A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hương Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1017 / 2
Cập nhật: 2016-02-18 21:14:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
ên ngoài bệnh viện, phóng viên xếp thành hàng dài. các báo đăng đầy những nghi vấn, phỏng đóan về tai nạn ô tô này. Có báo thậm chí còn nói thẳng ra rằng đây là một vụ thuê giết người được suy tính từ lâu rồi. Tất cả điều này chỉ vì một chữ "tình".
" Hoang đường" Diệp My nói với Y Lam trong điện thoại, " Chúng ta là chị em thân thiết như ruột thịt, những người đó cứ ăn nói linh tinh, chị sẽ đi tìm luật sư để trị cho chúng một trận."
" Ừ." Y Lam chỉ trả lời một chữ, rồi tắt máy.
Cô giáo Tần cũng vội vã đến. Cô nói với Y Lam: "Em đi nghỉ một chút đi."
"Em muốn ở lại thêm một chút nữa." Cứ thế, Y Lam ngồi rất lâu bên giường Tiểu Lạc, cô nhất định không chịu rời xa.
Tiểu Lạc không chết, nhưng cũng không tỉnh lại, bác sĩ nói, cậu ấy đã trở thành người thực vật, có thể tỉnh lại được hay không, chỉ trông chờ vào may rủi thôi.
"Chính em đã hại cấu ấy." Y Lam gục đầu vào ngực cô giáo Tần, " Là em có lỗi với cậu ấy."
" Đây chỉ là sự cố bất trắc, chẳng ai muốn nó xảy ra cả. " Cô giáo Tần an ủi Y Lam, nói:" Có khi Tiểu Lạc sẽ sớm tỉnh lại thôi, em cần phải giữ gìn sức khoẻ, không nên quá tự trách mình."
" Không phải là sự cố bất trắc đâu!" Y lam nói đầy kích động.
Cô giáo Tần lấy tay che miệng Y Lam lại, nói: " Em phải nhớ kỹ, không được nói linh tinh, phía cảnh sát sẽ giải quyết vụ việc này."
Y lam quay đầu nhìn Tiểu Lạc đang nằm trên giường bệnh, trông cậu rất yên bình, như thể thực sự chỉ đang ngủ mà thôi.
Cuộc đối thoại cuối cùng.
Đơn Lập Vĩ: Anh sẽ không ép em làm bất cứ điều gì. Dù em quyết định thế nào đi chăng nữa, anh điều ủng hộ.
Y Lam: Cảm ơn anh, anh Đơn.
Đơn Lập Vĩ: Gọi anh là Lập Vĩ.
Y Lam: Vâng, Lập Vĩ, em yêu anh.
Đơn Lập Vĩ: Anh sẽ đi về phương Nam, lúc nào em muốn đều có thể tìm anh.
Y Lam nhón chân, hôn một nụ hôn nồng thắm, chan chứa tình cảm sâu nặng lên trán Đơn Lập Vĩ.
Cuối cùng của cuối cùng: một bức thư.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào phòng bệnh, Tiểu Lạc ngủ ngon giấc như vậy, Y Lam nhoài người lên bàn để viết thư cho Minh Minh. Cô cũng dùng tờ giấy viết thư trắng tinh. Điện thoại kêu, là chị Ngô, chị nói với Y Lam: "Y Lam, em đừng quên tối nay có thông báo, chị sẽ đưa xe đến đón em."
" Vâng." Y Lam nói, " Viện phí, chị nhớ nộp đủ hộ em nhé."
" Em cứ yên tâm. " Chị Ngô nói: "Chỉ cần đóng xong bộ phim này, giá của em vẫn sẽ tăng lên, tiền không còn là vấn đề nữa."
Y Lam gác máy, dựa vào ghế sô pha và nhìn lá thư vừa viết. Nội dung là thư như sau:
Minh Minh thân yêu.
Ánh nắng mặt trời chỗ cậu vẫn rực rỡ chứ?
Mới chỉ sống 20 năm mà mình cảm thấy dường như đã sống mấy cuộc đời rồi. Có lúc mình nghĩ, không biết bao giờ mới là điểm tận cùng. Điều duy nhất mình cảm thấy may mắn chính là, mình vẫn còn dũng khí, vẫn có thể kiên cường để sống tiếp, sống cho người khác xem, cũng sống để cho chính mình xem.
Đợi Tiểu Lạc tỉnh lại, mình sẽ đưa cậu ấy về Thanh Mộc Hà, sau đó chúng mình sẽ cùng đi thăm cậu, đi ngắm biển.
Đợi mình nhé, nhất định mình sẽ đến.
Bạn thân: Y Lam
Tà Áo Học Sinh Tà Áo Học Sinh - Nhiêu Tuyết Mạn Tà Áo Học Sinh