Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 24 - Vụ Tấn Công Tàu
C
on rồng trên boong thuyền không hề cục cựa trước ánh nhìn xuyên xoáy của nữ hoàng Etheldredda. Khạc Lửa đang ngáy. Một cục bong bóng khí u trồi lên chỗ thành bụng nó rồi vỡ tung ra tìm tự do với một tiếng bốp inh tai. Nữ hoàng Etheldredda nhảy dội lên, hình như bị đánh trúng, và chiếc thuyền hoàng gia cuốn quít chuồn khỏi cú rắm hãi hùng. NỮ hoàng Etheldredda nhướn hẳn qua mạn thuyền để chĩa đôi mắt híp rịp vào thuyền Alfrún. Có gì đó, con ma chắc chắn, đang lôi trôi trong chiếc thuyền ấy và mụ nhất định sẽ tìm ra. Thanh tao như một con diệc bước qua vùng nước cạn, con ma nữ hoàng bước khỏi thuyền hoàng gia và, tựa như đi bách bộ trên bãi cỏ Cung Điện, mụ thong dong lướt trên mặt nước và bước lên thuyền Alfrún.
“Mụ ta tới!” Snorri quính quíu bằng ngôn ngữ của mình. Jenna, tuy không hiểu Snorri vừa nói gì, nhưng đủ hiểu được sắc thái của nó, liền chui tọt vào tấm chăn len lớn, trục xuất Ullr ra ngoài, con mèo đang ngủ sau một đêm thức canh. Con vật phóng vèo ra khỏi cabin và nhảy lên boong, túm đuôi xù lên phẫn nộ như một cây xúc xích bự nhận nùi bông. Ullr không chỉ là sinh vật sống về đêm, mà còn thuộc dòng giống mèo Kiến Vong lâu đời- tất nhiên là mèo Kiến Vong phổ biến hơn người Kiến Vong rất nhiều. Vừa lên tới boong nó đã quyết định ngay mình không thích diện mạo con ma vãng lai kia chút nào. Nó cũn gkho6n gưa hai con chuột đánh đu trên cột buồm, nhưng hãy để chúng đợi đó đã. Có thể làm thành bữa tối ngon lành cho tối nay.
Trông thấy nữ hoàng Etheldredda lù lù tới, Ullr xông thẳng vào con ma,ngao lên âm thanh mà chỉ mèo Kiến Vong mới có- một món âm thanh nạo óc, kiểu như thần chết và Giun nhép cùng hòa âm, có thêm bọn than khóc đầm lầy phụ họa. Nữ hoàng Etheldredda thở hốc lên trước cú sốc Xuyên Qua tàn bạo đó, liền đổ sụm xuống boong, ho sặc sụa, rũ rượi, tưởng chừng như mình vừa nuốt nguyên một con mèo- cả lông, móng vuốt, lẫn tiếng ngao, tất tật.
Ở trên bờ sông, thằng Sói nghe thấy tiếng Ullr ngao. Vội chạy bươn qua vườn táo coi có chuyện gì. Và nó tới thuyền Alfrún đúng lúc mục kích cảnh tượng kỳ quái nhất đời: cô lái buôn và con mèo của cô nổi giận tam bành, giận long trời lở đất. Con mèo- cái vật ốm tong teo, xù xì màu cam- đang xồ tới xồi lui, cứ như xuyên thủng cái gì đó, hết cú này tới cú khác. Cô gái huơ huơ cánh tay và gào thét chi đó bằng ngôn ngữ của cô ấy, kiểu như khích lệ con mèo vậy. Bỗng, con mèo bất thình lình ngừng tấn công. Cô gái đấm không khí mừng chiến thắng, bồng con mèo lên, chạy ra mạn thuyền, nhìn xuống sông, cười như nắc nẻ.
Thằng Sói nhảy xuống thuyền, băm bổ tới cabin. “Jenna? Jenna?” Nó thì thầm bằng giọng khản đặc.
“Hà?” Có tiếng đáp từ dưới tấm chăn.
“Cô làm gì dưới đó vậy?”
“Trốn,” tiếng Jenna bị nghẹt lại. “Suỵt. mụ ta thấy anh đấy.”
“Trốn cũng vô ích thôi, Jenna, mụ ta điên đấy. Chúng ta ra khỏi đây ngay lập tức. Nhanh lên, trước khi mụ… ối, xời.”
Gương mặt tươi cười của Snorri hiện ra ô cửa hầm. “Kẻ phá bĩnh đi rồi,” chị thông báo. “Mụ ngã lăn khỏi thuyền và chìm ngỉm xuống nước. Bây giờ mụ ngoi lên thuyền của mụ rồi, bị tảo rêu dính vào vương miện.” Bỗng nụ cười của Snorri tắt ngúm. Chị vội chui tọt xuống cửa hầm mà ngồi ở trên bậc thang trên cùng, lắc đầu nguầy nguậy.
Thằng Sói cũng lắc đầu. Đường thoát của nó với Jenna đã bị bít. Đáng ra chúng phải trốn ngay khi có cơ hội.
“Có vài điều chị không hiểu,” Snorri lầm bầm.
“Điều gì?” Jenna hỏi, vui mừng giải thoát mình khỏi tấm chăn ngứa ngáy kinh khủng.
“Một điều về nữ hoàng đó, rằng mụ không hề lên thuyền của chị vào Thời mụ sống… thế mà tại sao mụ không bị Hoàn Trả?”
“Cái gì?” Thằng Sói hỏi. Tại sao cái cô Snorri này toàn nói lời đánh đố thế không biết?
“Ma chỉ đến được những nơi mà Thời còn Sống ông hay bà ấy đã tới thôi,” Snorri giải thích.
“Đó là trò dọa con nít,” thằng Sói phỉ báng.
“Không phải trò con nít,” Snorri độp lại, phật ý. “Đó là Luật Kiếp ma.”
Thằng Sói khịt mũi.
“Đúng mà,” Snorri khăng khăng. “Mọi người Kiến Vong đều biết điều đó.”
“Hừ,” thằng Sói làu bàu.
“Suỵt 409,” Jenna bắn cho thằng Sói một cái liếc mắt cảnh cáo. Jenna tin Snorri, bởi Snorri đã thấy Etheldredda rõ ràng, và cô bé muốn nghe chị nói thêm về mụ. “Chị còn không hiểu điều gì nữa?”
“Tôi không hiểu tại sao tảo sông lại mắc được vào vương miện của mụ. Cô hồn không phải là vật chất. Vậy sao điều đó xảy ra được.”
Thằng Sói thở dài- thật quái dị, toàn là quái dị. Hãy cho nó vào Cánh Rừng đi, nơi ấy ít nhất người ta đều biết mình đứng đâu với hầu hết cư dân của rừng đều có thể là bữa tối tiềm tàng.
“Vậy… vậy mụ ta là cái gì?” Jenna hỏi, giọng khản đi, như sợ nữ hoàng Etheldredda đang nghe lỏm ở ngoài cabin.
Snorri nhún vai. “Chị không biết. Mụ ta là cô hồn… nhưng còn hơn cả cô hồn nữa.”
Thình… thình… thình. Có người nào đó- hoặc có gì đó- dộng vào thân thuyền. Snorri đứng bật dậy. “Gì đó?” Chị thở hết hồn.
Jenna và thằng Sói khiếp vía rụng rời, mặt thất sắc. Tiếng động rung chuyển tới cabin. “Thình… thình…”
“Nữ hoàng Etheldredda trở lại,” Jenna thì thầm.
Snorri bạo gan thò đầu ra ngoài cửa hầm. “Xin chào?” Chị cất giọn gdu dương của lái buôn phương Bắc.
“Chào!” Một giọng hoan hỉ đáp lại. “Quý vị có biết quý vị có một con rồng bị sổng trên boong không?”
“Bị sổng? Ở đâu” Snorri hỏi.
“Lâu Đài. Nó là rồng của em trai tôi. Thể nào nó cũng đi tìm xất bất xang bang cho xem.”
“Em trai anh?” Snorri lật đật leo lên boong và thấy một anh chàng mắt xanh lá cây tươi cười đang cột thuyền của mình vào thuyền Alfrún. Cô nhìn bộ áo chẽn đi biển ngấm muối và mái tóc quăn rối của anh, cũng màu vàng gần như tóc cô, và biết mình có thể tin cậy anh chàng này.
“Chà. Đáng ngại thật,” Nicko nói. “Tôi định đề nghị đưa nó về cùng nhưng nó quá bự so với thuyền của tôi. Mà cũng quá bự so với thuyền của cô nữa. Ủa… Jen!”
“Nik!” Jenna vuột chạy khỏi cabin và cười hớn hở. “Anh làm gì ở đây?”
“Anh đi thu hồi đám thuyền guồng thổ tả của Rupert. Đêm qua có kẻ đột nhập nhà thuyền của nó và nó tính toán là mình mất khá khẳm. Nhưng đến giờ anh chỉ tìm thấy có một cái.” Nicko ngụ ý chiếc xuồng màu hồng anh đang kéo theo. “Thật là mất thời gian quá.”
Jenna để ý thấy vẻ hoang mang của Snorri. “Đây là Nicko. Anh trai của em,” cô bé giải thích.
“Anh trai?” Snorri hỏi, cảm thấy số lượng các anh trai tăng lên chóng mặt. “Thế ai là người rơi qua Tấm Kính?”
“Tấm Kính nào?” Nicko hỏi.
“Ố,” Jenna nói, nỗi mừng rỡ gặp Nicko bỗng trôi tuột, như thình lình bị lủng lỗ. “Anh không biết gì về Sep à?”
Nicko thấy nước ngân ngấn trào khỏi mắt Jenna. Với tâm trạng nặng trĩu, anh leo lên thuyền Alfrún.
Thằng Sói để Jenna và Nicko ở lại với nhau rồi lỉnh đi khỏi. Nó muốn kiểm tra một người. Và nó thấy Lucy Gringe ở chỗ lúc nãy nó rời chị ta, trên bờ sông dưới bóng một cây liễu.
“Lại mày nữa?” Chị ta cằn nhằn. “Tao đã bảo mày hãy để tao một mình mà. Tao không cần cái thuyền guồng đó nữa.” Lucy ngồi, với tấm áo choàng xanh da trời quấn quanh người, tay vòng ôm gối, dây cột giày bằng ruy băng màu hồng sờn tưa dính cỏ ướt. Tay cầm một mẩu giấy gấp nhiều nếp, nhàu nát, miệng mấp máy đọc chầm chậm những chữ mà chị ta đã thuộc nằm lòng. Đó là mẩu tin nhắn của Simon Heap, mà chị ta đã tìm thấy trong mép áo choàng xanh da trời Jenna đem trả. Được viết trên giấy tiêu đề của Đài Quan Sát, viết rằng:
Lucy của riêng anh,
Tấm áo này dàng tặng em. Anh sẽ chóng trở lại và chúng ta sẽ sống bên nhau trên đỉnh Tháp. Anh sẽ khiến em phải tự hào về anh. Hãy chờ anh.
Tình yêu của em,
Simon
Nhưng Lucy đã chờ đợi mòn mỏi, và biết Simon không bao giờ có thể trở về Lâu Đài được nữa, vì vậy chị ta lên đường đi tìm người yêu. Tính cho đến lúc này tất cả những gì chị ta làm được là ngủ quên mất, và thức dậy thấy xuồng của mình trôi mất. Chẳng phải là một khởi đầu tốt. Giọng thằng Sói xộc vào dòng suy nghĩ của chị ta.
“Tôi đã tìm thấy xuồng của chị,” nó nín thở.
“Ở đâu?” Lucy hỏi, vội vàng gấp tờ giấy quý giá lại và đứng bật dậy.
“Nicko đã lấy nó rồi.”
“Nicko Heap? Em trai Simon?”
“Ờ. Anh ấy buộc phải làm như vậy.” thằng Sói đã bị trúng dư chấn đòn Sét của Simon, nên đâm ra ác cảm với Simon Heap.
“Mày nói nó ‘buộc phải vậy’ là sao, thằng mọi!” đội mắc nâu của Lucy quắc lên giận dữ.
“Không,” thằng Sói thoái lui, nó thấy Lucy thật rầy rà. Nó bắt đầu ước gì lúc nãy, khi thấy chị ta đầm đìa nước mắt tìm kiếm gì đó trên bờ sông, mình đừng hỏi thăm chị ta có sao không.
“Vậy Nicko Heap đâu?” Lucy hạch hỏi. “Để tao hỏi nó nghĩ gì mà lấy cắp thuyền của tao. Đồ khùng.”
Biết là mình không nên chỉ điểm, thằng Sói khoát tay vu vơ về hướng thuyền Alfrún và nhìn Lucy chạy huỳnh huỵch khỏi bờ sông về phía chiếc thương thuyền. Nó theo sau ở khoảng cách an toàn, mà với Lucy Gringe là một khoảng khá xa.
Khi thằng Sói gần tới thuyền Alfrún nó nghe thấy tiếng rầm rĩ.
“Trả thuyền lại cho tao!”
“Đó là thuyền của Rupert, không phải của chị.”
“Rupert bảo tao có thể sử dụng bất cứ khi nào, đưa đây.”
“Ừm, tôi…”
“Đưa tao dùng nó ngay bây giờ, Nicko Heap… nghe không?”
“Nhưng…”
“Xin lỗi! Mày có tránh ra không?”
Thằng Sói đến đúng lúc thấy Lucy Gringe chạy bon bon trên boong thuyền Alfrún và vấp trúng đuôi Khạc Lửa đang ngủ. Nhưng không gì ngăn cản được bước chạy của Lucy Gringe. Chị ta đứng lên, bit mũi tránh một luồng bong bóng hơi phụt ra khỏi Khạc Lửa, và trèo xuống đằng hông thuyề Alfrún.
Nicko đi theo chị ta. “Chị định làm gì đó?” cậu hỏi, lo lắng.
“Không phải việc của mày, đồ tọc mạch. Cả lũ em của Simon đều thích thò mũi vào việc của người khác hay sao vậy?”
Snorri tính thêm Simon vào danh sách các anh em trai. Vậy, Jenna có bao nhiêu anh cả thảy?
“Chiếc xuồng guồng đó không an toàn trên sông đâu,” Nicko cương quyết. “Nó không hơn món đồ chơi là bao. Nó chỉ để tiêu khiển trên hào nước thôi.”
Lucy nhảy vào chiếc xuồng guồng, nó chòng chành báo động. “Nó đưa tao đi xa tới đây được thì nó cũng sẽ đưa tao đến Bến Cảng. Rồi mày xem.”
“Chị không thể tới Bến Cảng với nó được!” Nicko thất kinh. “Chị có biết thủy triều thế nào ở cửa sông không? Nó sẽ quay tít chị và kéo chị ra biển- Ấy là chị chưa bị những con sóng cuốn vào Cồn Các nhấn chìm đó. Chị điên rồi.”
“Có lẽ. Tao cóc cần,” Lucy hằn học. “Kiểu gì tao cũng đi.” Chị ta tháo dây thừng, đặt chân vào guồng và bắt đầu đạp điên cuồng.
Nicko nhìn chiếc xuồng màu hồng lảo đảo nhoi ra sông, đến khhi không chịu nổi nữa. “Lucy!” cậu hét. “Lấy thuyền của em này!”
“Cái gì?” Lucy thét lại giữa tiếng guồng quay rọt rẹt.
“Lấy thuyền em mà đi… này!”
Lucy mừng rỡ, nhưng không để lộ ra. Trong lòng chị ta sợ phát khiếp, nhỡ Nicko nói thật về thuyền guồng. Tuy hơi chật vật, nhưng chỉ với một cú đạp guồng thật lẹ, thêm một guồng nữa trong ít nhất là năm phút, Lucy quay xuồng lại và trở về thuyền Alfrún, thở đứt hơi, mồ hôi đầm đìa và vẫn còn sừng sộ.
Jenna, Snorri, và thằng Sói nhìn Lucy Gringe ra khơi lần nữa, lần này trên con thuyền mái chèo chịu được sóng biển sâu của Nicko.
“Nhưng giờ làm sao anh về nhà được?” Jenna hỏi Nicko. “Anh không định đi chiếc thuyền guồng ấy chứ?”
Nicko khịt mũi. “Em nói giỡn chơi. Anh còn lâu mới để bị thấy chết trên thứ thuyền đó, trên chiếc sơn màu ngô nghê đó lại càng không. Anh sẽ cùng em đi tìm Septimus, ngốc ạ.”
Jenna mỉm cười lần đầu tiên kể từ khi Septimus biến mất. Nicko sẽ dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa thôi. Cô bé biết mà.