A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4462 / 8
Cập nhật: 2015-11-12 13:22:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
au những cơn đau chuyển dạ dữ dội, Cát Vi thấy tpàn thân rã rời. Cuối cùng rồi nàng cũng đã cho ra đời cậu nhóc thật kháu khỉnh. Mọi người đến chúc mừng gia đình nàng vì nàng đã qua được cơn nguy hiểm và "mẹ tròn con vuông". Riêng Cát Vi vẫn thấy buồn lắm. Nàng nói nhỏ vào tai chồng mà từng giọt nước mắt như muốn tràn mi:
- Anh ơi! Phải chi mà Thúy Hân còn sống, có lẽ nó sẽ vui mừng lắm nhỉ? Nó sẽ reo lên và bảo "con yêu của mẹ" cho mà xem.
Biết là vợ đang nhớ về cô em gái vắn số của mình, Thái Bảo vỗ về:
- Em nín đi, đừng khóc nữa có hại cho sức khoẻ. Anh nghĩ giờ đây Thúy Hân đang mỉm cười với con chúng ta đấy.
Mọi người đang quây quần bên đứa bé, họ nhận xét:
- Chao ôi! Cu cậu giống ba quá.
- Không. Tôi thấy bé giống bà nội và cô hơn đấy.
Bên ngoài có chàng trai bước vào, khuôn mặt xanh xao và hốc hác, tóc và những sợi râu cằm đã quá lứa. Mọi người vẫn chưa kịp nhận ra người ấy là ai thì Cát Vi đã reo lên:
- Chấn Nguyên! Là anh đấy à?
Giờ đây mọi người mới kịp nhận ra Chấn Nguyên, chàng bác sĩ trẻ tài hoa. Hôm nay anh đã ra nông nỗi này sao? Chỉ có mấy ngày không gặp mà anh đã ốm đi nhiều quá. Biết là có chuyện gì nên anh mới đến tận nơi đây, mọi người chào từ biệt ra về, chỉ còn lại đôi vợ chồng trẻ Thái Bảo và bà Mai Xuân cùng với Chấn Nguyên.
Thái Bảo vội bước nhanh đến bên bạn và hỏi:
- Chấn Nguyên! Mày đến đây chơi với vợ chồng tao, hay có chuyện gì không? Trông mày có vẻ ốm đi nhiều lắm đấy. Mọi chuyện qua rồi, mày hãy cố quên đi, đừng quá đau lòng.
Khuôn mặt Chấn Nguyên vẫn là nỗi buồn vô vọng, đôi mắt như hướng về nơi xa xăm nào đó. Anh nói:
- Thái Bảo à! Hôm nay tao đến đây là muốn nói với mày và Cát Vi một chuyện.
- Chuyện gì?
Cả Thái Bảo và Cát Vi đều thảnh thốt kêu lên.
- Thái Bảo à! Tao muốn nói với mày là tao sẽ ra đi xa.
- Nhưng mà mày đi đâu?
Cát Vi tỏ ra hờn trách:
- Chấn Nguyên à! Anh định đi đâu? Thúy Hân đã bỏ tụi em rồi, giờ lại đến anh sao? Có phải anh không còn nghĩ đến tình bạn của tụi này nữa sao?
- Không. Vi à. Anh rất quá mến bọn em và cũng rất cảm ơn tình bạn chân thành mà từ lâu em và Thái Bảo đã dành cho anh. Nhưng hôm nay anh phải đi thôi, tạm xa nơi đây để có thời gian bình tâm suy xét tất cả những việc mình đã làm.
Thái Bảo rất hiểu ý bạn. Một khi anh đã quết thì dù có ai cản ngăn chi thì cũng có thế thôi. Thái Bảo cũng mong ước bạn mình sẽ sớm quên chuyện cũ để họ có thể vui đùa với nhau như những ngày vui vẻ đã qua. Anh vỗ vào vai bạn như muốn tỏ ra đồng tình với quyết định trên:
- Mày định đi đâu?
- Tao sẽ đi qua cùng với gia đình của mình bên kia đại dương. Mọi chuyện tao đã sắp đặt cả rồi. Tối hôm nay tao sẽ lên máy bay và có lẽ sẽ không về đây nữa.
- Chấn Nguyên! Anh quyết định ra đi thật sao? Bỏ bọn em và bỏ cả Thúy Hân luôn à?
- Không. Anh sẽ không bỏ Thúy Hân. Anh sẽ luôn mang theo cô ấy bên mình. Đi về bên ấy sẽ không có ai ghen ghét Hân và anh cùng nàng sẽ sống chuỗi ngày hạnh phúc nhất. Anh hứa sẽ không bao giờ để cho nàng phải chịu nhiều bất hạnh nữa. Em hãy yên tâm đi.
Nghe những lời Chấn Nguyên nói, bà Mai Xuân thấy lòng nhói đau. Đã từ lâu bà xem Chấn Nguyên như con của mình. Vì thế, bà luôn mơ ước nếu tìm được con gái thì nhất định bà sẽ gả nàng cho anh. Sự mơ ước đó cứ ngỡ là sẽ thành hiện thực, nhưng rồi chữ ngờ có ai đâu mà học được. Sự ra đi của Thúy Hân làm cho tất cả trở nên hụt hẫng. Mọi người luôn tỏ ra tiếc nuối trước sự thờ ơ của mình đã gây ra kết cục đau thương đó.
Cát Vi vì muốn nói thêm điều gì, nhưng rồi trước cái nháy mắt của chồng, nàng đã hiểu ra, nên ngồi đấy yên lặng không nói ra ý nghĩ của mình.
Không gian yên lặng bao trùm. Họ không biết mở lời với câu chuyện gì nữa đây, bà Mai Xuân như muốn phá tan không khi chia ly, ngột ngạt này nên đã mở lời:
- Chấn Nguyên à! Đêm nay là con sẽ đi phải không? Mọi chuyện con đã chuẩn bị cả rồi chứ?
- Vâng, con đã chuẩn bị cả rồi bác ạ. Mọi chuyện cũng không có gì. Chỉ có ngôi nhà nhưng con đã làm đơn xin để lại cho dì Ngọc cùng với số tiền gởi nhà băng để cho dì ấy dưỡng già. Dù sao dì ấy cũng rất vất vả với con mấy mươi năm rồi. Còn con, kể từ hôm nay về sau, con sẽ bỏ luôn nghề bác sĩ của mình.
- Bỏ? Chấn Nguyên! Mày có điên không? Chẳng phải đó là ước nguyện của mày bao năm nay sao? Bỗng nhiên hôm nay mày lại vứt bỏ nó. Tao còn nhớ cũng vì yêu cái nghề này khi mày quyết định ở lại đây thì gặp rất nhiều sự phản đối của gia đình, nhưng rồi cuối cùng mày đã chiến thắng. Sao hôm nay mày lại có quyết định điên rồ đó?
- Làm bác sĩ để làm chi nữa hở Thải Bảo? Trong khi người yêu của mình mà tao còn không giữ được, hỏi giúp được ai nữa đây? Tao đúng là một thằng bất tài mà.
- Không phải đâu, Chhấn Nguyên à! Mày đã cố hết sức mình rồi còn gì. Chỉ tại em gái tao bất hạnh nên sớm vắn số thôi. Mày đừng nghĩ thế mà từ bỏ cái nghề tâm huyết bấy lâu của mình.
Chấn Nguyên cười nhạt:
- Thái Bảo! Mày đừng an ủi tao gì nữa. Một khi tao đã quyết định thì tao sẽ làm được điều ấy.
Vâng. Tất cả mọi người ở đây đều hiểu được tính cương quyết của anh. Nhưng vì thương bạn nên họ mới khuyên như thế thôi. Là con người, hỏi có mấy ai đứng trước nỗi đau của người khác mà không thấy xót đau?
Chấn Nguyên nở nụ cười gượng:
- Mọi người hãy vui lên đi chứ, có chi mà tỏ ra u sầu thế? Ở đời, có hợp là phải có tan mà thôi. Còn Cát Vi, em hãy cười lên đi chứ. Chẳng phải có cậu con trai cưng mà không lấy làm vui sao?
- Vâng, em vui lắm chứ. Và xin cầu chúc anh sang bên ấy sẽ quên đi quá khứ đau buồn và sớm trở lại, nơi đây có bọn em luôn trông chờ anh.
Cát Vi vừa nói vừa đưa tay mình lau nhanh từng giọt nước mắt tràn mi. Sự ra đi của Thúy Hân là một nỗi buồn vô hạn, rồi nay đến sự ra đi của người bạn thân nữa, hỏi ai không buồn.
Thái Bảo vỗ về Cát Vi:
- Vi à! Đừng thế mà em.
Vỗ vai Chấn Nguyên, anh tiếp:
- Chấn Nguyên! Khuya nay mày đi rồi phải không? Mọi chuyện đã chu tất cả rồi chứ?Nếu thế thì mày hãy ở lại đây chơi với bọn tao nhé, coi như đây là cuộc họp mặt để chia tay lần cuối của bọn mình đi. Mày nghĩ sao?
Chấn Nguyên cũng muốn lắm. Nhưng rồi sự họp mặt đông đủ mà thiếu Hân thì làm sao anh chịu nổi. Vả lại, có kéo dài giây phút ở lại đây thì chỉ làm đau lòng cho tất cả mà thôi. Thế thì sao không chia tay sớm cho tất cả khỏi phải xót xa? Nghĩ thế Chấn Nguyên hít một hơi thật sâu để lấy lại sự cứng rắn:
- Không. Bảo à! Tao cám ơn ý kiến của mày lắm. Nhưng bây giờ tao còn một việc phải làm. Đến chia tay với người thầy đã từ lâu có công dìu dắt tao vào đến với nghề bác sĩ này đây.
Nói xong, anh chào tất cả và bước ra về. Nhìn chàng trai bước ra đi với vóc dáng ngày nào của một thanh niên khoẻ mạnh nay chỉ còn là xác thân gầy ốm với bước đi thẫn thờ làm cho cả gia đình bà Mai Xuân đều cảm thấy lòng mình đau nhói. Dù rất thương Hân, nhưng họ cũng mong ước rằng anh sẽ sớm quên Hân để làm lại cuộc đời. Đó chính là tình yêu thương thật sự của con người với con người.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở