A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 68
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Sự Thỏa Hiệp
n bữa tối ở nhà hàng xong, chúng tôi về phòng mình, nhìn thấy chăn nệm đã được trải sẵn, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác phức tạp. ​
“Xem ra nhân viên phục vụ cũng phân vân lắm nhỉ.”
Chăn nệm của hai chúng tôi cách nhau chừng nửa mét.
“Ví trị rất nhạy cảm. Nói thế nào nhỉ, cảm tưởng như cách trải chăn nệm này là kết quả đấu tranh giữa tiêu chuẩn đạo đức, ý thức nghề nghiệp và sự chu đáo với khách hàng của người nhân viên đó.”
Tôi kê hai bộ chăn nệm sát vào nhau.
“Anh không thấy như thế này không được tự nhiên à anh trai?”
“Ừ.” Tôi trầm tư, “anh không có anh trai em gái gì nên chẳng rõ lắm.”
“Em cũng thế.”
Cuối cùng, chúng tôi tự thỏa hiệp bằng cách sáng sớm mai sẽ đẩy chăn nệm về vị trí ban đầu.
Tắm xong, hai đứa bọn tôi cùng xem chương trình Món ăn quê hương trên kênh truyền hình địa phương – chương trình ẩm thực là một trong những chương trình ti vi yêu thích nhất của tôi. Trong đó không có ác ý, không có những hành vi cố ý
làm thương tổn người khác chỉ để chọc cho người ta cười, cũng không có cái chết, chỉ có sáng tạo và trật tự mà thôi – sau đó, bọn tôi rúc vào trong chăn.
“Anh Satoshi này.” Yuko nói.
“Gì em?”
“Em có thể sang chỗ anh không?”
“Được, em qua đây.”
Yuko ngọ nguậy thân hình trong chiếc chăn kín mít, chui vào bên cạnh tôi.
“Thế này thích thật.” Yuko ôm chặt người tôi, từ em tỏa ra mùi tóc ướt thoang thoảng.
“Hôn được không?”
Rốt cuộc hành vi thế nào là được phép, hành vi nào là không, bản thân tôi cũng không rõ ràng lắm.
Vuốt ve nhau mà không giao hợp, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Trong khi tôi đang mải nghĩ chuyện này. Yuko đột nhiên hôn lên miệng tôi một cái, kiểu như nụ hôn chúc ngủ ngon giữa anh trai và em gái vậy.
“Đã chẳng còn cảm giác gì nữa. Em cũng thử rồi, chẳng qua chỉ hơi nhột một chút.” Yuko nói rồi áp trán lên ngực tôi.
“Nhưng mà, anh Satoshi à, có thể ôm nhau với anh thế này, cảm giác thích lắm.” “Vậy ư?”
“Vâng. Ngược lại, em còn thấy làm tình cũng chẳng có gì hay ho cả. Cảm giác tuyệt diệu lúc đó, đa phần không phải do bản thân việc làm tình tạo ra.”
Có lẽ là thế. Bởi vì, lúc này đây, tôi cũng đang cảm nhận được một cảm giác tuyệt diệu tương tự. Có lẽ đây chính là sự bù đắp đặc biệt dành cho người đã mất đi quá nhiều thứ.
“Ngày mai là phải về rồi.”
“Ừ.”
“Nháy mắt cái là đã hết thời gian nhỉ.”
“Chơi vui không?”
“Có. Đây là lần đầu tiên người ta đi du lịch với anh mà.”
“Có thể quay lại.”
“Được đấy, chúng ta hãy quay lại nhé.”
Thế nhưng, chúng tôi đều đã chuẩn bị tư tưởng: lần du lịch này có lẽ vừa là lần đầu tiên, cũng vừa là lần cuối cùng. Có điều, hai đứa vẫn giả bộ như không biết gì, thả sức đắm chìm trong quãng thời gian đặc biệt của đêm tối khiến tim người ta đập dồn lên ấy.
28
Khắp nơi trên phố lớn đều trang hoàng những món đồ Giáng sinh lấp lánh lóa mắt.
Chúng tôi ngồi xe điện tới thành phố bên cạnh để mua quà Giáng sinh cho Yuko. Em muốn mua sách văn học có chú âm, loại dành cho học sinh tiểu học.
“Gần đây, thường xuyên xuất hiện những chữ Hán em không biết đọc.”
Yuko thổ lộ với tôi, nét mặt có vẻ rất hoang mang. Em đang dần dần mất trí nhớ. Sự thực này làm tôi lo lắng không yên, xét cho cùng, đây là cảm giác phẫn nộ trước sự bất lực của bản thân. Ngay cả khi thỉnh thoảng nhắc đến chuyện cũ thời cấp ba, ký ức của em cũng bắt đầu lác đác xuất hiện những khiếm khuyết ở chỗ nọ chỗ kia.
Yuko khoác tay tôi, đi bên cạnh. Đã từ lâu rồi, chúng tôi không còn nắm tay
nhau đi trên đường nữa. Vì chiều cao chênh lệch quá lớn, nhịp vung tay không thể nào đồng đều được, rất khó để đi cạnh nhau. Mức độ thu nhỏ của em hình như đã tiến thêm một giai đoạn.
Một tháng trước, Yuko đã vượt qua ranh giới của thời kỳ đặc trưng giới tính thứ hai(*). Kinh nguyệt của em đã dừng lại, lông mu cũng hoàn toàn biến mất, ngoài ra, tuy không rõ rệt cho lắm, nhưng giọng nói của em cũng trở nên cao hơn, thanh mảnh hơn. Nhìn ngang nhìn dọc thế nào, em cũng chỉ giống một học sinh tiểu học mười hai tuổi. Yuko hợp với chiếc cặp sách đeo hai vai hơn sơn móng tay màu đỏ, em đã thực sự quay lại tầm tuổi đó rồi.
(*) Là những đặc trưng giới tính xuất hiện trong quá trình dậy thì ở người và phát dục ở động vật. Ví dụ: nam giới mọc râu, vỡ giọng, mọc lông ở bộ phận sinh dục, nữ giới thì có kinh nguyệt…
Chỉ cần phát hiện ra con mồi dưới đất (nắp chai nước hoặc tờ quảng cáo của thẩm mỹ viện bị vo viên quăng dưới đất), em đều đá văng chúng đi với một thái độ nhiệt tình khác thường. Con mồi vẽ nên một đường parabol tuyệt đẹp, bay đi xa tít. Nếu em không tập thể dục nhịp điệu mà trở thành cầu thủ bóng đá, hẳn là cũng sẽ phát triển rất tốt.
Chúng tôi vào hiệu sách lớn nhất, đi thẳng đến giá chuyên để sách thiếu nhi, mua vài ba quyển. Bài ca mừng Giáng sinh của Charles Dickens, Những người khốn khổ của Victor Hugo, và cả Dải băng lốm đốm của Conan Doyle nữa, đều là những tác phẩm thích hợp với học sinh cuối cấp tiểu học. Đối với một người hầu hết thời gian giam mình trong nhà như Yuko, tiểu thuyết giống như cánh cửa sổ ma thuật để em hé nhìn ra thế giới bên ngoài. Căn phòng nhỏ trong nhà nhờ một cuốn sách mà có thể rộng đến mấy chục dặm.
Yuko vui vẻ ôm đống sách, vừa đi vừa bảo em cũng muốn tặng quà cho tôi. Nói thực lòng, vì chi phí cho lễ cưới và chuyến du lịch, tình hình kinh tế của chúng tôi lúc này tương đối căng thẳng. Mặc dù tôi lấy làm vui trước đề nghị thiện chí của em, nhưng nghĩ đến vấn đề sinh hoạt phí (dù là tôi tặng đồ cho em, hay em tặng đồ cho tôi, cũng đều rút ra từ cùng một cái ví), tôi lại thấy hơi khó xử. Tôi nhanh chóng tính toán trong đầu, nghĩ xem có món quà nào không cần tốn quá nhiều tiền hay không. Tôi muốn em cảm nhận được niềm vui khi tặng quà, mà cũng phải khiến người nhận là tôi thấy vui vẻ nữa. Ý nghĩa của quà tặng, chính là phải như vậy.
Rốt cuộc, tôi cũng nghĩ ra được một thứ. Tôi kéo tay Yuko, đẩy cánh cửa lớn trang trí xanh đỏ của trung tâm thương mại. Bên trong chật cứng khách đi mua quà Giáng sinh. Gương mặt người nào cũng tràn trề hạnh phúc, tựa như đã tạm thời gạt hết những nỗi lo lắng và bất an thường ngày đi, dành riêng buổi tối ngắn ngủi hôm nay để thỏa sức đắm chìm trong hạnh phúc. Hôm nay chắc hẳn phải là ngày tổng
điểm hạnh phúc trên thế giới đạt mức cao nhất trong năm.
Chúng tôi đi thang cuốn lên tầng cao nhất. Tôi tìm thấy mục tiêu ở cuối dãy hàng thực phẩm.
“Anh muốn thứ này.”
“Thứ này?”
Chỗ đó có một bốt chụp ảnh lấy ngay.
“Đúng thế, anh muốn có ảnh của Yuko.” Tôi móc túi lấy vé tàu tháng, rút từ bên trong ra một tấm ảnh chụp chung đưa cho em nhìn. “Lúc nào anh cũng mang ảnh em theo bên người, nhưng ảnh này thì hơi khác với Yuko của hiện tại.”
Đó là ảnh chụp đúng một năm trước, trong buổi tiệc Giáng sinh do câu lạc bộ nơi Yuko làm việc tổ chức. Yuko mặc áo len cao cổ màu đen và minijupe màu nâu sẫm. Tôi đứng bên cạnh em như một vật làm nền, mặc bộ đồ Tây công sở chẳng hề bắt mắt.
Trông em tràn trề tự tin, là một phụ nữ trưởng thành, biết rõ về bản thân và thế giới xung quanh.
“Em mà cũng có lúc thế này đấy.” Yuko thở dài lẩm bẩm.
“Lúc ấy là lúc ấy, bây giờ là bây giờ. Tóm lại, anh muốn có ảnh của Yuko bây giờ.”
Hai chúng tôi chui vào bốt chụp ảnh.
“Chụp chung nhé.”
“Ừ, ảnh một năm trước cũng là hai người chụp chung mà, nhưng ở trong này chật quá.”
“Em có thể ngồi lên đùi anh.”
“Hừm.”
Tôi điều chỉnh cái ghế đặt bên trong xuống mức thấp nhất và ngồi lên. Sau đó
Yuko ngồi lên đùi tôi. Em ôm cổ tôi, áp mặt vào.
“Như thế này có phải trông giống một cặp hơn không?”
Đúng là giống, nhưng mà, để người khác trông thấy thì phải giải thích thế nào đây? Tôi lo nơm nớp, mặc dù có rèm che nhưng tôi vẫn có cảm giác kiểu như đang ôm nhau giữa ánh mắt nhìn chằm chằm của bao người vậy, rất là không tự nhiên. Tôi vội vàng lấy tiền xu ra, bỏ vào lỗ.
Nhìn mấy tấm ảnh được in ra, Yuko cười phá lên. Trong cả đống ảnh ấy, mặt tôi đều bị che mất phần từ mũi trở xuống. Đã thế, trong năm tấm ảnh thì có đến bốn tấm bị nhắm mắt, trông có vẻ lo lắng, giống như một con vật nhỏ trong bóng tối đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào vậy. (Thực sự là tôi đã rất lo lắng.)
“Satoshi, anh đúng là thiên tài. Sao anh có thể nhắm mắt đúng lúc thế?”
“Không biết nữa, chẳng qua là lúc anh nhắm mắt thì tình cờ cửa trập sập vào thôi. Vả lại, anh thì quan trọng gì, chỉ cần em chụp đẹp là được rồi.”
Trong các tấm ảnh, Yuko đều nở một nụ cười hoàn mỹ. Nụ cười xa xăm làm sống dậy những khát khao thuở nhỏ. Nếu lúc ấy trong lớp có một bạn gái thế này, có lẽ tôi sẽ rất hoang mang, chẳng biết làm sao cho phải trước cảm giác nhiệt thành không thể gọi tên trào dâng từ cõi sâu thẳm trong lòng mình.
Chúng tôi ra quầy văn phòng phẩm, nhờ nhân viên ép nhựa tấm ảnh duy nhất mà tôi mở mắt. Làm thành dạng thẻ xong, tấm ảnh trông cứ như một tác phẩm nghệ thuật quảng cáo do nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp vậy. Quảng cáo dùng người mẫu là một thiếu nữ xinh đẹp, để thêm chúc sắc thái hài hước, người ta cho ló vào khung hình một cái mặt đàn ông. Sản phẩm được quảng cáo hẳn là kem đánh răng hoặc thực phẩm đóng hộp gì đó.
“Đợi đã.”
Yuko cầm ảnh ra chỗ quầy thu ngân, hình như muốn nhân viên bán hàng gói tấm ảnh lại. Thấy Yuko lấy tấm ảnh ra, cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi lộ vẻ khó xử, tôi đứng từ xa cũng trông thấy. Chắc là trung tâm thương mại này quy định không mua hàng thì không phục vụ gói bọc. Cô nhân viên hình như đang tìm cấp trên, mắt cô nhìn quanh gian hàng, cuối cùng chạm vào ánh mắt tôi. Hình như cô đã nhận định tôi là người giám hộ của Yuko.
Ánh mắt cô nhân viên như thể đang nói: Làm sao bây giờ? Tôi rất khó quyết
định.
Tôi cũng dùng ánh mắt trả lời: Trẻ con nó thích thế. Nể tình hôm nay là ngày tốt lành, liệu có thể làm theo ý con bé được không?
Tôi biết rồi – cô nhân viên mỉm cười với tôi.
Cảm ơn – tôi cũng dùng nụ cười bày tỏ sự biết ơn.
Thế nhưng, thế này thì đã hoàn toàn coi Yuko là một đứa trẻ rồi, chuyện này khiến tôi áy náy vô cùng. Em là vợ tôi chứ không phải một đứa trẻ.
Yuko quay lại bên cạnh tôi, cầm một gói nhỏ bọc trong giấy gói quà màu xanh, còn buộc thêm chiếc nơ lụa màu hồng.
“Giáng sinh vui vẻ. Đây là quà em tặng anh.”
“Cảm ơn em. Vậy là anh có thể luôn ở bên Yuko của hiện tại rồi.”
“Đúng thế, để chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt em chan chứa tình cảm mà ngôn ngữ không thể biểu đạt hết. Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy xót xa vô cùng. Tôi đưa tay vuốt mái tóc màu hổ phách của Yuko, hôn lên đỉnh đầu em một cái.
“Đúng thế, mãi mãi ở bên nhau.”
Thế nhưng, giọng nói của tôi nghe thật trống rỗng và yếu ớt.
Lúc chúng tôi đợi thang máy để đi xuống, đột nhiên nghe sau lưng có người gọi: “Có phải anh Inoue đấy không?”
Ngoảnh đầu nhìn lại, đó là một gương mặt mà tôi hết sức quen thuộc.
“Ồ, thì ra là cô Fujisawa…”
Cô là nhân viên nữ duy nhất ở văn phòng đại diện tư pháp mà tôi làm việc. Còn nhân viên nam duy nhất chính là tôi. Cũng có nghĩa là, nơi tôi làm việc rất đơn giản.
Cô vào làm ở văn phòng trước tôi một năm, nhưng chắc là nhỏ hơn tôi ba tuổi. Đôi mắt đen và sáng thường hay đảo qua đảo lại phía sau cặp kính.
“Quả nhiên là anh Inoue. Hôm nay anh không mặc vest, không giống thường ngày cho lắm nên tôi cũng không dám chắc chắn.”
Sau đó, Fujisawa hướng ánh mắt sang phía Yuko.
“Đây là…”
“À, nó là cháu gái tôi, tên là Yuko.”
Tôi chưa nghĩ kỹ càng đã buột miệng nói luôn, nhưng cô lập tức tìm ra chỗ sơ hở.
“Hả? Anh Inoue, hình như anh không có anh chị em gì mà!”
“Ơ…”
“Không, chúng em là anh em họ, bố anh ấy là anh trai của mẹ em.”
Tôi chưa kịp nghĩ, Yuko đã trả lời trước rồi.
“Đúng vậy, là anh em họ, đây là em họ Yuko của tôi. Còn đây là đồng nghiệp của anh, cô Fujisawa Kumi.”
Hai người vừa nói “Hân hạnh làm quen” vừa gật đầu chào nhau.
Cũng may là họ mới gặp nhau lần đầu, không cần phải lo lắng Fujisawa Kumi phát hiện ra bí mật của Yuko.
“Mua quà Giáng sinh hả?” Fujisawa hỏi.
“Vâng. Hôm nay tóm được ông anh họ hào phóng, bắt anh ấy mua đồ cho em, thế nên bọn em mới đến đây.”
“Có ông anh tốt tính như vậy hay thật đấy.”
Fujisawa nói, có điều câu này hình như không phải nói với tôi và Yuko. Bình
thường, ở văn phòng chúng tôi hầu như không bao giờ nói chuyện, biết cực kỳ ít về đời tư của nhau, chỉ biết là: tôi có vợ, không có anh chị em, sống ở thị trấn bên cạnh; còn cô thì độc thân, có hai em gái, sống cùng gia đình ở thị trấn này.
Câu nói vừa nãy của cô hình như đã bao hàm cả lời nhận xét về tôi mà lần đầu tiên tôi được nghe.
“Chị nhà đâu ạ? Không đi cùng à?” Cô hỏi.
Cô chỉ thuận miệng hỏi vậy, nhưng tôi lại không sao tìm được câu trả lời thích hợp, một khoảng lặng kéo dài xuất hiện.
Fujisawa Kumi tinh ý, nhận ra bầu không khí đã thay đổi, bèn cố ý nói bằng giọng điều đùa cợt:
“Chậc, xin lỗi nhé, có phải tôi vừa hỏi chuyện không nên hỏi không?”
“Không, hoàn toàn không.” Tôi hốt hoảng trả lời. Có lẽ tại giọng tôi nghiêm túc đến mức hơi mất tự nhiên nên gương mặt Kumi thoáng lộ vẻ sợ hãi.
“Chị dâu em bị cảm nên phải ở nhà.”
Lại là Yuko nhanh trí xoay chuyển cục diện.
Tôi gần như hoàn toàn không có năng lực bịa chuyện trong những trường hợp như thế này.
“Thì ra là vậy, thế thì nhất định phải chú ý nghỉ ngơi đấy. Tên chị nhà hình như cũng là Yuko đúng không nhỉ?”
Yuko chính là Yuko, vì vậy mới giới thiệu với Fujisawa em tên là Yuko, nhưng lúc này, ở nơi đây, Yuko đang đóng vai một người khác, lẽ ra phải bịa ra một cái tên khác mới đúng. Nhưng mà, giờ nói gì cũng đã muộn mất rồi, tôi thấy hơi chóng mặt, đành miễn cưỡng trả lời:
“Đúng thế, cũng tên là Yuko. Hai người trùng tên nhau, lúc ở cùng rất dễ lẫn lộn.”
“Ra là vậy.” Fujisawa Kumi cười vui vẻ, “tôi vẫn luôn muốn được gặp chị nhà một lần. Anh Inoue từng kể, chị ấy là người rất tuyệt.”
Ở bên cạnh tôi, bờ vai Yuko khẽ nhúc nhích.
“Tôi từng nói thế à? Tôi chẳng nhớ gì cả.”
Tôi có cảm giác mình đang đi trên mép của sân thượng tòa nhà.
“Có nói. Lúc nào ấy nhỉ? Hồi cuối năm hoặc đầu năm, mọi người trong văn phòng đi uống rượu, anh Inoue lúc ấy hơi say rồi.”
“À.”
“Chị nhà làm huấn luyện viên ở câu lạc bộ thể thao nhỉ, đúng là một công việc thú vị.”
Yuko ngắt lời Fujisawa Kumi: “Đã không còn là huấn luyện viên nữa. Chị ấy bảo đã xin nghỉ việc rồi.”
Bầu không khí im lặng kỳ lạ lại bao trùm ba người.
“À…” Fujisawa Kumi muốn làm dịu bớt không khí, cố gắng tìm kiếm chủ đề thích hợp, “Tôi… đến đây mua quà cho em gái út.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Nó tên là Yumi, mới mười hai tuổi thôi. Tôi đang không biết nên mua gì đây. Yuko, có gợi ý gì cho chị không?”
Đối với người biết sự thật như tôi, Fujisawa Kumi đã hỏi nhầm người. Thế nhưng, tất nhiên tôi chẳng thể nào nói: Trên thực tế, em ấy hơn cô đến ba tuổi cơ đấy.
“Vừa nãy em bắt anh Satoshi mua sách cho đấy.”
Yuko giơ gói quà đang cầm trên tay lên.
“Sách thì không được. Yumi chẳng có trí tưởng tượng gì cả, nó không thể cảm nhận được màu sắc, âm thanh và mùi vị qua câu chữ trong sách vở đâu.”
“Nếu thế thì…” Yuko trầm ngâm. Đối với một phụ nữ hai mươi ba tuổi, những thứ mà một cô bé mười hai tuổi muốn có chắc hẳn đã bị cất vào sâu bên trong nhà
kho ký ức rồi. Hoặc là bị nhét dưới gầm chiếc giường nhỏ đã không dùng đến nữa hoặc giấu ở phía sau con búp bê vải đã lâu rồi không còn ôm ấp.
“Vậy, bây giờ Yuko muốn thứ gì? Ngoài sách ra ấy?”
“Em à?”
Yuko nghiêm mặt nghĩ ngợi một hồi.
“Em muốn có một cái chảo rán, đang tìm xem có loại bằng thủy tinh không, vì trong sách nói nhôm không tốt cho sức khỏe.”
Câu trả lời của em hẳn là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Fujisawa Kumi, cô lập tức ngẩn người ra. Một cô bé mười hai tuổi đầu không ngờ lại chú ý đến vấn đề sức khỏe, còn muốn một cái chảo rán bằng thủy tinh, chuyện này không khỏi khiến người ta phải giật mình ngạc nhiên.
Nhìn phản ứng của Fujisawa Kumi, Yuko vội vàng bổ sung thêm một câu:
“À, em nghe mẹ em bảo thế.”
“Chị cũng nghĩ vậy.”
Kumi rốt cuộc cũng thấy thoải mái, khẽ thở dài một tiếng: “Nhưng mà, Yuko đúng là rất người lớn, khác hẳn với Yumi nhà chị.”
“Thế ạ? Em chẳng người lớn được như chị nói đâu.”
Yuko dường như muốn đá bay một hòn sỏi vô hình, đột nhiên giơ chân phải ra.
“Nhưng mà nhắc đến mới nhớ, anh Satoshi thế nào ạ? Ở văn phòng, mọi người nghĩ thế nào về anh ấy?”
Lần này đến lượt Yuko bắt đầu đặt câu hỏi với Fujisawa Kumi.
Tôi vừa mới tránh được vỏ dưa, giờ lại gặp ngay vỏ dừa.
“Chuyện này…”
Fujisawa Kumi chằm chằm nhìn vào mặt tôi không chớp mắt, ngẫm nghĩ câu trả
lời thích hợp. Trên mặt tôi như thể có khắc bản hướng dẫn vậy.
“Nếu dùng một câu để khái quát, thì anh Inoue là người rất ngầu.”
Đánh giá này thật quá sức tưởng tượng, lần này đến lượt tôi đớ người ra. Tôi vẫn luôn cho rằng, những người được hình dung là “ngầu” chỉ tồn tại trong phim ảnh hoặc tiểu thuyết mà thôi.
“Kiệm lời, lúc nào cũng rất bình tĩnh, không nói thừa câu nào.”
Tôi liếc mắt quan sát Yuko, mặc dù em giả bộ như chẳng hề để tâm, nhưng bờ vai vẫn khe khẽ rung lên. Tôi lập tức nhận ra em đang cố nhịn cái gì.
“Đúng thế đấy, bóng lưng anh ấy trông như thể truyền đạt điều gì đó, lại còn đượm vẻ u buồn nữa. Chậc, rất là ngầu.”
“Thế à?” Tôi có cảm giác như cô đang miêu tả một người hoàn toàn không quen biết với mình.
“Tôi luôn nghĩ vậy như vậy đấy.” Fujisawa Kumi trả lời đầy nghiêm túc.
Từ trước đến giờ, tôi hoàn toàn không biết mình là một người đàn ông “ngầu” cơ đấy.
“Hay thật nhỉ, hồi trước em không biết là anh Satoshi lại có những đặc điểm này.”
Nghe Yuko nói thế, Fujisawa mỉm cười đáp: “Đúng thế. Nếu nhìn thấy anh Inoue lúc đang làm việc, suy nghĩ của em chắc sẽ hơi khác đấy. Anh họ em chẳng những hào phóng mà còn rất đẹp trai nữa.”
“Hì, em đúng là sướng thật, có anh họ tuyệt vời như thế, lại còn cùng em đón đêm Giáng sinh nữa chứ.”
Người mà họ đang nhắc đến, nghe xuôi nghe ngược thế nào cũng có vẻ tuyệt hơn tôi bốn, năm lần.
Vậy cũng chẳng có gì, bởi trong đêm Giáng sinh, tổng điểm hạnh phúc của toàn thế giới nhiều hơn bình thường đến bốn lần.
Mặc dù vậy, vì trong lòng lúc nào cũng nơm nớp, tôi luôn bị một thứ cảm giác
kỳ lạ bao bọc lấy, thân thể tựa hồ như muốn bay lên.
Hai người họ vừa cười khúc khích, vừa bàn tán chuyện gì đó. Không lâu sau, Fujisawa Kumi ngoảnh đầu lại bảo tôi:
“Tôi phải đi rồi, thật là ngại quá, làm lỡ mất bao nhiêu thời gian của hai anh em, chị nhà còn đang đợi nữa chứ.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng ngớ ra không hiểu cô đang nói về ai. Tôi liếc mắt nhìn Yuko, nhớ ra một Yuko khác đang đợi ở nhà, khi ấy mới kịp phản ứng, mặc dù đã chậm mất một bước.
“Đúng vậy, Yuko bị cảm đang đợi…”
Còn Yuko biến thành trẻ con thì đang ở đây.
“Tôi cũng phải nhanh đi mua quà cho Yumi rồi về thôi.” Fujisawa Kumi bật cười khúc khích, “Nhưng không thể mua sách hay mua chảo được.”
“Thật ngại quá, không thể gợi ý gì cho chị được.”
Thấy Yuko xin lỗi, Fujisawa Kumi lắc đầu, mỉm cười.
“Làm gì có chuyện đó, không sao đâu. Có điều, Yuko và anh Inoue tuy là anh em họ, nhưng trông giống một cặp tình nhân hơn đấy. Chị nghĩ, chị Yuko nhà anh Inoue chắc hẳn cũng là một phụ nữ tuyệt vời như em đây. Anh Inoue đúng là có con mắt nhìn người…”
Fujisawa Kumi muốn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng lời ra đến miệng rồi lại nuốt vào, biến thành một tiếng thở dài khe khẽ.
Rốt cuộc cô muốn nói gì? Vẻ thất vọng và bất an thoáng lộ ra trên gương mặt cô có ý nghĩa gì? Tôi chưa kịp tìm ra đáp án, cô đã nói “Vậy tôi đi trước nhé”, rồi quay người biến mất trong dòng khách mua hàng đông đúc ồn ào của đêm Giáng sinh.
Cảnh đêm phản chiếu trên cửa kính tàu, không hiểu vì sao, luôn khiến người ta liên tưởng đến giấc mơ của một chú chó bất hạnh.
Thương cảm và thiếu thốn sắc màu.
Thỉnh thoảng, qua những đường nét màu đen của cánh rừng, có thể trông thấy ánh sáng yếu ớt, tựa hồ như những người cô độc đang không ngừng phát đi tín hiệu với người khác:
“Tôi ở đây này!”
Có lẽ, một ngày nào đó tôi cũng sẽ gào lên gọi người khác như thế.
Yuko nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cất tiếng:
“Cô Kumi rất đáng yêu.”
Nếu Fujisawa Kumi nghe thấy câu này, liệu sẽ nói gì nhỉ? Tôi thật tình muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô khi nghe một cô bé mười hai tuổi khen mình “đáng yêu”.
“Cô ấy rất tinh ý, không ngờ lại nói chúng ta giống tình nhân. Trình độ biểu diễn của anh kém quá.”
Yuko lộ ra ánh mắt mệt mỏi, quan sát cảnh đêm không ngừng lùi về phía sau ngoài cửa kính. Một lúc sau, em đột nhiên nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Cô ấy, có vẻ thích anh đấy.”
Yuko nói với thái độ quá đỗi hờ hững, như thể đang trần thuật một sự thực hiển nhiên vậy.
“Tại sao em nghĩ thế?”
“Tại sao à?”
Yuko chăm chú nhìn tôi, như đang nhìn một vật lạ, “Ai cũng hiểu cả, như là cứ nói đến quả bóng, tất cả mọi người đều biết nó hình tròn vậy.”
“Nhưng anh chẳng hiểu gì cả.”
“Satoshi, ý thức về bản thân của anh kém quá đấy. Hồi học cấp ba đã thế này rồi. Tâm ý của người ta như thế mà anh chẳng hề nhận ra, tình cảm chẳng được đáp trả gì cả.” Giọng điệu Yuko tựa như hơi giận dỗi.
“Nhưng đó có phải lỗi của anh đâu.” Tôi cứng đầu phản bác lại.
“Em biết. Em không trách móc anh, chỉ là…”
Yuko chầm chậm lắc đầu, nở một nụ cười buồn.
“Nếu cô Kumi ấy có thể…”
Lúc này, tàu vừa khéo chạy lên cầu, tiếng sắt thép va chạm vang lên ầm ầm.
“Gì hả? Anh không nghe rõ.”
“Không có gì.”
“Thật không?”
“Ừ. Này, ngài James Bond.”
“Cái gì vậy?”
“Vì anh rất ngầu mà.”
Yuko như đã thoát ra khỏi sự u uất bao trùm lên em mới rồi, lại bật cười vui vẻ.
“Anh là James Bond hả?”
“Lúc ấy em phải cố nhịn lắm mới không bật cười đấy. Satoshi, anh thật sự rất ngầu à?”
“Không biết nữa. Nếu anh mà ngầu thì những người ít nói đều ngầu hết.”
Sau khi cười một lúc, Yuko nghiêm mặt lại, thong thả nói:
“Nhưng mà, quan trọng là trong mắt cô Kumi ấy, anh là thế. Đối với cô ấy, anh chính là ngài James Bond.”
“Anh đâu có mê gái giống anh ta chứ.”
“Không phải chuyện ấy. Anh chính là hình mẫu anh hùng trong lòng cô Kumi ấy đấy.”
“Quả là một anh hùng quá tầm thường. Nếu cô ấy nghĩ thế thật thì lý tưởng của cô ấy thấp quá đi, chắc chắn là cô ấy chưa gặp gỡ nhiều đàn ông rồi.”
“Chuyện này không liên quan gì đến số lượng. Trong lòng mỗi người đều có hình mẫu anh hùng của riêng mình. Anh hùng của em chính là anh, cô Kumi ấy cũng thế, chỉ có vậy thôi.”
Tôi thầm nhủ, nếu mình đúng là anh hùng thì đã có thể làm cơ thể Yuko khôi phục nguyên trạng. Anh hùng trong phim ảnh thậm chí còn cứu được cả thế giới. Tôi chẳng phải là anh hùng anh hiếc gì cả.
Tuyệt đối không!
Tàu bắt đầu giảm tốc, một lúc nữa thôi là sẽ đến ga cần xuống. Rất ít hành khách xuống tàu. Đi qua cửa soát vé ra bên ngoài ga, thị trấn dường như đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, tĩnh mịch như tờ.
“Cảnh vật buồn quá, dù là trong đêm Giáng sinh.”
“Cứ như cả thế giới chỉ còn lại hai chúng mình thôi ấy nhỉ.”
“Ừ.”
Chúng tôi đi vào con ngõ nhỏ dẫn tới khu chung cư.
“Này.”
Đi một lúc, Yuko đột nhiên dừng bước.
“Sao thế?”
“Em mệt rồi.”
“Thế à?”
“Anh cõng em đi.”
“Được thôi.”
Tôi quay lưng về phía em, rùn người xuống, Yuko vòng hai tay ôm lấy cổ tôi, dựa cả người lên lưng tôi. Tôi đứng dậy đi tiếp, phát hiện ra cơ thể em nhẹ một cách khác thường. Nghĩ đến việc mình đang mất đi Yuko từng chút từng chút một, tim tôi lại như bị dao cắt.
Sau lưng tôi, Yuko thì thầm bằng giọng uể oải buồn ngủ:
“Cho dù đêm nay là đêm Giáng sinh cuối cùng, em cũng không hề thấy buồn.”
“Ừ.”
“Anh biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Vì lúc này đây em đang cực kỳ hạnh phúc.”
“Vậy à?”
“Vâng. Thế này là đủ lắm rồi. Em cũng giống như lũ chó vậy, không tham lam nhiều, thỏa mãn với cuộc đời, sau đó từ từ tan biến.”
Tôi cố nhịn không khóc, nhưng nước mắt vẫn từ nơi nào đó chảy tràn ra, cảm giác âm ấm làm ướt gò má lạnh băng.
Qua Tết, lại bắt đầu mười hai tháng mới.
Cảm giác như chúng tôi đang sờ lên mặt vải mới của mười hai chiếc sơ mi mới mua. Nhưng có lẽ Yuko không đợi được đến lúc xỏ tay vào chiếc áo thứ mười hai kia nữa. Dần dần, chúng tôi đã chấp nhận sự thực này. Hai đứa chưa nói về sự kiện này một cách cụ thể, thế nhưng, ánh mắt nhìn nhau, đầu ngón tay chạm vào nhau, những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc đối thoại cực kỳ bình thường… tất cả đều thấm đẫm vị bất an và hoảng sợ với thời khắc sẽ ập đến bất cứ lúc nào ấy. Yuko sống trong sự cam chịu bình tĩnh, tựa như chờ đợi cái ngày đó.
Con người ta không cảm thấy sợ hãi đối với những sự việc trước khi sinh ra trên đời.
Trước khi sinh và sau khi chết đều không tồn tại trên thế gian, xét theo nghĩa này, hai điều ấy là tương đương.
Hồi còn nhỏ xíu, tôi từng có một khoảng thời gian hơi nhạy cảm với vấn đề này. Khi thấy ảnh chụp bố mẹ thời trẻ không có mình, tôi cảm thấy hết sức khó tin, liền đi hỏi họ:
“Tại sao lại không có con?”
“Vì lúc đó, con vẫn chưa được sinh ra trên thế giới này.”
Kết quả là tôi biết, cho dù mình không tồn tại thì thế giới vẫn cứ tiếp tục tồn tại, lại còn cảm thấy hết sức buồn bực vì chuyện này nữa.
Có điều, thông thường người ta sẽ không phiền não vì vấn đề này. Bởi sự không tồn tại trước khi chúng ta sinh ra thuộc về “quá khứ”. Vậy thì, giả như hiện tượng này xảy ra vào một thời điểm nào đó trong tương lai, rốt cuộc sẽ như thế nào nhỉ?
Ngày Chủ nhật cuối cùng của tháng Một.
Chúng tôi đạp xe ra công viên tự nhiên. Yuko ngồi ghế sau, hai tay nhét vào túi áo khoác dạ của tôi, ôm tôi rất chặt. Trời trong vắt, xanh thăm thẳm, nhưng không khí lạnh lẽo vô cùng, tôi băng qua những luồng khí lạnh ấy, tai gần như đông cứng cả lại. Từ sáng sớm, Yuko đã uể oải, tâm trạng ủ dột, nhưng khi đến gần công viên, em cất tiếng.
“Này, anh Satoshi.”
Yuko gọi tôi từ phía sau.
“Gì hả em?”
“Anh nghĩ tại sao người ta không thở bằng miệng, mà lại thở bằng mũi?”
Tôi ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời: “Không biết. Anh chẳng hiểu gì cả.”
Yuko vui vẻ bật cười khanh khách.
“Chuyện này ấy à…” Em dừng lại, cố làm ra vẻ huyền bí, khiến tôi nghĩ đến
một đứa nhỏ đang he hé cho người khác xem chiếc vỏ ốc đẹp đẽ giấu trong lòng bàn tay. “Chuyện này ấy à, là để tránh bị khó thở lúc hôn nhau chứ còn gì. Chính vì người ta có mũi, nên mới hôn nhau lâu được.”
Yuko nói, đoạn áp đôi môi lạnh buốt lên gáy tôi.
Thế thì, mũi của ngựa thì sao? Mũi của ếch xanh thì sao? Bộ óc lạnh cứng của tôi bật ra những câu hỏi ấy. Có điều, đó chỉ là những câu hỏi bị đông cứng do tư duy bị đông cứng mang đến mà thôi. Nghĩ lại thì lâu lắm rồi chúng tôi không có những nụ hôn để cái mũi được phát huy công năng này rồi.
“Cũng may là có mũi, người ta mới hôn nhau được rất nhiều lần.” Yuko nói.
“Đúng thế.”
Tôi giậm xuống bàn đạp, gật đầu mấy lần liền.
Công viên mùa đông gần như không có người.
Ven bờ nước có một ông già đang đứng, trông ông như thể một lùm cây khô héo, một người còn đang sống, nhưng lại cứng đờ như đã chết, cảm giác hơi thở của sự sống rất mong manh. Có vẻ như, đây là một đặc điểm của cái chết, để thúc giục người sống chuẩn bị sẵn tâm lý.
Đến chỗ cái đình quen thuộc của chúng tôi, tôi cởi áo khoác dạ, khoác lên người Yuko. Chiếc áo bọc kín cả em, thâm chí phần thừa còn kéo lệt sệt dưới đất.
“Thế này là không lạnh nữa rồi nhé.”
“Vâng ạ.”
Tôi dành một lúc lâu để chậm rãi vận động cho nóng người, thả lỏng các cơ bắp bị cứng lại vì quá lạnh.
“Vậy khoảng bốn mươi phút nữa anh quay lại nhé.”
“Vâng ạ.”
Yuko lấy cuốn Dải băng lốm đốm mới bắt đầu đọc trong ba lô vải nhựa ra, ngồi
trên ghế băng.
“Em ở đây vừa đọc sách vừa đợi anh.”
“Không bị lạnh chứ?”
“Không đâu, em có mang miếng dán giữ nhiệt, còn cả áo khoác của anh nữa, ấm lắm.”
“Vậy anh đi nhé.”
“Vâng, anh đi đi.”
Tôi để Yuko lại trong cái đình nhỏ, chạy sâu vào trong rừng cây.
Chạy được một lúc, tôi ngoảnh lại nhìn, Yuko dường như đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới sách vở. Em choàng chiếc áo khoác vừa dài vừa rộng, hai tay nâng cuốn sách, dáng điệu hệt như một yêu tinh rừng rậm phiên bản hiện đại, hoặc một nàng tiểu ma nữ đang học việc. Tóm lại, là mang đến cho người ta một thứ cảm giác không thực.
Bởi lẽ, bản thân sự tồn tại của em đã không thực rồi.
Vừa đúng một tuần trước, em đón ngày sinh nhật lần thứ hai mươi tư. Thế nhưng, tuổi hai mươi tư của em thật không thể nào tin nổi: cao chưa đến 1 mét 40, chỉ nặng chừng ba mươi cân, không đọc được những chữ Hán nhiều nét mà không có chú âm, chăn nệm gấp rồi cũng không thể cất lên giá trong tủ âm tường, nếu không giẫm lên ghế thì không dùng được bồn rửa. Hơn tám giờ tối đã buồn ngủ, nhưng nếu tắt hết đèn thì lại sợ hãi đến nỗi không ngủ được. Đây chính là người vợ đã hai mươi tư tuổi của tôi.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi