Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 25 - Ngôi Nhà Búp Bê
T
ôi không lạc.” Staley phẫn nộ cãi. “ Thành viên của Sở Đặc nhiệm Đưa tin mật không bao giờ lạc. Tôi chỉ đang định lại phương hướng mà thôi”
“Ờ thì…,đi tới rồi định lại lẹ lẹ lên,” Jenna nói, liếc dọc ngang đường phố, “kẻo cái ông từ bến tàu đó đuổi kịp chúng ta. Tôi chắc chắn ông ấy đang bám theo tôi.”
Stanley và Jenna đang ở giữa ngõ Dây Thừng, một lối đi bộ ngay khi vừa ra khỏi phố Quán Trọ, nằm trong khu lụp xụp của bến cảng. Jenna đã leo xuống khỏi Thần Sấm khi con chuột khăng khăng rằng căn nhà xiêu vẹo hết cỡ trước mặt chúng là nhà trọ của Florrie Bundy. Rủi làm sao, không phải vậy. Kỳ thực căn nhà đó là của Bộ lạc phù thủy bến cảng khét tiếng – những kẻ hoàn toàn không phải là Phù thủy Thiện và không bao giờ tử tế với một con chuột đang đêm lại đập sầm sầm cửa nhà họ. Stanley tránh được số phận bị biến thành một con cóc trong gang tấc. Và phải nhờ có sự can thiệp cấp tốc của Jenna bằng một nửa đồng curon bạc – mà cô bé đã phải đưa cho mụ phù thủy đó để mua lại câu thần chú biến thành cóc – thì mới cứu được Stanley.
“Không thể hiểu nổi,” Stanley lẩm bẩm, giọng run run, hai tay sờ sờ lên mặt để bảo đảm là mình còn lông chuột chứ chưa nổi mụn cóc. “Tôi chắc chắn đó là nhà Florrie mà.”
“Có thể.” Jenna nói một cách thất vọng.” Có thể bọn phù thủy ấy cũng đã biến bà ấy thành cóc rồi.”
Con đường đông đặc người đi qua đi lại. Một chương trình biểu diễn xiếc về khuya sẽ diễn ra trên một cánh đồng ở ngay bên ngoài bến cảng, và những người đi xem xiếc vừa trò chuyện tíu tít đang rùng rùnh đi qua Jenna, Thần Sấm và Stanley.
Vượt lên trên tiếng trò chuyện ồn ã, có hai giọng quen quen vọng đến tai Jenna
“Nhưng bà ấy nói, Đừng đi đến rạp xiếc.”
“Thôi mà. Vui lắm đó. Em định để tâm đến những thứ vớ vẩn mà bà ấy nói với tụi mình sao?”
Jenna biết rõ những giọng nói này. Cô bé đảo mắt khắp đám đông nhưng không thấy gì. “Septimus? Nicko?” Cô bé thét ầm lên.
“Tức cười quá Septimus,” một giọng nói cất lên đằng sau một phụ to dềnh dàng đang đi về phía Jenna, vác theo hai cái hòm mây đựng đồ ăn đi đường khổng lồ,”Anh nghĩ có ai đó hét lớn tên tụi mình.”
“Không chừng ai đó rọi trùng tên thôi.”
“Chả ai có tên lỳ lạ như tên tụi mình đâu, Sep. Đặc biệt là tên em.”
“Ừ, Nicko là tên lạ đấy, em cũng thấy vậy. Ít nhất tên em còn có nghĩa gì đó.”
Bây giờ thì Jenna chắc chắn rồi…và bất thần, mái tóc màu rơm của Septimus thập thò đằng sau một trong mấy cái hòm mây đựng đồ. Jenna lao tới trước và túm lấy cậu bé.
“Septimus!” Cô bé la lên. “Là anh rồi…Ố, Sep!”
Septimus trợn mắt dòm Jenna. Không thể tin vào mắt mình.
“Jen?” Nó thở dốc. “Nhưng…mà. Jen. Ồ, em bình an vô sự. Em an toàn. Và em ở đây thật. Thật không tin nổi!”
Jenna vong tay quanh người Septimus, ôm thật chặt; sau đó Nicko chộp lấy và gần như bóp nát cả hai đứa.
“Hoan hô! Bọn anh tìm thấy em, bọn anh tìm thấy em rồi. Em không sao chứ? Jen? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Để sau hẵng nói. Ủa, anh ta đi với các anh à?” Jenna đã chú ý tới Thằng Sói. Anh chàng nãy giờ đứng xớ rớ dòm cuộc hạnh ngộ và có vẻ ngơ ngác.
“Ừ. Kể sau vậy,” Nicko vừa nói vừa cười tít.
“Này, phiền anh vui lòng bước khỏi cái đuôi của tôi được không?” Stanley yêu cầu Nicko, trong lúc hân hoan đã giẫm lên con chuột. Nicko ngó xuống trừng trừng vào chú chuột. “Đau quá trời,” Stanley càm ràm. “Anh có bàn chân nặng quá.”
“Xin lỗi,” Nicko nói. Cậu nhích chiếc giày ống của mình ra. “Hây, nhìn này, Jen. Đó là Chuột Đưa Tin”
“Chuột mật,” Stanley đính chính. “Đi bất kỳ đâu. Làm bất cứ việc gì.”
“Ngoại trừ tìm thấy nhà trọ của Florrie Bundy.” Jenna mát mẻ.
“Tìm thấy rồi,” con chuột tuyên bố, chỉ tòa nhà sặc sỡ xây toàn bằng gạch, sơn đủ màu sắc lòe loẹt, sát bên nhà của những mụ phù thủy. Trên cửa có gắn một tấm biển sơn lớn kẻ tay, đề:
NHÀ BÚP BÊ
THỨC ĂN VÀ CHỖ NGỦ CHO NHỮNG KHÁCH HÀNG SÁNG SUỐT
MIỄN THIẾU
“Ngày trước tôi tới đây, bà ấy đã trang trí nhà thế rồi và đã đổi tên nhà thế rồi. Đi theo tôi”
Mười phút sau, thằng bé coi ngựa đã dẫn Thần Sấm ra chuồng ngựa đằng sau căn nhà và y tá Meredith – một phụ nữ hộ pháp luộm thà luộm thuộm với đôi mắt cứ trợn trừng trừng, dài dại – bảo với cả đám là bà ta đã sang lại quán của Florrie cách đây không lâu. Y tá Meredith đã cẩn thận đếm lại số tiền của Jenna ba lần và nhét nó vào sâu trong cái tạp dề không-quá-sạch của bà ta.
Bây giờ Jenna, Nicko, Septimus, Thằng Sói và Stanley đang theo sau cái thân hình đồ sộ của y tá lên một dãy cầu thang bẩn kít bụi.
“Mấy người sẽ phải ở phòng phụ,” bà ta bảo chúng trong lúc thóp minh quẹo vào một góc chật ơi là chật. “Ta còn mỗi phòng đó. Mấy người vậy là hên đấy. Tối nay ta rất đông khách, bởi vì có gánh xiếc đang ở trong thị trấn. Ta ấy mà, ta rất khoái đám đông đi coi xiếc.”
“Vậy ạ?” Jenna lịch sự nói, cẩn thận bước qua một con búp bê lớn nằm trườn ườn trên một bậc thang. Căn nhà trọ đầy ắp búp bê đủ mọi hình thù và kích cỡ. Chúng bị nhốt trong những hòm kính, chất cao trong những cái vòng chật ních treo từ trần nhà xuống, và đóng dính vào các bức tường. Một hàng búp bê xếp la liệt dọc theo khắp cầu thang và Nicko đã lụi cụi dẵm trúng ít nhất là hai con rồi. Septimus cố hết sức để tránh không nhìn vào chúng. Bọn búp bê này khiến nó run sợ; có cái gì đó chết chóc trong những ánh mắt nhìn trơ trơ của lũ búp bê, và mỗi khi vượt qua một con thì nó lại không sao gỡ bỏ cảm giác là có cái gì đó đang nhìn mình.
“Để ý những đứa con của ta!” Y tá Meredith nói sin sít, khi Nicko dẫm phải một con búp bê khác. “mày mà làm thế lần nữa thì mày sẽ phải ra khỏi đây ngay, thằng kia.”
“Xin lỗi,” Nicko nói lắp bắp, thắc mắc tại sao Jenna lại muốn tá túc tại một nơi kỳ quái thế này
Cuối cùng họ đến tầng trên cùng của căn nhà, nhưng khi vừa đến nơi, một tiếng đập cửa lớn ở trước nhà làm rúng động tới tận cầu thang. Y tá Meredith chồm người qua lan can và hét xuống cô hầu gái sống ở căn buồng dưới gầm cầu thang.
“Chúng ta hết chỗ rồi, Maureen. Bảo chúng biến đi”
Maureen lật đật ra mở cửa. Jenna nhìn xuống, tò mò muốn biết ai trên cõi đời này lại muốn ở trong Nhà Búp Bê. Khi cô tớ gái nhút nhát, ốm tong mở cửa ra, Jenna hốt hoảng và nhảy lùi vào bóng tối. Đứng trên ngưỡng cửa là thân hình mà cô bé đã sợ phải nhìn thấy – kẻ lạ mặt ở bến tàu.
“Sao vậy, Jen?” Nicko thì thầm.
“Ô…ông ở cửa đó. Ông ta theo em từ bến tàu. Ông ta bám theo em…”
“Ông ta là ai, Jen?”
“E…em không biết. Nhưng em nghĩ ông ta phải có liên quan gì đó tới Simon.”
“Hừm, ta không quan tâm hắn là ai đâu,” ya tá Meredith ngắt lời. “Tối nay hắn sẽ không ở đây.”
Xa xa bên dưới, nghe thấy giọng nói lào thào của Maureen. “Xin lỗi. Tối nay hết chỗ rồi.”
Người lạ mặt nghe như hết hơi và khá kích động. “Tôi không mong gì ở đây đâu, cô à. Tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi. Có người nói với tôi là có một cô bé cùng với một con ngựa ô đang ở…”
“Bảo hắn đi đi, Maureen!” Y tá hét vọng xuống
“Ê, xin lỗi ông. Làm ơn đi đi mà” Maureen nói khẩn khoản rồi đóng chặt cửa lại
Jenna kinh hồn bạt vía, người lạ mặt vẫn tiếp tục đập mạnh cửa. Nhưng y tá Meredith không đoái hoài tới điều đó.
“Ra và dội cho hắn một thùng nước rửa chén dô đi, Maureen!” Bà ta cáu tiết la lớn. Maureen bảo sao làm vậy và y tá Meredith chuyển sự chú ý sang những vị khách mới đến của mình.
“:Theo ta nào,” bà ta nói, và trèo ra khỏi một cửa sổ cao.
Jenna, Nicko, Septimus liếc nhìn nhau. Theo bà ta ra ngoài cửa sổ? Tại sao?
Cái đầu của y tá Meredith hiện ra ở khung cửa sổ. “Lạy trời, ta không có cả đêm mà đợi đâu,” bà ta đay nghiến. “Các ngươi có đi hay là không nào? Bởi vì nếu các người không đi thì ta sẽ nhận quý ông vừa gọi đó và để cho ông ta cái phòng. Đồ nhãi con vô ơn”
Jenna vội vàng trèo ra cửa sổ. “Không, không, đừng đưa phòng cho ông ta. Chúng tôi đến ngay đây.”
Muốn tới được căn phòng phụ phải đi qua một cây cầu gỗ hẹp bắc qua khoảng không giữa Nhà Búp Bê và căn nhà bên cạnh. Septimus cố xoay xở băng qua bằng cách bíu chặt lấy Thằng Sói và không nhìn xuống cái khoảng không lồng lộng giữ hai nhà. Tại cuối cây cầu, y tá Meredith đẩy một cửa sổ khác mở ra.
“Trong đấy đấy. Đi qua rồi tự trèo vào một mình đi. Ta không kham nổi chuyện leo vào rồi leo ra cửa sổ cả đêm được đâu.”
Septimus cho rằng việc thót người để lách qua y tá Meredith trên một cây cầu hẹp, lắc lư theo mỗi bước chân thậm chí còn khủng khiếp hơn là bị sói báo vây. Nhưng Jenna đang kéo nó còn Nicko thì đẩy nó, cho đến khi, với cặp giò run lẩy bẩy, nó ngã dúi qua ô cửa sổ để mở của căn phòng phụ và nằm bẹp dưới sàn nhà, run như cầy sấy, ngóc đầu lên nhìn cái trần nhem nhuốc. Thế là xong, Septimus quyết định. Nó sẽ phải ở trong căn phòng phụ này vĩnh viễn. Nó sẽ không cách chi đi qua cây cầu thêm một lần nào nữa.
Ngay khi cả bọn đều đã ở trong phòng, y tá Meredith hé mắt nhìn vào.
“Quy định của nhà trọ ở trên cửa,” bà ta bảo chúng. “Bất kỳ vi phạm nào mấy người cũng bị tống ra ngoài. Hiểu không?”
Cả đám gật đầu.
Y tá Meredith tiếp tục bằng giọng con buôn. “Điểm tâm một lần duy nhất dọn từ bảy giờ tới bảy giờ mười sáng. Nước nóng chỉ có một lần duy nhất từ khoảng bốn giờ đến bốn giờ rưỡi chiều. Không được phép đốt lửa, không hát, không nhảy. Ta có khuyến cáo cho khách trọ trong nhà phụ rồi, mặc dù họ vẫn là khách của Nhà Búp Bê, nhưng thật ra họ đang ở trong khu nhà của Bộ lạc Phù thủy bến cảng, và làm thế là họ liều mạng đấy. Về mặt quản lý, Nhà Búp Bê sẽ không chịu trách nhiệm cho bất kỳ hậu quả nào do sự sắp xếp như thế gây ra. À phải, mấy người có muốn dùng con chuột đó cho bữa tối không? Ta nghĩ con đó bôi ra cũng chỉ được ít súp, nhưng Maureen có thể làm thêm cho mấy người vài con nếu mấy người thích. Bọn ta, Maureen và ta, rất mê súp chuột. Để ta đưa nó xuống, hả?”
“Không!” Jenna thở khiếp hãi, chộp giữ lấy Stanley. “Ý tôi là, cảm ơn…bà thật tử tế, nhưng chúng tôi không đói lắm.”
“Đáng tiếc. Ừ thôi thì để dành cho điểm tâm vậy. Chúc ngủ ngon.”
Y tá đóng sầm cửa lại và đánh võng đi trở lại cây cầu về lại Nhà Búp Bê.
“Hm. Nơi tốt đấy, Jen,” Nicko cười ngoác miệng