Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 24 - Bến Cảng
D
ó là một ngày nóng nực, dài lê thê. Jenna, Stanley và Thần Sấm đang đi dọc theo bãi biển. Mặt biển bình lặng và nhấp nháymột màu xanh thẫm dưới nắng mặt trời, những cồn cát trải dài dặm nói tiếp dặm. Jenna vừa cho Thần Sấm ngụm nước cuối cùng từ những chai nước cô lấy từ suối hồi sáng. Cô bé nghiêng dốc cái chai để cho mình và Stanley uống và phát hiện ra là không còn lại gì ngoài một giọt nước nóng bỏng, đọng gỉ sét, sặc mùi kim loại. Bực mình, cô đút mạnh cái chai trở vào túi yên và tự hỏi, không phải lần đầu, rằng liệu ý kiến của Stanley là đến bến cảng bằng cách cưỡi ngựa dọc theo bãi biển có là ý hay không?
Chẳng mấy chốc Jenna đã khám phá ra rằng đi dọc theo bãi cát mềm lún kỳ tình là rất mệt mỏi cho con ngựa. Cô bèn đưa Thần Sấm xuống mép thủy triều để con ngựa có thể bước đi trên bãi cát rắn chắc còn lại sau khi thủy triều vừa rút xuống. Nhưng triều đến, thủy triều lại dâng. Giờ mặt biển đã cao lên tận bãi và Thần Sấm đang nặng nhọc cày qua lớp cát khô xốp đổ xuống từ những cồn cát.
Khi mặt trời hạ thấp nơi đường chân trời thì cũng là lúc Thần Sấm kiệt sức lê bước vòng quanh cồn cát cuối cùng; và cuối cùng, thật vui mừng xiết bao, Jenna thấy bến cảng đằng xa xa, in bóng lên nền trời đỏ ửng. Jenna càm thấy mệt đừ, da cháy nắng nhưng vẫn tới tấp nói những lời khích lệ Thần Sấm, giục con ngựa chân cẳng nặng chịch chịu khó đi về đích đến cuối cùng.
Tuy nhiên Stanley thì tỉnh như sáo
“Tôi luôn phấn khích mỗi khi thấy bến cảng hiện ra,” chú ta vừa tuyên bố vừa ngồi bật dậy trên yên phía sau Jenna và nhìn quanh một cách hoan hỉ. “Có biết bao nhiêu việc để làm, biết bao nhiêu chuột để mà gặp gỡ. Tất nhiên bây giờ thì không được thế nữa. Lần này đã có việc để làm rồi. Ai mà ngờ được nào? Chuột Mật với sứ mạng Tìm và Đưa Về cho hoàng gia nhé. Sự nghiệp mới mà khởi đầu mới tuyệt làm sao! Cho Dawnie sáng mắt ra. Cả mụ chị gàn dở của cô ấy nữa, Hà!”
“Dawnie?” Jenna hỏi, chồm người về phía trước và vỗ nhẹ vào cổ Thần Sấm.
“Bà xã. Cựu bà xã. Cô nàng đang sống với chị gái, Mabel. Và nói nhỏ giữa cô và tôi thôi nhé, cô ấy bắt đầu hối hận rồi đó. Ha! Sống chung với con mụ chuột Mabel có dễ đâu. Nói trắng ra thì đó là một con chuột không thể nào sống chung được.”
Staley liếc Jenna một cái, tự hỏi liệu kể vài mẩu chuyện về những khuyết điểm của Mabel như thế có tốt không và quyết định là thôi, không kể. Jenna trông có vẻ mệt mỏi và lo lắng.
“Tới bến cảng ngay ấy mà,” chú chuột quả quyết.
“Tốt,” Jenna trả lời, cố làm ra vẻ tự tin. Bóng của những cồn cát đổ dài và dốc xuống, gió lạnh buốt từ biển thổi thốc vào khiến cô bé nhận ra rằng mình không có cách chi đến được ngôi nhà tranh của dì Zelda trước khi trời tối. Cô sẽ phải trải qua đêm ở bến cảng, nhưng ở đâu? Jenna đã nghe Nicko kể rất nhiều về bọn người hạ lưu ở bến cảng – bọn buôn lậu, bọn ăn cướp, đám móc túi, lũ kẻ cắp, đám ăn xin và vô gia cư, tất cả đều chực chờ để vồ lấy những khách lạ lơ ngơ láo ngáo ngay khi màn đêm ập xuống. Cô biết làm gì đây?
“Nào, Thần Sấm,” Jenna nói. “chúng ta đến đó thôi, trước khi trời tối”
“Không tài nào,” Stanley bảo cô, vẻ sốt sắng. “Ít nhất cũng phải mất một tiếng nữa. Có khi còn lâu hơn.”
“Cám ơn. Stanley,” Jenna lẩm bẩm, lo lắng liếc ra đằng sau, bởi vì bất thình lình cô bé có cảm giác quái lạ rằng mình đang bị theo dõi.
Màn đêm buông xuống khi Thần Sấm bước dọc theo bãi biển đầy sỏi của thị trấn và leo lên con dốc phía nam, mép ngoài cùng của bến cảng. Sau khi qua khỏi cát lún, móng ngựa lại nện lóc cóc trên đá cuội, và âm thanh đó khiến cho Jenna càng bất an, thấp thỏm. Vùng ngoại vi của bến cảng tối tăm và im ắng một cách kỳ quái. Những kho hành đổ nát, cao nghệu nối san sát suốt con đường hẹp và vươn thẳng vào bầu trời đêm, tạo cảm giác đường phố như những khe núi sâu và làm Jenna bứt rứt khi nhớ tới Vùng Đất Hoang. Hầu hết các tòa nhà đều vắng tanh vắng ngắt, nhưng khi tiếng guốc ngựa dội vào những bức tường gạch và vang vọng khắp các ngõ phố, Jenna thỉnh thoảng lại bắt gặp một hình bóng, in lừng lững vào khoảng không lồng lộng phía trên cao những con đường, nhìn xuống và dõi theo những bước chân ồn ào của chúng.
Stanley chọc vào lưng Jenna.
“Ááá!” Cô bé thét lên, thất kinh.
“Hây, bình tĩnh đi. Tôi ấy mà.”
“Xin lỗi, Stanley. Tôi mệt quá. Nơi này thật rùng rợn. Tôi không biết tối nay sẽ ở đâu đây. Tôi chưa bao giờ ở đây một mình cả.” Loáng qua trong óc Jenna rằng thật ra cô chưa bao giờ ở bất kỳ đâu một mình hết. Chưa bao giờ.
“Ồ, sao cô không nói? Tôi tưởng chúng ta sẽ lưu lại chỗ ngài Thị trưởng hay một nơi nào đó danh giá và quyền lực chứ,” giọng Stanley nghe có vẻ thất vọng.
“Không,” Jenna lầm bầm.
“Nói thế nào nhỉ, tôi chắc chắn ông ấy sẽ vui mừng khôn xiết nếu biết một nhân vật quan trọng như cô có mặt trên mảnh đất của mình. Bảo đảm ông ấy sẽ rất vinh hạnh nếu…”
“Không, Stanley,” Jenna kiên quyết. “Tôi không muốn bất kỳ ai biết tôi đang ở đây. Tôi không biết phải tin ai nữa.”
“Thôi được,” Stanley nói. “Tôi thấy ông Heap làm cho cô lo lắng quá đấy. Chả trách cô được. Ông ấy là một người kỳ quặc. À, nếu vậy tôi đề nghị sang nhà của Florrie Bundy. Bà ấy có một nhà trọ rất vắng vẻ ở gần bến thuyền, có cả dãy chuồng ngựa phía sau nhà nữa. Nếu cô thích tôi sẽ dẫn cô đến đó.”
“Ừm, cảm ơn Stanley.” Jenna cảm thấy như cất được gánh nặng. Trước kia cô bé chưa từng tưởng tượng ra có lúc mình lại phải lo lắng về việc sẽ ở đâu đến thế. Giờ đây cô chỉ muốn kiếm được một căn phòng và lăn ra ngủ.
“Nên nhớ, tôi không gọi nơi đấy là trang nhã, sang trọng đâu đấy nhé,” Stanley cảnh báo. “Co sẽ phải chịu đựng một chút bụi bặm. À, thật ra thì hơi nhiều bụi đấy. Mà như tôi biết thì Florrie có thể cũng không đặc biệt lương thiện đâu đấy nhé. Nhưng tốt bụng cỡ bà ấy là cũng được rồi.”
Jennna quá mệt nên chẳng thèm bận tâm thêm nữa. “cứ đưa tôi đến đó, Stanley,” cô bé nói.
Stanley dẫn Jenna len lỏi qua những khu đất chen chúc đầy những kho hàng cũ, cho đến lúc chúng tới được bến tàu sầm uất thuộc khu thương mại của thị trấn. Đây là những con tàu cao ngất đi vào sau nhiều tháng trời lênh đênh ngoài biển, chất nặng trĩu những loại gia vị và thảo dược kỳ lạ, tơ lụa cùng đủ loại trang phục được dệt tinh xảo, vô số thỏi vàng và bạc nén, rồi ngọc lục bảo, hồng ngọc và trân châu Đảo Nam Hải. Khi ngựa Thần Sấm đi vào vùng bến đậu, Jenna nhìn thấy một con tàu khổng lồ đang xuống hàng, mũi tàu có chạm trổ tuyệt đẹp hình một phụ nữ tóc đen cực hấp dẫn. Bến tàu được thắp sáng bằng những ngọn đuốc cháy rực, chúng ném những cái bóng dài, nhún nhảy xuống đám đông thủy thủ, phu khuân vác và công nhân bến cảng đang miệt mài như đàn kiến ngược xuôi trong tổ, lên lên xuống xuống cầu tàu, bộn rộn bốc dỡ hàng hóa ra khỏi con tàu.
Thần Sấm dừng lại ở vòng ngoìa của một đám đông nhộn nhịp, nó không thể nhích thêm được chút nào qua đám đông ấy, và Jenna buộc phải đợi cho đám người tự giãn ra mới có thể đi tiếp. Bị cảnh tượng trước mắt hợp hồn, Jenna ngồi sững trên ngựa và thấy bốn thủy thủ đang cố sức hè nhau khiêng một cái rương khổng lồ, màu vàng óng, chật vật đi xuống cầu tàu. Ngay sát đằng sau họ, một phu bốc vác lảo đảo bê một cái bình có hoa văn cầu kỳ, cao gần gấp đôi anh ta; Jenna có thể thấy, từ trong bình, cứ mỗi bước anh ta bước, vài đồng tiền vàng lại vãi ra. Đằng sau anh ta có một thằng nhỏ chạy theo, nhặt những đồng tiền ấy và sung sướng nhét luôn vào túi áo.
Lên tới bờ, hàng hóa được mang đi khỏi bến tàu, từ đó chúng biến mất vào cánh cửa đôi khổng lồ mở toang của một kho hàng sâu như hang động, có thắp nến. Jenna nhìn dòng của cải chảy vào tòa nhà, và cô chú ý tới một phụ nữ oai vệ đang đứng ở cửa, mặc áo chẽn dài màu xanh da trời có đường viền vàng của Trưởng phòng Hải quan trên ống tay áo. Cặp hai bên bà là hai vị thư ký ngồi bên những cái bàn cao, mỗi người đều có một bản danh sách dài sọc, giống hệt nhau, thả xuống trước mặt. Cứ mỗi một món đồ quý giá đi qua, người vác thuê lại dừng lại một chút trong khi bà Hải quan bảo hai vị thư ký cần viết những gì. Thỉnh thoảng một người đàn ông đen, ăn mặc sang trọng trong lớp áo thụng xứ xa bằng …thật đậm lại cắt ngang lời bà. Bà Trưởng phòng dường như hơi thiếu nhẫn nại trước sự xen ngang của người đàn ông và không để cho ông ta chặn đứng chỉ thị của mình cho thư ký. Jenna đoán người đàn ông là chủ con tàu, đang cự nự về việc đánh giá của bà đối với đám hàng hóa của mình.
Jenna đã đoán chính xác. Tại bến cảng, khi một con tàu đã tháo dỡ hàng và tất cả đã được an toàn đưa vào kho thì một danh sách hàng hóa sẽ được đưa cho chủ tàu. Và Alice Nettles, Trưởng phòng hải quan của cảng sẽ giữ bản còn lại – cùng chìa khóa kho hàng – cho đến khi tất cả mọi khoản thuế nhập khẩu được thỏa thuận xong giữa bà và chủ hàng, và được thanh toán xong. Việc này kéo dài không chừng, từ ít phút cho đến không biết bao giờ, tùy thuộc vào việc chủ hàng kiên quyết giữ hàng của mình đến thế nào, và ông ta ngoan cố ra sao. Có tới nửa số kho hàng bị bỏ phế và mục nát (mà hồi tối Jenna đã đi qua vài cái trong số đó) vẫn còn chứa đầy hàng hóa đang trong vòng tranh cãi của những con tàu đã cập bến cảng cách đây tận mấy trăm năm.
Dòng hàng hóa từ con tàu bắt đầu chậm lại, và một vài chủ của bến tàu bất đầu trả tiền cho một số nhân công. Giờ đây sự có mặt của Jenna đang bắt đầu thu hút vài ánh mắt nhìn chăm chú, do nhịp hối hả đã lới ra do đám công nhân đã có thời gian để nhìn ngó xung quanh. Từ bên trong kho hàng, thật nhẹ nhõm cho bà Alice Nettles, người đàn ông ngoại quốc cao lớn đang đứng bên cạnh bà đã rời mắt khỏi đống hàng hóa của mình. Ông vừa đảo sự chú ý sang một hình dáng nhỏ bé nhưng cuốn hút ở ngoài kia:cái vòng vàng nhỏ đội quanh mái tóc đen của cô bé sáng lóe lên trong ánh đuốc, chiếc áo chẽn đỏ rực viền vàng nổi bật lên khi cô ngồi thẳng trên con ngựa ô, với chiếc áo khoác xanh thẫm, đắt tiền trật xuống khỏi vai. Người đàn ông lẩm bẩm gì đó với Alice Nettles. Bà trong ngạc nhiên và gật đầu, vẫn không rời mắt phút nào khỏi một con voi lớn bằng vàng đang được mang qua. Người đàn ông rời chỗ bà và đi về phía cửa.
Trong khi đó Jenna đã nhận ra mình đang khiến cho dám công nhân bốc vác chú ý. Cô bé nhanh chóng trượt xuống khỏi Thần Sấm và dẫn con ngựa qua dòng thác những người là người; dưới sự chỉ dẫn của Stanley đang ngồi trên đầu Thần Sấm, cô bé cố tìm lấy một kẽ hở để lách qua đám đông.
“Qua trái một chút. Không, không, qua phải một chút. Ý tôi là qua phải. Ô kìa, có một lỗ hở kìa. Kìa. Cô bỏ lỡ mất rồi. Giờ thì cô phải đi vòng thôi.”
“Im coi, Stanley,” Jenna quát. Bất giác cô bé cảm thấy bức bối – cô biết mình đang bị bám theo. Tất cả những gì cô bé muốn làm là vượt qua đám đông tất bật, nhảy lại lên con Thần Sấm và phóng đi.
“Tôi chỉ muốn giúp cô thôi mà,” Stanley làu bàu.
Jenna mặc kệ Stanley và cố len tới trước cùng với con ngựa. “Xin lỗi…xin lỗi, cho tôi qua…cám ơn…xin lỗi…”Cô bé sắp qua được; giờ đây cô có thể thấy khoảng không thoáng đãng ở phía trước. Cô chỉ còn phải vượt qua một nhóm thủy thủ đang loay hoay gỡ một sợi dây thừng, rồi sau đó sẽ thoát…thế nhưng tại sao con Thần Sấm lại cứ chùng chà chùng chình trong khi cô muốn nó đi tới? “Nhanh lên, Thần Sấm,” Jenna gắt gỏng. “Nhanh lên.” Cô bé cảm thấy một cú giật mạnh bất ngờ trên dây cương và vội ngó quanh để nhìn xem Thần Sấm bị vướng vào cái gì.
Jenna kinh hãi sửng sốt, một bàn tay hộ pháp đã nắm lấy dây cương. Cô nhìn lên, đinh ninh sẽ thấy một trong những thủy thủ giận dữ vì Thần Sấm đã dẫm phải dây thừng của anh ta, nhưng thay vò đó, cô thấy mình đang trợn mắt nhìn người lạ mặt tóc đen mà lúc nãy cô đã thấy đứng bên cạnh bà Trưởng phòng Hải quan.
“Buông ra,” Jenna giận dữ bảo người đàn ông, “Buông con ngựa của tôi ra.”
Người lạ mặt nắm chặt dây cương và nhìn trừng trừng vào Jenna. “Cháu là ai?” Ông ta thấp giọng hỏi
“Không phải chuyện của ông,” Jenna nói cứng, quyết không để lộ ra mình sợ hãi đến chừng nào. “Buông con ngựa của tôi ra”
Người đàn ông buông tay khỏi dây cương nhưng không chịu rời cái nhìn chằm chặp khỏi gương mặt Jenna. Ôn gnhìn Jenna với vẻ xúc động mãnh liệt đến nỗi Jenna thấy bối rối. Đỏ mặt, cô bé ngoảnh đi chỗ khác và đu mình trở lên yên, đá cho con Thần Sấm bước đi nhanh và bỏ lại người lạ mặt nhìn sững theo trên bến tàu.
“Rẽ trái ở đây. Tôi nói trái!” Stanley hét lớn, bám chặt vào tai con Thần Sấm.
Thần Sấm vụt sang bên phải.
“Mắc gì tôi phải lo lắng không biết cơ chứ,” Stanley càu nhàu. Nhưng Jenna không quan tâm mình đang đi đường nào. Bất kỳ hướng nào cũng được, miễn là càng xa khỏi người đàn ông lạ mặt cao lớn đó càng tốt.