We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
2 năm chia xa nhưng em không thể nào quên anh
m vẫn luôn nghĩ đến anh khi có chuyện vui, chuyện buồn, nhớ anh mỗi tối trước khi đi ngủ và anh là người em nghĩ đến đầu tiên mỗi sáng thức dậy. Đôi khi em ước rằng mình mất trí nhớ đi để không phải nhớ đến anh, quên tất cả những gì liên quan đến anh. (Phạm Hà)
From: Phạm Hà
Sent: Thursday, September 02, 2010 5:16 PM
Ngày 2/9/2010
Đã lâu lắm rồi em cố kìm nén cảm xúc của mình, lao vào công việc để không có thời gian nhớ anh nữa, nhưng dường như điều đó là không thể. Ngày này hai năm về trước em đã nhắn tin cho anh bày tỏ tình cảm của em dành cho anh, điều mà em chưa từng làm và cũng chưa từng nghĩ mình dám làm với bất kỳ ai, nhưng không có chuyện gì là không thể xảy ra phải không anh?
Tình cảm đã bắt em phải làm điều đó. Anh là người đàn ông thứ hai em đã yêu trong cuộc đời này, sau mối tình đầu em đã tưởng rằng mình không bao giờ còn có thể yêu được ai nữa vì đã rất lâu sau mối tình đó em chưa bao giờ có lại cảm xúc yêu thương với ai dù không ít người theo đuổi em.
Em đã tưởng rằng em vô cảm rồi cho đến tận khi gặp anh, ngay từ ngày đầu tiên em đã cảm mến anh, rồi đến lần thứ hai có cơ hội nói chuyện nhiều hơn em biết mình đã bị sét đánh mất rồi. Qua công việc anh giúp đỡ công ty em, em càng cảm thấy yêu anh hơn. Có thể nói em đã yêu anh khi chưa biết một gì về anh ngoại trừ tên anh và cơ quan anh làm việc.
Điều đó thật lạ đối với một đứa con gái không còn quá trẻ như em, khó tính, cẩn thận và cầu toàn (mọi người nói thế). Em cũng không thể lý giải được tại sao em lại dễ dàng yêu anh đến như thế? Em đã rất hạnh phúc khi biết rằng anh cũng có tình cảm với em, nhưng do hoàn cảnh của anh, anh thấy ngại vì không biết nói thế nào cho em biết vì anh là người đã ly dị và có một cậu con trai.
Khi anh nói điều đó với em và bảo em hãy suy nghĩ kỹ trước khi đến với anh vì anh sợ em thiệt thòi, sợ em không vượt qua nổi hoàn cảnh của anh, anh sợ khi tình cảm sâu đậm rồi mà em không vượt qua được thì cả hai sẽ buồn nhiều hơn. Có thể anh không tin nhưng em không mất đến một giây để nghĩ đến chuyện đó, em chỉ biết rằng em yêu anh và càng thương anh hơn khi biết hoàn cảnh của anh.
Em đã rất hạnh phúc, hạnh phúc như chưa từng được hạnh phúc đến thế, hạnh phúc vì đã tìm lại một điều rất quý giá mà em tưởng chừng mình đã đánh mất nó mãi mãi và không bao giờ có thể tìm thấy được nữa. Em đã yêu anh như chưa từng yêu ai bao giờ và em cảm thấy không còn gì có thể hạnh phúc hơn được nữa. Niềm hạnh phúc đó đã không thể giấu được mọi người trên khuôn mặt của em.
Khi biết em yêu anh cũng có người bạn nói với em làm sao em lại phải yêu một người như anh, trong khi không thiếu người để ý đến em, nhưng em vẫn tự hào nói với họ rằng chỉ vì em yêu anh thế thôi. Tự em cũng biết em sẽ thiệt thòi những gì và cuộc sống sau này có khó khăn gì chứ, nhưng em tự tin rằng tình cảm của em dành cho anh đủ lớn để em có thể vượt qua tất cả, để làm cho anh hạnh phúc.
Em cũng đã cảm nhận được hạnh phúc trên khuôn mặt anh, nụ cười của anh, buổi chiều đi làm về anh không còn muốn đi uống rượu bia với bạn bè nữa, chỉ về nhà chờ em đi làm về rồi đến đón em đi ăn cơm hoặc đến nhà em ăn cơm thôi. Anh từng nói rằng trước đây anh buồn nên mới hay la cà như thế, bây giờ có em rồi anh chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn ở nhà với em thôi.
Anh có biết rằng em đã rất hạnh phúc khi nghe anh nói như thế không? Rồi anh ôm em vào lòng bảo rằng đúng là duyên số em nhỉ, tự dưng hai con người xa lạ lại gặp nhau rồi yêu nhau. Em đã cảm thấy em là người hạnh phúc nhất thế gian này, em đã tưởng rằng mình là hai nửa hoàn hảo của nhau.
Nhưng (giá như đừng có chữ nhưng thì giờ này mình có lẽ vẫn đang ở bên nhau rồi phải không anh?), em không hiểu tại sao khi mình đang hạnh phúc, khi mình không có chuyện gì mâu thuẫn mà anh lại nói rằng mình đến với nhau nhanh quá, khi cả hai chưa kịp hiểu gì về nhau nên anh muốn mình hãy dừng lại và từ từ tìm hiểu nhau đã. Vì anh sợ không hợp nhau sau này sống sẽ không hạnh phúc.
Khi anh nói ra điều đó em thật sự rất ngỡ ngàng, không hiểu rằng em đã làm gì sai, nhưng anh bảo rằng không phải thế, em là người con gái rất tốt, em không làm gì sai cả mà chỉ là cảm nhận của anh như thế. Em đã linh cảm thấy sự thay đổi tình cảm của anh khi em nói cho anh biết về chuyện không vui của gia đình em.
Lúc đầu em nghĩ là mình quá nhạy cảm nên mới cảm nhận như thế nhưng đến khi anh nói ra thì em biết cảm nhận của em là chính xác nhưng anh không thừa nhận lý do đó. Em đã rất buồn, hụt hẫng khi rời xa anh, hằng ngày em vẫn luôn nhớ đến anh, đến tận bây giờ sau gần 2 năm chia tay anh mà em vẫn cảm nhận được nỗi buồn đó, vẫn giật mình khi nhìn thấy ai đó giống anh.
Cách đây vài ngày ở tòa nhà nơi em làm việc, khi hết giờ đang cùng mọi người ra về đi xuống thang máy thì gặp một người tuy khuôn mặt không giống anh nhưng sao dáng dấp lại giống anh đến thế? Cách ăn mặc, đi đứng, dáng người giống anh đến nỗi em đang nói chuyện với mọi người mà cảm thấy chẳng nghe thấy gì nữa, lặng người đi đến cả phút chỉ để nhìn người đó. Nếu chỉ nhìn từ đằng sau thôi thì em sẽ nhầm đó chính là anh, chỉ có vậy thôi mà em lại buồn đến mấy ngày.
Em cũng không thể lý giải nổi mình chỉ ở bên nhau trong thời gian ngắn ngủi mà gần hai năm sau khi xa anh, tại sao em vẫn chưa chịu quên anh? Tại sao em không thể rung động trước một người khác dù có những người hơn anh về mọi thứ? Tại sao em lại hay gặp người cùng tên như anh nữa chứ? Hình ảnh của anh luôn ở trong tim em. Những kỷ niệm với anh dù nhỏ nhưng em cũng không quên được. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng mình đi xem phim là bộ phim dở nhất anh và em từng xem (có lẽ bộ phim đó là bộ phim ca nhạc nước ngoài nên mình không hiểu hết được cái hay của bộ phim đó - Giai điệu hạnh phúc).
Anh là người thích đọc sách còn em lại là người thích các con số hơn nên em rất ngại đọc những quyển sách nhiều chữ. Em đã bảo anh kể cho em một câu chuyện mà anh cho là hay nhất anh từng đọc, anh đã kể cho em câu chuyện “xin lỗi, em chỉ là…” anh còn nhớ không? Câu chuyện đó mới được đóng thành kịch rồi đấy nhưng ở tận trong TP HCM cơ, khi nào vào TP HCM công tác em nhất định sẽ đi xem vở kịch đó anh ạ…
Hằng ngày đi qua những nơi mà em và anh đã có mặt ở đó em vẫn thấy nhớ anh thật nhiều. Nếu có thể đánh đổi tất cả những gì tốt đẹp nhất em có, một công việc nhiều người mơ ước, một cuộc sống đầy đủ như hiện nay chỉ để có một cuộc sống hạnh phúc bên anh thì em có thể đánh đổi ngay mà không cần phải suy nghĩ gì cả.
Hôm nay em đã nấu một bữa cơm, tự dưng lại toàn là những món anh thích và ngồi ăn một mình. Lâu lắm rồi em chưa nấu một bữa cơm tử tế và ăn một mình như thế. Gần một năm qua từ khi sống một mình em thường ăn uống qua loa cho xong bữa trừ khi nhà có khách hoặc bố mẹ em lên chơi.
Bây giờ anh sống thế nào? Đã tìm được người mà anh muốn cùng họ xây dựng hạnh phúc chưa? Có khi nào anh nhớ đến em không? Nếu anh còn ở cơ quan cũ thì giờ này có lẽ đang phải đi làm nhỉ, ngày xưa có lần anh bảo em là nghề của anh làm em sẽ thiệt thòi vì những ngày lễ tết đều phải đi làm cả, không đưa em đi chơi được. Nhưng em chẳng thấy như thế vì chỉ cần anh nghĩ cho em như vậy là em đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Em rất muốn biết anh hiện giờ thế nào? Công việc, cuộc sống của anh có tốt không? Nhưng em không dám điện thoại cho anh dù không biết bao nhiêu lần bấm số của anh rồi lại xóa đi. Còn em mọi thứ vẫn rất tốt trừ chuyện tình cảm ra, em vẫn luôn tự an ủi mình rằng ông trời không cho ai hết cái gì cả, được cái này thì mất cái kia. Nhưng có lẽ thứ ông trời cho em ngược với điều em mong muốn.
Nhiều người tưởng em tham vọng mải lo sự nghiệp, học hành không thèm quan tâm đến hạnh phúc riêng tư, nhưng không phải vậy. Vì em sợ sự cô đơn nên phải tìm niềm vui trong công việc, em phải làm cho mình bận rộn để không có thời gian buồn chán, tối về mệt nhoài rồi thì chỉ cần nghỉ ngơi và ngủ để không phải nhớ đến anh nữa. Nhưng điều đó thật là khó.
Em vẫn luôn nghĩ đến anh khi có chuyện vui, chuyện buồn, nhớ anh mỗi tối trước khi đi ngủ và anh là người em nghĩ đến đầu tiên mỗi sáng thức dậy. Đến tận bây giờ em vẫn không biết tại sao lại không thể quên được anh? Và không biết đến bao giờ em mới có thể quên được anh? Đôi khi em ước rằng mình mất trí nhớ đi để không phải nhớ đến anh, quên tất cả những gì liên quan đến anh.
Dù mình không có một kết thúc như em mong muốn nhưng em rất cảm ơn anh vì nếu không gặp anh thì em đã không biết rằng em lại có thể tìm thấy cảm giác yêu thương ngọt ngào lần nữa phải không anh?
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)