Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Azít Nesin
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
“Ngôi Sao Đã Lặn…”
rên sân vận động chật ních người vang lên tiếng ồn ào đều đều, đơn điệu. Những người hâm mộ của cả hai đội ngồi đối diện ở hai phía khán đài thi nhau gõ vào các vỏ đồ hộp, ống bơ, bi đông rỗng - theo ngôn ngữ của những người yêu chuộng thể thao thì đó là ''cơn thịnh nộ của bà mẹ vợ''. Họ gõ các thanh gỗ vào nhau, thổi kèn, huýt sáo, gõ mõ, và căng cao trên đầu những tấm biểu ngữ. Một ông già móm mém thổi còi to đến mức làm cả sân vận động im lặng, đi trong chốc lát, rồi sau đó lại chìm trong tiếng ồn ào quen thuộc. Không có người nào là không cầm ở trong tay một vật gì đó: gậy chai, vỏ hộp...
Khi mười một cầu thủ của đội L.B.T. bước ra sân, một phía khán đài vang lên tiếng vỗ tay vang dội, còn ở phía khác là tiếng la hét ồn ào, hỗn loạn. Cũng y như vậy khi đội B.L. bước ra sân...
Trận đấu bắt đầu với tốc độ cao. Một trăm ngàn khán giả có chỗ trên khán đài và còn năm mươi ngàn khán giả không có vẻ ngồi lặng như tờ, nhưng đó chỉ là sự im lặng trước cơn bão tố...
Mười phút đầu của trận đấu, hai đội thay nhau khống chế bóng ở giữa sân. Ở phút thứ mười, bóng đến chân Xa-ít. Những người hâm mộ đội bóng L.B.T. gào lên:
- Ơ-phơ-phơ-xai-dơ!...Ơ-phơ-phơ-xai-dơ!...
Không để bóng rời xa, Xa-ít chạy dọc theo đường biên, anh đối mặt với A-khơ-met ở sát vùng cấm địa. Khi A-khơ-met hiểu rằng không thể lấy được bóng của Xa-ít, bèn đấm mạnh vào lưng anh ta. Xa-ít khuỵu gối xuống, người co quắp lại vì đau, như có ai đóng đinh vào xương sống của anh vậy...
Nếu như không bị cú đấm đó, chắc chắn là Xa-ít đã mở được tỷ số.
Ôi-ôi! Những người hâm mộ đội L.B.T. kêu lên, còn A-khơ-met tức giận vì khán giả cảm tình với Xa-ít đã giơ nắm đấm lên đe dọa về phía khán đài.
- Ơ-phơ-phơ-xai-dơ!... Ơ-phơ-phơ-xai-dơ!... - Khán giả gào lên phản ứng.- L.B.T. cố lên! L.B.T. cố lên!
Trận đấu ngày càng trở nên quyết liệt. Các cầu thủ của đội L.B.T. hầu như không lúc nào rời khỏi nửa sân của đối phương, bóng thường xuyên lơ lửng trước khung thành của đội B.L. Nhưng đội B.L. lại mở tỷ số trước, trong một đợt phản công, các cầu thủ B.L. đã đưa được bóng vào khung thành của đội L.B.T.
Những người hâm mộ cởi áo khoác, mũ, cra-vát, sơ mi và tung chúng lên trời...
Hiệp một kết thúc cởi tỷ số 1:0 nghiêng về phía đội B.L.
Ở phút thứ bảy của hiệp hai, các đấu thủ của đội L.B.T. đã san bằng được tỷ số, bóng bay vào lưới từ chân Xa-ít. Thắng lợi này hình như đã tiếp thêm sức mạnh cho các cầu thủ đội L.B.T. Xa-ít ơ-phơ-xai-dơ dũng cảm lao về phía khung thành, và những đợt tấn công của ''vua bóng đá'' càng sắc bén bao nhiêu thì A-khơ-met càng mất bình tĩnh và thô bạo bấy nhiêu. Một lúc sau chính anh lại trở thành nạn nhân của sự thô bạo. Rê-dắc Kô-xtô-lôm đá mạnh vào gót A-khơ-met, anh hét lên vì đau đớn và ngã lăn ra cỏ. Nhưng trọng tài vẫn không dừng trận đấu. Xa-ít chạy đến chỗ A-khơ-met để giúp anh ta đứng dậy, nhưng nhìn thấy Xa-ít đang cúi xuống, anh ta đứng phắt dậy đẩy anh ra, cố nhịn đau và đuổi theo quả bóng...
- Hôm nay A-khơ-met chơi thô bạo quá,- người bình luận thể thao đang tường thuật cho đài phát thanh nhận xét.- Và tất cả những trò thô bạo của anh ta đều quay trở lại chống chính anh ta... Ái chà, chà làm như thế để làm gì nhỉ?... Bây giờ trọng tài sẽ ngừng trận đấu Không... Các bạn nghe đài thân mến, các bạn có nghe thấy phản kháng của khán giả không? Xà-ít đã dắt bóng lao ra giữa sân, tuyệt đẹp... Anh đã ở trước khung thành của đối phương... Bây giờ chúng ta sẽ chứng kiến thêm một bàn thắng nữa! Ôi, lạy trời! A-khơ-met từ đâu hiện ra thế nhỉ?... Không, không có bàn thắng nào cả; A-khơ-met đã đá ngã Xa-ít trong vùng cấm địa... Ái chà, chà, A-khơ-met! Thật là không tốt. Xa-ít rất cao thượng vừa mới muốn giúp anh, thế mà… Trọng tài chạy đến chỗ Xa-ít... Ông quyết định phạt đền...
Thủ quân Ô-xman Pê-ret của đội L.B.T. sút quả mười một mét. Vào rồi!... 2:1 - Đội L.B.T. dẫn tỷ số...
Chưa bao giờ A-khơ-met lại chơi tồi và thiếu tự tin đến như vậy. Lưng anh đau nhức nhối, như có mũi dao đâm vào. Tất nhiên, đã đến lúc cần phải từ bỏ sân cỏ, nhưng A-khơ-met chưa dám quyết định bước này. Ngài Tôm-xơn nói đúng: một đội bóng giỏi cần hoạt động như một bộ máy hoàn chỉnh. Dù chỉ là một chiếc đinh vít bị hỏng, toàn thể bộ máy sẽ ngưỡng hoạt động... A-khơ-met chạy lung tung trên sân cỏ, và cả đội chơi rời rạc như anh...
Vâng, hôm nay Xa-ít của chúng ta chơi thật tuyệt vời người bình luận viên tiếp tục tường thuật trên đài. Anh chắc chắn sẽ đoạt được danh hiệu người cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất. Anh làm chủ trên sân cỏ và là người điều khiển toàn bộ trận đấu... Chắc các bạn nghe thấy, các khán giả đang nồng nhiệt cổ vũ như thế nào! Vâng, trận đấu hôm nay thật là căng thẳng!...
Nhịp độ trận đấu không hề giảm sút... Đấy Xa-ít đã cướp được bóng rồi... Anh lừa qua ba cầu thủ liền một lúc... Anh đang tiến sát về phía khung thành... Xa-ít, giỏi lắm!... Bây giờ hãy sút đi... Nào! Vào rồi... Ba - một nghiêng về phía đội L.B.T.
Đội L.B.T. trở thành đội vô địch, còn Xa-ít trở thành ''Vua bóng đá''. Các bạn đồng đội công kênh anh trên tay. Những người hâm mộ của đội bóng B.L. nổi cơn thịnh nộ, họ ném gậy, chai, vỏ đồ hộp ra sân cỏ. Họ cố tình nhằm vào Xa-ít, Xa-ít bỗng ôm lấy đầu ngã xuống. Từ dưới bàn tay một dòng máu chảy ra. Mọi người đặt Xa-ít nằm lên cỏ, các cầu thủ vây kín xung quanh anh.
- Không sao, không sao,- Xa-ít nói,- tôi tự đứng dậy được mà...
Anh cố đứng dậy, nhưng máu càng chảy mạnh hơn và mọi người phải dìu anh vào phòng thay quần áo.
Trận đấu tiếp tục trong tiếng la hét ồn ào của tất cả các khán đài. Năm phút sau, Xa-ít đầu quấn băng chạy ra sân. Hình như không còn gì có thể ngăn cản anh được nữa. Và một lúc sau Xa-ít lại đưa bóng vào khung thành của đối phương.
Người trọng tài nổi hiệu còi kết thúc trận đấu. Cả cảnh sát lẫn hiến binh đều không cản được người xem từ các khán đài đang ùa xuống. Những người hâm mộ đội bóng L.B.T. lao vào trong sân cỏ. Còn trên phía khán đài, nơi những người hâm mộ đội bóng B.L. đang ngồi, là một bầu không khí im lặng và buồn thảm bao trùm.
Người trên sân ngày càng đông hơn. Xa-ít có cảm giác là tất cả mọi người đều chạy về phía anh. Anh không phải là một người dũng cảm, có thể gọi anh là một người nhút nhát cũng được, nhưng anh vẫn đứng yên nhìn đám người đang chạy lại, không hề có ý định bỏ chạy: ''Muốn ra sao thì ra''. Anh chưa kịp ngoảnh lại thì hàng chục cánh tay đã nhấc bổng và tung anh lên. Mọi người vừa cười vừa la hét với anh điều gì đó. Khi họ thả anh xuống đất, anh thấy may mắn là đã thoát khỏi sự cuồng nhiệt của đám đông và đi ra cửa. Nhưng ngay lúc đó, những người hâm mộ cuồng nhiệt lại vây quanh anh, và giằng xé chiếc quần và manh áo đấu thủ từ trên người anh thành từng mảnh nhỏ, để giữ lại cho họ một vật kỷ niệm quí giá. Khi trên người anh hầu như không còn lại gì nữa, những bàn tay thèm khát lại thò lên giật chiếc băng đẫm máu ở đầu anh xuống... Cảnh sát khó khăn lắm mới cứu được Xa-ít khỏi đám đông những kẻ cuồng tín.
Các đèn pha phụt tắt và sân vận động chìm trong bóng tối. Xa-ít không đi vào phòng thay quần áo, mà ngồi xuống mép sân cỏ, hai tay ôm đầu gối, còn đầu, cái đầu bị rách toạc, đau nhức nhối và nặng trĩu thì tì lên tay, và anh ngồi thế suy nghĩ…
Trên khán đài những người hâm mộ vẫn đang đốt những tờ báo: một số vì vui sướng, một số khác vì đau khổ.
Xa-ít ngồi và suy nghĩ, có lẽ những trận thi đấu bóng đá giúp cho mọi người tự do thể hiện bản lĩnh của mình, cá tính của mình, giúp họ trút bỏ được những nỗi bực dọc và đau khổ, làm tâm hồn họ trở nên khuây khỏa và nhẹ nhõm... Nếu không thì làm sao có thể giải thích được là hàng trăm nghìn người lại đến xem một cuộc tranh giành quyết liệt vì quả bóng của hơn hai mươi chàng trai trẻ tuổi?... Tại sao những người ốm đau và bệnh tật, cô đơn và tàn tật, cụt chân và chột mắt, tất cả những người đáng thương ấy lại sẵn sàng bỏ ra một tuần lương, hoặc những đồng tiền cuối cùng của họ để mua vé vào sân vận động? Có thể sân vận động đối với họ vừa là nhà vừa là bệnh viện? Nhưng liệu đến đây họ có thoát khỏi được những lo lắng hàng ngày, những khó khăn trong cuộc sống và bệnh tật không? Không... Hay là, họ tìm lối thoát cho những đau khổ của họ? Đúng rồi: ở đây họ có thể la hét và lảm nhảm bất kỳ người nào mà họ muốn - cầu thủ, trọng tài, khán giả ngồi bên cạnh... Và sau khi muốn làm gì thì làm, theo tình cảm và bản năng của mình, sau khi đã trút bỏ được tất cả những nỗi bực dọc, đau khổ chất chứa trong tâm hồn, họ khuây khỏa được trong một thời gian nào đó... Và cứ như thế cho đến trận đấu tiếp theo... Có lẽ chính vì thế mà các nhà cầm quyền khuyến khích những cảnh tượng như thế này...
Xa-ít không biết anh đã ngồi bao nhiêu lâu trên mặt đất. Sân vận động đã vắng ngắt từ lâu, xung quanh yên tĩnh lạ thường. Và trong sự yên tĩnh đáng sợ ấy, anh cảm thấy vết thương ở đầu nhức nhối không chịu nổi. Anh đứng lên một cách khó nhọc và đi vào phòng thay quần áo. Anh có thể đến chỗ bạn bè, anh biết tìm họ ở đâu, nhưng mặc xong quần áo, anh vội về nhà ngay khi vừa đóng cửa phòng thay quần áo của mình lại, anh nghe thấy tiếng rên rỉ vang lên từ phòng thay quần áo của đội B.L. Đi về phía đó, anh nhìn thấy A-khơ-met đang quằn quại vì đau đớn trên chiếc ghế băng và hai người phục vụ đang đứng loay hoay bên cạnh.
- Anh làm sao thế?- Xa-ít hỏi.
- Tôi rất đau...- A-khơ-met nói một cách khó khăn.
- Có còn ai ở đây nữa không?- Xa-ít quay lại hỏi hai người phục vụ.
- Không, tất cả đã đi về từ lâu rồi.
- Cần phải làm gì chứ!...
- Chúng tôi đã gọi xe ''Cấp cứu'', nhưng mãi vẫn chưa thấy đến...
Xa-ít chạy ra quảng trường tìm tắc-xi. Ai-xen và Xê-vim đang chờ anh ở đó: một người ngồi trong ô-tô riêng, một người ngồi trong tắc-xi. Cả hai người phụ nữ đều hiểu rằng, đối với họ, hôm nay là cơ hội cuối cùng để giành thắng lợi...
Xa-ít nghĩ rằng, tắc-xi chưa có ai, nên anh chạy về phía đó. Xê-vim mừng rỡ lao ra đón anh.
- Anh thân yêu, cô kêu lên,- chúng mình đi về nhà em hay đến chỗ các bạn của anh?
Xa-ít lạnh lùng nhìn cô. Nhìn ánh mắt anh, Xê-vim hiểu rằng cô đã bị thất bại. Sau khi hiểu điều đó, cô hét lên y hệt như bà Me-khơ-du-re:
- Cái gì? Anh nhìn gì tôi thế? Chắc là anh không ưa gì tôi phải không?...
Và không biết đây là lần thứ bao nhiêu, cô lại tháo chiếc nhẫn cưới và tức giận ném vào người Xa-ít... Sau đó cô lấy tay ôm mặt khóc nức nở. Cô biết làm sao bây giờ? Cô yêu anh đến thế cơ mà?...
Đến lúc đó Ai-xen mới từ trong xe chui ra và mỉm cười bước lại gần Xa-ít. Cô muốn khoác tay anh, nhưng anh khéo léo tránh sang một bên và vung mạnh đà đá vào chiếc xe ô-tô. Đó là cú đá cuối cùng của anh!...
Xa-ít tìm được xe tắc-xi và quay lại sân vận động. Anh bế A-khơ-met ra, đặt vào ghế sau ô-tô và đưa đến bệnh viện.
Sau khi khám cho người trung vệ nổi tiếng xong, bác sĩ nói rằng, cần phải mổ gấp, nếu không A-khơ-mét không đứng dậy được nữa.
- Còn bây giờ chúng tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau và anh ta sẽ ngủ đến tận sáng...
Xa-ít bước lại gần A-khơ-met...
- Anh thấy thế nào?
Khi mọi người nói cho A-khơ-met biết về cuộc phẫu thuật sắp tới, anh buồn rầu nói:
- Thế là hết! Vĩnh biệt bóng đá!... Lẽ ra tôi cần phải bỏ bóng đá từ lâu rồi, nhưng cứ do dự mãi... Tôi sẽ sống thế nào bây giờ? Bằng cách gì được?... Anh Xa-ít, rất cám ơn anh.- A-khơ-met nói và rưng rưng nước mắt.
- Có gì đâu anh, A-khơ-met, chính tôi phải cám ơn anh mới phải...
Xa-ít ra khỏi bệnh viện. Trời bắt đầu sáng. Anh quyết định đi bộ về nhà, hai bàn chân đưa anh đến tòa biệt thự đang được phá hủy của dòng họ Rư-gi-xưn - ngày mai sẽ không còn lại một dấu vết gì của nó nữa. Trái tim Xa-ít thắt lại. Anh đi lang thang trong vườn, ngồi trên thành giếng mà trước kia anh đã bị rơi vào đó. Anh chờ đến khi trời sáng hẳn. Sau đó anh đứng dậy, quả quyết đi về nhà.
Theo thói quen cũ, anh vừa đi vừa nói chuyện với chính anh và vung vẩy hai tay. Vào lúc còn sớm thế này xung quanh không có ai cả. Và nếu ngẫu nhiên có người qua đường thấy anh, thì có lẽ Xa-ít sẽ dừng người đó lại và nói:
- Ngài có biết không, hình như tôi đã mắc phải sai lầm. Có lẽ tôi đã đi không đúng hướng. Tôi nghĩ rằng, cần phải làm lại từ đầu tất cả. Tôi chỉ không biết bắt đầu từ đâu? Nào?... Biết chơi gì bây giờ?...
Ngày hôm sau tất cả các báo đều nhất trí gọi Xa-ít là ''Vua bóng đá''.
Một ngày nữa trôi qua, và một tin giật gân đã lan truyền khắp thành phố Xtăm-bun và cả nước. ''Vua bóng đá” đã rời bỏ ngai vàng, rời bỏ bóng đá.
Nhà bình luận viên thể thao nổi tiếng và khách quan nhất là Ê-ron Ac-kan đã viết trên tờ báo của anh:
''Một ngôi sao đã lặn... Một ngôi sao mới của bóng đá nước ta, vừa mới mọc lên, đã vụt tắt...''
Vua Bóng Đá Vua Bóng Đá - Azít Nesin Vua Bóng Đá