mình không kiện, cũng không thể quay về ngay.”
Lễ đầu to: “Tại sao?”
Tuyết Liên: “Cũng phải giày vò chúng lần cuối. Mình về ngay, chúng biết mình không kiện nữa. Mình không về, chúng vẫn tưởng mình đi Bắc Kinh rồi, chúng sợ là sợ em đi Bắc Kinh. Em đi Bắc Kinh, chúng liền tới đó tìm ngay. Năm nay mình không đi Bắc Kinh kiện, cũng không quay về, vẫn phải để chúng tới đó tìm mình.”
Lễ đầu to lập tức đồng ý: “Đúng đúng, phải tiếp tục giày vò chúng thêm lần nữa. Mình không đi Bắc Kinh, chúng tới đó tìm làm sao được? Càng không tìm được, chúng càng sốt ruột.”
Lại nói: “Vậy chúng ta cũng không thể ở lại đây, ở đây cách huyện mình gần, ở đây mãi, không chừng lại bị chúng tìm ra.”
Tuyết Liên ngẩn người: “Vậy chúng ta đi đâu?”
Lễ đầu to: “Anh đưa em đi Thái Sơn chơi. Em đi Thái Sơn chưa?”
Lòng Tuyết Liên lại nhói đau: “20 năm toàn lo kiện cáo, chỉ đi mỗi Bắc Kinh. Những nơi khác, em chưa từng đi bao giờ.”
Lễ đầu to: “Phong cảnh Thái Sơn đẹp lắm, anh đưa em đi ngắm mặt trời mọc. Được ngắm mặt trời mọc, lòng sẽ vui ngay.”
Hai người càng nói càng phấn khích. Lễ đầu to lật người Tuyết Liên, lại leo lên người cô. Tuyết Liên đẩy ra: “Vẫn tiếp tục à? Mình bao nhiêu tuổi cả rồi?”
Lễ đầu to cầm lấy tay Tuyết Liên, để cô sờ phần dưới anh ta: “Em xem có to hay không?”
Sau đó Lễ đầu to lại tiến vào cửa ải. Vừa làm vừa nói: “Anh cũng không ngờ, ở bên em, anh cũng đã trẻ lại mấy phần rồi.”
Sáng sớm hôm sau, hai người gửi xe đạp lại nhà nghỉ, bắt xe khách đường dài đi Thái Sơn. Đường cao tốc trong địa bàn huyện Lương Sơn đang sửa, đường xe chạy và đường cần sửa cắt nhau, trên đường tắc đầy xe. Xe khách đường dài đi đoạn lại dừng, khi đến Thái An dưới chân Thái Sơn đã là năm rưỡi chiều. Giờ leo lên Thái Sơn cũng không kịp, hai người bèn vào trong ngõ nhỏ hẻo lánh của Thái An, tìm một nhà nghỉ nhỏ để ở. Đêm đến Lễ đầu to và Tuyết Liên lại hoạt động không ngừng nghỉ. Sớm hôm sau, hai người ăn sáng trước cửa nhà nghỉ, rồi leo núi Thái Sơn. Để tiết kiệm tiền, hai người không dám ngồi cáp treo, bèn men theo bậc thang khúc khuỷu leo lên đỉnh núi. Người leo núi đúng là không ít, khắp từ Bắc đến Nam, các tiếng địa phương đều có. Đối với Tuyết Liên, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời cô ra ngoài du lịch. Cô leo núi mà lòng ngập tràn hưng phấn, lưng chừng gặp người phụ nữ khác, còn bắt chuyện cùng họ. Lễ đầu to mệt mỏi hai đêm liền, rõ ràng lộ rõ vẻ yếu mệt, leo vài bậc lại thở dốc, vài bậc lại thở dốc; không hơi đâu nói chuyện với người khác, cũng không nói chuyện với Tuyết Liên được. Cô thấy bộ dạng thở hổn hển của anh ta, cười khúc khích, lấy tay chỉ lên lông mày anh ta: “Ban đêm để anh làm, xem anh còn làm được nữa không?”
Lễ đầu to vẫn vênh cổ lên không chịu thừa nhận: “Không phải chuyện ban đêm, vì chân bị khớp.”
Người khác leo Thái Sơn, một buổi sáng có thể lên tới đỉnh. Lễ đầu to leo chậm, kéo Tuyết Liên theo, giữa trưa mới leo tới cửa Trung Thiên. Rẽ một vòng, tới trước một am nhỏ, Lễ đầu to đặt mông xuống ngồi, lau mồ hôi trên đầu rồi nói với Tuyết Liên: “Hay mình em leo lên đi, anh ở đây đợi em.”
Tuyết Liên có chút tụt hứng: “Hai người đi chơi, để lại mình em, còn ý nghĩa gì nữa?”
Thấy Lễ đầu to thật sự không leo được nữa, cô cũng không nỡ miễn cưỡng bèn nói: “Hay là mình không leo nữa, nghỉ một lát rồi mình xuống núi.”
Lễ đầu to vẫn còn chút luyến tiếc: “Anh còn nói hôm nay sẽ leo lên đỉnh núi nữa. Không leo được đến đỉnh, sớm mai không thể nào ngắm mặt trời mọc.”
Tuyết Liên an ủi: “Khi em ở nhà, trời chưa sáng đã đi làm, ngày nào chẳng ngắm mặt trời mọc.”
Lễ đầu to: “Mặt trời mọc ở Thái Sơn khác với ở đồng bằng chứ.”
Tuyết Liên: “Có gì khác nhau đâu, chẳng phải cùng một ông mặt trời.”
Hai người ở giữa lưng chừng núi ăn bánh bao và trứng gà đem theo lúc sáng, cùng nhau uống nước trong cái bình mang sẵn, rồi bắt đầu xuống núi. Bước chân xuống núi, nhẹ nhàng hơn lên núi nhiều, Lễ đầu to lại nhanh nhẹn hẳn lên, lúc này nói: “Không được, mai đến lần nữa, không thể bỏ dở giữa chừng như vậy.”
Tuyết Liên: “Nhìn thấy là được rồi, đến nữa lại phải tiêu tiền, chẳng thà mình đổi qua chỗ khác còn hơn.”
Hai người về đến chân núi, tìm một quán mỳ, lấy cái bánh nướng, mỗi người ăn một bát mỳ thịt dê, rồi sớm quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi. Đêm hôm đó, Lễ đầu to nằm yên, không quậy phá Tuyết Liên nữa. Hai người nằm trong một chiếc chăn, dựa vào đầu giường nói chuyện. Câu chuyện nói từ hơn 30 năm trước, khi hai người còn là bạn học trung học. Tuyết Liên bèn truy hỏi Lễ đầu to, có ý với cô từ lúc nào. Lễ đầu to: “Vậy còn phải nói à? Từ lần đầu tiên gặp em.”
Tuyết Liên cắn Lễ đầu to một cái: “Đó là năm đầu cấp hai, em mới 13 tuổi.”
“Cả hồi cấp hai, anh không hề để ý đến em.”
Lễ đầu to chỉ còn cách thừa nhận là năm đầu cấp ba động lòng với Tuyết Liên: “Hồi cấp hai em chỉ là con nhóc con, lên cấp ba, em mới nở nang.”
Tuyết Liên lại hỏi hồi cấp ba Lễ đầu to lấy tiền từ đâu để mua cho cô kẹo sữa Thỏ trắng. Lễ đầu to bảo: “Lấy trộm của bố anh, vì mua kẹo cho em, anh phải chịu không ít trận đòn.”
Tuyết Liên cười, ôm đầu của Lễ đầu to rồi hôn một cái. Cô hỏi đêm trước khi tốt nghiệp cấp ba, Lễ đầu to gọi cô đến sân hợp tác xã, tại sao đẩy cậu ra, làm cậu sợ chạy mất. Lễ đầu to tiếc nuối đập vào cạnh giường: “Hồi đó nhát gan. Nếu khi đó to gan, thì cuộc đời đã rẽ sang một hướng khác rồi.”
Rồi Lễ đầu to lại lắc đầu: “Sống hơn 30 năm, giờ gan mới to ra được.”
Tuyết Liên lại cắn hắn một cái: “Giờ anh như thế này mà gọi là to gan sao? Phải là không biết xấu hổ thì có.”
Hai người cùng cười. Sau đó lại nói đến bạn học, thầy giáo năm đó. 30 năm đã qua đi, phần lớn các thầy cô đều đã qua đời. Cũng chẳng còn nhớ rõ được nhiều bạn cấp hai. Bạn học cấp ba, những người biết đã chết quá nửa. Phần còn lại mỗi người một ngả. 30 năm qua, đa số bạn học đều đã lên chức ông bà rồi. Về già, số người được viên mãn ít, hầu hết bị liên lụy mệt mỏi bởi con cái nhiều. Nhắc đến con, Tuyết Liên lại nói, con gái của mình, một mình nuôi nó từ nhỏ tới lớn, ai ngờ Nuôi giặc bán nước. Trước giờ nó chẳng bao giờ một lòng ủng hộ cô cả. Không một lòng không phải nó không nghe lời, mà là trong việc Tuyết Liên kiện cáo, người khác không hiểu rõ tình hình, nói xấu sau lưng cô kể cũng có thể hiểu được, con gái từ nhỏ lớn lên bên cô, biết rõ đầu cua tai nheo, hiểu sự tình bắt nguồn từ đâu, nhưng cũng không chịu hiểu cho cô, còn chê cô cả năm vác mặt đi kiện cáo, khiến con gái xấu hổ. Việc này khiến Tuyết Liên rất giận. 19 tuổi con gái đi lấy chồng, rõ ràng là muốn tránh cô. Con gái tự ý lấy chồng, rất ít khi đến thăm cô. Nhưng đứa con chưa bao giờ ở cùng Tuyết Liên, lớn lên bên Ngọc Hà lại biết thương mẹ. Tên Hữu Tài của con trai là do Tuyết Liên đặt. Mùa thu năm ngoái, Tuyết Liên đi trên đường huyện, giáp mặt với Hữu Tài. Lúc này, nó cũng gần 30, đã có một đứa con trai. Lâu ngày không gặp, Tuyết Liên không nhận ra nó, đã đi ngang qua rồi, bỗng cậu ta bỗng nhận ra mẹ, lại từ phía sau đuổi theo, kéo cô lại gọi “Mẹ”. Hai mẹ con nhìn nhau một hồi, Hữu Tài nói: “Mẹ, mẹ già đi nhiều rồi.”
Rối nói tiếp: “Mẹ, con biết mẹ chịu ấm ức, nhưng mẹ cũng không thể không thương mình chứ.”
Trước khi đi, Hữu Tài lén dúi cho Tuyết Liên 200 đồng. Nói đến đây, Tuyết Liên rơi nước mắt. Lễ đầu to lau thay cho cô: “Thằng Hữu Tài nói đúng đây.”
Sau đó Lễ đầu to cũng thở dài, đứa con trai của mình, sớm đi học nhưng không nên người, bảo nó theo mình học làm đầu bếp, nhưng nó không đứng nổi trước lò bếp, thích chạy lung tung khắp nơi. Giờ hơn 30 mà vẫn chưa làm ra gì nên hồn. Nó đang làm công tạm thời tại cục chăn nuôi huyện, cả ngày chạy lông bông. Tiền kiếm được hàng tháng, không nuôi nổi vợ con, thường xuyên tới xin Lễ đầu to. Tiền Lễ đầu to kiềm được ở quán ăn trên huyện không đủ trợ cấp cho cả nhà con trai. May mà anh ta vẫn có lương hưu, nhờ vậy nên mới tạm đủ dùng cho các chi tiêu cá nhân. Lễ đầu to cảm thán: “Nuôi một loạt con cái, ai ngờ nuôi toàn oan gia.”
“Anh cũng nghĩ thông rồi, coi như kiếp trước nợ chúng nó.”
Nói xong, hai người ngủ thiếp đi. Sớm hôm sau, hai người ra khỏi nhà, đi loanh quanh thành phố Thái An. Cũng chỉ là đi loanh quanh, không mua thứ gì. Đồ ưng ý thì quá đắt, đồ rẻ lại không dùng được. Đến trưa, hai người không muốn đi nữa, lại quay về nhà nghỉ. Lúc này Lễ đầu to đề nghị, đi Khúc Phụ cách đó hơn trăm dặm thăm Khổng Tử. Ở đó là đồng bằng, không cần leo núi.
Hồi phổ thông đã từng học Khổng Tử, đã từng học qua về những lời triết lý của ông, nhưng chưa từng gặp người thật. Cũng vì đang lang thang ở ngoài, đằng nào cũng chẳng biết nơi nào để đi nên Tuyết Liên nói: “Đi thì đi, không phải vì thăm Khổng Tử, nghe nói kẹo vừng Khúc Phụ ngon lắm. Mình đi ăn kẹo vừng đi.”
Lễ đầu to nói: “Đúng đúng đúng, mình so thử kẹo vừng Khổng Tử từng ăn, xem có ngon như kẹo Thỏ trắng anh tặng em hồi nhỏ không.”
Tuyết Liên lại cắn anh ta một cái. Để ăn kẹo vừng Khúc Phụ, hai người quyết định buổi chiều đi tới đó. Sau đó, Lễ đầu to tới trạm xe khách đường dài mua vé, Tuyết Liên ở lại thu xếp hành lý. Thu dọn xong, cô đi ra khỏi nhà nghỉ, định mua cho Lễ đầu to một cái áo len. Mặc dù lập xuân rồi, nhưng trời kiểu gì cũng còn lạnh. Lúc chạy trốn khỏi quê, Tuyết Liên đem theo áo len. Tối hôm đó Lễ đầu to chỉ lo tiếp đãi cảnh sát uống rượu, dùng kế điệu hổ ly sơn, sau đó bèn cùng cô trốn khỏi huyện, trên người chỉ mặc áo hai lớp bó, không đem theo áo ấm. Sáng sớm hôm nay ra khỏi cửa, Tuyết Liên thấy Lễ đầu to rùng mình, tiếp đó bất giác hắt hơi. Lúc đi loanh quanh trên đường ban sáng, Tuyết Liên đã định mua áo len cho Lễ đầu to. Trong một khu chợ, cô thấy một cái ưng ý, giá 96 đồng, Lễ đầu to chê đắt, lại ngăn không cho mua. Lại sắp lên đường, cô lo sớm muộn cậu ta cũng bị cảm lạnh. Cảm lạnh phải uống thuốc, dù gì cũng tốn tiền hơn mua áo len. Đi từ trong ngõ nhà nghỉ ra, đi thuyền hơn 20 dặm, Tuyết Liên lại đến khu chợ ban sáng xem áo len. Mặc cả một hồi, cái áo len 96 đồng, mua với giá 85 đồng. Cầm áo len quay về, lại tiện mua luôn bốn chiếc bánh bao, một túi dưa muối, chuẩn bị làm thức ăn trên đường. Về tới nhà nghỉ, định đẩy cửa phòng, nghe thấy Lễ đầu to đang nói chuyện bên trong. Hóa ra anh ta đã mua vé xe quay về rồi. Nhưng một mình anh ta đang nói chuyện với ai? Nghe thêm, hóa ra là gọi điện thoại. Gọi điện thoại thì cũng bình thường, Tuyết Liên đẩy cửa bước vào, lại nghe thấy cậu ta đang cãi nhau, bất giác dừng lại trước cửa. Lễ đầu to nói: “Không phải chú muốn gọi điện cho mày suốt, nhưng chú làm chắc vụ này cho mày rồi, mày làm chắc chuyện của chú chưa?”
Cũng không biết đối phương nói gì trong điện thoại, Lễ đầu to cáu: “Mày chỉ chăm chăm muốn báo cáo Chủ tịch huyện việc tao nắm chắc Tuyết Liên thôi. Sao không báo cáo luôn vụ công việc của con tao?”
“Không phải chú không tin chính quyền, chú phải nhìn tận mắt mới tin.”
Lễ đầu to lại nói tiếp: “Nói thế nghĩa là sao? Hai chuyện này sao lại đem so với nhau được? Về phía chú, chú không có cách nào gọi mày đến nhìn tận mắt. Đừng nói là ở Sơn Đông, chứ dù ở huyện mình, lúc chú với Tuyết Liên làm chuyện ấy trên giường, mày cũng không thể đứng bên cạnh mà
xem được.”
Cũng lại không biết đối phương nói gì, Lễ đầu to lại nói lớn: “Sao lại không đầu xuôi đuôi lọt? Bọn tao quay về sẽ kết hôn, cô ta sao còn đi kiện được nữa!”
Tuyết Liên nghe như sét đánh ngang tai.
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên