Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4362 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết -
uổi tối, sau khi cơm nước xong, Quân rủ vợ:
- Mình sang nhà mẹ chơi đi em.
Biết mục đích của Quân muốn sang nhà mẹ để làm gì, Quỳnh Giang ngượng ngùng lắc đầu:
- Để hôm khác đi anh, em ngại quá à.
Quân cũng hiểu ý vợ ngượng ngùng điều gì, anh khuyến khích:
- Mình sang báo tin cho mẹ mừng, em à.
- Nhưng mà em ngại quá...
- Ngại gì, có chồng thì phải có con chứ ngại cái gì. Thôi mau thay quần áo đi, anh đợi.
Biết là không thể cãi lại chồng, Quỳnh Giang đành đứng lên thay quần áo. Trên đường đi, cô mãi băn khoăn không hiểu mẹ chồng cô sẽ đón nhận tin vui này với thái đội như thế nào.
Khi Quân và Quỳnh Giang bước vào phòng khách, hai người đã phải ngạc nhiên vì không khí nặng nề bao phủ trên mọi người đang có mặt. Ngạc nhiên hơn nữa là sự có mặt của Minh, và Thường Lan thì đang khóc. Còn bà Quyền và Thường Dung thì đều buồn hiu.
Ngồi xuống ghế, Quân e dè hỏi:
- Có chuyện gì thế hở mẹ?
Bà Quyền nhìn con dâu một cái rồi trả lời thật nhỏ:
- Là chuyện của các em anh kia kìa.
- Sao thế? Các cô lại xảy ra chuyện gì à?
Thường Lan bật khóc to lên, rồi cô vụt chạy lên lầu. Thường Dung cũng đứng lên theo, nhưng rồi cô khựng lại nhìn theo chị mà đôi mắt đỏ hoẹ Ngồi trở xuống ghế, cô nói với Minh:
- Em đã nói với anh rồi, không được đâu mà anh không nghe em.
Minh cãi lại nho nhỏ:
- Nhưng không nói ra mà cứ để hiểu lầm mãi thì cũng đâu có được.
- Thì để từ từ...
Minh ngắt lời Thường Dung:
- Từ từ là bao giờ? Chẳng thà nói cho rõ ràng.
Quân lừ lừ nhìn Minh và em gái, rồi anh bật hỏi:
- Nguyên nhân là cậu, phải không?
Minh gãi đầu:
- Em cũng đâu có muốn, nhưng chuyện tình cảm thì làm sao mà nói được.
- Thế có nghĩa là cậu yêu Thường Dung chứ không phải là Thường Lan phải không?
Minh gật đầu:
- Em chưa bao giờ nói hay làm điều gì cho Thường Lan hiểu lầm hết anh ạ...
Quân gật đầu:
- Tôi hiểu rồi, cậu không phải nói nữa. Hai đứa đi ra ngoài đi, để tôi nói chuyện với mẹ.
Minh và Thường Dung riu ríu làm theo lời Quân, Quỳnh Giang cũng đứng lên theo:
- Em ra sân cho mát nhé anh.
Suy nghĩ một chút rồi Quân gật đầu:
- Một lát em vào ngay nhé, ngồi ngoài đó lâu sương xuống không tốt đâu. Bây giờ thì em phải giữ gìn sức khỏe cho kỹ đó.
Đợi cho ba người đi khuất, Quân mới quay sang mẹ.
- Mẹ phản đối chuyện của Minh và Thường Dung ạ?
Bà Quyền lắc đầu:
- Mẹ không phản đối, nhưng mẹ không biết phải làm sao bây giờ. Từ hôm nào đến nay mẹ cứ nghĩ là cậu ấy thích Thường Lan, và em con cũng đã hy vọng như thế. Bây giờ đã lỡ dở hết...
- Cũng đâu có gì mà gọi là lỡ dở hở mẹ, Minh nó không yêu Thường Lan thì không thể ép buộc nó được đâu. Chuyện cũng chưa có gì, mới chỉ là suy nghĩ của gia đình mình thôi mà. Còn chuyện nó yêu Thường Dung thì con nghĩ là mẹ cũng không nên phản đối, chẳng phải là mẹ cũng nói là thích có một người con rể như Minh đó sao?
Bà Quyền gật đầu:
- Thì đúng là như thế, nhưng nhìn Thường Lan nó buồn mẹ thấy đau lòng quá. Rồi đây lại chị vợ và em rể nữa, không biết phải làm sao?
Quân an ủi mẹ:
- Mẹ hãy khuyên nhủ em Lan đi, mẹ ạ. Thật ra, Lan nó mới chỉ nghĩ như thế thôi chứ cũng chưa có gì gọi là sâu đậm. Con tin là bất ngờ nên nó mới phản ứng như thế, nhưng khi hiểu ra rồi nó sẽ bình tâm lại thôi. Mẹ hãy phân tích cho nó hiểu.
Bà Quyền thở dài:
- Thì cũng phải như vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ? Con nào cũng là con, mẹ đâu thể bắt nó yêu đứa nọ mà bỏ đứa kia được. Thôi thì duyên ai nấy hưởng vậy.
Quân nắm tay mẹ:
- Mẹ nghĩ được như vậy là con mừng rồi, mẹ hãy an ủi em con. Con tin là nó sẽ không buồn lâu đâu. Đừng để cho Thường Dung mặc cảm là nó đang làm khổ chị nó, như thế sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc của nó đấy mẹ ạ.
- Mẹ biết rồi. Thế hai đứa sao lại về chơi tối như thế này.
Quân mỉm cười:
- Chúng con có chuyện muốn nói với me, nhưng để con gọi nhà con vào đã.
Quân đi ra ngoài sân, thấy Quỳnh Giang đang ngồi với Thường Dung và Minh. Anh gọi:
- Vào nói chuyện với mẹ đi em! Cả hai người nữa, cũng vào luôn đi!
Quỳnh Giang hỏi chồng:
- Chứ anh chưa nói chuyện đó với mẹ à?
Quân lắc đầu:
- Chưa, anh chưa nói. Anh muốn để em nói cho mẹ nghe.
Quỳnh Giang đứng lên, Quân choàng tay qua ngang người cô dìu vào. Minh chỉ Thường Dung:
- Em thấy anh chị Quân tình không?
Quân quay lại cười:
- Cậu có muốn bắt chước tụi tôi cũng chưa được đâu đấy nhé.
Minh rụt cổ:
- Em đâu dám!
Hai vợ chồng đã ngồi trước mặt bà Quyền, Quân khuyến khích vợ:
- Em nói cho mẹ biết đi!
Quỳnh Giang còn ngần ngừ, bà Quyền thúc giục:
- Có chuyện gì thì nói mau đi xem nào.
Quỳnh Giang cười thật tươi:
- Mẹ ạ, mẹ sắp lên chức bà nội rồi đấy.
Bà Quyền ngẩn người ra:
- Con nói thế có nghĩa là...
Quân nói nhanh:
- Vợ con đã có thai rồi đấy mẹ ạ, gần hai tháng rồi.
Bà Quyền chưa kịp nói gì thêm thì Thường Dung đã reo lên:
- Thế là em sắp được làm cô rồi. Hoan hô chị Giang.
Bà Quyền cũng vui mừng trước cái tin con dâu vừa báo. Thật lòng thì bà không thích cô con dâu này chỉ vì mỗi khuyết điểm là Quỳnh Giang quá nghèo chứ thật ra bà cũng không tìm thấy một điểm nào khác nơi cô mà bà không vừa ý. Nhưng con trai bà đã cương quyết lựa chọn người bạn đời theo ý nó, bà không thể làm khác được. Nhưng thấy chúng sống hạnh phúc, yêu thương nhau như thế, trong lòng bà cũng nguôi ngoai. Nay thì con dâu bà lại sắp sinh cháu nội cho bà. Ước gì nó là một đứa con trai để mai này hương khói cho bà thì bà thật chẳng còn ao ước gì hơn.
Bà Quyền nghĩ miên man. Lòng bà lại hướng về Thường Lan, cô con gái lớn của bà đang buồn khổ. Những tưởng bà đã se được duyên cho nó, không ngờ lại không thành. Nhưng dù không là chị thì cũng được cô em, dẫu sao thì bà cũng có được chàng rể ưng ý. Thế mới biết chẳng ai thắng được nhân duyên cả.
Bà Quyền ân cần bảo con dâu:
- Thời kỳ đầu mang thai con phải gìn giữ ghê lắm đấy, chắc là mẹ con cũng dặn rồi nhưng mà để mẹ nói thêm cho nhớ. Không được tự mình chạy xe, không được làm gì nặng, không được với cao hay là rướn người ra xạ Ăn uống cũng phải cẩn thận lắm đấy.
Thấy mẹ chồng quan tâm chăm sóc mình khác hẳn với mọi lần, Quỳnh Giang cảm động lắm. Cô hiểu, như thế là tận trong lòng bà, bà đã chấp nhận cô rồi. Cô gật đầu với mẹ chồng:
- Con nhớ rồi, thưa mẹ. Con sẽ giữ đúng những lời mẹ dặn.
Bà Quyền cười mà nước mắt rưng rưng:
- Quân cũng phải nhớ mà nhắc vợ đấy. Phải giữ gìn để cho cháu nội của mẹ mạnh khỏe đấy nhé.
Quỳnh Giang với tay sang nắm tay mẹ chồng thật chặt. Giờ phút này hình như cô mới hiểu hết được tấm lòng của bà. Thì ra bà không hề ghét cô mà chỉ vì bà đã thất vọng một chút về cộ Và bây giờ thì niềm thất vọng đó đã mất, để bà lại đúng là bà mẹ luôn yêu thương con cái.
Bà Quyền nhìn Quân đang âu yếm choàng tay qua vai Quỳnh Giang kéo cô dựa hẳn vào mình. Cạnh đó, Minh cũng đang ngồi kề bên Thường Dung với ánh mắt thương yêu. Bà chợt hiểu ra một điều, hạnh phúc thật bình dị nếu như mình biết tìm kiếm nó. Hãy biết hiểu về ý muốn của người khác và đừng bao giờ bắt người khác phải làm theo ý mình. Như thế là hạnh phúc đấy.
Một chút vướng mắc còn sót lại trong lòng đã được giải tỏa, bà Quyền thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ khi chứng kiến nụ cười thật tươi và ánh mắt long lanh trên gương mặt sáng ngời tình yêu của các con.
Đâu Là Hạnh Phúc Đâu Là Hạnh Phúc - Hoàng Kim